Tập 08

Hồi 27: Nguyệt thán

2025-09-18

7

Thành Himeji,

Cái tin rằng nữ chủ nhân Kanbei đã bị bắt giam và sẽ sớm bị hành hình bởi Ukita Naoie đã lọt đến tai của những tuỳ tùng thuộc gia tộc Kuroda.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy chứ?”

“Vì sao mà Hime lại phải chịu khổ như vậy!?”

“Ta có nghe rằng nếu như chúng ta giao Yamanaka Shikanosuke ra, thì Ukita sẽ giải thoát cho Hime đấy.”

“Tại cái thời điểm cấp bách như thế này, mà sao ta lại chẳng thấy mặt Sagara Yoshiharu ở đâu thế?”

“Sau khi đã xử tử Shojyomaru-sama, ngài ta đang định sẽ bỏ mặc Hime ư!?”

“Hãy bắt trói Yamanaka Shikanosuke lại và giải thoát cho Hime thôi!”

“Đồng ý!”

Những tuỳ tùng của gia tộc Kuroda - vốn đã luôn bất mãn với việc phải giao lại tòa thành Himeji cho một tên vô danh tiểu tốt là Sagara Yoshiharu - gần như là sắp phát cuồng.

Chủ nhân Kanbei của họ đã vô tình bị cuốn vào vòng xoáy xung đột giữa gia tộc Oda với gia tộc Mori, để giờ đây lại rơi vào tay của Ukita Naoie, kẻ luôn khét tiếng là tàn độc.

Cùng lúc ấy, Shojyomaru, vốn được gửi đến cho gia tộc Oda làm con tin, đã bị xử tử dưới lệnh của Oda Nobuna.

Trong tình cảnh đó, cơn phẫn nộ của những tuỳ tùng là điều tất yếu chẳng sao tránh khỏi.

Tuy gia tộc Kuroda không thuộc hàng những gia tộc chính thức trong nội tỉnh Harima, thế nhưng tất cả các đời chủ nhân Kuroda đã luôn rất hào phóng với bề tôi và dân chúng của họ - chính vì thế nên các tuỳ tùng thuộc gia tộc rất đoàn kết và tuyệt đối trung thành với chủ.

Trước cái chết vô nghĩa của Shojyomaru cùng nỗi bất hạnh giáng xuống Kanbei, họ đã phẫn nộ tột cùng và khóc thương cho nhị vị công chúa.

Đã có kẻ thậm chí còn hét vào Yamanaka Shikanosuke là kẻ mang lại bất hạnh.

“Bọn chúng đã liên tiếp thất bại trong mưu đồ khôi phục gia tộc Amago. Từ góc nhìn của ta, dẫu có được chúng ta giúp sức, bọn chúng cũng chẳng cách nào thành công được!”

“Đúng thế! Yamanaka Shikanosuke chắc chắn đã bị khổ nạn ám lấy rồi!”

“Chính vì số phận nghiệt ngã ấy mà những chiến binh quả cảm dưới trướng cô ta phải liên tục nếm mùi thất bại!”

“Và giờ đây, cả Hime lẫn Shojyomaru cũng đã bị vướng vào sự bất hạnh của cô ta rồi!”

“Dù là Hime có đôi phần hơi khác thường, thế nhưng ngài ấy là bậc thông minh tuyệt thế. Thật lạ lùng khi một thiên tài như vậy lại rơi vào tay Ukita Naoie.”

“Trói Shikanosuke lại! Đem cô ta đi!”

“Đúng lúc Sagara Yoshiharu đang không có ở đây! Cơ hội trời ban đó!”

Trong cơn hiểm nghèo ấy, cũng chẳng lấy làm lạ khi các tuỳ tùng của gia tộc Kuroda đồng loạt tụ tập tại thành Himeji, chuẩn bị châm ngòi cho một cuộc nổi loạn

“Ngài định sẽ làm gì, thưa nguyên chủ?”

“Chúng thuộc hạ đã không thể chịu đựng thêm được nữa, xin ngài đừng ngăn cản chúng thần!”

