Tập 01 Thế giới

Chương 01

2025-08-26

19

Bầu trời xanh vắt. Ánh nắng buổi sớm trải xuống một chiến trường tang thương — đất đá bị nghiền nát, những khe nứt sâu như vết chém của thần linh kéo dài vô tận. Trăm dặm quanh đây, cỏ cây đã hóa tro bụi.

Giữa hoang tàn, chỉ còn hai bóng người đối mặt.

Một người khoác chiến bào vàng rực, tay cầm kiếm tỏa kim quang, hông đeo xích bạc như sấm sét đóng băng. Đôi mắt ông kiên định, nhưng sâu thẳm là nỗi buồn của kẻ sắp chém xuống chính huynh đệ mình — Tiên Tổ Hoàng Đế.

Đối diện, bóng người khoác chiến bào đen sạm, tóc đỏ nhạt gần bạc trắng, tay nắm đại đao khắc đầu rồng, từ đó hắc khí và xích khí quấn lấy nhau như giao long sắp nuốt trời — Ma Thần Đế Vương.

Khoảng cách chỉ còn mười bước. Gió lạnh thổi qua, mang theo mùi máu chưa kịp tan.

– Hai ta từng gọi nhau là huynh đệ… hôm nay lại phải có một người dừng lại – Tiên Tổ trầm giọng.

– Không ai muốn điều này. Nhưng một nửa trời đất… chỉ còn chỗ cho một người – Ma Thần đáp, đao trong tay rung lên khẽ.

Hai người đồng loạt xé một mảnh áo choàng, vải vàng và đỏ cuộn xoắn trong gió như lời tiễn biệt cuối cùng.

– Cắt bào đoạn tuyệt!

Lời thề xưa tan vỡ. Huynh đệ hóa kẻ thù. Bầu trời sầm lại.

– Hảo huynh đệ… ta đến đây. – Tiên Tổ siết chặt kiếm.

– Lên! – Ma Thần nổ bùng xích khí, như giao long bừng tỉnh.

Xích bạc vung lên như sấm, đại đao bổ xuống như trời sập. Cú va chạm đầu tiên xé toạc mặt đất, thổi bay cả ngọn núi xa trăm dặm.

Ánh sáng vàng và hắc khí cuồn cuộn nuốt lấy chiến trường. Ở một nơi rất xa, một cặp mắt lạ theo dõi… như đang chờ đợi kết cục.

Hiện tại — hai ngàn năm sau.

Có kẻ nói: "Thần linh đã chết vào ngày loài người giành được tự do."

Lại có kẻ bảo: "Thần không chết, chỉ hóa thành những cơn ác mộng không ai dám gọi tên."

Ở nơi tận cùng của thế giới — nơi ánh sáng chẳng thể chạm tới — một phòng thí nghiệm bỏ hoang từ thời đại đã bị xóa khỏi mọi ghi chép.

Giữa đống tro tàn và kim loại lạnh lẽo, một người lạ mở mắt.

Bàn tay gầy guộc run rẩy quét qua nền đất, chạm vào một đoạn xích gãy phủ bụi. Nó chẳng khác gì một mẩu phế liệu… cho đến khi một luồng cảm giác xa lạ mà thân thuộc xuyên thẳng vào tim hắn. Những hình ảnh mờ ảo — ánh kim quang, tiếng gầm của hắc khí, một trận chiến xé rách bầu trời — thoáng vụt qua trong đầu.

Hắn không nhớ mình là ai.

Không tên.

Không ký ức.

Không mục đích.

Chỉ có một thứ rõ ràng: từng sợi thần kinh, từng tế bào trong cơ thể này đang rung lên, như hồi đáp lại tiếng gọi từ một huyết mạch cổ đại — một ký ức chưa từng thuộc về hắn.

Hắn đứng dậy.

Khoác chiếc áo choàng trắng nhàu nát, hắn bước ra khỏi căn phòng phủ bóng tối, tiến vào khu vườn bỏ hoang ngoài kia. Ánh trăng loang lổ qua tán cây chết khô, rọi lên dáng hình bước đi không phát ra tiếng động, tựa như một cái bóng vừa bước ra khỏi cơn mơ dài ngàn năm.

Ở góc vườn phía xa, bóng tối bị xé nát bởi những vệt sáng đèn pin loang loáng, lia qua những lùm cây rậm rạp. Tiếng bước chân dồn dập, tiếng quát tháo và đe dọa vang vọng, phá tan sự tĩnh mịch như lưỡi dao rạch toạc tấm vải đêm.

