Quyển 17

Chương 757 - Cô gái bên cạnh con rồng Apocalypse

2025-09-06

9

Chương 757 - Cô gái bên cạnh con rồng Apocalypse

Bản thân tôi như đang chìm trong bóng tối.

Sự phấn khích và khoái cảm cuồng sát chiếm trọn tâm trí, tôi không còn nghĩ đến gì khác.

Mặc cho cố gắng giành lại quyền kiểm soát, nhưng chẳng hiểu tại sao tôi lại chật vật đến thế.

Từ nãy giờ hình như có ai đó đang gọi.

Tôi muốn lắng nghe nhưng đã quá giới hạn sức chịu đựng rồi.

Một tâm niệm u ám tràn ngập trong đầu.

【Phải, mọi chuyện đã liên kết với nhau】

【Tiên đoán của Laplace luôn đúng】

【Những lời trong Kinh thánh và về loài Rồng khải huyền là dành cho thời điểm này】

Ai đó đang cười nhạo tôi.

Tôi hết sức tập trung nhưng mọi suy nghĩ như đều bị dòng chảy hắc ám cuốn đi mất.

【Tuy ngươi ngang bướng thật, nhưng cuối cùng vẫn thuộc về ta】

【〖Giai điệu tận thế〗 là bước khởi đầu cho sự sụp đổ của thế giới này】

【Ngươi sẽ là nền tảng để hồi sinh Foren】

Cái tên này cứ lải nhải trong đầu tôi.

【Tất cả đã được định đoạt từ trước】

【Nó được Laplace, quy luật của thế giới này dự đoán】

【Không phải từ lúc ngươi tiến hóa thành Apocalypse】

【Không phải từ lúc ngươi than khóc cho số phận hẩm hiu của Anh hùng Miia】

【Không phải từ lúc ngươi giành chiến thắng trong trận chiến vừa qua】

【Hay từ lúc ngươi có được ý thức khi vẫn chỉ là quả trứng? Cũng không】

【Điều này rõ ràng đã được quyết định từ thời khắc Laplace tạo lập ra thế giới】

【Vậy nên ngươi không cần phải than vãn】

【Cứ ngủ say vào bóng tối】

【Trong lúc đó mọi thứ sẽ hoàn thành】

Giọng nói ấy thật khó chịu.

Lần tới ta sẽ giết ngươi.

Nhưng trước hết, để ta thiêu rụi toàn bộ thành phố này đã.

Mà vì sao cơ?

Những suy nghĩ trong đầu thật lố bịch đến nỗi khiến tôi nở nụ cười.

Cần gì lý do chứ?

Tôi muốn thì cứ thực hiện thôi, ngay tại đây, ngay lúc này.

Chẳng có phải đáng để bận tâm.

Gì vậy?

Có người cứ gọi tôi.

Tại sao một vùng đất đầy rẫy những xác chết cháy khét lại làm tôi bồn chồn?

Chẳng lẽ tôi không nên ư?

Một cô gái tóc vàng hiện lên trong tâm trí.

Thông thường cô ấy có vẻ ngoài lạnh lùng hệt như búp bê, nhưng nay lại đang nhìn tôi với nụ cười buồn bã nhưng rạng rỡ và hạnh phúc.

“Cậu nên đấu tranh vì để bảo vệ ai đó, và hãy cứ ghi nhớ điều ấy khi chiến đấu…”

(Lời cuối cùng của Miia - chap 659)

Cơ thể của cô biến thành thân xác nhợt nhạt của quái thú.

Tôi không nhớ tên cô ấy, nhưng chắc cũng giống như tôi.

Một người bị thế lực tuyệt đối lợi dụng, ngay cả quê hương, sứ mệnh và phẩm giá bị tước đoạt.

Cuối cùng cô bị tha hóa bởi hệ thống của thế giới rồi tâm trí trở nên điên loạn, nhưng vẫn giữ được sự cao quý và trao cho tôi động lực và hy vọng dở dang.

Tôi không được dễ dàng bỏ cuộc.

“Cuối cùng tớ cũng tìm thấy cậu rồi… Irushia…”

Lại là giọng của ai khác.

Một cái chạm ấm áp trên chóp mũi.

Tôi quen lời nói này, cảm giác này, và cả cái tên nữa.

“Kishi!”

「Pefu!」 “Mr. Long!”

“Irushia! Tỉnh lại đi!”

Từng tiếng gọi lần lượt vang lên.

Đầu tôi đau như búa nện.

Khi cơn đau dần dịu đi, màn sương tâm tối bao trùm cũng từ từ tan biến.

Cùng lúc đó mây đen che phủ bầu trời cũng xua đi nhường chỗ cho ánh nắng chiếu rọi vùng đất.

【Bằng cách nào… Lời tiên tri của Laplace không bao giờ sai】

【Ngày tận thế】

【Cho dù không được miêu tả hoàn chỉnh, nhưng… khi sắp thành công thì…】

【Nguyên nhân do đâu?】

【Tốn mất cả hàng chục nghìn năm chuẩn bị】

【Tại sao lời tiên đoán và quy luật không đáng tin như thế…?】

Âm thanh trong đầu tôi lặng xuống.

Ý thức rụng rời của tôi cũng bắt đầu hồi phục.

Nina, Thỏ banh, Volk, Atranach, cụ Magiatite và Umakahime.

Rồi Thằn lằn đen nữa, cùng với Miria đang bám chặt lấy mặt tôi.

Mọi ánh nhìn quen thuộc cứ quan sát tôi chằm chằm.

「Xin lỗi… Có vẻ tôi đã gây ra không ít rắc rối cho mọi người. Giờ thì ổn rồi」

Tôi đáp chuyện với họ bằng 〖Thần giao cách cảm〗.

