Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Bóng đêm dần tan, nhường chỗ cho ánh sáng dịu dàng của bình minh len vào. Tháp Chủ Adrienne khẽ thở dài. Trên côn cô là hai tập tài liệu — một là luận văn của Deculein và hai là bản thỏa thuận đến từ Bốn Trụ Cột Của Giới Ma Thuật. Cô khẽ mím môi trong khi cầm cả hai lên.
Các trụ cột chịu trách nghiệm cho việc duy trì sự cân bằng của Giới Ma Thuật – Berch, Đảo Thiên Không, Hỏa Sơn và Hội Côn Tròn – sau nhiều năm kể từ khi Demakan nhậm chức, cuối cùng đã đạt được sự đồng thuận.
Hỏa Sơn là cách gọi tôn trọng của những Tro Tàn, họ từng bị nhiều người chế giễu như là một đống tro vô giá trị. Nhưng bất chấp mọi lời gièm pha, những người còn ở lại vẫn nắm giữ sức mạnh đủ để được thừa nhận trong Giới Ma Thuật. Trong những vấn đề trọng đại, tiếng nói của họ vẫn được công nhận như một trong những thế lực dẫn dắt.
….Trong những năm vừa qua, các thành tựu mà Adrienne Sezalian đã đạt được trong giới ma thuật, cùng tinh thần theo đuổi chân lý không ngừng nghỉ và kỷ luật nghiêm khắc trong việc rèn luyện bản thân đã mang lại cho cô ấy sự tôn trọng và ngưỡng mộ qua những thành quả phi thường đạt được nhờ lòng tận tâm không lay chuyển...
Adrienne lướt qua những lời văn hoa mỹ ấy, ánh mắt dừng lại ở một đoạn cuối — quyết định của tập thể Giới Ma Thuật dành cho ma thuật sư Adrienne.
“…Adrienne Đệ Nhị?”
Adrienne gọi tên chú cún nhỏ đang ngồi bên cạnh.
“Gâu! Gâu!”
Chú cún chạy lại và Adrienne liền bế chú lên, cô ôm cơ thể mềm mại đó vào lòng và vuốt ve bộ lông xù xòa của nó.
Một nụ cười nhẹ hiện trên khóe môi khi cô thì thầm: “Vậy là... từ giờ ta sẽ không còn chính thức được coi là con người nữa rồi.”
Adrienne đã nhận được sự công nhận chính thức không chỉ đến từ Berch và Đảo Thiên Không, mà còn là từ cả những phe phái kín tiếng như Tro Tàn và Hội Côn Tròn. Qua tài năng và thành tựu của mình, cô đã hoàn toàn đạt được sự công nhận tuyệt đối của toàn bộ Giới Ma Thuật. Được trao cho danh hiệu Archmage đồng nghĩa với việc là cô sẽ bước lên một vị thế mới vươn ra khỏi sự tồn tại của nhân loại.
“Các phóng viên chắc sẽ đến sớm nhỉ? Cá là họ sẽ phỏng ta dồn dập lắm cho mà xem.”
“Gâu! Gâu!”
“… Nghĩa là ta cũng nên di chuyển sớm thôi. Ta không nên ở đây lâu thêm nữa.”
Những con người ở Nhân Giới mà cô từng nâng niu — Deculein, Yulie, Decalane, Louina, Glitheon, Cielia, Cynthia, Idnik, Rohakan, Zeit, Ihelm, Creáto và Ganesha... Từng cái tên, từng gương mặt đã từng mang lại cho cô niềm vui chợt thoáng qua tâm trí.
Adrienne bước đến bên cửa sổ, nhìn xuống khuôn viên Pháp Viện. Mặc dù còn chưa tới 6 giờ sáng, nhưng cả đám đông phóng viên đều đã tụ tập sẵn ở bên dưới
“… Vậy thì!” Tháp Chủ Adrienne nói, mỉm cười ấm áp với Adrienne Đệ Nhị đang nằm gọn trong tay. “Ta sẽ quay lại ngay, chờ ta nhé!”
“Gâu! Gâu!” chú cún đáp lại với tiếng kêu vui tươi.
*********************
Rạng sáng cùng ngày hôm đó đó, những đám đông từ khắp nơi trên lục địa đều đã đổ xô về Pháp Viện. Không chỉ có phóng viên từ nhiều cơ quan truyền thông - mà còn có cả học viên, Ma Thuật Sư và Hiệp Sĩ từ Đại Học Đế Quốc cũng đến, kẻ thì đứng gần, người thì quan sát từ xa.
