Volume 5

Chương 99: Du Ngoạn Kikka

2025-09-27

3

Sau khi đến Kikka, tôi và Roomba xuống xe ngựa rồi đi dạo trên phố.

Quán trọ cho đêm nay đã được chuẩn bị sẵn, và hành lý sẽ được Tori sắp xếp cẩn thận nên sẽ không có vấn đề gì.

Chúng tôi sẽ dừng ở đây một đêm, tiếp tế những thứ cần thiết và nguyên liệu. Và bây giờ, chúng tôi sẽ nghỉ ngơi và phục hồi thể lực, vì ngày mai chúng tôi sẽ lên đường đến thành phố cảng Esport.

Irvine và Ilya đang canh gác cho Thương đoàn Toriela, trong khi Aleutia và Mort đi mua một số thứ cần thiết sẽ dùng đến sau này.

Chỉ có tôi và Roomba là không có việc gì nhiều để làm, nên chúng tôi đang cùng nhau đi dạo trong thành phố.

Nhiều quầy hàng san sát nhau ở hai bên đường chính, với mùi thịt nướng, hoa quả và rượu kích thích vị giác của mọi người.

Đủ loại người qua lại, tiếng nói của đủ loại người, tiếng rao hàng của thương nhân và tiếng cười vang lên cùng một lúc, tràn ngập bên tai tôi.

「Đúng là một thành phố cực kỳ náo nhiệt nhỉ.」

Nhìn đâu cũng thấy người là người. Một người phụ nữ mặc trang phục dân tộc với làn da nâu nhạt, một người đàn ông da trắng lạ thường mặc đồ dày cộm, một người đàn ông cởi trần với hình xăm trên người, tôi có cảm giác rằng ở đây có đủ loại người từ các chủng tộc khác nhau tụ họp, đa dạng hơn cả khu mua sắm ở thủ đô.

「Đó là vì thành phố này là nơi kết nối vương quốc Aldonia với vương quốc Misfrit. Vì vậy, nhiều người và hàng hóa đã tụ tập về đây.」

Có vẻ như Roomba đã đến Kikka nhiều lần, chú ấy đi xuyên qua đám đông với vẻ rất quen thuộc.

Khi Roomba bước đi, đám đông bị vẻ ngoài và chiều cao áp đảo của chú ấy rẽ sang hai bên, và một đứa trẻ như tôi cũng dễ dàng đi trong đám đông hơn vì mọi người xung quanh đều tránh chú ấy. Chúng tôi chỉ đơn giản là đi thẳng về phía trước, chứ không phải là diễn biến mùi mẫn kiểu chúng tôi phải nắm tay nhau để khỏi lạc.

Chà, với sự chênh lệch chiều cao này, tôi nghĩ cưỡi trên vai chú ấy còn hơn là nắm tay.

Trong khi nghĩ rằng sẽ tuyệt biết bao nếu được cõng trên vai khi mỏi chân, tôi nhìn quanh các quầy hàng và cửa hiệu san sát trên phố.

「Ồ! Trông ngon quá!」

Trong lúc đó, Roomba - người cao hơn những người xung quanh cả một cái đầu - có lẽ đã nhìn thấy thứ gì đó, chú ấy liền kéo tay tôi và đi đến chỗ đó.

Cuối cùng thì vẫn là nắm tay.

Tuy nhiên, khi một người lớn dắt tay một đứa trẻ đi trong đám đông, nó vô tình chiếm khá nhiều không gian trên đường.

Những người đi đường phải tránh Roomba trông có vẻ khó chịu.

「Roomba, nắm tay khó đi quá, chú cõng cháu trên vai được không?」

「Ồ, được thôi!」

Đồng ý với lời tôi nói, Roomba đặt hai tay vào nách tôi và nhấc bổng tôi lên, rồi đặt tôi ngồi trên vai chú ấy.

Tầm nhìn của tôi đột nhiên cao hẳn lên, và trong khi chỉ mới lúc nãy tôi là người phải ngước nhìn, thì bây giờ tôi lại là người nhìn xuống.

Tôi có thể nhìn rõ tóc xoáy trên đầu của đàn ông phụ nữ đủ mọi lứa tuổi, tôi thậm chí có thể nhìn và xác định được các cửa hàng và quầy hàng ở phía xa.

Chỗ này tốt thật. Cảm giác ngồi cũng không tệ. Có lẽ vì cơ thể của Roomba được rèn luyện tốt, nên cơ thể chú ấy gần như không rung lắc nhiều.

