Trans: Kirito_chan~~
Edit: normalguy
-----------------------------------
Sau khi chấp nhận lời đề nghị của Rania, Mia nhanh chóng bắt tay vào luyện tập Điệu Vũ Mừng Thu Hoạch. Các điệu nhảy của Perujin bao gồm việc cầm một dụng cụ dạng mái chèo - các thanh gỗ với tên gọi “naruko” - trong cả hai tay và gõ chúng nhịp nhàng như một phần của vũ đạo. Đây không phải là vấn đề với Mia vì cô cuối cùng cũng đã tái hiện lại được điệu nhảy được chỉ một cách gần như hoàn hảo. Có một vẻ đẹp mê người trong những chuyển động uyển chuyển, duyên dáng của cô khiến người ta có cảm giác như thể cô đã nhảy điệu nhảy ấy cả đời vậy. Dù vốn dĩ cô là một vũ công giỏi nhưng độ thuần thục mà cô thể hiện là kết quả của sự cố gắng-rất nhiều là đằng khác.
Điều gì đã khiến cô tập luyện chăm chỉ đến vậy? Chà...
“Chúng mình sẽ để cậu nhảy phiên bản rút gọn của điệu nhảy trước,” Rania nói, “vì phiên bản đầy đủ khá là phức tạp.”
Cử chỉ chu đáo này ngay lập tức bị Mia từ chối, cô trả lời, “Ôi, cậu không cần phải lo về việc đó đâu. Tớ sẽ nhảy được bản đầy đủ thôi.”
Cô không hề muốn nói vậy nhưng phía sau cô là Bel đang ngước nhìn với cặp mắt mở to đầy kỳ vọng và nói, “Ôi, em mong được xem b-Chị Mia nhảy quá!”
Sự ngưỡng mộ nhiệt thành của cô cháu gái đã làm bật dậy cái tôi của cô vừa đủ để đẩy những lời ấy ra khỏi miệng trước khi não cô kịp can thiệp . Cô thậm chí còn nói thêm, “Oho ho, vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần bị kinh ngạc đi vì chị nhảy đẹp lắm đó!”
Bộ não của cô thực sự mất kiểm soát rồi.
Sau khi mạnh dạn tuyên bố rằng mình sẽ khiến cho cô khán giả kinh ngạc thì cô không còn được phép thất bại. Vì không có đủ tự tin để nhảy ứng biến trên sân khấu nên cô quyết định quy phục trước nỗi lo trong lòng và quyết định chơi an toàn. Vì vậy, cô đã luyện tập rất nhiều. Rồi, cô lại tiếp tục luyện tập thêm. Trong suốt quãng thời gian đó, cô bị giày vò bởi những cơn ác mộng hằng đêm về những pha sảy chân tai hại trên sân khấu. Dù sao thì cô cũng đã dành thời gian cho việc này. Sau cùng thì Mia đặt niềm tin vào việc thành công qua số lượng. Lượng thời gian tuyệt đối dành cho cho việc học tập và luyện tập. Kết quả là, cô đã phát triển lượng trí nhớ cơ bắp cần thiết để nắm vững vũ đạo để rồi sau đó cô dùng sự hoàn thiện vừa đạt được này để chỉ dẫn cho Bel.
“Khoan đã, Bel. Phần đó không phải là như vậy. Nó giống như là một cú whoomph, rồi whoosh cùng lúc quay một vòng, rồi chỉ cần shooo để kết thúc là xong.”
Lời chỉ dẫn khó hiểu tài tình của cô lại bị gián đoạn bởi một vị khách.
“Xin chào, Công chúa Mia. Lâu rồi không gặp nhỉ?”
“Ôi, Chloe. Mình không biết là cậu cũng ở đây đấy.” Nhìn thấy người bạn đọc sách yêu quý của mình, Mia mỉm cười. Cô rất nhớ cô ấy. “Nhưng mà,” cô nghiêng đầu tỏ vẻ tò mò và nói thêm, “Mình không ngờ cậu lại đi cùng với Tatiana. Không phải lúc nào mình cũng thấy hai người đi với nhau.”
Tatiana những ngày qua bận chăm sóc cho Shalloak cũng có mặt. Thực ra đáng nhẽ cô vẫn đang phải ở bên ông ta mới đúng, thế thì cô đang làm gì ở đây vậy?
“Ông Cornrogue nói rằng ông ấy muốn nói chuyện với cha, vì vậy nên...” Chloe nói, mắt nhìn xuống đất, khuôn mặt lộ rõ sự lo âu.
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi,” Mia nói với một nụ cười dịu dàng và nhanh chóng chuyển sang tự mãn. “Mình đã nói chuyện với ông ấy rồi. Đúng không, Tatiana?”
“Vâng. Kể từ khi nói chuyện với Điện Hạ, ngài Shalloak đã thay đổi. Ngài ấy cứ như là một con người hoàn toàn khác vậy.”
Cuộc trò chuyện của Mia với Shalloak quả thật đã đánh dấu cái ngày mà cái bản tính cứng đầu của ông ta biến mất, để rồi những gì còn lại một con người dịu dàng hơn hẳn. Không thể chối cãi rằng một phần lý do là việc ông ta đã thật tâm để cho cái thân thể bệnh tật của mình được nghỉ ngơi nhưng cô cũng nhìn ra được rằng cô là người có công lớn nhất
Oho ho, và tất cả là nhờ mình. Mình đã khiến cho người đàn ông đó phải thay đổi vì lợi ích của chính ông ta. Ông ta nên vui mừng vì mình đã không ngại đóng vai phản diện giúp cho ông ta.
