“Mia. Miya.”
Với Ryo-Ohki dẫn đầu, Tenchi tiến ra sân dưới ánh nắng gay gắt. Bình thường, trừ mùa thu hoạch, chỉ có hai người cùng Tenchi ra đồng nhưng hôm nay lại có rất nhiều người. Nó mang lại bầu không khí của một chuyến dã ngoại hoặc đi bộ đường dài. Ryo-Ohki đang bay xung quanh hạnh phúc.
“Mia! Myamya Mia!”
Mùi cỏ và đất trộn lẫn vào nhau. Fuku cũng rất hào hứng và chạy xung quanh như một con chó được thả ra khỏi dây xích khi đi dạo.
Lúc đó, Fuku phát hiện ra một trò chơi thú vị... hoặc cô bé tưởng đó là một trò chơi. Cô bé lao vào đám cỏ khô héo và bị vướng vào nó.
“Mia aa Ann! Mia! Mia!”
Và sau đó cô ấy đã được Seina giải cứu, Fuku ngốc nghếch liên tục làm đi làm lại điều tương tự.
“Này, em vừa mới tắm xong mà! Em đang nghĩ gì vậy?"
Lông của Fuku giờ đầy hạt cỏ dính từ đầu đến chân.
“Fuku-chan trông rất vui vẻ nhỉ.” Tenchi vui vẻ nói.
“À, vâng, thực ra có những khu dân cư tự nhiên giống như những con tàu hoàng gia ở Kamidake… Khi em đưa cô bé ra biển, thực ra em ấy cũng đã lao vào sóng như thế này, em ấy bị sóng cuốn đi và bị chôn vùi trong đó cát. Đuôi của em ấy trông giống như một con nhím biển vậy.”
“Em ấy không sao chứ?”
“Bọn em đã nhanh chóng đào em ấy lên, nhưng cô ấy lại đang cười rất vui vẻ…” Phía sau Seina, Fuku lại lao vào bụi rậm và bị vướng vào.
“Vậy là em ấy cứ lặp đi lặp lại điều tương tự như bây giờ sao?”
“Mặc dù biết em ấy không thể chết đuối nhưng em vẫn lo lắng… Amane dường như nghĩ Fuku muốn được chết.”
Seina kéo Fuku ra khỏi bụi cây và thở dài trong khi phủi sạch côn trùng và bụi bẩn.
“Ryo-Ohki khi còn nhỏ cũng như vậy. Em ấy sẽ đuổi theo những con bướm và đâm vào cây và tường, hoặc rơi xuống sông, đó là một vấn đề nghiêm trọng.”
“Anh đã mắng em ấy sao?”
“Ừ ... Bọn anh phải làm vậy thường xuyên nhất có thể và luôn để mắt đến em ấy, nhưng dần dần em ấy học được cách không làm điều đó nữa. Ryo-Ohki đã thực sự bớt hiếu động dần theo tuổi tác, anh nghĩ Fuku-chan cũng sẽ như vậy.”
Ringo đang nhìn hai người họ nói chuyện.
“Huh… Tại sao cô lại nhìn chúng tôi như vậy ?” Tenchi và Seina nhận ra ánh mắt của cô và hỏi có chuyện gì.
“Hai người trông giống như hai ông bố đang trao đổi bí quyết nuôi dạy con vậy.”
"Hở!?" Tenchi và Seina cùng lúc nhìn nhau và cả hai đều đỏ mặt. Ringo cười nhẹ.
“Được rồi, chúng ta bắt đầu làm việc thôi nhỉ?”
Anh leo lên một con dốc và đứng ở rìa cánh đồng.
---------------
Khoảng 3 giờ, Sasami chạy ra cánh đồng với một giỏ lớn đầy đồ ăn vặt. Noike đi trên chiếc xe tải dọc đường với những chiếc giỏ lớn để đựng cà rốt đã thu hoạch.
"Waa!"
Sasami lên đến đỉnh đồi và đến một vị trí mà cô có thể nhìn thấy toàn bộ cánh đồng. Cô ngạc nhiên bởi vì những củ cà rốt được trồng xa tầm mắt đều đã được thu hoạch. Thông thường, gia đình Masaki phải mất khoảng ba ngày để hoàn thành nhiệm vụ đó.
