Núa lếp nà núa lếp nàng, núa nên nớp nớp nòng nợn lo lê. [note65609]
(. . . Mình đang nghĩ cái đóe gì thế này?)
Dẫu cho tâm trí vẫn bình tĩnh tsukkomi, tình huống chúng tôi đang mắc phải hiện giờ đang vô vùng éo le, hay đúng hơn là tôi đang ở trong một tình thế mà thực sự không biết phải làm gì.
(Mình vừa mới gặp Reina-san, và sau đó lại bất ngờ gặp Tokunaga . . . hơn nữa, cách Tokunaga nhìn mình có chút gì đó . . . hay nói đúng hơn là, cậu ta có vẻ rất sốc.)
Cái kiểu nhìn qua nhìn lại cả tôi và Reina-san của Tokunaga là thứ mà tôi chưa từng thấy trước đây.
Theo quan điểm của tôi, Tokunaga luôn là một chàng bạch mã hoàng tử, không bao giờ mất đi phong thái điềm tĩnh, không bao giờ mỉa mai trong cách nói chuyện hay cư xử, nói chung là người hoàn hảo về mọi mặt.
“Hibari-kun?”
“. . . Reina-san.”
Reina-san lại gần Tokunaga, tôi đoán là cô ấy không biết chuyện Aizawa đã chia tay Tokunaga . . . nên tôi hiểu được phần nào sự ngượng ngùng của Tokunaga, nhưng tôi cứ có cảm giác sự việc không chỉ có thế.
Tuy nhiên, tôi chẳng biết phải xử lý tình huống này thế nào, im thin thít và lặn mất tăm rõ ràng không phải là một ý hay rồi, nên chắc là bây giờ tôi chỉ nên theo dõi cuộc trò chuyện thôi.
“Reina-san, sao cô lại đi cùng cậu ta. . . ?”
Nhưng có vẻ như tôi không hoàn toàn là người ngoài cuộc.
“Kamiki-kun? Cô tình cờ có cơ hội được biết Kamiki-kun ấy mà.”
“Thế thôi à?” [note65610]
“Ừm, vậy thôi. Nhưng sẽ rất buồn khi nói chúng ta chỉ là người quen, vì cô rất tin tưởng Kamiki-kun.”
Reina-san nói vậy rồi quay về phía tôi.
Đáng lẽ tôi phải thực sự vui mừng khi nghe những gì cô ấy nói, nhưng trái ngược với khuôn mặt tươi cười của Reina-san, biểu cảm của Tokunaga ngày càng trở nên dữ tợn hơn, khiến nó có chút đáng sợ.
(Nhưng mình đoán . . . chuyện hôm đó đã khiến cô ấy tin tưởng mình đến thế.)
Chỉ trong chốc lát, tâm trạng tôi bắt đầu khá hơn.
“Cháu . . . đã chia tay với Runa.”
Chỉ một lời của Tokunaga đã có sức nặng khiến mọi tiếng ồn xung quanh tiêu tan.
Đã biết chuyện này từ trước nên tôi không ngạc nhiên, nhưng Reina-san có vẻ bất ngờ đến mức phản ứng hơi chậm với những lời nói đó một chút.
“. . . Ta hiểu rồi.”
Reina-san trả lời ngắn gọn, cho thấy rằng cô đã sốc đến mức nào.
Sau đó, Tokunaga không nói thêm gì nữa mà chỉ trừng mắt nhìn tôi lần cuối trước khi quay lại và chạy đi.
(. . . Không có gì xảy ra nữa à?)
Có thể gọi đó là một ý tưởng tồi, nhưng chắc chắn là một sự thất vọng vì tôi đã mong đợi điều gì đó rắc rối hơn sẽ xảy ra. [note65611]
“Kamiki-kun, cháu có biết chuyện này không?”
“Ừm . . . Vâng.”
“Cô hiểu rồi . . . nhưng cũng đoán trước được thôi khi đã nghe những gì Runa tâm sự gần đây.”
“Tokunaga thì. . . không, không có gì đâu.”
“Hả?”
Tôi đã định nói rằng Tokunaga yêu Reina-san hơn Aizawa nhiều, nhưng cuối cùng cũng ngậm miệng lại được.
“Cô xin lỗi, chỉ là mọi chuyện trở nên hơi kỳ quặc một chút thôi.”
“Không, không sao, không có vấn đề gì với cháu cả.”
“. . . Fufu.”
“Reina-san?”
Tôi nghiêng đầu nhìn Reina-san, người bỗng nhiên bắt đầu cười.
