Tiến tới Kagura

Chương 99: Tranh chấp chỗ ngủ tại Lữ quán

2025-10-08

9

  Sau khi tham quan thỏa thích tại thị trấn Kikka, cả bọn quyết định nghỉ ngơi tại một lữ quán hạng sang được Tori sắp xếp từ trước. 

「Lâu lắm rồi mới lại được ngủ trên giường...!」

  Sau khi nhân viên dẫn cả bọn đến phòng và rời đi thì tôi liền nằm vật ra chiếc giường êm ái.

  Chiếc giường phát ra một tiếng kẽo kẹt dưới sức nặng bất chợt ập xuống, rồi lại nảy lên nảy xuống.

  Nhảy lên nhảy xuống trên giường, tôi đã được tận hưởng trọn vẹn độ đàn hồi và cảm giác mềm mại độc đáo của nó.

  Quả không hổ là một lữ quán hạng sang, chỉ dành cho giới quý tộc và thương gia. Phòng ốc không chỉ rộng rãi, thoải mái mà còn có cả giường bản to nữa.

  Bản gường dư sức chứa hai người trưởng thành mà chẳng gặp bất cứ vấn đề gì. Vả lại ở đây còn có tới tận hai chiếc giường như thế nữa chứ!

  Nếu ghép chung lại với nhau thì sẽ còn tạo ra một chiếc giường khủng hơn trước nữa.

  Với ý tưởng tuyệt vời như trên, tôi quyết định sử dụng Ngoại lực ma pháp, một loại phi thuộc tính ma pháp, để kéo chiếc giường trống còn lại về phía mình.

  Và rồi, gường đôi đã thành gường đơn. Điều này khiến chiếc giường vốn đã rộng rãi thì nay lại càng thêm rộng rãi.

  Đoạn tôi lăn qua lăn lại, cố gắng ước lượng không gian.

  Cảm giác chiếc futon lún sâu vào người, bao bọc lấy cơ thể thật quá sức dễ chịu.

  Đoạn nằm sấp, úp mặt xuống tấm futon thì tôi ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng, thi thoảng lại pha chút hương nắng dịu nhẹ. 

  Chỉ cần ngửi thấy mùi hương dịu nhẹ này thôi cũng đủ để xoa dịu sự mệt mỏi sau một chuyến hành trình rồi. 

  Từ khi rời làng Koryatt, tôi toàn phải ngủ trong lều tạm bợ hoặc quấn chăn kín mít. Thật tình, mấy ngày vừa qua mệt mỏi quá trời.

  Bản thân tôi vốn cũng chẳng phải thể loại kén ăn kén ngủ gì cho cam, nhưng dù có là vậy thì một chiếc giường được trải tấm futon mềm mại ở phía trên vẫn là tuyệt nhất. Nằm trong nhà nên rất an toàn, lại không có côn trùng vo ve lúc ngủ nữa. 

  Tôi là kiểu người thích ngủ làm sao cho thoải mái nhất, ngay cả ở những nơi bất tiện. Chỉ có điều, những lúc như vậy thì cơ thể tôi thường hay đau nhức dọc đường, chắc là do cơ thể vẫn còn chưa phát triển hẳn hoi cũng nên. 

  Nếu là trên chiếc giường này thì ắt hẳn tôi có thể đánh môt giấc tới sáng. Không còn cái cảnh vừa thức giấc đã phải rên rỉ vì đau lưng nữa rồi. 

  Đoạn tôi trở mình từ tư thế nằm sấp sang nằm nghiêng.

  Dõi mắt ra bên ngoài cánh cửa sổ thì ta có thể thấy mặt trời đã bắt đầu lặn, bầu trời dần chuyển sang tối mù.

  Ánh sáng nhân tạo phát nguồn từ các ma cụ dần dần hiện ra từ các dãy nhà.

  Ngắm nhìn từng ánh đèn lần lượt bật lên trông cũng có phần thú vị.

  Trong lúc nằm đó, dáo mắt ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài thì tôi chợt nghe thấy chuyện huyên náo vọng vào từ phía hành lang.

「Được rồi, cái gường phía trong là của tôi nhé!」

「Hả? Đừng có mà giỡn mặt nhé, Irvine. Cậu ăn ngủ như c*c ấy, lại còn hay đi tiểu đêm nữa, chấp nhận số phận mà nằm ở gần cửa ra vào đi.」

「Thì như vậy cũng có ảnh hưởng đến hoà bình của thế giới đâu chứ! Hôm nọ cậu cũng nói thế rồi bắt tôi ngủ gần cửa ra vào còn gì. Lần này còn lâu tôi mới nhượng bộ!」

  Hình như Irvine và Molt đang tranh cãi xem ai phải nằm ở gần chỗ cửa ra vào thì phải.

  Nhớ lại thì hình như hồi còn ở Nhật Bổn, tranh chấp vị trí giường ngủ cũng khá là phổ biến nhỉ. Nghe cứ như chuyến dã ngoại của trường ấy nhỉ, thú dị ghê. 

