Vol 10

Chương 9: Hậu duệ của những người chăn cừu

2025-09-09

13

Trans: Kirito_chan~~

---------------------------------

   

   

   

“Ôi trời, thú vị thật...” Mia cẩn trọng bước lại gần Aima. Cô nàng muốn lại gần hơn để quan sát con sói đang khoái chí vì được gãi cổ. Đúng vậy, Mia đã quyết định đến gần con sói! Chỉ còn khoảng hai mươi bước chân thôi! Theo tiêu chuẩn của Mia thì... cô nàng đã rất gần rồi!  

Tất nhiên, từ khoảng cách ấy, nếu con sói muốn thì nó vẫn có thể chén sạch cô nàng trong chớp mắt. Nhưng muốn là một chuyện, còn chuyện đang xảy ra lại là chuyện khác. Mia đã gom hết can đảm để tiến lại gần, và giờ cô nàng lại tiếp tục quan sát nó. Nói thêm nhé—Mia có một đôi mắt nhìn rất tốt đấy!

Hừm... Nó thật sự quấn quýt với Aima. Mình từng nghĩ đến rồi, nhưng... sói có thể bị thuần hóa được sao?  

Mia nhìn con sói với ánh mắt tò mò. Dường như Aima nhận ra Mia đang chăm chú theo dõi, nên cô nàng dịu lại và cười: “Hửm? Có chuyện gì vậy? Nó làm cô thấy hứng thú à?”  

“Con sói đó... sẽ không tấn công tôi chứ?”  

“Không đâu. Nó là gia đình của tôi. Tôi đã nuôi nó từ khi còn bé. Tên nó là Hasuki.” Rồi Aima nói vài lời với Hasuki: “Mọi người ở đây đang sợ ngươi. Lui vào đi.”  

Hasuki gầm nhẹ một tiếng như trả lời, rồi lẩn mình vào khu rừng.  

“Thật đáng kinh ngạc. Tôi không ngờ sói lại nghe lời người dễ dàng như vậy… Hừm?” Mia vừa nói vừa nhận thấy điều gì đó: những chiến binh của Vương quốc Kỵ Sĩ vẫn đang sững người với nét mặt đầy lo lắng.  

Hở? Sao bọn họ vẫn căng thẳng thế? Vẫn lo lắng vụ đàn sói kia à?  

Nhưng ánh mắt của họ lại không hướng về nơi đàn sói rút lui, mà là... về phía Aima. Thấy kỳ lạ, Mia toan cất lời thì bị ngắt ngang.  

“Xin ngài hãy hoàn tất việc tắm rửa. Có khả năng lũ sói đó sẽ quay lại,” một trong những cận vệ nói.  

“Hửm? À, được, ta nghĩ thế cũng tốt.” Mia bước ra khỏi suối, bắt đầu thay đồ. Gương mặt vẫn đầy nét hoang mang và thắc mắc chưa giải đáp.

Sau những náo loạn vừa rồi, đoạn đường trở về làng của Lâm Tộc lại diễn ra khá yên ả.  

“Ôi trời, khi nhìn lại kỹ thì đúng là khung cảnh tuyệt vời thật.”  

Trước mắt Mia là một vùng đồng cỏ bao la, nơi vô số lều trại được dựng lên. Từ bên hông, chúng trông như những hình vuông, nhưng nếu nhìn từ trên cao, chúng lại hiện rõ là những vòng tròn trắng. Một ý nghĩ bất chợt vụt qua trong đầu Mia...  

“Những cái lều đó... nhìn giống phô mai quá đi!”  

Nếu Perujin có lâu đài hình bánh ngọt, thì Vương quốc Kỵ Sĩ hẳn sở hữu những căn lều hình... phô mai. Trong đầu Mia—chỉ riêng trong đầu cô nàng thôi—các quốc gia ngoài Tearmoon đều trông thật... ngon miệng!

