WN

Chương 124: Phiên Điều Trần (3)

2025-09-05

11

Trans: Kdun

Chúc mọi người buổi tối vv ^^

---------------------------------------------------------------------------------------------

“Kagan Luna. Cha của em, Ifrin Luna,”

Tháp Chủ cất giọng.

Lời của Tháp Chủ phủ lên căn phòng một bầu không khí tĩnh lặng, như thể mọi âm thanh đã hoàn toàn bị xóa sổ. Mọi ánh mắt giờ đây đổ dồn về hướng Deculain.

“…Hmm. Dù đã dồng hành với nhau qua hơn cả thế kỷ, ấy vậy mà…ngươi vẫn không ngừng làm ta bất ngờ đấy.”

Sophien cảm thán.

Tình huống hiện tại khiến cho Sophien hoàn toàn bất ngờ. Sự có mặt của một đồng tác giả là một điều vô cùng lạ lẫm nếu xét đến kiểu người của Deculain. Nó mâu thuẫn với tất cả mọi điều mà cô từng nghĩ về hắn. Chống tay lên cằm, Sophien đưa mắt nhìn sang Ifrin. Biểu cảm trên gương mặt cô ấy trở nên phức tạp đến mức không thể diễn tả bằng lời.

Giọng của Ihelm run rẩy. anh ta chỉ có thể lắp bắp mở miệng.

“Deculain? Hắn ta á? Cái…Cái gì chứ? Đồng tác giả?”

Tháp Chủ chen ngang, không để ý đến sự lúng túng của Ihelm, mà nhìn thẳng về phía Deculein và nói.

“Tôi nghĩ là ngài cần phải giải thích cho sự có mặt của đồng tác giả cộng tác này đấy! Giáo Sư Deuclain?!”

Gật đầu, Deculain đáp lại với phong thái ung dung cùng chất giọng lạnh lùng, nó giống như là một lời tuyên bố hơn là lời biện minh.

“Ý tưởng và cách tiếp cận ban đầu vốn là đến từ Kagan Luna. Đó là một ý tưởng độc đáo, táo bạo, vượt xa mọi điều mà bất kỳ ai có thể nghĩ ra.”

Deculain liếc nhìn Ifrin, đôi mắt mệt mỏi của cô dường như lóe lên một vài tia sáng nhạt nhòa.

“Kagan Luna chính là người đã đặt nền móng cho luận văn, trong khi tôi là người chịu trách nhiệm phát triển và hoàn thiện nó. Vì thế nên, việc tên của cả hai được xướng lên như các đồng tác giả của luận văn là một chuyện hết sức hiển nhiên…Tất cả chỉ có vậy.”

“Tôi hiểu rồi! Ngài Ihelm, xin hãy tiếp tục với câu hỏi của anh!”

“…Tại sao lại là bây giờ?”

Ihelm hỏi, anh ta vẫn còn đang cảm thấy khó tin.

“Tại sao ngươi lại chọn bây giờ, sau ngần ấy thời gian?”

“…Hmm! Tôi xin phép được tiếp tục thay ngài Ihelm nhé, có vẻ như ngài ấy đã không còn khả năng để tiếp tục nữa rồi.”

Adrienne nhanh nhẹn xen vào, giọng đầy hứng thú.

“Đây đâu phải là lần đầu tiên mà Giáo Sư Deculain có hành vi ngược đãi đối với trợ lý của mình đâu, đúng không? Nhiều người đã gục ngã, một vài thì đã đến mức phải chọn tự kết liểu đời mình! Vậy thì tại sao, tự nhiên ngài bây giờ lại thể hiện sự quan tâm đối với một trợ lí cũ như vậy?”

“Đây chẳng phải là một điều bỗng nhiên xảy đến.”

Deculain đáp lại.

“Nó chỉ là sự tỉnh ngộ theo thời gian. Tôi đã nhận ra những lỗi lầm của mình trong quá khứ và hoàn toàn chấp nhận chúng.”

“Hmm~”

Adrienne gật đầu thấu hiểu.\

“Tôi hiểu rồi! Nhân chứng Ifrin, em còn có điều gì muốn nói không?”

Ifrin giật thót khi nghe thấy tên mình được nhắc lên, khi Adrienne nở nụ cười hiền hậu với cô ấy.

“Ah...em…”

Ifirn nuốt ực nước bọt, ánh mắt cô đảo qua lại giữa Deculain, Adrienne và Ihelm trong khi thân tâm bối rối vô cùng.