  Chỉ là tôi vốn không muốn ngủ chung với mấy  cái gã lôi thôi lếch thếch như thế thôi. 

「Vậy thì để ta cái giường ở giữa nhé.」

「「Khoan đã! Roomba-san, ra phía sau dùm đi!」」

「Ồ, được không đấy?」

  Lời nói của Roomba như thể tiếp thêm chiến ý cho Irvine và Molt. 

  Roomba ngáy rất to. Nên chắc hai người họ muốn tránh xa ổng càng xa càng tốt.

  Nếu vậy, tiếp đến, hai tên đó chắc chắn sẽ tranh giành chiếc gường gần lối ra vào hòng cố  thoát khỏi "thiên lôi" Roomba càng xa càng tốt.

「Thôi, đành vậy, để tôi ngủ gần lối ra vào cho. Dù sao thì tư thế ngủ của tôi cũng có hơi bất tiện, mà nhà vệ sinh thì lại gần đây.」

「Không không, làm vậy coi sao được, lần trước Irvine đã ngủ ở gần lối ra vào rồi mà nhỉ? Lần này, Irvine cứ ngủ ở giữa đi nhé. Cậu cũng muốn ngủ ở phía đằng trong mà đúng không?」

「Này, trơ trẽn nó cũng có chuẩn mực riêng đấy nhé...!」

「Nhưng cậu mới chính là người muốn ra sau cơ mà...!」

  ...Thật tình, hai cái tên này bị làm sao vậy, khó chịu vô cùng. 

  Nghĩ tới đây tôi không khỏi khó chịu mà thở dài một hơi, biết ngay là chuyện bé sẽ xé ra to mà. 

  Nhân tiện, mấy cô gái ở tầng trên, chắc bây giờ họ đang thay đồ ngủ và trò chuyện rôm rả rồi.

  Đang lúc tưởng tượng ra viễn cảnh văng tục ở tầng giữa, dãy hành lang bỗng trở nên im bật.

  Hửm, xong rồi à? Tôi còn tưởng họ sẽ giải quyết bất hoà thông qua màn đọ tửu lượng hay ném gối hay gì đó chứ, ấy vậy mà...

  Hoàn toàn không có tiếng động nào vọng vào từ phía hành lang. Kể cả có là thương lượng hay gì đi nữa thì hai tên đó chắc chắn cũng sẽ làm ầm ĩ lên, bởi bản chất hơn thua của hai tên đó nó vậy.

  ...Kỳ lạ thật. Cứ như sự tĩnh lặng trước cơn bão vậy. Và như để xua tan những hoài nghi đó, trực giác của tôi, thứ được tôi luyện đến mức cực hạn thông qua những cuộc đấu trí cực căng với Elinora-neesan, đã rung lên hồi chuông cảnh báo.

  Nghe theo trực giác, tôi lập tức nhảy khỏi giường, áp tai vào cửa và chăm chú lắng nghe.

「...Phòng của Alfried-sama đáng lẽ phải có hai chiếc giường lớn. Nếu kê chúng cạnh nhau, cả hai có thể đánh một giấc ngon lành đấy.」

「Ra vậy. Alfried-sama vẫn còn nhỏ mà nhỉ, chắc sẽ có rất nhiều chỗ trống cho chúng ta đấy nhể... Nhưng mà tự ý nhảy vào ở chung phòng với một quý tộc như vậy liệu có ổn không đấy?」

「Alfried-sama hào phóng lắm, không như mấy tên quý tộc khó ưa đâu. Chắc là sẽ ổn thôi.」

「Ừ nhỉ. Một khi hai ta xông vào phòng, có khi cậu ấy sẽ im lặng chịu trận đấy.」

  Tiếng quần áo sột soạt vang lên, cùng với những tiếng rủ rỉ to nhỏ. 

  Cái tên khốn đó đang cố xâm phạm thánh địa của mình kia. 

  Hơn nữa, hắn ta còn định nhân lúc tình thế rối ren hòng lợi dụng lòng tốt của tôi để chiếm dụng chiếc giường nữa chứ. 

  Chỉ cần xử lý vụ này một cách hòa bình nhất có thể là được. Không thể để hai tên đó lẻn vào phòng mình được.

  Sau khi đã quyết định, tôi rời tai khỏi cửa và nhanh chóng kéo chốt, khóa trái cửa lại.

  Tiếng cửa khoá trái vang vọng khắp lối hành lang.

「「Ahhh!?」」

  Tôi vội vàng tắt đèn ma cụ và nhảy lên giường, song vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng kêu thất thanh của Irvine và Molt.

  Đoạn tôi nghe thấy tiếng bước chân chạy sọc về hướng này. 

