Sau khi đặt chân đến Kikka, tôi cùng Roomba đã xuống khỏi xe ngựa và đi dọc con phố.
Nhà trọ qua đêm đã sớm được chuẩn bị, còn hành lý thì được nhóm Tori bảo quản cẩn thận nên cũng chẳng có gì phải lo lắng cả.
Chúng tôi sẽ dừng chân tại thị trấn này trong một đêm để tiếp thêm nhu yếu phẩm cần thiết. Sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức thì ngày mai chúng tôi sẽ khởi hành đến thành phố trung chuyển Esport.
Irvine cùng Illya sẽ tháp tùng đoàn thương nghiệp Toriela, còn Aryura và Mort sẽ đi thu mua nhu yếu phẩm cần thiết.
Chỉ có tôi và Roomba là không có việc gì để làm, bởi vậy mà cả hai đã quyết định cùng nhau đi ngao du ngắm cảnh.
Dọc hai bên vệ đường, vô số sạp hàng nối đuôi nhau kéo dài đến cuối đoạn đường, nhờ vậy mà mùi hương thịt nướng, hoa quả, rượu vang đang lan toả khắp nơi và khiến mọi người đi qua khó lòng mà kiềm chế.
Dòng người tấp nập qua lại với đủ thể loại người dân từ những ngành nghề khác nhau, tiếng cười nói vui vẻ vang vọng khắp lối.
「Thị trấn này sôi động quá nhỉ.」
Trước mắt tôi chỉ toàn người với người. Có nữ nhân nọ với làn da ngăm đang bận trên mình một bộ trang phục truyền thống lặng lẽ lướt qua, và một người nam nhân da trắng ăn mặc dầy cộm đi tới, chỗ khác lại có một người đàn ông đô con cởi trần với cơ thể chằng chịch vết săm. So với khu thương mại ở Thủ đô thì thị trấn này tiếp đón đủ thể loại chủng tộc đổ về từ tứ xứ.
「Thì bởi thị trấn này là nơi giao thoa giữa vương quốc Aldonia và Misfrit mà. Bởi vậy mà dân tứ xứ đổ về đây rất đông.」
Có vẻ như Roomba đã đến đây rất nhiều lần, bác ấy di chuyển qua dòng người như thể đã rất quen thuộc với nơi này.
Khi Roomba tiến về phía trước thì đám đông đã bị rẻ ra sang hai bên do cơ thể "khỉ đột" của bác ấy, nhờ vậy mà một đứa nhóc như tôi cũng có thể đi đứng một cách thoải mái do mọi người đang cố né bác ấy hết cỡ. Cả hai cứ thế mà thẳng tiến về phía trước, "nắm tay nhau để tránh bị lạc á?" Đừng có mơ!!
Thật ra với cái chiều cao chênh lệch lớn như vậy thì tôi muốn đi "kiệu" hơn là nắm tay nắm chân với một lão cốt đột.
Trong lúc bản thân đã quá chán ngán với việc cuốc bộ và muốn leo lên vai Roomba ngồi thì tôi quay sang những sạp hàng xung quanh.
「Ồ, cái kia trông ngon ghê!!」
Cùng lúc đó, Roombaーcái người cao hơn đám đông xung quanh một cái đầuーbị thu hút bởi thứ gì đó, đoạn bác ấy kéo tay tôi và lôi thẳng về hướng đó.
Kết quả là tôi đã phải nắm tay ổng.
Tuy nhiên, vừa di chuyển vừa nắm tay một đứa nhóc như vậy sẽ ngốn khá nhiều không gian trên phố.
Trong hoàn cảnh đó, những người đang vừa di chuyển vừa phải né Roomba đã tỏ rõ sự bất mãn.
「Bác Roomba này, vừa đi vừa phải nắm tay kiểu này khó di chuyển quá, bác kiệu cháu đi.」
「Ôu, ý hay đấy!!」
Roomba nghe xong thì liền đồng ý cái rụp, ngay sau đó bác ấy vòng tay qua, nhấc bổng tôi lên và đặt lên bả vai.
