Web Novel

Chương 03: Tấn công nào, thành trì rồi sẽ vỡ thôi.

2025-11-04

5

trans: ntth1911.

edit: ntth1911.

==============================================================================================================================================================================================================================================================================

Chương 03: Tấn công nào, thành trì rồi sẽ vỡ thôi.

"...... Này."

"...... Sao vậy?"

"Không ngủ được."

"...... Tớ cũng vậy."

".........."

Bình thường thì, tôi sẽ ngủ một mình trên giường, nhưng ai mà ngờ hôm này Kasumi lại nằm cạnh tôi cơ chứ.

Vì có tới hai người, tôi cảm thấy mình quá sát với cô nàng, hay nói thẳng ra là hơi chật. Tôi đã nhiều lần bảo Kasumi đi lấy futon, nhưng cô ấy cứ nhất quyết đòi ngủ cùng tôi.

"Chật thật."

"Ừm, chật thật." Kasumi đáp lại tôi.

"Đừng nói kiểu đồng tình vậy chứ..... Haaaa."

"...... Không sao đâu mà, vẫn như ngày xưa thôi."

 Quả thật, chúng tôi đã từng rất nhiều lần ngủ cùng nhau.

Ngay cả trong mùa hè nóng nực, Kasumi vẫn cứ ôm chặt lấy tôi, và khi mùa đông đến, cô ấy còn siết chặt người tôi hơn, như kiểu muốn bám rễ vào tôi luôn vậy....

"Ừ thì, trước đây thì là vậy, nhưng cả hai chúng ta đều đã lớn rồi mà."

"Ừm, đúng vậy nhỉ, Kazuki đã lớn hơn rất nhiều rồi."

Kasumi- nằm sát cạnh tôi, nhìn chằm chằm vào mặt tôi, giơ tay, lướt đầu ngón tay thon dài lên trên mặt tôi, nhẹ nhàng vuốt ve, làm tôi cảm thấy hơi nhột.

"Tớ cũng đã lớn rồi, phải không.......? Rất nhiều thứ đã lớn lên rồi nhỉ?"

"........ Ừm."

Kasumi đã trưởng thành, theo nhiều cách, tôi nghiêm túc đấy.

Đương nhiên là lớn hơn thì cơ thể cũng phát triển theo rồi, vì......--

"Tớ có thể tiến lại gần hơn nữa được không?"

"..... Gần hơn nữa."

"Không sao đâu, mà, chuyện đó chẳng còn quan trọng nữa."

Kasumi nhích người lại gần tôi, và ngay lập tức, tôi có thể cảm nhận sự mềm mại của thứ 'đó' của cô ấy đang ép chặt lên cánh tay mình, hai cặp đùi mềm mại thì quấn lấy eo tôi.

Tôi không nghĩ làm gì đó trong tường hợp này là một ý tưởng hay, nhưng...... Tôi cũng là một người đàn ông mà, cô ấy không để ý tới chuyện này à?

"Fuuu.... Wahhhhhh." Tôi ngáp dài một tiếng.

"Cậu buồn ngủ rồi à?"

"Ừ thì. Hôm nay đã có khá nhiều việc xảy ra mà."

"..... Xin lỗi."

"Sao lại xin lỗi rồi? Được rồi....."

Tôi cúi xuống một chút, một tay vuốt ve đầu Kasumi một cách nhẹ nhàng. Nhìn đôi mắt thỏa mãn hơi nheo lại của cô ấy, tôi lại nhớ đến ngày xưa.

Thực sự thì..... Vẫn chẳng có gì thay đổi cả.

"Hôm nay, được Kasumi ghe thăm, tớ vui lắm. Tớ cứ tưởng chúng ta sẽ không còn nói chuyện như trước được nữa chứ..... Puhahaha, cậu vẫn chẳng thay đổi gì nhỉ, kiểu nheo mắt ấy."

"Muuuu..... Đừng coi tớ là trẻ còn chứ. Nhưng mà..... Tớ lại thấy bực mình hơn..... Vì lại cảm thấy vui vẻ."

Mèo sẽ áp mặt vào bạn khi được vuốt ve, và Kasumi cũng y hệt vậy. Nhưng nằm chung giường với một cô gái xinh đẹp như thế này, mèo làm gì có tuổi chứ.

"Nè..... Từ giờ, mình nói chuyện bình thường có được không?"

"Ừm, nhưng tớ chỉ sợ mọi người sẽ nhìn Kasumi thế nào mà thôi."

"Không sao đâu, mọi người ai cũng biết quan hệ của tớ với cậu mà."

"....... Hửm?"

"Fufufu, chúc ngủ ngon nhé."

Kasumi mỉm cười, ngủ thiếp đi khi để lại vài lời làm tôi trăn trở.

Chỉ một thoáng sau lời lẩm bẩm đó, cô nàng đã hoàn toàn ngủ say rồi. Thói quen ngủ này, vẫn vô tư như vậy..... 

