Chương 11 - Có khi ngoại truyện cũng rắc rối ngang ngửa với chính truyện ấy nhỉ.

Chương Kết

2025-09-11

9

「…Cái gì thế này?」

Lời thốt ra đầu tiên khi vừa đặt chân vào căn phòng chính là câu ấy. Vong linh thoáng nghi ngờ, chẳng lẽ bản thân đã rơi vào một loại huyễn thuật nào đó.

「Cái gì là cái gì… Ngài Đại thần-sama chứ còn gì nữa?」

「Không, ý ta không phải thế đâu.」

Hướng về phía thiếu nữ giả mạo miko đứng sau lưng dẫn đường, linh hồn không kìm được mà chen vào một câu. Chuyện đó thì rõ rồi. Rõ như ban ngày. Dù sao thì mục đích đến đây cũng là để gặp hắn ta.

「Không phải vậy thì là gì?」

「Cái đó…… thôi bỏ đi. Đừng chơi chữ nữa. Ngươi có thể giải thích cho ta không?」

Nghe lời của cô tiểu thư nhà Miyataka, linh hồn suýt nữa lại tiếp tục chen ngang, nhưng ngay lập tức nhận ra đó chỉ là hành động sa vào lối nói chuyện ngớ ngẩn của nàng ta, nên vội vàng quay lại chủ đề chính.

「Giải thích à? Biết bắt đầu từ đâu đây…」

Cô gái miko giả nhún vai trước thái độ kém nhiệt tình của vong linh. Nhưng rồi khi nhìn về phía trong phòng, thấy bóng dáng kia, dáng vẻ yêu mị thường ngày của nàng cũng tan biến, thay vào đó là vẻ mặt khó xử, chẳng biết phải nói thế nào. Quả thực, việc giải thích làm sao người kia lại biến thành ra nông nỗi ấy, là việc vô cùng khó khăn.

「Không, nếu ngươi không giải thích thì ta thực sự khó xử lắm đấy… Nhìn xem. Đại Thần mọc đến ba cái đầu gối kia kìa」

Thậm chí còn bị lộn ngược trên dưới, mà gương mặt vùi xuống tatami thì nước mắt, nước dãi chảy ròng ròng, làm sàn nhà ướt nhòe như một vũng suối nhỏ. Thứ kia, với gương mặt như tượng Phật nhưng mắt trợn ngược trắng dã…… có lẽ miêu tả như thế đã là hết mức. Ngay cả Nue cũng chẳng tìm nổi từ ngữ nào để mô tả chính xác được thứ nghệ thuật tiền phong trước mắt.

「Ngay khi đối mặt với khách, ngài ấy bỗng im bặt. Rồi lập tức viện cớ sức khỏe không tốt để rút lui. Buổi trà đạo trở nên nhạt nhẽo và kết thúc ngay tức khắc. Khi lên xe, ngài ấy đã thành ra như thế này rồi.」

Nàng còn bổ sung thêm rằng để che đậy cho biến cố dị thường ấy, nàng đành phải miễn cưỡng đi cùng tới tận đây. Vẻ chán chường kia, nghĩ lại cảnh phải ngồi cùng một chỗ với kẻ này trên xe, quả thực là điều khó tránh.

「Thật là một tai họa nhỉ. Nhưng mà, trà đạo sao…」

「Có sự hiện diện của miko đấy.」

「A-AAAAHHH!!」

Như gầm rú, như tru rống, người đàn ông từng là một quý ông mở to miệng và hét lớn. Ông ta run rẩy trong niềm hân hoan.

「Đúng!! Đúng thế!! Phải thế chứ!! Đó chính là… Chính là… của Người ấy! Chính xác, chính xác, chính xác!! Định mệnh!!!」

Đôi mắt trợn trừng như muốn lồi ra, từng tia nước bọt văng tung tóe theo tiếng rống. Toàn thân run lẩy bẩy trong cơn cực lạc. Từng vệt ẩm ướt loang dần trên vạt hakama khiến vong linh và tiểu thư miko giả đồng loạt cau mặt. Hắn đã phóng ra bao nhiêu vậy chứ?