Nó không chỉ là cú sốc đến từ hành động đột ngột của Deculain, mà còn là vì sức nặng trong lời thừa nhận chân thành ấy. Việc công trình của cha cô từ giờ sẽ được ghi danh cùng với cái tên của ông qua muôn vàn thế hệ của Giới Ma Thuật đã khuấy động một điều gì đó sâu thẳm trong cô. Cô cảm thấy mình ngây ngốc, gần như là trở nên ngu muội.

“…Không, em không còn điều gì muốn nói cả.”

“Được rồi! Thế thì-“

Bang—! Bang—! Bang—!

Tháp Chủ nện búa, tuyên bố.

“Chúng ta tạm dừng ở đây! Mọi người hãy tranh thủ nghỉ ngơi nhé!”

********************

Gần khán phòng điều trần của Pháp Viện, có một ban công trải dài trên tầng cao. Thiết kế giống như một khu rừng, nơi này cho phép người ta nhìn thấy rõ toàn bộ khung cảnh của khuôn viên trường. Màn đêm đã xuống, và thế giới dưới kia bị bao phủ bởi ánh trăng mờ ảo.

Cạch-!

Không lâu sau đó, những tiếng bước chân cố tình dồn nặng vang lên, vang đến mức báo hiệu rõ ràng sự hiện diện của người tạo ra nó. Tôi chờ một lúc lâu, cho tới khi anh ta đến gần. Mái tóc vàng óng ả đung đưa mềm mại theo làn gió, cùng với mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng lên mũi tôi.

“…Ta không thể hiểu được ý đồ của ngươi.”

Ihelm nói khi chầm chậm bước lại gần. Dõi theo khung cảnh mà tôi đang ngắm nhìn, anh ta nói tiếp.

“Ngươi có biết về con dấu ma thuật được cấy vào luận văn không?”

Tôi gật đầu. Tôi đã tìm ra nó trong quá trình nghiên cứu luận văn. Nó thật lòng mà nói thì là một cái bẫy khá thông minh.

“Ngươi đã làm gì với nó?”

“Không gì cả.”

Tôi đáp lại.

Gỡ bỏ nó là một chuyện khá đơn giản, tôi chỉ cần chỉnh sửa từng nét mana là xong.

Creak—

Bàn tay Ihelm siết chặt lan can, âm thanh da cọ xát vào kim loại vang lên rợn người.

“Tại sao? Chẳng phải ngươi ghét tên Luna đó lắm hay sao?”

Ihelm hỏi.

Tôi quay đầu nhìn Ihelm. Anh ta đã từng là bạn thân nhất của Deculain, anh ta hiểu rõ con người của hắn ta trong những ngày đó hơn ai hết.

“Ngươi chẳng hề quan tâm tới Luna hay là con gái của tên đó…đúng không?”

Sống với tư cách là Deculain, đôi lúc những ký ức mờ nhạt bỗng trở lại - khi thì từng chút một, khi thì nhờ một sự kiện nào đó khơi gợi. Nhưng, tất cả chúng đều chỉ quay lại như những mảnh vụn, cần được chắp nối cẩn thận thay vì được chấp nhận mù quáng.

“…Decalane chưa bao giờ hài lòng với ta.”

Tôi khẽ nói, giống như là đang nói với bản thân hơn là với Ihelm, mặc dù đôi mắt đỏ của anh ta vẫn đang dính chặt vào tôi.

“Có lẽ là do tài năng của ta lụi tàn quá nhanh chóng, hay có thể là do chúng không phát triển như ông ta kỳ vọng. Cũng có thể là vì tham vọng của bóng ma ấy quá lớn.”

Ihelm chỉ im lặng.

“Dù là vì gì đi nữa, thì trong những ngày tháng bất mãn đó, Decalane cũng đã phát hiện ra tài năng của một Archmage.”

Ihelm khẽ gật đầu một vài lần trước khi đáp lại.

“Phải. Nếu Decalane chưa hết, thì Ifrin Luna sẽ là người chiếm lấy vị trí đó của ngươi. Nhưng dù là vật, thì vẫn có thứ khiến ta băn khoăn. Việc đưa một đứa trẻ ngoại tộc lên thành gia chủ thật sự đơn giản đến thế sao?”