Tầm nhìn của tôi lập tức thay đổi, mới vừa nãy còn phải ngẩn mặt nhìn lên thì nay tôi đã được hưởng trọn đặc quyền "nhìn đời bằng nửa con mắt".
Tôi giờ có thể nhìn rõ xoáy tóc của những người xung quanh, thậm chí còn có thể nhìn rõ cửa hiệu/sạp hàng bầy bán ở phía đằng sau.
Chắc là do cơ thể Roomba đã qua tôi luyện, nên ngồi trên vai bác ấy cũng chẳng mấy run lắc.
Cảm giác ngồi ghế hạng nhất là đây ư?
Nhờ thế mà tôi có thể ngồi đây cả ngày, cảm giác còn sướng hơn cả lúc ngồi trên xe ngựa nữa.
Phải chi mình làm vậy ngay từ đầu thì hay biết mấy.
Trong lúc tôi đang bận suy nghĩ vẩn vơ thì Roomba đã đến được nơi bác ấy muốn đến.
「Mại dô mại dô!!」
Khi trông thấy chúng tôi, cái ông bác đang bận nướng thịt gà xiên que trên vỉ liền cất tiếng mời gọi.
Mới đầu tôi còn tưởng ổng đang làm món yakitori, nhưng xem chừng món này được ướp bằng muối ớt thì phải.
Tóm lại là món này ăn chung với sốt Tare thì hết xẩy con bà bảy luôn, vị mặn mặn sẽ kích thích vị giác, nói chung là không có chỗ nào để chê.
Khách hàng đến trước thì đang xếp thành hàng để chờ tới lượt được thưởng thức món thịt gà nướng xiên que. Thế là cả hai người bọn tôi cũng mau chóng xếp hàng chờ đến lượt, trong lúc rảnh rỗi thì bàn xem nên mua bao nhiêu xiên.
「Oi, hai người muốn mua bao nhiên xiên?」
「Sáu xiên!!」
「Được, đợi chút!!」
Bình thường thì bọn tôi sẽ chia đều mỗi người ba xiên, nhưng lần này thì Roomba sẽ dứt năm xiên còn tôi thì nhấp môi thôi.
Đã lặn lội đường xá xa xôi để mò đến tận thị trấn Kikka thì phải ăn thứ gì đó chưa từng thưởng thức qua mới được. Cứ từ tốn thưởng thức đặc sản địa phương thôi.
Mà thực ra thịt gà nướng xiên que cũng khá bình thường, nhưng kể từ khi khởi hành đến tận lúc này thì tôi vẫn chưa được ăn món thịt nào ra hồn, nên ăn một chút cũng chả sao.
Nếu moi đồ ăn dự trữ bên trong "kho lưu trữ" ra thì vấn đề sẽ được giải quyết một cách gọn ghẻ, nhưng hiện tại tôi đang tận hưởng chuyến hành trình nên tạm thời sẽ không dùng đến phương pháp đó.
Mạnh miệng là vậy, song tôi cũng chẳng biết liệu mình có thể kiềm chế được bản thân trên đoạn đường hồi hương hay không nữa...
「Cả hai bố con có màu tóc giống nhau mà sao diện mạo lại trông khác nhau một trời một vực vậy.」
Ông chú đứng quầy cất tiếng bắt chuyện với cả hai trong lúc trở mặt xiên thịt trên vỉ nướng.
「Làm gì có chuyện đó. Tên nhóc này là sản phẩm của thằng bạn chí cốt của tôi ấy. Không phải con hàng do tôi sản xuất đâu.」
Theo sau lời giải thích và điệu cười có phần gượng ép của Roomba thì tôi cũng gật đầu lia lịa.
「À, thì ra là vậy. Hèn gì trông cả hai chẳng giống nhau một chút nào, tôi còn tưởng cả hai là bố con nữa cơ.」
「Mà nhìn vậy thôi, chứ tên nhóc này trông cũng chẳng giống bố nó một chút nào luôn á.」
『Bác đang nói cái quái gì vậy?』
Nói tới đây, ông chú bán thịt và Roomba liền cười phá lên.
