Dưới danh nghĩa là trả nợ cho Kuon thì tôi đã cùng ăn trưa với cô ấy, và giờ đây tôi đang lặng lẽ mở hộp bento ra.
Bento có hai tầng, tầng trên được xếp đầy những món ăn phụ đầy màu sắc, đầy đến mức không có một kẽ hở.
… (nhìn chằm chằm)
Tôi đang định kiểm tra tầng dưới xem có gì, nhưng ánh mắt của Enomoto-san, người đang ngồi bên cạnh khiến tôi không thể tập trung nhìn.
Tôi muốn nhờ Kuon, người đã gây ra tình cảnh khốn đốn này, nhưng cô ấy đang ăn trưa cùng với cô gái tên Mari ở một góc xa, họ tỏ vẻ không quan tâm đến chúng tôi. Mari thì thỉnh thoảng liếc nhìn tôi. Nhưng mỗi lần cổ nhìn tôi như vậy, Kuon lại nhẹ nhàng đánh vào tay cô ấy để ngăn lại, rồi cổ nói gì đó với Mari bằng tông giọng nhỏ đến mức mà tôi không nghe được.
“….”
”Haizz.”
Tôi bất giác thở dài.
Có vẻ như là tôi đã hoàn toàn đơn độc trong cái tình cảnh này.
Để thay đổi tình thế, tôi chỉ còn cách tự mình mở lối mà đi thôi.
Nào, quyết tâm lên Haruto.
“…Ừm, gì thế?”
Tôi lấy hết can đảm để nói, đây là lần đầu tiên kể từ ngày đó khi tôi mở lời với Enomoto-san.
“!”
Cô ấy giật mình, nhìn xung quanh.
Tôi đang thắc mắc là tại sao cô ấy lại phản ứng như vậy, nhưng khi nhớ lại cuộc nói chuyện lúc chia tay với cô, tôi đã hiểu ra.
Có lẽ là vì cô ấy không ngờ tôi sẽ chủ động bắt chuyện với cổ. Vì thế, cô ấy hoảng hốt, liếc nhìn xung quanh như thể muốn xác nhận rằng người được gọi không phải là mình.
“…”
Nếu là Enomoto-san trước đây, cô ấy sẽ bất chấp trạng thái của tôi mà bắt chuyện, không màng đến cảm xúc hay hoàn cảnh của tôi, mà chỉ hành động theo ý mình như cách cô ấy đã làm vào ngày cuối cùng chúng tôi chia tay, ít nhất trong mắt tôi là như vậy.
Nhưng giờ đây, Enomoto-san như thế nào?
Cô ấy trở nên sững sờ khi tôi bắt chuyện, vẻ mặt lúng túng như không thể tin nổi. Trước đó, dù ánh mắt cô ấy như có điều gì đó muốn nói, nhưng rốt cuộc cô ấy vẫn không chủ động lên tiếng.
Không rõ có phải cô ấy đang kiềm chế hay e dè vì chuyện ngày đó hay không, nhưng khi nhìn cô ấy ở khoảng cách gần như thế này, rõ ràng cô ấy không còn giống Enomoto-san ngày trước nữa, người đã đối một cách vô lý với tôi.
“…Hình như Enomoto-san có điều gì đó muốn nói mà.”
Chính vì nghĩ vậy, tôi chọn tiếp tục nói chuyện với cô ấy.
“Ơ!? T-thật sự là với tớ, đúng không… FuFu.”
Chỉ vì được tôi bắt chuyện mà cô ấy lại nở nụ cười rạng rỡ như hoa.
“Cái đó… Tớ thấy Harucchi có mang cơm trưa đàng hoàng, lại còn là bento nữa, hiếm khi nhỉ.”
“À.”
Nghĩ lại thì, tôi thường ăn trưa ở căng tin hoặc mua bánh mì ở cửa hàng tiện lợi hoặc các tiệm trong trường. Nên tôi mang cơm trưa từ nhà chỉ khi tối hôm trước có nấu dư quá nhiều đồ ăn.
Nói vậy thôi, đúng là hiếm khi tôi mang cơm trưa đến trường, nhất là hộp bento đầy màu sắc và cân bằng dinh dưỡng đến như thế này.
“X-xin lỗi!”
Enomoto-san đột nhiên xin lỗi.
Thấy tôi tỏ ra thắc mắc, cô ấy dè dặt nhìn tôi rồi tiếp tục nói.
“Ừm… Tớ thấy Harucchi có vẻ nghĩ ngợi điều gì đó, nên tớ sợ mình có nói điều gì gây khó xử cho cậu… Nên…”
'Ra là vậy'
Cô ấy nghĩ tôi đang ngập ngừng vì hiểu sai ý của cô ấy theo hướng tiêu cực, nên cổ mới xin lỗi… Đây cũng là điều mà trước đây chưa từng có từ cô ấy.
