Tiến tới Kagura

Chương 101: Dừng chân và chơi Kéo gỗ (Jenga)

2025-10-18

9

  Đây là ngày thứ hai kể từ lúc đoàn lữ hành rời thị trấn Kikka.

  Chúng tôi hiện đang dừng chân nghỉ ngơi bên cạnh một bờ hồ toạ lạc bên trong khu rừng nằm trên tuyến đường nối liền giữa Kikka và Esport.

  Phía xa, những ngọn núi phủ xanh cao vút nối đuôi nhau xếp thành hàng như thể đang cố bao vây đoàn lữ hành.

  Nhìn từ đây, ta có thể trông thấy những tán lá đa sắc đang thi nhau điểm sắc trên bức sơn phong. Tuỳ vào màu sắc mà tán lá cũng sẽ có những sự khác biệt. Lá non sẽ cho sắc lục ngã vàng. Sắc nâu sẽ tượng trưng cho những tán lá đang dần héo tàn. Và cuối cùng những tán lá sắc lục khoẻ khoắn chiếm trọn phần đa. 

  Chẳng hiểu sao khi ngắm nhìn những nhành cây, tán lá đang đua nhau khoe sắc lại khiến tôi cảm thấy có chút bồi hồi xao xuyến. 

  Những đoá hoa, quả mọng rực rỡ sắc màu được đính trên nhành cây càng khiến phong cảnh thêm phần thơ mộng. 

  Điều thú vị ở đây là trong khung cảnh núi non điệp trùng ấy, ta vẫn có cảm nhận được sự khác biệt do cách phân bổ của thảm thực vật ở mỗi vùng. 

  Nếu chịu dỏng tai lắng nghe, thinh thoảng ta vẫn có thể tiếng chim hót líu lo. Đôi lúc còn có cả tiếng lũ cá đang tung tăng nhảy múa bên trên mặt mặt hồ.

  Tận hưởng khung cảnh núi rừng đâu nhất thiết phải dùng mắt, ta vẫn còn có thể lắng nghe tiếng gọi của thiên nhiên mà. 

  A, thiên nhiên quả là diệu kỳ.

  Giờ thì, đúng là mình có thể nằm dài trên bãi cỏ mà đánh một giấc, nhưng nếu làm vậy thì đêm nay sẽ mất ngủ cho coi. 

  Sáng nay, tôi đã bị những tia nắng ấm áp đưa vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay. Nếu còn ngủ nữa thì ắt hẳn tối nay tôi sẽ không tài nào chợp mắt được.

  Nếu mà còn chầy cối thì kiểu gì cũng khiến giờ giấc sinh học rối loạn mà dẫn đến hiện tượng "ngày ngủ đêm bay" cho mà coi. 

  Buổi trưa chợp mắt một chút thì được, chứ mà ngủ đến lúc "mặt trời đè" thì kiểu gì cũng sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ. 

  Nói tóm lại là cái gì quá cũng không tốt. 

  Giờ này mà ra ngoài hồ nghịch nước thì có mà lạnh co giò.

  Thế là tôi quyết định tắm nắng trên xe thồ và hí hửng làm cái thứ đó. 

「Alfried-sama, cậu đang làm gì đó?」

  Có lẽ do tò mò nên Irvine đã tiếp cận với một chiếc giỏ xách trên tay.

  Bên trong chiếc giỏ đó chứa đầy ắp các loại rau dại và nấm rừng. Nhóm mạo hiểm giả và những người khác trong đoàn cũng đang tận hưởng sự phong phú của thiên nhiên theo cách riêng của mình.

「Em đang làm Jenga ấy.」

「J-enga gì cơ?」

  Bấy giờ, tôi đang sử dụng thổ ma pháp để tạo ra những khối đất chữ 日 (nhật) hình lăng trụ để xếp thành một toà tháp.

  Đúng rồi đó, đây là phiên bản tái hiện lại của trò kéo gỗ nổi tiếng ở kiếp trước.

  Tòa tháp được tái hiện cao mười tám tầng với ba khối lăng trụ hình chữ 日 xếp chồng lên nhau, mỗi tầng xen kẽ theo chiều dọc ngang.

