WN

Chương 28: Chuyện gì sẽ xảy ra?

2025-09-18

1

Runa đã thổ lộ rằng cô ấy thích tôi. Ánh mắt thẳng thắn của cô ấy không hề chứa đựng chút nào ý định trêu đùa… Khuôn mặt thanh tú của cô ấy, dù mang bất kỳ biểu cảm nào cũng đều đẹp tuyệt trần, và biểu cảm nghiêm túc này, tất nhiên, cũng đẹp một cách tự nhiên.

(…Này, đừng có bình tĩnh phân tích như thế chứ! Mày vừa được tỏ tình đấy, biết không hả!? Bởi cô gái xinh đẹp nhất lớp! Một cô gái cực kỳ. cực kỳ xinh đẹp, nuột nà, tính cách còn dịu dàng nữa!!)

Trong lòng tôi lúc này đúng là hoảng loạn, nhưng không thể phủ nhận rằng tôi cũng đang ngập tràn niềm vui khi được một cô gái xinh đẹp như vậy tỏ tình.

(Thật sao… chuyện này có phải là hiện thực không? Hay là mơ… Áiii!?)

Tôi tự nhéo má mình, và một cơn đau ngoài sức tưởng tượng ập đến. Dù rằng nguyên nhân là do tôi đã dùng lực quá mạnh, nhưng phản ứng này dường như đã khiến Runa lo lắng.

“...Cậu, cậu ổn chứ!?”

“À…vâng…”

Runa lo lắng tiến lại gần, đặt tay lên má tôi.

So với khuôn mặt đang nóng bừng vì phấn khích và đủ thứ cảm xúc hỗn độn của tôi, thì lòng bàn tay của Runa thật mát lạnh và dễ chịu… Nhưng trên hết, tôi cứng đờ người khi đối diện với ánh mắt của cô ấy ở cự ly gần như vậy. [note80583]

“Ưm…”

“Tớ không nói dối đâu. Tớ nghiêm túc đấy.”

“…”

“Nhưng… cậu ghét tớ đến vậy sao?”

“Hả?”

Ghét ư… Sao lại như thế được!?

“Tại vì… cậu véo má mình mạnh đến mức đó, chính là vì nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu đây chỉ là một giấc mơ, có đúng không? Cậu… ghét việc tớ thích cậu đến vậy sao…?”

“Không phải vậy đâu!”

“Vậy, vậy thì tại sao…?”

“Chỉ là… tớ bất ngờ thôi. Vì cậu, Runa, lại thích một thằng như tớ…”

Đúng vậy… Dù biết rằng cô ấy có cảm tình với tôi, nhưng từ khi tôi giúp Runa, chỉ trong một thời gian ngắn mà chúng tôi đã trở nên thân thiết, và những cuộc trò chuyện với cô ấy thân mật đến mức chính tôi cũng không thể tin vào mắt mình được nữa.

Được mời đến nhà, vào phòng cô ấy, được cô ấy khoác tay… đến mức này mà vẫn nghi ngờ thì đúng là thất lễ với Runa rồi, nhưng cái ý nghĩ rằng tôi mà lại được cô ấy thích vẫn không thể nào tin được.

“Tớ… một thằng như tớ…”

“Đừng dùng từ “một thằng” để tự hạ thấp bản thân như thế. Tớ không muốn cậu xem nhẹ cảm xúc của tớ, nhưng hơn thế nữa, tớ không muốn cậu nghĩ về bản thân mình như vậy.”

“…Xin lỗi.”

“Không cần xin lỗi đâu… hihi.”

Runa khẽ cười, tiến gần hơn về phía tôi. Nhan sắc tuyệt trần của cô ấy ở khoảng cách gần, sự mềm mại từ cơ thể cô ấy truyền đến cánh tay tôi, nhưng trên hết, tôi không thể rời mắt khỏi đôi mắt xinh đẹp của cô ấy.

“Không chỉ thích cậu, mà tớ còn thấy thật kỳ lạ. Có những lúc tớ có cảm giác như cậu có hai nhân cách vậy, Masato-kun.”