Quả nhiên, Enomoto-san đang cố gắng thay đổi so với ngày đó rồi.
“…Không, không sao. Chỉ là tớ thấy cậu nói đúng thôi. Thậm chí tớ còn ngạc nhiên là cậu lại biết rõ thế.”
“Hii!! Là, là vì…”
Sao thế? Giờ cổ lại bắt đầu ngập ngừng.
“Nh-nhân tiện, hộp bento này nhìn nó cân bằng dinh dưỡng thật đấy.”
“Ừ… Thật sự tớ rất biết ơn.”
Dù rất tốn công sức, nhưng mẹ Sakura vẫn chuẩn bị cẩn thận đến nhường này, tôi thật sự không thể nào cảm ơn cho đủ.
Hơn nữa, đã lâu lắm rồi kể từ hồi sơ trung, tôi mới được ai đó làm bento cho, nên cũng có hơi hào hứng.
“C-có khi nào…”
“Hử?”
“Là bạn gái… hay là người hôm đó…”
Enomoto-san đột nhiên thay đổi sắc mặt, nụ cười trên mặt cô ấy dần biến mất, thay bằng một vẻ mặt buồn bã.
Nghe cô ấy nói vậy, tôi nghĩ: “Mới bị đá mà đã có ngay cô bạn gái khác được thì hay quá.” Nhưng rồi tôi chợt nhớ ra, hôm đó Miku đã có nói một câu gây sốc thế này thật.
“Không phải đâu. Miku không phải là bạn gái tớ, và tớ cũng chẳng có ai đâu. bento này là do mẹ kế tớ làm cho.”
“Ơ, v-vậy à… Ra là thế…”
Enomoto-san ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó lại nở một nụ cười.
Nhìn cô ấy thay đổi cảm xúc liên tục như vậy, tôi nghiêng đầu, rồi đẩy tầng trên của bento ra.
“Ơ.”
Tầng dưới của bento chứa đầy cơm, và giữa đống cơm đó là một hình trái tim được làm từ loại chà bông màu hồng. ( wtf ảo thế)
“Mẹ … à…”
Enomoto-san nhìn tôi với ánh mắt đầy sự nghi ngờ.
'K-khoan đã, Sakura-san này!? Mẹ làm Bento như kiểu một người vợ như trong manga thế này mà không báo trước cho con là sao!?'
Tôi hoảng loạn trong lòng, thì nghe thấy một tiếng nói nhỏ từ xa.
Quay sang, tôi thấy Kuon và Mari đang cố nhịn cười.
Mấy cái người này…
Cảm thật thấy xấu hổ và khó xử, tôi cố gắng tìm chủ đề để thay đổi không khí.
“…Harucchi?”
Enomoto-san nhìn tôi với ánh mắt sắc bén, như muốn hỏi rõ về điều này.
Nếu cứ thế này thì chắc chắn sẽ có rắc rối, nên tôi cố nghĩ ra chủ đề để nói.
“À.”
Giữa lúc đó, tôi nhớ đến tin nhắn hôm qua.
“Tin nhắn.”
“Hả?”
“…Tớ đã đọc rồi.”
“!”
Nói xong, tôi ngay lập tức hối hận.
Tự mình giẫm vào bãi mìn như thế này, tôi ngáo quá. Chẳng lẽ không có thời điểm nào tốt hơn sao!
Nhưng cùng lúc đó, tôi biết mình sớm muộn gì cũng phải nói chuyện với cô ấy.
Chỉ là thời điểm đó đã đến ngay bây giờ thôi, cứ suy nghĩ một cách tích cực đi nào!
“Tớ nhận lời xin lỗi của cậu.”
“V-vậy thì!”
“Nhưng.”
Tôi nhớ lại những lời nói và hành động của cô ấy trong quá khứ.
Có thể giờ đây cô ấy đang bắt đầu thay đổi.
Nhưng điều đó sẽ không thể xóa đi được những gì đã xảy ra.
Vết thương của người bị tổn thương, người gây ra sẽ không bao giờ hiểu được, và dù có làm gì đi chăng nữa, vết thương đó trong lòng cũng không thể nào hoàn toàn lành lại được.
“…Xin lỗi. Tớ không thể tha thứ cho cậu.”
“Ư.”
Dù cho cô ấy có thay đổi thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ không thể tha thứ cho những gì cô ấy đã làm.
Ngay cả bây giờ đây, khi đứng trước mặt cô ấy thì một cảm giác tiêu cực vẫn luôn cuộn trào trong lòng tôi.
