— Người chiến thắng! Siêu tân binh mới nổi, JaJangMan!
Người dẫn chương trình hét lên và giơ cao tay Chae Nayun lên. Đám đông trở nên cuồng nhiệt sau chiến thắng thứ ba liên tiếp của cô nàng
“Vâng, cảm ơn! Cảm ơn!” Chae Nayun thờ ơ đáp lại.
Các trận đấu không làm cô phấn khích lắm. Suy cho cùng, một đám tân binh thì làm sao có cửa trước một người đã hồi quy với toàn bộ kinh nghiệm chiến đấu như cô chứ. Hầu hết thậm chí không thể tung ra một đòn ra hồn trước khi bị đánh gục xuống sàn.
“Làm tốt lắm, JaJangMan! Hẹn gặp cô tuần sau ở đấu trường!”
“Ừ, được thôi. Hẹn gặp lại.”
Chae Nayun và quản lý của cô chào nhau trước khi rời khỏi đấu trường.
Cô vươn vai sau khi cuối cùng cũng được hít thở bầu không khí trong lành. Rồi cô nhìn quanh xung quanh. Sắc xanh của sa mạc lúc bình minh trông thật đẹp.
“Này! Này, Chae Nayun!”
Bất chợt có ai đó gọi tên cô.
Chae Nayun quay lại và thấy Yi Yeonghan đang hớt hải chạy đến chỗ mình, vừa thở hổn hển vừa cầm một tờ giấy trên tay.
“Sao vậy? Có chuyện gì thế?” Chae Nayun hỏi.
“Này, này, này! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Yi Yeonghan kêu lên.
“Chuyện gì vậy?”
“Có rắc rối! Một rắc rối cực lớn luôn!”
Chae Nayun nghiêng đầu, vẻ mặt đầy khó hiểu.
Kim Suho xuất hiện phía sau Yi Yeonghan với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Nhìn cái này đi…” Yi Yeonghan đưa cho cô tờ giấy trong tay.
[Thông báo khẩn: Truy nã]
Tên: Derio Rekru
Tuổi: 33
Tiền thưởng: Ba tỷ won (Sống hoặc Chết)
Trên đó là hình một gã đàn ông ngoài ba mươi, trông chẳng khác gì một con nghiện. Ngoài điều đó ra, tấm áp phích cũng chẳng khác gì những tấm truy nã bình thường khác.
“Thì sao? Đây là hắn ta, đúng chứ?” Chae Nayun hỏi.
“Cậu biết hắn là ai à?” Yi Yeonghan đáp lại.
“Tất nhiên là biết rồi. Cậu nghĩ tớ ngu chắc?”
Pháp sư điên – Derio Rekru. Hắn là một trong những tội phạm bị truy nã gắt gao nhất thế giới, và mọi học viên của Cube đều phải thuộc lòng cái tên này.
Yi Yeonghan hét lên
“Hắn đang bắt cóc toàn bộ đấu trường làm con tin!”
“…Cậu nói nhảm cái gì vậy? Chúng ta vừa mới rời khỏi đấu trường mà.” Chae Nayun nhíu mày đáp.
Kim Suho lắc đầu
“Chúng ta không bị ảnh hưởng vì đã chọn ‘đối đầu’.”
“Hả?”
“Tất cả những người tham gia chọn ‘vượt chướng ngại vật’ cùng với khán giả đều đã biến mất.”
“…”
Chae Nayun sững sờ, miệng há hốc. Thậm chí còn có một con ruồi bay vào rồi bay ra.
Một cơn gió mạnh bất ngờ thổi tới, và Seo Youngji xuất hiện. Cô ấy dường như đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
“Vâng, quốc gia trung lập. Derio Rekru… ừ… ừ… hửm… thật sao? Được rồi, có vẻ chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Ừ, nghe cũng hợp lý đấy.”
Seo Youngji kết thúc cuộc gọi.