“Chúng ta muốn bắt trói Yamanaka Shikanosuke…”

Dù bị bao vây giữa những tuỳ tùng đang hừng hực sát khí, thế nhưng phụ thân của Kanbei và Shojyomaru, mặt chẳng biến sắc chút nào.

Tựa như còn đang mơ ngủ, ông ấy vò tóc rồi cất lời.

“Hô hô…Đó chẳng phải chính là điều Ukita Naoie mong muốn hay sao? Một khi chúng ta tự quay sang chém giết lẫn nhau, hắn sẽ đạt được mục đích. Tên tiểu tử ấy vốn luôn cao tay trong việc gieo rắc ngờ vực và đẩy kẻ địch vào vòng nội chiến mà. Các ngươi thật sự không nhìn thấu mưu kế đó ư?”

“Chúng thần biết chứ!”

“Hắn cố tình giăng bẫy bằng vụ trao đổi con tin, để chúng ta tự cấu xé lẫn nhau.”

“Nhưng… dù biết là vậy, chúng ta cũng không thể khoanh tay đứng nhìn Hime chết thảm như thế được!”

“HỪM!”

Một tiếng ho gằn cắt ngang đám đông náo loạn.

“Ta - Kuroda Souen - vẫn còn ở đây, là gia chủ của Kuroda này! Giờ Kanbei đã bị bắt, nếu các ngươi định nổi loạn để kết liễu tông tộc này, thì hãy lấy mạng ta trước đã!”

Nói rồi, Souen nhìn thẳng vào các tuỳ tùng đang chết lặng, đôi vai run lên vì uất nghẹn; giọng ông vẫn ôn tồn nhưng kiên quyết.

“Kanbei đã gửi gắm cả bản thân cùng giấc mơ của con bé cho gia tộc Oda. Chỉ khi Kanbei ở bên Sagara Yoshiharu-sama và Takenaka Hanbei-dono, ta mới lần đầu được chứng kiến nụ cười hạnh phúc thật sự của con bé. Với tư cách một người cha, ta tôn trọng lựa chọn ấy và sẽ không bao giờ phản bội gia tộc Oda, dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Các người…hãy tin ta… và tin vào Sagara Yoshiharu-sama.”

Trước những lời chân thành ấy của Souen, những tuỳ tùng chỉ biết lặng im, chẳng sao đáp lại.

Thế nhưng, làm sao mà họ có thể dễ dàng bị thuyết phục như vậy?

Không biết rằng liệu ông có thể kìm nén được cơn phẫn nộ trong lòng các tuỳ tùng kia được bao lâu nữa, Souen cười cay đắng “Hô hô, thật rắc rối làm sao…” và lại vò mái tóc của mình.

“Chuyện đã thành ra như vậy rồi, Yamanaka Shikanosuke, cô tính sao đây?”

Có hai người đang lén dõi vào từ phía bên ngoài căn phòng.

Một là Zenki đã hoá thân thành Hanbei đang bất tỉnh.

Và người còn lại là Yamamoto Shikanosuke.

“Nếu có cách để cứu được Kanbei, tại hạ nguyện làm tất cả. Nhưng việc phải tự dâng thủ cấp…tại hạ không thể tán thành. Cũng càng không thể tự nộp mình để đổi lấy Kanbei, bởi làm vậy thì cuộc khởi nghĩa của gia tộc Amago sẽ tan vỡ… Rốt cuộc thì tại hạ phải nên làm gì đây?”

“Đây là chuyện mà bản thân ngài phải tự quyết định.”

“Ngài đã có toan tính gì chưa?”

“Có một kế, thế nhưng hiện tại chủ nhân của ta đã mất đi ý thức rồi, nếu như vẫn muốn thực hiện kế sách đó… thì sẽ vô cùng khó khăn.”

“Cả Hanbei và Kanbei đang trong cảnh hiểm nghèo, sao Yoshiharu-sama lại đột nhiên biến mất đúng lúc này!? Chả nhẽ … ngài ấy đã bỏ chạy rồi sao?”