Vì thế, tôi có thể ngồi và cảm thấy thoải mái hơn cả khi cưỡi ngựa. Nếu làm thế này ngay từ đầu thì đã thoải mái hơn rồi.

Khi tôi đang nghĩ vẩn vơ, có vẻ Roomba đã đến nơi chú ấy đang tìm.

「Chào mừng quý khách!」

Một ông lão đang nướng xiên gà trên vỉ nhìn chúng tôi và vui vẻ gọi.

Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ đó là yakitori, nhưng có vẻ nó được tẩm ướp bằng muối và tiêu.

Dù sao đi nữa, nếu ăn thì sốt Tare sẽ ngon hơn, nhưng vị mặn cũng rất sảng khoái và không tệ.

Những khách hàng trước đó đang đứng xếp hàng, chờ đợi xiên gà của họ, và chúng tôi cũng đợi đến lượt mình trong khi bàn xem sẽ ăn bao nhiêu.

「Này, nhóc ăn mấy xiên?」

「Sáu xiên gà!」

「Được rồi!」

Tất nhiên, không phải mỗi người ba xiên, mà là năm cho Roomba và một cho tôi.

Tôi đã mất công đến Kikka, nên tôi muốn ăn thứ gì đó mà tôi chưa từng ăn trước đây. Tôi nghĩ mình sẽ từ từ thưởng thức đủ loại món ăn.

Xiên gà là một món phổ biến, nhưng cũng đúng là tôi đang thèm thịt tươi sau chuyến đi trên xe ngựa. Một xiên cũng không sao.

Nếu tôi lấy nguyên liệu từ ma pháp không gian của mình ra thì mọi chuyện sẽ được giải quyết, nhưng hiện tại tôi đang tận hưởng chuyến đi bằng xe ngựa, nên tôi không dùng nó. Tôi cũng có thể tận hưởng không khí của chính chuyến đi.

Mặc dù, khả năng cao là tôi sẽ lấy chúng ra trên đường về nhà..........

「Hai người là cha con à? Tóc thì giống nhau, nhưng nét mặt thì không.」

Ông lão bắt đầu nói chuyện với chúng tôi trong khi lật những xiên gà trên vỉ.

「Không phải đâu. Thằng bé này là con trai của bạn thân tôi. Không phải con tôi.」

Sau lời nói của Roomba kèm theo một nụ cười gượng, tôi cũng gật đầu lia lịa.

「À, ra vậy. Chẳng trách trông không giống nhau, tôi cứ tưởng hai người là cha con chứ.」

「Thằng bé này thực ra cũng không giống cha nó lắm.」

Chú đang nói gì vậy chứ, ông lão và Roomba bắt đầu cười.

Nếu tôi được thừa hưởng những nét của cha Nord như anh Sylvio, thì tôi đã sinh ra với vẻ ngoài đẹp trai hơn rồi. Và trong trường hợp đó, có lẽ cuộc đời tôi đã dễ dàng hơn nữa rồi.

Khi ông lão và Roomba đang trò chuyện, xiên gà đã nướng xong, nên chúng tôi trả tiền và rời đi.

「Hẹn gặp lại!」

「Ồ! Lúc về chúng tôi sẽ đi qua đây, tôi sẽ lại đến mua nữa!」

Vì một lý do nào đó, tôi thích những cuộc gặp gỡ và chia ly nhỏ nhặt như thế này, vì loại phong tục này đã bắt đầu phai nhạt trong kiếp trước của tôi.

Có lẽ Roomba khát nước, chú ấy chỉ tay vào một quầy hàng trước mặt chúng tôi, ngay khi tôi vẫn đang ăn xiên gà.

「Ồ, có bia ale và nước trái cây ở đằng kia! Đi mua thôi!」

Chú ấy có lẽ chỉ muốn uống chút rượu sau khi ăn xiên gà muối.

Hôm nay chúng tôi chỉ đi tham quan, nên uống một chút vào ban ngày cũng không sao.

Tôi cũng muốn uống, nhưng Roomba là một người uống rượu rất khỏe nên chú ấy sẽ không say.

Tại quầy bán bia ale, Roomba vui vẻ nhận lấy cốc gỗ chứa bia và ngay lập tức uống nó.

「……Nó nguội ngắt.」

Anh ấy lên tiếng phàn nàn.