Năm kẻ đang dồn ép một thanh niên trẻ — Linh Phong. Vóc người rắn rỏi, dáng đứng kiên định dù hơi thở đã dồn dập. Vệt máu loang dài trên cánh tay áo khoác, khóe môi rớm đỏ, đủ thấy đây không phải trận đầu trong đêm nay.

Một tên xông vào, nhưng bị Linh Phong hạ gục bằng cú đá thẳng vào đầu gối, khiến hắn quỵ xuống trong tiếng rên. Chưa kịp xoay người, một cú quật gậy nặng nề từ phía sau đánh vào lưng khiến cậu loạng choạng. Cậu chống tay xuống nền đất ẩm, mắt vẫn không hề lùi bước.

Từ bên trái, một kẻ có dị năng hệ phong búng tay, luồng gió sắc lướt ngang xé toạc tay áo Linh Phong, để lộ làn da bầm dập.

– Thằng này lì thật… – tên tóc đỏ cầm đầu nhổ toẹt xuống đất – Đập gãy chân nó, xem còn giữ nổi cái hộp không!

Hắn lao tới, tung cú đấm thẳng vào ngực, nhưng Linh Phong nghiêng người tránh, chớp thời cơ thúc chỏ ngược vào cằm. Tiếng “cốc” khô khốc vang lên, kẻ kia bật ngửa, máu mũi tuôn ra.

– Mẹ kiếp, nó có luyện qua! – một tên gào lên, bàn tay bùng lửa đỏ rực.

Cùng lúc đó, kẻ chặn đường lui siết nắm tay, đầu ngón tay nhả ra những tia điện nhỏ, tiếng lách tách nghe như báo hiệu bão tố sắp ập xuống.

Ngọn lửa trong tay hắn vừa bùng lên… thì gió tắt.

Không phải vì ngọn lửa yếu, mà là vì không khí quanh đây đã biến mất – như thể một bàn tay vô hình bóp nghẹt cả không gian.

Từ bóng tối dưới gốc cây, một người bước ra. Khoác chiếc áo choàng trắng nhàu nát, bàn tay trần cầm một đoạn xích gãy lấp lánh dưới ánh đèn pin. Ánh mắt hắn thản nhiên lướt qua năm kẻ bao vây, rồi dừng lại ở Linh Phong đang thở dốc dưới đất.

Giọng hắn trầm như gió đêm, mỗi chữ vang ra đều lạnh đến mức da gà dựng đứng:

– Đáng tiếc… Ta vốn định không xen vào chuyện của kẻ khác.

Tên cầm đầu gầm lên, tung thẳng quả cầu lửa về phía hắn. Nhưng khi ngọn lửa vừa chạm tới khoảng cách một sải tay… nó bị xé đôi.

Một sợi xích bạc, mỏng như sợi tóc, đã cắm phập xuống đất giữa hai người.

Không ai kịp thấy hắn ra đòn thế nào.

Chỉ thấy… hắn đã ở ngay trước mặt bọn chúng.

Cơ thể Linh Phong bị một lực gì đó cuốn lấy; không phải kéo, mà như có cả bầu không khí nâng đỡ, xoáy quanh rồi nhấc bổng cậu ra khỏi vòng vây. Mọi thứ diễn ra trơn tru đến mức, khi cậu kịp nhận ra, mình đã đứng cách đám côn đồ hơn mười bước.

Người áo choàng trắng đứng ngay bên cạnh.

Bóng lưng hắn thẳng tắp, áo choàng dài khẽ lay, như tấm rèm chắn giữa cậu và mọi nguy hiểm. Trên người hắn không có lấy một vết cháy, thậm chí bụi cũng không bám nổi – như thể ngọn lửa vừa rồi chưa từng chạm được đến hắn.

Đám côn đồ cứng đờ.

– Hắn… hắn làm thế nào vậy?! – một tên lắp bắp, mặt tái mét.

Một kẻ khác gầm lên, cố lao tới. Nhưng chỉ vừa bắt gặp ánh mắt của người áo trắng, cả thân thể hắn lập tức như bị một khối đá vô hình đập thẳng vào ngực. Tiếng “bụp” khẽ vang, đầu gối hắn khuỵu xuống, hơi thở nghẹn lại.