「…Hiểu rồi. Đại khái ta đã nắm được lý do. Không ngờ chỉ nhìn thôi mà đã suy sụp đến mức này. Là ta đã đánh giá sai lầm rồi.」

Linh hồn dường như đã hiểu hết mọi chuyện qua phản ứng của người đàn ông, vốn là học trò và đồng chí của mình. Bình thường, ông ta ít nhất cũng giữ được vẻ điềm tĩnh, hay chí ít là đủ lý trí để che đậy. Nhưng dòng cảm xúc chất chứa sâu thẳm trong lòng ông, sự bùng nổ ấy, dường như vượt xa những gì linh hồn dự đoán.

「…Ngài cũng có những chuyện ngoài dự đoán sao?」

「Nếu ta là một vị thần toàn tri toàn năng, ta đã chẳng phải lén lút âm mưu thế này. Sống lâu thì chuyện ngoài dự đoán nhiều như núi ấy mà.」

Chẳng hạn như vụ việc liên quan đến cô nàng Tengu nhỏ bé kia…

「Nhưng mà, đúng là rắc rối thật. Với tình trạng này, ta không biết liệu tên này có nhận ra sự tồn tại của chúng ta không nữa.」

Vật thể trước mắt dường như đã hoàn toàn chìm vào thế giới của ảo tưởng và ám ảnh.

「…Mà này, ngài đến đây làm gì vậy? Thành thật mà nói, với thân phận đó mà đi làm chuyện này, chẳng phải quá liều lĩnh sao?」

Nàng tiểu thư miko giả mạo của gia tộc Miyataka bất chợt hỏi, như vừa nhận ra điều gì. Vị Tả Đại thần đã trở về dinh thự và nhốt mình trong phòng, vậy mà một kẻ chỉ là trợ tá lại dám tự ý tiếp cận, chẳng phải quá nổi bật một cách không cần thiết sao?

「Chẳng còn cách nào khác. Ta cần tên này nhanh chóng đưa ra quyết định. Nếu để mọi chuyện chậm trễ, sẽ rất tệ.」

「…Chuyện gì đã xảy ra?」

Cảm thấy khí tức bất ổn, tiểu thư giả miko dò hỏi vấn đề mà vong linh đem tới.

「Vụ việc ở núi Amma đã được giải quyết. Chính xác hơn, thông tin rằng nó đã được giải quyết sẽ sớm đến đây.」

Nhanh hơn cả sứ giả, nhờ con sán ký sinh trong con hồ ly, Nue đã nắm rõ mọi chuyện. Kết cục của con rắn, tuyên bố nhắm vào phái đoàn Tengu, và những lời nhảm nhí của Trung Nạp Ngôn vừa trở về.

…Nếu chuyện này xảy ra sau khi đội thảo phạt được thành lập và xuất phát, tệ nhất thì có thể tạo ra sự đã rồi mà không cần tranh cãi. Sau cuộc diễu hành công khai của đội thảo phạt, vì thể diện, có thể phớt lờ hiệp định tại chỗ và đẩy mọi thứ thành một trận chiến tiêu diệt. Nhưng giờ thì không kịp nữa.

「Thương hội Tachibana vốn nhận gánh vận lương thảo bỗng nhiên trở mặt, khiến hợp đồng vận chuyển bị đình trệ. Giờ có làm gì đi nữa, sứ giả cũng sẽ đến trước.」

Ngân sách chưa được quyết, thì sao động viên quân được, nói gì đến diễu hành ngoài đường. Quân đoàn thảo phạt bị trì hoãn, trì hoãn quá lâu, đến mức giờ đây đã thành vô dụng. Nhìn số tài vật mà bọn Tengu đưa ra, lúc này còn gom vàng bạc mà khơi mào chiến tranh thì thật là ngu xuẩn. Lại thêm việc tin tức vẫn chưa lan truyền rộng rãi, thế nên hủy bỏ cả kế hoạch động viên ngay từ đầu… đa số quan khách trong nghị viện chắc chắn sẽ nghiêng về phương án này. Con người vốn dễ tỉnh mộng sau cơn cuồng nhiệt, lửa vừa qua cuống họng là đã quên nóng.

