Vol 6

Chương 34: Barbara...nhìn thấu chiêu trò của Mia (...Chiêu trò gì cơ?)

2024-05-04

23

Trans&Edit: BiHT

Thông báo: Hết bom, tạm nghỉ 1 tuần.

------------------------------------

                     

                       

                    

Tới lúc tên lang sư quay lại thì mặt trời đã ló dạng bên trên đường chân trời. Khi xuống ngựa, hắn đưa ra một báo cáo nhanh chóng và ngắn gọn.

“Chúng thoát rồi. Chúng ta đã thất bại.”

Barbara thở dài thườn thượt.

“Bah, ta cũng đoán thế, nhưng trời ạ...”

Bà ta bước qua chỗ Citrina đang bơ phờ đứng một mình và tát vào mặt cô bé.

“Á—”

Âm thanh ngắn gọn và sắc bén. Bị bất ngờ, Citrina lảo đảo người và mất thăng bằng, nhưng rồi bị cưỡng ép kéo thẳng người dậy một cách bạo lực bởi Barbara. Bà ta kéo cô lại gần.

“Con nhỏ đáng nguyền rủa...Thứ vô dụng...”

Bà ta đang định đánh phát thứ hai thì tên lang sư xen vào.

“Chúng ta không có thời gian đâu. Chi viện của địch đang trên đường tới. Chúng sẽ sớm truy đuổi chúng ta thôi.”

“...Chi viện đang trên đường tới? Có ư? Và ngươi nghe ai nói chuyện đó vậy?”

“Không ai cụ thể cả. Chúng đã nói về chuyện câu giờ.”

“Câu giờ...Xét việc chúng nói nó trong tầm nghe của ngươi thì khả năng cao đó chỉ là trò bịp. Ack, đây chính là lý do ta ghét làm việc với lũ não toàn đao với kiếm đấy. Ngớ ngẩn. Quá ngớ ngẩn.” Barbara phun nước miếng rồi xô mạnh vai Citrina.

Citrina ngã ra sau, tiếp đất bằng mông một cách đau đớn, cô sau đó lấy một tay xoa lấy chỗ tiếp đất trong khi tay còn lại ôm lấy cái má bị bầm của mình.

“Và ngài, thưa tiểu thư, ngài đã làm một việc ngu xuẩn làm sao. Quá ngu xuẩn.”

Barbara cúi nhìn cô, giọng đầy khinh bỉ. Citrina không đáp. Thay vào đó, cô chỉ thốt ra một lời thì thầm kín đáo.

“Vậy là...Bel đã chạy trốn an toàn....Thật may quá...”

“Sao ngài có thể ngu ngốc đến vậy chứ,” Barbara tiếp tục. “Ngài đã bị bịp rồi, tiểu thư à. Đại hiền giả Đế quốc đã lừa ngài bằng những lời lẽ xảo quyệt của cô ta.”

“Cô ta đã làm thế ư? Bằng cách nào chứ?”

Câu hỏi đến từ tên lang sư. Barbara đảo mắt với hắn.

“Còn không quá rõ ràng sao? Công chúa đã sử dụng áp lực đạo đức. Cô ta đã lợi dụng lương tâm của tiểu thư để thao túng ngài ấy.”

“Lợi dụng kiểu gì?”

“Ngươi quên công chúa đã làm gì rồi à? Cô ta nhìn vào mắt tiểu thư và nói ‘Chị tin vào em.’ ngay sau khi chứng kiến bằng chứng không thể chối cãi rằng tiểu thư đã lừa cô ta suốt thời gian qua. Kẻ tỉnh táo nào lại đi nói những lời như thế trong tình cảnh đó chứ? Không ai cả. Trừ khi chúng có mục đích khác. Ngươi không thấy sao? Tất cả đều là một phần trong thủ đoạn của công chúa. Bằng cách trao đi niềm tin không điều kiện, cô ta hy vọng đặt gánh nặng lên lương tâm tiểu thư cho đến mức khiến nó nứt gãy. Và cô ta đã thành công. Bởi cô ta nhận ra ý chí của đứa trẻ vô dụng này yếu ớt đến nhường nào...”

“Điều đó không đúng, Barbara...Đó không phải một thủ đoạn. Chị ấy tin vào Rina. Chị ấy thật sự tin— Ưmm!”

Citrina bị ngắt lời bởi một bàn tay bóp lấy má cô. Cô không hề phản kháng khi khuôn mặt bị kéo lại chỉ còn cách mặt Barbara một inch trong khi bà ta lườm cô. Sau cùng, biểu cảm cam chịu của cô khiến mụ thuộc hạ cáu tiết thở dài.

“Ư, sau chừng đó thời gian tôi dành ra để huấn luyện ngài trở thành một Serpent... Tôi đáng lẽ phải vạch rõ ranh giới từ lâu rồi. Một Serpent chân chính dĩ nhiên sẽ không thèm để tâm tới mấy thứ như thế. Nhưng một tên Serpent thất bại như ngài...rõ ràng không kìm được mà rơi vào trong thứ bùa mê của cô ta. A, trời ạ, cái con nhỏ thảm hại này... A, nhắc mới nhớ.” Barbara ngừng lại mỉm cười khi một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu bà ta. “Đống khói khi nãy....Nói cho tôi biết đi, có phải công chúa là người đã dạy ngài làm thế không?”

