Trans: Kdun
Chúc mọi người buổi tối vv ^^
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Julie tỉnh dậy trong y viện của Hoàng Cung với Nữ Đế Sophien đang ngồi ở cạnh cô. Như thường lệ, Keiron cũng lặng yên đứng đó bên cạnh Nữ Đế. Julie chớp chớp mắt trong sự bối rối, hoang mang trước khung cảnh quá đỗi bất ngờ.
“…Đây không giống một vết thương. Nó giống một lời nguyền hơn. Một loại hiểm ác hiếm thấy.”
Sophien nhận xét, giọng cô khô khan như cát giữa sa mạc.
Julie cố gắng ngồi dậy, nhưng cơn đau khiến cô phải nằm lại xuống.
“Ah…!”
“Không sao. Nằm yên đi.” Sophien nói.
“Không, thưa Bệ Hạ, Thần-“
“Lời nguyền này- Ta nghe nói là ngươi dính phải trong lúc bảo vệ Deculain.”
Julie vẫn yên lặng, không phản hồi.
Sophien nhìn lướt qua Julie trong khi nói tiếp.
“Ta cũng đã từng trải qua một căn bệnh quái ác. Nỗi đau của nó thống khổ đến mức mà chính nỗi đau đó cũng dần mắc đi sự sắc bén. Hiệp Sĩ, hãy nhìn vào đôi mắt của ta.”
Julie do dự một hồi trước khi nhìn vào mắt của Nữ Đế. Trong đôi mắt của Sophien, tại nơi đó không có ánh sáng, không có sức sống – chỉ có sự trống rỗng vô tận.
Sophien khẽ cười và nói.
“Ngươi thấy đúng không? Căn bệnh này vẫn đang gặm nhấm ta. Bọn họ gọi nó là sự buồn chán, có người thì gọi nó là sự buông xuôi.”
Với câu nói đó, cô ấy đặt tay lên trán của Julie. Ngay lập tức, một cảm giác mát lạnh liền chảy qua cơ thể của Julie.
“Thưa Bệ Hạ, đây rốt cuộc là…”
“Ta đã học cổ ngữ Rune từ Deculain. Đây là cổ ngữ chữa lành, nhưng lời nguyền giống với của ngươi không phải là thứ có thể chữa khỏi được. Đây chỉ là biện pháp giảm đau tạm thời thôi.”
“Ah!” Julie bật dậy, cố đứng lên hành lễ.
Nhưng Sophien lắc đầu, giọng đều đều.
“Đứng dậy lúc này thì ta sẽ coi ngươi là kẻ vô lại, chứ không có sự tôn trọng. Nằm yên đi.”
“Vâng, thưa Bệ Hạ.”
“Thêm nữa, ta không thể chữa cho ngươi. Lời nguyền này sẽ lấy mạng ngươi vào một ngày nào đó.”
“…Vâng, thần biết.”
Lời nguyền sẽ trở nên tồi tệ hơn theo thời gian, và nỗi đau đang siết chặt lấy trái tim giờ đây đã trở thành một phần trong cuộc sống thường nhật của cô.
Hiểu được sự thống khổ ấy, Sophien ngước nhìn mặt trăng qua khung cửa sổ và thủ thỉ.
“…Đôi lúc, ta đã từng nghĩ về việc bắt đầu lại mọi thứ. Quên đi tất thảy mọi chuyện. Cứ vậy mà sống như thể chẳng có gì xảy ra. Cuộc đời này đã là một thất bại.”
Juliee giật mình bởi lời thú nhận bất ngờ, cô đáp lại với giọng run run.
“Xin người đừng nói như vậy, thưa Bệ Hạ. Người không hề thất bại.”
Ánh mắt của Sophien lại hướng về Julie khi cô tiếp tục nói.