Những tên còn lại nhìn nhau, ánh hoảng loạn hiện rõ. Không ai tiến lên. Không ai hiểu điều gì vừa xảy ra.

Chúng chỉ biết – đứng trước người này, mình chẳng khác gì con mồi run rẩy trước móng vuốt của kẻ săn mồi.

Người áo trắng bước một bước, nhẹ đến mức cỏ dưới chân cũng không lay. Giọng nói hắn vang lên, lạnh lẽo và dứt khoát:

– Còn không biến?

Không gầm, không rít. Nhưng lời nói ấy như một mệnh lệnh cổ xưa, khắc vào xương tủy, buộc kẻ nghe chỉ có thể phục tùng.

Hắn khẽ vung tay.

Không khí quanh hắn xoáy lại, ép chặt như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Từ trên cao, luồng kình khí giáng thẳng xuống – nặng như thiên thạch, sắc như vạn lưỡi đao.

Một thân cây to gần đó bỗng nổ tung, tan thành từng mảnh nhỏ li ti như mùn cưa. Lớp gỗ vỡ ra từ đỉnh xuống gốc, như bị bẻ đôi bởi một sức mạnh vượt khỏi mọi quy luật vật lý. Mảnh vụn bắn ra tứ phía, bụi gỗ quện với sương đêm, che mờ cả ánh trăng.

Không ai còn cho rằng đây chỉ là thị uy.

Năm tên côn đồ liếc nhìn nhau, mặt cắt không còn giọt máu. Rồi đồng loạt quay đầu bỏ chạy, đứa này kéo đứa kia, giẫm đạp hỗn loạn. Một tên trượt ngã, chưa kịp chống tay đã bị đồng bọn đạp qua lưng, vùng dậy lao tiếp như chạy trốn khỏi một con quái vật. Chúng biến mất vào màn rừng đen kịt, không một tên dám ngoái đầu lại.

Sự tĩnh lặng trở về.

Chỉ còn hai người. Một đứng, một ngồi.

Gió đổi chiều, cuốn theo mùi gỗ vụn và hương cỏ dại. Linh Phong ngồi bệt trên nền đất, thở gấp, tay vẫn giữ chặt chiếc hộp gỗ. Cậu ngẩng đầu, ánh mắt vừa cảm kích vừa đầy nghi vấn:

– Cảm ơn… Không có anh chắc tôi tiêu rồi. Anh là ai vậy? Sao lại giúp tôi?

Người áo trắng im lặng. Ánh trăng bạc vẽ một đường viền mờ ảo lên vai áo hắn, khiến bóng hình ấy như tách ra khỏi thực tại, đứng giữa ranh giới mơ và thật – một bí ẩn chưa có lời giải.

Hắn cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên đôi bàn tay của chính mình — bàn tay vừa cứu người, nhưng xa lạ đến mức như đang thuộc về một ai khác. Lớp bụi mỏng bám nơi kẽ ngón, vài vệt xước nhỏ loang máu, tất cả đều thật, nhưng lại khiến hắn có cảm giác mình chỉ là kẻ đang mượn một cơ thể.

Một thoáng trầm mặc trôi qua. Rồi hắn cất tiếng, giọng khàn và xa vắng:

– Tôi… cũng không rõ. Vừa tỉnh dậy… ở một nơi rất tối. Trong đầu chỉ có khoảng trống. Ký ức như sương mù vỡ vụn. Thấy anh gặp nạn… thì cứu thôi.

Linh Phong thoáng khựng lại, rồi bật cười nhẹ. Trong mắt cậu vẫn còn chút nghi hoặc, nhưng cuối cùng, cậu chìa tay ra, dứt khoát:

– Dù sao, tôi là Linh Phong. Ở khu này không yên ổn đâu. Nếu chưa có chỗ đi, đến nhà tôi nghỉ tạm một đêm đi. Gọi là… để tôi trả ơn cũng được.

Người áo trắng nhìn bàn tay đang chìa ra trước mặt mình. Ánh mắt hắn dao động như thể đang cân nhắc một điều gì đó rất xa xôi, rồi khẽ gật đầu — động tác đơn giản nhưng mang theo cảm giác của một kẻ lữ khách vừa tìm thấy chốn tạm dừng chân.

Dưới ánh trăng bạc, hai người rời khỏi khu vườn. Bóng họ in dài trên con đường hẹp, hòa vào màn đêm, để lại sau lưng một khoảng sân lạnh lẽo, nơi từng chứng kiến một cơn gió lạ vừa thổi qua.

