Trong một trại giam ở Barbadon.
Tại đó, Lain bị trói từ đầu đến chân trong những sợi dây màu trắng, trông như cái bóng của chính mình ngày trước, tỏ ra yếu ớt và suy nhược.
Đôi mắt ám ảnh phản chiếu ký ức về trận chiến, nỗi sợ hãi hiện rõ trong ánh nhìn.
"Haa! Haa!"
Hơi thở cô ta bắt đầu gấp gáp.
Cô ta cảm thấy bất lực trước đòn tấn công không ngừng từ cây búa của Irregular.
Hình ảnh bản thân mình, bất lực mà không có lấy một chút kháng cự, hiện lên trước mắt.
Những ký ức kinh hoàng tràn ngập tâm trí Lain.
Mỗi lần nhớ lại khuôn mặt đó, mắt cô ta lại mở to vì sợ hãi, run rẩy không kiểm soát.
Quái vật.
Đó là cảm xúc cô ta dành cho Ha Jun lúc này.
"Hãy nhớ lấy," giọng nói của cậu ta vang lên, nói những lời mà cô không thể nhớ.
"Nếu ta lại thấy mặt Lain, cô ta chết chắc."
Lời cảnh báo của cậu ta, được thốt ra bằng một giọng điệu bình tĩnh đến rợn người, đã rất rõ ràng. Khi cậu ta từ từ quay lưng bước đi, mức độ đe dọa trong lời nói đó không hề bị Lain bỏ qua.
Cô ta biết lần sau, cô ta chắc chắn sẽ chết, bị đánh bại mà không có lấy một cơ hội kháng cự.
Cô ta bắt đầu run rẩy thậm chí còn nhiều hơn vì sợ hãi.
Một tiếng kêu kim loại báo hiệu cánh cửa ngục Barus mở ra, và một người đàn ông bước vào.
Một người đàn ông trung niên với bộ râu trắng gọn gàng và mái tóc vuốt ngược. Đó là Andre Heut, chủ tịch Hiệp hội Anh hùng Mỹ.
Ông tiến đến chỗ Lain, người đang co ro trong góc và run rẩy không kiểm soát.
"Lain," Andre lên tiếng.
Lain từ từ ngẩng đầu lên, gặp ánh mắt của ông. Nhưng khoảnh khắc cô ta nhận ra khuôn mặt Andre, đôi mắt cô ta trở nên cứng rắn, từ từ chứa đầy sự tức giận và oán hận.
Thế nhưng, Andre chỉ im lặng nhìn.
Sau một chút im lặng, cuối cùng ông lên tiếng, "Hình như cô vẫn còn oán giận tôi."
"Andre..." Lain gầm gừ bằng giọng nói đầy pha trộn tức giận, giận dữ nhìn ông.
Nghe thấy giọng điệu của cô, Andre chỉ có thể nhìn lại cô ta với đôi mắt mệt mỏi, buồn bã.
"Cô vẫn định bám lấy vũ khí đó sao?" ông hỏi.
"Im đi," cô ta quát lên, giọng nói sắc lẹm như đang cắn chặt lại. Một lời cảnh báo rõ ràng không được nói thêm nữa.
Nhưng Andre vẫn nói tiếp, "Đó là tình huống bất khả kháng."
"Ông đến đây chỉ để nói cái lý do thảm hại như vậy thôi sao?" cô ta đáp trả.
"Tôi sẽ quay lại sau," ông thở dài, rời khỏi phòng giam với một trái tim nặng trĩu.
Trước khi rời khỏi khu vực giam giữ, Andre liếc nhìn lại Lain lần cuối. Với vẻ mặt đau khổ, ông cúi đầu và rời đi. Ngay cả lúc này, ông vẫn cảm thấy ánh nhìn đầy oán hận của Lain đang dõi theo mình.
Thở dài một hơi sâu, ông lẩm bẩm một mình, “Ah... Mình không xứng đáng được nhìn thấy khuôn mặt của vị anh hùng vĩ đại.”
Sau khi tin tức lan truyền rằng thủ lĩnh của Vigilante, Lain, đã bị bắt, tám thành viên của tổ chức đã tụ tập trên một vách đá hẻo lánh bên bờ biển để bàn về việc giải cứu cô ta. Đáng chú ý là sự vắng mặt của Hyeol gyu, người trước đó đã chết, và chính Lain.