  Tôi quyết định thử tái hiện vì biết trò này cũng khá dễ làm, miễn là có thể sử dụng thổ ma pháp để tạo ra những khối lăng trụ là được rồi.

「Cậu định xếp hình bằng mấy cái thanh đất này hả?」

  Irvine nhảy lên xe thồ, đoạn nhặt một thanh đất lên mà ngắm nghía.

「Không, đây là mấy thanh dùng để xếp tháp á. À thì, nó vẫn có thể chơi kiểu đó.」

「Thế, trò này chơi sao vậy?」

「Để giải thích thì cần phải chuẩn bị một chút đã, chịu khó đợi một tí nhé.」

「Ờ, được!!」

  Dưới cái ánh mắt như muốn thiêu sống người đối diện của Irvine, tôi vẫn ngồi đó loay hoay tiếp tục xếp chồng những thanh đất. 

  Cuối cùng, tòa tháp mười tám tầng cũng đã hoàn thành.

「Ồ!! Cậu xếp ngăn nắp quá nhỉ!! Rồi, vậy thì giờ chúng ta phải làm gì tiếp đây?」

「Trò này chơi theo lượt, mỗi người sẽ thay phiên rút một mảnh, sao cho không làm đổ toà tháp, ai làm sập trước sẽ bị xử thua.」

  Trăm nghe không bằng một thấy. Vì luật chơi cũng không quá phức tạp, nên tôi quyết định rút một mảnh để làm ví dụ. 

「Ồ! Ra là vậy. Đơn giản thật. Rồi đến lượt tôi nhỉ.」

  Irvine cười nói vui vẻ và đưa tay ra, nhưng tôi lập tức vả vào tay hắn một phát. 

「Cậu làm vậy là có ý gì hả? Đến lượt tôi rồi mà?」

「Muốn bốc mấy thanh ở trên cùng thì trước tiên phải có sẵn ba thanh trong tay cái đã.」

  Nếu chỉ nhăm nhe lụm mấy thanh ở trên cùng thì còn lâu toà tháp mới sập được, mà đã muốn chơi kiểu đó thì đi mà chơi một mình.

「Ra là vậy, luật chơi chặt chẽ quá nhỉ.」

  Tại sao những trò như Cờ lật và Kéo gỗ với lối chơi và cách bày biện tương đối đơn giản lại có thể thú vị đến vậy nhỉ? Ắt hẳn cha đẻ của những bộ môn này phải thiên tài rồi. 

  Bí quyết giúp những trò này trở nên phổ biến hẳn là nằm khả năng dàng tiếp cận người chơi mới. 

「Được, nghiêm túc này!!」

   Nói rồi, Irvine nghiêng người về phía trước và đưa tay ra.

  Thanh đầu tiên Irvine chọn là mép kệ dưới cùng.

  Cái tên niube này coi vậy mà cũng ranh phết nhỉ.

「Ồ, ngon. Giờ thì xếp mấy cái thanh này lên đây phải không.」

  Irvine bật cười đầy tự tin và bắt đầu "xây tháp" một cách bừa bãi.

  Mới bắt đầu thôi mà. Dĩ nhiên là vẫn chưa thể hạ màn rồi. 

「À mà trong lúc "xây tháp" nếu có làm đổ thì vẫn bị xử thua đấy nhé.」

「Nếu thế thì phải nói sớm hơn chứ!!」

  Hoảng hồn, Irvine liền thu tay lại.

  Nhân tiện, Kéo gỗ là một trò chơi đòi hỏi người chơi phải biết cách tính toán trọng tâm, vậy nên vị trí "xây tháp" cũng rất quan trọng. Trọng tâm toà tháp rõ ràng đang nghiêng về phía bên phải, nên nương theo đó mà "xây tháp" âu cũng là điều dễ hiểu.

  À thì game cũng mới bắt đầu thôi, nên chắc cũng không nên quan trọng hoá vấn đề.

  Irvine cẩn thận "xây tháp".

「Phù... Nếu chỉ có vậy thôi thì quá là đơn giản.」

  Cứ như vậy được một lúc lâu thì...

「Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!!」

  Irvine đã phải hứng chịu trận thua thứ hai trong ngày.

  Tiếng thét thảm thiết của Irvine cứ vậy mà vang vọng khắp bờ hồ yên ắng.