Sương khuya dày thêm, phủ một lớp mỏng lạnh lẽo lên vai áo. Bóng họ kéo dài trên nền đất ẩm, hòa vào ánh trăng bạc nhòe mờ. Không ai lên tiếng, nhưng trong gió đêm ấy, có một điều gì đó đang khẽ dịch chuyển — một khởi đầu mơ hồ, yên tĩnh, nhưng phảng phất hơi thở của số mệnh.

Con đường mòn ven vườn ướt sũng, ánh trăng lặng lẽ bám lấy từng bước chân, kéo dài bóng họ trên lớp cỏ đẫm sương. Linh Phong liếc sang người đồng hành — gã áo trắng im lặng bước bên cạnh, khí chất xa lạ, nhưng kỳ lạ thay… không hề khiến người khác thấy bất an.

Không kìm được, cậu cất lời:

– Thân thủ của anh nhanh thật. Tôi còn chưa kịp nhìn rõ anh di chuyển thế nào. Anh học võ ở đâu? Dị năng gì mà có thể điều khiển cả… khí lưu như vậy?

Người áo trắng lắc đầu, giọng nói mơ hồ như chính tâm trí của hắn:

– Tôi không nghĩ đó là dị năng. Chỉ là… một luồng sức mạnh trong người. Nhưng thật ra, tôi cũng không rõ. Cảm giác… nó không thuộc về tôi.

Linh Phong khựng lại, nghiêng đầu nhìn sang:

– Vậy… anh không nhớ gì à?

Bóng trăng hắt vào mắt hắn, phản chiếu một tầng sương mù sâu thẳm.

– Ừ. Không tên. Không ký ức. Không cả một nơi để gọi là nhà.

Linh Phong im lặng một nhịp, rồi hạ giọng:

– Những kẻ vừa rồi… không phải nhắm vào anh đâu. Chúng nhắm vào tôi.

Người áo trắng hơi cau mày, nhưng chưa kịp hỏi, Linh Phong đã tiếp:

– Cái hộp tôi mang theo… là vật gia truyền. Đã có người nhắm vào từ lâu, nhưng chưa lần nào chúng liều lĩnh đến vậy. Nếu anh không tới kịp… có lẽ hôm nay tôi vừa mất nó, vừa mất mạng.

Cậu nói xong, ngẩng đầu cười nhẹ — nụ cười thật lòng nhưng vẫn kèm chút bông đùa để xua tan không khí nặng nề:

– Anh lợi hại như vậy, tôi thật tò mò thầy của anh là ai. Có dịp, nhất định tôi phải gặp một lần. Nhưng mà… tên anh, cũng không nhớ sao?

Người áo trắng nhìn thẳng về phía trước, gió đêm lùa qua, khẽ nâng sợi tóc rũ trên trán. Hắn lắc đầu, giọng trầm và ngắn gọn:

– Không. Hoàn toàn không có chút gì để nhớ.

Linh Phong gật đầu, không hỏi thêm. Bước chân vẫn chậm rãi tiến về phía trước, nhưng trong ánh mắt cậu giờ không chỉ còn tò mò – mà ẩn giấu thêm một thứ khác: một linh cảm mơ hồ rằng đêm nay, cậu vừa đưa về nhà mình không chỉ là một người lạ… mà là khởi đầu cho một câu chuyện rất dài, rất khó đoán.

Họ đi thêm một đoạn, tiếng bước chân khẽ vang trên mặt đường lát đá đã vỡ vụn, như những âm thanh bị thời gian bỏ quên. Rồi trước mặt hiện ra một cánh cổng sắt đen, cao hơn hai mét, tĩnh lặng như gác đêm. Hai bên là bức tường dài hun hút, ẩn hiện sau hàng trúc già và giàn hoa leo rũ bóng, mùi lá khô và đất ẩm phảng phất trong gió.

Linh Phong tiến lên, tay khẽ đẩy. Cánh cổng kêu lên một tiếng rít mỏng manh, rồi mở ra. Từ bên trong, một luồng ánh sáng bạc tràn ra như dòng suối, bừng sáng cả khoảng sân vừa lộ diện.