Nếu mà tôi được như Sylvio-niisan và thừa hưởng đôi nét điển trai của Nord-tousan thì chắc đã có bản mặt ưa nhìn hơn rồi. Nếu mà được như vậy thì chắc tôi đã có một cuộc sống dễ thở hơn nhiều rồi.
Trong lúc ông chú bán thịt và Roomba đang bận tám chuyện thì mấy xiên thịt mà chúng tôi gọi đã chín. Tới đây thì cả hai trả tiền và rời đi.
「Nhớ ghé ủng hộ nữa nhé!!」
「Được!! Lúc trở về, nếu có đi ngang thì tôi sẽ ghé qua ủng hộ!!」
Không hiểu sao tôi lại thấy thích những cuộc gặp gỡ qua đường như thế này nữa. Mấy chuyện kiểu này ở kiếp trước, chắc chẳng mấy khi tôi được trải nghiệm qua.
Trong lúc tôi vẫn còn đang bận nhăm nhi xiên thịt nướng thì Roomba đã chỉ tay về hướng một quầy hàng ở phía trước mặt, chắc do ổng khát nước đây mà.
「Đằng đó có bán bia với nước trái cây kìa, ta qua đó xem thử đi!!」
Lão này chỉ muốn nốc cồn sau khi ăn thịt xiên nướng thôi...
Mà hôm nay cả hai cũng chỉ đi dạo phố nên uống một chút chắc cũng chả sao.
Tôi cũng muốn uống lắm chứ, nhưng cái lão cốt đột này tửu lượng ác lắm, lão chẳng chịu sỉn đâu.
Tại quầy bán bia, Roomba hớn hở cầm lấy cái vạ gỗ chứa đầy bia và đưa lên miệng làm một hơi.
「.... Nhạt toẹt.」 Bất mãn ra mặt.
「Thì bởi đây là quầy bia ngoài trời mà. Làm gì có chuyện ướt lạnh bằng đá tảng hay băng ma pháp ở ngoài này chứ?」
Chỉ có mấy nhà hàng sang trọng mới có khả năng phục vụ bia lạnh thôi. Mấy sạp bán bia rẻ tiền thì làm gì có khả năng phục vụ bia lạnh. Dĩ nhiên, không phải là họ không thể làm vậy, chỉ là nếu làm vậy thì mấy cái sạp hàng kiểu đó sẽ nắm chắc phần phá sản.
「Al, nhờ nhóc làm như mọi khi nhé?」
「Vâng, tới liền.」
Tôi nhận lấy cái vạc mà Roomba đưa lên, rồi áp Băng ma pháp lên nó.
Hơi lạnh liền toả ra từ thành vạc, và chỉ trong chớp mắt, cả cái vạc đã lạnh toát.
Bác ấy bảo "như mọi khi" là do tôi vẫn thường xuyên ủ bia lạnh ở quán ăn của Celia-san, tại dinh thự và nhiều chỗ khác nữa.
Dân làng Koryatt toàn thuộc dạng ma men, nên bọn họ rất hay nhờ tôi giúp những chuyện như thế này.
Nói tóm lại, trừ phi bạn biết dùng Băng ma pháp, còn không thì chỉ có dân giàu sụ mới có khả năng chạm tay vào cốc bia lạnh. Đây là thường thức rồi, nên chỉ còn cách cố mà chịu lấy thôi.
Nhờ thế mà tôi thường được mời đến ăn tối, dự tiệc mừng tuổi và ti tỉ thứ khác. Nhưng tôi cũng chẳng để bụng đâu. Được bọn họ chiêu đãi những món ngon thì còn gì bằng.
「Ồ, thế này mới đúng bài chứ!!」
Nhận lại vạc bia mát lạnh, Roomba không kiềm được mà nốc một hơi *ực ực*, xong xuôi thì thở phào một cách sảng khoái.