“Thưa Tháp Chủ, nhiệm kỳ của cô sẽ kết thúc trong năm nay phải không?”
Một phóng viên hỏi.
“Đúng vậy! Tôi sẽ kết thúc nhiệm kỳ trong mùa xuân hoặc mùa đông năm nay, sau đó vị trí của tôi sẽ được nhượng lại!” Adrienne đáp.
Hàng loạt ống kính đều hướng về phía Tháp Chủ Adrienne. Giờ đây khi đã chính thức được trao cho Cấp Bậc Eternal, xung quanh cô hiện tại chỉ là một biển người chen chúc. Dù kết quả này đã được toàn lục địa dự đoán trước, nhưng khi được tận mắt chứng kiến một khoảnh khắc lịch sử thì nó vẫn mang lại cho con người ta một trải nghiệm hiếm có.
“Có đúng là hiện tại đang có hai ứng cử viên cho chức vị Tháp Chủ không? Quá trình tuyển chọn hiện đang diễn ra thế nào vậy ạ?”
“Vẫn đang tiến hành nha! Chúng tôi sẽ chọn ra người chứng minh được bân thân là người phù hợp nhất cho vị trí này!”
Solda Ifrin cũng đang theo dõi cảnh tượng đó tại tầng ba của Pháp Viện. Từ bên trong, tầm nhìn rõ ràng hơn nhiều so với phố xá đông nghịt, và buổi phỏng vấn cũng mang âm thanh rất rõ ràng đến đôi tai của cô.
“Luận văn mới của Ma Thuật Sư Ihelm, Nghiên Cứu Mật Về Ma Thuật Hỗ Trợ Và Con Đường Cải Cách, hiện đang được bàn tán sôi nổi trong Giới Ma Thuật. Một thành tựu cá nhân như vậy có ảnh hưởng đến việc lựa chọn Tháp Chủ không?”
“Ồ, tất nhiên là có rồi! Tôi đã đích thân đọc luận văn qua của Ihelm rồi, và tôi thấy nó rất ấn tượng!”
Mỗi lời Adrienne nói lên đều được các phóng viên đều ghi chép lại.
“Có tin rằng Giáo sư Deculein cũng đang chuẩn bị công bố luận văn.”
Một phóng viên hỏi.
“À, chuyện đó hả? Đúng! Giáo sư Deculein cũng đã nộp luận văn của thầy ấy rồi!” Adrienne đáp.
Ngay khoảnh khắc ấy, đôi tai của Ifrin lập tức dựng lên, và cô ngay lập tức bóp chặt chiếc cốc giấy ở trên tay
“Thêm nữa, là tác giả luận văn cũng đã được xác nhận!” Adrienne nói thêm khi trên môi nở nụ cười, cô đang cố tính gieo một chút ẩn ý khi nhắc đến tác giả luận văn.
Các phóng viên liền nâng giọng, dồn dập hỏi.
“Cô có cảm nghĩ thế nào về nó?”
“Hmm! Tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu được toàn bộ! Nó khá là đồ sộ, và hiện tại thì nó vẫn chỉ đang là trên mặt lý thuyết!” Adrienne đáp.
“Vậy nghĩa là nó không có giá trị thực tiễn…?”
“Không nhá! Chắc chắn là không phải! Ihelm đúng là đưa ra thành quả hoàn thiện rồi, nhưng còn Deculein thì...”
Adrienne ngừng lại, chọn từ cẩn thận rồi gật đầu.
“Ah, nó mang trong mình tiềm năng rất lớn! Hiện tại, thì nó vẫn chỉ hoàn toàn là trên mặt lý thuyết, nhưng nếu nó có thể được chứng minh và ứng dụng vào ma thuật…”
Tách, tách—! Tách, tách—!
Những ánh đèn flash của máy ảnh đang bắt đầu chọc vào dây thần kinh của Ifrin khi cô cố lắng nghe Adrienne nói
“Nếu nó thật sự thành công…!”
Adrienne vừa nói vừa vung tay chém mạnh vào không khí để nhấn mạnh.
Khoảnh khắc ấy, dường như thời gian đã ngừng lại. Mọi ánh mắt, mọi gương mặt trong khán phòng đều hướng về phía cô.