Phải hành động trước. Thông tin trong tay Nue là loại mới nhất, nhanh nhất. Ở kinh đô, hầu như không ai biết được thông tin này. Vậy nên, cần khiến Đại thần hành động ngay bây giờ, nhưng…

「Nhưng mà, ngươi cũng xử trí ổn thỏa thật nhỉ?」

Ngay cả tiểu thư miko giả cũng đã nghe qua truyền thuyết về tên đại xà của hắn. Dù chỉ là tàn dư, mà còn có thể trừ khử được… huống chi cả bọn Tengu. Vậy mà lại khiến những kẻ kiêu ngạo đầy tự tôn kia phải nhượng bộ, quả là việc lạ lùng.

「Về con rắn, ta đồng ý. Quả không hổ danh, thật đáng nể. Ta cũng cảm thấy tự hào lắm.」

「Còn đám Tengu, ngài đã dự đoán được rồi sao?」

Trong lòng, nàng tiểu thư Miyataka khinh bỉ, nghĩ bụng, lấy bộ mặt nào mà dám vênh váo tự đắc thế kia. Nhưng ngoài miệng nàng chẳng để lộ, chỉ bình thản hỏi lại. Nghĩ tới mối oan nghiệt giữa triều đình và Tengu, sao có thể nói đó là chuyện trong dự liệu cho được. Nhất là khi lời ấy lại thốt ra từ chính kẻ vốn là nguyên nhân mọi việc…

「Là tình yêu」

Đột ngột chen ngang câu chuyện, khối thịt điên loạn trong góc phòng cất tiếng thì thào. Hắn xoay tròn cái cổ, để cho mỗi gương mặt dần ngay ngắn nhìn về phía vong linh và miko.

「Bởi vì tình yêu. Đúng vậy chứ, thưa Thủ lĩnh Âm Dương Liêu?」

「……」

Trước lời chỉ trích của Tả đại thần với cây đinh ba tua tủa trên đầu (dưới), vong linh lặng thinh mà ngầm thừa nhận. Trong lòng thì thầm oán, đừng có giữ cái tư thế đó mà nói chuyện bình tĩnh như thế, nhưng hắn không nói ra.

「Này, tiểu thư nhà Miyataka. Ngươi đã nghe được bao nhiêu phần câu chuyện rồi?」

Với dáng dấp dị thường, khuôn mặt lấm vệt nước mắt, giọng nói vẫn là của lão quý sĩ, Tả Đại thần hướng về tiểu thư miko của gia tộc Miyataka mà hỏi. Cũng giống như vong linh, Shinobu không khỏi chán nản trước sự lệch lạc giữa dáng vẻ, nét mặt và khẩu khí, song vẫn kính cẩn đáp lời.

「Theo Kojiki [note80206] thì, Thiên Hoàng từng ban thưởng đất đai cho Tam Túc Ô có công… Tam Túc Ô chính là lối nói ẩn dụ. Đó là ghi chép công khai, phải không?」

Tức là Tengu từng có liên quan đến sự thành lập của Phù Tang, nhưng tuyệt đối không thể để công khai. Cũng giống như lịch sử ngấm ngầm phía sau kia, lại càng không thể đưa ra ánh sáng, nên mới dùng lối nói ẩn dụ…

「Sự thật là bị đày ra đảo. Thủ lĩnh của lũ Tengu từng mưu sát Thiên Hoàng, nhưng chính Thiên Hoàng khi ấy nhân từ, chẳng nỡ chém đầu, rốt cuộc chỉ đẩy tới vùng biên viễn hẻo lánh… như thế mà hạ thấp đi」

Câu chuyện còn tiếp. Đó chính là cuộc tranh quyền đầu tiên trên đất Phù Tang, một âm mưu do vị Thủ lĩnh Âm Dương Liêu đời đầu câu kết cùng Hoàng hậu. Vì thế, lũ Tengu bị đày ra núi kia oán hận triều đình khôn nguôi…… song với kẻ xuất thân từ nhà quyền quý, hiểu chừng ấy cũng chẳng có gì lạ. Chẳng lẽ lại đem chuyện ấy ra kể lể vào lúc này sao.