Nhớ là tôi cùng với Volk và vài người tiến tới thành phố Alban, còn Umukahime thì đã đặt chân tới đây trước.

Nhưng thật trùng hợp, cứ như sự sắp đặt của vận mệnh, không chỉ Miria mà tôi đã chia tay ở Thánh quốc Liarm mà còn có Thằn lằn đen, Nina và Thỏ banh ở đây.

Không nhờ có họ chắc tôi đã chẳng giành lại được chính mình.

Miria lùi ra xa.

Ánh mắt của hai chúng tôi vô thức nhìn nhau.

Khi đó tôi đã bỏ đi mà chẳng gửi lại một lời.

Tôi sợ mình sẽ kéo cô ấy liên lụy vào chuyện này.

Giờ thì nên nói gì đây?

Xét về tình hình hiện tại, có lẽ Thằn lằn đen cũng xuất hiện tại Thánh quốc nhưng mà tôi không gặp.

Hai người họ cùng nhau đuổi theo nhưng tốc độ của tôi và Thằn lằn đen chênh lệch đáng kể.

Nhìn kỹ thì nó cũng có đôi cánh thật tuyệt vời.

Chắc trong lúc tôi đánh bại Anh hùng Ares ở hoang mạc Harenae và Quỷ vương Baal ở vương quốc Ardesia, họ đã kịp bám theo.

Không khí im lặng đến ngại ngùng, rồi cả hai chúng tôi cũng bật cười như bị cù lét.

“Guuu…”

“Hahaha…”

Rồi Miria lấy tay áo lau nước mắt.

“Irushia, trông cậu to lớn đến khác lạ, thật đáng sợ. Cậu đã thay đổi rất nhiều kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau, rồi còn nhiều lời đồn đại về cậu nữa… Mấy lần tưởng sẽ gặp lại được cậu là tự nhiên lại biến thành con rồng khác… Nhưng cậu vẫn hệt như lúc cõng tớ về và che chở cả làng khỏi Rồng đá… Thật đáng mừng.”

Cô ấy lại chạm lên mũi tôi.

Nụ cười tắt ngấm rồi nước mắt bắt đầu rơi.

「Tôi… Tôi xin lỗi. Thật sự có rất nhiều điều muốn thổ lộ… Thế nhưng…」

“Không sao cả. Thế giới đang phải đối mặt với khó khăn… Cậu đang đóng một vai trò quan trọng trong đó, còn một người như tớ khó có thể làm gì được… Nhưng thật vui vì giờ có thể trò chuyện tử tế với cậu.”

Cô gượng cười.

Miria tự bảo mình chẳng là gì cả, nhưng điều đó không đúng.

Cô ấy đã cứu tôi, người nắm giữ vận mệnh của thế giới, đến tận hai lần.

Lần đầu tiên được cô ấy chăm sóc vết thương cho đến tận lúc tôi thiếp đi.

Và lần thứ hai, khi tôi sắp bị 〖Giai điệu tận thế〗 nhấn chìm.

“Hơi bất lịch sự, nhưng giờ không phải lúc để dính xà nẹo với nhau đâu.”

Umukahime chen vào nhắc nhở.

“Á! Không phải! Đâu có gì!”

Miria lập tức buông ra.

“Kishi…”

Thằn lằn trừng mắt với cô ta.

「...Đương nhiên là tôi biết rồi, hầy」

Giành được chiến thắng với Thánh nhân Jornes tại Thánh quốc Liarm.

Đánh bại Anh hùng Ares của Harenae.

Giết chết Quỷ vương Baal tại vương quốc Ardesia, tuy hắn là quái thú mạnh nhất lịch sử, nhưng còn một kẻ nữa.

Ma thú vương đang phá hoại khu rừng Noah.

Umukahime đặt tay lên người tôi.

Ánh sáng trắng lóe lên giúp tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút nhờ 〖Hồi sức cấp cao〗.

“Ta phải khen ngươi đã làm rất tốt. Nhưng đừng quên ngươi suýt đã nằm trong tay Thần ngôn. Và còn một tên phải xử lý nữa.”

「Vâng…」

Aro và Mộc quái chắc đang phải vất vả câu giờ cho chúng tôi.

Tuy rất vui vì đã đoàn tụ với mọi người, nhưng phải đi giải cứu họ trước đã.

【Không cần nữa】

Lại là giọng nói đó.

Dòng tin nhắn của hệ thống nghe đến mức nhàm chán.

Khi nãy hắn có nói gì đó nhưng hình như nhận ra đã sai.

“Sao nữa đấy?”

Umukahime thắc mắc.

「Là Thần ngôn」

Cô ấy cắn môi im lặng.

【Đây là một biến số, không, đúng hơn đảo lộn hoàn toàn】

【Ma thú vương Behemoth… Quái thú khổng lồ mang danh 〖Kẻ nuốt chửng thế giới〗 đã bị thuộc hạ của ngươi đánh bại】

Nghe những lời của hắn tôi không khỏi bất ngờ.

Aro và Mộc quái bảo nếu đó là cấp bậc Huyền thoại thì ít nhất có thể kéo dài thời gian giúp chúng tôi, vậy mà thậm chí còn giành được chiến thắng vang dội.

Họ đã đánh bại Ma thú vương để giải nguy cho Rừng Noah trong lúc tôi thiếu vắng.

Đến cả Thần ngôn cũng ngạc nhiên cơ mà.

Đáng đời cho ngươi.

【Ta chưa từng nghĩ sẽ phải ra tay với món đồ chơi bằng gỗ kia】

Tôi chợt lạnh người.

Ngươi… nói gì thế?