Sự im lặng sau đó của Citrina là đã đủ để trả lời. Barbara lắc đầu.

“Có nghĩa là...để đổi lấy vai trò của ngài trong việc giúp đỡ cuộc tẩu thoát của cô ta, Đại hiền giả Đế quốc đã chọn tha thứ tội lỗi của ngài trong vấn đề này. Bằng cách đó, cô ta đã ban cho ngài một ân huệ lớn hơn so với cái ngài làm cho cô ta, và chính nhờ việc lợi dụng món nợ này mà cô ta định biến cả Nhà Yellowmoon thành của mình. Dù sao thì như ngài, Công tước Yellowmoon cùng lắm cũng chỉ ở mức tầm thường và vô tích sự. Tôi không nghĩ công chúa sẽ gặp mấy rắc rối để dỗ ngọt ông ta.”

Tên lang sư nheo mắt lại.

“Vậy chúng ta làm gì với con bé này? Giết rồi vứt xác cho lũ sói à? Chúng ta cũng có thể trưng bày cái xác cho toàn bộ chúng thấy. Nó sẽ có tác dụng như một lời cảnh báo. Dù là thế nào thì lũ phản bội cũng cần phải nhận lấy cái chết.”

Bàn tay hắn đặt lên cán kiếm, nhưng Barbara chậm rãi lắc đầu ngăn hắn lại.

“Mặc dù với mấy kẻ như ngươi thì có lẽ không nhận ra logic đằng sau chuyện này, nhưng ta xin cam đoan rằng thứ ngươi vừa đề nghị không khôn ngoan đâu.”

“Tại sao chứ? Giết con bé để lấy nó làm gương. Việc này sẽ gửi một thông điệp mạnh mẽ tới kẻ địch của chúng ta.”

“Bộ mấy cái tai của ngươi chỉ để cho đẹp thôi à? Nhớ lại đi, nếu ngươi có thể, rằng con công chúa đã nói rằng dù cô ta có chết ở đây thì đó vẫn sẽ không phải kết thúc của cô ta.”

Hắn mơ hồ nhìn bà ta.

“Ta có nhớ. Nhưng rõ ràng, đó chỉ là lời đe dọa trống rỗng của một con mồi bị ép vào chân tường.”

Barbara lắc đầu lần nữa.

“Khả năng phán xét của ngươi còn kém nhiều lắm. Dĩ nhiên là không phải thế rồi. Hay ngươi thật sự cho rằng Đại hiền giả Đế quốc, kẻ đã dập tắt cuộc cách mạng ở Tearmoon từ trong trứng nước và xua tan cuộc cách mạng ở Remno không lâu sau đó...sẽ hạ thấp bản thân xuống mức nói thứ ngôn ngữ của lũ thua cuộc cay cú à?” bà ta hỏi, sự chắc chắn về câu trả lời hiện rõ trong sự mỉa mai thấm đẫm trong giọng của bà ta.

“Vậy thì ý cô ta là gì?”

“Kẻ khôn ngoan biết cách tận dụng cái chết. Giữa các nhà lãnh đạo trong lịch sử, tồn tại một vài ví dụ hiếm hoi về những vị vua tài giỏi sử dụng cả sự ra đi của mình như một công cụ để thúc đẩy những mưu kế sâu rộng của bản thân. Ta sợ rằng vị hiền giả đây cũng đã làm một chuyện tương tự. Biết rằng cái chết của mình đã là điều không thể tránh khỏi, cô ta có khả năng đã lên kế hoạch để tận dụng nó theo cách nào đó. Khả năng đơn giản nhất ta nghĩ ra sẽ là....một lá cờ hiệu, chẳng hạn. Cái chết của cô ta có thể làm củng cố mối liên kết giữa các đồng minh...có lẽ thậm chí còn kêu gọi chúng chống lại chúng ta nhiều hơn nữa trong những nỗ lực phản Serpent. Dù là thế nào thì con công chúa biết rõ rằng dù cơ thể có thể tan biến nhưng ý chí của cô ta sẽ không chết cùng với nó.”

Sau buổi lên mặt phán đó, bàn tay Barbara vòng quanh cái cổ mảnh mai của Citrina.

“Ưuu...”

Móng tay của bà ta đâm vào lớp thịt non, khiến cô bé nhăn mặt.

“Và những kẻ có thể trích xuất giá trị từ cái chết của chính mình...sẽ không bao giờ để một cái chết khác trở nên vô ích đúng không nào? Cái chết của tiểu thư sẽ chỉ cho con công chúa đó một công cụ khác để chống lại chúng ta. Ngươi không thấy sao? Nếu chúng ta giết tiểu thư ở đây, chúng ta chắc chắn sẽ rơi vào lòng bàn tay của cô ta. Cô ta sẽ dùng nó để thắp lên ngọn lửa của niềm khao khát báo thù.”

