“Sagara-sama. Dù cho đã thực nhĩ sở văn[note78865], đến giờ tại hạ vẫn chưa khỏi bàng hoàng. Hime-sama cho rằng quân sư Kanbei thực sự đã làm phản, và hạ lệnh Lập tức xử trảm con tin Shoyumaru! Nếu mệnh lệnh không được thi hành, ngài cũng sẽ bị quy vào tội đồng mưu và toàn bộ gia thần của ngài ở thành Nagahama đều sẽ bị xử tử… Thật… thật là vậy, tại… tại hạ xin được cáo lui!”
Từ Kyoto, không nghỉ lấy một hơi, người truyền tin phi ngựa một mạch thẳng tới Sakai, rồi mượn nhờ thương thuyền của Imai Soukyu về lại Harima. Gấp rút, y báo về cho Sagara Yoshiharu “mệnh lệnh của Nobuna”, người hiện tại đang cũng đang trong quá trình gấp rút thực hiện kế hoạch vây đoạt thành Miki.
Vốn đang chăm chú bù đầu trong đống giấy tờ, lại đột ngột nhận về cái “mệnh lệnh” chấn động ngoài dự liệu truyền về từ Kyoto, Yoshiharu bỗng có chút cảm giác nghẹn họng không thốt nên lời.
Nhác thấy vẻ tái nhợt biến sắc nghiêm trọng trên mặt Yoshiharu, người truyền tin chột dạ liền vội vã cáo lui.
Chỉ còn lại một mình trong căn phòng vắng lặng, Yoshiharu thẫn người đối diện tấm lược đồ thành Miki trải rộng trước mắt.
Đã xảy ra chuyện gì vậy, Nobuna? Cho dù có đang bực tức thế nào, em cũng đâu phải người cả giận mất khôn mà đi hạ xuống cái mệnh lệnh vô lý như vậy được cơ chứ!?
Dù muốn hỏi là vậy, nhưng quả thực, cơn sốc gần như đã nuốt chửng toàn bộ lời nói của cậu.
“… Rốt cuộc… rốt cuộc… đang xảy chuyện gì vậy…?”
Cứ lặp đi lặp lại mãi một câu rên rỉ như thế, Yoshiharu như cảm thấy toàn thân kiệt sức vô lực rồi.
Kanbei tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bao giờ phản bội theo phe Ukita Naoie... Mà Nobuna, lại càng sẽ không đời nào tin vào mấy cái lời đồn vớ vẩn ấy, huống hồ còn ra cái lệnh tàn nhẫn “xử trảm Shoyumaru”…
Lúc này đây, nhờ vào ý tưởng của Hanbei và thiết kế để lại của Kanbei, việc xây dựng thành luỹ xung quanh thành Miki vẫn đang diễn ra hết sức thuận lợi với một tốc độ cực đáng kinh ngạc.
Đúng như mà Hanbei đã dự đoán, Ukita Naoie đang đóng quân tại núi Shozan khi nhận ra mọi chuyện thì đã liền hoảng loạn. Hắn ta đã ngay lập tức triệu quân và sẵn sàng lực lượng để lập tức khởi binh.
Sớm thôi, kẻ địch sẽ tấn công vào thành Himeji đang bị bỏ trống, và từ đó tổng tiến công để phá vỡ thế trận mà Yoshiharu đã đang bày ra xung quanh thành Miki.
Nhưng mà Hanbei và Yamanaka Shikanosuke đã từ lâu nhìn thấu được động thái này của tướng địch, hai người họ đã bố trí những hào kiệt xứ Amago để quyết thủ phía bên trong thành Himeji.
Sáng hôm nay, dưới sự chỉ huy của Hanbei và sự dũng cảm của Shikanosuke, họ đã thành công chống trả được đợt tấn công thăm dò đầu tiên của quân Ukita.
Bởi vì sự biến mất bất ngờ của Kanbei, những nhiệm vụ mà Hanbei đang phải đảm nhận đã bị tăng lên một cách bất thường.
Cô bé đã phải liên tục di chuyển giữa thành Miki với thành Himeji, với một lượng quân số cực kỳ ít ỏi đang phòng thủ tại thành Himeji, cùng với đó là phải chỉ huy công việc tại thành Miki; nói không ngoa thì lúc này cô bé đã phải sử dụng quá sức trí lực của cô bé rồi.