Chae Nayun trừng mắt nhìn cô rồi hỏi:
“Là hiệp hội sao? Họ có đến không?”
“Hửm? À, không, không. Hiệp hội không can thiệp vào các quốc gia trung lập. Đổi lại, chị đã nhận được sự chấp thuận để chúng ta có quyền can thiệp. Dù sao thì, chị thật không ngờ bọn chúng lại gan đến mức dám động vào đấu trường. Hắn đúng là điên rồ. Như đã dự đoán…”
Seo Youngji tỏ ra bình thản, trong khi Chae Nayun lo lắng cắn móng tay.
Kim Hajin và Yoo Yeonha chắc chắn có liên quan nếu tất cả những người chọn “vượt chướng ngại vật” đều đã bị bắt làm con tin.
“Bây giờ chúng ta phải làm gì?” Kim Suho hỏi.
Seo Youngji nhún vai
“Chúng ta phải suy nghĩ. Phải tìm hiểu xem tên phù thủy đó đã làm cách nào để bắt cóc cả đấu trường. Hãy chờ thêm một lúc nữa, vì Jonghak đang trên đường đến đây.”
“…”
Chae Nayun nghiến răng nhìn về phía đấu trường. Cô cố gắng nhớ lại xem trong quá khứ có từng xảy ra chuyện như thế này chưa, nhưng rồi nhận ra điều đó là vô ích.
“Cậu lo lắng à?” Kim Suho hỏi.
Chae Nayun liếc nhìn cậu rồi khẽ cười mỉa
“Không, Kim Hajin rất mạnh.”
Cậu ấy chắc chắn rất mạnh. Cậu ấy sẽ không dễ dàng bị hạ gục bởi một gã pháp sư tầm thường, nhưng tại sao cô lại cảm thấy bất an và bức bối dù biết rõ điều đó?
“Haaa…” Chae Nayun thở dài, mang theo bao cảm xúc rối ren.
* * *
[Máu… s… a… Sân khấu…]
[… G… i… ết… Tất… c… a… …]
Một loạt chữ khó hiểu hiện ra trên thẻ của tôi. Không, cảm giác này giống như đang đọc một lời nguyền hơn là từ ngữ.
“…”
Tôi quan sát xung quanh một chút trước khi gỡ bỏ hạn chế mà mình đặt lên các giác quan. May mắn thay, bọn họ đã thu lại sát khí nên tôi không còn cảm thấy áp lực đè nặng nữa. Thêm vào đó, nơi này ẩm thấp đến mức mồ hôi lạnh của tôi cũng sẽ không bị lộ rõ.
“X-xin mời… tự nhiên.”
Cuối cùng, tôi lại lắp bắp khi mời họ ăn thử mấy viên thịt thằn lằn.
Cả hai người họ lập tức nhìn chằm chằm vào tôi và tôi lại một lần nữa chặn các giác quan của mình. Lần này, tôi vặn nó lên mức tối đa. Sẽ là bất khả thi để đối phó với họ nếu tôi không làm vậy.
▶ Kỹ năng (1/3)
• Parkour
Tôi kiểm tra kỹ năng của mình vốn chỉ có parkour và quyết định thêm một cái khác.
[Diễn xuất] [Trung cấp]
— Cho phép người dùng biểu đạt cảm xúc tốt hơn.
— Giúp người dùng có được tinh thần vững vàng, không bị ảnh hưởng bởi các yếu tố bên ngoài.
— Người dùng sẽ đạt được sự tĩnh tại nội tâm.
Đây là lựa chọn tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra để cứu mình khỏi tình cảnh này. Nó tiêu tốn của tôi năm trăm SP, nhưng tôi sẽ nhận lại một phần nếu sau này xóa bỏ kỹ năng. Như vậy cũng không quá lỗ.
[Bạn đã sử dụng 500 SP]
[Bạn có muốn lưu kỹ năng mới không?]