“Chưa kể là... Tatiana đã tự tay pha chế thuốc cho ông ấy uống.”
Mia cười một cách láu cá.
Tatiana cũng không phải dạng vừa, đúng không? Cô ấy không chỉ bắt Shalloak phải cải thiện sức khỏe mà còn sửa luôn nhân cách của ông ta. Cô ấy nói rằng mình đã cho ông ta uống thuốc làm loãng máu. Làm dịu một người bằng cách làm loãng máu của người đó... Thật là một phương pháp tinh quái. Cô gái này biết phải làm gì đấy!
Những người có dòng máu đặc và nhớt thường dễ cáu kỉnh và nóng nảy.
Đây là lẽ thường với Mia, một người tin tưởng vào (ngụy) khoa học về tính tình dựa trên máu.
“Đó là lý do tại sao chúng ta không cần phải lo lắng. Ông ấy có lẽ sẽ không làm điều gì gây khó chịu đâu,” cô nói, nghĩ thầm rằng có lẽ ông ta muốn xin lỗi.
Cô không hề biết rằng cuộc trò chuyện sẽ đi xa hơn rất nhiều so với một lời xin lỗi đơn giản.
“Trời ơi, Shalloak. Nhìn ông kìa. Đây hẳn phải là khoảng thời gian khó khăn,” Marco ngạc nhiên nói khi vừa bước vào phòng điều trị của Shalloak Cornrogue.
“Ah, Marco. Ông đến rồi à. Tôi muốn chào đón người đứng đầu Forkroad & Đồng Sự đàng hoàng hơn chút nhưng...”
Shalloak nhăn mặt, biểu cảm này làm bật lên những đường nét tiều tụy trên khuôn mặt ông. Đồng thời ông trông cũng có vẻ thanh thản hơn như thể một gánh nặng lớn đã được dỡ bỏ khỏi vai vậy.
“Mọi chuyện làm ăn tôi định thực hiện ở đầy đều tan thành mây khói cả rồi. Tôi quả thật đã chạm đáy.”
“So với một người đang ở đáy thì ông trông khá vui đấy.”
“Chà, ông biết đấy... Một lần ở cửa tử sẽ thay đổi con người ta. Gần đây tôi đã suy nghĩ rất nhiều.” Ông nhìn thẳng vào mắt Marco. “Tôi đã sai với ông, Marco. Nếu ông có thể tha thứ cho tôi thì tôi xin ông hãy chấp nhận lời xin lỗi này.”
Marco mở to mắt, kinh ngạc bởi cả lời xin lỗi và sự chân thành của nó. Thật sự cứ như thể ông ta là một con người khác vậy... Đến mức kỳ lạ.
Ông mỉm cười bỏ cuộc và nhún vai. “Tất cả chỉ là công việc thôi. Ông không cần phải xin lỗi. Tuy nhiên, tôi thực sự tò mò... Điều gì đã khiến ông thay đổi suy nghĩ vậy? Có phải là nhờ Công Chúa Điện Hạ không?”
“Tôi...cho là vậy. Có thể nói rằng cô ấy đã giúp tôi mở mang tầm mắt. Giúp tôi thấy được cái chết thế nào sẽ chờ đợi ta ở cuối một cuộc đời chỉ sống vì tiền và sự hối tiếc tôi sẽ cảm thấy nếu sống như thế.” Shalloak hạ ánh mắt xuống. “Nó...làm tôi sợ, và tôi hoảng loạn. Ông có thể tưởng tượng được không? Một người gã đàn ông to xác hoảng loạn vì những gì một cô bé nói với ông ta. Nhưng ông thấy đấy. Tôi vẫn còn cảm thấy hoảng loạn và nó thúc đẩy tôi phải làm điều gì đó...”
“Tôi hiểu rồi...” Marco lại mở to mắt, lần nữa bị kinh ngạc bởi lời thú nhận. Shalloak mà ông nổi tiếng với cách kinh doanh táo bạo và đặt lợi nhuận lên hàng đầu. Shalloak đó giờ đã không còn nữa và tất cả là do những gì Mia Luna Tearmoon…
Chẳng trách sao Chloe lại thay đổi nhiều như vậy... Không, không chỉ có mỗi con bé. Mình cũng đã thay đổi...
Kể từ khi ông nghe nói tới Tuyên Ngôn Bánh Mì-Bánh Ngọt của Mia và cách nó - ít nhất là theo những gì ông nghĩ - sẽ đặt nền tảng viễn cảnh vĩ đại về việc xóa đói khắp lục địa, ý tưởng đó luôn ở trong đầu ông. Trước khi kịp nhận ra thì ông đã bắt đầu nghĩ về cách để có thể đóng góp cho kế hoạch đó. Ông thắc mắc rằng chẳng phải đây là cơ hội để ông thật sự sử dụng kiến thức thương gia của mình sao?
“Hửm? Có chuyện gì sao?”
“Ồ, không không. Tôi chỉ đang nghĩ...” Vẻ mặt của Marco trở nên trầm ngâm.
“Nếu vậy thì Shalloak, tôi có một đề xuất khá phù hợp với anh đây. Hiện giờ tôi vẫn chưa nghe được gì từ Công Chúa Điện Hạ nên đây hoàn toàn chỉ là phỏng đoán của tôi thôi, nhưng tôi tin công chúa sẽ…”
Và thế là Hội Mừng Thu Hoạch của Perujin chính thức bắt đầu, dựng nên một sân khấu cho vô số động cơ và tham vọng đan xen nhau đơm hoa kết trái.