「Rồi, Irvine ao tồ!!」(out)

「Chết tiệt!! Lại nữa hả!! Sao tháp lại sập hả?! Cố chịu thêm chút nữa đi chứ!!」

  Cái cách tên này ôm đầu, khom lưng và hét toáng lên trông tởm hết sức. 

「Đừng có mà đổ lỗi cho toà tháp.」

「Chết tiệt!! Chơi lại đi!!」

  Irvine đột nhiên bật dậy và lao về phía tôi.

  Hắn áp mặt lại gần.

「Rồi rồi, biết rồi, mau sắp lại đi.」

「Phải vậy chứ!!」

  Irvine mau chóng nhặt lại những thanh đất đang nằm rải rác ở gần đó, còn tôi thì nhặt những thanh ở xa.

  Đang loay hoay thì tôi chợt ngộ ra chân lý. 

『Tại sao mình lại phải nhặt cơ chứ? Mình đâu có thua đâu.』

「Hửm? Có chuyện gì vậy?」

  Irvine quay qua khi thấy tôi đã ngừng tay.

  Tôi liền đắc ý mà đáp lại. 

「Chuyện gì là chuyện gì hả? Lẽ nào kẻ chiến thắng như ta mà lại phải hạ cố giúp ngươi ư? Ha!! Kẻ làm đổ thápーkẻ thua cuộc chính là ngươi mà nhỉ? Nào, nhặt nhanh cái tay lên!!」

「Cái tên khốn này!! Sao ngươi dám nói thế hả!! Món nợ này, ta nhất định sẽ trả cho bằng đủ! Hừ, lần tới Ngài quý tộc nhất định sẽ phải thủ phục trong nhục nhã cho mà xem!!」

  Irvine cay cú mà hét lớn.

  Nếu mà để tên này thắng thì chỉ có nước tuyệt diệt thôi, vậy nên tôi tuyệt đối không được thua.

  Mà nếu có thua thì mình cũng chỉ cần sử dụng Ngoại lực ma pháp để gom hết tất cả lại, sau đó dùng một ma pháp khác để ghép lại là xong, vậy nên chắc có thua cũng chả thành vấn đề. Nhưng nói vậy thôi, chứ nếu để thua Irvine thì cũng khá là khó chịu đó, nên mình nhất định sẽ không thua đâu. 

  Irvine cần mẫn gom nhặt những thanh đất nằm vương vãi dưới sàn và sắp lên thành từng tầng. 

「Oi, có mấy mảnh nằm ở đây nè. Được rồi, Irvine, quất thôi.」

「Yaaaaah?! Tên khốn, nhà ngươi cố tình phải không!! Ngươi thích phá hỏng thứ mà người khác dày công gầy dựng lắm hả!?」

「Thích chứーÈ hèm!! Làm người ai lại làm thế!?」

「Oi, mới nãy nhà ngươi vừa mới bảo "thích" phải không hả.」

「Làm gì có.」

   Bỏ mẹ, cái bản tánh thích phá bỉnh của mình lại lộ ra mất rồi. 

「Nếu mà thắng thì ta sẽ ném hết đi cho mà xem...!」

  Lắng nghe những lời đe dọa của Irvine được một lúc thì...

「Hai người đang làm cái trò gì mà từ nãy tới giờ ồn ào quá vậy?」

  Đoạn Alyusha-san và Ilya-san xuất hiện, trên tay xách theo một chiếc giỏ y hệt như lúc Irvine mới đến. 

  Chỉ là không biết có phải do kích thước vòng một của cả hai người họ quá chênh lệch hay không, mà sao trông Illya-san lạc lõng vô cùng. 

  Hay là do quả dưa hấu to đùng nằm ngay mép giỏ nhỉ? À mà cánh rừng này có cả dưa hấu á. 

「Là Jenga, Jenga đó.」

  Trong lúc "xây tháp" thì Irvine có lầm bầm như thể đây là điều hiển nhiên vậy á. 

  Hồi nãy còn ú ớ mà bày đặt. 

「Jenga á? Nhưng mà là cái gì mới được?」

  Khi tôi giải thích luật chơi thì hai chị ấy tỏ vẻ hứng thú. 

