1-100

Chương 88: Ý thức thế giới

2025-10-06

3

Tề Doanh hiểu ý của hắn.

Dù đã bước sang thế kỷ 21, loài người vẫn đang ở trong trạng thái phân hóa cực độ. Toàn cầu có 197 quốc gia, khoảng cách giữa các quốc gia, giữa người với người còn lớn hơn cả rãnh Mariana.

Chỉ vẻn vẹn tám năm, đối mặt với 'nguy cơ tận thế' hư vô mờ mịt, liệu các chính quyền, các chủng tộc khác nhau, có thực sự gạt bỏ được hiềm khích, chung tay chống lại tận thế không?

Câu trả lời hoàn toàn là không.

Vì có sự tồn tại của lá chắn không gian, loài người như những đứa trẻ sơ sinh, được bảo vệ trong nôi ấm.

Cái gọi là tận thế, chẳng qua chỉ là những Bong Bóng Không Gian thỉnh thoảng xuất hiện, khiến vài thường dân mất tích mà thôi. Chỉ cần cách ly chúng, không quan tâm đến chúng, thì chúng tương đương với không tồn tại.

Mà cái thứ như Thánh Đình này, có khác gì một tổ chức khủng bố đâu?

Thương vong trực tiếp mà chúng gây ra thậm chí còn chẳng bằng vài quả đạn pháo mà Israel thả xuống Gaza.

[Vậy nên, chính phủ đã trao cho anh quyền tự chủ hành động dựa trên ý thức nguy cơ?]

Tề Doanh khẽ nhướng mày, kéo chủ đề trở lại.

[Đúng vậy.]

Trong giọng nói của Bạch Truật vẫn chứa ý cười bình thản.

[Đây là kết quả thương lượng giữa tôi và phía chính phủ.]

[Khi mà thế giới rồi sẽ phải tiến về con đường diệt vong, còn tôi, cũng rồi sẽ hoàn toàn biến thành Đọa Chủng vào một ngày nào đó. Vậy thì, là tồn tại duy nhất có thể giao tiếp với ý thức thế giới, tại sao không trao cho tôi nhiều quyền tự chủ hơn, để đi tìm câu trả lời?]

Đúng vậy, Trung Quốc là đất nước đầu tiên phát hiện sự xâm nhập của ô nhiễm, và vì sự tồn tại của Bong Bóng Không Gian Số Một, cũng sẽ là tuyến đầu của cuộc xâm lược tận thế.

Quốc gia cổ xưa phương đông này đã sớm đứng ở đầu sóng ngọn gió đối diện với tận thế.

Kết quả của việc trốn tránh chỉ có diệt vong, vậy thì vượt khó tiến lên chính là phương pháp duy nhất.

[Nhưng chắc anh cũng đã phải trả giá khá nhiều nhỉ?]

[Đương nhiên rồi. Ngay cả tôi còn chẳng tin tưởng bản thân mình nữa là, nói gì đến chính phủ.]

Bạch Truật cười khẽ.

[Tóm lại, tổng bộ đã thực hiện nhiều biện pháp bảo vệ tôi, ngoài những vũ khí nóng mà cô thấy, ngay bên dưới tôi còn có một quả tên lửa Kẻ Hủy Diệt với sức công phá gấp đôi.]

[Xem như trao đổi, tôi cần tiếp tục công việc giám sát lá chắn thế giới và thế giới mạng, còn cần đóng vai trò trí tuệ nhân tạo để hỗ trợ hoạt động của Tổ Hành Động Đặc Biệt. Nhưng mọi hành động của tôi ở trên mạng sẽ bị giám sát toàn diện, trong ý thức của tôi có dấu chạm nổi suy nghĩ, và tất cả dữ liệu trên cơ thể tôi sẽ được giám sát theo thời gian thực.]

Ánh mắt của Tề Doanh chợt hiện lên sát ý:

[Ý của anh là, cuộc trò chuyện của chúng ta cũng bị giám sát theo thời gian thực?]

[Mọi hành động của tôi đều bị giám sát theo thời gian thực, nhưng trừ cô ra.]

[Ý gì?]