Decalane chưa bao giờ có ý định để Ifrin trở thành gia chủ. Thứ ông ta cần chỉ là một vật chứa, một thứ có thể chứa được bộ não đang chết dần của ông ta – và Ifrin chính là người mà ông ta đã chọn.

“Decalane đã chết rồi. Mọi thứ đã thay đổi.”

“Dù vậy thì, Deculain mà ta biết vẫn sẽ cực kỳ ghét con gái của Luna chứ. Ngươi sẽ không bao giờ tha thứ cho Kagan đâu.”

Tôi chọn không trả lời.

“Kagan và ngươi…Cả hai đều có lí do để hận nhau tới tận xương tủy. Giá như tên đó không khao khát có được sự công nhận của Decalane đến thế…”

Tôi nhìn về phía bầu trời xa xăm. Mái vòm trải rộng như biển cả, nhìn xuyên thấu thấy được vầng trăng to lớn đang nằm đó, đơn độc và vững vàng.

“Chúng chẳng còn quan trọng nữa. Nghiên cứu đó vẫn chưa hoàn thiện, và trách nhiệm hoàn thiện nó là của Ifrin, chứ không phải của ta. Bên cạnh đó thì…”

“…Gì?”

“Cái chết của hắn hoàn toàn là hậu quả đến từ hành động của ta.”

“…Gì cơ?”

Ihelm sững sờ, miệng há hốc, kinh ngạc tột độ.

“Ta đã giết cha của đứa trẻ đó. Ta không cho phép bản thân nuôi thêm hận thù đối với con gái của tên đó.”

“…N-ngươi thật sự.”

Ihelm cuối cùng cũng mở miệng, trán anh ta thấm đẩm mồ hôi.

“Ngươi thật sự cảm thấy thương hại Ifrin hay sao?”

“Không.”

“Vậy thì tại sao ngươi, trong tất cả mọi người, lại làm chuyện này mà không có sự thương hại chứ?”

Tôi ngừng lại một lúc để suy nghĩ. Nó không phải sự thương hại hay cảm thông – nếu chỉ có thế thì tôi sẽ biết. Nhưng nếu để nói nó là gì, thì tôi cũng không rõ. Chúng quá mơ hồ, ngay cả Thiên Nhãn của tôi cũng chẳng thể soi thấu.

“Biết đâu được đấy?”

Nhưng rồi tôi bỗng nhớ ra điều gì đó mà tôi đã từng đọc trong một cuốn sách – cách mà mỗi ma thuật sư, ít nhất một lần trong đời, đều sẽ phải trải qua thứ cảm giác nặng nề mang tên trách nhiệm.

“Có lẽ là vì ta đã bắt đầu thật sự coi đứa trẻ đó là học trò của mình rồi.”

Có lẽ, trước khi tôi nhận ra, thì mình đã coi cô ấy là như vậy rồi.

Tôi nghĩ.

Ihelm đứng đờ đẫn, bàn tay anh ta nới lỏng khỏi lan can. Một cơn gió thổi qua, làm khô đi những giọt mồ hôi còn vương trên trán của anh ta.

Một tiếng cười khẽ, đầy cay đắng bật ra từ đôi môi, anh ta nói.

“…Nghe chẳng hợp lý tí nào.”

“Cái gì không hợp lý?”

“Vài năm trước, khi Giltheon có ý định tiêu diệt huyết mạch nhà Luna, thì ngươi chính là người đã ngăn hắn ta lại, phải không? Không đời nào lúc đó ngươi lại cảm thấy như thế này.”

“Ta có sao?”

Tôi hỏi, tôi không hề có ký ức nào về việc đó, nhưng lông mày của Ihelm lại nhíu lại trong sự ngờ vực.

“…Ugh.”

Ihelm không hỏi sâu thêm. Thay vào đó, anh ta chỉ thở dài lắc đầu.

“Ngươi biết đấy, lần này là nỗ lực cuối cùng của ta rồi.”

Ihelm nói trong khi nhìn ra bầu trời đêm, gương mặt của anh ta giờ bình yên đến lạ.

“Một đồng tác giả. Ta chẳng còn gì để dùng với ngươi nữa. À không, ta không còn lý gì để tiếp tục nữa.”

Ihelm gục xuống, cơ thể tựa vào lan can như một tấm vải bị bỏ quên cho tới khi khô nhàu.