「Nghe hay đấy!! Chơi đi!! Vừa hay tôi cũng đang chán.」

  Hai người bọn họ trông khá hào hứng.

「Vâng! À mà, để bọn tôi chơi cùng như vậy liệu có ổn không ạ?」(Illya nói chuyện khá lễ phép, toàn vâng với ạ thôi)

「Dĩ nhiên. Đây là trò dành bốn người cùng chơi mà.」

  Illya-san rụt rè hỏi, sau khi tôi đồng ý thì hai người họ mỉm cười mà leo lên xe thồ. 

「Oi!! Từ từ thôi chứ!! Nặng kiểu đó mà nhảy lên đây thì kiểu gì toà tháp cũng sẽ đổ cho mà coi.」

「Này, nói nữ nhân bọn tôi như thế là bất lịch sự lắm đấy, biết không hả!! Bọn tôi không có "nặng"!!」

  Mặc dù tòa tháp đã sập sau khi Alyusha-san *bonk* vào đầu tên Irvine, nhưng nó cũng mau chóng được "xây" lại. 

「Cái này làm bằng đất phải không? Alfried-sama tạo ra nó bằng thổ ma pháp nhỉ?」

「Un, đúng đó. Chỉ cần dùng thổ ma pháp tạo ra một khối chữ 日 (nhật) hình lăng trụ thôi mà.」

  Giống như kiếp trước, để thay đổi trọng lượng vật thể thì ta cần phải pha trộn nguyên liệu cấu thành theo một tỷ lệ nhất định. Song, nếu chỉ cần thay đổi khối lượng đất thì việc này cũng không quá khó.

  Mà vốn dĩ tôi chẳng biết liệu mình nên pha trộn với tỷ lệ bao nhiêu, nên thành ra là cứ làm theo ý mình luôn. Kết quả là tôi vừa làm vừa chơi luôn. 

「...Khối lăng trụ này đẹp ghê. Vả lại, tất cả các khối đều y như một khuôn nữa chứ. Tôi có nghe nói là ngài có thể sử dụng ma pháp, nhưng không ngờ lại có thể thông thạo đến mức này.」

「Vâng, ngay cả tôi cũng chẳng thể làm ra một thứ tỷ mỹ đến như vậy đâu ạ.」

  Alyusha-san và Ilya-san vừa nói vừa xem xét kỹ lưỡng một khối đất. 

  Vậy sao? Ừ thì tại xung quanh có quá ít ma pháp sư, nên thành thử ra tôi cũng chẳng biết đâu là thường thức nữa. 

「Được rồi, quất thôi!」

  Khi Irvine ra hiệu bắt đầu, Alyusha-san liền đặt các mảnh trở lại hàng trên cùng.

「Vậy thì sẽ bắt đầu từ tôi, rồi đến Alyusha và Illya, cuối cùng sẽ là Alfried-sama nhé.」

「Hiểu rồi.」

「Vâng!!」

  Vậy là chơi theo chiều kim đồng hồ nhỉ. Dễ đoán thật. Nhưng mà chẳng phải đi cuối thì khả năng "ăn cám" cũng sẽ tăng cao hay sao?

  Nhận ra điều đó, tôi liền quay sang lườm tên khốn Irvine, thấy thế thì hắn liền nhếch mép cười đầy sảo trá. 

  Cái tên khốn này. Hắn cố tình chắc luôn. Muốn chiếm lợi nên mới cố tình giành quyền đi trước chứ gì? Mà thôi, kệ đi. Với một người dày dạn kinh nghiệm như mình thì phàn nàn cũng chẳng ích gì.  Thôi thì cứ chấp hắn vậy. 

「Vậy thì quất thôi!!」

  Thế là cứ vậy Irvine dành quyền đi trước luôn. Đây đã là game thứ ba, nên Irvine dễ dàng kéo thanh đất ra khỏi tháp. 

  Mặc dù lúc mới đầu lão ta run lắm. 

「Tiếp theo đến lượt tôi nhỉ.」

  Alyusha-san phấn khích nghiêng người về phía trước. 

「Không biết vậy có được không nhỉ?」

  Được ngón tay thon gọn trắng trẻo của Alyusha-san ấn vào, một thanh đất liền bị đẩy ra.