Đắm chìm trong mọi ánh mắt, Adrienne tiếp tục.
“Giáo sư Deculein sẽ hoàn toàn có đủ khả năng để trở thành một Hiền Nhân, chắc vậy!”
“Hả?!” Ifrin hét lên.
Chỉ một từ Hiền Nhân thôi đã khiến mắt cô trợn to, và cả những Ma Thuật Sư đang theo dõi buổi phỏng vấn trong Pháp Viện cũng phản ứng y hệt.
“Ý cô là... một Hiền Nhân của Giới Ma Thuật sao?” một phóng viên hỏi lại.
“Chính xác!”
Trong Giới Ma Thuật, Hiền Nhân không chỉ đơn thuần là thành viên của Berch, mà họ còn biểu tượng cho những con người khai phá được một trường phái ma thuật mới. Để ví dụ, thì Ihelm hiện là người lãnh đạo của Trường phái Dukan, nhưng Hiền Nhân thật sự lại chính là Dukan, người đã qua đời từ năm mươi năm về trước.
“Ý cô là Giáo sư Deculein có thể sẽ trở thành người sáng lập một trường phái ma thuật mới sao?”
“Tôi chỉ nói là có khả năng thôi! Nhưng luận văn ấy vẫn vô cùng phức tạp! Đến cả tôi cũng chưa thể hiểu hết được, nên tôi vẫn cần phải nghiên cứu thêm!” Adrienne đáp.
Ifrin nghiến chặt răng.
“… Hiền Nhân? Nghe thấy rồi chứ? Họ nói là Deculein có thể sẽ trở thành Hiền Nhân đấy!”
“Trời, vậy chẳng phải điều đó cũng đồng nghĩa với việc là anh ta gần như chắc chắn sẽ trở thành Tháp Chủ tiếp theo sao? Một luận văn đến mức Tháp Chủ còn phải chật vật mới hiểu nổi thì không biết là nó sẽ thế nào nhỉ…?”
Những lời bàn tán, những tiếng cười khẽ lan ra khắp trong Pháp Viện chỉ càng khiến Ifrin thêm khó chịu. Những cuộc đối thoại lặng lẽ ấy như thể đang đổ thêm dầu vào ngọn lửa trong lòng cô.
“Hiền Nhân...” Ifrin khẽ nói, suy nghĩ trôi dạt đi trong thoáng chốc.
Nếu Deculein trở thành Hiền Nhân, thì hắn ta sẽ coi như là đang gây dựng thành tựu dựa trên công sức của cha. Nhưng khi ấy, tên của ông cô sẽ bị vùi lấp — hoặc tệ hơn, là có thể sẽ bị xóa sổ hoàn toàn.
Ifrin nghĩ.
Ý nghĩ ấy khiến bụng cô như quặn lại, như thể là bên trong cô đang tự siết lại thành từng nút thắt. Ifrin thò tay vào áo khoác, lôi ra một bức thư viết bằng nét chữ quen thuộc của cha mình, ghi lại những nghiên cứu mà ông đã để lại. Cô đọc nó thêm một lần nữa, rồi ngồi lặng nhìn vào khoảng không với đôi mắt trống rỗng.
“Đúng vậy, có điều gì đó rất đặt biệt về luận văn đó! Tôi sẽ nghiên cứu nó thật kỹ trước, rồi nộp lên cho Đảo Thiên Không và--”
Buổi phỏng vấn của Adrienne vẫn tiếp tục, chạm đến công trình nghiên cứu mà cha Ifrin từng trao lại cho cô, nhưng giờ nó đã nằm trong tay người khác, nó đã không còn thuộc về cô nữa.
***************
… Hôm nay, trên đường đến nơi làm việc, các phóng viên đã vây quanh xe của tôi, tất cả là nhờ những tin đồn mà Adrienne đã tốt bụng tung ra về việc tôi nộp luận văn.
“Giáo sư, ngài có dự định trở thành Hiền Nhân không?”
“Ngài sẽ đặt tên cho trường phái ma thuật của mình là gì?”
“Với tư cách ứng cử viên hàng đầu cho chức vị Tháp Chủ, ngài có lời nào muốn phát biểu không?”
“Hội Bàn Tròn sẽ không dung thứ chuyện này đâu.” [note78857]
Hàng loạt câu hỏi vô căn cứ được ném tới tấp qua cửa kính xe, ánh đèn flash nháy liên tục khiến tôi chói mắt. Mãi tôi mới thoát khỏi mớ hỗn loạn ấy và đặt chân lên tầng 77 của Pháp Viện trong khi toàn thân rã rời
“Giáo sư!”