“Lời nguyền của ngươi sẽ không thể nào được giải trừ. Theo một cách nào đấy, thì ngươi cũng chẳng khác ta là bao. Ngươi không mong được làm lại sao? Ngươi có từng tự hỏi rằng là liệu chuyện gì sẽ xảy ra nếu như lúc ấy ngươi không bảo vệ Deculain không?”
Julie nhẹ nhàng lắc đầu.
“Tại sao?” Sophien hỏi với giọng nghiêm túc.
“Bởi vì đó là quyết định của thần, và đây chính là con đường mà thần đã lựa chọn.”
Câu trả lời lý tưởng của một Hiệp Sĩ. Sự yên lặng bao trùm căn phòng, như ngầm thừa nhận.
“…Ta hiểu rồi.”
Sophien nói với một cái gật đầu, để lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng trên đôi môi cô.
“Ngươi chẳng hề giống Deculain.”
“…Thần sao?”
Julie nhẹ giọng hỏi, gương mặt cô ấy thoáng đượm vẻ u buồn khi nghe cô ấy nhắc tới Deculain.
Vạt áo choàng của Sophien lướt nhẹ qua tay Julie, cô đáp.
“Đúng vậy. Deculain sống cuộc đời của hắn như thể là hắn chưa bao giờ phạm sai lầm, hắn luôn tin rằng con đường mà hắn đi là tuyệt đối chính xác.”
“…Người nói đúng. Ngài ấy đúng là như vậy.”
“Phải. Nhưng ngươi không giống hắn, ngươi chấp nhận sai lầm của bản thân, và với mỗi sai lầm, vết thương của ngươi sẽ càng sâu hơn. Như một lẽ tất yếu, những vết sẹo đó sẽ trở thành thứ dẫn ngươi tới hồi kết của bản thân.”
Sophien nói, giọng mỉa mai.
Nhưng Julie chỉ khẽ cười và đáp lại.
“Dù là vậy, thưa Bệ Hạ, là một Hiệp Sĩ thì cần phải chịu đựng nó. Và thần là một Hiệp Sĩ.”
Sophien ngắm nhìn Julie một hồi lâu, như thể cuối cùng cũng miễn cưỡng công nhận.
“Ngươi nói phải. Nhưng Hiệp Sĩ như ngươi thì lại khá hiếm đấy.”
“Cảm ơn người, thưa Bệ Hạ.”
“Dành thời gian dưỡng sức đi và khi đã hồi phục, ngươi có thể rời đi.”
Sophien nói rồi xoay người, áo choàng tung bay khi bà đứng dậy.
Julie mặc kệ cơn đau, ép bản thân cúi người hành lễ. Sophien đóng lại cánh cửa.
Cạch-!
Nữ Đế đi dọc theo hành lang mà không nói một lời, tiếng bước chân uy nghiêm của cô vang vọng khắp sảnh cung.
Giọng của Keiron vang lên từ phía sau cô.
“…Thưa Bệ Hạ. Đó thật sự là điều mà người mong muốn sao?”
Sophien khựng lại.
“Nếu người thật sự muốn bắt đầu lại, thì người luôn có thể làm điều đó bất cứ lúc nào.”
Sophien vẫn yên lặng.
“Tôi sẵn sàng giúp người thực hiện điều đó.”
Cuối cùng, Sophien cũng chịu đối diện với anh ta.
Keiron, vẫn còn cúi người, anh ta nói tiếp.
“Thưa Bệ Hạ, người xứng đáng có được hạnh phúc hơn bất kỳ ai.”
“…Hmph. Ai nói là ta xứng đáng?”
“Bất cứ ai biết được chuyện mà người đang phải trải qua – những cái chết vô tận, nỗi thống khổ, sự nỗ lực không ngừng để kết thúc mọi thứ - bất cứ ai biết được những điều đó cũng đều sẽ nói như thần.”
