Tiếng reo hò vang khắp khe núi, Tề Doanh bị trói chặt ném lên bệ thờ.
Bức tượng Phật Bốn Mặt khổng lồ vặn vẹo người phát ra tiếng kẽo kẹt, nó vươn một cánh tay bắt lấy Tề Doanh.
Đưa đến trước mắt.
Con ngươi bằng đá không lộ cảm xúc gì, nhưng lại mang theo hơi thở kỳ dị đáng sợ.
Một nhánh dây leo màu đỏ đang bò dọc theo cánh tay nó, chốc lát sau đã đến gần Tề Doanh.
Phật Bốn Mặt xòe bàn tay ra, Tề Doanh vô lực nằm trong lòng bàn tay nó, chỉ có thể trơ mắt nhìn dây leo bò đến trước mặt mình, phụt một tiếng, đâm thẳng vào bụng mình.
Ui!
Cơn đau nhức ập đến, cô cảm thấy bụng mình giống như bị xoắn nát, một hạt giống được cắm sâu vào trong máu thịt.
...
Giữa lúc mơ màng, tiếng khóc, tiếng rên rỉ, tiếng thét chói tai mơ hồ truyền đến...
- Tỉnh lại mau!
Tề Doanh chợt giật mình tỉnh giấc từ cơn mê man, bắp thịt toàn thân ngay lập tức buộc chặt, con ngươi co rút nhanh.
Cô cố gắng mở đôi mắt sưng húp, lập tức bị thứ ở phía đối diện hấp dẫn toàn bộ ánh nhìn.
Đó là một người đàn ông khoảng ba bốn mươi tuổi, nhìn từ màu da và vẻ bề ngoài, có thể nhìn ra đây một người dân bản địa.
Tứ chi của hắn bị dây leo đỏ trói chặt, tròng mắt lồi ra, miệng không ngừng bật ra tiếng kêu rên.
Đáng sợ nhất là, bụng của hắn nhô rất cao, cứ như một phụ nữ mang thai mười tháng!
Lớp da trên bụng bị kéo căng mỏng như cánh ve, bề mặt đầy những tia máu đỏ, còn có thể lờ mờ trông thấy thứ gì đó đang cựa quậy ở bên trong.
Phụt một tiếng, một bàn tay đỏ tươi đột nhiên xuyên qua bụng hắn.
Cùng với tiếng kêu rên thống khổ của người đàn ông, một 'người' máu me đầy mình bò ra từ bụng hắn.
Máu tươi và chất lỏng trong cơ thể chảy ra, thứ kia cứ thế rơi xuống đất.
Cái thứ thon dài cao chỉ cỡ nửa mét đó đứng dậy.
Nó trông giống như một khối thịt hình người chưa phân hóa ngũ quan, khắp cơ thể dính chất dịch nhầy ướt át.
Ngay sau đó, trên cơ thể nó nứt ra mấy cái miệng to, nó chợt lao vào người đàn ông, nhanh chóng xé rách máu thịt của hắn.
Tiếng rên rỉ của người đàn ông ngày càng nhỏ dần, còn thứ kia thì càng lớn dần, từng bước biến thành hình dáng của người đàn ông.
Tề Doanh nhìn cảnh tượng này với vẻ khiếp sợ.
Mới qua khoảng 10 phút, người đàn ông đã bị gặm gần như sạch sẽ, ngay cả xương cốt cũng chẳng còn, mà thứ ăn hắn thì đã biến thành một bản sao hoàn chỉnh của hắn.
Vào giờ phút này, một người đàn ông da vàng sẫm khoảng ba bốn mươi tuổi đứng trong hang động chật hẹp.
Hắn lau vết máu ở khóe miệng, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa và chất phác, đôi mắt dịu dàng liếc qua Tề Doanh, rồi quay người rời khỏi nơi này.
Tề Doanh thì thào:
- Rốt cuộc đây là... cái gì thế?
Đột nhiên, mặt cô chợt cứng lại.
Cô cảm nhận được có thứ gì đó đang cựa quậy trong bụng mình, bụng dưới vốn phẳng lì giờ đây lại nhô ra rất nhiều.
Có thứ gì đó đang bám rễ ở bên trong, dốc sức hấp thụ chất dinh dưỡng từ cơ thể mẹ...