Do kiếp trước bản thân cũng rất thích uống bia nên tôi đã có chút ganh tị khi trông thấy cảnh này.
Tại thế giới này, tuổi trưởng thành rơi vào khoảng tầm 15, nên ta có thể tọng bia vào mồm kia đủ tuổi.
Uống bia trước tuổi cũng chẳng phải việc gì quá ghê gớm, nhưng vì đang tuổi ăn tuổi lớn mà tọng cồn vào người sẽ gây ảnh hưởng đến thể trạng phát triển tự nhiên của cơ thể, nên phải tầm mười ba tuổi thì mọi người mới bắt đầu uống đồ có cồn.
Tôi cũng chẳng thể biết liệu lúc đó đầu lưỡi của mình có thể cảm nhận được vị tê tê của bia hay không nữa, nếu không thì lại thấy thất vọng gấp đôi. Chỉ cần nghĩ tới thôi là tôi đã cảm thấy buồn thối ruột rồi.
Mà quan trọng hơn, tôi cũng bắt đầu cảm thấy khát khô cổ họng rồi.
「Roomba, cháu khát quá, ta đi mua nước ép đi.」
「Hửm? À ừ, tại bia lạnh đã quá, nên ta quên mất. Được rồi, vậy thì ta đi tìm mua món nước ép nho trứ danh của Kikka đi.」
Lúc tôi giật tóc ra hiệu thì Roomba mới chịu di chuyển.
Nếu mà còn hông chịu nghe nữa thì tôi sẽ kéo căng cái tấm che mắt bằng cao su của ổng và thả tay ra cho ổng nhớ đời.
「Nước ép nho á, cái món này ở Thủ đô cũng có mà?」
Dù ở làng Koryatt không thể gieo trồng loại nông sản này, nhưng đến Thủ đô thì ta vẫn có thể mua được. Tôi có trữ một ít bên trong Kho lưu trữ, nên khó mà xem món này là đặc sản của Kikka được. Nếu được, tôi muốn thử loại nước ép mà bản thân chưa từng nếm qua cơ.
「Nho ở đây được nhập từ bên vương quốc Aldonia đấy. Thật lòng mà nói thì nho ở Aldonia ngon hơn bên vương quốc mình nhiều. Nếu pha chung với rượu thì nó sẽ trở thành một loại rượu nhẹ thơm nấc, còn khi ép lấy nước thì hỗn hợp sẽ trở nên sánh mịn, hương vị đậm đà hết chỗ chê luôn.」
「.... Ra vậy. Nếu bác đã khen như thế thì sao mà cháu có thể cưỡng lại được.」
Nếu hương vị mà vẫn giống như nho ở Thủ đô thì cháu sẽ cho miếng bịt mắt của bác biết tay đấy.
Sau khi lướt qua năm sạp hàng, sạp bán nước ép mà bác ấy hết lời khen ngợi cuối cùng cũng hiện ra.
Trước mắt bọn tôi bây giờ là một sạp hàng đơn giản với ba cái thùng gỗ được đặt ở phía trước. Ấy thế mà dòng người xếp hàng chờ đợi ở đấy vẫn rất đông.
So với sạp hàng bán thịt nướng và bia khi nãy thì nơi đây tấp nập hơn hẳn, mọi người cầm một chiếc cốc nhỏ trên tay và xếp thành hàng nối dài.
「Mại dô, mại dô!! Một cốc nước nho Aldonia với chỉ sáu đồng thôi!! Bao uống, không ngon không tính tiền luôn êy!!」
Một cô tiếp viên lớn giọng mời gọi khách hàng.
Ở Thủ đô, nước ép kiểu này cũng chỉ có giá ba đồng thôi, như vậy là đắt gấp đôi rồi đấy.
Nhưng xem ra khách hàng đến đây xếp hàng lại chẳng mấy bận tâm đến chuyện giá cả thì phải.