“Tự dưng cô nhớ đến chuyện ngày xưa - ngày cô tình cờ thấy chú, hai bọn cô từng là bạn học cùng lớp, đang ở trên đường, và ai đó đang nhìn sang hướng khác đã va vào cô từ phía sau . . . và anh ấy đã ôm lấy cô trong vòng tay anh ấy.”
“Heh . . .”
“Cái cách chồng cô ôm lấy cô và những lời tử tế anh ấy nói lúc đó đã khiến cô tỉnh táo lại. Đó là lý do vì sao gặp gỡ và trò chuyện với Kamiki-kun cứ như là tái hiện lại thời điểm ấy vậy và làm cô nhớ lại chuyện đó ♪ “
“........”
“Ồ, cháu xấu hổ à, thật là dễ thương quá ♪”
Không, không, nụ cười của Reina-san mới tuyệt đẹp làm sao trong ánh hoàng hôn phía sau!!
(Này Tokunaga . . . Tôi có rất nhiều điều muốn phàn nàn về việc cậu cứ nhìn chằm chằm vào tôi và bla bla, nhưng tôi không thể phủ nhận là, nếu tôi ở bên một người như thế này. . . tôi cũng sẽ bị cô ấy hấp dẫn mất.)
Tôi cảm thấy cô ấy trưởng thành và dễ hòa nhập, nhưng tôi cũng cảm thấy cách Reina-san nói chuyện và đối xử với tôi khiến tôi cảm thấy gần gũi với cô ấy hơn.
Aizawa chắc chắn là rất lôi cuốn rồi, nhưng nếu có một người như thế này ở bên cạnh, bạn có thể không yêu cô ấy được không?
“À mà, cô cũng hay nói chuyện như thế này với Tokunaga ạ?”
“Eh? À, đúng rồi . . . Cô cũng có trao đổi với nó về Runa một vài lần.”
Thế là chắc chắn rồi!
À, Tokunaga chưa nói gì cả, chỉ là tôi tưởng tượng ra thôi, tôi nghĩ rằng cậu ta đã phải lòng Reina-san rồi.
(Mà kể cả trong trong trường hợp đó thì quan điểm của mình vẫn là lẽ ra Tokunaga phải thân thiết với Aizawa hơn chứ.)
Sau đó, tôi tạm biệt Reina-san và về nhà.
Mặc dù không có gì đặc biệt xảy ra, nhưng chỉ chứng kiến cuộc trao đổi nhỏ đấy thôi cũng đã khiến tôi căng thẳng rồi.
“Con về rồi ~.”
“Mừng con về nhà.”
Mẹ ra đón tôi khi về đến nhà.
Tôi không suy nghĩ gì nhiều về cuộc trò chuyện với Reina-san trước đó, nhưng rồi tôi tự nhiên nói với mẹ
“Mẹ ơi, cảm ơn mẹ vì mọi thứ.”
“. . . Hả?”
Tôi hơi ngạc nhiên một chút, nhưng rồi ngay sau đó mẹ đã đến và ôm lấy tôi.
“Cả con nữa, Masato. Con đã trưởng thành thế này rồi!”
“.....................”
Hôm đó là thứ sáu, và tôi không thể không nghĩ rằng gia đình vẫn là điều tuyệt vời nhất.
Và rồi - thứ bảy, ngày mẹ tôi đi họp lớp.
*****
Thứ bảy.
Mẹ tôi đi dự tiệc họp lớp vào buổi tối nên bố đã mua sushi cho bữa tối của hai bố con.
“Thế, bố đi tắm đây.”
“Vâng ạ ~ .”
Bố tôi vào phòng tắm, còn tôi thì giết thời gian bằng cách xem TV.
Tôi nhìn đồng hồ và thấy rằng đã 8:30 rồi. Tôi khá chắc là mẹ đã nói rằng sẽ gọi vào khoảng giờ này, ngay cả khi đã muộn.
Mẹ đã lâu rồi mới gặp lại các bạn học cũ, và nếu có thể tận hưởng, thì tôi nghĩ mẹ có thể ở lại muộn một chút chắc cũng chẳng sao. . . Nhưng đúng lúc tôi đang nghĩ vậy, điện thoại của bố trong phòng khách rung lên.
“Mẹ?”
Nhìn vào màn hình thì chắc chắn là mẹ đang gọi đến nhưng vì bố đang tắm nên tôi quyết định nghe máy.
“Mẹ?”
[Hm. . . ? Là con à, Masato?]
“Vâng . . . mẹ say quá rồi.”
[Chắc là mẹ đã uống hơi nhiều . . . bố đâu rồi con?]
Wow. . . mẹ thường gọi cho bố mỗi lần bà ấy say.
“Bố đang tắm, mẹ có muốn bố đến đón không?”