Lý do cho sự lựa chọn địa điểm bất thường của họ là từ yêu cầu một người đàn ông, vì lý do nào đó, đang thư thả câu cá gần những con sóng dữ dội vỗ vào vách đá. Vì người đàn ông không có ý định di chuyển, các thành viên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đến gần hắn ta.
Tuy nhiên, đó không phải là một người đàn ông bình thường. Sức mạnh của hắn ta rõ ràng là rất mạnh, sánh ngang với Lain, người có thể sử dụng Long Ngữ.
"Chúng ta cần sức mạnh của ngươi, Baron," Millie nói với người đàn ông.
Thoạt nhìn, sự hiện diện của Baron thật phi thường. Khung cơ bắp của hắn ta to lớn, và đôi mắt màu đen như mực. Tuy nhiên, không đáp lại Millie, Baron tiếp tục câu cá mà không nói một lời.
Cảm thấy bực bội, Hakuse lên tiếng, "Này, Baron. Bây giờ không phải là lúc để câu cá."
"…Hakuse, Millie, Hal." Cuối cùng Baron cũng đáp lời.
Hắn ta gọi tên ba thành viên nhưng bỏ qua Kim Jeong han, Barthus, Terhan và Elly.
"Ta đã nói với Barthus, Jeong han, Terhan và Elly rồi," Baron tiếp tục.
"Ngươi đã nói gì với họ?"
"Rằng ta có ý định trở thành thủ lĩnh mới của Vilgilante."
Nghe điều này, biểu hiện của Hakuse, Millie và Hal trở nên tối sầm. Một cách đe dọa, ba người bắt đầu tỏa ra một luồng khí mạnh mẽ. Hakuse giận dữ nhìn Baron và hỏi, "Ngươi muốn chết à, Baron?"
"Ngươi nghĩ ngươi có thể giết ta sao, Hakuse?" Baron trả lời một cách nhẹ nhàng, không chút chế nhạo.
Hakuse im lặng, và Baron tiếp tục, "Các ngươi nên biết tại sao ta lại trao vị trí thủ lĩnh cho Lain."
Quả thực, bộ ba biết rõ. Họ biết lý do tại sao Baron, sở hữu sức mạnh ngang ngửa Lain, lại chọn phục vụ dưới trướng cô ta.
"Ta tin rằng người duy nhất có thể giết ta là Lain. Nhưng hãy nhớ lấy, Lain đã bị đánh bại bởi một thằng nhóc mới 17 tuổi. Ta còn lý do gì để phục vụ dưới trướng cô ta nữa chứ?"
Động lực để hắn ta nhắm đến vị trí thủ lĩnh thật đơn giản. Thất bại của Lain trước một chàng trai trẻ có nghĩa là cô ta không còn giá trị để Baron phải phục tùng nữa.
Xét cho cùng, Baron đã công nhận và tôn trọng sức mạnh của Lain.
"Nếu các ngươi muốn cứu Lain, thì ba người các ngươi tự đi đi. Hay là bốn người nhỉ?" Nói rồi, ánh mắt của Baron chuyển sang Elly, một người phụ nữ trong số các thành viên.
Elly có mái tóc ngắn màu đen huyền, đôi mắt hắc ngọc vô hồn và một hình xăm giọt lệ bên dưới mắt trái. Là thành viên trẻ thứ hai trong Vilgilante sau thủ lĩnh Lain, cô ta chỉ ngáp dài và trả lời với vẻ mặt thờ ơ.
"Muốn làm gì thì làm, Baron. Ta thích Lain hơn, nên ta sẽ đi cứu cô ấy."
Nghe điều này, Baron gật đầu.
Hắn ta nói, "Ngay cả khi các ngươi rời đi, ta cũng sẽ không ngăn cản. Hãy đưa ra lựa chọn của các ngươi ngay bây giờ."
Ánh mắt của Baron dừng lại trên ba người vẫn còn đang do dự.
Millie, Hakuse và Hal.
Mặc dù câu trả lời của họ dường như đã được định trước, họ chỉ đáp lại bằng cách im lặng giận dữ nhìn hắn ta. Quan sát điều này, Baron cười khẩy và nhận xét, "Có vẻ như quyết định đã được đưa ra rồi."
"Kế hoạch tiếp theo của ngươi là gì?" Millie hỏi hắn ta.
Với vẻ bình tĩnh, hắn ta đáp, "Ta định đi tìm người đã hạ gục Lain."
"Ngươi đang tự tìm đến cái chết đấy," Millie cảnh báo, ánh mắt sắc lẹm nhìn chằm chằm vào Baron.