“Wow Tenchi-niichan, mọi người làm nhanh thật đấy.”
Sasami đến gần Tenchi và Seina đang nghỉ ngơi bên cạnh ngọn núi cà rốt.
“Có mọi người ở đây tiện thật, thường thì việc này khiến anh mất khá nhiều thời gian.” Tenchi nói với một nụ cười gượng gạo.
Trong gia đình Masaki, Ryoko, Ayeka và Mihoshi chưa bao giờ làm bất kỳ công việc đồng áng nào. Ngược lại, gia đình Yamada toàn là công nhân và đầu bếp như Noike và Sasami.
“Ồ, điều này thật tuyệt vời, mọi đã làm xong rồi sao?”
Noike dừng xe và mang ra một chiếc hộp lớn từ phía sau. Cô vui vẻ nhìn quanh.
“Tenchi-san, hãy rửa sạch cà rốt trước khi uống trà nhé.”
“Không, với nhiều thế này, chúng ta sẽ không thể mang hết đi rửa trong một chuyến được đâu, nên hãy làm việc đó sau bữa trà nhé.”
“Theo ý cậu… vậy thì, Kiriko-san, Karen-san, hãy sắp xếp mọi thứ nào.” Noike hướng dẫn.
Kiriko và Karen trải gọn gàng chiệc thảm dưới gốc cây và bày ra một chiếc bàn nhỏ đầy đồ ăn. Sau đó Noike và Sasami bắt đầu xếp các món tráng miệng vào giỏ phía trên. Có nhiều loại đến nỗi họ có thể mở một cửa hàng nhỏ với nó.
"Ồ!" Khỏi phải nói, mọi người đều ngạc nhiên, không chỉ Ryo-Ohki và Fuku.
“Trông ngon lắm phải không?”
“Tôi lấy những thứ này làm ví dụ về những thứ chúng tôi sẽ bán ở cửa hàng Seina-sama, chúng là món tráng miệng nguyên mẫu của tôi.” Karen nói.
Noike nhìn thấy phản ứng hài lòng của Tenchi .
Kiriko mỉm cười thân thiện và đưa ra một giỏ khăn tay ướt.
Họ lau tay và đợi Sasami đồng ý để họ tiếp tục.
“Nào, ăn thôi!”
“Mmm, món này ngon quá!”
-----------
Washu đang phân tích dữ liệu cá nhân của Seina trong phòng thí nghiệm của mình. Cô ấy rất phấn khích.
“Hmm, mình hiểu rồi… Cho đến nay mọi thứ vẫn ổn… Nhưng…”
Washu đang có tâm trạng tốt, nhìn vào một cửa sổ khác hiển thị một số dữ liệu. Đột nhiên cô ấy làm vẻ mặt nghiêm túc và thở dài một chút. Cô đóng cửa sổ và giũ nó đi trước khi đứng dậy.
“Chà, mình đoán bây giờ nên thu thập dữ liệu từ những người khác… Ehehehee.”
Washu nở một nụ cười đáng sợ. Cô ấy mặc áo khoác phòng thí nghiệm và đi vàoo một cổng dịch chuyển đường dài.
------------
“Yoooooooo~~! Mọi người khỏe không?"
Washu bước ra văn phòng của Airi ở Học viện. Vào lúc đó, hàng rào bảo vệ đóng băng thời gian để đảm bảo an ninh tắt đi và thời gian xung quanh các thư ký của Airi dừng lại.
“Washu-sama, ngài đột ngột làm gì ở đây vậy?”
Airi rõ ràng đang có vẻ mặt khó chịu. Thật là thô lỗ khi đến mà không hẹn trước.
“Airi-dono tôi ở đây để…Ừ, không, thực ra tôi không cần lắm…”
“Đó là một lời chào kỳ lạ, cái gì không cần thiết vậy?”
“Ồ, Mikami-dono, tôi muốn quét dữ liệu cá nhân của cô. Xin hãy chuẩn bị sẵn sàng cho tôi ngay lập tức.”
Phớt lờ Airi, Washu tiếp cận Mikami. Đó là một mệnh lệnh hơn là một yêu cầu.
“Dữ liệu cá nhân của tôi?”