Vẻ mặt Sophien khẽ biến sắc. Keiron thì luôn như một pho tượng—lặng im, bất động. Kể cả gia tộc Hoàng Đế cũng đã ban cho anh ta một danh hiệu, Bức Tượng. Khả năng sử dụng những bức tượng như những công cụ để nhân bản chính anh ta cũng bắt nguồn từ đó.
“Ngươi chẳng hiểu gì về ta đâu, Keiron.”
Sophien cau mày nói.
“Dù cho ngươi có hiểu, thì ngươi cũng chỉ đang để cảm xúc chi phối thôi, điều ngươi nói vốn dĩ đã là không thể.”
“Không phải là không thể thưa Bệ Hạ.”
Keiron nói, anh ngẩng đầu, đôi mắt anh ta cháy rực với sự kiên định của một Hiệp Sĩ.
“Tế Đàn đang ở dưới Hoàng Cung. Chúng đang thu thập sinh lực từ sự hồi quy của Bệ Hạ. Nhưng nếu chúng ta hành động trước, thì chúng ta cũng có thể sử dụng nó để trở lại.”
“Trở lại?”
“Vâng. Bệ Hạ có thể sẽ có được hạnh phúc. Trong một thế giới mới, người có thể bắt đầu lại, người sẽ không còn phải vướng bận về quá khứ nữa.”
Gương Quỷ khao khát có được Sophien, và Tế Đàn thì đang khai thác sinh lực từ sự hồi quy của cô ấy qua thế giới trong gương. Trong khi cả hai có vẻ như đang tồn tại dựa trên mối quan hệ cộng sinh, thì Keiron lại nhìn sự việc theo một góc độ khác.
Lấy cảm hứng từ Deculein nhưng hướng đến một điều vượt xa hơn, Keiron tưởng tượng ra một thế giới mới—một thế giới được sinh ra từ chiếc gương, nơi mà Sophien có thể có một khởi đầu mới, quên đi hoàn toàn cuộc sống cũ. Nếu như thế giới này đã bị cô coi như một thất bại, thì có lẽ thế giới tiếp theo sẽ mang lại cho cô sự cứu rỗi. [note76040]
“Nếu lịch sử lặp lại thì sao?” Sophien hỏi, ánh mắt sắc như dao.
“Thần sẽ chắc chắn rằng chuyện đó không xảy ra.”
Cuộc đối thoại kết thúc trong bầu không khí nặng nề và ngột ngạt. Trong sự im lặng ấy, Sophien một lần nữa quay người đi.
Cộp- Cộp-
Không một lời nói, cô ấy đã từ chối anh ta. Keiron, hiểu được sự im lặng ấy, tiếp tục đứng tại đó, giống như danh hiệu Bức Tượng mà anh được ban tặng.
******
Màn đêm tối đen như mực. Tôi trở lại văn phòng Pháp Viện, chìm đắm trong suy nghĩ.
“…Nếu như mình có thể Thông Hiểu Gương Quỷ thì tốt rồi.” Tôi lẩm bẩm, ánh nhìn tôi dừng lại tại một chiếc gương trên bàn.
Tôi kích hoạt Thông Hiểu lên chiếc gương. Tôi chẳng mất bao nhiêu thời gian để thấu hiểu đặc tính của nó. Tấm kính được tạo nên từ tổ hợp của cát cùng một vài nguyên liệu khác và được làm nóng với nguồn nhiệt cực cao. Nghe khá hợp khi nghĩ tới Đặc Tính của tôi là Đất và Lửa.
“Mình cần thêm thông tin xác thực.”
Tôi đứng dậy, chắc chắn là thư viện của Tòa Tháp sẽ chứa đựng một vài cổ thư liên quan đến thủy tinh và gương.
Khi tôi bước vào hành lang và trên đường đi tới thang máy…
“Ah!”
Một âm thanh kỳ lạ phát ra từ ai đó. Là Ifrin. Cô ấy nhìn trông vô cùng mệt mỏi, tay vẫn cầm một cốc cà phê như bấu víu vào chút tỉnh táo cuối cùng. Không nói lời nào, cô ấy lùi lại chậm rãi như một cái bóng.