「Thủ lĩnh Âm Dương Liêu」

「Nhân tiện thì ta cũng nói cho nghe. Thực ra, đó lại là một hành đồng tốt đẹp đến mức chẳng hợp với ta. Bởi ta đã nhận lấy bùn nhơ về mình, tình nguyện làm kẻ bị oán hận」

Đáp lại lời gọi của Tả Đại thần, linh hồn kể cho nàng tiểu thư nghe sự thật đằng sau câu chuyện xưa.

「Bùn nhơ?」

「Ta đã biến một trận hỏa thiêu thành đốm lửa nhỏ」

Con chim ngu ngốc ấy chẳng biết gì về chính trị. Phù Tang là quốc gia của nhân loại. Không phải chốn để bán yêu phô trương. Nàng ta vốn chỉ là ngoại lệ mà thôi.

「Việc bán yêu bị phân biệt không đơn thuần là thành kiến. Khi ấy, dù là thần, là yêu hay là người, kẻ yếu muốn sống sót thì việc gì cũng làm」

Đám bán yêu cũng chẳng khác gì. Chúng tụ bầy kéo nhóm, cướp phá những ngôi làng nhỏ bé của người phàm yếu thế. Những trừ yêu sư thuở ban sơ, vốn thường được thuê làm hộ vệ, đã nhiều lần giao đấu kịch liệt với chúng.

「Nếu chúng quả quyết, có chí, có khát vọng, thì đã có thể lựa chọn con đường khác. Nhưng giữ lại chỉ một kẻ ngoan ngoãn, đó mới là điều tệ hại nhất」

「…Ra vậy」

Tiểu thư miko giả gật đầu tỏ vẻ đã hiểu lời vong linh.

Một kẻ nửa người bán yêu không có ý chí chống lại, không có khát vọng vươn lên, thì làm sao có thể trụ vững trong vòng tranh đoạt quyền lực. Một khi bước xuống khỏi vũ đài, e rằng cũng khó mà sống lâu. Với thân thế ấy, mấy ai sẽ bênh vực, mấy ai sẽ bảo hộ cho nàng.

「Ta đã lựa đúng ranh giới vừa vặn để cô ta chấp nhận. Nếu buông mặc, chẳng nghi ngờ gì cô ta sẽ bị nướng thành chim quay. Hoặc, trước đó gã kia sẽ ra tay ư? Như thế mới là thảm họa. Khi ấy, tác phẩm mà ta dày công nhào nặn hẳn đã thành tro bụi mất rồi」

Hahaha, nhớ lại chuyện xưa, vong linh bật cười khan. Nhưng với Shinobu, cái giọng điệu nhẹ bẫng kia lại kể về một thực tế quá nặng nề. Kẻ này đúng là có lối cảm nhận hết sức lệch lạc.

「……Tóm lại là thế. Khi đày con chim kia về núi, ta cũng đã giải thích rõ ràng. Nó đã gật đầu chấp thuận. Và ta đã tin chắc rằng, phán đoán của mình là đúng」

So với việc bị hãm hại, so với việc mất đi cánh tay, so với chuyện người thương bị cướp đi… nàng ta chỉ đơn thuần vui mừng vì người mình yêu được bình yên, an ổn… nhưng như thế là không được. Một kiểu khiêm nhường như thế, tuyệt đối không thể sống sót. Chỉ để lại vết thương thôi. Đối với một người phụ nữ như vậy, cách đúng đắn nhất chính là đẩy ra xa.

Đúng vậy. Vì chính gã thanh niên xảo quyệt mà non nớt ấy…

「Thôi được, thưa Đại thần-sama. Như báo cáo vừa rồi, tình thế đang rất khẩn cấp. Cần phải lập tức ra tay trước」

「Đành chịu vậy. Mau chuẩn bị bút mực. Ta phải gửi văn thư đến các nơi, đề nghị hủy bỏ chiến dịch thảo phạt… Aaa, thật là phẫn uất!!」

Vong linh gật đầu. Rồi lợi dụng thân phận thư lại, hắn đẩy trách nhiệm trông chừng ở đây cho nàng tiểu thư nhà Miyataka, còn mình thì quay gót đi lấy văn cụ. Phía sau, hắn mặc kệ những lời oán trách và nguyền rủa của hai kẻ còn lại, chỉ khẽ nhún vai.

