Tiến tới Kagura

Chương 100: Chênh lệch trình độ.

2025-10-13

1

 *Ông Hoàng giả kim (錬金王) cho hay: Hình như hơi quá rồi thì phải... 

  Không biết cảnh quan xung quanh đã rung lắc như vậy được bao lâu rồi nữa. 

  Thành phố Kikka đã mất hút từ lâu, trong mắt tôi bây giờ chỉ còn cây cối, những ngọn núi ở tít phía xa xa và một đồng bằng rộng lớn kéo dài đến tận đường chân trời.

  Mặt trời đã sớm lên cao, những tia nắng ấm áp vì vậy mà bao trọn khắp lối. 

  Tôi hiện đang nằm ngủ gà ngủ gật trên mái che, tắm mình trong những tia nắng ấm áp. Cứ tưởng hai tên, Irvine và Molt, đêm qua bị mất ngủ cũng sẽ giống như mình, nhưng bất ngờ thay, cả hai người bọn họ vẫn đang cẩn thận quan sát xung quanh.

「Hai người không thấy buồn ngủ à?」

「Đúng là buồn ngủ thật, nhưng nhiệm vụ của bọn tôi là hộ tống đoàn lữ hành mà. Không thể cứ vậy mà ngủ như không có chuyện gì được.」

「Thi thoảng bọn tôi cũng có làm mấy cái uỷ thác yêu cầu thức trắng ấy.」

  Hai cái tên này lúc bình thường khá là vô ưu vô lo, ấy thế mà khi dính tới công việc thì lại rất đáng tin cậy.

  Mà dù sao thì đây cũng là trách nhiệm của những mạo hiểm giả đã chấp nhận uỷ thác mà, và nó cũng sẽ ảnh hưởng đến uy tín của bọn họ nữa. Bởi vậy mà hai cái người này phải làm việc cho thật chỉnh chu.

  Tori có từng bảo rằng tiêu chí đánh giá mạo hiểm giả có thể nhận uỷ thác tháp tùng không chỉ gói gọn ở mỗi năng lực không thôi, mà họ còn cần phải có uy tín lẫn tinh thần trách nhiệm nữa. 

  Trông thấy hai cái tên này đang đảo mắt láo liên trong khi vẫn ra sức chống chọi cơn buồn ngủ khiến tôi có chút nhẹ nhõm.

  Xung quanh chỗ này vốn chẳng có nơi nào để ẩn nấp, tầm nhìn thì thông thoáng nên tôi có thể phát hiện ra bất kỳ con ma vật nào đang có ý định tiếp cận đoàn xe. 

  Do là người được bảo vệ nên tôi sẽ có thể nằm đây thư giãn bên cạnh hai cái tên đang phải trố mắt ra mà cảnh giới. 

  Thú thực, phè phởi bên cạnh hai tên đang phải nghiêm túc làm việc khiến tôi cảm thấy có chút khó xử, ngồi bên cạnh mấy tên này chẳng khác nào đang tự nhận bản thân là một kẻ lười biếng hết á. Cảm giác nó cứ như, đồng nghiệp đang bận đầu tắp mày tối trên văn phòng, còn bản thân thì lại phè phởn ở nhà chơi game ấy. 

  Mới nghĩ tới đó thôi mà tôi đã thấy có lỗi rồi, song đồng thời cũng thấy biết ơn vì quãng thời gian an yên này.

  Chẳng phải sau này nếu nghĩ lại mà cảm thấy biết ơn những điều nhỏ nhặt như thế này thì sẽ rất tuyệt vời hay sao?

  Oba-chan kiếp trước cũng từng bảo tôi rằng "con người sống trên đời là phải biết ơn một điều gì đó", nên biết ơn hai người họ cũng chả có vấn đề gì cả. 

  Vậy nên, tôi sẽ không kiêng dè gì hết mà tận hưởng thoả thích bên cạnh hai cái tên đang phải nhịn ngủ trong lúc làm nhiệm vụ. 

