Tập 01

Chương 06 hàng hoá mất tích

2025-09-11

4

Tiếng chuông tập hợp gõ dồn dập, rồi sau đó, nương theo tiếng chuông dồn dập, là tiếng bước chân lộn xộn, hoảng hốt của các thủy thủ. Lawrence cùng phó nhì và vị mục sư vẫn còn chưa hết bàng hoàng ở lại trong phòng điều khiển.

Vị lão thuyền trưởng nhìn ra mặt biển ngoài cửa sổ. Giờ đây, tàu Gỗ Sồi Trắng vẫn còn ở trong chiều sâu của Linh giới. Sương mù vẫn chiếm ngự đại dương bên ngoài mạn tàu, mặt nước cũng vẫn đen nhánh như được nhuộm mực. Nhưng bão tố đã dừng lại, và con tàu Lạc Hương Nhân đáng sợ kia cũng đã không thấy bóng dáng. Điều này không khỏi cho người ta một loại ảo giác, cứ như thể trận bão tố và thậm chí cả sự sụp đổ của ranh giới thực tại đều do con tàu ma ấy mang tới, và bây giờ, mọi tai nạn cũng theo con thuyền ấy rời đi mà đã rời xa tàu Gỗ Sồi Trắng.

Lawrence liên tưởng đến những truyền thuyết đáng sợ có liên quan tới Lạc Hương Nhân và thuyền trưởng Duncan Abnomar, liên tưởng đến hạm đội đã bị ranh giới thực tại nuốt chửng hơn một thế kỷ trước, cùng với từng con thuyền đã chìm xuống đáy biển sâu sau khi chạm trán với Lạc Hương Nhân. Ông đột nhiên cảm thấy đây cũng không phải là chuyện không thể xảy ra.

Nhưng bất kể nói thế nào, hiện tại Lạc Hương Nhân đã rời đi, vùng biển xung quanh cũng tạm thời khôi phục lại sự bình tĩnh. Mặc dù vẫn còn ở trong chiều sâu nguy hiểm của Linh giới, nhưng ít nhất ông và thủy thủ đoàn của mình đã có cơ hội thở dốc.

Sau đó, Lawrence nhất định phải xác định Lạc Hương Nhân rốt cuộc đã mang đi cái gì – hoặc đã để lại cái gì – trên tàu Gỗ Sồi Trắng. Và lại nhất định phải xác định thật nhanh.

Không loại trừ tất cả mọi tai họa tiềm ẩn, ông không dám tùy tiện để con thuyền trở lại thế giới thực, bởi vì một vài đồ vật được mang ra ngoài từ Linh giới sẽ gây ra sự ô nhiễm đáng sợ ở thế giới thực. Nhưng nếu như ở lại chiều sâu Linh giới quá lâu, ông và thủy thủ đoàn của mình như thường lệ lại sẽ phải chịu những ảnh hưởng không thể đảo ngược.

Nghe trên boong tàu truyền tới tiếng ồn ào của mọi người, Lawrence đột nhiên ngẩng đầu lên khỏi suy tư. Ông nhìn về phía vị mục sư đang ngồi trước lò xông hương, sắc mặt đã tốt hơn một chút, biểu cảm hết sức nghiêm túc: "Ron, sự ổn định của chúng ta bây giờ thế nào?"

Mục sư ho khan hai tiếng, sau đó từ trong ngực lấy ra một cái la bàn nhỏ, tạo hình tinh mỹ, trên bề mặt được khắc rất nhiều biểu tượng hải dương cùng những ký hiệu thần thánh. Khi ông mở nắp bằng hợp kim, kim la bàn lập tức quay nhanh, rồi cuối cùng vững vàng dừng lại ở một vị trí nào đó.

"Chúng ta dừng lại ở tầng ngoài của Linh giới, sơ sơ gần với thế giới thực. Ảnh hưởng đến từ chiều sâu... hết sức yếu ớt," mục sư nhìn trạng thái của kim la bàn, biểu cảm đột nhiên có chút hoang mang, "Kỳ quái... Chúng ta hoàn toàn ổn định ở chỗ này, trong tình huống thánh vật đã bị đóng, hầu như hoàn toàn không hề chìm xuống... Khụ khụ..."

"Có lẽ cú 'va chạm' của Lạc Hương Nhân kia, ngược lại, đã đâm chúng ta vào một tuyến đường hàng hải an toàn," Lawrence cười khổ lắc đầu, muốn dùng một câu nói đùa để làm sinh động bầu không khí, "Tôi nghe nói trong Linh giới tồn tại một vài điểm cân bằng vi diệu, có thể để cho những đồ vật của thế giới thực thoát khỏi 'lực kéo' ở tầng sâu hơn..."