Allen gọi lớn, chạy ngay về phía tôi khi tôi vừa bước vào hành lang.
Tôi chẳng nói gì, chỉ lặng lẽ đi thẳng vào văn phòng. Allen vội vã theo sau, ôm chặt một chồng giấy trong tay.
“Thưa Giáo sư!”
“... Có chuyện gì?” tôi vừa hỏi vừa dùng Psychokinesis để cởi áo khoác
Allen hắng giọng ngại ngùng rồi bắt đầu nghiêm túc lại và hỏi.
“Xin cho tôi được hỏi, mục tiêu của ngài khi tranh cử chức Tháp Chủ là gì?”
Tôi chỉ nhìn thẳng vào mắt cậu ta mà không đáp.
Allen nhìn xuống tập giấy trong tay và nói tiếp
“Ngài có vẻ đang suy nghĩ khá lâu cho câu hỏi này.”
“… Rốt cuộc là cậu đang làm gì?” tôi hỏi lại.
“Đây là những câu hỏi mẫu cho buổi điều trần sắp tới. Tôi nghĩ chúng ta có thể chuẩn bị trước—”
“Đủ rồi.”
Tôi cắt ngang.
“Dạ...? Ngài không nghĩ là chúng ta nên chuẩn bị kỹ sao? Nghe nói Ma Thuật Sư Ihelm hiện đang ở trong Hoàng Cung để rèn luyện và chuẩn bị…”
“Không cần.”
Nếu tôi là Deculein gốc, thì có lẽ là tôi đã chỉ chăm chăm lo đối phó Ihelm, chứ chẳng thừa thời gian cho mấy chuyện này.
“Nhưng mà…”
“Đến đó thôi.”
Tôi lặp lại.
Cốc, cốc—
Đúng lúc đó, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, rồi cánh cửa mở ra.
“… Giáo sư, thầy đã đến rồi.”
Ifrin nói với giọng nhỏ nhẹ khi cô ấy đến gần, đặt một chồng tài liệu lên trên bàn.
Rồi cô ấy khẽ cúi đầu và quay lưng định rời đi, nhưng hôm nay cô ấy có gì đó khác lạ. Cô ấy trông thật nặng nề, như một miếng bọt biển bị thấm đầy nước, mỗi bước chân như thể là đangvắt kiệt từng giọt nước cuối cùng. Nhưng tôi không hỏi, bởi tôi vốn đã là một kẻ thờ ơ, và thành thật mà nói, thì tôi chẳng hề quan tâm. Đó chỉ đơn giản là một khiếm khuyết trong tính cách của tôi. [note78858]
“Ngài có nghĩ là em ấy đang gặp chuyện gì không, Giáo sư?” Allen hỏi.
Nhưng Allen lại khác.
“Allen.”
“Vâng?”
Cậu ta ngẩng lên, cố tỏ vẻ lo lắng.
“Ra ngoài đi. Ta còn việc phải làm.” tôi đáp.
“À… vâng, thưa Giáo sư. Còn về những câu hỏi mẫu…”
“Ta sẽ xem qua chúng khi ta có thời gian.”
“Vâng, thưa Giáo sư! Chúc ngài may mắn!”
*************
Adrienne với tư cách là Tháp Chủ của Pháp Viện, hiện đang thực hiện nhiệm vụ giám sát hội đồng quản trị. Vì Pháp Viện vốn thuộc Đại học Đế Quốc, cho nên các thành viên hội đồng bao gồm cả Hiệu Trưởng của trường cùng một số quan chức liên kết với hoàng thất. Tổng cộng là 13 thành viên sẽ luân phiên đảm nhiệm các vị trí này.
“... Xin chúc mừng, thưa Tháp Chủ,”
Một thành viên hội đồng nói.
Họ đều dành cho cô sự tôn trọng tuyệt đối. Với việc trao tặng danh hiệu Archmage Sư đã gần kề, ngay cả ảnh hưởng của Nữ Đế cũng sẽ khó lòng chạm tới cô. Ít nhất là trong phạm vi Pháp Viện, Adrienne sẽ là một tồn tại mà không ai có thể động vào cho tới ngày mà cô quyết định rời đi.