  Khi tôi đang lăn lộn trên mái che thì bỗng có một con bướm với đôi cánh màu vàng bay đến gần chỗ này. 

「Uwa, bướm kìa!」

  Tôi đưa tay với theo con bướm đang bay lượn trước mặt.

「...Nghe giọng Alfried-sama khiến tôi buồn ngủ quá.」

  Chắc là do chất giọng của tôi dễ nghe quá nhỉ?

「Chết tiệt, muốn ngã lưng xuống và đánh một giấc quá.」

  Molt liếc qua chỗ tôi và phàn nàn.

  Haha, cố gắng lên nhé Mạo hiểm giả-san. Làm việc đê, làm việc đê. 

  Khi tôi đang nằm đó, thầm động viên anh ta thì bỗng có một tiếng bịch phát ra từ phía bên cạnh.

「Oi, Irvine, thật đáng ghen tị... Sao cậu dám ngủ chứ hả? Mau dậy cảnh giới đi.」

  Molt lớn tiếng mắng cái tên Irvine đang cố ngã lưng. Khỏi phải nói, dù đang tỏ vẻ tức giận, song anh ta vẫn chẳng giấu nỗi sự ghen tị. 

「Tôi không có trốn việc đâu nhé, Molt.」

「Hả?」

  Trong khi Molt vẫn còn đang tỏ vẻ bối rối thì Irvine thản nhiên đáp lại như thể bản thân vô can. 

「Tôi đang cảnh giới phía bên trên đấy nhé.」

  Vậy à. Thì ra là vậy.

「Điếm vừa thôi nhé thằng kia!!」

「Đừng có ăn nói hàm hồ. Cậu quên bọn Slash Hawk nó đáng sợ cỡ nào rồi à? Dưới chân tụi nó có vài cái lưỡi đao sắc lẹm đấy, lỡ chúng nó lao xuống tấn công cả bọn thì cậu tính thế sao đây hả.」

TN: Slash Hawk = Trảm Thủ Ưng

「Ma vật kiểu gì mà ghê vậy. Đáng sợ quá.」

  Đang nằm phơi nắng mà bị một con Slash Hawk lao xuống cắp mất cái đầu thì tôi đây xin khiếu. Nghĩ tới thôi đã thấy rén rồi. 

「Thế nên tôi mới phải quan sát những thứ ở bên trên đấy.」

「Ra là vậy. Irvine, nhờ anh cả đấy.」

「Ừ, cứ để tôi lo.」

  Irvine, với khuôn mặt hốc hác, giơ ngón tay cái lên tỏ vẻ "cứ để đó cho tôi". A, là điệu cười của mấy tay nhân viên làm việc trong công ty đen kìa. 

「Oi!?」

「Ê này, Molt, cảnh giới xung quanh đi chứ. Xung quanh đây là địa bàn của bọn Sword Boar đấy. Không cẩn thận, chúng nó húc bay xe ngựa bây giờ.」

TN: Sword Boar = Nha Lân Trư. 

  Đoạn Irvine phẩy tay đuổi cái tên Molt nhiễu sự đi chỗ khác.

  Bỏ qua cái tên Molt đang nhặng xị kia thì tôi bắt đầu cảm thấy tò mò về chủng ma vật sở hữu cái danh xưng nguy hiểm kia rồi đó. 

「Sword Boar là chủng ma vật gì vậy?」

「Bọn đấy thuộc chủng lợn rừng với thân hình to lớn cùng cặp nanh bén tựa lưỡi đao. Chúng thường tận dụng cặp nanh cố hữu để lao vào húc đối phương, và cặp nanh ấy cũng có thể dễ dàng cắt phăng đối thủ.」

  Ma vật kiểu gì mà nghe đáng sợ vậy!!! như cái con Slash Hawk vừa mới được nhắc tới khi nãy đó, cái gì mà bọn ma vật xung quanh Aldonia hung bạo dữ vậy? Xung quanh Làng Koryatt toàn bọn ma vật lành tính như kiểu nấm biết đi, Goblin hay cùng lắm là một chủng ma vật giống gấu được gọi là Blue Bear thôi. 