Suy cho cùng thì, chính tôi mới là người đã vạch ra ranh giới giữa cả hai. Kasumi vẫn vậy, vân coi tôi là bạn thuở nhỏ thân thiết, và thực sự, tôi thấy mừng vì mọi chuyện vẫn vậy.

".......... Xin lỗi vì đã để cậu phải buồn lâu tới vậy. Chúc ngủ ngon nhé, Kasumi."

Dù có xinh đẹp tới đâu, dù có nổi tiếng nhường nào, Kasuni vẫn là bạn thuở nhỏ của tôi. Một thứ gì đó trân quý mà tôi từng đánh mất, giờ đây đã quay trở lại.

                                                                                                      ◆ ◆ ◆

[Góc nhìn của Kasumi.]

Một lúc sau khi Kazuki ngủ, mí mắt của tôi mới từ từ mở ra. tôi không hề ngủ, mà chỉ đang chờ đợi cậu ấy ngủ. 

"Tớ vui lắm....... Fufufu, lại được ngủ cùng nhau nữa rồi."

Tôi tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc hạnh phúc này, như để bù đắp cho khoảng thời gian trước đó vậy.

Không phải là tôi không từng nghĩ ngợi về lý do mà Kazuki rời xa mình, tôi đã nghĩ rất nhiều rồi.

Những giờ đây, khi biết, tôi đã có thể hàn gắn lại vết nứt này.

"Cậu có biết tớ nhớ cậu tới nhường nào không hả? Cậu có biết tớ buồn thế nào khi mà không có cậu ở bên, không có cậu để trò chuyện mỗi ngày không hả?"

Dù cho có hỏi câu đó, Kazuki đang say giấc cũng sẽ không trả lời tôi đâu.

Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người con trai đang say ngủ trước mắt, tôi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Tôi nắm lấy tay cậu ấy, áp nhẹ vào ngực mình.

"Nnn..... Haaa~"

Dù đang ngủ, ngón tay của Kazuki vẫn lún sâu vào trong vô thức.

"Kazuki, bữa ăn ngon chứ? Tớ đã luyện tập nhiều lắm đó."

Thật ra, tôi không phải là một người giỏi nấu ăn. Tôi đã nhờ mẹ dạy rất nhiều chỉ vì muốn nấu cho Kazuki những món ăn ngon.

"Kazuki, cậu thích con gái dịu dàng phải không? Tớ cũng có mái tóc dài này, vẻ ngoài trầm lặng này, tớ, có hết đó."

Tôi muốn trở thành hình mẫu lý tưởng của Kazuki, vậy nên đó là lý do tôi đã cố gắng rất nhiều để chăm sóc vẻ ngoài.

"Kazuki, cậu thích con gái ngực bự đúng không? Tớ đã cố hết sức để massage cho nó mỗi ngày rồi đó."

Tôi đã xem qua rất nhiều video hướng dẫn về massage phát triển phần ngực, và vóc dáng hiện tại chính là thành quả mà tôi đã nỗ lực để có được.

"Nè, Kazuki, cậu đã bảo tớ xinh đẹp phải không?"

Dù định than phiền một chút khi cậu ấy nói xong về lý do, nhưng vì Kazuki đã khen tôi xinh đẹp, nên tôi cảm thấy mọi nỗ lực của mình đều được đền đáp.

Sao mà tôi không vui được cơ chứ, trái tim tôi đang đập thình thịch vì hạnh phúc đây này.

"Nè Kazuki, nhưng mà chúng ta vẫn là..... Tình bạn thời thơ ấu bình thường, phải không."

Chưa đủ, với tôi, Kazuki còn quan trọng hơn là bạn thời thơ ấu.

Tôi muốn tiến xa hơn nữa.

Kazuki chắc chắn không đủ hấp dẫn trong mắt mọi người, và bên ngoài, cậu ấy cũng tỏ ra rất bình thường về mọi mặt.

Nhưng, với tôi, cậu ấy ngầu hơn bất kỳ ai khác, đây không phải cảm xúc của ngày một ngày hai, tôi đã nghĩ vậy từ khi còn nhỏ rồi, và cho tới bây giờ vẫn thế.

Mình nhất định sẽ thay đổi.

Tôi thề sẽ khiến cậu ấy yêu mình, dù cho có phải đánh đổi điều gì đi nữa.

"....... Kasumi."

"Ể?"

Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đứt ngay lập tức khi Kazuki- người đang mơ màng, đột nhiên ôm lấy tôi.

Cậu ấy ôm lấy tôi như thể đang ôm một chiếc gối vậy, cảnh tượng này..... Y hệt lúc nhỏ vậy.

"Vậy là.... Không có gì thay đổi cả."

Tôi áp mặt vào ngực cậu ấy. Mùi hương quen thuộc này, thấm sâu vào trong tâm trí tôi, khiến tôi mơ màng, ngủ thiếp đi lúc nào không hay.