“Sagara Yoshiharu không phải là kẻ hèn nhát như vậy, ngài ấy hẳn đã phải biết được giới hạn của mình tại Kyoto lúc này, chắc chắn sẽ sớm quay lại thôi.”

Nhưng trong mắt Shikanosuke, ấn tượng duy nhất của cô nàng đối với Sagara Yoshiharu thì chỉ là một gã mê ngực thích động chạm nàng ta mọi lúc mà thôi.

“Dù rằng ngài ấy mang danh thống soái, thế nhưng tại hạ buộc phải nói thẳng: Yoshiharu-sama thực sự là một kẻ dâm đãng. Không những chẳng thể dựa vào, mà ngài ta còn không đáng để được tin tưởng; vì vậy, tại hạ không khỏi hoài nghi… liệu rằng ngài ấy có đang thực sự dốc lòng để cứu hai vị quân sư ấy không nữa?”

“Oh…” Zenki nhếch môi như một con cáo.

“Ta là một con quỷ, thế nên từ trước đến nay ta vẫn luôn lặng im đối trước chuyện nhân loại. Thế nhưng hôm nay là ngoại lệ. Ta có thể nói cho ngài biết một điều, Sagara Yoshiharu mong muốn được chạm đến trái tim của ngài, chứ không chỉ là bề ngoài tầm thường của ngài đâu.”

“Ngài …nói sao cơ? Vậy thì bấy lâu nay, là kẻ nào đã luôn chạm vào người tại hạ chứ?”

“Có một tạo vật giống quỷ được gọi là Linh miêu đang ám lấy Sagara Yoshiharu, chính nó mới là kẻ đã chạm vào người ngài.”

“Một tạo vật giống quỷ ư? Vì sao mà một thứ như vậy lại…”

“Sagara Yoshiharu đang thầm yêu một nữ nhân với cả tấm lòng của ngài ấy. Chỉ để cứu nàng ta khỏi định mệnh đoản mệnh, ngài ấy sẵn lòng chấp nhận mang tiếng là một kẻ dâm dục, chẳng hề bận tâm đến nhục nhã hay thị phi.”

“Vì nữ nhân mà ngài ấy thầm yêu ư? Chuyện hoang đường như thế lại có thể…”

Đó là sự thật, Zenki tuyên bố.

“Nữ nhân đó” mà Shikanosuke có thể nghĩ đến thì chỉ có thể là Hanbei hoặc Kanbei, hai người ấy lúc nào cũng kề cận bên Yoshiharu.

“Lẽ nào…là Hanbei ư?”

“Không phải.”

“Vậy là… Kanbei rồi?”

“Không phải hai người họ.” Zenki lắc đầu. “Đó là một nữ nhân ngang tuổi với ngài ấy, và hơn hết… nàng ta không hề thuộc về đoàn Sagara..”

“Tại hạ thực sự không hiểu. Nếu không phải là Hanbei hay Kanbei, vậy thì vì sao Yoshiharu-sama lại phải dốc hết sức lực để cứu họ chứ?”

“Bởi vì trong mắt ngài ấy, đồng đội cũng chính là gia đình. Sagara Yoshiharu là một kẻ ngu ngốc hết thuốc chữa, lúc nào cũng dịu dàng với mọi người và tuyệt đối không muốn đánh mất bất kỳ ai. Đặc biệt là với một công chúa hiệp sĩ như ngài. Ngài ấy luôn dành trọn sự tôn trọng cho những con người đã từng chinh chiến nơi sa trường và mang trong mình tinh thần bất khuất, như chính ngài vậy.”

“Kể cả với một kẻ như tại hạ ư…? Nhưng mà Yoshiharu-sama…” Shikanosuke lưỡng lự, trong đầu chợt hiện lên hình ảnh cậu thiếu niên vô tư, lúc nào cũng chỉ nhăm nhe nhìn ngực của nàng ấy, “Đâu có giống với những gì mà ngài đang miêu tả chứ?”