  Lúc mới chuyển sinh, Kami-sama có từng bảo rằng bọn ma vật xung quanh lãnh địa của tôi toàn là bọn yếu nhớt.

  Xem ra quyết định chuyển sinh tới Làng Koryatt quả là một quyết định đúng đắn. 

「...Molt, cảnh giới cho nghiêm chỉnh vào nhé.」

「Nghe chưa hả, Uỷ thác nhân ra lệnh rồi kìa.」

「Chết tiệt! Nhớ mặt tao đấy nhé!」

   Khi nghe được câu rủa của Molt, Irvine liền cười phá lên. 

   Do bọn ma vật nguy hiểm tên là Slash Hawks có thể tập kích từ cao nên Irvine có thể bảo vệ cả bọn... Hửm, đợi đã? Nếu là hiểm hoạ từ trên bầu trời thì chẳng phải nên để hai ma pháp sư ở tuyến sau lo liệu thay vì để cái tên Irvine chuyên hoạt động ở tuyến đầu xử lý hay sao? Suy cho cùng, ngay cả khi có phát hiện ra một con Slash Hawk thì hai cái tên này cũng chả thể tấn công một con chim đang bay trên trời. 

  Đoạn tôi ngồi dậy và quay ra phía sau thì chợt để ý thấy Aryusha-san đang quan sát phía trên cao. 

  Roomba thì đang ngồi gần đó, nhìn mặt ổng trông có vẻ hơi chán nản, còn Illya-san thì đang để ý phía đồng bằng.

  Thực ra Irvine cũng có cần để mắt đến phía bên trên đâu. 

「Này, Irvine, dậy đi. Người nên đề phòng bọn Slash Hawk tập kích từ bên trên phải là ma pháp sư mới đúng. Đừng có mà lươn lẹo để trốn việc.」

  Lợi dụng sự thiếu hiểu biết của người khác để kích động nỗi sợ là một việc hết sức đáng khinh đấy. 

  Đoạn tôi vỗ bộp bộp vào vùng bụng của Irvine, tên này giật mình và bất giác bật dậy.

「...Chậc, nhận ra rồi à. Mới nằm được có một tý thôi mà.」

「Mà đúng hơn, Molt vẫn còn chưa nhận ra kìaー」

「Ya mê rô. Cậu mà còn đẩy láo là sẽ có kẻ bị tổn thương đấy.」

「À, đúng vậy nhỉ. Nếu còn nói thêm nữa thì thiên hạ sẽ biết tên đó bị ngốc mất.」

「Này mấy cái tên kia, có thể thôi súc phạm người khác đi được không hả!?」

  Cả đám cứ tiếp tục trò chuyện như vậy được một lúc thì...

  Âm thanh gì đó nghe như kim loại cọ sát vang lên từ phía đằng sau.

  Do tò mò về thứ âm thanh đó nên tôi đã ngoảnh mặt ra đằng sau và thấy Roomba, người nãy còn ngồi trên mái che, đã đứng bật dậy với thanh đại kiếm trên tay.

  Trong tầm mắt Roomba chỉ là một vùng đồng bằng rộng lớn.

  Tuy nhiên, khi nhìn kỹ lại thì tôi có thể trông thấy bốn cái bóng đen ở phía xa xa đang thẳng tiến về phía này. 

  Khi tập trung ma lực để nhìn kỹ hơn thì đập vào mắt tôi là một con lợn rừng nanh kiếm.

  Nó là một con lợn rừng cỡ lớn với bộ lông màu nâu sẫm. Hộp sọ to, trông có vẻ gồ ghề và rất cứng cáp.