[Cô biết đó, tôi không bao giờ có thể tin tưởng chính phủ 100%, suy cho cùng, chỉ cần là con người thì đều sẽ tồn tại biến số, vì thế, tôi luôn chờ đợi một cơ hội.]

[Trước đây tôi đã nói với cô rồi, kể từ khi cô đến thế giới này, tôi đã luôn chú ý đến cô. Nhưng cô cứ yên tâm, chính phủ không hề biết chuyện này. Dù sao thì tôi cũng xem như là nửa trí tuệ nhân tạo mà, việc giấu dữ liệu dưới mắt chính phủ không hề khó. Mọi liên hệ và giao tiếp giữa cô và tôi đều được tiến hành trong âm thầm, tôi cam đoan chính phủ hoàn toàn không hề hay biết gì.]

[Nói chung, sự đặc biệt của cô khiến tôi nhận ra rằng, cơ hội mà tôi luôn chờ đợi cuối cùng đã đến.]

Gương mặt của Tề Doanh không hề có chút cảm xúc nào:

[Cho nên, anh đã để tôi khắc dấu ấn tinh thần vào sâu trong ý thức của anh? Tại sao chứ?]

[Cô biết không? Tinh thần lực của cô mạnh đến đáng sợ, ý chí của cô thậm chí có thể hoàn toàn chống lại sự ăn mòn của ô nhiễm!]

Giọng nói của Bạch Truật dần trở nên cao hơn:

[Thông qua dấu ấn tinh thần, cô hoàn toàn có thể khống chế tôi, cũng có thể xóa sổ tôi ngay tức khắc, và tất nhiên, cũng có thể dễ dàng xóa bỏ dấu chạm nổi suy nghĩ mà giáo sư đã để lại.]

Nghe đến đây, khóe miệng của Tề Doanh giật giật, sao tự nhiên cô thấy tên này có hơi biến thái.

Nhưng đúng là vậy, nếu không phải Bạch Truật đã đề xuất để Tề Doanh khắc dấu ấn tinh thần vào sâu trong ý thức của hắn, Tề Doanh chẳng việc gì phải chấp nhận cái gọi là kết minh.

Ở một mức độ nào đó, Tề Doanh đã hoàn toàn bị Bạch Truật nắm thóp.

[Hơn nữa, đến ngày đó, dù tôi đã hoàn toàn biến dị thành Đọa Chủng, cô vẫn có thể khống chế tôi, vẫn có thể sử dụng dị năng của tôi.]

Tề Doanh sững sờ, dù không nhìn thấy Bạch Truật, nhưng ngay lúc này, cô vẫn có thể tưởng tượng ra đôi mắt màu hồng nhạt và ý cười ôn hòa trên khóe môi hắn.

Tề Doanh khẽ thở hắt ra một hơi, mắt nheo lại thành khe nhỏ:

[Vậy nên, tôi đáng để anh tin tưởng đến thế sao?]

Trong mắt cô, quyết định của Bạch Truật thực sự quá hấp tấp và điên rồ.

Sao hắn có thể khẳng định rằng, khi bản thân chết, Tề Doanh cũng sẽ vô tư giao nộp dị năng của mình cho quốc gia, cứu lấy thế giới như hắn đã làm chứ?

[Đây là lựa chọn tốt nhất, đúng không?]

Tề Doanh xoa xoa giữa chân mày, nên mới nói, cô sợ nhất là những kẻ dễ dàng hy sinh bản thân để cứu giúp người khác.

Huống chi, hành động của Bạch Truật rõ ràng là từ bỏ lợi ích cá nhân, cam nguyện trả giá tất cả vì tương lai của nhân loại.

Trong mắt Tề Doanh, hắn giống một kẻ chết vì đạo hơn, còn bản thân cô, lại là người qua đường vô tội bị hắn ràng buộc về mặt đạo đức.

Điều đáng sợ nhất là, bản thân cô chẳng thể nào từ chối được loại ràng buộc đạo đức này...

[Thôi bỏ đi, câu hỏi tiếp theo.]

Tề Doanh không muốn rối rắm về chuyện này nữa, dứt khoát hỏi câu tiếp theo:

[Rốt cuộc ý thức thế giới là gì?]

