“Vì sao mà tôi lại không được gặp Nobuna chứ!? Tránh ra!”
“Không thể, Hime-sama vẫn còn đang lâm bệnh nặng và phải an dưỡng tại ngự sàng. Ít nhất trong vòng mười ngày nữa, không một ai được phép diện kiến ngài ấy.”
“Nhảm nhí! Chẳng nhẽ chỉ gặp để nói chuyện vài câu mà cũng không được à!?”
“Từ chối! Lính! Mời Sagara Yoshiharu ra ngoài! Mau quay trở lại với chiến trường của ngài ở Harima đi!”
“Tuân mệnh, thưa Senchiyo-sama!”
“Thứ lỗi, xin hãy rời khỏi và quay về Harim, thưa ngài Sagara Yoshiharu!”
“Không được! Hanbei-chan đã không còn thời gian nữa rồi! Nghe tôi nói không hả, Nobuna! Nếu cô không xuất hiện thì Hanbei-chan sẽ chết đấy!”
Yoshiharu đã không ngừng nghỉ mà vội vã đánh ngựa phi thẳng đến Kyoto; thế nhưng ở đó, cậu thiếu niên đã bị đám cảnh binh chặn lại và nhất quyết không cho cậu tiến vào đền Honnou.
Trực đền hiện tại, Senchiyo hoàn toàn bỏ lời Sagara Yoshiharu ở ngoài tai và chẳng hề cho cậu trai lấy một cơ hội để giải thích lý do tại sao mà cậu lại tới đây.
“Xin hãy hiểu cho, Hime-sama hiện tại không thể bị làm phiền. Nếu như chuyện nghỉ ngơi của Hime-sama bị gián đoạn bởi những lời phù phiếm, bệnh tình của ngài ấy sẽ chuyển biến nặng thêm!
“KHỐN NẠN!!!! LẮM LỜI!!! ĐỪNG CÓ CẢN ĐƯỜNG TAO!!! ĐỂ TAO GẶP NOBUNA NGAY!!!”
“Chú ý lời nói, Sagara Yoshiharu, Hime-sama có lí do gì mà phải tiếp đón ngài? Họa may nếu ngài lập được chiến công tại Harima, thì lúc ấy hẵng bẩm tấu Công chúa cũng vẫn chưa muộn!”
“XÀM XÍ ĐÉO GÌ VẬY! MÀY LÀ AI!? TAO KHÔNG CÓ THỜI GIAN ĐỂ ĐÔI CO VỚI MÀY! TRÁNH RA!”
Yoshiharu gào lên, cố vùng vẫy đẩy đám lính canh đang lấy giáo chặn cửa, thế nhưng bọn chúng chỉ nhẹ nhàng hất cậu ta ngã ngược về phía sau dưới cái nhìn khinh khỉnh của Senchiyo.
Nếu như không mang kịp Ranjatai về…
Cậu thiếu niên nghiến răng ken két.
“Đừng cố chống đối vô ích nữa! Lập tức quay trở lại Harima ngay! Nếu còn làm loạn, ta sẽ hạ lệnh bắn bỏ ngài đấy!”
Senchiyo lạnh lùng giương tay, một đám cung thủ lập tức xuất hiện, dàn hàng rồi giương cung chĩa tên nhắm vào Sagara Yoshiharu.
Mặc cho thế, cậu thiếu niên vẫn cứ lao lên và hét vào mặt cô ta, “CHẾT TIỆT! CÁI CON KHỐN NẠN MÀY CHUI RA TỪ CÁI LỖ NÀO THẾ HẢ!?”
Senchiyo ngoảnh mặt quay lưng, bỏ mặc Yoshiharu lại cùng với đám lính gác.
“Kể từ giờ trở đi, tuỳ tùng bọn ta sẽ đảm nhiệm nhiệm vụ chăm sóc cho Nobuna-sama. Không phiền ngài phải dài tay, tiền phong tướng quân thì chỉ nên lo việc ở chiến đấu tiền tuyến thôi.”
Sau lần đó, dù bị cấm cửa, Yoshiharu vẫn đã tìm mọi cách để cố gắng lẻn vào trong đền Honnou, thế nhưng lần nào cũng bị Senchiyo phát giác.