“…Nếu ngươi thật sự đã thay đổi. Nếu Deculain đang đứng trước ta không còn giống như trước. Nếu như ngươi không còn là người đàn ông mà ta muốn lật đổ bằng mọi cách…”

Tôi nhìn anh ta. Đôi mắt đỏ thẩm ấy, thứ đã từng luôn như một miếng phô mai thối không có sức sống, giờ đây lại mang theo chút tia sáng phản chiếu từ ánh trăng. Một tia sáng của sự sống lạ lẫm dường như đang bừng lên trong chúng.

“Thì ta không còn lí do gì để tranh cãi với ngươi nữa. Cứ níu lấy quá khứ chỉ khiến ta mệt thêm thôi.”

Vào khoảnh khắc ấy…

“Này!”

Ihelm gọi lớn.

Một sự hiện diện khác lạ khẽ động sau lối vào ban công.

“Đi ngay đi trước khi hắn ta bắt được em.”

Cộp, cộp, cộp—!

Tiếng bước chân vội vã dần xa.

Thịch—!

Một tiếng thịch vang lên, đi theo đó là âm thanh của ai đó bị vấp ngã và trầy xước gối.

Tôi trừng mắt nhìn Ihelm, tên đó còn dám cười và nhún vai, nói.

“…Ta không có đem con bé tới đây đâu. Ta chỉ bảo là con bé có thể chọn đi theo nếu muốn thôi. Thế nên ta mới giữ im lặng với mọi chuyện khác.”

Ihelm hướng đôi mắt về phía bầu trời, như thể là đang tìm kiếm một điều gì đó thất lạc trong dòng thời gian, đôi mắt anh ta đi theo dấu vết của một dòng ký ức xa xôi nào đó.

“Ta đã không nhắc tới chuyện tên đó có vấn đề thần kinh, không quan tâm tới con gái và có khi là còn hận cô bé rồi…nói ra thì tàn nhẫn quá, ngươi không nghĩ vậy sao? Sau cùng thì, em ấy cũng là nhân chứng của ta mà.”

Ihelm nói trong khi bật cười nhìn tôi.

“Qua mọi chuyện, thì ta vẫn là một quý ông mà.”

********************

Beep, beep— Beep, beep—

Tiếng báo thức inh ỏi kéo Ifrin ra khỏi giấc ngủ. Cô ấy chầm chậm mở mắt, đầu óc cô vẫn còn mơ màng. Nó lại là giấc mơ đó, giống như trước đây.

“Nghiên cứu đó vẫn chưa hoàn thiện, và trách nhiệm hoàn thiện nó là của Ifrin, chứ không phải của ta.”

“Cái chết của hắn hoàn toàn là hậu quả đến từ hành động của ta.”

Cuộc đối thoại mà cô đã nghe được từ Deculain và Ihelm vẫn vang vọng trong tâm trí cô.

“Ta đã giết cha của đứa trẻ đó. Ta không cho phép bản thân nuôi thêm hận thù đối với con gái của tên đó.”

“…Có lẽ là vì ta đã bắt đầu thật sự coi đứa trẻ đó là học trò của mình rồi.”

Giọng của Deculain văng vẳng bên tai cô, từng từ ngữ liên tục lặp lại trong đầu.

Beep, beep— Beep, beep—

Đồng hồ báo thức vẫn tiếp tục kêu. Cô ấy cuối cùng cũng tắt nó đi và chầm chậm ngồi dậy. Ánh mắt cô ấy dừng lại trên một tờ giấy nằm trên bàn – Đơn xin rút lui.

Ba ngày đã qua khể từ khi phiên điều trần của Deculain bắt đầu. mặc dù vẫn tiếp diễn, nhưng sự căng thẳng dữ dội của ngày đầu đã dịu đi. Từ những gì mà cô ấy nghe được, thì có vẻ như đến cả Ihelm cũng đã bỏ cuộc.

“Vài năm trước, khi Giltheon có ý định tiêu diệt huyết mạch nhà Luna, thì ngươi chính là người đã ngăn hắn ta lại, phải không?”

Tâm trí của Ifrin liên tục nghĩ về mối liên hệ giữa Luna và Deculain. Ý nghĩ ấy quẩn quanh từ lúc cô tỉnh giấc cho đến khi chìm vào giấc ngủ.