Bạch Truật không hề bất ngờ trước câu hỏi của Tề Doanh, hắn mỉm cười nói: 

[Ý thức thế giới chỉ là nghĩa đen, thật ra ngài không phải là một tồn tại độc lập, cũng không có tư duy và lý trí như loài người. Do đó, tôi không thể giao tiếp thẳng với ngài, chỉ có thể cảm nhận và ảnh hưởng một cách gián tiếp.]

[Trước hết chúng ta phải xác định rằng, dù là loài người hay các loài động thực vật khác trên trái đất, đối với mọi sinh vật, sự sống còn là điều quan trọng nhất.]

[Từ bốn tỷ năm trước, khi sinh vật nhân sơ* đầu tiên ra đời, sự sống còn đã là nhu cầu cơ bản của mọi sinh vật, là động lực trực tiếp cho sự tiến hóa sinh học. Vì sự kiên trì và khao khát sống còn của tất cả sinh vật trên trái đất, ý thức thế giới liền thuận theo đó mà ra đời.] [note81522]

[Thật ra ngài là thể tập hợp ý thức của tất cả sinh vật trên trái đất, mục tiêu duy nhất của ngài là bảo vệ sự sinh sôi và tiến hóa bình thường của mọi sinh vật. Vì vậy, mối đe dọa từ đa nguyên vũ trụ là trở ngại lớn nhất cho mục tiêu này, sau vô số lần tuyệt chủng loài, cùng với sự lớn mạnh dần của các loài sinh vật trên trái đất, ý thức thế giới cũng từ từ trở nên mạnh mẽ hơn, và thế là, lá chắn không gian xuất hiện.]

[Cho nên, ý thức thế giới vẫn luôn lặng lẽ bảo vệ trái đất, lá chắn không gian vẫn luôn chống lại mối đe dọa từ đa nguyên vũ trụ, ví dụ như sự xâm nhập của ô nhiễm, đúng không?]

Tề Doanh thì thào, lời giải thích này thật sự là khiến người ta khó mà tin được.

[Đúng vậy, nhưng về bản chất, đây là hành động tự bảo vệ của thể tập hợp ý chí của tất cả sinh vật trên trái đất.]

[Nhưng sự tồn tại của một thế giới tận thế rốt cuộc có ý nghĩa gì? Nếu nó đúng là thế giới song song, vậy tại sao lại không có sự bảo vệ của lá chắn không gian?]

Suy nghĩ của Tề Doanh hơi hỗn loạn, càng có nhiều câu hỏi xuất hiện hơn.

Tề Doanh và Bạch Truật đều đến thế giới này thông qua nghi thức thần giáng, sau đó dung hợp với linh hồn của 'bản thân' ở thế giới này.

Đối với bọn họ, cả hai thế giới đều là cố hương của mình, vậy tại sao sự phát triển của hai thế giới lại như một trời một vực?

Ban đầu Tề Doanh cho rằng là do kết cục khác nhau của nghi thức thần giáng vào tám năm trước, nên dẫn đến việc hai thế giới đi hai hướng khác nhau.

Nhưng nếu lá chắn không gian thực sự ghê gớm đến vậy, thế tại sao thế giới này được bảo vệ nghiêm ngặt, mà thế giới kia lại dễ dàng rơi vào tận thế?

Lần này, Bạch Truật không trả lời ngay, hắn chỉ thở dài, chậm rãi nói: 

[Thật ra đây cũng là đáp án mà tôi muốn tìm kiếm.]

Ghi chú

[Lên trên]
(*) Sinh vật nhân sơ (Prokaryote) là những sinh vật sống đơn bào có cấu trúc rất đơn giản. Đặc điểm nổi bật nhất của chúng là không có nhân tế bào hoàn chỉnh (nhân không được bao bọc bởi màng) và không có các bào quan sở hữu màng bao bọc như ty thể hay lục lạp.
(*) Sinh vật nhân sơ (Prokaryote) là những sinh vật sống đơn bào có cấu trúc rất đơn giản. Đặc điểm nổi bật nhất của chúng là không có nhân tế bào hoàn chỉnh (nhân không được bao bọc bởi màng) và không có các bào quan sở hữu màng bao bọc như ty thể hay lục lạp.