Adrienne bật cười khẽ, ra hiệu mời mọi người ngồi:
“Cảm ơn các vị! Xin hãy ngồi xuống!”
Phòng họp đặc biệt ở tầng 100 của Tòa Tháp được đặc biệt sử dụng vào ngày hôm đó để dùng vào việc lựa chọn Tháp Chủ tiếp theo.
“Ihelm và Deculein đều là những ứng viên xứng đáng, nhưng Deculein lại là một lựa chọn nổi bật hơn cả, vì đã làm việc trong Pháp Viện qua gần một thập kỷ,”
Drummen, một trong mười ba thành viên hội đồng, là người mở lời đầu tiên.
Adrienne gật đầu tán đồng.
“Đúng là hợp lý! Nhưng chẳng ai biết trước được điều gì sẽ xảy ra! Chúng ta vẫn nên hoàn tất các phiên điều trần đánh giá trước, rồi mới quyết định ứng viên!”
“Cô nói hoàn toàn chính xác. Chúng tôi dự định tổ chức điều trần sau hai tuần nữa, vào thứ Hai.”
“Hmm~ Càng sớm thì càng tốt! Nếu có điểm nào đáng ngờ, thì chúng ta cần phải nhanh chóng xử lý, cho họ cơ hội giải trình, rồi tiến hành bỏ phiếu hoặc tổ chức cuộc họp cuối cùng!”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Đã hài lòng, Adrienne chuyển sang mục tiếp theo, cô hỏi
“Hai ứng viên đã nộp danh sách nhân chứng cho phiên điều trần chưa?!”
“Rồi. Ma Thuật Sư Ihelm đã nộp ba nhân chứng, còn Giáo sư Deculein thì chưa đăng ký một ai.”
“Không có nhân chứng ư?”
Adrienne tròn mắt ngạc nhiên.
“Không có, thưa Tháp Chủ, phía Giáo sư Deculein vẫn chưa đăng ký tên nhân chứng nào. Tuy nhiên, do bắt buộc phải có ít nhất một nhân chứng, nên nhiều khả năng Giáo sư Louina hoặc Giáo sư Relin sẽ là người đứng ra thay mặt.”
“... Hừm. Đưa tôi danh sách nhân chứng.”
“Của cô đây” thành viên Drummen nói rồi trao cho Adrienne một phong bì, bên trong được phong ấn bằng ma thuật để làm bảo mật.
Adrienne không chút do dự xé phong bì ra và hỏi.
“Các đơn đăng ký nhân chứng sẽ được giữ bảo mật cho đến ngày diễn ra phiên điều trần, đúng chứ?!”
“Đúng vậy, những cái tên sẽ được giữ kín cho đến ngày hôm đó.”
“Được rồi,”
Adrienne đáp, khẽ gật đầu khi lướt qua mẫu đơn đăng ký nhân chứng. Cô liếc nhanh các cái tên, rồi chớp mắt ngạc nhiên.
“... Hả?”
Mình có đang nhìn lầm không vậy? Adrienne dụi mắt, đọc lại lần nữa. Cô đã không đọc sai chữ nào.
“Chỗ này...” Adrienne nói, chỉ vào một mục, đồng thời nhìn quanh các thành viên hội đồng.
“Vâng, chúng tôi cũng đã rất bất ngờ. Ai mà ngờ được là thầy ấy lại đề cử một ứng viên mới vào Pháp Viện chưa đầy một năm cơ chứ?”
Adrienne chớp mắt, ngạc nhiên đến tròn mắt. Rồi chẳng có một lời báo trước, cô liền phá lên cười.
“... Hi hi!”
Một cơn nhột dâng lên trong cổ, và trước khi kịp nhận ra, nụ cười đã nở trên môi cô.
“Hê hê! Wahaha! Ôi, cái này thì... phì—hê hê!”
Adrienne cười thoải mái, như một đứa trẻ vô tư hay một người cố kìm lại tiếng cười mà không nổi. Nhìn vào đơn đăng ký nhân chứng của Deculein, cô gần như thể kìm được
“Ahahaha...!”
Không hiểu sao, điều ấy giống như là một món quà cuối cùng từ Nhân Giới mà cô sắp rời xa.
*****************
Lịch trình cho phiên điều trần chính thức tại Pháp Viện của Đại học Đế Quốc đã được chuyển đến Hoàng Cung.
“Vậy là hắn định tranh chức Tháp Chủ sao...?”