  Và trên hết, cặp nanh kia trông chẳng khác nào hai thanh kiếm sắc nhọn đang trồi ra từ khoé miệng của con lợn. Cặp nanh có hơi cong, phản chiếu ánh sáng mặt trời.

  Đấy chắc hẳn là con Sword Boar mà Irvine đã nhắc tới khi nãy rồi. 

  Bốn con Sword Boar đang lao thẳng về hướng này với tốc độ khủng khiếp đến nỗi đất đá trên đường chúng đi bị sới tung. 

「...Thật tình, cảm quan của cái con người đó vẫn bất thường như mọi khi nhỉ.」

「Cái đó thì chắc là do ổng sống như đám man di nên trực giác mới nhậy như vậy đó?」(man di ở đây ý chỉ người rừng)

  Trước khi tôi kịp nhận ra, hai tên Irvine và Molt mới nãy vẫn còn ngồi gần đó thì nay cũng đã đứng dậy.

  Tuy có hơi muộn hơn Roomba một chút, nhưng coi bộ hai tên này cũng đã nhận ra sự hiện diện của đám ma vật rồi. 

  Nghĩ lại thì, mặc dù sở hữu thân hình cốt đột, song Roomba vẫn rất giỏi trong việc ẩn nấp lẫn cảm tri. Hồi lúc cả hai cùng nhau đi vào rừng thì tôi đã lờ mờ nhận ra điều này. 

  Mặc dù bản thân ổng rõ ràng là rất giỏi trong việc cảm nhận khí tức, song lại rất kém trong khoản ẩn mật. 

TN: Ẩn mật là che giấu khí tức, còn ẩn nấp là hoà mình vào môi trường xung quanh. Phân biệt nhé.

  Chắc là do trực giác nhậy bén đúng như những gì Molt đã nhận định rồi.

  Nhân tiện, mỗi lần Eleonora-neesan và tôi chơi trò đuổi bắt thì khả năng cảm tri lẫn ẩn mật của cả hai lại được cải thiện đáng kể. 

  Tôi còn có cảm giác như khả năng ẩn mật của bản thân lẫn kỹ năng cảm tri của Eleonora-neesan đang tiến bộ lên theo từng ngày nữa đó.

  Là sao ấy nhỉ? Mấy cái năng lực kiểu này nó phát triển dựa trên kinh nghiệm tích luỹ à?

「Bọn ma vật đang đến đấy!! Mau cho xe ngựa dừng lại dùm đê!!」

  Molt lớn giọng hét lên, yên cầu phu xe dừng lại. 

  Rồi, như thể hiểu ý, cỗ xe từ từ dừng lại.

  Cỗ xe mới nãy vẫn còn đang di chuyển, vậy mà nay nó đã đột ngột dừng lại, chỉ vậy thôi cũng đủ khiến tôi có chút cảm giác lạc lõng. Cái cảm giác như cỗ xe đang lăn bánh vẫn còn rất chân thực.

「Là ma vật sao sừ!?」(Tori hay kết câu bằng sừ đấy)

「Có bốn con Sword Boar đang lao nhanh tới hướng này!」

  Molt mau chóng trả lời câu hỏi của Tori, cái người vừa mới vội vàng nhảy ra khỏi cỗ xe ngựa. 

「Vậy thì chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ. Nhờ cả vào các cậu đấy sừ!!」

  Tori, cái người đã quá quen với việc du hành đây đó, nhanh chóng đáp lại như thể chuyện này vốn chẳng đáng để bận tâm. 

  Các thành viên trong tổ đội Ngân Phong cũng mau chóng đáp lại với vẻ đồng tình. 

  Có lẽ đối với tổ đội mạo hiểm giả hạng B như Ngân Phong thì bốn con Sword Boar cũng chẳng phải vấn đề gì quá to tát. 