“Haha, dù đúng rằng nhiều chuyện bị gây nên bởi Linh miêu… thế nhưng cũng chẳng sai khi bảo rằng Sagara Yoshiharu vốn dĩ vẫn là một kẻ dâm dục.”

Dưới ánh trăng đang lặng lẽ trôi trên bầu trời đêm, Zenki và Shikanosuke chia sẻ về những bí mật vẫn bị chôn sâu trong trái tim họ.

“Sagara Yoshiharu biết rõ về số mệnh của nhiều vị chiến binh nổi danh… trong đó có cả ngài, Yamanaka Shikanosuke.”

“Số mệnh của tại hạ ư?”

Shikanosuke nhìn về phía Zenki với một ánh mắt sắc bén.

“Nếu như ngài thực sự muốn biết thì…” Zenki khẽ cất lời.

“Đúng như những gì mà ngài đã tận mắt chứng kiến, gia tộc Oda ở hiện tại đã không còn có đủ sức để trợ giúp cho các hào kiệt xứ Amago. Yamanaka Shikanosuke… số mệnh của ngài là bị gia tộc Mori bắt giữ. Rồi, bởi chính lòng trung thành bất diệt với Amago, ngài sẽ bị đưa ra pháp trường. Cùng với cái chết của ngài… giấc mơ phục hưng Amago cũng sẽ tan biến…Đó là số mệnh mà Sagara Yoshiharu đã tiết lộ cho ta.”

Đột nhiên, mọi thứ trước mắt Shikanosuke chỉ còn là một màu đen đặc quánh.

Nếu như Sagara Yoshiharu đã nói ra điều ấy, thì hẳn đó chính là sự thật.

“Ra là vậy sao… đến cuối cùng, ước nguyện của tại hạ cũng chẳng thể thành toàn ư?”

Những giọt nước mắt đau khổ phủ mờ gương mặt của người thiếu nữ

Thực ra, tận sâu trong lòng, Shikanosuke đã sớm hiểu rằng, số mệnh của gia tộc Amago, từ lâu, đã khép lại rồi.

“Đó không chỉ là một câu chuyện bi thương đâu, Yamanaka Shikanosuke. Bi kịch về lòng trung thành bất diệt của ngài đã được  truyền tụng, lưu danh đến tận bốn trăm năm sau. Và đó chẳng phải là vinh dự lớn lao nhất của một chiến binh sao?”

“Chính bởi vậy… tại hạ mới dốc trọn cả cuộc đời mình cho việc phục hưng gia tộc Amago. Con người sớm muộn cũng sẽ phải chết, thế nên thay vì trốn chạy, tại hạ đã chọn bước tới, vượt qua tất cả cùng với đức tin của mình cho đến tận hơi thở cuối cùng.”

Thà để dòng máu này khô cạn, còn hơn phải cúi đầu trước cái bản ngã yếu hèn...

Shikanosuke nghĩ lại về lời tiên đoán của Kanbei trước khi mà cô bị bắt giữ.

Khi mà mình rút được lá bài “Bánh xe của số phận”, Kanbei đã giải nghĩa rằng, “Thời khắc cô phải đối mặt với vận mệnh sẽ tới sớm thôi. Chỉ có duy nhất một cơ hội, và khi nó đến, cô sẽ phải lựa chọn bằng ý chí của chính mình.”

Vậy ra lúc này chính là “thời điểm” đó…

“Nếu đã là như vậy, thì ta sẽ chiến đấu - cho đến tận giây phút cuối cùng.” Shikanosuke hạ quyết tâm.

Dù sao thì cuộc đời mình cũng đã bị tước mất từ lâu ...

Nhưng, những lời tiếp theo của Zenki đã làm Shikanosuke bàng hoàng.

“Nhưng, Sagara Yoshiharu đã nói rằng, tôi không quan tâm đến việc huyền thoại về Yamanaka Shikanosuke có được lưu truyền bốn trăm năm sau hay không, tôi chỉ muốn giúp cho cô ấy hoàn thành ước nguyện khôi phục gia tộc Amago thôi!

