WN

Chương 09

2025-10-05

1

“Futaba-kun, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, nên cậu có thể ăn nhanh lên được không?”

“Hmm? Tớ nhớ rằng phần lớn lỗi này là do cậu mà.”

“Không, không hề, là do cậu quá dễ thương, giống y hệt một con chó đang cố gắng bắt quả bóng mà chủ nó ném đi vậy.”

“…Cậu đúng là người duy nhất có thể khiến tớ phát điên lên ngay lập tức đấy, Saaya.”

“Không thể tin được, chỉ mình tớ thôi sao… xấu hổ quá, phải không nhỉ?”

“Cậu hết cái để nói rồi à?”

Tôi tranh luận với Saaya trong khi xé bánh mì ra và ăn một cách vội vã.

Bởi vì con người này, tôi phải đi đến trường trong vòng năm phút nữa… À, bố mẹ mình đi làm cùng nhau rồi nên họ không có ở đây vào buổi sáng.

“Nếu tớ mà muộn, đó là lỗi của Saaya, phải không?”

“Cậu nghĩ là họ sẽ tin ai, tớ hay cậu?”

“…Tch.”

Đứa trẻ này có cái mồm thật độc địa, nhưng hơn mười năm rồi mà đứa trẻ này vẫn cứ luôn độc địa như thế chỉ khi ở trước mặt đàn ông.

Tôi không biết đó là sự trưởng thành hay thụt lùi, nhưng đó là lẽ thường tình của cô ấy, và danh tiếng của cô ấy với đám con trai thì thật kinh khủng...

Phải, cô ấy đẹp một cách không cần thiết. Vậy nên, ngược lại, miệng lưỡi cay độc của cô ấy sẽ khiến cô ấy trở nên tai tiếng.

Trái lại thì, ngoại hình tôi thì bình thường, và tôi giỏi chơi các môn thể thao cũng như là học nữa.

“Ý tớ là, hôm nay chúng ta có một bài kiểm tra, cậu đã chuẩn bị gì chưa đấy? Đừng nói là cả ngày hôm qua cậu chỉ cày anime thôi đấy?”

“Yeah, tớ đã học nó từ lúc trước đó rồi.”

“…Trước đó?”

“Một phút trước. Tớ đã đọc lướt qua và đã ghi nhớ hết tất cả chúng.”

“Eh? Cậu đang chà đạp lên nỗi đau của mọi học sinh trên khắp thế giới à? Điều đó là thật à?”

“Cậu quá kém. Cậu phải biết rằng nhớ mấy cái đấy nó dễ như trở bàn tay mà?”

“Tớ xin lỗi, tớ cảm thấy tớ cần phải giết cậu ngay bây giờ.”

Tài năng của Saaya là vô hạn, cô gái này đã cho tôi biết rằng cô ấy đã học xong hết toàn bộ kiến thức của năm ba trường trung học cơ sở khi mà vẫn còn là học sinh năm hai.

Điều này khiến tôi phải khóc thét.

“Tớ ăn xong rồi! Hãy ra khỏi đây mà đi đến trường thôi!”

“Chà, cần gì phải vội vậy?”

“Ha? Chúng ta trễ rồi.”

“Bố tớ hôm nay nghỉ, nên ông ấy có thể đèo chúng ta được.”

“……Điều đó nghĩa là gì nào?”

“Nghĩa là chả có lý do gì mà cậu phải vội vàng cả.”

“Đáng lẽ phải nói từ đầu chứ!!!!!!”

Dường như tôi đúng là đang lo bò trắng răng, tôi ước cậu ấy phải nói ra điều đó với tôi sớm hơn.

▽▼

“Saaya~, chúng tớ đợi cậu hơi lâu rồi đấy.”

“Xin lỗi, tớ đến trễ.”

Ngay khi cô ấy bước vào lớp, Saaya đã bị bao vây bởi đám con gái trong lớp.

Tôi cũng rời khỏi Saaya và đi đến chỗ nhóm bạn của tôi.

“Yo, có phải cô bạn thuở nhỏ của mày đang nổi tiếng sáng nay phải không nhỉ?”

“Điều đó thật tuyệt, phải không?”