[Vận may của bạn đã được kích hoạt!]
Tôi nhấn [Có] và kỹ năng mới của mình được cải thiện đôi chút nhờ may mắn phát huy tác dụng.
“Hoo…”
Nó lập tức kích hoạt và lan tỏa khắp cơ thể tôi. Cuối cùng tôi cũng lấy lại được bình tĩnh.
Tôi đưa những viên thịt thằn lằn cho hai vị khách.
“Đã chín rồi. Mời dùng thử.”
“Haha…” Người đàn ông lên tiếng trước, chỉ cười rồi bỏ một viên thịt vào miệng. Sau đó anh ta hơi giật mình và thốt lên.
“Wow… cái này là gì vậy? Ngon thật đấy.”
Một… hai… ba… bốn…
Anh ta bắt đầu ném từng viên thịt vào miệng, hết cái này đến cái khác, trong khi người phụ nữ chỉ lặng lẽ nhìn mà không ăn.
Tôi cầm lấy một viên thịt và đưa cho cô ấy.
“Tôi khuyên cô cũng nên thử một cái.”
Không hiểu sao tôi lại nói một cách kỳ lạ như vậy, nhưng cô ấy không bận tâm mà ăn viên thịt. Có vẻ cô ấy thích nó và sau đó bắt đầu tự mình ăn tiếp.
“Wow… món này thật sự rất ngon,” người đàn ông lẩm bẩm đầy kinh ngạc trước tài nấu ăn của tôi.
Anh ta cởi áo choàng và cuối cùng để lộ khuôn mặt. Trông anh ta khá điển trai và ngạc nhiên là còn thân thiện nữa.
Người đàn ông nhìn tôi một lúc rồi hỏi.
“Dù sao thì, cậu đã biết từ khi nào?”
Tất nhiên, tôi chẳng hiểu anh ta đang nói gì. Tuy nhiên, tôi biết rất rõ rằng Đoàn Kịch Tắt Kè không hề làm việc thiện. Họ là một nhóm kẻ ác kỳ quái, khó lường như quả bóng bầu dục có thể nảy theo bất kỳ hướng nào.
Có lẽ tôi không nên tỏ ra quá thờ ơ, vì chính điều đó đã khiến anh ta chú ý. Anh ta toát ra một luồng ma lực kỳ lạ, ép buộc tôi phải nói thật.
Tôi khoanh tay trước ngực, dùng [Diễn Xuất] đến mức tối đa để giả vờ như đang suy nghĩ.
“Hmmm…”
Có vẻ như không hề có rào chắn nào. Rốt cuộc, nếu có thì hai người kia hẳn đã dễ dàng phá vỡ. Hơn nữa, nói rằng chúng tôi bị dịch chuyển đến nơi khác cũng quá bất thường. Một thứ quy mô thế này cần phải có ma pháp trận khổng lồ và một đại pháp sư mới thi triển được.
[Máu… s… a… Sân khấu…]
[… G… i… ết… Tất… c… a… …]
Tôi lờ mờ nhớ rằng mình từng viết ra một thiết lập tương tự như thế này. Tôi vội vàng mở phần thiết lập truyện và xem lại. Tôi không ghi chi tiết gì, nhưng…
“… Lời nguyền sao?” Tôi dè dặt thốt lên kết luận mà mình vừa chạm tới.
Người đàn ông mỉm cười và reo lên: “Wow! Cậu thật sự biết chuyện này à!”
Yoo Yeonha tròn mắt nhìn tôi như một con cú.
Cảm giác chẳng khác gì tôi vừa đoán đúng câu số ba mươi trong kỳ thi CSAT. Quả thật, có vận may cao cũng có ích vào những lúc thế này.
Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp! Bốp!
“Làm sao cậu biết được chứ? Thật đáng kinh ngạc! Cậu ít nhất cũng phải là một chuyên gia!” Người đàn ông vừa kêu vừa vỗ tay rào rào.