Cứ như là thực sự muốn lấy mạng Yoshiharu, nàng ta đã cho cung thủ bắn tên mà chẳng có chút nương tình.
Thế nên là, thân thể Yoshiharu mang chằng chịt vết thương.
Và cứ mỗi lần mà cậu thiếu niên lẻn vào thất bại, an ninh tại đền Honnou lại được thắt chặt hơn. Thiên la địa võng mà Senchiyo đã bày ra khiến cho một con muỗi cũng chẳng thể nào mà lọt qua được nữa.
Cứ như vậy, thời gian thấm thoát thoi đưa, mặt trời đã bắt đầu xuống núi.
Kể từ lúc rời khỏi Owari, chẳng còn đồng đội đáng tin cậy nào đang ở cạnh Nobuna.
Mitsuhide đang ở Tamba, Nagahide ở Wakasa, Katsuie ở Hokuriku, Kazumasu ở Ise và Nobusumi ở phía bắc Omi.
Không còn ai để nhờ cậy...
Nằm bệt trên đất, Yoshiharu điên tiết dộng tay và lồm cồm bò dậy.
Một lần nữa, cậu ta đã bị bắt và ném ra ngoài bởi Senchiyo.
Dù cho miệng cứ mãi chửi rủa “Con ả khốn nạn!”, thế nhưng cậu thiếu niên chẳng còn nghĩ ra được cách nào để qua mặt được cô ta nữa cả.
“Không thể để mất thời gian thêm nữa! Nhưng mà mình gặp Nobuna kiểu gì bây giờ chứ!? Chết tiệt!”
Đường cùng, Yoshiharu buộc phải đánh cược tất cả vào lá bài cuối cùng.
Cậu thiếu niên vội vã rời khỏi đền Honnou và chạy về hướng nơi Hoàng điện an lạc.
Nhưng cậu không định vào từ lối cổng chính, mà là nhảy qua tường rào.
Nghĩ lại thì, kể cả nếu như mà mình có nhờ Nobuna để xin được Ranjatai, thì cũng phải mất vài tháng để Cung điện chấp thuận, và cũng chưa chắc là bọn chúng sẽ chịu lắng nghe yêu cầu của cô ấy nữa.
Nhưng mà! Nếu như mình có thể diện kiến được trực tiếp Himiko-sama và giải thích tình cảnh, có lẽ mình sẽ được ngài ấy ban cho Ranjatai!
Và biết đâu được, khi mà trèo qua được bức tường này, mình lại có thể vô tình bắt gặp Himiko-sama đang nô đùa trong sân đình thì sao?
Yoshiharu đã chuẩn bị sẵn tinh thần để chết.
Bản thân cậu tự hiểu rằng chuyện này quả thực quá ngu ngốc.
Thế nhưng nỗi sợ phải mất Hanbei đã vượt quá lý trí của cậu thiếu niên rồi.
Nếu không làm gì, Hanbei sẽ chết.
Ngày hành quyết Kanbei đang càng lúc càng gần hơn.
Mình chẳng còn cách nào khác ngoài nhắm mắt đâm lao mặc kệ hậu quả!
Nhưng ván bạc,
mà cậu thiếu niên đã phải đánh cược bằng cả mạng sống,
đã kết thúc trong thất bại.
“Tiện nhân, ngươi đang làm cái quái gì ở đó thế hả!”
Đang đứng trong sân nhà sau phía bên kia bức tường, không phải Himiko, mà lại là Nhiếp chính đại thần, Konoe Sakihisa.
Từng giọt mưa khẽ rơi xuống,
Rồi bỗng ào ạt, cuốn trôi đi niềm hy vọng cuối cùng của thiếu niên học sinh.
Ướt sũng, Yoshiharu quỳ rạp trước mặt Konoe Sakihisa.
Mặc cho mặt đã dính đầy bùn đất và tràn cả vào trong khoé mắt, Yoshiharu vẫn cố để dập đầu và cầu xin Konoe.
“Cầu xin ngài hãy ban cho tôi Ranjatai, chỉ một chút thôi, cầu xin ngài!”