(Thật hung hăng… Căng thẳng quá mức. Hiệu quả còn mạnh hơn ta nghĩ)

Quả nhiên, trước khi tình thế vượt tầm, hắn đã chủ động rút lui. Dẫu không tới mức liều lĩnh hành động, nhưng với phản ứng ấy, cẩn thận vẫn hơn.

(Phải ngụy trang trong lời giải thích với các bên. Cũng cần sắp xếp đón bọn Hoàng hOA về. Haa, đã bảo đừng dính vào mấy chuyện này mà?)

Biết đâu, con rắn kia vẫn sống sót, lũ Tengu cũng chịu khuất phục. Dù chẳng tin con rắn ấy sẽ đáp ứng yêu cầu bên này, nhưng với bản tính ấy, cho dù có biết hay không biết ý đồ, hẳn vẫn có thể dẫn dắt được. Vụ việc lần này, tổn thất của bên này không lớn, nhưng e rằng con cá sổng thì lại quá to.

「Thôi thì, chuyện đã qua nói gì cũng vô ích. Đặt sang một bên…」

Mà nghĩ lại, hắn lại bị thứ 「bè lũ」 phiền phức như thế này cuốn hút sao… Vong linh chợt cảm thấy lòng tràn đầy thương hại đối với người thanh niên trên danh nghĩa có thể coi là người thân kia.

-

Cơn mộng mị chẳng bao giờ kéo dài mãi mãi. Giấc mơ rồi cũng đến lúc phải tan biến. Vấn đề là, sau khi bừng tỉnh khỏi mộng, thứ đang chờ đợi phía sau ấy rốt cuộc là gì.

「Ah, tỉnh rồi hả?」

「A…?」

Ánh mắt cúi xuống như muốn nhìn thấu, chạm thẳng vào tầm nhìn tôi. Trong khi đầu óc vẫn chưa kịp định thần, miệng tôi há ra ngơ ngác, chỉ biết trân trối nhìn đối phương.

「…Này. Tỉnh hẳn chưa? Rồi, cái này, nhìn xem có mấy ngón?」

「Ư, ờ… ờm. Ơm… hai?」

Vì phản ứng quá chậm chạp mà thân thể tôi bị cưỡng ép dựng dậy. Trước mắt là bàn tay trắng muốt đang xòe rộng. Tôi nhìn vào dấu hiệu chữ V mờ nhòe trong tầm mắt, ngập ngừng đáp theo lời ép buộc.

「Được rồi. Thế cái này là ngón gì?」

「Ngón út?」

「Còn cái này?」

「…Cái vòng?」

「Ừ ừ, thế còn cái này?」

「Ngón trong vòng… khoan đã. Ngươi làm trò gì vậy hả」

Ý thức vừa sáng rõ, tôi liền bật ra một câu trách móc. Nhận ra nữ Tengu trước mắt đang nhăn nhở làm trò thô tục, tôi chỉ biết bất lực thở dài… Khoan đã. Tengu?

「Ngươi nhớ được tới đâu rồi?」

「Tới đâu?… Ủa? Mà khoan, đây là đâu? Ngươi… là ai?」

Câu hỏi của con Tengu khiến ý thức tôi lập tức hướng sang việc nắm bắt tình hình. Gian phòng sang trọng nơi tôi đang nằm, dường như tôi đã từng thấy ở đâu đó. Ngay cả con Tengu với một bên cánh bị xé rách kia, tôi cũng cảm thấy quen thuộc. Thế nhưng, không hiểu sao lại chẳng rõ ràng. Chẳng biết gì, chẳng hiểu gì hết…

「!!? Khoan đã, ngươi!!?」

Ký ức mới nhất, rõ ràng nhất hiện lên trong đầu tôi là cảnh đoàn sứ giả bị tập kích. Bóng hình của gia chủ nhà Karatsugu vỡ nát……!!