- Cô là ai?
Giọng nói đè thấp của một người phụ nữ truyền đến từ phía bên phải.
Tề Doanh chợt quay đầu lại, trông thấy bên cạnh có một người phụ nữ tóc ngắn ngang vai bị dây leo quấn chặt, trói ghì vào tường.
Bụng của cô ta cũng to đến đáng sợ.
- Cô là Người Thức Tỉnh phải không?
Người phụ nữ này hỏi Tề Doanh, đôi mắt nhìn thẳng vào cổ tay phải của cô.
Ánh mắt của Tề Doanh hơi thay đổi, cô cũng nhìn thấy một chiếc vòng tay bạc trên cổ tay của người phụ nữ.
- Cô là người của Tổ Hành Động Đặc Biệt?
Tề Doanh hỏi lại, bộ đồng phục tác chiến mà người phụ nữ đang mặc giống y như đúc của nhóm Đương Quy.
Trong mắt người phụ nữ bùng phát ra tia sáng hy vọng:
- Đúng vậy! Tôi là Bội Lan, đội trưởng của tổ ngoại cần số năm! Cô là người do tổng bộ phái tới sao?
Cô ta cẩn thận quan sát khuôn mặt của Tề Doanh, tiếc là cả khuôn mặt cô máu thịt be bét, mũi lệch sang một bên, mắt phải sưng vù như một cái bánh bao.
- Có thể coi là vậy...
Tề Doanh bất giác nhếch mép một cái, kết quả động vào vết thương trên mặt.
- Ây... Nhưng với tình hình bây giờ, đừng nói là hoàn thành nhiệm vụ, có sống sót ra ngoài được hay không còn chẳng biết nữa là.
Tia hy vọng trong mắt người phụ nữ không hề biến mất, ánh mắt của cô ta quét trên người Tề Doanh:
- Cô có dao laser phải không?
Dao laser? Vẻ mặt của Tề Doanh hơi thay đổi:
- Có, buộc ở trên bắp chân tôi.
Dao laser là do Đương Quy đưa cho cô để cắt ngón tay kim cương, tay cầm chỉ dài 8cm, có thể phát ra tia laser với tần số khác nhau.
Có lẽ vì dao laser chỉ có một tay cầm bằng nhựa, trông không giống vũ khí, nên mới không bị đám người kia để ý đến rồi tịch thu.
- Đưa cho tôi!
Giọng nói của người phụ nữ đầy gấp rút.
Tề Doanh nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Toàn thân tôi bị trói chặt thế này, làm sao mà đưa cho cô được?
Ngay sau đó, cô liền thấy nửa thân trên của người phụ nữ đã thoát khỏi dây leo, lòng bàn tay cô ta đang nắm chặt một con dao đá, hẳn là người này đã dùng đá mài đứt dây leo từng chút một.
Cô ta liều mạng vươn tới bắp chân Tề Doanh, thành công chạm vào con dao laser ngắn ngủn.
Trong nháy mắt, trên khuôn mặt gầy gò của người phụ nữ lộ ra vẻ quyết tâm.
Phập!
Cô ta đâm mạnh con dao đá sắc nhọn vào bụng mình, dốc hết sức rạch một đường, trên lớp da bụng gần như trong suốt lập tức toác ra một vết cắt.
Ào ào, kèm theo chất lỏng tanh hôi trào ra.
Cô ta trực tiếp thọc cả bàn tay vào bụng, dùng sức kéo mạnh, lôi thứ ở bên trong ra ngoài.
Thứ đó còn chưa kịp giãy giụa, cô ta đã ném mạnh nó vào tường, sau đó xé làm đôi, rồi vứt xuống đất.
Thứ đó còn chưa thành hình, chỉ ngọ nguậy hai cái trên đất rồi bất động.
Tề Doanh đơ mặt ra nhìn cô ta, từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc, cảnh tượng này chỉ diễn ra vỏn vẹn mười mấy giây.
- Bụng cô!
Chỉ thấy cùng với chất lỏng chảy ra, bụng của người phụ nữ nhanh chóng xẹp xuống, nhưng máu tươi cũng bắt đầu liên tục chảy ra dọc theo vết thương, không lâu nữa cô ta sẽ chết vì mất máu.