Hai bên lối đi là hàng cây cao thẳng tắp, tựa hàng quân danh dự im lặng. Dưới tán, hoa dại nở rộ – đỏ, tím, trắng, vàng – trải kín mặt đất thành một tấm thảm gấm thiên nhiên. Không khí nơi đây mang một mùi rất đặc trưng: hương hoa, mùi gỗ cũ, và hơi sương lạnh của đêm, như thể ngưỡng cửa này là ranh giới giữa thế giới ngoài kia và một chốn trú ẩn bí mật.

Trước mắt họ, ở cuối con đường hoa, là một tòa nhà lớn. Kiến trúc vừa vững chãi vừa cầu kỳ – những mảng tường gạch cổ đan xen cùng các ô kính rộng. Ánh trăng phản chiếu lấp lánh trên mặt kính, hòa cùng ánh đèn ấm áp hắt ra từ bên trong, khiến cả tòa nhà như lơ lửng giữa ranh giới của mơ và thực.

Một cơn gió thoảng qua, mang theo hương hoa dìu dịu. Hàng trăm cánh hoa tím – mỏng nhẹ như cánh ve – chậm rãi tách khỏi cành, xoay tròn trong không trung như có vũ điệu riêng. Chúng lượn quanh hai người khách đêm, rồi rơi khẽ xuống lối đá dưới chân, tạo thành một vệt tím mềm trải dài đến tận bậc thềm.

Người áo trắng khẽ ngẩng đầu, ánh mắt bất giác khựng lại. Trong khoảnh khắc, một tia mơ hồ như ký ức thoáng vụt qua – hình ảnh một nơi nào đó… quen đến mức trái tim khẽ siết lại.

– Nhà… đẹp quá… – Hắn lẩm bẩm, giọng trầm nhưng không giấu được chút ngạc nhiên.

Linh Phong chỉ mỉm cười, không đáp, bước lên bậc thềm và mở cửa.

Đèn trong nhà bật sáng từng lớp một, như một nghi thức chào đón người trở về. Ánh sáng vàng nhạt lan ra, nuốt dần cái lạnh của đêm. Bên trong là một gian phòng khách rộng rãi – đường nét hiện đại pha chút cổ điển. Bộ bàn ghế gỗ sẫm màu đặt ngay giữa phòng, thảm mềm trải kín nền, vài giá sách thấp kê sát tường. Trên bàn, một bình hoa trắng nhỏ cắm vài nhành lavender tím nhạt, tỏa ra hương nhẹ khiến cả không gian thêm yên bình.

Người áo trắng đứng nơi ngưỡng cửa, để ánh sáng ấm áp nuốt lấy bóng mình. Không nói, nhưng trong mắt hắn ánh lên một thứ cảm giác lạ lẫm – như một kẻ lạc đường lâu ngày vừa tìm được chỗ trú, dù chưa biết ngày mai sẽ ra sao.

Cả hai bước vào gian bếp. Nơi đây ấm hơn hẳn – hơi nóng còn vương lại từ bữa trà trước, hòa với mùi gỗ cũ và chút hương thảo mộc thoang thoảng từ lọ gia vị trên kệ. Đèn bếp vàng dịu, không quá sáng, nhưng vừa đủ để xua tan cái giá lạnh ngoài hiên.

Linh Phong mở tủ, lấy ra ít bánh mì và vài lát thịt nguội.

– Không có gì sang trọng đâu, tạm thế này nhé. Mai tôi sẽ đãi một bữa tử tế hơn.

Người áo trắng ngồi xuống ghế, bàn tay gõ nhịp nhẹ lên mặt bàn gỗ – động tác nhỏ, nhưng ánh mắt lại hơi lạc đi, như đang tìm kiếm thứ gì đó quen thuộc.

– Lạ thật… mùi này… – Hắn khẽ thì thầm, rồi mỉm cười rất nhẹ, một nụ cười mà chính hắn cũng không nhận ra mình vừa để lộ.

Linh Phong đặt đĩa đồ ăn trước mặt hắn, vừa nói vừa kéo ghế ngồi đối diện:

– Ăn đi, trước khi anh định chạy ra ngoài bắt “thú hoang” thật.

Hắn bật cười khẽ, lần đầu tiên từ khi gặp nhau, tiếng cười nghe thật bình thường – không lạnh, không xa cách.

Hai người bắt đầu ăn. Không ai nói nhiều, nhưng tiếng dao chạm đĩa, tiếng nhai khẽ, và hơi ấm của gian bếp… như đang gỡ dần khoảng cách vô hình giữa họ.