Ding-
Khi thang máy tới, tôi nhìn về phía Ifrin và nhận xét.
“Xem ra là tiến độ không được như kỳ vọng nhỉ?”
“…K-không, em ổn. Em chỉ cần tìm ra hướng đi chính xác thôi.” Cô ấy nói, giọng nhỏ dần.
Khi tôi quan sát eô ấy, thì giọng của Ihelm lại vang lên trong đầu.
“Ngươi đang thương hại con gái của Luna đấy à? Sau ngần ấy thời gian, giờ ngươi mới tiếc thương cho em ấy sao?”
Có lẽ là anh ta nói đúng. Vì một lí do nào đó, tôi lại hay cảm thấy thương hại Ifrin một cách bất thường. Nó thật lạ - Deculain hiếm khi lại cảm thông cho người khác. Đây chắc chắn là do một phần của Kim Woo-jin vẫn còn trong tôi.
“S-sao vậy ạ?” Ifrin hỏi.
Chỉ có một vài người trong thế giới này có thể gợi nhắc tôi nhớ về Kim Woo-jin. Tới nay, những người đó chỉ có Sylvia, Ifrin và Yeriel. Julie thì ngược lại. Cô ấy là phần Deculain thuần túy trong tôi. Cô ấy là xiềng xích mà tôi không thể phá vỡ, một cảm xúc mà tôi không thể khước từ.
“Kiên định và bền bỉ. Đó là những đức tính em cần phải giữ lấy,” tôi nói.
“…Dạ?”
“Đừng ngừng cố gắng, và hãy tin vào con người mà em muốn trở thành.”
Đôi mắt Ifrin mở to vì ngạc nhiên, nhưng tôi đã bước ra khỏi thang máy từ lâu.
Ding-
Khi tôi bước vào tầng một, tôi thấy Julie đã ở đó chờ.
“Ah, Giáo Sư.”
Julie nói với giọng có đôi chút ngượng ngùng. Trên người vẫn mang bộ giáp nhẹ.
Tôi bước về phía cô ấy và nói.
“Julie, đến lúc em ngừng việc bảo vệ ta rồi.”
“Không.”
“Không là ý-“
“Tôi xin lỗi.”
Julie cắt ngang lời tôi. Cô ấy cắn môi trước khi nói tiếp.
“Tôi biết tình trạng của tôi gần đây chỉ là gánh nặng. Tôi rất hối hận vì đã không thể hoàn thành trách nghiệm bảo vệ Giáo Sư một cách chu đáo.”
Trong một khoảnh khắc, tâm trí tôi trở nên trống rỗng. Nhưng không lâu sau, ý nghĩa trong lời nói của cô ấy trở đã nên rõ ràng hơn, và tôi chỉ nghiến răng.
“Thêm nữa, tôi đã không thể bảo vệ anh khi chuyện đó xảy ra.”
Từng ký ức lướt qua—như thể một cơn cuồng phong. Cảm xúc tôi trào dâng, ở trung tâm của nó chỉ có cơn giận ngùn ngụt.
“Tôi vẫn còn nhớ rõ mọi thứ - về khoảnh khắc mà anh chết, về thanh kiếm đã cắt qua cơ thể anh…”
Giọng Julie nghẹn lại, cô ấy cúi đầu, không thể nói tiếp được nữa.
Tôi không thể hiểu nổi cô ấy.
“Giáo Sư, tôi hiểu là anh thất vọng vì tôi.”
Một người phụ nữ không thể yêu lấy bản thân, cô ấy đã hoàn toàn đánh mất chính mình vì sự ngu ngốc của cô.
“Tôi thừa nhận thất bại của mình.”
Tôi muốn nói rằng đó không phải là lỗi của cô ấy, nhưng sự thật thì lại quá rõ ràng – chúng tôi vốn dĩ không nên ở bên nhau ngay từ khi bắt đầu.