Sophien lầm bầm, tựa lưng trên giường trong khi lướt mắt qua thông báo.
Tài liệu này mô tả chi tiết về phiên điều trần sắp tới để chọn ra Tháp Chủ tiếp theo của Pháp Viện thuộc Đại học Đế Quốc, với Deculein và Ihelm là hai ứng viên.
Keiron đáp.
“Vâng, thưa Bệ hạ, đúng vậy.”
“Hmm...”
Nữ Đế khẽ trầm ngâm, xoa cằm như đang cân nhắc. Cô dừng lại một nhịp, rồi lại trầm ngâm.
“... Hmm.”
Bọn họ sẽ thao túng chính trị ra sao? Họ sẽ ra đòn thế nào? Mọi chuyện sẽ trở nên xấu xí đến mức nào trước khi nó hoàn toàn trở thành một mớ hỗn độn? Sophien nghĩ, sự hiếu kỳ dâng lên.
“Tốt. Ta sẽ tham dự,”
Sophien nói.
“... Sao cơ?”
Keiron hỏi, anh ta thể hiện rõ sự ngạc nhiên.
Sophien nhếch môi.
“Ta nói, ta cũng sẽ có mặt.”
“À, ý Người là dưới lốt mèo phải không, thưa Bệ Hạ?”
“Không. Đích thân ta sẽ ra mặt.”
Keiron hiện vẫn thể chưa quen được với việc Sophien gần đây cứ liên tục quyết định xuất hiện công khai nhiều hơn trong các sự kiện công cộng..
“Một phiên điều trần để quyết định Tháp Chủ kế nhiệm hoàn toàn xứng đáng để có được sự hiện diện của Nữ Đế. Suy cho cùng, Pháp Viện đó chẳng phải vốn thuộc về ta sao?”
“... Chỉ riêng sự hiện diện của Bệ Hạ sẽ khiến cho cán cân bị lệch đó, thưa Bệ Hạ.” Keiron thận trọng.
Sophien nheo mắt.
“Vì sao?”
“Bởi như Bệ hạ đã biết, Deculein hiện đang là Giảng Viên Ma Thuật của Người.”
“Hmph. Đúng, Deculein là Giảng Viên Ma Thuật của ta. Nhưng Ihelm cũng là Ma Thuật Sư của Hoàng Cung, ta đã gặp hắn không ít lần lúc đi lại giữa cung điện và Pháp Viện rồi. Vậy vấn đề là ở đâu? Tại sao ý kiến của ta phải bị gạt bỏ?”
Keiron im lặng, không đáp.
“Pháp Viện đó là của ta. Không ai có quyền tranh chấp. Hiểu chứ? Nó thuộc về ta.”
Keiron vẫn im, không nói một lời.
“Mục đích của phiên điều trần này là chọn ra người quản lý tài sản của ta, mà ngươi lại bảo ta không nên có mặt?”
“... Không, thưa Bệ Hạ. Là thần đã thất lễ.”
Keiron cúi đầu, khẽ thở dài.
Vị Nữ hoàng lười biếng, vốn quen với sự uể oải thường trực, một khi đã quyết thì sẽ hiếm khi đổi ý.
“Hmph! Tốt. Hãy thu xếp cho sự có mặt của ta”
Sophien nói, với một nụ cười thoáng cong lên ở khóe miệng.
********************
Mười ngày qua, Pháp Viện lúc nào cũng rôm rả nói về phiên điều trần sắp tới. Trong khi việc Adrienne thăng chức lên Archmage hầu như đã chắc chắn, thì các phiên điều trần của Ihelm và Deculein mới là tâm điểm khó đoán.
“Liệu người đó sẽ là người mới đến Ihelm hay Giáo Sư Trưởng Deculein? Hiện trên Bảng Ma Thuật Sư ghi Deculein đang dẫn trước 8–2,”
Julia nói, nhìn vào bảng.
Chiếc bảng này đang hiển thị những ý kiến thay đổi đến từ các Ma Thuật Sư trong Pháp Viện
“Nhưng nghe nói chẳng hiểu sao Ihelm lại tự tin bất thường. Anh ta đã sắp xếp ba tới bốn nhân chứng rồi. Không biết có phải đã tận dụng hết các mối quan hệ trong hoàng thất và gia tộc của mình không.”
Ifrin chỉ im lặng trong khi Julia đọc những dòng trên Bảng Ma Thuật Sư.