Không nao núng, Baron chỉ đơn giản đáp lại, "Không ai có thể giết được ta."
Nói xong, hắn ta từ từ đứng dậy. Khung cơ bắp của hắn ta, cao khoảng 3 mét, sừng sững hiện lên.
Hắn ta quay sang Kim Jeong han, một trong ba người đã quyết định gia nhập với mình, và hỏi, "Jeong han, Irregular đang ở đâu?"
"Tôi đã gửi một bản sao đến Hàn Quốc rồi. Với con mắt của Terhan, sẽ mất khoảng ba ngày."
Nghe thế, hắn ta gật đầu và ra lệnh, "Thông báo cho tôi một khi mọi thứ đã sẵn sàng."
Ba ngày sau, Ha Jun trở về từ Barbadon, sau khi đã tận hưởng kỳ nghỉ trọn vẹn.
Cậu ta trở về cùng Elaine, một phần là để giới thiệu cô ấy với ngôi nhà của mình.
"Wow..."
Elaine tròn mắt kinh ngạc trước cảnh tượng ngôi nhà.
Cô ấy nhìn xung quanh, liên tục thốt lên sự ngưỡng mộ. Ha Jun cũng nhìn ngôi nhà với một chút ngạc nhiên.
"Anh ơi, anh có nhiều người giúp việc quá."
"Tại sao lại nhiều thế nhỉ?"
Cậu ta đã thực sự yêu cầu Irian đặt khoảng năm con rối để canh gác ngôi nhà, nhưng giờ đã có tổng cộng mười con. Cậu ta quan sát mười con rối đang dọn dẹp sân và lau cửa sổ tầng hai.
(Chắc là mình không cần phải dọn nhà đâu.)
Ngôi nhà vốn đã đủ rộng rãi. Mỉm cười, Ha Jun dẫn Elaine vào nhà.
"Này, cậu về rồi à."
Bên trong, Irian đang nằm trên ghế sofa, xem TV và nhấm nháp khoai tây chiên.
Ha Jun nhìn cô ấy với vẻ khó tin.
Cứ như thể Irian là chủ nhân của nơi này vậy, dựa trên cách cư xử của cô ấy.
Elaine nghiêng đầu hỏi, "Đây là ai vậy?"
"Cô ấy là ai thế?"
Irian đáp lại bằng một câu hỏi.
Ha Jun bình tĩnh trả lời, "Em gái tôi."
Nghe vậy, miệng Irian há hốc vì ngạc nhiên.
"Em gái ruột á?"
"Ừ."
"Hai người chẳng giống nhau chút nào."
"Tôi biết."
Ha Jun muốn đáp lại bằng 'thì sao?'. Mỗi lần cậu ta giới thiệu Elaine là em gái mình, mọi người đều nhận xét về việc họ không giống nhau. Phát chán với cuộc trò chuyện lặp đi lặp lại, cậu ta nhanh chóng trả lời và bắt đầu đi lên tầng hai.
"Tôi đi ngủ đây."
"Cái gì? Anh ơi! Anh ngủ đủ trên máy bay rồi mà! Dẫn em đi tham quan Hàn Quốc đi!"
Ha Jun nhăn mặt, sự khó chịu lộ rõ.
Nhìn thấy biểu cảm của cậu ta, Elaine không khỏi thán phục, nghĩ thầm, "Không biết từ khi nào anh trai mình lại trở thành một người cáu kỉnh như vậy?"
"Anh không muốn."
"Không chịu đâu! Em muốn đi mua sắm cơ!"
Nói rồi, Elaine nắm lấy tay Ha Jun và bắt đầu lôi cậu ta ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh đó, Irian mỉm cười.
Có vẻ như em gái vẫn là 1 thứ gì đó, vì cô ấy có thể khắc chế được Irregular.
Quay lại vị trí cũ, Irian định xem TV 1 cách thư giãn, cho rằng hai người sẽ đi ra ngoài.
"Này, sao cô không chuẩn bị đi?"
"Hả?"
Ha Jun sau đó gọi Irian.
"Tôi cũng phải đi theo à?"
"Đi với bọn tôi và giúp bê đồ đi."
Irian nhìn Ha Jun không tin nổi, "Thế còn ngôi nhà thì sao?"
"Lũ rối sẽ canh giữ nó. Tôi sẽ mua đồ ăn cho cô, nên cứ đi đi."
"Đồ ăn?"