Gác lại chuyện những chiếc lều phô mai, số lượng lều ở đây đủ để tính là một ngôi làng, thậm chí là một thị trấn lớn. Dĩ nhiên, chẳng thể sánh với Lunatear, nhưng nghĩ tới chuyện từng ấy người có thể sinh sống trong trạng thái di chuyển như vậy khiến Mia thầm khâm phục. Càng bất ngờ hơn nữa là số lượng gia súc. Cách khu lều không xa là một hàng rào gỗ đơn sơ, bên trong là những người cưỡi ngựa đang thúc lũ cừu vào chuồng. Những chú cừu trắng lông xù lạch bạch bước vào như thể những đám mây bồng bềnh trên trời. Trước cảnh tượng đông đúc đó, Mia chỉ nghĩ đến một điều duy nhất:  

Đếm chúng chắc sẽ vui lắm! Vì đang di chuyển, sẽ phải mất hai hoặc ba ngày để đếm hết. Vậy là Mình sẽ có cách để chống lại cơn chán rồi!  

Chứng thèm đếm số lượng vật thể lớn để đỡ buồn chán thật sự là một phần đáng buồn trong tính cách của cô ấy...

Nhưng ở đây không chỉ có cừu. Ở một chuồng khác là những con dê Daioh với bộ sừng uốn lượn như những chiếc vương miện. Và số lượng của chúng cũng không hề nhỏ.  

Trong đầu Mia tuôn trào những câu hỏi kiểu:  

“Mình có thể lấy sữa từ dê không nhỉ?” hay “Vị của nó sẽ như thế nào ấy nhỉ?” Tim cô nàng đập rộn ràng trước viễn cảnh những món đặc sản chưa từng thử!

“Không chỉ nuôi ngựa, họ còn nuôi cả cừu và dê... Người dân của Vương quốc Kỵ Sĩ đúng là sống rất gắn bó với vật nuôi.”  

Tearmoon cũng có gia súc, nhưng thật hiếm khi nghe ai đó sống đời du mục, dắt cả đàn di chuyển khắp nơi. Việc một bộ tộc—chứ chưa nói đến cả một đất nước—sống kiểu như vậy đã vượt xa trí tưởng tượng của Mia. Có vẻ như Rafina cũng cảm thấy thế. “Thì ra đây cũng là một kiểu sống... Cảnh tượng này khiến điều đó trở nên rõ ràng. Mình nghe nói người dân Vương quốc Kỵ Sĩ là hậu duệ của Những Người Chăn Cừu trong Kinh Thánh.”  

“Ra vậy. Vậy thì hợp lý rồi.”  

Trong Kinh Thánh, Những Người Chăn Cừu đóng một vai trò quan trọng—là những người đầu tiên nghênh đón Thánh Thần khi Ngài giáng thế, hiến dâng lễ vật và thờ phụng. Vì thế, họ được xem là những người được ban phước lành to lớn.

Tại Vương quốc Kỵ Sĩ, câu chuyện ấy còn kéo dài thêm. Theo truyền thuyết, Người Chăn Cừu sáng lập đất nước này đã kết hôn với Thiên Sứ, khai sinh ra Vương quốc và gắn nền móng quốc gia với giáo lý của Kinh Thánh. Việc tôn thờ loài ngựa cũng bắt nguồn từ chuyện Thiên Sứ vốn là một tay cưỡi ngựa.  

Bỗng dưng giọng Rafina trầm xuống. “Và... kẻ thù không đội trời chung của những Người Chăn Cừu chính là loài sói.”  

“Hử…?” Mia muốn hỏi rõ hơn, nhưng chẳng kịp.  

“Trưởng tộc của Lâm Tộc đang chờ ngài, thưa Điện Hạ,” Ludwig lên tiếng sau khi cúi đầu.  

“Ta hiểu rồi. Vậy hãy đến gặp ông ấy nào.” Mia liếc nhẹ về phía Aima, người vẫn giữ vẻ mặt lặng lẽ buồn bã và chỉ khẽ gật đầu đáp lại.