Nhưng xung quanh Hanbei lại đang có một luồng hào quang kỳ lạ bao phủ lấy cô bé, cứ như là một ngọn nến đang lung lay trước gió vậy, luôn sẵn sàng bị dập tắt bất cứ khi nào.
Yoshiharu đã vừa phải lo lắng cho sự an toàn của Kanbei, cùng lúc đó là quan tâm đến cơ thể đang chuyển biến ngày một xấu đi của Hanbei.
Và ngay vào cái lúc rối bời ấy, cậu thiếu niên đã phải nhận cái mệnh lệnh hểt sức khó tin của Nobuna.
“Nobuna sẽ chẳng bao giờ hạ lệnh kiểu đó được, thế nhưng mà mình cũng không thể tiếp tục để cho Hanbei phải quá sức như thế, rốt cuộc thì mình phải làm gì đây cơ chứ?”
Yoshiharu vắt óc suy nghĩ, thế nhưng mà dù cho có vắt cổ chày ra nước, cậu trai cũng chẳng thể nào mà nghĩ ra cách gì hợp tình hợp lý được.
Chuyện duy nhất có thể thành công, là cậu trai phải đi đến Kyoto và tự mình gặp mặt Nobuna.
Nhưng mà chuyện chiến sự tại thành Miki đang diễn biến tốt, nếu như mà cậu thiếu niên đổ hết công việc lên đầu Hanbei để mà quay lại Kyoto, cậu có cảm giác rằng cơ thể của Hanbei sẽ chẳng thể nào mà trụ nổi thêm mà sẽ sẵn sàng sụp đổ bất cứ khi nào.
Vào ngay lúc ấy…
“Khụ khụ, Yoshiharu-san, có phải là Nobuna-sama đã đưa ra một mệnh lệnh khó hiểu nào đó không ạ?”
Dù Yoshiharu có muốn giấu nhẹm đi, thế nhưng Hanbei sau cùng thì cũng là một trong những thiên hạ đệ nhất quân sư.
Muốn múa rìu qua mắt thợ là điều hoàn toàn bất khả thi.
Sau khi đã phải chạy tới thành Himeji ngay giữa đêm và đối chiến với quân của Ukita cho đến tận hoàng hôn, Hanbei lúc này đã nhanh chóng trở về thành Miki, bên cạnh Yoshiharu.
“Thành Himeji lúc này đã an toàn rồi ạ, nhờ vào việc Ukita Naoie đã quá nóng vội, thế nên tướng địch đã đánh giá sai thế trận lúc bấy giờ. Lúc này đây, có lẽ người đó đã hiểu được là sẽ chẳng bao giờ đoạt xá được ngôi thành ấy.”
“Hanbei-chan, Nobuna sẽ không bao giờ hạ lệnh xử tử Shoyomaru đâu nhỉ?”
“Em hiểu rồi ạ, chắc hẳn đang có một âm mưu nào đó bị ẩn giấu sau mệnh lệnh của công chúa rồi. Tổ chức càng lớn, thì chuyện mệnh lệnh bị can thiệp và bóp méo trước khi được truyền đi cũng chẳng phải là chuyện lạ thường gì. Cộng thêm việc gia tộc Oda đang được bành trướng quá nhanh chóng, càng tạo điều kiện cho các thế lực thù địch dễ thâm nhập hơn và thay đổi nội dung gốc của mệnh lệnh được ban xuống, khiến cho hệ thống của bộ máy gia tộc chúng ta hiểu sai mệnh lệnh và gây ra khủng hoảng trong nội bộ đó ạ.”
“Vậy thì chúng ta chỉ cần cứ phớt lờ mệnh lệnh đó của cô ta thôi.”
“Khụ khụ, làm như vậy cũng không được đâu ạ. Lúc này đây, bởi vì sự biến mất đột ngột của Kanbei, tinh thần thống nhất trong gia tộc Oda đã bị ảnh hưởng và bắt đầu lung lay rồi; nếu như bây giờ Yoshiharu-san khước từ mệnh lệnh của Nobuna-sama, gia tộc Oda sẽ càng chìm sâu vào hơn vào biển khủng hoảng đó ạ.”
“Kanbei-chan sẽ chẳng bao giờ phản bội chúng ta, anh sẽ tự mình quay trở lại Kyoto để nói cho ra nhẽ với Nobuna!”