“Ý cậu là…”

“Nếu như dáng vẻ thiếu tự tin hay sự dịu dàng quan tâm của cậu lúc này là một mặt, thì mặt còn lại là khi cậu cứu tớ… cứu Rira, và khi cậu cố gắng cứu mẹ cậu vậy.”

“…”

Đó chỉ là… tôi đã cố hết sức mà thôi. Tôi không thể tha thứ cho lũ NTR… cướp đi người quan trọng của ai đó thật đáng kinh tởm, nên tôi đã hành động nhờ vào sức mạnh của『Cảm biến NTR』. Với Runa và Rira, đó là cảm xúc như vậy, nhưng với mẹ tôi thì lại khác… Mẹ là gia đình của tôi, là người quan trọng của bố tôi, và hơn hết, cảm giác tức giận lúc đó của tôi không hề bình thường.

“Nhưng chắc chắn, đó cũng là một phần trong con người cậu, đúng không? Vì dù có hơi sợ khi thấy cậu như vậy, nhưng tớ cũng không hề ghét bỏ… bởi vì với tớ, Masato-kun đã trở thành một người rất quan trọng.”

“À, ừm…”

Đến lúc này, tôi vẫn không thể đáp lại cô ấy một cách trôi chảy. Hay đúng hơn, việc tôi lúng túng không thể nắm bắt tình hình cũng dễ hiểu thôi… Vì đây là một lời tỏ tình quá bất ngờ. Cô ấy không có vẻ gì là đang nói dối… Những lời cô ấy nói ra, không có chút giả dối nào.

“Một người mà tớ không thích, tớ sẽ không làm chuyện như thế này đâu… có phải không?”

“…”

Nói rồi cô ấy càng ôm chặt cánh tay tôi hơn. Runa tựa vào tôi, dồn hết trọng lượng lên người tôi, như thể muốn khẳng định vị trí bên cạnh tôi vậy.

Đúng vậy, không ai lại đi làm điều này với một người mà họ không có tình cảm. Không… có lẽ tôi cũng đã nhận ra điều đó, chỉ là tôi chưa dám tưởng tượng đến khả năng ấy, vì thời gian tôi và Runa ở bên nhau quá ngắn.

“Cậu hoang mang cũng là điều dễ hiểu… Nếu tớ ở vị trí của cậu, tớ cũng sẽ nghĩ chuyện này quá đột ngột … Nhưng tớ không thể kiềm chế cảm xúc này được nữa. 

Cậu đã cứu tớ, để tớ thấy được con người cậu… và rồi, được chạm vào sự dịu dàng của cậu… chính vì vậy mà không biết từ bao giờ, tớ đã thích cậu mất rồi .”

“…Thật vậy sao?”

“Thật…. thật đến không thể thật hơn được nữa.”

Thật… thật là vậy.

Nghe những lời đó của cô ấy, tôi thực sự cảm thấy hạnh phúc … Được một cô gái xinh đẹp như Runa tỏ tình, điều mà tôi nghĩ dù trời có sập cũng không thể nào xảy ra… thậm chí tôi còn chưa từng nghĩ mình có cơ hội được cô ấy để ý.

Đúng vậy… tôi thực sự rất vui.

Nhưng vì mọi thứ xảy ra quá đột ngột, tôi không biết phải phản ứng thế nào, và nếu cứ để bản thân bị cuốn theo với cảm xúc nửa vời này… tôi cảm thấy cả tôi và Runa sẽ không thể có một kết thúc có hậu.

“Runa.”

“Ừ?”

“Tớ… rất vui, nhưng hiện tại tớ không có câu trả lời nào khiến cậu hài lòng cả… Tớ … thật sự tồi tệ, phải không?”

Không, tôi thực sự rất vui…. sao mà không vui cho được khi một cô gái xinh đẹp như vậy tỏ tình, và trí tưởng tượng của tôi còn nghĩ đến những chuyện xa hơn nữa …

“Gần đây… quả thật có quá nhiều chuyện xảy ra.”

“Đúng vậy… cả tớ, Rira, và mẹ nữa, thực sự là quá nhiều chuyện.”