「Chà, đó là bia ale bán ở sạp hàng mà. Không có chuyện họ sẽ làm lạnh nó bằng nước lạnh hay dụng cụ ma pháp Băng đâu?」

Ngoài một nhà hàng cao cấp, các quầy hàng bán bia ale giá rẻ không thể nào làm lạnh bia thành bia lạnh như băng được. Không phải là họ không thể làm, mà họ chắc chắn sẽ lỗ vốn nếu họ làm vậy.

「Al! Nhóc làm giúp ta như mọi khi nhé?」

「Vâng, vâng.」

Tôi nhận lấy chiếc cốc mà Roomba giơ lên, rồi dùng Băng ma pháp lên nó.

Một luồng khí lạnh mờ ảo thoát ra từ chiếc cốc, và trong nháy mắt, toàn bộ chiếc cốc lạnh đi.

Chú ấy nói ‘như mọi khi’, đó là vì tôi đã làm lạnh bia nhiều lần ở quán của cô Celia, trong dinh thự, và những nơi tương tự, tôi không mắc sai lầm nào khi làm việc này.

Dân làng Koryatt rất thích uống rượu, nên họ thường nhờ tôi giúp.

Trong thế giới này, trừ khi bạn có thể sử dụng Băng ma pháp, chỉ những người khá giàu mới có thể uống đồ uống lạnh, không có cách nào khác.

Vì thế, tôi được mời đến bữa tối, tiệc sinh nhật, và những dịp tương tự, nhưng tôi không phiền vì họ luôn cho tôi một ít rau củ, trái cây tươi hoặc thịt.

「Ồ! Đúng nó rồi, chính nó!」

Nhận lại ly bia lạnh từ tôi, Roomba không thể không tu một hơi trong khi phát ra tiếng ực ực khi chú ấy uống những ngụm lớn và thở ra sảng khoái.

Vì tôi cũng thích uống rượu ở kiếp trước, nên tôi có chút ghen tị. Một người được coi là người lớn nếu họ mười lăm tuổi, nên bạn có thể uống rượu nếu bạn ở độ tuổi đó.

Không phải là bạn bị cấm uống rượu cho đến khi đúng mười lăm tuổi, nhưng vì một lý do tương đối mơ hồ là nó sẽ không tốt cho cơ thể trẻ em, nên họ thường sẽ uống vào khoảng mười ba tuổi.

Tôi không biết liệu lưỡi hay cơ thể mình có thể cảm nhận được vị ngon của nó vào thời điểm đó hay không, nhưng tôi sẽ không thể nếm nó trong một khoảng thời gian dài gấp đôi. Thật cô đơn.

Mà thôi, tôi cũng khát nước.

「Roomba, cháu cũng khát, đi mua nước trái cây đi.」

「Hửm? Ồ, xin lỗi. Ly bia lạnh này ngon quá. Vậy thì, chúng ta đi mua nước nho đặc sản của Kikka đi.」

Khi tôi phản đối bằng cách giật nhẹ mái tóc màu nâu nhạt như bờm của chú ấy, Roomba bắt đầu đi.

Nếu chú ấy không nhận ra tôi đang kéo tóc, thì tôi sẽ giật cái bịt mắt cao su của chú ấy cho nó kêu một tiếng bốp.

「Nước nho, ở thủ đô cũng uống được mà phải không?」

Nó không thể thu hoạch được ở làng chúng tôi, nhưng chúng được phân phối ở thủ đô. Tôi đã cất chúng trong không gian của mình bằng Ma pháp không gian, nên khó có thể nói rằng nó là đặc sản của Kikka. Nếu có thể, tôi muốn uống một loại nước ép mà tôi chưa từng thấy trước đây.

「Nho ở đây được sản xuất ở Aldonia. Nói thật với nhóc, nó ngon hơn nho ở nước ta. Nếu nhóc pha nó vào rượu, nó sẽ biến thành một loại rượu dễ uống, êm dịu, và khi nhóc làm thành nước ép thì nó sẽ sền sệt và đậm đà.」

「……Cháu hiểu rồi. Nếu chú nói như vậy, nó làm cháu rất mong đợi.」

Nếu nó không khác mấy so với loại ở thủ đô, tôi sẽ giật cái bịt mắt của chú ấy một tiếng bốp.

Sau khi chúng tôi đi qua năm quầy hàng - trong khi háo hức mong chờ những gì Roomba nói -, có một quầy hàng trông giống như chú ấy miêu tả.