Tai Irian vểnh lên nghe thấy thế. Cô ấy nhanh chóng rời khỏi ghế sofa để chuẩn bị ra ngoài.
Trong khi đó, Ha Jun tự nghĩ, (Liệu con rối có thể ăn thức ăn không nhỉ?)
Khả năng của Irian hữu ích hơn những gì Ha Jun tưởng tượng.
Hiện tại, với lý do bảo vệ Irian, người đang bị Liên Minh Tội Phạm nhắm đến, cô ấy đã hợp tác với Hiệp hội Anh hùng. Sự hợp tác này đã làm tăng tỷ lệ ngăn chặn khủng bố và tấn công của tội phạm ở Hàn Quốc lên 5%.
Phương pháp Irian sử dụng để hỗ trợ hiệp hội rất đơn giản, nhưng vô cùng hiệu quả. Cô ấy rải các con rối khắp đất nước, giấu chúng giữa những người dân. Khi một tình huống phạm tội được xác định, những con rối sẽ can thiệp, ngăn chặn tội phạm. Đồng thời, chúng sẽ bắt giữ những tội phạm từ Liên Minh Tội Phạm mà Irian nhận ra. Tác động đáng kể này trong việc ngăn chặn tội phạm là lý do khiến bản thân Irian có thể đi cùng Ha Jun.
"Cô hiện tại không phải là một con rối sao?"
"Đây là tôi hàng thật đấy."
Irian vừa nói vừa nhai thịt bò.
Lẽ ra Ha Jun nên nhận ra điều đó sớm hơn, đặc biệt là khi cô ấy đang ăn khoai tây chiên trên ghế sofa. Cậu ta nhìn Irian với vẻ mặt hơi bối rối. Irian tiếp tục,
"Tôi có thể di chuyển tự do khi ở cùng cậu."
"Vậy là cô chỉ đang để mắt tới tôi thôi sao?"
"Không, tôi ở đây để bảo vệ cậu."
"Hả? Ý chị là sao?"
Elaine sau đó hỏi. Lần đầu đến nếm thử thịt bò Hàn Quốc, Elaine, với khuôn mặt tò mò, quay sang Ha Jun để giải thích. Irian mỉm cười dịu dàng và lên tiếng,
"Không có gì đâu. Ăn đi."
"Wow! Cảm ơn chị."
Elaine khéo léo gắp miếng thịt bằng đũa. Cô ấy nhai miếng thịt bò mọng nước với một nụ cười vui vẻ. Ha Jun tự hỏi làm sao một người dường như chưa từng dùng đũa trước đây lại có thể thành thạo như vậy.
Sau một bữa ăn thỏa mãn, Ha Jun, Elaine và Irian đang trên đường về nhà.
Reng-
"Hmm?"
Đột nhiên, một cuộc gọi đến. Ha Jun, với khuôn mặt bối rối, nhấc máy. Người gọi là Kim Jeong yong, chủ tịch Hiệp hội Anh hùng Hàn Quốc.
"Alo?"
-À! Cậu Ha Jun, dạo này cậu thế nào?
"Tôi vẫn khỏe. Có chuyện gì vậy?"
-Chà, có một chuyện tôi cảm thấy cần phải thông báo với cậu.
"…Chuyện gì vậy?"
Có một chút lo lắng trong giọng nói. Ha Jun gãi má với vẻ hơi khó chịu, chờ Kim Jeong yong tiếp tục.
-Hình như một vài thành viên của Vilgilante đã đến Hàn Quốc.
"Vilgilante?"
-Phải, người bắt Lain ở Barbadon là cậu phải không?
Sao ông ấy biết chuyện đó nhỉ?
Đó không phải là bí mật, nên Ha Jun xác nhận, "Vâng, là tôi."
-Tôi nghi ngờ đó có thể là một sự trả thù...
Vậy là họ đến để trả thù tôi vì đã bắt Lain sao?
"Vâng, tôi sẽ cẩn thận."
"Hả?"
Ngay lúc đó, Irian bắt đầu đổ mồ hôi hột, trông hoảng loạn. Cô ấy quay đầu run rẩy về phía Ha Jun.
"Sao thế?"
"Những con rối... chúng đã bị phá hủy."
"…Cái gì?"
Biểu hiện của Ha Jun trở nên không thể tin nổi. Irian, vẫn run rẩy, tiếp tục nói,
"Tôi nghĩ... nhà chúng ta đã bị xâm nhập."