Lệnh của Washu-sama làm cô ấy bối rối.
“Nó dùng để làm gì vậy, cô không phiền nếu tôi hỏi phải không?”
Nếu đối phương là Washu thì việc phản kháng là vô ích, nhưng ít nhất nếu Mikami biết trước thì cô ấy có thể giúp Washu có được thông tin mình cần.
“Nó liên quan đến Seina-kun phải không ? Ngài ấy hẳn muốn biết tình cảm của cô để xem cô có xứng đáng ở bên cậu ấy hay không.”
Chỉ có một khoa học gia như Airi mới có thể nhận ra ý định của Washu.
“Wow Washu-chan, thật sao!?”
“Vậy trong trường hợp đó, hãy kiểm tra tôi! Tôi là người tốt nhất!”
“Nếu cô cảm thấy chán nản về tình trường thế thì nên nói chuyện đó với chồng mình ấy, cô không cần phải trốn tránh ông ấy như vậy. Tenchi-dono biết cô tồn tại rồi mà.”
“Đúng, nhưng Seina-kun sẽ tốt hơn... ♡”
“Nếu đó là vì thích Shota thì cô luôn có thể xây dựng cho mình và ông ấy một số cơ thể trẻ hơn để sử dụng, dù sao thì cô cũng là một khoa học gia mà…”
“Nhưng Yosho-kun sẽ không tham gia vào chuyện đó đâu.”
“Chà, tôi chắc ông ấy sẽ rất phấn khích khi nhìn thấy khuôn mặt mà cô đang thể hiện lúc này khi nghĩ về điều đó, tôi chắc chắn ông ấy sẽ đồng tình nếu cô hỏi như vậy…”
“Không không... Kiểm tra tôi đi! Hãy kiểm tra tôi đi!” Airi ôm lấy Washu và bật khóc.
"Ôi trời! Đúng là một cô gái u ám mà!”
Đột nhiên Airi bị đóng băng thời gian. Trong một khoảnh khắc rất ngắn ngủi nhưng đã xảy ra một cuộc chiến công nghệ rất nhanh với tốc độ mà người bình thường không thể nhìn thấy được. Rõ ràng Washu đã thắng.
“Nào, Mikami-dono, cái thứ khó chịu đó không còn là vấn đề với chúng ta nữa rồi.”
“Tôi hiểu rồi, tôi không thể từ chối nếu đó là vì Seina-kun.” Mikami mỉm cười.
“Cô gái ngoan, tôi sẽ cho cô thấy thiên đường vì đã là một cô gái tốt.”
"……Thiên đường??" Vào lúc đó, Mikami bị bao phủ bởi một bóng đen.
---------------
Washu đã đo xong Mikami và quay trở lại cơ sở nghiên cứu của mình. Cô ấy quay trở lại cổng dịch chuyển đường dài dành cho VIP và được bảo vệ bí mật.
“Được rồi… Mình đoán mình nên loại bỏ những thứ ở xa nhất trước.”
Washu nhảy lên cầu Mikagami. Cô bước tới chỗ Seto đang lặng lẽ ngồi trên ngai vàng của mình.
“Chà ~ ~ ~ …” Washu đến gần hơn và nhìn thật kỹ vào mặt Seto.
“Có chuyện gì thế Washu-chan? Sao cô lại đến đây đột ngột thế??”
“Chúng ta đi thôi! Tôi đến đây mượn cô một lát.” Washu kéo tay Seto đến cổng.
"Chuyện gì vậy? Cô có cần tôi giúp gì không?”
“Tôi không cần Seto-dono, nhưng tôi cần cô đó, Mirror.”
“............”
Seto nhìn chằm chằm vào Washu, vẻ mặt không hề thay đổi. Nhưng bà ấy đã nhắm mắt lại.
"Làm sao cô biết?" Cô ấy hỏi.
“Cô nghĩ Naja và tôi đã ở bên nhau bao lâu rồi?”
“Cô nghĩ chúng tôi chia sẻ chung những tế bào sao? Tôi không phải là bản sao mà là tấm gương phản chiếu của Seto… Nếu cô muốn thứ gì đó từ Naja thì cô sẽ phải tìm Seto.”