“Giá như tên đó không khao khát có được sự công nhận của Decalane đến thế…”

- Nếu như cựu gia chủ của nhà Yukline thật sự muốn mình trở thành người kế thừa, và nếu như cha mình thật sự cũng mong vậy…nếu như Deculain đã phải gánh chịu mối họa đánh mất Yukline vào tay Luna…Ifrin thầm nghĩ.

Ifrin thở dài, ánh mắt cô quét qua căn phòng một lần cuối. Nó đã gọn gàng và ngăn nắp. Cô ấy cũng đã mang theo mọi thứ mình cần, bỏ lại những thứ không cần thiết, và cặp của cô giờ đây đã không còn chỗ nữa.

“Vậy là đủ rồi…”

Cô không định để lại sự bừa bộn cho người khác phải dọn. Sau khi nhét tờ đơn xin rút lui vào áo khoác, Ifrin loay hoay khoác chiếc ba lô nặng trĩu lên vai.

“Đi thôi~ Về nhà nào~”

Cô lẩm bẩm, giọng cố tỏ ra vui vẻ. Nhưng khi vừa chạm tới cửa, một thứ khiến cô dừng lại.

“… Hử?”

Có một phong bì nằm dưới khe cửa. Hôm qua còn chưa có, dường như nó mới được gửi đến vào sáng nay. Cô nhặt nó lên, mở ra, bên trong là một bức thư cùng một tấm chứng chỉ. Đọc lướt qua, tim Ifrin bỗng thắt lại.

“ Ah…”

Ifrin nhẹ há hốc

Cả người cô đông cứng, tâm trí trống rỗng, ánh mắt dán chặt vào tờ giấy

Chứng nhận Tài trợ Pháp Viện

Người nhận: Solda Ifrin Luna

Số tiền: 100,000 ∃

Người tài trợ ẩn danh đã âm thầm hỗ trợ cô từ ngày đầu đặt chân vào Pháp Viện lại tiếp tục gửi tiền tài trợ, ghi là mới từ ngày hôm qua. Trong thư chỉ có vỏn vẹn một dòng.

Ta ủng hộ cô.

“Cái…!”

Ngay khoảnh khắc Ifrin đọc những từ đó, ba lô của cô tuột khỏi tay, Ifrin lao ra khỏi ký túc, chạy bằng tất cả sức lực cảu mình. Cô không biết mình định đi đâu— cơ thể cô tự mình di chuyển, chỉ để bản năng dẫn lối.

Chạy mãi, cô tới Pháp Viện, chân cô bồn chồn dậm xuống sàn khi chờ đợi cái thang máy ì ạch kia. Bước vào, cô ấn nút tầng 77.

Ding—!

Trước khi cô kịp nhận ra, cô đã đứng trước bảng tên ấy.

Văn phòng Giáo Sư Trưởng: Deculein

Giáo Sư trưởng Deculein. Ifrin đứng đó, ngước nhìn lên cái tên ấy, tim đập dữ dội như muốn nổ tung. Chỉ khi đó, cô mới nhận ra những giọt lệ đang lăn xuống gò má.

Ta ủng hộ cô.

Những từ ngữ đơn giản ấy cứa sâu vào trái tim cô.

“… Vì sao.”

Em đã phản bội thầy, em đã đứng về phía bên kia… Em đã làm mà không nghĩ đến hậu quả, trong khi bản thân ngu muội không biết một thứ gì. Dù cho đến bây giờ, em vẫn còn một phần trách thầy vì cái chết của cha, và cơn giận đó sẽ không bao giờ biến mất… [note79886]

“Vì sao chứ…”

Cốc, cốc—

Ifrin gõ bàn tay run rẩy lên cánh cửa văn phòng. Sau một thoáng, cánh cửa tự mở ra – Deculain đã mở nó bằng Psychokinesis.

“Ifrin, có vẻ như là em dạo này đang hơi chểnh mảng trong công việc của phòng thí nghiệm đấy.”

Deculain nói.

Ifrin chỉ im lặng.

“Trừ 5 điểm vì bỏ bê nhiệm vụ.”

Deculain thêm vào, vẫn là giọng nói lạnh lùng ấy, vẫn là ánh mắt vô hồn ấy, như thể chẳng có điều gì thay đổi.

Ifrin bước gần hơn đến chỗ hắn ta.

---------------------------------------------------

Ghi chú

[Lên trên]
Đổi xưng hô là vừa rồi nhỉ__〆( ̄ー ̄ )
Đổi xưng hô là vừa rồi nhỉ__〆( ̄ー ̄ )