  Dù vậy, khi đối đầu với lũ ma vật, chỉ cần một khoảnh khắc bất cẩn hay sai lầm nhỏ nhặt thôi cũng đủ ảnh hưởng đến tính mạng rồi. Không giống như con người, ngay từ khi sinh ra lũ ma vật đã sở hữu thiên phú thể chất đáng kinh ngạc, thậm chí còn có những cá thể sở hữu cả sừng lẫn nanh vuốt. 

  Dù đối thủ có là ai thì ta cũng không thể lơ là mà buông lỏng cảnh giác.

  Tổ đội Ngân Phong ắt hẳn phải hiểu rõ điều này hơn ai hết, nên tất nhiên là bọn họ sẽ không bao giờ lơ là phòng bị rồi. 

  Mọi người đều chưng ra vẻ mặt nghiêm túc, sẵn sàng nghênh đón lũ Sword Boar đang ngày một áp sát. 

  Nhóm ma pháp sư gồm Illya-san và Aryusha-san đang đứng trên nóc xe ngựa với cây pháp trượng sẵn sàng trên tay. 

  Hai chị ấy giữ vị trí đó chắc là muốn đảm bảo tầm nhìn bao quát khu vực hòng để mắt đến lũ ma vật có khả năng xuất hiện.

  Dù sao thì xung quanh đây cũng còn có lũ Slash Hawk mà. 

  Ngoài ra, giữ vị trí trên cao cũng giúp các ma pháp sư tăng uy lực của những đòn phép. 

  Tôi vốn không hề có ý định trở thành mạo hiểm giả, nhưng vẫn có thể xem đây là một trận kiến tập. 

  Trong lúc tôi đang dõi mắt quan sát thì Molt và Irvine với thanh kiếm trên tay đã đi lên phía trước đoàn xe nhằm đón tiếp lũ Sword Boar đang lao tới. 

  Chẳng biết liệu hai người họ có định lao vào cận chiến với cái bọn Sword Boar sở hữu thân hình dài trên hai mét hay không nữa? Đối thủ trông có vẻ rất khoẻ, vả lại chúng còn đang lao tới chỗ này với tốc độ cực nhanh nữa. 

  Nếu chạm trán trực diện, chắc chắn hai người họ sẽ bị cặp nanh của bọn lợn tiễn đi một đoạn. Chẳng biết trong tình huống này, bọn họ định xử trí ra sao nhỉ?

  Trong lúc lũ Sword Boar đang lao thẳng về hướng của Irvine và Molt thì từ phía sau phát lên một câu niệm xướng. 

《Hỡi làn nước tinh khiết, hãy quy tụ về đây và tạo thành một khối cầu.》

  Câu niệm xướng trôi chảy vang lên thể hiện độ thành thục của người dùng. 

  Một loại thuỷ ma pháp cho phép người dùng tạo ra và định hình phân tử nước xung quanh để tạo ra một khối cầu—Hay còn gọi là Water ball. 

  Các phân tử nước bắt đầu hội tụ lại như thể đang ngưng tụ trên đầu pháp trượng mà Aryusha-san đã sớm dương cao, ngay sau đó một quả thuỷ cầu đã được định hình. Dĩ nhiên là quả thuỷ cầu rất ổn định, chẳng hề có hiện tượng rò rỉ ma lực. 

  Dẫu vậy, với một ma pháp dùng để đối phó với lũ ma vật thì nó lại chẳng được hiệu quả lắm. Không biết chị ấy định dùng nó để làm gì nhỉ?

  Hai cá thể Sword Boar với thân hình to lớn đang dần áp sát, phía sau là một cá thể nhỏ hơn đang bám sát. Liệu một quả thuỷ cầu như thế có đủ để đối phó với bọn chúng hay không đây?

  Trong lúc tôi vẫn còn đang vân vân thì Alyusha-san đã vung cây pháp trượng xuống, phóng thích quả thuỷ cầu về hướng lũ ma vật, đoạn nó tách ra làm đôi và lao thẳng về hướng bọn chúng. 

