“Tiểu muội có nghe tin… Hanbei-sama đang lâm bệnh nặng ạ.”
“Hanbei ư…?”
“Dạ vâng.”
Nơi này là núi Shozan thuộc tỉnh Harima. Trên sườn núi, quân của Ukita Naoie, tiên phong nhà Mori, đang ẩn nấp trấn giữ. Còn sâu bên dưới lòng đất là ngục đá ẩm lạnh, nơi Kanbei đang bị giam cầm.
Kanbei vốn đến Shozan để thuyết phục Ukita Naoie, nào ngờ kế hoạch thất bại, giờ lại rơi vào cảnh cầm tù trong bóng tối lạnh lẽo.
Qua lớp song sắt rỉ sét, Kuroda Kanbei cất giọng thều thào, đối diện hai thiếu nữ vừa lặng lẽ bước đến.
Sinh ra ở Harima, dù mới chỉ là một thiếu nữ trẻ tuổi, nhưng cô bé ấy đã là chủ nhân thành Himeji.
Nhờ tài trí xuất chúng, Kanbei, cùng với Takenaka Hanbei xứ Mino được ca tụng là “cặp bài trùng quân sư thiên tài”.
Thế nhưng lúc này, Kanbei chỉ là một cô gái gầy gò run rẩy, đang chống chọi với đói khát giữa ngục tối thôi.
“Kanbei-sama… đây, muội có đem theo chút cơm nắm, mong ngài bỏ chút lót dạ.”
Một giọng nói khe khẽ vang lên, dè dặt như sợ Naoie sẽ hay biết. Đó là một tiểu muội tuổi còn rất trẻ, đi bên cạnh có cả tùy tùng.
Chỉ thoáng nhìn cũng nhận ra nàng được dạy dỗ theo lẽ nhân nghĩa — đến cả với kẻ bị xem là địch cũng chẳng nỡ tuyệt tình.
Nếu không nhờ cô bé ấy lén mang cơm nước cùng tin tức từ bên ngoài vào suốt bấy lâu nay, e rằng tinh thần lẫn thể xác của Kanbei đã sớm gục ngã
Thế nhưng số phận cô hiện tại cũng chẳng khá hơn bao nhiêu: Nếu đoàn Sagara không chịu giao nộp Yamanaka Shikanosuke - vị tân tướng mới gia nhập, vốn xuất thân từ nhà Amago - cho Ukita Naoie, thì ngay khi quân Mori kéo đến, án tử sẽ lập tức giáng xuống Kanbei.
Và quan trọng hơn hết -
“Không… trước khi Hanbei tỉnh lại… Simon tuyệt đối… sẽ không ăn uống gì hết.”
“Thưa ngài… xin ngài hãy cố gắng sống, đừng bỏ cuộc ạ.”
“Đúng như lời Hideie-sama vừa nói, thưa Kanbei-sama.”
Thường ngày, chỉ có tiểu muội tốt bụng ấy lặng lẽ mang cơm nước đến cho Kanbei.
Nhưng lần này, đi bên cạnh cô bé còn có một thiếu nữ tóc vàng xoăn, đôi mắt xanh ngọc bích.
Kanbei gượng giọng hỏi:
“Chị …biết ơn tấm lòng của em… nhưng cũng đến lúc… phải nói thật rồi chứ? Chính xác thì em là ai?”
Thiếu nữ tóc vàng khẽ cúi đầu, lễ phép giới thiệu:
“Vị tiểu công chúa đây là nữ nhi duy nhất của Ukita Naoie-sama… Hideie-sama.”
Nghe vậy, cô bé rụt rè ló ra sau lưng hộ vệ, giọng non nớt thì thầm:
“Dạ vâng… muội là Hideie.”
“Chị hiểu rồi… Vậy thì Otou-sama …mà em hay nhắc tới chính là…”
Hideie bỗng run run, nước mắt lưng tròng, vội vã vẽ hình thập tự nhỏ lên ngực mình, tiếng nghẹn ngào bật ra:
“Xin tỷ tha thứ cho Otou-sama… vì tất cả những gì mà ông ấy đã làm ạ!”
Người hộ vệ tóc vàng nhẹ nhàng ôm lấy Hideie, rồi điềm đạm cất lời:
“Còn tôi là con gái một thương nhân. Theo lệnh chủ nhân, tôi được chỉ định làm cận vệ đặc biệt cho Hideie-sama. Tên Nhật Bản của tôi là Konishi Yakuro, còn trong đạo Thiên Chúa, tôi mang tên Augustine.”
Nàng đưa cây thập tự thánh trên ngực ra cho Kanbei nhìn.
“Cả hai người… đều là tín đồ Công giáo ư?”
“Vâng ạ.”