“!?”

Quyết tâm mà Shikanosuke mới chỉ vừa chớm nở đã bị lay chuyển dữ dội.

Sagara Yoshiharu thật đúng là một nam tử hán…

“Nam nhân đó muốn thay đổi số mệnh éo le của tất cả những đồng đội, thế nhưng con đường ấy lại quá gian nan. Ý nghĩ rằng chỉ bằng quyết tâm có thể cứu tất cả là không thực tế - chính vì thế mọi chuyện mới thành ra thế này. Chủ nhân của ta đã gục ngã, chỉ còn đếm ngày đợi hóa thiên, ngày hành quyết của Kuroda Kanbei cũng đang ngày một đến gần. Không có sự trợ giúp của gia tộc Oda, ngài cũng khó bề sống sót trong cuộc chiến với gia tộc Mori. Mong muốn cứu được tất cả, hóa ra lại chẳng thể cứu được ai.”

“Yoshiharu-sama đang muốn giải thoát tại hạ khỏi số phận bị nguyền rủa ư? Và chính bởi thế nên chuyện mới chuyển xấu như này?”

“Rốt cuộc thì nguyện vọng đó đã không thể trọn vẹn. Nếu Sagara Yoshiharu tiếp tục bám víu con đường mạo hiểm ấy, ta e rằng…”

“Những người nhẽ ra không phải chết… vậy giờ lại phải chết ư?”

“Ta không dám khẳng định, nhưng e rằng điều đó có thể xảy ra.”

Shikanosuke lặng đi.

Nàng nhớ về khoảnh khắc đau thương, khi gia tộc Amago sụp đổ trước mắt nàng.

Dù cho nàng đã tự tay đánh bại biết bao nhiêu là kẻ thù, lập nên bao chiến công hiển hách, thế nhưng dường như vẫn bị số mệnh vẫn ngoảnh mặt bỏ rơi. Trước khi kịp nhận ra, Shikanosuke đã đánh mất đi niềm tin vào chiến thắng. Nàng ta chẳng phải là một kẻ ngu muội cứng đầu - chính bản thân nàng tự hiểu rõ: Mình không thể nào xoay chuyển được định mệnh.

Ngay từ thuở nhỏ, Shikanosuke đã mang trong lòng ý nguyện hy sinh cho trận chiến với gia tộc Mori

Dưới ánh trăng, nàng thầm cầu cho nỗi thống khổ, cũng trong lòng nàng ta tin rằng đó là con đường duy nhất để nàng ta được cùng chịu số phận bị hủy hoại với di tàn cuối cùng của gia tộc Amago.

Ấy vậy mà,

Sau khi nghe được những lời của Yoshiharu,

Nàng đã hiểu được rằng, một con đường chỉ dẫn đến hủy diệt không phải là cái chết xứng đáng của một samurai, mà chính là cơ hội để khai mở một lối đi mới giữa muôn vàn trở ngại.

“Ngài ấy muốn ta tiếp tục được sống. Dù biết rõ số mệnh của ta, Yoshiharu-sama vẫn luôn nói như vậy.”.”

“Nam nhân ấy sẽ không bao giờ chịu từ bỏ bất cứ ai, ngay cả trong khoảnh khắc cuối cùng, dù có phải hi sinh mạng sống mình. Xét tổng thể, ngài ấy thậm chí còn tham lam hơn cả Ukita Naoie. Cũng bởi lòng ham muốn mãnh liệt ấy, ngài ấy thà từ bỏ bản thân còn hơn để đồng đội phải chịu khổ.”

“.....”

“Như tại lúc Kanegasaki vậy. Ngài ấy là kẻ dám nhạo báng chỉ huy phía bên địch, thế nhưng mà…”

Zenki hít thật sâu, rồi tiếp tục.

“...Nếu như chuyện này cứ tiếp diễn, cả chủ nhân của ta và Kanbei sẽ bỏ mạng. Chúng ta phải ngăn chặn kết cục đó bằng bất cứ giá nào.”