Vol 1

Chương 01: Cuộc hội ngộ bất ngờ (Phần 3)

2024-02-10

17

“Đã lâu không gặp, Amano-kun. Tớ xem bộ phim mà cậu thủ vai rồi, tuyệt thật đấy!”

“Cảm ơn cậu. Mà Matsui-san cũng đóng phim điện ảnh nhỉ? Tớ đã thấy nó vào hôm trước đấy.”

“Cảm ơn cậu nha! Tớ tin là mình đã diễn khá tốt đó.”

Tháng Tư đã tới, kì nghỉ xuân đã kết thúc, các trường học cũng bắt đầu mở cửa trở lại.

Tháng trước tôi đã tốt nghiệp sơ trung và hôm nay tôi đã chính thức trở thành học sinh cao trung. Hôm nay là ngày khai giảng năm học mới, nhưng khi đến trường, tôi thấy cảnh vật rất đỗi quen thuộc.

Còn lý do cho việc đó là trường trung học Suisei Gakkou tôi theo học là một trường tư có khoa nghệ thuật nhưng chỉ có một lớp học duy nhất, vì vậy dù tôi có học lên cao trung đi chăng nữa thì cũng không phải đổi trường. Vì thế ngay cả khi lên cao trung thì tôi vẫn gặp lại những người bạn trung học quen thuộc nên chẳng hề gặp chút rắc rối hay căng thẳng nào cả.

“Chào buổi sáng nha, hai cậu.”

“A, chào buổi sáng, Aoyama-kun.”

“Chào buổi sáng, Aoyama.”

Lớp nghệ thuật nhìn chung thì ai cũng thân thiết với nhau cả. Tuy tôi không đặc biệt thân với ai, nhưng nếu là tán gẫu và chào nhau thì tôi vẫn có thể làm thoải mái.

“Nè hai cậu, nghe gì chưa? Có tin đồn rằng lớp mình sắp có học sinh mới chuyển đến đấy.”

“Học sinh chuyển trường á? Theo tớ biết là cao trung phải thi tuyển sinh từ trung học, ra là trường mình cũng có kiểu đó à?”

Trong khi Matsui vẫn nghiêng đầu khó hiểu, Aoyama liền giải thích.

“Thực ra, về mặt quy định thì khoa nghệ thuật cũng có hình thức chuyển tiếp từ trung học lên cao trung. Tuy nhiên, nhà trường mong muốn các học sinh học từ trung học lên cao trung phải đạt chuẩn nên việc xét duyệt rất là khắt khe. Trong quá khứ, cũng có một số học sinh chuyển tiếp vào học, nhưng phần lớn họ đều là những người nổi tiếng hoặc rất nổi tiếng đấy.”

“Ồ, vậy là sẽ có một người rất nổi tiếng chuyển đến hả. Thú vị đó nha!”

Chúng tôi đang trò chuyện thì bỗng tiếng chuông vang lên, báo hiệu giờ học bắt đầu. Thầy giáo bước vào từ cửa lớp, còn chúng tôi thì nhanh chóng ổn định chỗ ngồi của mình.

“Chào buổi sáng, năm nay tôi sẽ tiếp tục chủ nhiệm lớp chúng ta, chúc các em có một năm học mới vui vẻ nhé.”

Người bước vào là giáo viên chủ nhiệm của tôi, Kenji Ishiguro. Một người đàn ông trung niên khoảng ngoài 30 tuổi, là giáo viên dạy chúng tôi môn toán, thầy ấy rất thích nói chuyện phiếm và đã dành toàn bộ 50 phút của tiết học đầu tiên của học kỳ để nói chuyện cùng học sinh.

Thầy Ishiguro điểm danh cả lớp, rồi quay ra nhìn quanh các học sinh rồi nói.

Buổi lễ nhập học sẽ bắt đầu lúc 9 giờ, nhưng trước khi nó bắt đầu, thầy có một việc cần thông báo. Sẽ có một học sinh chuyển trường từ trường trung học đến khoa nghệ thuật của chúng ta. Bạn ấy đang đợi ở hành lang, bây giờ thầy sẽ giới thiệu bạn ấy với các em. Hãy giúp đỡ bạn ấy hòa nhập nhé.”

Có vẻ lời đồn mà Aoyama nói lúc nãy là đúng.

Câu nói ‘học sinh chuyển trường kia’ thực sự đã làm cả lớp xôn xao cả lên.

“Ồ, học sinh chuyển trường sao?”

“Tuyệt thật đấy! Lớp mình chưa bao giờ có chuyện như này.”

“Cậu ấy là nam hay nữ nhỉ?”

“Cậu ấy có chơi guitar không nhỉ? Nếu có thì tớ sẽ mời cậu ấy vào ban nhạc của mình.”

“...Im lặng nào cả lớp! Chắc hẳn các em đang có nhiều điều muốn hỏi, nhưng trước hết hãy lắng nghe bạn ấy giới thiệu bản thân rồi thì hãy đặt câu hỏi cho bạn ấy nhé.”

