Vol 5

Chương 2: Miabel....giới thiệu bà mình với một người bạn!

2024-02-10

12

Trans&Edit: BiHT

Thông báo: Chúc mừng năm mới! (sớm nửa tiếng nhưng kệ đi, thế quái nào tôi lại ngồi ở nhà dịch truyện đêm 30 Tết nhở?)

-------------------------------

            

                  

                

“Cái— Nhưng...Bằng cách nào chứ? Hả?”

Dù miệng mấp máy không nói nên lời, tâm trí cô vẫn không thể ngừng suy nghĩ.

Mặt trăng ngọt ngào ơi....Nhưng chính xác thì mình chết như thế nào chứ?

Việc không thể ngăn bản thân kiểm tra nguyên do cái chết của mình chính là một khía cạnh thảm thương của bản tính Mia. Máy chém với chất độc đều có cả rồi, cái tiếp theo sẽ là gì đây? Liệu cô có chết một cái chết thanh thản không? Hay là một cái chết tàn bạo? Đây chính là khía cạnh mà cô muốn biết nhất về cái chết của mình. Cô nhanh chóng đưa tay lật qua cuốn sách. Và ở trang cuối cùng...

“Bị tấn công và giết bởi lũ cướp vào buổi tối.... Sau đó xác của mình bị lũ sói gặm ư? Cái này rõ ràng nghe chẳng giống một cách ra đi êm đềm chút nào....”

Cô rùng mình. Bị trúng độc và chết trong khi chảy máu từ mọi lỗ trên cơ thể là một hình ảnh khá ghê rợn, nhưng cái này thì cũng chẳng tốt hơn chút nào. Có khi còn tệ hơn, xét việc cái trước ít nhất cũng diễn ra trên giường.

“M-Mà, mình đoán nếu mình bị giết trước khi bị ăn thì phần bị ăn đó chắc cũng không đau... Dù vậy, thế trăng nào mà mình lại bị đám cướp giết chứ?”

Có lẽ cô không đi loanh quanh nhắc mọi người điều này mỗi ngày nhưng Mia vẫn là Công chúa của Tearmoon. Việc giữ cô làm con tin chắc chắn rất có giá trị, nhưng trong cuốn sách lại không nhắc gì đến việc yêu cầu tiền chuộc cả.

“....Có nghĩa là mình hẳn đã bị giết trước khi chúng bắt được mình. Có phải mình bị tên bắn không? Hay là bị dao đâm? Ui.....Hu hu....Chỉ cần nghĩ tới chuyện đó thôi cũng khiến mình thấy ớn lạnh rồi...”

Cô kéo lê thân mình tới giường và thả người úp mặt xuống.

“....Nhưng ngay từ đầu thì tại sao mình lại bị lũ cướp tấn công cơ chứ?”

Sau khi đọc qua cuốn Biên niên sử lần nữa, cô phát hiện thêm một vài chi tiết. Trước tiên thì, cô đã lẻn ra ngoài trong dịp Lễ hội Đêm thánh và rời khỏi đảo Saint-Noel. Có vẻ lũ cướp đã tấn công trong khi cô đang phi trên một con ngựa băng qua các đồng cỏ bên ngoài hòn đảo.

“Mình hiểu rồi.... Hừm hừm..... Ừm.....”

Cô đọc đi đọc lại các trang có liên quan, thế rồi thở dài một hơi.

“Chịu. Vẫn chẳng hiểu tại sao chuyện này có thể xảy ra nữa. Cái trăng gì vậy chứ?”

Cô còn chẳng thể tưởng tượng nỗi lý do mình lẻn ra khỏi Saint-Noel trong Lễ hội Đêm thánh. Đó dường như là một hành động bất hợp lý. Điều gì có thể khiến cô hành động như vậy chứ?

“Không hiểu sao mình lại có cảm giác rằng đây là vì một vài lý do vớ vẩn ngu ngốc nào đó... May thay, nếu mình cứ ở trong học viện thì sẽ chẳng có vấn đề gì cả. Miễn mình liên tục cẩn trọng và không bao giờ rời khỏi đảo thì mình sẽ ổn thôi.... Chắc vậy.”