Đó là một quầy hàng đơn giản với ba thùng gỗ lớn được xếp thành hàng, nhưng đám đông thì thật đáng kinh ngạc.

Có rất nhiều người ở đây đang xếp hàng trong khi cầm một chiếc cốc trong tay, đông hơn nhiều so với quầy xiên gà và quầy bia ale lúc nãy.

「Một ly nước nho đậm đặc từ Aldonia, giá sáu đồng! Những ai nghĩ rằng nó đắt sẽ hiểu sau khi thử uống! Chúng tôi đảm bảo hương vị của nó!」

Một nữ nhân viên bán hàng lớn tiếng quảng cáo, thu hút khách hàng.

Mặc dù bạn có thể mua nước trái cây ở thủ đô với giá khoảng ba đồng, nhưng nước ép này lại có giá gấp đôi.

Tuy nhiên, có rất nhiều khách hàng xếp hàng mà không quan tâm đến mức giá đó.

Người nhận tiền từ khách hàng là một thanh niên trẻ - một người khác với người rao hàng - và đưa cho họ một chiếc cốc.

Sau đó, khách hàng lấy cốc và kéo cần gạt trên thùng. Rồi, một dòng nước ép màu tím đặc quánh - gần như ngả sang màu đen - chảy ra từ thùng.

Tôi hiểu rồi, vậy là bạn trả tiền rồi tự mình đổ đầy cốc, hử.

「Này? Nơi này nổi tiếng nhỉ?」

「Ừm, chúng ta mau xếp hàng thôi!」

Nói một cách vội vã, Roomba xếp vào cuối hàng.

Có khá nhiều người xếp hàng, nhưng vì đây là kiểu tự phục vụ sau khi trả tiền, nên dòng người di chuyển khá nhanh.

Tôi chờ đợi trong sự mong chờ, cảm thấy phấn khích khi xem mọi người nhâm nhi ly nước của họ một cách thích thú.

Và sau một hồi chờ đợi. Cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi. Tôi đã lo lắng rằng nước ép trong thùng sẽ hết khi chúng tôi chờ, nhưng rồi tôi thở phào nhẹ nhõm vì họ vẫn còn hàng dự trữ.

Khi tôi tự rót nước ép, tôi gặp khó khăn khi làm việc đó trên vai anh ấy, nên tôi đã xuống khỏi vai Roomba một lúc. Sau đó, tôi trả cho người đàn ông sáu đồng và nhận một chiếc cốc đặc biệt cho nước ép.

Giờ thì, tôi sẽ tự rót cho mình, nhưng ngay lúc đó, anh chàng bán hàng đã gọi tôi dừng lại.

「A, nhóc không thể đổ vào cốc bia ale được!」

「Hửm? Không được ạ?」

「Cốc bia ale lớn gấp đôi cốc chuyên dụng cho nước ép mà. Xin hãy dùng cốc đặc biệt của chúng tôi.」

Có vẻ như anh chàng đang ngăn Roomba khi chú ấy định đổ nước ép vào cốc bia ale của mình.

Có lẽ là vì giá sẽ thay đổi tùy thuộc vào kích thước của cốc. Họ khá là khôn khéo.

Mà khoan, đây không phải lần đầu chú ấy uống thứ này, chú ấy đang làm gì vậy nhỉ?

Khi tôi đang thắc mắc, chiếc cốc đặc biệt của Roomba được đưa đến và anh ấy lấy nó.

「……Lần trước mình vẫn làm được mà.」

Tôi hiểu rồi, có phải lần trước chú đã lợi dụng đám đông để đổ vào cốc bia ale của mình không? chú cũng kiên quyết ghê.

Khi tôi kéo cần gạt, một dòng nước nho đặc và đậm đà chảy ra từ thùng. Trong khi tôi ấn tượng với thứ chất lỏng đặc quánh mà bạn không thể nghĩ đó là nước ép, tôi đổ nước ép vào cốc của mình sao cho nó không bị đổ.

Khi bạn nhìn xuống vỉa hè lát đá bên dưới, trông nó có vẻ hơi thảm. Có rất nhiều vết bẩn từ nước nho bị lãng phí vì mọi người quá tham lam.

Điều này chắc chắn là do nó quá ngon.

Khi tôi cầm cốc nước nho và đi sang bên lề đường, Roomba cũng đi theo với tốc độ khá chậm.