Trong khoảnh khắc ấy, Linh Phong thoáng nghĩ – có thể, đây là lần đầu tiên từ lâu lắm rồi, người áo trắng kia được ngồi yên, ăn một bữa cơm trong ánh đèn ấm.

Người áo trắng ngẩng lên nhìn cậu. Trong ánh đèn bếp vàng ấm, gương mặt vốn lạnh lùng kia bỗng trở nên mềm hơn một chút – như thể câu nói vừa rồi đã chạm tới nơi nào đó sâu trong hắn.

– Cảm ơn. – Hắn đáp ngắn gọn, nhưng giọng trầm hơn thường lệ, mang theo một chút chân thành không thể che giấu.

Bữa ăn tiếp tục trong im lặng, nhưng đó là thứ im lặng thoải mái, không gượng ép. Chỉ có tiếng dao nhẹ chạm đĩa, mùi thịt nguội thơm phức, và ánh đèn vàng như giữ cả hai trong một vòng tròn an toàn, tách biệt với thế giới ngoài kia.

Một lát sau, cậu ngẩng lên, giọng nói trầm xuống, dịu đi:

– Nghe anh kể… tôi đoán, rất có thể anh từng là vật thí nghiệm của một tổ chức nào đó. Họ tưởng anh đã chết nên vứt xuống hầm rác như đồ hỏng.

Cậu ngừng lại, đặt dao xuống bàn, ánh mắt nhìn thẳng, chắc nịch:

– May mắn là anh đã thoát ra được. Quan trọng hơn… anh không còn là vật thí nghiệm nữa.

Người áo trắng khẽ giật mi mắt. Câu nói đơn giản ấy – “anh không còn là vật thí nghiệm nữa” – vang trong lòng hắn như tiếng chuông giữa đêm, rất khẽ nhưng ngân dài.

Linh Phong tiếp lời, giọng không mang chút áp lực nào, chỉ như lời khuyên của một người đã quen sống trong thực tế:

– Giờ anh nên nghĩ tới việc sống thật sự. Biết đâu… tìm một công việc gì đó để cống hiến. Với năng lực này, nếu gia nhập một tổ chức anh hùng, tôi tin anh sẽ có vị trí xứng đáng.

Người áo trắng nhíu mày, lặp lại từng chữ:

– Tổ chức… anh hùng?

Không phải nghi ngờ, mà là… mù mờ.

Linh Phong mỉm cười, rót thêm trà vào ly. Hơi nước bốc lên, lan tỏa hương nhẹ trong không khí yên tĩnh của gian bếp.

– Sau Kỷ Nguyên Hỗn Loạn, người ta mới hiểu rằng chỉ dựa vào quân đội hay chính phủ thì không đủ để giữ hòa bình. Thế là hai tổ chức đặc biệt được lập ra – vừa độc lập, vừa phối hợp với chính quyền. Họ nhận nhiệm vụ từ người dân, xử lý những vụ tầm quốc gia… thậm chí bảo vệ cả hành tinh nếu cần.

Ánh mắt Linh Phong hơi sáng lên:

– Đó là Bạch Nhật Hội và Hắc Nguyệt Hội – hai tổ chức lớn nhất, lâu đời nhất và cũng mạnh nhất cho tới giờ.

Người áo trắng im lặng, tay khẽ siết lại trên bàn.

– Ai đủ năng lực đều có thể đăng ký gia nhập. Chỉ cần vượt qua bài kiểm tra đầu vào. – Linh Phong khẽ cười – Tôi cũng đang ở Bạch Nhật Hội.

Ánh đèn bếp vàng dịu phủ xuống mặt bàn, hơi nóng từ bát canh tỏa ra, hòa cùng mùi thơm nhẹ của gạo mới nấu. Bên ngoài, gió đêm khẽ lay hàng trúc, tiếng lá xào xạc như nền nhạc xa xôi.

Người áo trắng ăn vài miếng rồi ngẩng đầu, ánh mắt đượm tò mò:

– Hai tổ chức đó… lớn đến mức nào? Anh đang làm gì ở trong đó? Tôi có thể làm chung với anh không?

Linh Phong đặt đôi đũa xuống, mỉm cười:

– Tôi đang ở Bạch Nhật Hội. Nếu anh muốn, tôi nhận anh vào nhóm tôi luôn cũng được.

