“Thành thật với bản thân mình là tốt đó, hehe~ cảm giác này như kiểu là lần đầu tiên em đã lấy đi một cái gì đó từ anh vậy.”
“Còn tôi thì cảm giác như tôi đã thua cô toàn tập rồi.”
“Oh, nhưng thay vào đó, anh sẽ được làm bất kì những gì mình muốn đó?”
“Bởi vì tôi đã thua chặt cô rồi và tôi không còn sự lựa chọn nào khác để giải quyết vấn đề của bố tôi. Vậy, cô đã làm gì ông ấy rồi?”
Để trả lời câu hỏi của tôi, Hatsuyuki đã nói cùng với nụ cười khúc khích:” Em không nói với ông ấy là ông bị đuổi việc một cách trực tiếp hay gì cả, mà đó là ai đó trong chỗ làm việc của ông ấy.”
“Heh, lại cái kiểu nói vòng vo này rồi. Bố tôi lúc nào cũng bị người ta đối xử bất công. Nhưng trong thời gian đó, cô đã nhúng tay vào ,đúng chứ?”
“Hehe~ ai biết. Em chỉ đưa ra cho ông ấy một số “lời khuyên” cho ông ấy giống như những người khác thôi.Đó, sự thật nó là như thế đó. Nếu em còn muốn nói gì khác, có lẽ sẽ là việc sắp xếp một công việc mới cho bố chồng chẳng hạn?”
“Này, ai cho phép cô gọi bố tôi là bố chồng hả?”
“Đấy là việc của anh.”
Lờ đi những lời tôi nói, cô ấy bắt đầu cởi cái cúc đầu tiên trong ba cái cúc từ bộ áo cánh của cô ấy
“Chà, nếu em nói quá nhiều, anh biết điều gì sẽ xảy ra tiếp chứ, phải không? Bên cạnh đó, Yoshihisa-kun dường như đang gặp vấn đề tài chính nhỉ…Liệu anh còn có gặp vấn đề về quần áo mình không?”
“Cái gì !?”
“Theo đánh giá của em, anh chỉ có thể sống từ giờ đến cuối tháng với chỉ vỏn vẹn có 4000 yên.Ah, có lẽ quản lí ở chỗ làm việc bán thời gian của anh hình như là một người không tốt lắm khi anh thậm chí vẫn còn chưa được trả lương.”
“...Hatsuyuki.”
Sự bình tĩnh và khuôn mặt không cảm xúc của tôi đã không còn, tôi liếc nhìn cô ấy và điều đó khiến cơ thể cô ấy run lên và đỏ mặt ngay lập tức. Chỉ một chút nữa, một động tác nữa thì bản tính khốn nạn đó của tôi sẽ trỗi dậy và đè cô ấy xuống bằng tất cả sức lực của mình. Hatsuyuki đã cởi tiếp cái cúc áo ở giữa và bắt đầu vén váy của mình lên.
“Fufu~ liệu anh có thể chịu đựng được các nước đi tiếp theo của em không đó?”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa ! Tôi thông não rồi, và lựa chọn của tôi là chỉ có một : Tôi không thể bỏ rơi ông ấy được. “
“Khóa chặt mọi đường thoát, đưa ra một lời đề nghị hấp dẫn ngay trước mặt anh đó. Anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận điều đó.”
(Cô ấy biết về tình hình tài chính của mình, điều đó có nghĩa là cô ấy có thể đã xâm nhập hoặc hack điện thoại của tôi.)
Đây đúng là tuyệt lộ rồi. Chả lẽ đây chính là sự trừng phạt của tôi vì đã gây ra một tội lỗi khủng khiếp lên người cô ấy ư…Đó cũng là lí do mà tôi không thể khuất phục hoặc bị dụ dỗ bởi lời của cô ấy bất kì một lần nào nữa.
(Vì rằng cô ấy đã trở nên quá sa ngã rồi.)
Tôi không còn dự định làm bẩn cô ấy nữa, tôi không muốn vấy bẩn cô ấy thêm nữa.
“Quá tệ, tôi sẽ không làm theo những gì cô nói đâu…Bất kể cô có nỗ lực bao nhiêu đi chăng nữa.”
“...Kể cả khi bố chồng sẽ gặp rắc rối trong việc tìm việc mới?”
“Điều đó không có gì là mới cả.”
“...Nếu như mọi thứ cứ tiếp tục như thế, anh sẽ không còn tiền để mua đồ ăn hay tiếp tục làm công việc bán thời gian nữa, Yoshihisa-kun!”
Cô ấy bĩu môi và nhìn tôi với ánh mắt đầy lo lắng, nhưng tôi sẵn sàng bẻ gãy cái lời khuyên đó. Khi nhìn vào sự hiện diện của cô ấy hiện tại- đôi mắt cô ấy đang ướt càng làm tăng vẻ quyến rũ của cô ấy và một cảm giác ấm áp chảy thẳng vào tim tôi khiến tôi có cảm giác rằng mình chắc chắn cần phải bảo vệ cô gái này bằng bất cứ giá nào.