  Dù đang có hai quả thuỷ cầu lao vút về phía mình, song lũ Sword Boar vẫn chẳng hề hoảng loạn mà ngược lại còn khịt mũi tỏ vẻ kinh thường. 

  Tuy nhiên, hai quả thuỷ cầu đột nhiên lướt qua, né tránh đòn lao thân của lũ Sword Boar và đánh thẳng vào phần mạn sườn.

  Tiếng va chạm vang lên như thể bong bóng nước vỡ tan, lũ Sword Boar mất đà ngã nhào chúi nhủi. 

  Thuỷ cầu sở hữu uy lực mạnh đến vậy ư? Không đúng, có lẽ là do chị ấy đã đánh từ trên cao và nhắm vào thời điểm con lợn dễ mất thăng bằng nhất để ra tay hất văng đối phương. Có lẽ nhờ đánh từ phía mạn sườn nên mới khiến lũ Sword Boar lộn nhào chúi nhủi. 

  Không hề hào nhoáng mà lại rất thực dụng, chỉ với một lực rất nhỏ như vậy mà lại có thể hiệu quả đến mức này thì thật là đáng kinh ngạc. Quả không hổ danh là những mạo hiểm giả lành nghề. Cách chị ấy sử dụng ma pháp thật điêu luyện. 

「Nằm chờ bị thiến hả con!!」

「Chết mẹ mày nè!!」

  Có lẽ do Irvine và Molt đã đoán trước được kết quả nên đã dùng thanh kiếm trên tay để chọt tiết hai con ma vật đang nằm im bất động. 

  ...Cách hai cái tên đó kết liễu lũ Sword Boar trong lúc cười ha hả, trông chả khác nào bọn ác nhân đang đội lốp mạo hiểm giả là mấy. 

  Bỏ hai con bị chọt tiết sang một bên thì vẫn còn hai con đã thoát nạn. Do lũ phía trước đột nhiên ngã nhào nên bọn chúng phải tách sang hai bên để tránh.

  Bọn họ định xử trí vấn đề này thế nào nhỉ?

  Tôi háo hức quan sát diễn biến tiếp theo. Do bản thân đang được bảo vệ và nằm ngoài vòng chiến nên tôi thấy mình giống như một khán giả hơn. 

《Đại địa, hãy đáp lại lời triệu gọi của ta và ngăn tách kẻ địchーThổ bích.》

  Chất giọng tựa chuông ngân của Illya-san vang lên.

  Đột nhiên, một vách đất trồi lên, chặn đứng con Sword Boar ở bên cánh phải. 

  Con Sword Boar sẵn đà lao tới mà đâm sầm vào bức tường đất. 

  Ngay khi đang nghĩ con lợn đã tự hủy lúc đâm sầm vào bức tường thì hai chi sau của nó lại tiếp tục giãy dụa hòng tiếp tục lao về phía trước. 

「Hửm? Nó đang tự đào mồ chôn à...?」

  Nghiêng đầu nhìn kỹ hơn thì tôi trông thấy những chiếc nanh sắc nhọn của con Sword Boar đó đã ghim chặt vào bức tường, không thể nhúc nhích.

  Thay vì cố gắng rút nanh ra thì nó lại đang cố dồn lực phá huỷ bức tường, trông mà buồn cười thực sự. 

  Có lẽ Illya-san đã khiến bức tường mềm đi vừa đủ để nó có thể dễ dàng đâm xuyên, song lại không quên điều chỉnh sao cho bức tường không bị phá vỡ sau khi va chạm. Quả nhiên là rất điêu luyện. 

「「Hẹ hẹ hẹ!! Kou buta-chan!! Hở sườn rồi kìa con!」」

  Hai tên ác ôn kia ngay lập tức lao tới xiên tiết bé lợn...