Yakuro gật đầu xác nhận. “Chính tôi là người đã thuyết phục Hideie-sama chuyển đạo. Cha mẹ nuôi tôi hiện đang buôn bán tại Sakai, và cả hai cũng đều là những con chiên ngoan đạo.”
“Nhắc… đến gia tộc Konishi ở Sakai… cha của cô… có phải là Konishi Jyoucin-sama không?”
“Đúng ạ.”
“Sakai, hử… thật luyến tiếc thay. Nhưng vì sao… con gái của Konishi-sama lại đang phụng sự dưới trướng Ukita Naoie… ở Bizen?”
“Chuyện xảy ra khi mà tôi đang thực tập tại một cửa tiệm của người quen…”
“Từ Sakai đến Bizen… cũng đâu có gần.”
“K-Không phải là do tôi bỏ trốn vì vướng vào rắc rối đâu ạ!”
Kanbei khẽ nhíu mày. Có lẽ Yakuro từng gặp chuyện gì đó ở Sakai.
“Vậy là vì một lý do nào đó cô đến Bizen… và tại đó lọt vào mắt xanh của Ukita?”
“Vâng. Chủ nhân của tôi luôn mong con gái duy nhất của ông, Hideie-sama, được nuôi dạy thành một nữ nhân có trái tim nhân hậu. Đó là lý do vì sao ngài ấy đã chọn một người Công giáo như tôi để làm hộ vệ.”
Con người quả thật phức tạp, Kanbei thầm nghĩ.
Ukita Naoie – vốn xuất thân tầm thường – đã dựa vào vô số mưu mô và thủ đoạn dơ bẩn để leo lên địa vị lãnh chúa xứ Bizen, nắm trong tay hàng trăm nghìn mẫu ruộng ở Mimasaka. Bất cứ ai dám cản bước, hắn lập tức ra tay loại trừ.
Với phụ nữ, hắn xem họ chẳng khác gì công cụ: dùng xong thì bỏ, tuyệt không vướng bận.
Một kẻ sống bằng toan tính thấp hèn để sinh tồn… lại thuê tín đồ Thiên Chúa chăm sóc con gái mình?
Và thậm chí còn muốn nuôi dạy đứa bé ấy trở thành người có trái tim nhân hậu ư…
Thật quá đỗi mâu thuẫn,
Khó tin mà.
“Để sống sót… Otou-sama đã làm nhiều chuyện xấu xa. Nhưng… nhưng ông ấy biết, khi thời loạn này qua đi… những người như ông ấy sẽ chẳng còn được ai kính trọng nữa. Vì vậy… phụ thân muốn Hideie… trở thành một lãnh chúa thật tốt, được dân thương… và được các tùy tùng quý mến.”
Cô bé Hideie đang nức nở trước mặt Kanbei khác hẳn với người cha mang biệt danh “Ám đoan quân”. Cô chỉ là một đứa trẻ chân thành, biết khiêm nhường, thuần khiết chẳng khác gì một sơ nhi.
Thế nhưng, người đã chọn Konishi Yakuro làm hộ vệ cho Hideie… lại chính là gã Ukita Naoie quỷ quyệt.
“Chị hiểu rồi. Ukita Naoie quả là kẻ thông minh… nhưng nếu đã nghĩ xa như thế… sao hắn không chịu đổi cách sống của mình?”
“Chủ nhân vẫn thường tự nhủ rằng: sớm muộn gì mỗ cũng sẽ phải xuống địa ngục, vì thế ngài chọn cách nhắm mắt làm ngơ trước việc truyền đạo Thiên Chúa trong lãnh địa.”
Nói đến đây, nàng thoáng cau mày, vẻ mặt hiện rõ sự khó chịu.
“Còn một lý do khác khiến tôi được trọng dụng, thưa Simon-sama… chính là khả năng định hướng của tôi.”
“...Định hướng ư?”
“Thuở nhỏ, tôi từng theo thuyền từ Saikai sang Hakata, rồi lại xuôi ra biển khơi. Trên sóng nước, tôi đã đặt chân đến nhiều vùng đất, chứng kiến bao điều khác lạ. Và như ngài thấy, với diện mạo ngoại tộc này… dẫu có đến một xứ sở xa lạ nào, tôi cũng ít khi bị coi là người dưng.”
“Trên thuyền ư… Simon cũng từng mơ được một lần đi khắp thế giới trên một con thuyền lớn. Thế nhưng…”
Kanbei khẽ nhắm mắt, nở một nụ cười nhạt.
Hạn chót đã cận kề.
Ngay khi đại quân Mori đặt chân đến Harima, Kuroda Kanbei sẽ bị xử tử.
Sự thật là, sau khi bị giam trong căn buồng đá chật hẹp và bỏ đói suốt nhiều ngày, đôi chân Kanbei đã bắt đầu co rút.
Dù có phép màu mở toang song sắt, cô cũng chẳng còn sức mà bước ra.
