Ngoại Truyện

Hầm Ngục Dưới Biển (Phần 11)

2025-09-08

7

“Mommom”

“Mm, vừa lạnh vừa ngon!”

“Gâu!”

Trước mắt tôi bây giờ, con Băng Long đang bị xơi tái bởi hai con sói—không, một trong số ấy là Scylla.

Scylla thực sự là một loài ma thú kì dị với nửa thân dưới là hàng sa số xúc tu giống bạch tuộc, tiếp theo đó là một cái đầu Hải Lang khổng lồ, kế đến cuối cùng là nửa thân trên của một người phụ nữ tóc vàng tuyệt đẹp. Đó thực sự là vẻ bề ngoài không thể bị nhầm lẫn với bất cứ ma thú nào khác.

Đó là hình dạng hiện tại của Tĩnh Hải. Với hình dạng ấy, Tĩnh Hải có thể sử dụng cái đầu sói để ăn, còn dạng người có thể tự do giao tiếp như bình thường. Nhờ vậy, tôi có thể bắt chuyện với ông ta trong lúc cái đầu sói đang thưởng thức một cái chân sau của con rồng.

『C-Chờ chút, Tĩnh Hải hoá ra là cô ư?!』

“Hmm? Cậu không để ý ư? Chà, nhìn lại thì nếu cậu không cùng giới tính, hoặc chủng tộc, với ta thì khó lòng nào biết được.”

“?”

Fran là con gái mà cũng bị bối rối kìa… Công bằng mà nói thì không có điểm nào ở vẻ bề ngoài của ông ta, à không, cô ta cho chúng tôi chút manh mối nào cả. Thế nên từ cách nói chuyện mà tôi chỉ đoán mò là “ông” mà thôi.

Cả giọng nói cũng mang cảm giác trung tính, không hoàn toàn là nam hay nữ, nếu phải miêu tả thành lời là vậy. Đại khái thì giọng nói ấy có thể vừa thuộc kiểu bảnh trai, vừa nữ nhân bí ẩn ấy. 

Cho tới thời điểm hiện tại, chỉ từ vẻ bề ngoài tộc sói của Tĩnh Hải mà tôi đã hấp tấp nghĩ cô ta là nam.

“Đằng nào thì với những tông đồ của Thần Thú như ta, giới tính không phải là thứ gì đó quan trọng lắm. Nếu không có tộc Scylla lẫn vào máu của ta, chắc chắn ta hoàn toàn có thể được coi là vô tính. Tuy nhiên, hình dạng có giới tính như Scylla đôi khi cũng trở nên hữu dụng khi tiếp cận với con người. Lần này, vì mọi người có liên kết với Thần Thú như ta, ta đã chọn hình dạng ta cảm thấy thoải mái nhất là dạng sói.”

『H-Hiểu rồi.』

Hình dạng Scylla có thể trở nên hữu dụng khi tiếp cận với con người ư? Cá nhân tôi lại nghĩ rằng nhiều người sẽ thấy nó khá là đáng sợ chứ.

“Như khi tiếp cận với con người có giới tính nam này. Với họ, họ thích thấy dạng Scylla này hơn. Con người với giới tính nữ thì thích những hình dạng dễ thương hơn, nên với họ ta thường chọn dạng Hải Lang.”

À ra vậy. Dễ tiếp cận ở đây chính xác là quyến rũ. Ở dạng Scylla, tuy hai bộ phận quan trọng của cô ta đều được tinh tế giấu đằng sau tóc, nó vẫn là hình dáng của một người phụ nữ tuyệt đẹp ở trần. Tôi hoàn toàn có thể thấy đám đàn ông con trai chảy dãi trước hình dáng ấy.

Về phần Hải Lang… Nó đúng là dễ thương thật miễn là trong kích thước nhỏ.

“Gâu gâu!”

“Hahaha! Cậu thích hình dạng Hải Lang của ta hơn sao? Vì nó ngầu hơn? Có nịnh hót ta cũng vô dụng thôi. Đây, muốn thêm thịt không?”

“Gâu gâu!”

Ôi chao, trong lúc tôi đang bất ngờ vì Urushi bỗng nhưng tỏ ra lịch lãm lạ kỳ thì cái vẻ quý ông ấy đã lập tức biến mất khi được Tĩnh Hải cho thêm thịt. Giờ đây, cậu ta vừa hăng hái vẫy đuôi vừa nhai rau ráu miếng thịt. Coi bộ phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa cậu ta mới trở thành một quý ông sói đích thực được.

“Master, miếng thịt không chín được.”

『Hể? Chờ đã—từ khi nào mà...?』

Trong lúc tôi không để ý, Fran đã lấy ra một tảng bự của con Băng Long và mang nó lên lưới nướng để nướng rồi. Rất có thể là trong lúc tôi đang mải nói chuyện với Tĩnh Hải.

Thịt rồng đúng là ngon thật, do đó Fran bị mất kiên nhẫn. Tuy nhiên, thịt rồng đâu thể được nấu chín theo cách thông thường.

『Thịt của con Băng Long có nguyên tố băng trong đó mà, dùng lửa bình thường không nấu được nó đâu. Em phải cần lửa ma thuật—hoặc nấu nó từ từ trong một khoảng thời gian dài mới được.』

Nghe nói chúng tôi còn có thể thưởng thức nó sống như sashimi lạnh, nhưng ăn nhiều thì sẽ bị đau bụng không khác gì ăn nhiều đá bào với kem cả.