Mặc dù một chiến binh bóng tối chỉ bắt chước hình dáng của một người, nhưng Mirror là một chiến binh gương với trí nhớ và khả năng sao chép các thứ.
“Thật đáng tiếc nếu có chuyện gì xảy ra với Naja... Ha ha! Nhưng ngoài tôi ra, tôi không nghĩ có ai sẽ bận tâm cả.”
“Điều đó đúng, nhưng… Tôi cũng không nghĩ ký ức của Seto là cần thiết nữa… Tôi chỉ muốn ký ức của riêng mình thôi.”
“Không phải cô chỉ có thể gắn kết danh tính của mình với người khác thông qua sức mạnh của Cây hoàng gia thế hệ đầu tiên sao? Tôi biết điều đó chẳng có ý nghĩa gì, nhưng có phải Seina-dono bằng cách nào đó đã phá hỏng liên kết đó không?”
“Tôi không nghĩ có ai mong đợi điều gì đã xảy ra vì đứa trẻ đó đấy.” Mirror nói mà không hề thay đổi sắc mặt.
“Nhưng nếu cô chỉ có những ký ức về mình thì điều đó đã bắt đầu từ khi nào?”
"Sao cô lại hỏi vậy!?"
Lúc đó, trên gương mặt Mirror hiện lên vẻ xấu hổ. Ký ức đầu tiên của cô là về Seina, nó quan trọng với cô, quan trọng như mạng sống. Cô không còn là tấm gương nữa vì cô nhất quyết không muốn chia sẻ ký ức đó.
“Cô thật dễ thương và thẳng thắn… Cô gái ngoan!”
Washu hài lòng với biểu hiện của Mirror Seto… Cứ như thể người bạn cũ của cô ấy đang ở đó.
“.......... Tôi sẽ đồng ý với việc quét của tôi. Nếu cô hứa không sử dụng ‘Mr.Slimy số 3’”.
“Vậy là cô đã biết về điều đó rồi sao… Mikami-dono đã kể cho cô phải không?”
Washu cau mày thất vọng. Mirror mỉm cười đáp lại.
“Chà, nếu cô không muốn nếm trải thiên đường như Mikami-dono thì thôi, tôi sẽ không bắt ép…”
“Ahahahaha!”
“Hmm, sau chuyện này tôi có nên biến Minaho thành nạn nhân của mình không nhỉ?”
“Tôi không hiểu tại sao cô lại muốn vậy… Cô ấy hầu như không có bất kỳ liên lạc nào với Seina.”
“Ừ, tôi đoán cô nói đúng… Thế còn con gái của Yuzaki và Kanemitsu thì sao? Cô ấy không phải là hôn phu của Seina sao?”
“Cũng được, nhưng cô phải đợi đến khi con bé trưởng thành đã.”
“Tôi sẽ không dùng Mr.Slimy số 3 lên cô bé đâu. Hmmm, cô có cấp dưới nào khác mà cần tôi kiểm tra không?”
Mirror hiển thị danh sách cấp dưới mà cô đề nghị đi kiểm tra.
“Ồ ồ... Bán đứng nhân viên của mình sao.”
“Tôi chắc chắn họ sẽ thích nó.”
"Tất nhiên rồi." Hai người cười như một con quỷ.
-----------
“Kakekekeke! Thật là một sự thúc đẩy! Nếu đó là Naja, cô ấy đã không bị mắc lừa.”
Washu đang vui vẻ nhảy xuống đường. Sau cuộc trò chuyện với Mirror, cô ấy đã thực hiện một cuộc tấn công bất ngờ với ‘Mr. Slimy số 3’ và nó đã thành công rực rỡ.
“Đáng lẽ mình nên quay video cảnh đó… Một ngày nào đó cô ấy sẽ cảm ơn mình vì điều đó… Có lẽ… Hmm… Phải chỗ này không nhỉ?”
Hiện tại Washu đang ở trong không gian mạng của Kirche. Cô đi qua cơ sở được thiết lập cho các nhà nghiên cứu khác và đi đến một ngôi nhà nhỏ trên đồi. Có rất nhiều nhà nghiên cứu ở đó, nhưng không ai chú ý đến vì cô ấy đeo kính và quấn khăn.