「Ngươi chẳng lẽ là……!!?」

Tôi cố tìm kiếm vũ khí quanh mình, nhưng chẳng thấy đâu. Thay vào đó, cơn nhức mỏi cơ bắp khắp người chỉ khiến tôi bực tức tặc lưỡi. Gườm gườm nhìn. Nữ Tengu khẽ liếc lại bằng ánh mắt hờ hững……!!

「Đừng có mà khinh ta!!? Tăng cường thể……『Trung nạp ngôn』!!? Khặc!!?」

Gồng mình định dùng cường hóa thân thể để chống trả, nhưng chỉ một từ ngữ cô ta thốt ra liền khiến quyết tâm ấy lung lay. Và ngay khoảnh khắc tôi dao động, thân thể đã bị vật ngã xuống.

「Kh…!?」

「Ấy này. Đừng có dại dột làm loạn chứ? Muốn thiêu rụi cả nơi này sao?」

Lá bài tẩy cuối cùng, yêu hóa, chưa kịp thi triển thì đã bị những sợi dây như giun đất quấn chặt lấy toàn thân. Cả linh lực, yêu lực lẫn thần lực đều bị bóp nghẹt, dòng chảy bị chặn đứng…

「Khốn kiếp…!!」

「Đừng hung hăng thế chứ? Bọn ta đâu có ý định gây hấn. Chẳng phải chúng ta đã từng cùng nhau đắm mình trong bùn lầy sao?」

「Ngươi nói cái quái gì vậy…!?」

Lời lẽ chẳng đầu chẳng cuối khiến tôi hoang mang, chỉ nghĩ đó là trò chiến thuật tâm lý, liền trừng mắt đáp trả. Nữ Tengu chỉ khẽ cười gượng, nhún vai. Ung dung xoay lưng, từ phía sau lôi ra thứ gì đó.

「Thôi nào, cứ bình tĩnh đi. Đây, uống chút đi. Mới ngâm chưa lâu nên vị chưa đậm lắm…… nhưng cũng chẳng tệ đâu?」

Từ chiếc lọ, cô ta rót thứ chất lỏng màu vàng óng vào chiếc bát. Hương thơm ngọt pha lẫn chút chua lan tỏa khắp phòng. Bát rượu đưa sát đến trước mặt tôi. Đây là…… rượu mật?

「Rượu mật ong ngâm rắn thối của Anma đó」

「Cái quái gì vậy?」

Nghe lời giải thích của Tengu, tôi càng thêm rối rắm. Sao có thể làm ra cái thứ trời đánh ấy chứ? Và sao lại đưa cho tôi? Quá đáng ngờ. Cô ta đang âm mưu gì……?

「Là nhờ ơn ngươi cả đấy. Tiên phong thì phải cho uống trước tiên chứ」

「Có thằng nào ngu mà uống rượu yêu quái đưa cho không」

Từ ngàn đời, luật bất thành văn, rượu hay thịt do yêu quái dâng, tuyệt đối không được chạm tới. Ai mà biết trong đó bỏ gì vào. Tôi vừa dứt lời, ánh mắt nữ Tengu lại thoáng mang nét bồi hồi xen lẫn u sầu. Tôi chẳng thể nào hiểu nổi.

「Vậy à. Tiếc thật. Thứ ngon thế này đâu phải lúc nào cũng có cơ hội nếm chứ. Ngươi thiệt thòi lắm đấy?」

「Tiếc thay, ta vốn có mối nhập hàng thượng hạng rồi. Thứ ngươi đưa sao sánh bằng, vừa an toàn vừa cao quý hơn nhiều」

Tôi hắt lời về phía nữ Tengu đang cố làm ra vẻ chậm rãi thưởng rượu trong bát. Đó không phải mạnh miệng. Thực tế, cô nàng tiểu thư Nam Man kia thường xuyên gửi biếu tôi những loại rượu quý hiếm… Chỉ khổ là con sói cái kia hay lén lấy trộm uống.

「Mấy thứ bọn khỉ kia làm ra ấy hả. Ta chẳng tin nó ngon hơn rượu thần này đâu…… phà!! Aah, mạnh thật!!」

Đáp lại lời tôi không phải khinh bỉ, mà như ngờ vực. Nữ Tengu ngửa cổ tu một hơi, rồi phun ra hơi thở nồng nặc mùi cồn chẳng kém gì quỷ dữ. Hẳn độ rượu rất mạnh.