“Vô ích thôi ạ, sợ rằng nếu mọi chuyện đã xảy ra đúng như em đang lo lắng, thì bây giờ anh sẽ chẳng thể nào mà gặp được Nobuna-sama đâu.”
“Không gặp được á? Vì sao lại thế Hanbei-chan?”
“Em e rằng, chuyện liên lạc giữa công chúa với các tuỳ tùng của ngài ấy, đã bị can dự vào bởi một kẻ vô danh nào đó đang ở tại gần công chúa rồi.”
“Một kẻ vô danh đang ở gần cô ấy ư? Là ai cơ chứ?”
“Em cũng chưa đoán được. Thế nên bây giờ chỉ còn lại một cách, là anh hãy giao lại Shoyomaru cho Hanbei em đi ạ.”
“Không được, làm sao mà anh lại có thể tạo thêm gánh nặng cho Hanbei-chan được cơ chứ?”
“Yoshiharu-san, em nghĩ rằng, lý do mà Kanbei biển mất, là tại vì em….”
“Hử? Sao em lại nói vậy thế?”
“Tình cảnh hiện tại mà Yoshiharu-san đang phải vướng vào là hết sức hiểm nghèo, thế nên là xin anh hãy đừng để đánh mất bản thân anh dù cho có chuyện gì xảy ra nhé~ Tất cả những gì mà anh cần phải làm lúc này là, tập trung toàn bộ tâm trí để hoàn thành công trình pháo đài xung quanh thành Miki; anh hãy cứ giao lại Shoyomaru cho em đi ạ.”
Sao Hanbei-chan lại nhìn có vẻ nghiêm túc thế? Dù Yoshiharu đã có một cảm giác ngờ ngợ, thế nhưng đến cuối cùng, cậu thiếu niên đã quyết định mà tin rằng, Hanbei đã có một kế hoạch để dành riêng cho Shoyomaru.
Rốt cuộc thì em ấy đã mất bao lâu để suy nghĩ ra được mấy cái thứ như thế này vậy!?
Yoshiharu xoa đầu Hanbei.
“Anh hiểu rồi, giao lại mọi chuyện cho em đó.”
“Cảm ơn anh, và thêm nữa…”
“Hmmm?”
“Mao Mao đang sờ đùi em đó ạ, uhhh.”
LẠI NỮA HẢ!? Chắc chắn sẽ có ngày mình xiên con mồn lèo đó rồi ngấu nghiến nó cho hả dạ! Yoshiharu lặng lẽ ghim thù và hạ quyết tâm.
“Nhưng kể cả cho đến tận bây giờ, chúng ta vẫn chưa hề có bất cứ tin tức gì về nơi mà Kanbei đang ở hử?”
“Uhhh, anh ráng đợi em thêm một vài ngày nữa thôi ạ. Em đã nhờ Goemon đi điều tra những nơi mà cô ấy có khả năng xuất hiện cao nhất rồi ạ.”
“Nếu là Goemon thì anh cũng có thể bớt lo đi chút chút rồi, thế nhưng mà con bé Kanbei ấy có tự nhận thức được chuyện em ấy là một samurai cận thần của một lãnh chúa là anh không cơ chứ!”
“Cũng là vì lợi ích của Shoyomaru-chan, chúng ta buộc phải tìm thấy được Kanbei ngay lập tức ạ.”
“Anh cũng không thể cứ ung dung ngồi chờ ở chỗ này mãi được, liệu anh có nên tham gia vào việc tìm kiếm em ấy không?”
“Không được đâu ạ, với việc xây dựng pháo đài xung quanh thành Miki đã bước vào giai đoạn quan trọng, chủ quản của công trình không thể tự ý rời đi chỉ vì lý do cá nhân được. Nếu như mà Yoshiharu-san thực sự dám làm như thế…thì anh quả đúng là đã quá thiếu suy nghĩ rồi đó ạ.”
Dạo gần đây, Hanbei-chan đang dần đối xử nghiêm khắc với mình hơn thì phải.
“Kẻ mang trọng trách lớn thì luôn cần phải trui rèn để không bao giờ bị nao núng trước mọi hiểm nguy.”
Một ngày nào đó, mình sẽ trở thành một người đàn ông vĩ đại đối với Hanbei-chan cho mà xem.