Bốp! Bốp! Bốp!
Trong khi đó, người phụ nữ lặng lẽ ăn thịt viên và lẩm bẩm: “… Ồn quá.”
Anh ta làm ngơ, nói tiếp: “À, thật ra chúng tôi ở đây vì một yêu cầu. Chúng tôi định ám sát gã pháp sư kia, nhưng xem ra hắn đã giở trò gì đó. Haha! Tiếc là bọn tôi cũng bị dính vào.”
Người phụ nữ ăn xong, còn người đàn ông đứng dậy.
Khi vạt áo choàng anh ta lay động, tôi thoáng thấy một cây thương đỏ như rắn – Bát Xà Mâu
Tôi nhìn anh ta, anh ta mỉm cười đáp lại.
“Cảm ơn vì bữa ăn,” anh ta nói.
Tôi chỉ khẽ gật đầu.
“À đúng rồi, ở đây dường như có rất nhiều ma nhân. Có lẽ chúng cũng bị lôi vào giống bọn tôi? Có vẻ số lượng phải đến hàng ngàn” anh thêm vào.
Tôi không rõ hắn đang nhắc nhở hay cảnh báo, nên chỉ hỏi: “Anh định giết tên pháp sư kia à?”
“Chắc là vậy.”
“… Ngươi có cách nào giết hắn không?”
“Ai mà biết… Chắc phải tìm cách thôi?” Hắn cười ngây ngô rồi kéo mũ trùm lên.
Người phụ nữ – kẻ được gọi là thủ lĩnh – lặng lẽ nhìn tôi không nói lời nào. Không hiểu sao ánh nhìn ấy khiến tôi căng thẳng.
“Cảm ơn vì bữa ăn.”
May mắn thay, cuối cùng cô ta dịu dàng cảm ơn rồi đứng dậy rời đi.
* * *
“Ấn tượng chứ?”
Đoàn Kịch Tắc Kè đã đến điểm cao nhất của khu rừng.
Lee Byul quan sát toàn cảnh để nắm rõ tình hình hơn.
“Cô nghĩ hắn mạnh không?”
Lee Byul không đáp, nhưng bóng tối quanh cô tỏa ra, ghi nhận, hấp thụ và phân tích lời nguyền trước khi quay về.
“Có cách nào thoát khỏi đây không?”
“…”
Thoát khỏi nơi này không hề dễ dàng. Cách tốt nhất là kháng lại lời nguyền. Không, chỉ có thể nếu họ triệt tiêu hoàn toàn nó. Tiếc là không ai trong đoàn có khả năng ấy. Rốt cuộc, lời nguyền là thứ vô cùng phức tạp và tinh vi.
“Có người chúng ta có thể hợp tác. Quỷ Quyệt, ả ta cũng ở đây.”
“…”
“Hoặc ta có thể hợp tác với hai kẻ vừa gặp. Ít nhất đi theo họ cũng không chết đói.”
“Nhưng cậu đã định giết họ.”
Jin Yohan cười
“Thật lòng thì ban đầu tôi định thế. Nhưng chúng ta còn lựa chọn nào sao? Đống thịt viên đó ngon tuyệt. Ý tôi là, ngay cả cô cũng ăn rất ngon lành, phải không, Sếp?”
“Cậu đang nói nhảm gì vậy?” Lee Byul giả vờ không biết.
Jin Yohan nhớ lại cô gái và chàng trai họ gặp. Cô gái hơi yếu về sức mạnh, nhưng trông thông minh. Còn chàng trai thì rất mạnh.
Điều ấn tượng nhất là chàng trai kia kiểm soát ma lực một cách hoàn hảo. Thực tế, Jin Yohan hoàn toàn không cảm nhận được ma lực từ hắn. Chính vì khả năng che giấu đó, hắn mới muốn giết họ ngay từ đầu.
“Hắn trông khá lão luyện. Như một sát thủ vậy” Lee Byul nói.