“Nhưng mặt khác thì Deculain, lại có vẻ là đang rất tự tin rằng vị trí đó đã nằm chắc trong tay. Thầy ấy chỉ đưa vào có một nhân chứng và hầu như chẳng đả độc gì tới gia tộc.”
Ifrin vẫn im lặng.
“Họ bảo nếu Deculein thua thì sẽ là vì quá chủ quan. Tò mò xem ngày mai sẽ ra sao quá.”
Ifrin—đang vô thức vẽ vời bằng bút—bỗng đặt bút xuống, liếc xéo Julia.
“Julia.”
“Dạ?”
“Tớ không quan tâm.”
“Ô... Ừ-ừ,”
Julia giật mình, vội đặt Bảng Ma Thuật Sư sang một bên, cô không ngờ phản ứng của Ifrin lại lạnh lùng đến vậy.
Ifrin liếc đồng hồ. Giờ đang là 7 giờ tối. Phiên điều trần chính thức sẽ diễn ra vào ngày hôm sau, và tuy chưa rõ sẽ kéo dài bao lâu, thì mọi thứ cũng đã được chuẩn bị.
“Tớ về đây,”
Ifrin nói.
“Ừ~ Mai gặp nhé,” Julia đáp, khẽ vẫy tay khi Ifrin bước vào thang máy của Pháp Viện.
Beep—
Ifrin quét chiếc thẻ mà Ihelm đưa, tùy chọn Tầng Đặc Biệt được kích hoạt. Điểm đến của cô không phải tầng một cũng chẳng phải tầng bảy mươi bảy.
Whoooosh—
Thang máy lao vút lên, áp suất thay đổi đột ngột khiến cô bị ù tai. Cô nuốt nước bọt để giảm bớt.
Ding—!
Cửa thang mở ra, Ihelm đã đứng chờ sẵn.
“Ồ, em đến rồi,”
Ihelm nói.
Ifrin không đáp.
“À, đáng tiếc nhỉ~ Phiên điều trần này…giá mà nó là phiên công khai thì sẽ thú vị hơn nhiều, em có nghĩ thế không? Sẽ nhục nhã hơn—”
“Nói rõ nhé,”
Ifrin cắt lời, trừng mắt nhìn Ihelm; đôi mắt hốc hác vì nhiều ngày thiếu ăn hòa với cơn giận âm ỉ. “Tôi không đứng về phía anh. Khi cần thì tôi vẫn sẽ chống lại anh.”
“... Ta biết chứ,”
Ihelm nhún vai đáp lại.
“Tình thế của em đơn giản là có lợi cho ta. Ta không mong gì hơn.”
Ifrin im lặng.
“Được rồi, em cứ phòng nhân chứng chờ đi. Ở đó tiện nghi hơn cả khách sạn năm sao nữa. Khi tới lúc, ta sẽ gọi, cứ thư giãn đi.”
“Solda Ifrin, xin mời theo tôi,”
Một người hầu thân cận của Ihelm lên tiếng, có lẽ đó là quản gia hoặc thư ký của anh ta
Ifrin liếc Ihelm lần nữa, rồi đi theo người hầu.
“Đây là phòng của cô. Vui lòng chờ tại đây. Lịch trình sẽ được thông báo sau,” người hầu nói khi dẫn cô vào.
Ifrin ngồi xuống mép giường, ánh mắt vô định dán vào bức tường.
Tích, tắc— Tích, tắc—
Tiếng kim giây của chiếc đồng hồ vang lên trong im lặng.
Tích, tắc— Tích, tắc—
Âm thanh ấy như vang vọng khắp cơ thể cô.
“... Mình khó thở quá.”
Ifrin lẩm bẩm, cô không chịu nổi sự tĩnh lặng nữa. Cô mở chiếc va-li cũ, lôi ra một trong nhiều bức thư của cha, rút bừa một lá.
“... Cha.”
Cô đọc từng dòng trên tờ giấy đã mờ dần theo thời gian, và cô dần bình tĩnh lại, nâng niu từng dòng chữ mà cha cô đã viết.
“... Mình đã chọn đúng chứ?”
---------------------------------------------------------------------------
Mới thi xong TOEIC. Giờ có thời gian dịch lại rồi.
Giờ là thử thách mỗi ngày một chương. Lần này tôi khá chắc là sẽ không thất hứa :p