Barbara nhìn chằm chằm vào mắt Citrina.

“Công tước Yellowmoon yêu quý đứa con gái này của hắn ta nhất. Giết ngài ấy thì ông ta sẽ săn lùng chúng ta ngay. Và ngươi có thể chắc chắn rằng Đại hiền giả Đế quốc sẽ không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội vàng như thế để củng cố địa vị của mình đâu.”

“Vậy chúng ta phải làm gì? Đưa con nhỏ này theo cùng và huấn luyện nó làm sát thủ à?” Tên lang sư cau mày hỏi.

Barbara đảo mắt.

“Phòng trường hợp ngươi đã quên thì đó chính là điều đã dẫn chúng ta vào tình thế này đấy. Chúng ta không cần một tên sát thủ thậm chí còn không thể giết bạn mình. Cô ta sẽ chỉ trở thành trở ngại thôi.”

Bà ta thả Citrina ra, chuyển động tự nhiên và nhanh chóng, như thể chỉ mới đây thôi bà ta không hề có ý định bóp cổ cô bé.

“Nhưng cô ta không phải không có giá trị. Chúng ta vẫn có thể sử dụng nó...miễn là làm thế theo đúng cách. Chúng ta sẽ biến con nhỏ này thành lưỡi dao chia cắt mối liên kết giữa Mia Luna Tearmoon và những người bạn của cô ta.”

Với một nụ cười xấu xa, bà ta quan sát Citrina lần nữa.

“Lũ phản bội phải nhận lấy cái chết. Điều đó thì không phải bàn cãi. Nhưng chúng ta cũng phải tận dụng cái chết của chúng nữa. Dù sao thì, hãy chạy trốn trước khi chúng gửi người đuổi theo chúng ta. Thời gian rất quý giá, và ta sẽ cần khá nhiều nó để thực hiện những sự chuẩn bị cần thiết...”

Không may thay, sự chuẩn bị của Barbara sẽ sớm bị phá bỏ, bởi họ thật sự đã gửi người. Sớm hơn nhiều so với dự tính của bà ta. Chỉ là họ không gửi người đuổi theo bà ta. Thay vào đó, họ đã được triển khai một cách chiến lược ở nơi khác.

Cùng với Citrina và tên lang sư, Barbara di chuyển theo hướng bắc từ Belluga, không lâu sau đó tới được biên giới với Sunkland chỉ để phát hiện nơi đó đã được canh gác bởi hàng ngũ kỵ binh Sunkland đóng quân phủ đầu. Việc bố trí hoàn hảo tới mức cứ như thể ai đó đã đoán trước một cách chính xác con đường tẩu thoát mà chúng lên kế hoạch và tạo một điểm phong tỏa khiến chúng lúng túng.

Thật ra, sự sắp xếp khôn ngoan này không phải thành quả của Mia và những người bạn của cô. Không có đủ thời gian để họ quay lại Saint-Noel và đưa ra các chỉ thị cần thiết. Công lao thậm chí còn không thể được tính cho cánh tay phải đáng tin cậy, Anne, người với sự chăm chỉ đằng sau cánh gà thường đặt nền móng cho thành công trong tương lai. Không....Đây là thành quả đến từ một cánh tay khác, cánh tay trái Ludwig.

Barbara quan sát sự triệt phá chính xác con đường tẩu thoát của bọn chúng...và mỉm cười.

“Ngươi nghĩ mình đã ép bọn ta vào chân tường với chuyện này à, Mia Luna Tearmoon?”

Lực lượng tuần tra của Sunkland không phải dạng yếu đuối. Một mình thì tên lang sư hẳn vẫn có thể đột phá phòng tuyến của họ, nhưng nếu thêm đống hành lý là bà ta và Citrina thì đó sẽ là chuyện bất khả thi. Sau khi nhanh chóng đánh giá tình hình, Barbara đưa ra quyết định.

“Chà, giờ mọi chuyện đã thành ra thế này thì ta đoán mình không còn nhiều lựa chọn nữa... Ta sẽ dùng tính mạng mình để chia rẽ những kẻ chống đối Chaos Serpent.”

Thế rồi, tên lang sư và Barbara đã đi theo con đường riêng của mình, người sau đưa Citrina theo cùng khi bà ta lên đường hướng tới nơi duy nhất vẫn có thể cho mình lợi thế vị trí và nơi trú ẩn an toàn—lãnh địa nhà Yellowmoon.

                     

Barbara nào biết được, con đường dẫn tới gia tộc Yellowmoon đã bị để trống không canh gác là có lý do cả—một cái lỗ có chủ đích giữa một tấm lưới bắt giữ chặt chẽ hơn bao giờ hết.

Và Mia cũng nào biết được, trong vụ này, cánh tay trái của cô đã rất chi là bận rộn đằng sau cánh gà.

                       

Có một điều mà cả hai đều không biết, đó là bình minh đang dần lặng lẽ đập tan đêm dài của những âm mưu.