Vol 3

Chương 05: Thế giới rộng lớn cùng mạng sống này

2025-08-30

7

Sáng hôm sau..

 

Tim cùng với Wein đã rời đi sớm để tham gia cuộc họp bàn về cách điều hành thị trấn sau này

 

Trong khi đó thì Viola thấy buồn chán…… không phải như vậy.

 

Dù tình hình thế giới đang hỗn loạn, nhưng cô ấy vẫn nên có chút thời gian để có thể đù bắp cho cô em gái những khoảng thời gian mà hai người đáng ra phải có.

 

“Hôm nay chị cũng ra ngoài à?’

 

“Ừ. Chị muốn dẫn Monica đi quanh thị trấn.”

 

“Nếu vậy thì em cũng sẽ đi cùng. À mà không cần cho em thêm cà rốt đâu.”

 

“Ừ~”

 

Lucella quyết định sửa soạn quần áo rồi cùng hai chị em đi ra ngoài.

 

Monica hôm nay mặc một chiếc váy khác so với ngày hôm qua, đó là một chiếc váy màu chàm thanh lịch mang lại cảm giác nhẹ nhàng. Không biết là được mua hay tặng cho, cô ấy mang rất nhiều quần áo từ chiếc va li rõ ràng là được yểm ma pháp không gian lên đến “Quán trọ Thằn lằn đá này.”

 

Viola thì vẫn mặc bộ trang phục thám hiểm thường ngày của mình. Rõ ràng là cô ấy có hai bộ quần áo y hệt nhau và cứ luân phiên mặc và giặt chúng, dù nhìn nhận như thế nào đi chăng nữa thì bộ quần áo đó cũng phải đắt gấp mười lần chiếc váy của Monica, thế nên việc có thêm một bộ đồ dự phòng như vậy cũng rất tuyệt vời.

 

Tuy nhiên nếu để ý kỹ thì ngay cả sau khi bị tước quyền, Viola vẫn là một nhân vật rất quan trọng, là hậu duệ của một lãnh chúa quyền lực với hoàng tộc, nên việc cô ấy mặc đồ bảo hộ mạnh mẽ như vậy thường ngày cũng là chuyện dễ hiểu. Và đêm qua cô ấy chỉ mặc trên người một bộ đồ lót….. liệu Viola là một người sẽ hạ cảnh giác khi chỉ có đồng đội đáng tin cậy ở cạnh hay không?

 

Sau khi tự mình thay quần áo (một điều khá hiếm thấy ở một tiểu thư quý tộc……. bình thường), Monica đeo “Kính quần chúng” lên để giấu đi ngoại hình , cúi đầu nhẹ rồi quay đi.

 

“Cũng không cần thiết phải theo đâu……”

 

“Thấy phiền?”

 

“....... Không phải vậy.”

 

Monica lạnh lùng lẩm bẩm.

 

Viola lao đến ôm chặt cô em gái mình như thể không chịu đựng nổi nữa.

 

“Mồ-! Cái con bé này chả trung thực tí nào!”

 

“Wawawawawa”

 

Viola xoa đầu cô, mặt cô ngay lập tức đỏ bừng lên vì xấu hổ.

 

“Thả em ra!”

 

Vùng vằng thoát khỏi cái ôm nồng nhiệt của Viola, Monica nhảy lên giường rồi dùng chiếc gối làm khiên chặn Viola lại.

 

Nhìn cô ấy chả khác nào một chú mèo đang cảnh giác cả.

 

Tim của Monica đập mạnh tới nỗi Lucella có thể nghe được.

 

“Xin lỗi nhé….. Monica vẫn chưa biết đối xử với những người tốt ở cạnh.”

 

Viola đứng ở bên cạnh thì thầm vào tai Lucella.

 

Lucella chả biết phải đáp lại như nào. Viola tiến một bước về phía Monica.

 

Monica nhanh chóng giơ chiếc gối lên cao nhưng Viola giật lấy nó rồi không hiểu sao lại đặt lên đầu cô.

 

“Em muốn đi đâu? Chị biết khá nhiều nơi trong thị trấn này đó. Nhưng tất cả đều đã đóng cửa do cơn lũ nên ngay cả khi đi thì cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.”