Đó là vì chú ấy đã đổ nước ép đầy đến tận miệng cốc, và nó như sắp tràn ra nên chú ấy phải vừa đi vừa ghé miệng vào cốc.

「Chú đổ nhiều quá đấy.」

「Ta nghe nói làm vậy sẽ ngon hơn. Nhóc thử uống đi.」

Khi tôi đưa miệng lên cốc - theo lời thúc giục của Roomba -, một chất lỏng đặc và nặng chảy vào miệng tôi.

Hương thơm dịu dàng của nho tràn ngập khoang miệng. Rồi vị ngọt bắt đầu lan tỏa trên lưỡi.

Nước nho còn đậm đà hơn tôi tưởng tượng.

「Nó thực sự rất đậm đà.」

「Hahaha, đúng không?」

Roomba cười như thể thích thú với phản ứng của tôi khi tôi kinh ngạc thốt lên.

Thật bực mình, nhưng nó ngon đúng như Roomba nói. Nếu nó ngon đến thế này, thì tôi nghĩ sáu đồng là xứng đáng cho hương vị này. Nó có một hương vị không thể so sánh với nho từ thủ đô. Ngay cả khi có cùng loại nho, thì nó cũng sẽ không giống nhau. Tôi đoán nó là một thứ gì đó giống như đặc sản địa phương của Aldonia, hử?

Trong khi tôi vẫn còn ấn tượng với nước ép, Roomba và tôi vừa đi vừa nhấm nháp ly nước ép như thể để thưởng thức nó.

Tôi nghĩ đó là khi nước ép trong cốc đã giảm đi khoảng một nửa, tôi đột nhiên có một ý nghĩ.

「Cái này, nếu dùng Băng ma pháp làm lạnh thành sorbet thì có ngon không nhỉ?」

「Sorbet?」

Bỏ mặc Roomba đang nghiêng đầu nói một cách ngọng nghịu, tôi làm lạnh cốc của mình bằng Băng ma pháp.

Làm lạnh nó một cách kỹ lưỡng, đủ lạnh nhưng không đến mức đóng băng hoàn toàn. Việc điều chỉnh hoàn hảo lượng ma thuật sử dụng khá là khó.

Một lớp màng mỏng bao phủ lấy mặt nước ép khi nó tạo ra tiếng rắc rắc.

Sau đó, tôi tạo ra một chiếc thìa bằng Thổ ma pháp và cắm nó vào phần nước nho đã đông lại vừa phải.

Một âm thanh lạo xạo thỏa mãn - giống như âm thanh bạn tạo ra khi bước trên tuyết - có thể nghe thấy.

Nó đã trở thành một món sorbet tuyệt vời!

Sau đó tôi khuấy nó bằng thìa để làm nó mềm ra và múc một miếng.

Những thứ lấp lánh tựa như thạch anh tím chất đống trên chiếc thìa.

「Cái gì vậy? Cát à.....đó là đá sao?」

Tôi từ từ đưa chiếc thìa về phía miệng mình, trong khi Roomba nhìn với miệng há hốc.

Khi tôi nhai, có một tiếng giòn tan nhẹ, và sorbet tan chảy vì nhiệt độ trong miệng tôi.

Từ sorbet tan chảy, một cảm giác lạnh dễ chịu và một vị nho đậm đặc hơn nữa lan tỏa.

「Sự kết hợp này quá bá đạo........」

Nếu đây là mùa xuân thì nó sẽ rất ngon. Và nếu bạn ăn nó vào một ngày hè nóng nực, nó sẽ còn ngon hơn nữa.

Nho của Aldonia........không thể xem thường được.

Có thể sử dụng Băng ma pháp, Tôi thật hạnh phúc. Chúa ơi, con cảm tạ Người.

「Này! Có ngon không!? Mặc dù ta không rõ lắm, nhưng nhóc làm cho ta một ly như thế đi!」

Ngay khi tôi cảm thấy mình đang thăng thiên, Roomba lay vai tôi để đưa tôi trở lại thực tại. Ồ, nếu tôi cứ ở trong trạng thái đó thì sorbet đã tan chảy hết rồi.

Tôi cũng dùng Băng ma pháp lên nước nho của Roomba và biến nó thành sorbet.

Sau đó tôi làm một chiếc thìa tương tự bằng Thổ ma pháp và đưa cho chú ấy, rồi Roomba bắt đầu ngấu nghiến nó.

Không cần phải nói, Roomba bắt đầu bị đau đầu.