“Nếu như đây là hình phạt của tôi cho việc xấu xa của tôi dành cho cô, tôi sẵn sàng chấp nhận nó kể cả khi đồng nghĩa với việc tôi mất nhà và chết đói.”
“Cái!? Tại sao…tại sao anh lại nói những điều tồi tệ như thế hả, Yoshihisa-kun?!”
“Bởi vì tôi là một kẻ hen nhát. Nếu cô muốn tôi bị trả giá bởi pháp luật, tôi sẽ chấp nhận nó. Nếu cô muốn trừng phạt tôi, tôi chắc sẽ nhận. Nếu không…tôi chỉ muốn đứng ngoài và nhìn cô cho đến khi nào cô đạt được hạnh phúc thì thôi.”
“Đừng lố bịch như vậy chứ!! Hạnh phúc của em?? Đó là thứ mà em tự mình quyết định !! Anh đã dạy em như thế mà, phải không?? Ôm em đi, ôm em đi mà…đó là cách mà anh đã tạo ra em!!…Đừng, đừng bỏ em một mình…”
“...Tôi xin lỗi, Hatsuyuki-san”
Với nước mắt hòa cùng với tiếng kêu la, tôi siết chặt nắm đấm và từ chối cô ấy dù điều đó khiến tim tôi cảm thấy rối như tơ vò.
“Tại sao…? Tại sao lại như vậy, Yoshihisa-kun? Em chỉ muốn anh coi em như một người phụ nữ thôi mà…”
Cô ấy thật lòng không muốn được gọi là một thánh nữ. Cô ấy không cần người ta phải ngưỡng mộ mình, cô chỉ cần một người bạn hay một người yêu để cô ấy co thể tin tưởng. Mẹ cô ấy qua đời khi cô ấy sinh ra và bố cô ấy- người mà tiếc thương cho người vợ quá cố của mình mà đã không yêu thương và chăm sóc cho cô.
“Anh là người duy nhất đã trao cho em tình yêu và hơi ấm vào thời khắc ngặt nghèo nhất mà…”
Kể cả khi tôi đã bắt cóc và hủy hoại thánh nữa của ngôi trường và tôi sau đó đã cố né xa cô ấy ra. Bất kể sự ngu dốt và trâng tráo về hành động của tôi, bất kể tôi là người hèn mọn và đáng khinh bỉ mà chính tôi còn phải dè bỉu chính mình…thì tôi vẫn là người duy nhất đã trao cho cô ấy thứ mà cô ấy muốn.
“Yoshihisa-kun…Làm ơn, làm ơn, chủ nhân của em, hãy tha thứ cho linh hồn đầy tội lỗi của em. Chỉ một lần nữa, em sẽ làm tất cả những gì mà anh muốn. Nếu anh muốn em cho anh sự giàu sang, em sẽ làm.Nếu anh muốn cả dinh thự nhà em, em cũng sẽ làm. Nếu anh muốn em trở thành một con nô lệ của anh, em cũng sẽ làm thật tốt. Em sẽ làm tất cả những gì mà anh bảo. ”
Ngay khi cô ấy ngừng khóc, cô ấy bắt đầu cúi đầu xuống trong khi cố gắng mỉm cười. Tôi lắc lắc cái đầu của mình với một biểu cảm đau khổ trên khuôn mặt mình.
“Không, Hatsuyuki-san, nó không phải như vậy.”
“Nhìn nè, đây chẳng phải là bộ nội y màu đen mà anh thích đấy sao? Nó có thể nhìn xuyên vào bên trong đấy đấy. Và em đã vã lắm rồi, nên hãy nhanh chóng mà chiếm lấy em đi…Hãy trừng phạt em vì những hành động vừa rồi của em đi!! ”
Cô ấy đã sẵn sàng hiến dâng chính mình cho một kẻ cặn bã như tôi chỉ để cảm thấy được yêu thương. Nhìn thấy bộ dạng cô ấy hiện tại, tôi lại nhớ về những hành động đó, càng nghĩ tôi lại càng cảm thấy đáng khinh bỉ chính bản thân mình…
(Tôi…tôi đã làm trò ngu xuẩn gì thế này…)
Vì rằng cô ấy ngoài tầm với của tôi, tôi cảm thấy mình đúng là một con súc vật khi đã vấy bẩn cô ấy.Bất kể cô ấy muốn làm gì…tôi muốn sở hữu cô ấy…tôi muốn phá hủy cô ấy hay giấc mơ của cô ấy…nhưng…
(Tôi…không….thể)
Tôi hiểu tôi đang cảm thấy bản thân mình mâu thuẫn nhau đến mức nào, nhưng tôi không tài nào kiểm soát nổi chúng hay lờ chúng đi được nữa. Và bây giờ, kết quả đang hiển hiện ngay trước mắt tôi
Tôi muốn tự sát vì hành vi ngu xuẩn của mình.