Nhưng Konoe Sakihisa chẳng hề đếm xỉa, hắn tàn nhẫn tiến lại, rồi dẫm mạnh lên đầu Yoshiharu, khiến cho mặt cậu lún sâu vào trong đám bùn hơn.
“Loạn ngôn, tên tiện nhân ngu dốt này! Kẻ điên khùng nào mà lại giao Ranjatai quý giá cho một kẻ tiện nhân bẩn thỉu như ngươi chứ? Chính nhiếp ta sẽ không bao giờ chấp thuận chuyện này!”
Hắn ta liên tục nhạo báng và mắng rủa Yoshiharu.
Thế nhưng Yoshiharu chẳng hề phản kháng.
Tiếp tục chịu đựng trong bùn đất.
Nếu như bỏ cuộc tại chỗ này, cậu sẽ chẳng thể nào mà cứu được Hanbei.
Dù cho có nhục nhã đến cỡ nào, cậu cũng phải nhẫn nhịn.
“Vậy! Thế này thì sao! Tôi sẽ đưa ngài mạng sống này để đổi lấy Ranjatai! Thế nên xin ngài hãy ban nó cho tôi!”
“Ngông cuồng, dám mở miệng nói khi Nhiếp chính đại nhân ta còn chưa cho phép? Ngậm mồm lại ngay! Đồ tiện nhân bẩn thỉu!”
“Cầu xin ngài! Xin hãy đưa Ranjatai cho tôi! Cầu xin ngài!”
“CÂM MỒM!”
Trong cơn mưa như trút nước, Konoe tàn nhẫn vung chân đá vào bụng và đầu của Yoshiharu.
“Uhh…”
Từng ngụm máu tanh bị nôn ra khỏi miệng cậu thiếu niên, vấy lên cả mũi giày của tên Nhiếp chính cau có.
Ngậm một mồm máu, toàn thân bầm dập, Yoshiharu liên tục lẩm bẩm cầu xin dù nửa tỉnh nửa mê và cố níu lấy gấu áo quan của Konoe Sakihisa.
“Tôi… không quan tâm… dù cho ngài có làm gì với tôi… xin ngài… hãy đưa Ranjatai… cầu xin ngài!”
“ĐỪNG CÓ MÀ ĐƯA CÁI MẶT BẨN THỈU ĐÓ LẠI GẦN TA NỮA!”
Sakihisa hét lên và đá thẳng vào mặt của Yoshiharu.
Tiếng u đặc vang dày trong tai cậu thiếu niên.
Mọi thứ xung quanh bỗng chốc trở nên xám xịt.
Yoshiharu mất đi ý thức và sõng soài trên bùn lầy.
Sakihisa khinh miệt nhìn vào Yoshiharu, lão tởm lợm lấy tay lau miệng và ra lệnh cho tuỳ tùng của hắn.
“Ném con khỉ này ra ngoài!”
Một thoáng sau.
Cơn mưa ào ạt vẫn còn chưa ngớt.
Từng giọt mưa lạnh buốt len vào trong khóe miệng của Yoshiharu, xua bớt đi vết thương nhức buốt đang rỉ máu không ngừng.
“Hết... Hết thật rồi…Phải làm sao đây… Làm sao…để cứu được Hanbei-chan… với Kanbei…?”
Thực thể nhân tạo - Linh miêu chui ra từ ngực của Yoshiharu, nó liếm lấy khuôn mặt đầy bùn và sưng húp của cậu trai sau khi bị quẳng ra ngoài đường như một đống rác.
“Sagara Yoshiharu, tỉnh lại đi mà~ nya.”
“Ngươi… vẫn còn ở đó… à?”
“Đúng vậy~ Mao Mao đáng yêu của Yoshiharu đang ở ngay đây nè~ nya.”
Yoshiharu gượng nhìn vào đôi mắt của Mao Mao, to tròn và ngây thơ hệt như Kanbei vậy, khiến cho cậu trai chẳng thể nào kìm nén thêm được nữa, ấm ức oà khóc lên nức nở.
---------------------------------------------------------
P/s: Ranjatai