Đảo Saint-Noel là một khu vực an toàn được tạo nên bởi Rafina. Việc đột nhập vào đó không hề đơn giản. Có điều Mia vẫn không thể loại bỏ được chút cảm giác lo lắng dai dẳng. Dù gì thì nó cũng xảy ra vào ngày tổ chức Lễ hội Đêm thánh. Lượng phương tiện ra vào hòn đảo sẽ đạt mức cao nhất trong năm vào khoảng thời gian đó. Dĩ nhiên, để chống lại đám sát thủ, bất cứ ai vào đảo hẳn đều sẽ phải chịu sự kiểm tra gắt gao.

Nhưng còn với những người ra ngoài thì sao? Chẳng phải việc lẩn trốn trong một thứ phương tiện đi ra ngoài là khả thi sao? Sẽ thế nào nếu cô bí mật nhét tiền vào tay một thương nhân và yêu cầu được đưa ra ngoài để đi cưỡi ngựa vào buổi tối? Vậy cô có thể một mình rời khỏi hòn đảo không? Hẳn là có. Nhưng ngay cả thế thì rốt cuộc tại sao cô lại chết cơ chứ?

“Dù sao thì, việc hạ thấp cảnh giác sẽ là một sai lầm chí mạng. Lựa chọn chắc ăn nhất của mình sẽ là núp trên đảo. Cơ mà mình vẫn phải chuẩn bị cho các trường hợp khẩn cấp, để đề phòng thôi.”

Trong những tình huống này, thứ đầu tiên cô cần làm là đoán trước xem những gì có thể xảy ra trong Lễ hội Đêm thánh. Việc thu thập trước thông tin là hết sức quan trọng.

“Mình sẽ phải bắt đầu với việc hỏi xem Tiểu thư Rafina có kế hoạch gì cho lễ hội. Đến lúc đi thu thập thông tin rồi.” Cô ngừng lại mím môi khi một suy nghĩ khác hiện lên trong đầu cô. “Với lại, bởi nó nói rằng mình rời đi trên lưng ngựa.... Mình sẽ cần cải thiện kỹ năng cưỡi ngựa của mình.”

Cô đang phải đối mặt với một đám cướp chuyên nghiệp. Và có lẽ cả sói nữa. Nhưng miễn là vẫn trên lưng ngựa, cô hẳn sẽ có cơ hội thoát được.

“Mình càng nhẹ ký thì ngựa chạy càng nhanh. Tạm thời mình nghĩ mình nên tập trung vào các hoạt động của câu lạc bộ cưỡi ngựa thì hơn.. Hừm. Quyết định rồi...”

Sau khi xác định được kế hoạch cho tương lai trước mắt, sự chú ý của cô bắt đầu chuyển sang một đối tượng đáng chú ý khác. Cuốn Biên niên sử kết thúc với cái chết của cô. Do đó nó không kể lại bất cứ thứ gì về tiến độ của dự án thành phố học viện, hay việc phát triển giống lúa mì mới, cũng như tác động của nạn đói. Càng quan trọng hơn là...

Còn về những đứa con của mình thì sao? Nhất là Bel.... Nếu mình chết trẻ như thế thì Bel, người vốn dĩ là hậu duệ của mình đâu thể được sinh ra.... Chuyện đó là sao vậy chứ?

Cô quay về phía Bel đang gãi đầu và quan sát cô bé. Dường như không có điều gì thay đổi ở cô bé cả. Điều đó trông không hợp lý với những gì trong cuốn sách cho lắm.

Đừng nói là.... Chẳng lẽ Bel đang nối dối mình ư? Có khi nào con bé thật ra là sát thủ và đã lừa mình suốt thời gian qua không?

Cô lườm thẳng vào mắt Bel. Tất cả những gì cô thu được là vài cái chớp mắt vô tội và một cái nghiêng đầu ngạc nhiên. Hai gò má phúng phính của cô toát ra một bầu không khí quá sức bình yên, quá đối lập với hình ảnh bạo lực của đám sát thủ để giả thuyết này có thể là thật.

Với lại, cô bé vốn chính là người đã đưa cuốn Biên niên sử Công chúa Mia cho mình. Nếu chỉ tin cuốn sách mà không tin em ấy thì có hơi kỳ cục. Nếu đã tin cái này thì mình cũng nên tin cái kia. Nói cách khác, hẳn phải có lý do nào khác cho việc mọi chuyện không hợp lý như thế này.

Ầm ừ suy nghĩ hồi lâu, Mia nhìn qua nhìn lại giữa Bel và cuốn sách. Sau khi quay đầu được kha khá, cô đi đến một kết luận.