Nói xong thầy Ishiguro bước đến cửa lớp, gọi học sinh chuyển trường đó vào.

Các học sinh trong lớp rất hứng thú với sự kiện lần này vì đối với khoa nghệ thuật thì số học sinh trong một lớp gần như sẽ không thay đổi cho tới khi tốt nghiệp. Bản thân tôi cũng đang có những mơ tưởng về cậu học sinh chuyển trường ấy sẽ trông như thế nào. Cả lớp bỗng chốc sững sờ khi nhận thấy một cô gái chậm rãi bước vào với bộ đồng phục mới toanh, thu hút sự chú ý của cả lớp.

Đôi mắt trong trẻo nhưng ngọc quý, làn da trắng mịn tựa nhung lụa.

Đôi môi đỏ mọng, được mím chặt lại.

Gương mặt cực kì xinh xắn ấy, đã từng được truyền thông mệnh danh là ‘cô gái đẹp nhất thế kỷ’.

Dáng đi uyển chuyển cùng với mái tóc nâu óng ả nhẹ nhàng tung bay phía sau, cảnh tượng ấy như thể một cảnh quay trong những bộ phim truyền hình.

Cô ấy tỏa ra khí chất hoàn toàn khác biệt, áp đảo và là một sự hiện diện hoàn toàn khác biệt với mọi thứ xung quanh.

Người bước lên bục giảng một cách chậm rãi là một người mà tôi sẽ không bao giờ có thể ngờ tới.

“Xin chào, rất vui được gặp các cậu.”

Cậu ấy— là một nữ diễn viên mà ai cũng biết tới và cũng là người bạn từ thời thơ ấu của tôi.

Cô ấy là Rena.

Đầu óc tôi gần như trở nên trống rỗng trước cuộc hội ngộ bất ngờ này. Các bạn cùng lớp thì đang loạn hết cả lên, còn Ishiguro-sensei thì vẫn như thường lệ.

“Nào, giờ em hãy giới thiệu ngắn gọn về bản thân mình đi.”

“Vâng. Etto, tên mình là Mizusawa Rena. Mình hiện đang làm diễn viên. Cho đến một tháng trước thì mình vẫn sống ở vùng nông thôn, nhưng do công việc của mình bất chợt tăng lên và việc đi lại dần trở nên khó khăn nên mình đã chuyển đến Tokyo khi mới vào cao trung. Mình thực sự muốn hoà hợp với mọi người nên xin hãy bắt chuyện với mình. Cảm ơn mọi người rất nhiều.”

Rena phát biểu với giọng nói dịu dàng, sau đó cúi đầu rồi nở một nụ cười tựa thiên thần. Nụ cười ấy đã ngay lập tức hạ gục cả lớp ngay trong tức khắc. Không phân biệt nam hay là nữ, ai cũng phải chăm chú nhìn vào nụ cười ấy.

  (C-cậu ấy đáng yêu quá..!)

Tôi cũng không ngoại lệ, bất giác thốt lên như vậy trong lòng.

Chắc chắn là tôi đã nhìn thấy cậu ấy rất nhiều lần trên TV và trên các phương tiện truyền thông, nhưng ngoài đời cậu ấy thậm chí còn dễ thương hơn rất nhiều lần. Người bạn từ thơ ấu của tôi, người mà tôi đã từng coi là bạn thân nhất cách đây 8 năm, nay đã lớn và trở thành một cô gái vô cùng dễ thương khiến trái tim tôi rung động chỉ qua một ánh nhìn.

“Chỗ ngồi của Mizusawa sẽ là ở đó, bàn cuối cùng bên cạnh cửa sổ. Bạn Matsui bàn bên cạnh hãy giúp đỡ bạn ấy nhé”

  “Ờ, à, Vâng!”

Chỗ ngồi của Rena hơi xa tôi một chút, ngay cạnh ông Matsui, người mà tôi đã nói chuyện trước đó. Matsui dường như đã đông cứng khi được gọi tên. Còn Rena thì cúi chào giáo viên rồi chậm rãi bước về chỗ ngồi, đặt cặp của mình lên bàn rồi ngồi xuống ghế và bắt chuyện với cậu bạn bên cạnh tôi.

“Matsui-san, đã lâu không gặp. Thật tốt khi thấy cậu vẫn khỏe.”

“Ồ? A, cậu còn nhớ tôi sao?”

“Tất nhiên rồi. Chúng ta đã từng diễn chung một bộ phim cách đây hai năm, đúng chứ?”

“Không ngờ là cậu còn nhớ tôi…. Tôi chỉ là một diễn viên phụ, xuất hiện rất ít, nó thậm chí còn gần như một vai diễn quần chúng.”

“Có người quen bên cạnh như vậy khiến mình cảm giác an tâm hơn. Từ giờ trở đi, hãy giúp đỡ mình nha.”

  “Ừ, được chứ! Mong cậu giúp đỡ.”

Những cuộc trò chuyện như vậy của Rena, hoàn toàn giống với hình ảnh tôi đã thấy trên các phương tiện truyền thông.