 

“Em muốn đến một nơi mà có thể ngắm nhìn mọi thứ nhiều nhất có thể.”

 

Dù có phần mơ hồ nhưng Monica đáp lại rất nhanh.

 

Có lẽ cô đã luôn suy nghĩ về chuyện này.

 

“Một nơi mà có thể ngắm nhìn toàn cảnh à…… có nơi nào không nhỉ Lucella?’

 

“Có lẽ nếu có thể gọi rồi leo lên lưng của Mẹ….. À không, nếu là nơi đò thì…..”

 

Lucella cũng không chút do dự lên tiếng trả lời.

 

***********

 

Muốn đi từ Liên bang Gufare đến Kugutfulm thì chắc chắn phải đi qua một con đường.

 

Con đường nằm ở hướng đông băng qua dãy núi, từ đây có thể ngắm nhìn toàn cảnh thị trấn nằm ở dưới chân núi.

 

“Wa~.....!”

 

Có một dòng sông chảy từ đỉnh núi xuống được con người mở rộng ra kéo dài về phía đông và phía tây thành một “ngã ba”, chúng được sử dụng như kênh đào. Và thị trấn Kugutfulm thì chạy dọc theo kênh đào đó, trải dài từ chân núi.

 

Kênh đào dưới ánh hoàng hôn tỏa sáng lấp lánh trông như một viên ngọc tổ điểm cho vẻ đẹp của thị trấn.

 

Vài ngày trước, toàn bộ kênh đào đã trở nên đục tràn cả lên bờ, nhưng vì Setulev là một vùng đất của nước nên dòng nước đã nhanh chóng trở nên trong trở lại.

 

Những tòa nhà mái sáng bóng chạy dọc theo bờ sông, xung quanh có một bức tường được dựng nên để bảo vệ thị trấn khỏi những con quái vật. Trên bức tường vẫn còn dấu vết của bùn và gỗ bị trôi dạt, mọi người đang hối hả dọn dẹp chúng, cố gắng quay trở lại cuộc sống sinh hoạt bình thường.

 

Đằng xa là dãy núi có bao gồm ngọn núi Kuguse.

 

Một vùng đồng bằng có rất nhiều những con sông trong vắt chảy qua.

 

Trên đó có những cánh đồng lúa bát ngát và đất nông nghiệp khác trải rộng.

 

Bầu trời trong xanh trải dài đến tận đường chân trời.

 

Tất cả đều có thể thấy từ nơi đây.

 

“Đây quả là một khung cảnh tuyệt vời. Nó sẽ còn đẹp hơn nữa nếu không bị hư hại nhiều như vậy.”

 

“Chuyện đó sao cũng được….. Ở đây rộng lớn, bao la, bát ngát quá…..”

 

Giọng của Monica bỗng trở nên nghẹn ngào.

 

Cô khóc nấc lên như thể không thể kìm lại được nữa, đưa tay lên gạt những giọt nước mắt lăn trên gò má.

 

“Hức, híc, rộng lớn, quá, ư ư, thật giộng quá…..”

 

“Nào, nào.”

 

Monica vùi mặt vào bộ ngực phẳng lỳ của Viola mà khóc.

 

Đây chỉ là một nơi có quang cảnh rất đẹp.

 

Nhưng đối với Monica, việc ngắm nhìn nó mang lại cho cô một niềm hạnh phúc mà không gì có thể thay thế được.

 

Monica vẫn đang bám lấy Viola, sau khi bình tĩnh lại một chút thì quay sang Lucella, trừng mắt nhìn cô với gương mặt ướt đẫm nước mắt.

 

“...... Đừng có, Hic. Nhìn.”

 

“X-xin lỗi!”

 

Có vẻ như cô không muốn Lucella thấy cảnh mình ủy mị. 

 

Monica đứng đối diện vách đá hít vào một hơi thật sâu.

 

Rồi một lần nữa. Và thêm nhiều lần nữa.

 

Như thể cô ấy muốn lưu giữ mọi thứ có được ở đây, từ không khí, mùi hương đến nhiệt độ.