Thu ngân là một cậu trai trẻ, thu tiền xong thì cậu ta đưa cho khách hàng một chiếc cốc dùng một lần. Sau đó thì khách hàng sẽ tự vặn van mở của chiếc thùng gỗ, từ bên trong, một thứ chất lỏng sền sệt màu tím ngã đen bắt đầu rỉ ra và đong đầy chiếc cốc.
Ra vậy, kiểu như thanh toán xong rồi tự phục vụ nhỉ.
「Mà nè, hình như sắp hết rồi kìa!?」
「Un, mau đi xếp hàng thôi!!」
Nói rồi, Roomba mau chóng chạy đi xếp hàng.
Dòng người nối đuôi nhau xếp thành hàng dài, nhưng vì đây là kiểu tự phục vụ nên dòng người vơi đi rất nhanh.
Tôi háo hức chờ đợi trong lúc nôn nóng quan sát dòng người đong đầy chiếc cốc của họ.
Một lúc sau thì cuối cùng cũng đến lượt bọn tôi. Do nước ép đang vơi dần trong lúc chờ đợi nên tôi đã có chút lo sợ, nhưng khi tới lượt thì đã tỏ ra nhẹ nhõm thấy rõ.
Lúc tới lượt lấy nước ép, do không thể làm thế trên vai Roomba nên tôi đành phải tọt xuống.
Đoạn tôi trả tiền và nhận lấy chiếc cốc.
Được rồi, giờ thì đi lấy nước ép thôi.
Nhưng chính ngay lúc "đạt chân lên thiên đường" thì anh thu ngân vội vã cất tiếng ngăn tôi lại.
「Này, không được sài vạc uống bia đâu đấy!!」
「Hả? Không được á!?」
「Tất nhiên là không rồi. Cái vạc đó phải to gấp đôi cái cốc mà chúng tôi đã chuẩn bị đó. Xin thứ lỗi, nhưng mong quý khách hãy dùng cái cốc này ạ.」
Xem chừng lý do anh thu ngân cản Roomba lại là bởi ổng định dùng cái vạc uống bia để rót nước ép thì phải.
「.... Nhưng lần trước vẫn được mà.」
Thì ra là vậy, hoá ra lần trước ổng lợi dụng dòng người đông đúc để dùng cái vạc uống bia rót nước ép. Cái lão này nhìn vậy mà khôn lõi gớm.
Khi vặn van thì một loại nước ép đặc sệt bắt đầu thoát ra khỏi cái thùng gỗ, tôi mau chóng đưa cốc vào hứng để tránh làm vươn vãi ra bên ngoài.
Bởi tính cách con người vốn tham lam nên khi đưa mắt nhìn xuống nền đất bên dưới thì ta sẽ thấy chỗ nước ép vươn vãi khắp nơi. Lãng phí ghê.
Món này ngon đến vậy ư.
Khi tôi cầm cốc nước ép đi qua vệ đường thì Roomba cũng bẽn lẽn theo sau.
Do rót nước ép đầy tràn chiếc cốc nên ổng đang phải đi đứng hết sức nhẹ nhàng, song chắc do sắp đổ nên ổng đã phải vừa đi vừa húp sùn sụt.
「Bác tham vừa thôi chứ.」
「Tại ta nghe nói, nếu làm như vậy thì lúc uống sẽ ngon hơn đó. Không tin thì nhóc uống thử đi.」
Khi tôi đưa cốc lên miệng và húp sùn sụt giống như cái cách mà Roomba đã uống khi nãy, một thứ chất lỏng đặc sệt ngay lập tức tràn vào trong vòm họng.
Hương nho dịu nhẹ lập tức lấp đầy khoang miệng, sau đó vị ngọt bắt đầu lan toả ra khắp nơi.
Loại nước ép này đúng là ngon quá trời quá đất luôn.
「Đúng là đậm đà thật!!」
「Hahahahahaaaa, thấy chưa, ta đã bảo rồi mà?」
Roomba cười phá lên như thể đang tận hưởng bộ dạng bất ngờ của tôi.