Washu đột nhiên dừng lại và nhìn xung quanh.
“Hmm… Đây đúng là một ảo mộng thú vị.”
Đó là một vùng quê yên bình và bình dị, không quá ngoạn mục nhưng đó là khung cảnh do Kirche tạo ra. Theo một cách nào đó, đó là khung cảnh tinh thần của cô, trong tâm trí Kirche nơi mà cô mong muốn được sống chung với Seina.
Washu đến gần cửa nhà và định bấm chuông thì cô nghe thấy một giọng nói từ sân sau.
“Ôi trời! Vậy con nghĩ trong thư có gì?”
“Có vẻ như có nhiều dữ liệu khác nhau do Miki-san để lại. Con đang nghĩ đó có thể là tọa độ……”
“Xin chào, cô gái trẻ.” Washu nói. Kirche quay lưng lại khi đang nói chuyện với Hiroshi.
“Aaa! Tôi không thấy cô ở đó! Tôi xin lỗi. Tôi đã bị phân tâm."
Kirche nhanh chóng ngừng giặt tấm ga trải giường màu trắng và chạy đến chỗ Washu. Washu tháo kính và khăn rằn ra.
“Chà, cô thật xinh đẹp… Cô là nhà nghiên cứu mới sao?”
“AAAAAAAA!”
Trái ngược với Kirche đang mỉm cười, Hiroshi nhìn chằm chằm vào Washu với vẻ mặt vô cùng bàng hoàng, miệng há hốc.
“Trên thực tế, tôi đến đây để chào hỏi cô trước khi yêu cầu được sử dụng dữ liệu cá nhân của cô.”
"Nhưng… nhưng..."
“Nếu cô muốn hỏi gì, hãy hỏi Airi-dono, cô ấy đã có nó từ lâu rồi.”
“Ồ, là vậy sao, cô đã đưa cho Airi-dono dễ dàng như vậy sao?”
Kirche giống như một chú chó con không biết nghi ngờ người khác. Cô ấy không nhận ra bất kỳ mối nguy hiểm nào khi đưa dữ liệu của mình cho một khoa học gia. Washu hơi buồn vì không có sự phản kháng nào.
“Là ngài, là ngài đúng không... Đây không phải là một trò đùa đúng không?” Hiroshi đang cố gắng nói lắp bắp.
“Tôi bận rồi, hẹn sớm gặp lại cô.”
Phớt lờ câu hỏi của Hiroshi, Washu quay lại thị trấn.
"Ồ! Nhân tiện xin hỏi cô tên gì?"
“Ông ấy có vẻ biết nó đấy, cô nên hỏi ông ấy.”
Nói xong, Washu cúi chào Kirche và rời đi, Kirche quay sang Hiroshi.
“Này… Hiroshi-san, người ổn chứ? Trông người như thể vừa nhìn thấy ma vậy.”
“Ma… Đúng vậy, có thể là thế…”
“Haaaaaaaaaaaaa!”
“Nếu đôi mắt và trí nhớ của mình hoạt động tốt, nếu cô ấy thực sự là ngài ấy… đó là khoa học gia huyền thoại, Hakubi Washu.”
"Hakubi Washu-sama!?”
Đó là một cái tên quen thuộc với Kirche. Không, đối với bất kỳ ai sống trong học viện, tên Washu cũng giống như cách nói tên Nobunaga Hideyoshi hoặc Tokugawa Ieyasu với một người nào đó đến từ Nhật Bản.
“Đó chắc chắn là Washu-sama…”
“Đã có tin đồn về việc ngài ấy còn sống... Nếu đó không phải ngài ấy, thì có lẽ chúng ta vừa thực sự nhìn thấy một hồn ma…” Họ cứ nhìn chằm chằm vào nơi Washu đã đứng.
----------------
Tenchi, người đã hoàn thành công việc của mình, đang nhìn về phía ngôi nhà của gia đình Masaki, nơi được chiếu sáng bởi ánh mặt trời lặn.
“Cảnh đẹp thật đấy.” Seina nói. Đã gần đến giờ Seina, người đã dành cả ngày để chơi ở làng Masaki về nhà. Cậu sẽ sớm phải trở lại thế giới bình thường. Vì vậy, cậu cảm thấy hơi buồn một chút.