 

“Tôi luôn thích việc ngắm quang cảnh bên ngoài. Bình thường tôi chỉ có thể quanh quẩn trong căn biệt thự nhỏ hẹp. Thậm chí còn không được phép bước vào khu vườn.”

 

Cô trầm ngâm, lẩm bẩm.

 

Lucella cũng biết được phần nào cuộc sống mà Monica đã sống cho đến tận bây giờ.

 

Với những giới hạn được đặt lên cô, một trong những thú vui duy nhất cô được phép làm chính là đi xe ngựa đường dài, và Monica có vẻ rất thích việc này. Tuy nhiên chỉ thỉnh thoảng cô mới có thể được như vậy, mỗi lần ra ngoài thì lịch trình đều đã được quyết định trước vài ngày, và Monica chỉ có thể ngắm nhìn mọi thứ từ phía sau khung cửa sổ của cỗ xe.

 

Hơn nữa thì lý do cô phải chịu những hạn chế này chỉ là do sự cố chấp và kết quả của những cuộc đàm phán của giới quý tộc, khiến mọi thứ còn trở nên khó chịu hơn.

 

Nhưng giờ đã khác rồi.

 

Cô giờ đã có thể tự đứng vững trên đôi chân của mình.

 

Chỉ cần có người ở bên cạnh, cô ấy có thể đi khắp thế giới, đi về phía tận chân trời.

 

“...... Nè. Có một vật phẩm mang tên là ‘Chrome Shooter’ phải không?’

 

“Ừ có.”

 

“Đúng thế.”

 

“Tôi muốn trở thành một Chromist.”

 

Chrome Shooter là một vật phẩm ma thuật có thể giúp người dùng sao chép và ghi nhớ ngay lập tức khung cảnh ở trước mắt.

 

Mạo hiểm giả thường dùng Chrome Shooter để nghiên cứu, nhưng cũng có một số sử dụng chúng cho những mục đích khác. Trên thế giới có những nghệ sĩ muốn lưu lại cảnh đẹp nên đã biến chúng trở thành những bức tranh vẽ, họ được gọi là Chromist.

 

Nhưng vì Chrome Shooter rất đắt nên cũng có những quan điểm cho rằng làm Chromist chỉ là sở thích của giới thượng lưu.

 

“Trên thế giới có rất nhiều nơi, rất nhiều con người, tất cả đều có nét riêng…… Tôi muốn có thể tận mắt nhìn thật nhiều, nhưng nếu nhìn được quá nhiều, tôi lại sợ sẽ quên mất những thứ mình lần đầu được thấy. Vậy nên tôi sẽ cụ thể hóa nó…… Đúng thế, ban đầu tôi nghĩ là mình sẽ vẽ một bức tranh. Nhưng sau đó tôi nhận ra là mình không thích vẽ vời. Nếu có cách lưu giữ được khung cảnh này một cách nguyên vẹn thì nó không nhất thiết phải là một bức tranh. Có vẻ như để vẽ một bức tranh thì cần rất nhiều thời gian…… Nhưng với Chrome Shooter, tất cả những gì cần làm và mọi thứ mình đã thấy đều sẽ được giữ nguyên vẹn. Vậy nên…… Puha~.”

 

Monica dù thi thoảng ngập ngừng nhưng cô vẫn tiếp tục nói không ngừng, nhìn cô ấy nhiệt tình như vậy, Lucella có thể thấy hình bóng Viola từ cô, nghĩ quả thực hai người họ đều có chung dòng máu.

 

Mỗi khi dừng lại lấy hơi, lời nói của cô lại trở nên ngập ngừng, Monica và hai người còn lại đưa mắt nhìn nhau chăm chú..

 

“A, Eto….. những gì, tôi nói….. kỳ lạ không?”

 

“Không, không lạ chút nào! Phải không Lucella-chan?”

 

“Vâng! Đó quả là một suy nghĩ tuyệt vời!”

 

“Vậy, vậy à.”

 

Monica nhẹ nhàng lẩm bẩm, nhìn xuống đất rồi hít một hơi sâu.

 

Nếu nhìn kỹ, có thể thấy cô đang mỉm cười. Đó là một nụ cười e thẹn giống như của một đứa trẻ chưa thể quen với người lạ.