Dù cho tình cảnh có khó khăn đến mức nào, mình vẫn luôn tin rằng, chắc chắn là chúng ta vẫn sẽ vượt qua được với sự giúp đỡ của bạn bè xung quanh.
Kể cả nếu như mà Kanbei đã biến mất, kể cả nếu như mà Nobuna đã đưa ra cái mệnh lệnh hết sức ngu ngốc kia; mình vẫn sẽ tiếp tục kiên trì với tư cách là chủ tướng của quân đoàn Sagara, không bao giờ chùn bước!
Yoshiharu tuyệt nhiên tin chắc rằng cậu ta sẽ không bao giờ thất bại.
Thế nhưng mà chẳng hiểu vì sao, mình lại có cảm giác rằng, Hanbei-chan vốn luôn nhẫn nhại rèn dũa mình, lại đang có vẻ gấp rút hơn; cái cảm giác bất an mà mình chẳng thể nào rũ bỏ được này là gì vậy cơ chứ?
Để giải quyết chuyện của Shoyomaru, Hanbei đã phải sớm rời đi, và cũng ngay sau ấy, vị cựu lãnh chúa của Himeji, Kuroda Souen cùng đôi mắt nặng trĩu quầng thâm, cơ thể gầy guộc khuất sau bộ quần áo thầy tăng, đã ghé thăm cậu thiếu niên.
“Xin hỏi…lão gia có chuyện gì mà lại ghé qua nơi này?”
“Ahhh, lão có nghe được tiểu nữ nhà lão đang vướng vào rắc rối? Thật kỳ lạ khi có một tin đồn kinh khủng đang được lan truyền khắp thành Himeji, bảo rằng Hime-sama đã hạ lệnh xử tử Shojyomaru ngay tức thì? Có phải con bé ấy đã phạm phải chuyện tày trời nào đó chăng, thưa Tướng quân-sama?”
Souen cố nhoẻn miệng cười nhưng trông thật đau khổ, một tai hoạ lớn đã giáng xuống đầu của gia tộc Kuroda.
“Xin lão gia đừng quá lo lắng, Shoyomaru đang tuyệt đối an toàn. Hanbei đã can thiệp và xử trí chuyện ấy rồi, nếu có chuyện gì bất trắc, bản thân tôi sẽ đứng ra ngăn cản liền!”
“Hoho…Thật nhẹ nhõm khi được ngài khuyên bảo. Nhưng thực nguyên do là bởi sự bồng bột của Kanbei, thân là phụ tử mà lão chẳng thể dạy dỗ đứa trẻ ấy đàng hoàng được, lão xin được dập đầu tạ lỗi với Tướng quân-sama! ”
Nói đoạn, Souen nước mắt lưng mi định khom người trước Yoshiharu nhưng cậu thiếu niên đã vội lao tới và đỡ ông lão dậy.
“Xin hãy ngẩng đầu lên, Souen-sama! Có khi nào ngài biết được em ấy đang ở đâu? Mặc cho tôi đã lục tung khắp ngõ ngách thành Himeji này, nhưng tuyệt nhiên vẫn chẳng có chút dấu hiệu nào của Kanbei cả?”
“... Có lẽ là… con bé ấy đã nhận ra rằng… có những chuyện mà một mình nó sẽ chẳng sao mà giải đoán được…nếu là nó, chắc là…”
Giọng Souen đứt đoạn, rồi dần liền mạch như đã lấy lại được hơi thở. Sắc mặt của ông lão cũng đã tốt hơn sau khi nghe được lời khẳng định của Yoshiharu.
Và có vẻ như Souen đã đoán được nơi mà cô con gái mình hiện đang sở tại.
“Nếu như mà ngài đã giao việc tìm kiếm lại cho Takenaka Hanbei-sama, lão tin rằng ngài ấy sẽ sớm tìm được con bé thôi. Nhưng sợ rằng ngay vừa lúc tin tức báo về, gia tộc Kuroda chúng ta đã đang loạn lại sẽ còn loạn hơn! Vào lúc ấy, chỉ mong Tướng quân-sama hãy tin tưởng và giao phó mọi chuyện lại cho lão này. Chắc chắn rằng lão sẽ không để cho gia tộc Kuroda phản bội Sagara-sama.”