Cách nói chuyện lịch sự và đoan trang, cử chỉ nhẹ nhàng và phần tính cách hướng ngoại ấy. Ở đó, không còn dáng vẻ gì của một cô bé nhút nhát và rụt rè ngày xưa nữa, mà là giáng vẻ hoàn hảo của một nữ diễn viên Thiên Tài.

 (Rena, thật rực rỡ làm sao….)

Tôi không kìm được mà lẩm bẩm như vậy trong lòng.

Tám năm trước, hai chúng tôi đã hứa với nhau rằng sẽ trở thành những diễn viên nổi tiếng và gặp lại nhau trên sân khấu lớn. Nhưng giờ tôi vẫn chỉ là một diễn viên vô danh, chỉ có thể đóng vai phụ. Hình ảnh người bạn thời thơ ấu của tôi, bây giờ đã là một nữ diễn viên nổi tiếng với những hoạt động hàng đầu. Bỗng trở nên thật xa lạ với tôi.

Lễ khai giảng đã kết thúc và giờ đã là sau giờ học.

Một số học sinh cùng lớp ngay lập tức bắt chuyện với tôi.

“Này Aoyama!”

“Sau giờ học cùng nhau đi bắt chuyện với Mizusawa không? Tớ muốn trao đổi số điện thoại với cô ấy.”

“Hả? À, được.”

 Vai tôi bị lắc tới lắc lui, còn tôi thì bị cưỡng chế đứng lên.

Tôi cảm thấy thật biết ơn vì bản thân đã chẳng đủ can đảm để một mình bắt chuyện với cô ấy. Chúng tôi bước đến chỗ Rena, người đang sắp xếp đồ ở chỗ ngồi của mình.

“Chào cậu Mizusawa-san. Tôi là Narumi,  là một người mẫu, rất vui được gặp cậu.”

“À, còn tôi là Uchiyama, làm nhạc, rất vui được gặp cậu.”

Khi hai cậu bạn vẫn đang dơ tay với vẻ mặt căng thẳng thì, Rena đã nắm lấy tay hai người họ và nở một nụ cười tươi.

“Vâng, mình cũng rất vui khi được làm quen với hai cậu.”

“À, nè, cậu có thể trao đổi số điện thoại với tôi được không?”

“Tất nhiên rồi. À, nếu có nhóm nào của khoa nghệ thuật thì mình cũng muốn được mời tham gia nữa nha…”

“À! Được chứ, tôi sẽ mời cậu.”

Đứng một bước sau ba người đang trò chuyện như vậy, tôi cảm thấy cơ thể đang dần trở nên cứng nhắc. Nhìn gần, Rena lại càng trở nên dễ thương hơn, nhưng không phải mỗi thế. Xung quanh cậu ấy dường như có một hào quang đang phát sáng, làm cho từng cử chỉ của cậu ấy trở nên lấp lánh một cách rất tinh tế. Một hương thơm nhẹ nhàng lan tỏa và mặc dù cậu ấy là người bạn thân thời thơ ấu của tôi, nhưng tôi vẫn cảm thấy rất lo lắng, như thể đây là lần đầu tiên gặp một người nổi tiếng vậy.

“Này Amano, cậu cũng nên giới thiệu bản thân đi chứ.”

“À… Ừm.”

Bị gọi như vậy nên, tôi tiến lên thêm một bước.

Rena có vẻ vẫn chưa nhận ra tôi, sau khi nhìn tôi với ánh mắt có phần hơi ngạc nhiên, cô ấy lại nhìn tôi với ánh mắt như thể đang chờ đợi điều gì đó.

“Ừm , tôi là Amano. Rất vui được gặp cậu, Mizusawa-san.”

Lúc ấy, tôi đã không thể gọi Rena bằng tên như trước đây.

Tôi cũng không thể nói chuyện với cậu ấy một cách thân mật như ‘lâu rồi không gặp’ được.

Nhưng có lẽ lúc đó, tôi đã tự đặt mong đợi quá cao. Giống như tám năm trước, tôi hy vọng cậu ấy sẽ mỉm cười với gương mặt đầy vẻ hồn nhiên và nói lời chào "Lâu rồi không gặp, Kaito!" Nhưng thực tế không phải vậy, khi Rena ngay lập tức tránh ánh nhìn của tôi và đáp lại một cách thờ ơ.

“Mình cũng rất vui khi được làm quen với cậu, Amano-kun.”

“À, um vâng.”

“M-mình xin lỗi, nhưng giờ mình còn có việc phải làm… mình xin phép đi trước

Nói rồi Rena thu dọn đồ đạc và nhanh chóng rời khỏi hành lang. Mặt của tôi giờ đang nóng đến mức khó tin.

(Rốt cuộc thì, cậu ấy còn chẳng nhớ gì về mình cả…..)

Cũng đã tám năm trôi qua.

Có lẽ thật lạ khi tôi vẫn giữ lời hứa đó ở trong lòng và coi đó như là mục tiêu để mình hướng tới.

Dù biết là vậy nhưng tôi vẫn có phần cảm thấy cô đơn.