“A.... Giờ mình hiểu rồi. Thì ra là vậy. Nó—bất kể ‘nó’ là gì—bị lười....”

Đó là một khoảnh khắc đầy thỏa mãn khi mảnh ghép được đặt vào đúng chỗ và mọi thứ chợt trở nên hợp lý với cô. Nói ngắn gọn thì lý luận của cô như thế này.

Việc viết lại các đoạn văn trong cuốn nhật ký của cô hay cuốn Biên niên sử hẳn không phải là một việc quá khó. Có thể được thực hiện mà không tốn quá nhiều công sức, thế nên nội dung của chúng thường xuyên thay đổi. Tuy nhiên, Bel lại là một vấn đề khác. Việc viết lại ký ức của một con người...hay thậm chí sự tồn tại của họ, khiến họ biến mất và xuất hiện trở lại...những việc này hẳn là rất khó. Bất kể thứ gì đang lo cái chuyện viết lại này thì hẳn nó cũng đã cảm thấy hết sức bực bội khi cứ phải thay đi đổi lại toàn bộ kết cấu thực tại theo từng hành động nhỏ của cô. Rõ là ngay cả những thực thể mang khả năng viết lại thực tại cũng cảm thấy mệt.

Vậy hẳn là Chúa hay bất cứ thứ gì đang làm chuyện này cũng đã quyết định đợi cho tới khi dòng chảy của lịch sử chắc chắn chỉ về một hướng nhất định trước khi thay đổi mọi thứ cho phù hợp.

Càng nghĩ thì cô lại càng cảm thấy suy luận này hợp lý và đơn giản hơn. Cũng giống như cách làm việc của nhà ăn vậy. Thay đổi vị món mứt của bánh mì thì dễ, nhưng nếu họ phải sửa đổi toàn bộ thực đơn hết lần này đến lần khác thì đảm bảo các nhân viên nhà bếp sẽ phát bực. Họ sẽ bảo cô phải đợi cho tới tìm ra thứ mình thật sự muốn trước khi đưa ra mệnh lệnh. Thật ra, cô ngờ ngợ nhớ rằng mình đã bị nhắc điều này trong dòng thời gian trước. Dĩ nhiên, đó là khi cô vẫn có thể gây áp lực cho mọi người với tư cách cô Công chúa ích kỉ của Tearmoon, thế nên lời phàn nàn của các nhân viên bếp đã phải lựa chọn từ ngữ một cách hết sức vòng vo.

Oho ho, giờ tôi hiểu ngài rồi. Ngài đang cố để làm ít việc nhất có thể. Ai mà ngờ rằng các vị thần tối cao cũng lười biếng cơ chứ?

Sau khi tùy tiện gán một đặc điểm tính cách cho thực thể bậc cao này, cô tiếp đó tùy tiện cảm thấy một sự liên kết với nó. Tới mức mà cô cảm thấy mình có thể vỗ vai nó và nói “Tôi hiểu mà.”

Tuy nhiên, hậu quả của việc vận động não hết công suất là cô đã không nghe được điều mà Bel nói nãy giờ.

“Ừm, Chị Mia? Chị có nghe không vậy?”

“Hả? Ờ, ừm.... Không hẳn. Xin lỗi em.” Cô thở phù một hơi và lắc đầu. “Có nhiều chuyện quá. Nãy chị cần chút thời gian để sắp xếp lại suy nghĩ của mình. Em có thể lặp lại điều mình đang nói không?”

“Được ạ. Em đang kể về chuyện em đã gặp được một người trong kì nghỉ hè và bọn em đã trở thành bạn rất thân. Thế nên em muốn giới thiệu cô ấy với chị.”

“Ôi chao, Bel, em kết bạn ư? Dĩ nhiên rồi. Chị rất mong được gặp em ấy.”

Mia nhanh chóng lao ra khỏi giường và nở một nụ cười dịu dàng như một người bà, để rồi nhanh chóng biến thành một nụ cười nửa miệng miễn cưỡng và giật giật khi Bel mở cửa ra. Cũng có lý do cả, bởi cô bé bước vào phòng...

“Thật vinh hạnh khi được gặp người, thưa Công chúa Điện hạ.” Cô bé có một nụ cười hết sức ngọt ngào. “Thần là con gái của người hầu cận trung thành của Hoàng đế Bệ hạ, Công tước Yellowmoon. Tên thần là Citrina Etoile Yellowmoon.”