Cô từng gặp Kim Hajin ở Cube, nhưng lần này cậu đeo mặt nạ nên không nhận ra.
“Nhưng…” Lee Byul ngẩng nhìn bầu trời đỏ dần tối lại. “Hắn vẫn chưa đủ mạnh.” cô lẩm bẩm.
Derio Rekru có thể tung ra một lời nguyền khủng khiếp bằng tất cả căm hận hắn dành cho thế giam. Hắn không thể bị xem thường.
Lee Byul mỉm cười. Cô tưởng đây là một nhiệm vụ dễ dàng, nhưng mọi chuyện đang trở nên thú vị hơn.
“Đúng vậy, thế giới này có nhiều kẻ thú vị thật” Jin Yohan cười nói.
Lee Byul chỉ khẽ gật đầu.
Nhưng Jin Yohan đang nhắc đến chàng trai kia, chứ không phải người mà Lee Byul đang nghĩ đến.
* * *
“Kế hoạch là gì?” Yoo Yeonha hỏi khi đang vượt qua con đường rừng rậm rạp.
“Chưa biết” tôi thản nhiên đáp, vừa gãi cằm.
Thật ra tôi cũng chẳng biết làm gì. Chỉ nhờ [Diễn Xuất] mà tôi mới giữ được vẻ bình tĩnh.
“Mình nghĩ chúng ta nên tìm lối ra trước.”
“Hơn là thế… Sao cậu biết đây là do lời nguyền?”
“May mắn thôi.”
“Cái gì?” Yoo Yeonha nheo mắt nhìn tôi như một con mèo giận dữ.
“Thật mà.”
Tôi tiếp tục bước nhanh, cảnh giác xung quanh. Để tung ra một lời nguyền quy mô thế này thì dù gã pháp sư kia có mạnh đến đâu cũng cần một vật dẫn. Giá trị của vật dẫn đó chắc chắn cực kỳ to lớn.
“À…” Yoo Yeonha khẽ thốt lên rồi dừng lại.
Tôi cũng dừng lại.
Cả hai chúng tôi sững sờ nhìn khung cảnh hùng vĩ trước mắt.
“Đây.....là lời nguyền sao?” Yoo Yeonha lẩm bẩm.
Một vùng đầm lầy mênh mông trải dài đến tận chân trời, chẳng khác nào đại dương. Bóng tối khiến nó giống như mặt đất, nhưng kẻ ngu ngốc nào bước vào cũng sẽ chìm nghỉm và chết ngạt.
“Cậu biết chứ.”
— Này!
Có người bỗng hét lên. Tôi nhìn về phía giọng nói và thấy một nhóm người ở ven đầm lầy, nhưng khoảng cách xa khiến chúng tôi không thể lại gần.
— Này! Các người! Bên này!
— Hả?! Có người ở đó kìa!
— Các người từ đâu tới vậy?!
Có vẻ họ cũng chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
— Các người có biết chuyện gì không?!
— Này! Đây rốt cuộc là chỗ quái quỷ nào vậy?!
Tôi định đáp lại thì bỗng cảm nhận một luồng sát khí cực mạnh từ dưới đầm lầy. Đất rung chuyển, và Tử Thần xuất hiện.
“——————!”
Bóng tối khổng lồ gầm thét một tiếng chói tai. Nhóm người kia cũng nghe thấy.
— G-Gì thế kia?!
— Khốn kiếp! Thứ quái gì vậy?! Aaaa!
Họ bắt đầu bỏ chạy, còn tôi thì chết lặng nhìn sinh vật kỳ dị ấy. Trông nó như một dã thú, nhưng lại đi bằng hai chân và có hai tay, nên chẳng thể gọi là thú vật được.
Bóng tối ấy túm lấy con người và ném vào miệng.
Ực!
Nó nhắm mắt lại sau khi nuốt sống.