Dù bản thân có hơi hậm hực, nhưng quả thực Roomba nói rất đúng. Nếu đã ngon đến mức này thì mức giá sáu đồng kia xem chừng lại rất hợp lý. Hương vị giống nho này bỏ xa cái loại được bày bán ở Thủ đô.
Dù có là chung một giống nho thì hương vị nông sản vẫn phụ thuộc vào thổ dưỡng của từng vùng. Chắc đây là đặc sản của vương quốc Aldonia rồi.
Trong lúc vẫn còn đang đê mê trước hương vị của thứ đồ uống này, tôi và Roomba tiếp tục dạo bước dọc con phố trong khi nhấm nháp cốc nước ép cứ như thể muốn lưu giữ hương vị dịu nhẹ này bên trong khoang miệng lâu nhất có thể.
Khi cốc nước ép vơi đi một nửa thì một ý nghĩ bất chợt loé lên trong đầu.
「Cái món này chẳng phải rất hợp để làm siro kem hay sao?」
「Siro kem là cái gì thế?」
Ngó lơ ông bác Roomba đang nghiêng đầu sang một bên tỏ vẻ khó hiểu, tôi mau chóng sử dụng Băng ma pháp để ướp lạnh chiếc cốc.
Ướp lạnh vừa đủ để tránh hỗn hợp bên trong đông cứng. Thao tác ma lực làm sao để cho ra kết quả đó quả thực rất khó.
Một lớp máng mỏng mau chóng hình thành trên bề mặt nước ép, song đồng thời nó cũng bắt đầu phát ra những tiếng *lách tách*.
Sau khi hoàn thành thì tôi liền áp dụng Thổ ma pháp để tạo ra một chiếc thìa và đưa vào khoét chỗ nước ép nho đông cứng ở bên trong chiếc cốc.
Một tiếng *sộp sộp* vui tai liền phát ra.
Siro kem hoàn thành rồi!!!
Đoạn tôi hí hoáy dùng thìa nạo vét cốc kem, rồi sau đó múc một thìa đầy ắp và đưa lên ngắm ngía.
「Món gì thế? Cát... hử, kia là đá đấy à?」
Tôi chậm rãi đưa chiếc thìa lên miệng thường thức trong khi Roomba vẫn đang bận dõi theo với cái miệng hơi hé mở.
Khi cho vào miệng, chỗ siro kem liền tan chảy, lưu lại cảm giác tươi mát trên đầu lưỡi và hương nho đậm đà tinh tế được cô đặc đến giới hạn.
「Combo huỷ diệt gì đây...」
Nếu được ăn món này vào mùa xuân thì còn gì bằng. Mà nếu vậy thì ăn món này vào mấy ngày nóng nực như mùa hạ mới gọi là bá cháy chứ.
Nho xứ Aldonia.... Đúng là số dách.
Chưa bao giờ Alfried cảm thấy hạnh phúc khi có thể sử dụng Băng ma pháp như lúc này.
Kami-sama, con xin đội ơn ngài.
「Ê này, nhóc, mùi vị ra sao thế? Mà thôi bỏ đi, mau làm cho ta với!!」
Ngay khi tôi chuẩn bị đặt một chân lên thiên giới thì Roomba vội đặt tay lên bả vai (lắc lia lịa) và kéo tọt tôi về hạ giới.
À ừm, nếu cứ phê pha như vậy thì siro kem sẽ tan mất.
Nhưng bị kéo về hạ giới nghĩ ra cũng cay nên tôi đã dùng Băng ma pháp lên cốc của Roomba để khiến nó trông giống siro kem nhất có thể. Xong xuôi thì tôi dùng Thổ ma pháp tạo ra một chiếc thìa và chuyền nó cho ổng.
Nhận được cốc kem, Roomba liền hốc như được mùa.
Khỏi cần phải nói cũng biết đây là lần đầu tiên Roomba được trải nghiệm cảm giác buốt tận óc.