「Rồi đặt nó vào đây nhỉ... Được rồi, tiếp theo đến lượt Illya.」

「À, vâng!」

  Alyusha-san dễ dàng hoàn thành và quay sang thúc giục Illya-san. 

  Illya-san cũng nghiêng người về phía trước giống như Alyusha-san. 

  ーChính ngay lúc đó, một thảm hoạ đã giáng xuống đầu Aryusha-san.

  Khi Illya với bộ ngực phì nhiêu nghiêng người về phía trước, hái trái đưa hấu mộng nước kia khẽ đung đưa và "táng" một cú vào tòa tháp.

「Hya!!」

  Tòa tháp ngay lập tức sụp đổ trước sức nặng của "19 năm đời người". 

  Cảnh tưởng tòa tháp sụp đổ và "trái cây" biến dạng chậm rãi tái hiện trước mắt bọn tôi như một thước phim tua chậm. 

「「Ồooooooooooooooo!」」

「Ồooooooooo ... cái gì mà ồ hả!?」

  Irvine và tôi reo lên trong sung sướng, còn Alyusha-san thì gào lên như tận thế đến nơi ấy. 

  Trong lúc đó, "khối sắt" mềm mại từ từ "phang" nát tòa tháp. Khi toà tháp đổ sập, nhiều mảnh vỡ văng tung tóe khắp nơi.

「A! Xin lỗi! Tôi làm sập mất rồi.」

  Illya-san mau chóng cúi đầu xin lỗi.

  Tuy nhiên, trái ngược với thái độ khiêm tốn đó của chị ấy, trên bộ ngực đẩy đà kia vẫn còn lưu lại một mảnh ghép, trông cứ như thể nó muốn khẳng định sự hiện diện của bản thân vậy. 

  Giống như thể chị ấy vừa lấy một mảng ghép và đặt lên đó vậy. 

「Cái bộ ngực đó là sao vậy chứ!? Cái này là cảm giác "mưa trên thế nắng" đúng không!! Mình cũng nghiêng người về phía trước mà... mình cũng đã nghiêng người về phía trước rồi mà... mình... híc!!!」

  Aryusha-san đứng bật dậy, khuôn mặt tỏ vẻ hờn dỗi, rồi bất chợt bật khóc.

  Với cái Tivi LCD màn hình phẳng của Alyusha-san thì chị ấy còn lâu mới "phang" được tòa tháp.

  Lúc này thì chị ấy chỉ còn nước "phang" sập toà tháp bằng xương ức thôi. 

「Ể?! Tháp sập rồi, nên là mình nhận thua!! Là do mình tính toán sai khoảng cách...」

  Lời nói của kẻ sở hữu tất cả đôi lúc lại trở thành con dao cứa vào lồng "ngực" của kẻ không có gì trong tay. 

「Tớ không có cần phải giữ khoảng cách!!」

  Một cái khe giữa ngọn núiーーừm, ngay từ đầu thì nó đã chẳng hề tồn tại rồi. Alyusha-san hét lên và nhảy bổ vào Illya-san

  "Khoảng cách" rất là quan trọng với các các ma pháp sư vậy mà..

  Ừ thì nếu Alyusha-san muốn làm vậy thì chị ấy chỉ còn nước nhét cả đống bông gòn vào người mà thôi, còn không thì phải lao vào "phang" cận chiến luôn. 

「Hyaaa! Đợi đã Alyusha! Dừng lại đi! Đừng có đánh vào ngực tớ nữa!! Đau lắm đó!!」

「Là tại cái này chứ gì!! Là tại cái bộ ngực hư hỏng này chứ gì!!」

  Alyusha-san ngồi đè lên người Illya-san và vả đôm đốp vào cái thứ "vũ khí" huỷ diệt kia. 

  Ở đây vẫn còn một đứa trẻ mới lớn đó. 

「...Thôi, trước mắt thì cứ "tự nhiên" đi.」

「Un.」

  Xong xuôi thì bọn tôi xây lại toà tháp và chơi được một lúc thì cỗ xe bắt đầu lăn bánh và tòa tháp lại đổ sụp. 

Note Ông hoàng giả kim (錬金王): Chương sau có thể sẽ là chương ngắn, chắc tôi sẽ viết một câu chuyện về Reina.