Yoo Yeonha kéo tôi bỏ chạy, tôi cũng ngoan ngoãn theo, khẽ thì thầm: “Đó là boss ở đây sao?”
“…Mình cũng không biết.”
Có người khác gọi chúng tôi.
— Này!
— Suỵt! Suỵt!
Nghe chẳng khác gì gọi chó, nhưng chúng tôi vẫn quyết định đi theo.
Ngạc nhiên thay, một kẻ trùm áo choàng kéo chúng tôi vào bụi rậm.
“Các người làm cái quái gì thế? Muốn chết à? Đó là dokkaebi đầm lầy đấy!”
“Dokkaebi đầm lầy?”
Đây là một trong những quái vật mạnh nhất, cần cả đội anh hùng cấp cao mới có thể hạ. Nó còn được gọi là kẻ thống trị Amazon.
“Đúng vậy! Quái vật cấp cao! Các người sẽ chết chắc nếu bị bắt!”
Người phụ nữ tức giận mắng chúng tôi. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô ta.
Cô ta thấy ánh mắt tôi khó chịu, liền gắt: “Gì? Có vấn đề à? Tôi vừa cứu mạng các người đấy!”
Vù!
Một cơn gió thổi qua đầm lầy tĩnh lặng. Tôi thoáng mất tập trung, nhưng rồi lại nhìn cô ta.
“Không phải, tôi chỉ muốn cảm ơn. Tên cô là gì?” tôi hỏi.
“Ừ, đáng lẽ phải trả lời như thế chứ. Tôi tên là Zomer.”
“…”
Zomer đưa tay ra. Tôi suýt bắt tay, nhưng kịp dừng lại. Cái tên Zomer nghe rất quen…
Tôi nhìn quanh, nhận ra bầu không khí bỗng lặng như tờ. Tôi giả vờ bắt tay, rồi bất ngờ kéo mạnh cô ta về phía mình.
“Kyaa!”
Tôi dùng Aether khống chế và dí khẩu Desert Eagle vào lưng cô ta.
“Tôi sẽ bẻ gãy xương sống của cô” tôi lạnh lùng đe dọa.
“Làm gì vậy hả?”
“Cô có bao nhiêu đồng bọn? Nói nhỏ thôi.”
Yoo Yeonha nhanh chóng hiểu ra và sẵn sàng rút roi bất cứ lúc nào.
Zomer – không, Tomer – vẫn giả vờ ngây ngô: “Anh đang nói cái gì vậy?”
Tôi đặt tay vào cò súng, cô ta bắt đầu cuống cuồng.
“ĐỢI! Đợi đã! Tôi sẽ hét lên đấy! Con dokkaebi kia sẽ đến mất!”
“Cứ chết đi, tạm biệt.”
Dĩ nhiên, tôi không định giết cô ta. Nhưng giọng tôi mang đầy sát khí, ngay cả tôi cũng thấy ngạc nhiên vì bản thân nghe đáng sợ đến vậy. Có lẽ là nhờ kỹ năng [Diễn Xuất].
Tomer hoảng sợ, thở dốc: “Đ-Được rồi! Xin lỗi! Xin lỗi!”
“Vậy thì trả lời đi.”
“Được, được… Có ba người nữa. Nhưng họ đều bị thương cả, nên…” Cô ta bỏ lửng.
Tôi dí chặt súng hơn, ép: “Nên sao?”
“… Tôi chỉ muốn biết các người có thuốc hồi phục không thôi”
Nghe không giống nói dối. Tôi nhìn Yoo Yeonha, cô ấy cũng gật đầu đồng ý.
“Được rồi, dẫn đường đi. Nhưng tôi cảnh cáo: tôi sẽ bóp cò nếu cô giở trò. Và bảo tên kia trên kia lùi lại.” Tôi nói.
‘Khốn thật…’
Tomer cắn môi, ngoan ngoãn dẫn đường.
---------
Lâu lâu quên mất mình mần đến đâu rồi