「...Hai tên đó, trông như đang tận hưởng ấyー. Hừm, chỉ còn lại một con nữa thôiー」

「Yô!!」

  Ngay lúc tôi quay mặt qua bên đó thì Roomba cũng đã lao đến phía con lợn còn lại. 

  Phớt lờ con Sword Boar đang sẵn đà lao về phía mình, Roomba bổ mạnh thanh đại kiếm từ trên xuống. 

  Đòn toàn lực của Roomba dễ dàng đập nát hộp sọ thô cứng của con Sword Boar, chẻ đôi đầu con lợn xấu số. 

  Sẵn đà vung xuống, thanh đại kiếm đập mạnh xuống nền đất.

  Một tiếng động mạnh trầm thấp vang vọng khắp khu vực, mặt đất phía bên dưới mũi kiếm liền xuất hiện những vết nứt tựa như mạng nhện. 

  Không hề có mánh khóe hay chiến thuật nào ở đây cả, tất cả chỉ đơn thuần là thứ sức mạnh thuần tuý. Đơn giản chỉ là một cú "bổ củi" từ trên xuống. 

  Thanh đại kiếm kia thậm chí còn không được truyền ma lực, và ổng cũng chả hề áp dụng cường hóa thể chất gì sất. 

  Vậy mà vẫn có thể để lại một cái miệng núi lửa cỡ nhỏ.

「Sức mạnh kiểu gì mà lố bịch... Thế này thì khác mẹ gì sài cheat đâu.」

  Hèn gì Eleonora-neesan lại gặp khó khi tập luyện với Roomba.

「Kể cả có là cường hóa thể chất thì bình thường cũng chả mạnh đến mức này.」

「Thật quá sức vô lý.」

  Không biết từ khi nào mà Irvine và Molt đã tiếp cận và đang lẩm bẩm với chất giọng đầy kinh ngạc.

「...Mạo hiểm giả hạng B kinh thật.」

「Oi oi, đừng có xếp bọn tôi chung mâm với cái lão cốt đột như Roomba chứ?」

  Khi tôi đang quan sát Roomba và tự nhủ thì Irvine xen vào.

「Ể? Nhưng chẳng phải đôi bên đều cùng là mạo hiểm giả hạng B hay sao?」

  Dù hình thức có hơi khác, nhưng đôi bên đều là những mạo hiểm giả hạng B mà. Irvine và những người khác cũng khá mạnh đấy chứ...

「Đừng có ăn nói hàm hồ. Bốn người bọn tôi hợp lực lại mới được xếp vào hạng B đấy, còn riêng cái lão cốt đột kia đã sẵn là hạng B rồi.」

「Hả?」

  Tổ đội bốn người Ngân Phong hợp sức lại mới được xếp vào hạng B, vậy mà chỉ riêng Roomba thôi đã được tính là hạng B rồi á?

  Mạnh kinh khủng!!

  Ừ thì, dù sao thì ổng cũng hay du hành một ên, chưa kể là ổng còn hay đấu tập với Eleonora-neesan nữa mà nhỉ?

「Nếu tính riêng lẻ, bọn mình cùng lắm cũng chỉ xếp hạng C thôi nhỉ?」

「Illya và Alyusia thì có khả năng lắm, chứ tôi với cậu cùng lắm cũng chỉ được hạng D thôi...」

  Nord-tousan, cái người vượt trội hơn họ rất nhiều, quả thực rất đáng kinh ngạc. Sát Long Thủ hạng A không phải chuyện đùa đâu. 

*Note của Ông hoàng giả kim (錬金王) Cuối cùng thì sau một khoảng thời gian dài, bộ truyện cuối cùng cũng có một trận chiến cho ra hồn. 

Lần tới, chúng ta sẽ tiếp tục "nô đùa" trên xe ngựa. Tiếp đó, sẽ là một ngoại truyện về Đệ tam công chúa Reira. Sau đó thì chắc cả bọn sẽ đặt chân đến Esport đấy!