“…Đúng thế nhỉ… Tớ chẳng bao giờ nghĩ đến cảm xúc của Harucchi…”
Enomoto-san cố gắng kìm nén những giọt nước mắt, giọng run rẩy.
Nhưng từ đôi mắt cô ấy, những giọt nước mắt lớn đã rơi.
“Mion!!”
Thấy vậy thì Mari, người vốn dĩ đang giữ im lặng, tức giận đứng dậy và định lao về phía tôi.
“Mari, khoan đã! Cậu ấy nói là sẽ không tha thứ! Bình thường người ta ở tình cảnh đó cũng sẽ nói như thế mà!”
Kuon vội vàng giữ Mari lại, rồi hoảng hốt nhìn tôi.
“Ý là, cậu vẫn còn tiếp tục chứ, đúng không!?”
Nhìn Kuon tuyệt vọng như vậy, tôi gật đầu, rồi nhìn thẳng vào Enomoto-san đang khóc.
“Không thể… nhưng.”
“Ơ.”
“Tớ sẽ không phủ nhận sự thật là cậu đang cố gắng để thay đổi từ lúc đó. Chừng nào cậu vẫn còn tiếp tục nỗ lực, tớ sẽ nhìn vào cậu của hiện tại.”
Đó là câu trả lời mà tôi nghĩ ra.
Tôi không thể tha thứ cho cô ấy của quá khứ, và tôi nghĩ cô ấy đáng bị từ chối.
Nhưng áp đặt điều đó lên cô ấy của hiện tại, người đã nhận ra lỗi lầm của mình và cố gắng thay đổi, thì không đúng chút nào.
Hơn nữa, làm vậy chẳng khác nào phủ nhận chính sự nỗ lực thay đổi của tôi.
Nên đây là một điểm để tôi thỏa hiệp.
Tôi không thể tha thứ, nhưng tôi sẽ chấp nhận hành động và sự thay đổi của cô ấy từ bây giờ trở đi.
Nếu cô ấy lại hành động như trước, tôi sẽ từ chối cô ấy một lần nữa, tôi nghĩ vậy.
“Ư… Ừ… Tớ sẽ cố gắng… Để được Harucchi công nhận, để lần này sẽ không phải mắc sai lầm nữa…!”
Biết suy nghĩ của tôi, Enomoto-san khẽ gật đầu và lau nước mắt bằng tay áo, rồi nói với tôi.
Nói thì dễ lắm, nhưng làm được mới là khó.
Tôi chưa biết cô ấy có làm được hay không, nhưng khi nhìn cô ấy lau nước mắt rồi nở một nụ cười mạnh mẽ, tôi cảm thấy cô ấy hiện tại đang tỏa sáng hơn bao giờ hết.
“…Vậy à.”
Tôi đáp lại ngắn gọn, nhưng… bầu không khí này, phải làm sao đây?
Trước mặt là Enomoto-san vẫn đang khóc, cùng với Kuon và Mari đang nhìn cô ấy.
Trong tình cảnh này, cơm chẳng thể nuốt trôi nổi được, và với một kẻ vừa làm tổn thương ba người họ như tôi, chắc họ cũng chẳng thoải mái gì cho cam.
Tôi ở đây thêm nữa cũng chẳng có gì tốt đẹp, chỉ làm phiền họ mà thôi.
“À, xin lỗi! Tôi nhớ ra có việc phải làm rồi!!”
Tôi giả vờ như vừa mới nhớ ra điều gì đó, vội vàng đóng hộp bento chưa ăn một miếng nào và đứng dậy.
“Ơ, Harucchi!?”
Enomoto-san hoang mang, Kuon và Mari mở to mắt trước hành động đột ngột của tôi.
“Thế nhé, tôi đi đây!”
Bỏ lại ba người họ, tôi vội vàng rời khỏi cái lớp trống không này như thể đang chạy trốn.
----
~POV: Shinonome Kuon~
“Cái gì thế này, thằng khốn đó!”
Tôi nhìn theo bóng lưng tên Haruto rời đi, không thể tin nổi.
Chẳng phải trong tình huống đó, người ta thường sẽ an ủi Mion sao?
“…Fufu, quả đúng là Harucchi mà.”
Trong lúc tôi nghĩ vậy, Mion bật cười như thể điều đó thật buồn cười.
“Mion, cậu vẫn ổn chứ?”
Mari, người vừa định lao vào Haruto, lo lắng tiến lại gần Mion.
Tôi cũng bước đến bên cô ấy.
“Ừ, tớ ổn… Tớ chỉ nghĩ rằng mình phải cố gắng hơn từ bây giờ thôi.”
Mion cười, và nụ cười ấy dường như không còn một chút u ám nào.