Cậu hơi nghiêng người về phía trước, giọng trầm xuống:

– Cả hai tổ chức ấy mạnh đến mức… quyền lực và tài sản không kém gì chính phủ, thậm chí đôi khi còn hơn.

Người áo trắng cau mày nhẹ, chưa hình dung hết:

– Hơn cả chính phủ?

– Ừ. – Linh Phong nhấp một ngụm nước, khóe môi hơi nhếch – Anh muốn biết lớn đến đâu à?

Người áo trắng gật khẽ.

– Bạch Nhật Hội quản lý đến mười hai hành tinh. – Linh Phong giơ một ngón tay, rồi tiếp – Hắc Nguyệt Hội thì đang kiểm soát chín hành tinh. Và tôi không nói mấy căn cứ lơ lửng trong không gian đâu… mà là hành tinh thật sự: có khí quyển, thành phố, dân cư, và tài nguyên khổng lồ.

Đũa trong tay người áo trắng khựng lại:

– Hành tinh…? Ngoài Trái Đất ra, còn có thể sống ở nơi khác?

– Đúng vậy. – Giọng Linh Phong sáng lên như một người đang giới thiệu quê hương – Mấy năm gần đây, con người đã vươn ra các vì sao. Một phần nhờ khoa học, phần khác là nhờ dị năng. Có hành tinh vốn đã có sự sống, cũng có nơi từng hoang tàn nhưng được cải tạo để sinh tồn.

Người áo trắng dựa lưng vào ghế, rõ ràng đang tưởng tượng quang cảnh ấy.

– Bạch Nhật Hội chia mười hai hành tinh thành từng chức năng rõ ràng. – Linh Phong đưa tay đếm

– Ba hành tinh nông nghiệp, chuyên cung cấp thực phẩm sinh học; ba hành tinh công nghiệp, sản xuất và chế tạo từ thiết bị đến vũ khí; hai hành tinh dịch vụ – như những thành phố ánh sáng giữa vũ trụ, nhộn nhịp suốt ngày đêm.

Cậu dừng lại một chút để uống thêm ngụm canh, rồi nói tiếp:

– Một hành tinh đặc biệt là trung tâm thương mại liên hành tinh, nơi kết nối hầu hết chuỗi giao dịch lớn. Và ba hành tinh quân sự – tuyệt đối tối mật, được ví như “lá chắn sống” của tổ chức, đủ mạnh để khiến cả những chủng tộc ngoài hành tinh cũng phải dè chừng.

Người áo trắng nhíu mày, chậm rãi thốt:

– Nghe như… một câu chuyện viễn tưởng.

– Nhưng là sự thật. – Linh Phong mỉm cười – Tất cả đều kết nối bằng hệ thống cổng dịch chuyển khổng lồ. Ai có quyền hạn hoặc nhiệm vụ đặc biệt chỉ cần bước vào đó… vài giây sau là sang hành tinh khác.

Người áo trắng im lặng, mắt hơi nheo lại, như đang nuốt trọn một viễn cảnh quá lớn so với thế giới mà hắn vừa bước vào đêm nay.

Hắn không rõ thứ đang dâng lên trong lòng mình là gì – tò mò, háo hức… hay một thứ cảm xúc sâu hơn, mơ hồ hơn. Chỉ biết một điều chắc chắn: thế giới mà hắn vừa tỉnh dậy… rộng lớn hơn bất kỳ khái niệm nào hắn từng biết.

Người áo trắng lặng im hồi lâu, rồi khẽ thở ra, giọng như thì thầm với chính mình:

– Quá sức tưởng tượng thật…

Linh Phong mỉm cười, nụ cười chân thành như muốn chia sẻ cả thế giới này với người bạn mới:

– Sáng mai tôi dẫn anh đến hội, rồi sẽ thấy… còn nhiều điều thú vị hơn nữa.

Cậu nâng ly nước, uống một ngụm rồi đặt xuống bàn, giọng bỗng trầm xuống, pha chút ngưỡng vọng:

– Người quản lý mười hai hành tinh ấy gọi là Thập Nhị Nhật Vương. Họ mạnh đến mức dời non lấp biển cũng chẳng phải nói quá. Hầu hết đều ở trụ sở chính. Nếu có dịp được họ chỉ dạy… sức mạnh của tôi chắc chắn sẽ tiến bộ rất nhanh.