“Xin anh, hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa.”
Julie nói với ánh mắt kiên quyết.
“Tôi sẽ cố gắng hơn nữa. Dù cho thân xác này có tàn tạ, tôi vẫn sẽ bảo vệ anh. Tôi sẽ không gục ngã, tôi sẽ-“
“Julie.”
Tôi không thể nghe cô ấy nói thêm lời nào nữa.
“Nó không còn cần thiết nữa.”
Hơi thở cô ấy chững lại một lúc, và cô ấy cúi đầu, che giấu đi nỗi buồn của mình.
“Về đi. Ta có việc phải tới thư viện tối nay.”
Tôi yêu người phụ nữ ngu ngốc này, và dù cho là bây giờ, cảm xúc mãnh liệt này vẫn là một thứ mà bản thân tôi không thể nào phủ nhận.
“…Tôi sẽ chờ-“
“Đi đi.”
“…Xin lỗi.”
Với câu đó, Julie rời đi, mở cánh cửa tòa tháp và ra ngoài. Bước chân cô ấy bất ổn, nhưng tôi vẫn nhìn cô ấy biến mất trong đêm tối. Dựa vào bức tường, tôi đặt một tay lên ngực nơi trái tim của Deculain vẫn đập loạn nhịp rung động khắp cơ thể.
“Thầy có sao không?”
Một giọng nói vang lên từ đâu đó ở phía sau tôi. Tôi quay lại để thấy Ifrin đang ở đó. Cô ấy do dự một lúc trước khi lên tiếng.
“Để em giúp thầy.”
Tôi không đáp lại.
“Thầy đến đây để tìm tư liệu nghiên cứu sao?”
Tôi vẫn im lặng.
“Dù gì thì em cũng là trợ lý của thầy mà.”
Dù cho cô ấy có nghe được cuộc trò chuyện của Julie với tôi hay chỉ đơn thuần là đang giả vờ không biết, thì tôi cũng vẫn chỉ thở dài và lên tiếng.
“Nghiên cứu ta giao cho em vẫn chưa xong à?”
“À, nó à! Thành thật thì…Em không làm được. Làm sao mà em xử lí được hết 30,000 trang trong một tháng chứ? Bất khả thi, và vì biết vậy nên thầy mới giao cho em, đúng không?”
Không nói thêm lời nào, tôi lên đường tới thư viện. Ifrin theo sát tôi, tiếng bước chân vội vã của cô ấy vang lên phía sau tôi. Tôi không ngăn cản hay để ý tới ánh nhìn của cô ấy.
…3 giờ sau.
“Có phải đây là thứ Giáo Sư muốn tìm không?” Ifrin tự nói với bản thân.
Ifrin đã cho thấy bản thân đôi chút có ích. Với hơn hàng ngàn cuốn sách nằm ngổn ngang khắp thư viện Tòa Tháp, hiếm có việc gì mệt mỏi và tốn sức bằng việc lọc tìm tư liệu.
“Phải.” Tôi đáp lại.
Tôi đã bảo cô ấy tìm kiếm mọi tài liệu có liên quan tới Gương Quỷ. Sau cùng thì, Gương Quỷ vẫn là một tấm gương, và thấu hiểu được đặt tính của nó chắc chắn là sẽ có ích.
“Thầy cần thêm gì không?”
“Có, thủy tinh. Mang cho ta mọi cuốn có tiêu đề liên quan tới nó.”
“Vâng, vâng….thủy tinh, thủy tinh, thủy tinh.” Ifrin vừa lẩm bẩm vừa quay đi, bắt đầu lục tìm một lượt nữa trong kho sách.
Tôi hướng sự chú ý về lại phía cuốn sách trước mặt.
…3 giờ nữa trôi qua.
Khi trời rạng sáng, một Hiệp Sĩ Đế Quốc bước vào thư viện và gọi tên tôi với giọng nghiêm nghị.