Hai người bạn của tôi — Rei và Kaname — đang nói chuyện với tôi.

Cả hai đã trở thành bạn của tôi kể từ lúc chúng tôi chập chững bước vào trường trung học cơ sở, và họ là những người mà tôi thân thiết nhất trong tất cả con trai ở trong lớp.

“Chà, nhìn cô ấy kìa… Điều này là không thể tránh khỏi.”

“Và đó là một trong những người bạn thuở nhỏ của mày… Tao đoán là chúng mày đẹp đôi đấy.”

“Mày hiểu ý tao mà? Đẹp đôi đấy.”

“Ha? Tao chỉ là một người bình thường thôi.”

“……Những nhân vật chính vô cảm thật kinh tởm…”

“Yeah, hoàn toàn.”

“Aaah? Chưa có ai từng thú nhận điều gì với tôi.”

“Có lẽ, nó là—”

Vào khoảnh khắc đó, một ánh nhìn chết chóc mà chỉ Rei và Kaname có thể nhận ra đang ngắm về phía họ.

Giống như một con sư tử đã chọn được con mồi vậy.

Tất nhiên, chủ nhân của ánh nhìn đó là Saaya.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào họ với đôi mắt đã mất đi ánh sáng…

Nó như kiểu, “Chúng mày biết điều gì sẽ xảy ra khi nói cho anh ấy biết mà, phải không?”

Và nó rõ ràng là một tín hiệu chết chóc.

“Hm? Cái cách nhìn này…? Huh, Saaya?”

Khoảnh khắc Futaba nhìn Saaya, tín hiệu đó biến mất như chưa từng tồn tại, và rồi Saaya chuyển ánh nhìn ra Futaba.

((Wow, đáng sợ quá———))

Rei và Kaname cảm thấy nghi ngờ nhân sinh bởi tốc độ thay đổi và sự biến mất của tín hiệu đó.

Không thể nào… Làm sao mà từ một con sư tử có thể nhanh chóng biến thành con mèo như vậy?

Nhưng Saaya hiếm khi lộ bộ mặt thật của mình ra ngoài, sao cô ấy lại khoe ra trước mặt hai người này vậy?

Lý do cũng rất là đơn giản.

Họ luôn thắc mắc rằng tại sao Futaba lại không có sức hút như vậy.

Nhưng rồi họ đã không còn phải thắc mắc điều đó nữa bởi trong một lần xui xẻo, họ tình cờ thấy được Saaya đang xé nát bức thư tình được đặt vào trong tủ giày của Futaba.

Họ cảm nhận được một dự cảm không lành và đã cố gắng chạy đi, nhưng Saaya nhanh chóng thấy họ. Và rồi:

[Hai người… nếu như nói cho Futaba-kun về điều này, biết điều gì xảy ra rồi chứ?]

Họ không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc cúi đầu chấp nhận.

Họ không thể làm gì được khi nhìn thấy khuôn mặt của một người sẵn sàng thẳng tay giết mình bất cứ lúc nào.

Rồi sau đó, điều này cứ lặp đi lặp lại liên tục… khiến họ tự hỏi không biết khi nào mới kết thúc.

“Ara, Futaba-kun, chào buổi sáng.”

Và rồi có một cô gái bất thình lình bắt chuyện với Futaba.

Tên của cô ấy là Asami Yuki… giống như hai người bạn tên Rei và Kaname từ lớp một của trường trung học cơ sở, Saaya đã có bạn như này từ năm lớp sáu rồi!

“Oh, chào buổi sáng. Cậu không đi cùng với Saaya à?”

“Huh, tớ đã nghĩ là tớ sẽ nói chuyện với cậu một lúc.”

“Thật vậy sao? Đây đúng là dịp hiếm có ha.”

“Ừ… cô ấy cười rất nhiều, phải không?”

“Ah, chắc chắn. Tớ mong cô ấy không dùng miệng lưỡi cay độc hướng về những cô gái khác.”

“Fufu, tất nhiên.”

Yuki mỉm cười và phản hồi lại Futaba.

(Cậu… liệu tớ tự hỏi phản ứng của cậu khi ấy sẽ như nào khi biết được bản chất thật của Saaya ta…)

Yuki mỉm cười đầy ẩn ý.