“…”

“Nhưng cậu không từ chối tớ, đúng không? Cậu không ghét tớ, cũng không nghĩ tớ là đứa phiền phức, phải không?”

“Điều đó… tất nhiên rồi. Nhưng tớ xin lỗi, vì đã không thể có cảm xúc rõ ràng vào lúc này được.”

Tôi… đúng là một thằng hèn. 

Dù rất vui, dù sâu trong lòng tôi đã khao khát điều này… không phải là về việc có hẹn hò với Runa hay không, mà là cảm giác phấn khích khi được một cô gái xinh đẹp để ý, nhưng thực tế lại như thế này đây.

Lặng lẽ cúi đầu, tôi nghe thấy tiếng Runa bật cười khúc khích.

“Không cần xin lỗi đâu, tớ đã quá vội vàng… đáng lẽ tớ nên dành thêm thời gian… hihi, tớ cũng nóng vội quá… Có lẽ đây cũng là một phần mà tớ nhận ra nhờ quen biết cậu.”

Cô ấy không hề giận dữ. Cô ấy tôn trọng câu trả lời của tôi, khiến tôi vừa yên tâm nhưng cũng khiến tôi tự hỏi liệu mình có thực sự…

(Chuyện này… chắc chắn có ảnh hưởng từ việc mình cứu cô ấy, đúng không?)

Nhờ có『Cảm biến NTR』, chúng tôi trở nên thân thiết… và sự gần gũi nhanh chóng này chắc chắn là vì tôi đã cứu cô ấy.

Như hiểu được suy nghĩ của tôi, Runa tiếp tục.

“Tớ hiểu, có cả hiệu ứng cầu treo trong chuyện này nữa. Nhưng, đó chỉ là khởi đầu khiến tớ để ý đến cậu thôi … còn việc tớ thích cậu, chắc chắn là do quãng thời gian sau này.” [note80584]

“…Có lẽ vậy.”

“Cậu cũng ý thức được điều đó… vậy là đủ rồi. Tớ sẽ cố gắng để tình cảm này không chỉ là một chiều, nên từ giờ hãy tiếp tục đối xử tốt với tớ nhé♪”

Với nụ cười rạng rỡ, cô ấy lại ôm chặt lấy cánh tay tôi.

Cảm giác mềm mại từ cánh tay và mùi hương của cô ấy, nhưng trên hết, tôi không thể không nghĩ rằng mình đã vướng vào một chuyện không tưởng.

(…Hmm? Mà khoan, gần đây thái độ của Rira cũng kỳ lạ… và cả Reina-san nữa, chẳng lẽ… không, không thể nào! Làm sao có chuyện đó được…)

…Tôi không thể không nghĩ như vậy.

                

                       

                         

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Kèo với idol, kèo với milf còn chưa set thì sao anh đồng ý nhanh thế được <(") 

Ghi chú

[Lên trên]
***cứng đờ người*** <(")
***cứng đờ người*** <(")
[Lên trên]
Hiệu ứng cầu treo (Suspension Bridge Effect) là một hiện tượng tâm lý mà hai người trải qua cùng một trạng thái lo lắng, sợ hãi, căng thẳng sẽ dễ dàng nảy sinh tình cảm, đồng cảm với nhau hơn do sự nhầm lẫn giữa cảm xúc lo sợ và cảm xúc lãng mạn. Hiện tượng này được giải thích bằng việc các yếu tố gây stress như nhịp tim nhanh do adrenaline sẽ bị quy kết nhầm là do đối phương, từ đó tạo nên sự thu hút.
Hiệu ứng cầu treo (Suspension Bridge Effect) là một hiện tượng tâm lý mà hai người trải qua cùng một trạng thái lo lắng, sợ hãi, căng thẳng sẽ dễ dàng nảy sinh tình cảm, đồng cảm với nhau hơn do sự nhầm lẫn giữa cảm xúc lo sợ và cảm xúc lãng mạn. Hiện tượng này được giải thích bằng việc các yếu tố gây stress như nhịp tim nhanh do adrenaline sẽ bị quy kết nhầm là do đối phương, từ đó tạo nên sự thu hút.