Người áo trắng khẽ bật cười – một tiếng cười nhẹ nhưng tự nhiên, như thể từ rất xa mới tìm lại được sự thoải mái này:

– Chuyện tăng sức mạnh… tôi không nhớ được nhiều. Nhưng kỳ lạ là, trong đầu tôi vẫn còn sót lại một bộ kiếm pháp, cùng vài chiêu thức khá đặc biệt. Nếu anh muốn, tôi có thể chỉ cho.

Đôi mắt Linh Phong sáng rực lên như trẻ nhỏ gặp kho báu:

– Tuyệt vời! Khi nào rảnh, nhớ chỉ tôi nhé! Còn sáng mai, tôi sẽ dẫn anh đến Bạch Nhật Hội đăng ký vào nhóm tôi luôn.

Người áo trắng mỉm cười, có chút ngượng nghịu nhưng là nụ cười thật sự:

– Anh thật tốt… Không chỉ cho tôi chỗ ở, lại còn sắp xếp công việc. Tôi chẳng biết cảm ơn sao cho đủ.

Linh Phong xua tay:

– Khách sáo gì! Anh từng cứu tôi, lại không có sát khí. Tôi tin anh là người tốt. Hơn nữa, ở đây chỉ có tôi và anh họ sống cùng nhau, nhà cửa vắng lặng mãi cũng buồn.

Cậu bỗng nhớ ra, mỉm cười:

– À, anh họ tôi đang đi làm nhiệm vụ, mai mới về. Có thêm người ở chung, chắc chắn anh ấy sẽ vui lắm.

Nói rồi, Linh Phong đứng dậy, vươn vai, như xua đi cả áp lực lẫn mệt mỏi còn sót lại:

– Thôi, trễ rồi. Anh nghỉ ngơi đi nhé. Mai còn nhiều việc phải làm.

Người áo trắng khẽ gật đầu.

Khi bát đĩa được dọn xong, Linh Phong dẫn khách lên tầng hai.

Trước khi bước lên cầu thang, hắn ngoái nhìn một lần quanh căn nhà - ánh đèn vàng ấm, không gian tĩnh lặng, mùi gỗ, tiếng gió khe khẽ ngoài vườn, cả tách trà chưa cạn... Tất cả bỗng gợi lên trong lòng một cảm giác bình yên kỳ lạ, hiếm hoi - thứ cảm giác mà trong ký ức mịt mù của hắn… có lẽ chưa từng tồn tại.

Hắn im lặng bước theo Linh Phong lên lầu.

Hành lang lát gỗ kêu khẽ dưới bước chân. Cậu mở một căn phòng ở cuối hành lang – bên trong gọn gàng, có giường lớn, bàn gỗ và cửa sổ nhìn thẳng ra vườn sau đang chìm trong ánh trăng.

– Anh nghỉ ở đây nhé. Nếu cần gì thì cứ gõ cửa phòng tôi ở đối diện.

Người áo trắng gật đầu, bước vào phòng. Cậu chủ nhà rời đi, để lại hắn một mình giữa không gian tĩnh lặng.

Hắn tiến lại bên cửa sổ, đưa tay chạm vào khung gỗ lạnh. Ngoài kia, gió đêm lùa qua tán cây, mang theo hương hoa mỏng nhẹ. Một cảm giác vừa bình yên vừa… lạ lẫm trào dâng – như thể nơi này quá yên ả, đến mức khiến hắn quên mất rằng ngoài kia, có thứ gì đó vẫn đang tìm kiếm mình.

Giữa màn đêm, từ tận sâu trong tâm trí, một âm thanh mơ hồ vang lên. Không rõ là tiếng gọi… hay chỉ là ký ức dội lại. Nhưng hắn biết – sự yên bình này, có lẽ sẽ không kéo dài lâu.

Khoảnh khắc ấy, lần đầu tiên kể từ lúc tỉnh dậy, giữa những lớp ký ức trống trơn, sự lạnh lẽo bám dai dẳng, hắn cảm thấy trong lòng có một chỗ nhỏ vừa lóe lên ánh sáng. Không phải ánh sáng chói lòa, mà là thứ dịu dàng, âm ấm - như ngọn lửa đầu tiên nhóm lên giữa mùa đông dài vô tận.

Lần đầu tiên, hắn cảm thấy… mình không hẳn là đang lạc lối.

Nhưng cũng từ đêm ấy… một hành trình mới đã bắt đầu.