Giấc mơ vẫn luôn ấp ủ… nay lại sắp vụn vỡ, dù vốn dĩ nó chỉ mới là một giấc mơ.
Nhận thấy vẻ mặt trầm tư của Kanbei, Yakuro nhìn vào mắt nữ quân sư, giọng chắc nịch mà vẫn dịu dàng:
“Chúa sẽ không bao giờ bỏ rơi Simon-sama. Xin ngài hãy giữ vững niềm tin vào Sagara Yoshiharu-sama.”
Hideie lau nước mắt, lí nhí tiếp lời:
“Dạ… nếu ngài ấy thật sự đặc biệt như Kanbei-sama đã kể, thì nhất định ngài ấy sẽ đến được nơi này.”
Nghe lời an ủi của hai thiếu nữ, lòng Kanbei thoáng dịu lại.
“Simu~ người đàn ông ấy thực sự quá tốt bụng. Anh ta gánh vác tất cả trên vai bằng một trái tim ấm áp, luôn mong muốn mọi việc phải thật hoàn hảo. Nhưng cũng chính vì vậy mà lại hay chần chừ, để rồi mọi kế hoạch đều bị kéo chùn bước… Dù có được thêm bao nhiêu mạng sống đi nữa… cái kết sau cùng e rằng vẫn không thay đổi.”
“Muội có gặp ngài ấy một lần rồi… nhưng ngài ấy trông chẳng đáng tin cậy lắm.”
“Đúng là vẻ ngoài có hơi khác người... Nhưng trong tim, anh ta lại giàu lòng nhân hậu.”
“Nếu quả đúng như vậy, thì chắc chắn ngài Yoshiharu sẽ đến cứu ngài Simon. Còn chúng ta… chỉ có thể hành động tùy tình huống.”
Kanbei khẽ lắc đầu.
“Không thể nào… chân của Simon đã chẳng còn cử động được nữa. Đến bước đi còn không làm nổi. Và giả như có trốn thoát… thì hai người sẽ phải hứng chịu cơn thịnh nộ của Ukita Naoie.”
Nghe đến đây, Hideie lại òa khóc.
“Uuu… Hideie không muốn Otou-sama gây thêm tội lỗi nữa đâu! Cái cách sống không bao giờ tuyệt tử nữ nhân của phụ thân… là thứ duy nhất còn có thể gột rửa cái danh ti tiện của ông ấy mà…”
Yakuro đặt tay lên vai cô bé, an ủi nói:
“Là con chiên của Thiên Chúa, chúng tôi sẽ tìm được cách để giải thoát cho ngài, thưa Simon-sama.”
“Nhưng chỉ với Hideie và Yakuro thì có hơi…”
“Nếu không có thêm nhân lực… nói thẳng ra là nếu thiếu sự giúp đỡ của Yoshiharu-sama, thì e rằng chuyện này sẽ khó thành…”
Sagara Yoshiharu chắn chắn sẽ đến, đó là điều mà Kanbei luôn tin vào.
Vì thế, lúc này Kanbei chỉ còn một lựa chọn: phải gắng gượng phục hồi chút sức lực còn sót lại, không để ý chí lẫn thân thể gục ngã thêm nữa.
Nhưng bên cạnh đó, trong lòng Kanbei vẫn còn một điều quan trọng hơn cả chính sinh mạng của mình…
Hanbei… vẫn còn sống chứ? Yoshiharu… đã kịp cứu được Hanbei chưa?
Dẫu trong lòng dấy lên muôn vàn lo lắng,
việc duy nhất Simon có thể làm lúc này… chỉ là cầu nguyện mà thôi.
So với mạng sống của bản thân, điều Kanbei đặt lên trên hết chính là tính mạng của người đồng đội thiên tài đang ở ngoài chiến trường - Takenaka Hanbei.
Hanbei hẳn đã có kế hoạch để cứu em gái cô, Shojyomaru.
Vì thế nên, lần này đến lượt Simon sẽ cứu Hanbei.
“Vậy nên mình nhất định phải sống. Phải tiếp tục sống… và trở về bên cạnh Hanbei.”
Dạ dày Kanbei đã rệu rã, đến mức miếng cơm nắm vừa nuốt cũng chẳng đem lại bao nhiêu dưỡng chất. Cái cảm giác rỗng tuếch trong bụng hòa lẫn với cơn choáng váng khiến toàn thân như sắp ngã quỵ.
Thế nhưng, cô đã hạ quyết tâm: sẽ không khóc, dù chỉ một lần nữa.
Nếu còn có nước mắt để rơi… thì đó phải là vào khoảnh khắc cuối cùng, khi cô được đoàn tụ cùng Hanbei - những giọt lệ dồn nén của bao đau khổ, rồi vỡ òa thành hạnh phúc.