“Senpai, anh định ở đây mãi mãi à? Anh chưa bao giờ cân nhắc việc đi ra ngoài không gian à?”
“... anh không biết tương lai thế nào nhưng hiện tại anh vẫn muốn làm nhiều việc ở đây.”
"Anh muốn làm gì?"
“Anh muốn trồng thêm cây và làm một số đồ gốm, bọn anh cũng làm bát và đĩa đựng trà… Hiện tại tôi đang học gia công tre ở làng Masaki.”
“Vậy, anh đã làm cái giỏ mà Sasami mang đồ ăn cho chúng ta sao?” Trước câu hỏi của Seina, Tenchi gật đầu.
“..Vậy mục tiêu cuối cùng của anh là tự cung tự cấp à?”
“À… đại loại là vậy, đó là một ý tưởng thú vị phải không?”
“Còn em thì sao Seina-kun, em muốn làm gì?”
“Em hài lòng với công việc hiện tại”
"Thật sao…"
“Này Seina-kun, ừm... Uh... Ừm... Không cần phải trả lời luôn, nhưng em có nghĩ mình sẽ muốn quay lại đây không?”
"Huh?"
“Ý anh không phải là ngay lúc này, nhưng nếu em làm thế, mọi chuyện có thể giống như trước đây…”
Seina, Tenchi và Kai luôn ở bên nhau khi họ còn nhỏ. Nhưng khi Tenchi vào cao trung, anh ấy có những người bạn khác. Khi anh ấy vào sơ trung và chuyển đến Kurashiki, họ ít gặp nhau hơn.
“Ở đây có thể ổn đối với anh, nhưng đối với em, Trái đất là một nơi đau khổ ... Nhưng nếu phải làm vậy, em sẽ không ngại sống ở làng Masaki, dù sao thì Trái đất vẫn là hành tinh quê hương của em mà.”
“Anh mừng vì em cảm thấy như vậy.”
Tenchi không nói gì thêm, thế là đủ với anh ấy. Gió dễ chịu thổi qua thung lũng, hai người đứng ngắm nhìn khung cảnh tưởng chừng như mãi mãi.
“............”
Ở một nơi cách Tenchi và Seina một chút, Noike và Kiriko giữ im lặng khi quan sát hai người. Tenchi và Seina đều còn trẻ nhưng trên lưng họ lại là một gánh nặng.
Cà rốt đã được chất sẵn và họ chuẩn bị về nhà, nhưng những người ở đó hài lòng khi nhìn bầu không khí giữa hai người nên cũng không nói gì về chuyện đó.
---------------
Chính Washu là người đã chào đón Tenchi khi anh trở về nhà gia đình Masaki.
“Nishia-san đang ở đây cùng với chiếc xe tải. Cậu nên giúp ông ấy chất cà rốt lên.” Washu nói với Seina.
Các cô gái nhanh chóng đi tắm. Seina để lại Fuku với Sasami và đi giúp Nishia chất cà rốt lên.
“Này Tenchi-dono.” Washu gọi Tenchi, người còn lại một mình với cô ấy.
Cô tiến lại gần anh hơn.
“Kết quả kiểm tra của Seina-dono đã có.”
Cô xác nhận để chắc chắn không có ai ở xung quanh rồi cúi xuống thì thầm với Tenchi, người cũng đang cúi xuống.
“!! ...Vậy có phải chuyện đó đang xảy ra với cậu ấy không?”
"E rằng như vậy……"
"……Tôi hiểu rồi." Sắc mặt Tenchi tái xanh. Anh ấy dường như đang run rẩy.
“Tôi có thể nói chuyện với cậu ấy về chuyện đó hộ cậu.” Cô dịu dàng nói, nhẹ nhàng đặt tay lên lưng Tenchi.
“Không… Đây là điều tôi phải nói trực tiếp với cậu ấy.”
"Được tôi hiểu rồi." Washu nhẹ nhàng đưa tay lên mặt Tenchi và hôn anh như một đứa trẻ.
"Cảm ơn."
Sự run rẩy của bàn tay Tenchi đã chấm dứt và biểu cảm của anh trở lại bình thường.
-------------------