“Anh biết gì không, Yoshihisa-kun? Bộ ngực của em đã tăng thêm một cup rồi đấy.Đó là bởi anh đã xoa bóp nó mỗi ngày đó. Em đã rèn luyện bản thân mình rất khắc nghiệt để có thể làm hài lòng anh, chủ nhân của em. Anh muốn đánh em chứ? Anh sẽ không chán ghét em chứ?”
(Trời đất ơi…tôi đã làm cái quái gì thế này…thằng khốn nạn, tao mà có cỗ máy thời gian thì tao sẽ tiễn mày xuống suối vàng…)
“Nhìn này chủ nhân, nó đã trở nên to lớn rồi đấy…Xin ngài hãy trừng phạt em như trước đây…Hatsuyuki sẽ đáp ứng bất kì nguyện vọng của ngài…”
(Điều mình cần làm bây giờ là…)
“---Kyaa!?”
Tôi ngay lập tức cưỡng chế cô ấy bằng một lực khá mạnh ngay khi cô ấy chuẩn bị hôn Peter…. [note82402]
Tôi cúi xuống và bắt gặp ánh mắt của cô ấy- ánh mắt vô hồn tựa như vực thẳm khiến cho tim tôi trở nên nhức nhối
“...Eh?”
“Thức tỉnh chưa, Hatsuyuki-san?”
Tôi tát nhẹ vào mà của cô ấy và cô ấy dường như đã lấy lại được cảm giác
“Bất kể tôi có nói như thế nào thì cũng đừng có mà phàn nàn! Đứng lên và cởi hết đồ ra!!”
“Vâng, thưa chủ nhân đáng kính của em.”
“Tại sao cô dám tự biến mình thành một con nô lệ mà không có sự cho phép của tôi, hả?? Quên mất điều tôi từng dạy là phải gọi tên tôi hả ??”
“Vâng, Yoshihisa-kun!”
“Làm tốt lắm! Giờ giơ hai tay lên và nhắm mắt lại.”
“Aah, anh ấy đã quay trở lại…Một Yoshihisa-kun mà mình từng biết đã hồi sinh…mình cuối cùng cũng có thể cảm nhận được anh ấy đang yêu mình. Fufu~ em rất mong chờ đó, chủ nhân ơi~”
Cơ thể cô ấy run rẩy trong vui sướng khi điều mà cô mong đợi nhất đang quay trở lại…
“Ahn~ em cuối cùng cũng có thể cảm nhận được anh ở bên trong em một lần nữa…đã quá lâu rồi kể từ khi em được lấp đầy tình cảm bởi anh, chủ nhân ơi ~” [note82403]
(Argh…Cô ấy lại chơi cái trò đấy rồi…)
“Hmm…? Anh đang cởi nó ra sao ? Ah, em hiểu rồi, anh có muốn thử nó ở những vị trí khác không?Fufu~ đến lúc đ… trong lớp học và làm em rạo rực rồi.” [note82404]
“...Chờ một chút”
Tôi lấy cặp mình ra và di chuyển cách xa cô ấy một đoạn.
“Giờ thì cô có thể mở mắt được rồi.”
“Vâng…huh?”
Nhìn vào sự hiện diện của bản thân và khoảng cách giữa chúng tôi. Hatsuyuki nghiêng đầu mình một cách vô thức.
“Sao đồ nội y của em lại thành màu trắng rồi?”
“Ừ thì, cái đó mời phù hợp với vẻ thánh thiện của cô đó, Hatsuyuki-san. Oh, đừng lo lắng, có vài thứ cô để quên trong phòng tôi đấy.”
“Tại sao anh lại giữ lấy cặp của mình và tại sao anh lại rời xa em ra? Có vẻ như anh lại định bỏ em ở lại một mình một lần nữa?”
“Đúng rồi đó, tôi định bỏ cô ngay bây giờ mà. Giờ cô không thể nào di chuyển dễ dàng được với bộ trang phục này, phải chứ?”
“...”
“...”
“Yoshihisa-kun, anh có thích được cắn vào ngón tay mình không? Lại đây nào, em muốn cắn nó.”
“Cô nghĩ tôi sẽ lại gần à?”
Hai mắt ta chạm nhau và một khoảng lặng giữa chúng tôi…
Và rồi….
“Hẹn gặp cô ngày mai nhá! Nhưng mai thì chúng ta đừng có làm mấy cái trò này nữa, được chứ?!”
“Từ đã, đồ hèn ….Tch!!Anh lại thoát khỏi em một lần nữa!! Sao anh lại có thể đáng kinh bỉ đến như vậy chứ!!!”
Tôi chạy nhanh ra khỏi lớp học và chắc chắn rằng tôi không còn nghe thấy tiếng cô ấy mà không cần quay đầu lại.
(Tại sao mình lại phải phụ thuộc vào cô ấy chứ? Cô ấy tỏa sáng mọi lúc cơ mà, nên tôi phải để im cho mọi chuyện đúng quỹ đạo và để cho cô ấy… giờ tôi hối hận vãi…)
Trong khi còn đang chìm vào trong hối hận đó, tôi nhớ lại lần gặp tôi và cô ấy.