"Thuyền trưởng, câu chuyện cười này hơi quá lạnh," mục sư nói, rồi ho thêm hai tiếng. Mặc dù đã thở được, nhưng trạng thái của ông ta một chút cũng không thể nói là tốt. "Khụ khụ, vô luận như thế nào, chuyện đã xảy ra hôm nay đều phải báo cáo cho giáo hội. Sự xuất hiện của Lạc Hương Nhân tuyệt đối không phải việc nhỏ. Mấy chục năm qua luôn có những báo cáo về việc chạm trán với Lạc Hương Nhân, nhưng sau đó đều được chứng thực chỉ là lời nói hoang đường của thủy thủ đoàn hoặc là ảo giác tập thể do dị tượng mất kiểm soát mang tới. Nhưng hôm nay, chúng ta đã quả thực tận mắt nhìn thấy nó... Nữ thần ở trên, sau khi ngài trở về Plande tốt nhất hãy làm một chút chuẩn bị tâm lý là gần đây đều không thể ra khơi lại."

"Ta minh bạch. Bất kể là giáo hội hay chính quyền thành bang, cũng sẽ không cho phép một con thuyền vừa mới gặp phải tai họa dị tượng trở về biển cả. Đây là vì sự an toàn của tất cả mọi người. Hơn nữa, ta muốn báo cáo cũng không chỉ có giáo hội, thành bang, Hiệp hội Thám hiểm... Ai, còn có người vợ đáng sợ của ta nữa..." Thuyền trưởng Lawrence dùng sức ấn lên trán, thở dài một tiếng rồi vẫy tay, "Không nói những thứ này nữa, ngài hiện tại cần nghỉ ngơi, thẳng đến khi về cảng, con thuyền này đều cần sự phù hộ của nữ thần."

Mục sư khẽ gật đầu, và rất nhanh, người lái tàu vừa mới rời đi không lâu cũng đã quay trở lại trong phòng điều khiển.

"Trên thuyền không có ít người, cũng không có nhiều người," vừa mới gặp mặt, người lái tàu không chờ thuyền trưởng tra hỏi liền lập tức báo cáo, "Tôi tự mình kiểm tra các thủy thủ đang tập hợp trên boong tàu, còn đi phòng nồi hơi kiểm tra vị kỹ sư máy ở lại nơi đó. Bọn họ đều có thể đọc chính xác tên vị thần mà họ tin tưởng. Họ đều là người sống, không sai."

"Một người cũng không thiếu?" Lawrence lại mở to hai mắt nhìn. Vốn dĩ đây phải là tin tức tốt, nhưng ông không dám tin vào tình huống mà người lái tàu báo cáo. "Thế còn bên thiết bị phát thánh huy thì sao?"

"Thánh vật cũng bình thường," người lái tàu lập tức gật đầu, "Nhân viên chỉ đường đang chuẩn bị hương trầm cùng tinh dầu, chờ đợi mệnh lệnh của ngài để khởi động lại thánh vật kia."

Lawrence kinh ngạc lắng nghe, lại một lần nữa không nhịn được nhỏ giọng lầm bầm: "...Hắn ta thật sự đã tha cho con thuyền này?"

"Vận khí tốt đã chiếu cố chúng ta, thưa thuyền trưởng," người lái tàu dang tay, "Chúng ta không tổn thất cái gì cả. Có lẽ vị thuyền trưởng u linh đáng sợ kia chỉ là tình cờ đi ngang qua, thậm chí có khả năng chỉ là không cẩn thận đâm phải."

"Lời này chính ngươi có tin không?" Lawrence lập tức trừng mắt nhìn người lái tàu, "Nếu như vận khí tốt thực sự chiếu cố chúng ta, chúng ta căn bản đã sẽ không gặp gỡ..."

Ông mới nói được một nửa, một trận tiếng bước chân dồn dập liền đột nhiên từ ngoài cửa vang lên, ngay sau đó liền có người đẩy cửa phòng điều khiển ra. Thủy thủ trưởng với đầu đầy mồ hôi xuất hiện trước mặt Lawrence, người đàn ông thân hình cao lớn này lộ rõ vẻ hoảng sợ.

"Thuyền trưởng! Dị thể 099 không thấy đâu cả!!"

Trong phòng điều khiển lập tức im lặng. Tất cả mọi người hai mặt nhìn nhau, nhưng mà không hiểu sao, Lawrence trong sự kinh hãi ngắn ngủi lại bất ngờ đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm –

Tốt quá rồi, sau khi chạm trán Lạc Hương Nhân, cuối cùng trên thuyền cũng tìm được một tình huống không đúng. Vậy thì cái này cũng quá thích hợp rồi!

Nhưng ngay sau đó ông đã khống chế được biểu cảm trên mặt, vừa đi về phía cửa vừa dặn dò người lái tàu tiếp quản bánh lái, lại dặn dò thủy thủ trưởng dẫn đường đi trước.

Tiếng bước chân dồn dập vang lên trong hành lang khoang tàu Gỗ Sồi Trắng. Rất nhanh, Lawrence được thủy thủ trưởng dẫn tới nơi sâu nhất của con thuyền hơi nước này.