“Giáo Sư Deculain.”
Ta không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú vào quyển cổ thư.
“Giáo Sư Deculain.”
“-Hử?!”
Tiếng gọi thứ hai lớn hơn khiến Epherene giật mình tỉnh dậy, tay quệt vội vệt nước dãi trên má. Chỉ đến lúc đó, tôi mới nhìn về phía người vừa gọi.
“Nữ Đế yêu cầu gặp ngài.” Hiệp Sĩ đó thông báo.
******
Sophien là người thích ứng rất nhanh. Cô ấy học hỏi và ghi nhớ mọi khái niệm mà chẳng cần cố gắng. Thế giới và cách vận hành của nó chẳng mang lại cho cô chút thử thách nào, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ để cô thấu hiểu hầu hết vạn sự.
Vì thế, cô hiếm khi đắm chìm trong suy tư lâu dài. Càng nghĩ nhiều, mọi thứ càng dễ trở nên nhàm chán.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên sau một khoảng thời gian dài, cô ấy phải dừng lại để chìm vào suy nghĩ, ngón tay khẽ gõ lên mặt gương. Buổi sáng vốn đã bị phá hỏng, và cô ấy đang ngồi chờ một người mà sẽ tới sau không lâu nữa.
Cốc, Cốc-
Tiếng gõ cửa vang lên qua phòng ngủ của Nữ Đế. Khoảnh khắc âm thanh đó vang lên, Sophien liền dùng Psychokinesis để mở cửa. Như mong đợi, Deculain đang đứng ở ngoài.
“Ngươi tới rồi à. Vào đi.” Sophien nói.
“Vâng, thưa Bệ Hạ.”
Deculain đáp lại, bước vào căn phòng khi các chư hầu đóng cửa lại ở phía sau.
“Ngồi đi.”
Sophien ra hiệu về chiếc ghế trước mặt.
Không nói một lời, Deculain bước tới và ngồi vào chỗ. Sophien lặng lẽ rót cho bản thân chút cà phê trong khi Deculain ngồi nghiêm trang, tư thế của hắn vẫn tuân thủ vẻ lịch lãm hoàn hảo.
Sophien lên tiếng trước, nói.
“Deculain.”
“Vâng, thưa Bệ Hạ.”
“Hôm nay, lần đầu thiên trong hàng thế kỷ, ta đã dành thời gian để suy nghĩ.”
Là vì Keiron. Hiệp Sĩ cứng đầu ấy khiến cô phải bận tâm, phải nghiền ngẫm thứ vốn dĩ cô luôn thấy phiền phức, sự lo lắng.
“Khi nghĩ tới, ta đã nhớ về một ký ức bị chôn giấu trong tấm gương.”
Sophien nói tiếp, ánh mắt vẫn trên người Deculain khi cô nhấp ngụm cà phê.
“Đã từng có một kẻ ngạo mạn luôn tự gọi bản thân là Giáo Sư.”
Ánh mắt của Deculain vẫn bình thản như mọi khi, và điều đó khiến cô hài lòng. Hắn ta không cúi đầu hay để lộ ra bất kỳ nỗi sợ nào. Hắn ta không bị trói buộc bởi bất kỳ thứ gì, hắn chỉ đơn giản là chính bản thân.
“Gã đó đã hứa rằng sẽ luôn ở bên ta cho tới hồi kết, nhưng hắn đã không quay lại.”
Sophien nói với tiếng thở nhẹ.
“Nếu lúc đó hắn trở về bên ta như đã hứa, thì có lẽ là ta đã chịu đựng được mọi thứ.”
Deculain nhắm mắt lại một lúc trước khi mở chúng ra một lần nữa. Với cô, chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ để được coi là câu trả lời.
“Keiron đã đề nghị là chúng ta nên tái lập lại thế giới.” Sophien nói.
“Vậy sao?”