『Sau khi rời khỏi đây, anh sẽ nấu cho em cho.』

“Đã rõ.”

『Đây, ăn trước cái này đi.』

“Nn!”

Tôi đưa cho Fran thịt gà nướng kiểu tandoori, được ướp với bột cà ri và nướng tới hoàn hảo. Với Fran, không cần biết nó là món gì đi nữa, miễn là nó có vị cà ri thì đều được tất…

Sau khi nghỉ ngơi một lát, chúng tôi tiến vào tầng sáu.

“Nơi này… to quá.”

“G-Gâu…”

Tĩnh Hải và Urushi kinh ngạc đến ngơ ngác—tôi với Fran nói thật cũng vậy. Tầng thứ sáu có thiết kế hoàn toàn khác với bất cứ tầng ngục nào chúng tôi từng thấy.

Nơi này thậm chí còn rộng hơn gian phòng chúng tôi đụng độ với con Băng Long nữa. Trần của nó phải cao đến hai trăm mét, nhưng chiều rộng của nó mới hãi hùng. Nếu phải đoán, nơi này có đường kính ít nhất là năm trăm mét. Nói là phải đoán vì tôi thậm chí còn không thấy được điểm dừng của nó.

Tầng này bị ngập nước, và sương nổi lên từ nó giới hạn đáng kể tầm nhìn của chúng tôi.

Không chỉ vậy, mặt nước dưới chân chúng tôi không tĩnh mà đang chảy siết. Nó ngập tới đầu gối và chảy khắp nơi trong gian phòng đủ mạnh để khiến ngay cả Fran cũng có thể bị mất thăng bằng nếu con bé sơ sẩy.

Và rồi, từ chính giữa trong gian phòng, một cái bóng đen khổng lồ trỗi dậy. Phía bên kia bức tường sương là một thứ gì đó có kích thước ít nhất cũng ngang ngửa với một quả núi nhỏ.

“Coi chừng!”

『Có thứ gì đó đang bay đến!』

“Hm!”

Thứ đang xé toạc màn sương để tấn công chúng tôi ấy là một viên đạn nước mang cả tốc độ, uy lực và sự chính xác đến lạnh người. Không, không chỉ một viên, mà đang oanh tạc chúng tôi là một chùm vô số những viên đạn tương tự như thế. Chúng cắt qua không khí nhanh đến mức gần như không để lại thứ gì ngoài tiếng xé gió điếc tai.

 『Chậc—thứ gì thế này?! Chỉ đỡ lấy có đúng một viên thôi mà kết giới của anh đã cạn mất một lượng mana khổng lồ rồi!』

“Hây! Ha!”

Vừa tránh một viên đạn, Fran vừa dùng tôi để chém tan viên đạn nước tiếp theo đang đánh chặn em ấy. Kết quả là độ bền của tôi bị sa sút rõ rệt.

Chúng tôi không được phép khinh thường sức mạnh của chúng. Fran chỉ cần bị trúng một viên thôi là ngay cả con bé cũng sẽ bị thương nặng chứ không giỡn được.

Và không chỉ vậy, đợt oanh tạc đang dần trở nên khốc liệt hơn.

ĐÙNG— ĐÙNG— ĐÙNG—

Chúng tôi hoàn toàn nằm trong tâm địa của nó. Trong lúc né tránh và dịch chuyển gặp mọi nơi trong gian phòng, chúng tôi đã thử tìm hiểu danh tính của kẻ thù nhiều lần nhưng bất thành.

Bởi đợt oanh tạc mãi vẫn chưa chấm dứt, chúng tôi không thể mạo hiểm tiếp cận nó được.

Nó còn có thể tấn công bao lâu nữa? Hay nó chỉ đang khởi động thôi?

Chúng tôi nên mạo hiểm xông đến nó, hay câu giờ chút nữa để quan sát thêm? Trong lúc tôi và Fran còn đang phân vân, đợt oanh tạc đã đột nhiên chấm dứt.

“Đừng quên là còn có hai chúng ta nữa!”

“GRRrrr!”

Tĩnh Hải và Urushi đã tấn công rồi. Cả hai đã lén lút tiếp cận kẻ thù trước khi bất ngờ hoá lớn trở lại và đột kích.

“ORRROOOoooOOoo!!”

“Chậc! Quân tiểu tốt!”

“GRRRrr!!”

Để đánh bật hai con thú khổng lồ đang bám vào mình, con quái vật đã giải phóng một nguồn ma lực khổng lồ từ khắp cơ thể của nó. Kết quả là làn sương xung quanh nó cũng bị thổi tan.

Và cuối cùng danh tính của nó cũng lộ diện.

『Một con K-Kraken xanh lam? Không, hay nó là một con sứa?』

“Nhiều chân.”

『Chắc chắn chùm đạn nước vừa rồi là được bắn ra từ những cái chân của nó.』

Với chừng ấy chân, bảo sao mà nó thể rải thảm chúng tôi dữ dội như vậy. Và nguồn ma lực của nó cũng không thể đùa được chút nào. Nếu bất cẩn, chúng tôi sẽ có thể bị tổn thất nặng nề ấy chứ

“Trông mạnh.”

Thế nhưng, Fran trông rất hạnh phúc, thậm chí còn mỉm cười nữa. Quả nhiên kẻ địch càng mạnh, con bé càng phấn khích. Đúng là không thể nào tìm được một cộng sự khác đáng tin hơn em ấy!