Một gian khoang đặc biệt xuất hiện trước mắt ông.

Trên cánh cửa của khoang này khắc đầy những ký hiệu thần bí rậm rạp, cánh cửa đen nặng nề kia dường như là được đúc từ nguyên một khối sắt đen. Những ký hiệu huyền ảo từ khung cửa kéo dài mãi ra hành lang, mơ hồ dường như là muốn hình thành một loại lồng giam kín, để trói chặt sự vật được bảo quản bên trong khoang.

Lawrence nhìn lướt qua cánh cửa, xác nhận đại môn cùng với các ký hiệu xung quanh cũng không có dấu hiệu hư hại. Lại ngẩng đầu nhìn lên phía trên – "phòng thánh vật" đặt thiết bị phát thánh huy ngay phía trên trung tâm của khu vực phong ấn. Thiết bị đó là chìa khóa để bảo đảm hạm đội không bị ảnh hưởng bởi "tầng sâu", đồng thời cũng là lớp bảo hiểm thứ hai duy trì hàng rào phong ấn hoàn chỉnh. Cho dù ở vào trạng thái bị tắt, nó cũng lẽ ra có thể bảo đảm bình chướng phong ấn nguyên vẹn.

Nhưng chính là trong tình huống cả hai lớp bình chướng đều hoàn hảo không chút tổn hại, vật thể được phong ấn, món hàng quan trọng nhất mà tàu Gỗ Sồi Trắng lần này hộ tống, Dị thể 099 – Linh cữu hình nhân – đã biến mất.

Lawrence hít sâu một hơi, tiến lên mở cánh cửa của khu vực phong ấn, dùng sức đẩy cánh cửa nặng nề ra.

Trong phòng phong ấn, ánh đèn đuốc sáng trưng. Những chiếc đèn treo trên bốn cột trụ gần như không có góc chết chiếu sáng căn phòng trung tâm. Nhưng "món hàng" vốn nên được đặt ở đó đã không cánh mà bay. Tại chỗ, chỉ để lại vài sợi xích nằm ngổn ngang, cùng với một chút tro tàn xám trắng rải rác trên mặt đất xung quanh.

Giọng thủy thủ trưởng vang lên từ phía sau Lawrence: "Dựa theo yêu cầu phong ấn của Dị thể 099, trong căn phòng này vẫn luôn duy trì ánh đèn, đồng thời cứ mỗi hai giờ đều sẽ có một thủy thủ tiến vào để gia cố lại xiềng xích quanh 'Linh cữu' và rắc tro cốt trên sàn. Nhưng vào lúc con tàu ma kia xuất hiện, bởi vì tình huống hỗn loạn, thủy thủ trực ca lẽ ra phải vào phòng đã không kịp thời đi vào. Anh ta chậm gần bảy phút, kết quả là đã phát hiện Dị thể 099 biến mất..."

"Chậm bảy phút sẽ không dẫn đến thứ đó mất kiểm soát. Cùng lắm thì phong ấn yếu đi và xuất hiện dị động. Tình huống khó khăn nhất cũng bất quá là một cái quan tài chạy loạn trong căn phòng này – nơi đây có tầng tầng lớp lớp phong ấn và sự giam cầm của thiết bị phát thánh huy đều không phải đồ trang trí," Lawrence nhíu mày lắc đầu, "Tình huống hiện tại là nó đã biến mất... Món hàng đã rời khỏi con thuyền này, điều này không liên quan đến thủy thủ đó."

Thủy thủ trưởng biểu lộ có chút khẩn trương: "Vậy ý của ngài là..."

"Nhất định là Lạc Hương Nhân," Lawrence trầm giọng mở miệng, "Vị 'thuyền trưởng' kia đã mang Dị thể 099 đi..."

Nói đến đây, ông dừng một chút, lại khẽ thở dài: "Có lẽ chúng ta nên cảm thấy may mắn, Lạc Hương Nhân từ trước đến nay sẽ chỉ mang đi những thứ nó mong muốn. Vị thuyền trưởng đó là hướng về phía Dị thể 099 mà đến, chứ không phải mạng sống của chúng ta."

Thủy thủ trưởng nhìn sắc mặt thuyền trưởng, lại nhìn căn phòng phong ấn trống rỗng, rất lâu sau mới do dự hỏi: "Thế... chúng ta đã mất món hàng quan trọng như vậy, nên như thế nào để báo cáo với chính quyền thành bang..."

Lawrence nhìn thủy thủ trưởng, dùng sức vỗ vỗ vai đối phương.

"Lạc Hương Nhân thuộc về Thiên tai. Chúng ta có bảo hiểm hàng hải."

"...Công ty bảo hiểm sẽ bồi thường cái này sao?"

"Họ mà không lỗ thì hãy để Hiệp hội Thám hiểm tuyên bố một khoản treo thưởng mới cho Lạc Hương Nhân..."

"Thuyền trưởng ngài có phải là có chút nóng giận rồi..."

"Im miệng."