Người phụ nữ không đáp lại, cô ta cắn chặt răng, lấy ra dao laser.
Cô ta điều chỉnh laser đến tần số phù hợp, rồi bắt đầu đốt vết thương trên bụng.
Chốc lát sau, cùng với mùi thịt nướng bốc lên, vết thương trên bụng cô ta đã bị đốt cháy sém, máu tươi cũng không còn chảy ra nữa.
Đúng là một kẻ tàn nhẫn!
Tề Doanh không khỏi lộ ra vẻ mặt tán thưởng.
Sau khi xử lý xong mọi thứ, người phụ nữ gần như nửa chết nửa sống treo trên dây leo, thở dốc dữ dội.
Trên người cô ta chảy rất nhiều mồ hôi, cứ như vừa được vớt từ dưới nước lên, nhưng biểu cảm trên mặt lại thư thái, ánh mắt tràn ngập vẻ nhẹ nhõm.
- Cảm ơn... Cô tên gì ấy nhỉ?
Cô ta đảo mắt, nhìn về phía Tề Doanh.
-...Tam Thất.
Cô tự đặt cho mình một cái tên theo thuốc đông y, để giữ nguyên đội hình ấy mà.
- Cần không?
Bội Lan đưa dao đá và dao laser cho Tề Doanh.
Khóe mắt Tề Doanh giật một cái, nhìn về phía cái bụng hơi nhô lên của mình.
- Mất bao lâu để thứ này phát triển hoàn toàn?
- Khoảng 48 tiếng.
- Vậy thì khỏi đi.
Tề Doanh khẽ nheo mắt, cô không thể chờ đến 48 tiếng.
Bội Lan cũng không ép buộc, cô ta buông cổ tay xuống, rơi vào im lặng ngắn ngủi.
- Nói đi.
Tề Doanh mở lời.
- Cụ thể đã xảy ra chuyện gì?
-...
- Ba ngày trước, chúng tôi nhận được nhiệm vụ do tổng bộ truyền xuống, yêu cầu đi đến khu vực trung tâm sương mù để tìm kiếm Đọa Chủng cấp A.
- Tôi, Ô Dược và Ma Hoàng cùng nhau tiến vào khu ô nhiễm.
- Vừa mới đi vào chưa được bao lâu, chúng tôi đã bị Đọa Chủng bao vây tấn công, nhờ sự giúp đỡ của quân đội mới có thể đi sâu vào.
Bội Lan thở yếu ớt, nhưng vẫn kiên trì kể lại:
- Không lâu sau, Ô Dược đã bị lạc khỏi chúng tôi.
- Trên thực tế, tổng bộ chọn tổ ngoại cần số năm chúng tôi thực hiện nhiệm vụ là có lý do, năng lực của Ma Hoàng là điều khiển niệm lực, là chủ lực chiến đấu, năng lực của Ô Dược là thu lại hơi thở, có thể giúp chúng tôi ẩn nấp.
- Còn năng lực của tôi, là dịch chuyển không gian...
Tề Doanh khẽ nhướng mày, dịch chuyển không gian à, đúng là năng lực phù hợp nhất, tiếc thay...
Còn về ngón tay bị đứt trong lòng cô, bây giờ nó đã trở nên mềm oặt, không còn hình dáng kim cương, e là cũng chẳng còn tác dụng định vị nữa.
- Ngay khi chúng tôi đang loanh quanh trong sương mù, không tìm được phương hướng, Ô Dược bỗng xuất hiện, tìm thấy chúng tôi.
Nói đến đây, ánh mắt của Bội Lan tối đi:
- Anh ta nói mình đã phát hiện một nơi đáng ngờ, rất có thể Đọa Chủng cấp A đang ở chỗ đó.
- Sự xuất hiện đột ngột của Ô Dược khiến tôi hơi nghi ngờ, nhưng tôi đã hỏi anh ta rất nhiều vấn đề, và câu nào anh ta cũng có thể trả lời được, dị năng của anh ta cũng có thể sử dụng được như bình thường, biểu cảm và hành động đều không có vấn đề gì.
- Anh ta thậm chí còn dùng dao rạch cánh tay mình, cho chúng tôi xem máu thịt bên trong.
- Vì vậy, chúng tôi đã đi theo anh ta đến nơi này.