“Nhưng mà, tên đó bị làm sao vậy? Mion thích cậu ta, và tớ chỉ kiềm chế vì Kuon can ngăn, nhưng cuối cùng cậu ta lại bỏ mặc Mion mà đi. Cậu thực sự thích một con người như thế sao?”
Lời Mari nói, tôi cũng phần nào đồng ý.
Đúng là Mion đã làm điều không đúng với Haruto, nhưng hành động và lời nói của cậu ta vẫn khiến tôi cảm thấy quá đáng.
Tất nhiên thì chúng tôi là bạn của Mion, nên có thể thiên vị. Nhưng dù vậy, tôi vẫn nghĩ cậu ta nên làm gì đó thì hơn.
Trái ngược với sự bất mãn của chúng tôi, Mion chỉ lắc đầu với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đừng có nói xấu Harucchi.”
Giọng nói của cô ấy khiến chúng tôi im bặt.
“Đúng là lời nói và hành động của Harucchi có thể khá lạnh lùng, nhưng đó là vì tớ đã hành động khiến cho cậu ấy phải trở nên như vậy… Hơn nữa, chúng ta làm sao mà biết được Harucchi đã bị tổn thương đến thế nào? Nói xấu cậu ấy thế này là không đúng, đúng không?”
Lời nói của Mion khiến chúng tôi không thể phản bác.
Như Mion nói, chúng tôi không biết Haruto đã cảm thấy như thế nào khi phải đối mặt với Mion, hay cậu ta đã nói gì với cô ấy vào ngày đó.
Chúng tôi, những người chẳng biết đầu cua tai nheo như thế nào, có lẽ là không có quyền nói xấu cậu ta như thế.
“Hơn nữa, tớ nghĩ Harucchi rời đi vì nghĩ cho chúng ta đấy.”
“Hả, cậu ta á?”
Mion gật đầu trước lời tôi.
“Trước khi đi thì Harucchi có nhìn chúng ta, chắc cậu ấy đang nghĩ rằng bản thân mình ở lại sẽ làm phiền chúng ta… Thỉnh thoảng cậu ấy sẽ như vậy đấy, luôn hành động vì người khác dù biết mình sẽ bị người khác nghĩ xấu.”
“Cái gì…”
Tôi định nói là do Mion hiểu lầm thôi, nhưng rồi tôi chợt nhớ lại đoạn đường khi đến đây với Haruto.
Đúng là cậu ta quan tâm đến những người xung quanh nhiều hơn cần thiết, và luôn luôn cảm ơn họ dù chỉ là một việc nhỏ. Nghĩ vậy, có lẽ Mion không sai khi nói cậu ta rời đi vì không muốn làm phiền chúng tôi.
“Fufu.”
“Mion, bộ cậu vui lắm hả? Cậu ta nói thẳng là sẽ không tha thứ cho cậu mà? Sao cậu vẫn vui vẻ thế?”
Câu hỏi của Mari rất đúng.
Bị từ chối rõ ràng như vậy rồi, tại sao Mion vẫn còn cười nói vui vẻ như thế?
“Vì tớ đã không bị từ chối hoàn toàn.”
“Hả?”
“Tớ đã nghĩ rằng trường hợp xấu nhất là sẽ không bao giờ có thể nói chuyện lại với Harucchi được nữa. Nhưng cậu ấy đã cho tớ cơ hội, nói sẽ nhìn vào tớ của hiện tại.”
“…”
Tôi liệu có thể suy nghĩ tích cực như vậy không?
Chắc chắn là không.
Tôi còn chưa từng thích ai mà mãnh liệt như Mion bây giờ.
Có lẽ vì thế.
“Harucchi, tớ sẽ không thua mấy cô gái kia, và cả chính tớ nữa. Tớ sẽ đường hoàng đứng bên cạnh cậu ấy một lần nữa. Nên hãy nhìn tớ, tớ của hiện tại nhé.”
Mion, dù đang chỉ vừa đứng ở vạch xuất phát, lại nở nụ cười rất mạnh mẽ và quyến rũ.
“!”
Nhìn Mion lúc này, tôi thấy cô ấy lại rực rỡ đến lạ thường, và tôi cảm thấy ghen tị vì cô ấy có thể thích một người mãnh liệt như vậy.
----
Tác note:
Lần này có dài hơn bình thường, nhưng cuối cùng thì câu chuyện cũng đã truyền tải được tâm trạng của Haruto và hy vọng của Mion.
Bạn nghĩ rằng câu chuyện sẽ kết thúc ư? KHÔNG, nó là khởi đầu cho một màn "khiến họ phải hiểu ra" dành cho một cô gái!?
Ngoài ra, ngày mai sẽ công bố thiết kế nhân vật của “Enomoto Mion” nhé.
Cùng với đó, sẽ có một số thông báo trong chương sau.