“Phải. Hắn nói rằng ta có thể quay lại khoảng thời gian khi mà ta vẫn chưa biết một thứ gì, trở thành một con người mới, và quên đi hết nỗi đau mà ta đã trải qua. Đó là một đề nghị hấp dẫn.”
Deculain giữ yên sự im lặng và lắng nghe.
“… Tấm lòng của Keiron thật sự rất đáng quý. Hắn thật sự quan tâm đến ta. Nhưng nếu ta làm theo đề nghị đó…”
Bằng cách nào đó, Deculain đã đoán trước được điều mà cô ấy sẽ nói tiếp theo.
“Thì sẽ chẳng khác nào là ta đã đầu hàng trước con quỷ đó.”
Sophien nói với đôi môi cong lên thành nụ cười.
“Ta không thích thua, dù cho đó là với bất kỳ kẻ nào.”
Rồi cô ấy nhìn xuống cốc cà phê, đôi mắt cô chìm vào hình ảnh của mình trên mặt nước tĩnh lặng.
“Hôn thê của ngươi, Julie, khẳng định rằng mọi sai lầm đều là một phần trong lựa chọn của cô ta, và ngươi thì lại luôn hành xử như thể là bản thân chẳng bao giờ sai vậy. Trong thế giới này, có vô số người tự viết nên đáp án cho riêng mình, nhưng chưa ai từng cố gắng viết lại thứ vốn đã được định sẵn.”
“Người nói đúng.”
“Phải, đúng vậy…Deculain à, ta bắt đầu thấy mệt mỏi rồi.”
Sophien nói trong khi đôi mắt cô dần trở nên nặng trĩu. Việc suy nghĩ sau một khoảng thời gian dài đã dần thấm vào cô.
“Sớm thôi, cánh cửa của tầng hầm sẽ được mở ra…”
Với đôi mắt nhắm hờ, cô ấy nhìn thoáng qua được một chút biểu cảm của Deculain – bình thản và lạnh lùng, như thể giấc ngủ của cô chẳng còn là điều gì lạ lẫm với hắn.
“Ta có thể nhờ ngươi một việc không? Ta đã từng rất đau khổ vì không có ai ở bên dõi theo ta.”
Sophien nói, giọng mang theo sự chân thành hiếm thấy.
“Dưới tầng hầm đó, qua mọi cái chết mà ta phải chịu đựng…Ngươi sẽ dõi theo ta chứ? Ngươi sẽ tiếp tục ở lại trong ký ức của ta phải không?”
“Phải.” Deculain không do dự đáp lại, khẳng định với cô ấy lời hứa của hắn.
Tâm trí của Sophien đã dần mờ đi cùng với giọng nói của hắn. Ý thức cô dần dần chìm xuống.
“Có thể sẽ là cả thập kỷ, hay thậm chí là cả thế kỷ. Ta còn không biết được là mình sẽ phải trải qua cuộc đời thế nào. Ngươi sẽ chấp nhận chứ?”
Giọng nói của Deculain vươn tới cô ấy, vang lên tựa như từ một nơi xa xăm và mờ nhạt vọng tới.
“Thần chấp nhận, như thần đã từng hứa với người, thần sẽ luôn dõi theo người, Bệ Hạ.”
Câu nói đó của hắn vang vọng trong tâm trí cô như gợn sóng khuấy động mặt nước vốn tĩnh lặng.
“Và khi hành trình này đi tới hồi kết…”
Câu nói cuối cùng của hắn, đi cùng với sự chắc chắn, khiến cô yên tâm đến lạ.
“Thần sẽ trở lại và đứng trước mặt người một lần nữa, thưa Bệ Hạ.”
Sophien đáp lại với một tiếng ngáp. Deculain lặng lẽ nhìn cô khi cô chìm dần vào giấc ngủ, rồi hắn đứng lên. Giờ là lúc để hắn hoàn thành lời hứa đó.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------