[Con bảo bố nhé? . . . Ah]
Tôi bỗng nghe thấy tiếng lạo xạo và tiếng điện thoại lăn đi, và tôi không thể không đưa điện thoại ra xa khỏi tai.
Tôi bất cẩn làm rơi điện thoại của mình, nhưng thứ tôi nghe thấy tiếp theo lại không phải là giọng của mẹ.
[Xin chào? Đợi đã, đó là con trai cậu à? Này, tôi sẽ đưa Nachi đi tăng 2, nên hãy đến đón cô ấy sau nhé.]
“. . . Eh?”
[Ờm, chắc là khoảng hai giờ nữa? Cảm ơn.] [note65612]
“Này, đợi đã!?”
Cuộc gọi sau đó đã bị ngắt kết nối.
“. . . Tăng 2?”
Tăng 2 sau bữa tiệc không phải là hiếm gặp, nhưng điều lạ là mẹ chẳng nhắc gì về việc đó cả.
“Không đời nào. . .”
Đúng lúc đó, điện thoại của tôi rung lên.
Màn hình nhấp nháy màu đỏ tươi cho thấy phản ứng của [Cảm biến NTR] - thời điểm quá chính xác đến mức linh cảm bất an trong tôi đã chuyển thành cảm giác tồi tệ.
“......................”
Tôi không thể biết nạn nhân là ai chỉ qua phản ứng của cảm biến được.
Tuy nhiên, tin vào trực giác của bản thân, tôi cảm thấy có điều gì đó xấu xa sắp xảy đến với mẹ.
“Sảng khoái quá. . . Masato, chuyện gì thế con?”
Tôi lập tức hét lên với bố ngay khi ông vừa quay lại phòng khách.
“Bố ơi! Chúng ta phải đi đón mẹ ngay . . . con có linh cảm không tốt!”
Bố sẽ không hiểu tôi đang nói gì đâu.
Nhưng ông lập tức gật tức gật đầu khi nghe tôi nói, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
“Hiểu rồi, bố sẽ khởi động xe ngay.”
“. . . Cảm ơn bố.”
Nếu linh cảm của tôi là vô căn cứ và mẹ vẫn an toàn, tôi vẫn sẽ không hối hận về chuyện này . . . vì mẹ tôi quan trọng hơn.
*****
<Góc nhìn của Nakasato Rira>
“Geez . . . Cậu không cần phải làm thế đâu.”
“Nào, nào ♪ không sao đâu.”
“. . . Haa.”
Tôi xoa đầu Runa khi cậu ấy thở dài mệt mỏi.
Kể từ lúc Runa chia tay Tokunaga-kun, chúng tôi đã tổ chức một bữa tiệc an ủi mặc dù . . . chẳng có gì cần phải an ủi cả.
“Cậu vẫn ăn nhiều nhỉ?”
“Tại vì . . . nó ngon mà.”
“Runa dễ thương quá~ !”
Tôi nhảy hết sức có thể về phía Runa, giờ đây đang đỏ bừng mặt.
Reina-san mỉm cười trước cuộc trò chuyện của chúng tôi. . . Chà, tôi đoán là mình cũng không cần phải lo lắng nhiều đến vậy.
“Nhưng, thế này là đủ rồi . . . người bạn thân nhất của tớ, không ai khác chính là cậu.”
“Rira . . . Ừm, cảm ơn cậu.”
"Không có gì đâu♪"
Tôi muốn ở bên cậu ấy ngay cả khi cậu ấy bảo rằng không cần điều đó, bởi vì cậu ấy cũng đã ở bên tôi khi tôi trải qua quãng thời gian khó khăn.
Tôi ôm lấy Runa rồi xoa bóp ngực của cậu ấy.
“"Mềm và dễ chịu quá ♪"
“Tự bóp của chính mình đi, đồ ngốc.”
“Nhưng thế thì không vui tí nào.”
Trong lúc đang trò chuyện thì tôi nghe thấy tiếng cô ấy kêu lên.
“. . . Ah”
Và tôi nhìn thấy cậu ấy ở đó, với vẻ mặt nghiêm nghị . . . Kamiki-kun.
“Kamiki-kun?”
Runa cũng nhận ra và nhìn theo cậu.
Tất nhiên, chúng tôi không thể chỉ dõi theo bằng ánh mắt, vì vậy cả hai đã đuổi theo cậu ấy.
“Ah……….”
“..................”
Và rồi, Runa và tôi nhìn thấy cậu ấy.
Một cảnh tượng sẽ mãi in sâu vào tâm trí tôi . . . Đó là khoảnh khắc tôi bị thu hút bởi sức mạnh và lòng tốt của cậu ấy.