「Đợi đã! Alfried-sama, cậu vẫn còn thức mà, đúng không? Đúng không?!」

「Tôi có trò này vui lắm nè. Cậu có muốn thử không? Dám cá Alfried-sama sẽ thích lắm cho mà xem!」

「「Nên là, làm ơn mở cửa ra đi!!!」」

  Nói rồi, cả hai hét toáng lên, đập cửa ầm ầm. Xem ra bọn họ đang rất muốn được ngủ một giấc thẳng cẳng tới sáng đây.

  Dĩ nhiên, mưu đồ ám hại tôi đã quá rõ ràng, nên không cần phải thương cảm hai cái tên đó làm gì cả. Tôi chỉ cần giả vờ như không nghe thấy gì hết là xong. Dù sao thì tôi cũng muốn được ngủ một giấc tới sáng mà. 

「Oi! Tôi biết ngài vẫn còn đang thức đấy! Cái đồ khôn lõi này!」

「Khóa cửa, cài then còn chưa đến mười giây nữa đấy nhé! Dễ ngủ thì cũng phải có quy chuẩn riêng đấy!!!」

  Tôi vẫn còn nhỏ mà, nên ngủ dễ lắm. Mà vốn dĩ tôi cũng là một người dễ ngủ mà. 

  Sau khi nhắm mắt, nằm như vậy được một lúc thì...

「Quý khách vui lòng giữ im lặng, tránh làm phiền đến những vị khách khác ạ.」

「「X-xin lỗi.」」

  Hiển nhiên, việc một nhân viên lữ quán xuất hiện và khiển trách hai cái tên đó vì cái tội gây mất trật tự âu cũng là điều dễ hiểu. 

  Sáng hôm sau.

  Sau khi dùng điểm tâm tại lữ quán, chúng tôi rời Kikka và lên đường đến Esport, một thị trấn cảng trung chuyển toạ lạc tại Vương quốc Aldonia.

  Cả bọn tạm biệt những chiếc giường êm ái và dành thêm bốn ngày nữa quấn mình trong chăn hoặc ngủ trong những chiếc lều tạm bợ. Và rồi cả đoàn sẽ có một tuần lênh đênh trên biển... Dù chỉ là để ăn đồ Nhật, song đó vẫn là một trở ngại khá lớn cần vượt qua.

  Tôi hiện tại đang rất muốn dịch chuyển trở về dinh thự rồi đó. 

  Nghĩ là vậy, song tôi vẫn leo lên cổ xe ngựa để nghỉ ngơi, nhưng khi đặt chân lên cỗ xe thì đã có những hành khách khác đợi sẵn.

  Ừ, là Irvine và Molt đó. 

「Trông hai người nhợt nhạt quá đó. Đêm qua ngủ có ngon không?」

「...Cái tên khốn này. Hôm qua còn thức mà nay vẫn còn mặt mũi để giả vờ hả.」

  Tôi thản nhiên gọi Irvine, anh ta quay lại nhìn tôi với cái bản mặt tái xanh. 

  Hình như anh ta đã già đi trông thấy rồi, trông có khi còn già hơn cả tuổi thật nữa. 

  Molt cũng chưng ra biểu cảm tương tự, đoạn dụi mắt tỏ vẻ ngái ngủ.

  Rõ ràng, đêm qua cả hai tên đã được nghe một phiên "sấm rền" trên nền nhạc remix. 

「Lúc trở về phòng thì Roomba-san đã ghép hai chiếc giường lại và nằm phơi bụng ngay vị trí trung tâm...」

  Có lẽ khi Roomba bị bỏ lại một mình thì ổng đã nảy ra sáng kiến, 「Nếu ghép ba chiếc giường lại với nhau thì chẳng phải sẽ tạo thành một chiếc giường cỡ đại hay sao!?」

「Tiếng ngáy của cái con người đó nghe chẳng khác nào tiếng sấm hết, lại còn hay lăn qua lăn lại nữa chứ. Thật quá sức chịu đựng mà...」

  Molt lẩm bẩm, mắt nhìn về hướng xa xăm. 

  Chẳng khó để tưởng tượng ra cái thân hình "cốt đột" của Roomba đang lăn qua lăn lại trên giường, tay chân thì cứ vung vẩy tứ tung. Mới nghĩ tới thôi mà đã thấy hãi hùng rồi. 

  Một khi bị con khỉ đột đó đè lên người thì chỉ có nước xác định. 

「Vậy là mấy người ngủ cùng nhau luôn hả...」

「「...Ừm.」」

  Hai tên đồng thanh trả lời bằng chất giọng có phần vô hồn.

  Đoạn có cơn gió nhẹ nhàng lướt qua mái bạt khiến giọt nước mắt của Irvine khẽ lăn dài trên gò má.

67f4297c-3834-48f3-95c5-7d01f4922309.jpg

TN: Câu cuối ông tác đạo một khổ nhỏ trong truyện ngắn 'chiếc lá cuối cùng' của nhà văn O'Henrry á, cảnh nhõi Al nhìn Irvine nó thành ra như ảnh á. Lần đầu đọc tới khúc này t cười điên :))))