「……Ngươi định làm gì ta? Luộc nướng ăn thịt chắc?」

「Ahaha!! Vậy rượu này chẳng phải coi như ướp sẵn rồi sao? Yên tâm đi. Ta không có ý định ăn thịt ngươi đâu. Ở làng ta chẳng có truyền lại cách chế biến thịt người ngon lành gì cả」

「Chết tiệt…… cái kiểu đối thoại gì thế này!!?」

Quả thật là một cuộc trò chuyện kỳ quặc. Lời lẽ mơ hồ, chẳng rõ ý đồ. Rốt cuộc tình cảnh này là gì… lẽ nào tôi đang bị bắt làm con tin? Không, bỏ qua Trung nạp ngôn, bản thân tôi chẳng đáng để đem ra làm con tin. Vậy thì, rốt cuộc nữ Tengu này nhắm đến điều gì!!?

「Nhắm đến, đâu phải thứ gì to tát đâu? Nếu có, thì cũng chỉ là ta đang giữ lời thề giữa chúng ta, nên mới ngồi đây nói chuyện đấy?」

「……Lời thề?」

「Ừ. Lời thề」

Nói rồi, nữ Tengu xắn tay áo. Trên làn da trắng lộ ra những hoa văn như hình xăm, ánh mắt nàng lại nhìn thẳng về phía tôi.

「……Thấy chưa, ta vốn cũng khá giữ chữ tín đấy chứ?」

Nói đoạn, cô ta đứng dậy, cúi nhìn tôi vẫn đang bị trói như đòn bánh tét dưới sàn. Tôi cảnh giác chờ đợi. Nhưng bước chân cô ta lại hướng đến bức tường. Trên đó treo một chiếc y phục… chính là chiếc áo choàng dệt bằng lông vũ. Cô ta cầm lấy, giơ lên trước mắt tôi.

「Đây là……?」

「Tạm thời, để ngươi chiêm ngưỡng đã nhé? Nhìn kỹ đi, chiếc áo choàng lông vũ tuyệt mỹ này!… Ở bên các ngươi, thứ này bán khá được giá đấy nhỉ? Đây là tác phẩm ta dệt trong năm mươi năm, kiệt tác ta tự hào nhất」

Lông vũ Tengu vốn là vật liệu cao cấp bậc nhất, lại là nguyên liệu để tạo pháp cụ. Bao nhiêu trăm, thậm chí cả ngàn sợi lông vũ được Tengu tự tay dệt thành áo choàng. Thứ đó vừa là vật dụng thường nhật, vừa là giáp hộ thân hạng nhất của trừ yêu sư. Trước cảnh sắc óng ánh đen huyền của chiếc áo choàng kia, tôi chỉ biết lặng người, chẳng thốt nổi lời nào.

「Và, thế, là!」

「Hả? Ugh!!?」

Trong lúc tôi còn đang sững sờ ngắm nhìn chiếc áo choàng, nữ Tengu đã tiến lại gần. Cô ta giơ hai ngón tay, rồi thọc thẳng vào trong miệng tôi. Lúc ấy tôi mới chợt nhận ra rằng mình đang không đeo mặt nạ.

「Na… này, ngươi làm cái quái gì vậy!!?」

「Đừng có cắn đấy nhé? Nn… ừ, đại khái thế này là được rồi」

Những ngón tay trần, không găng, cứ thế mà lục lọi, xâm chiếm khoang miệng tôi. Rồi chúng rút ra kéo theo cả sợi tơ nhớp nháp. Những ngón tay đầy dãi của cô ta cắn mạnh xuống, bật máu. Nước bọt lẫn máu loang đỏ nhầy nhụa. Cô ta ép chúng vào áo choàng, vẽ nên ký hiệu mờ đục bằng vết loang, miệng lẩm nhẩm chú ngữ. Vết loang rồi khô dần, biến mất như chưa từng có. Tôi chứng kiến toàn bộ cảnh tượng, vừa ho sặc sụa, nước mắt lưng tròng.

「Khụ khụ!!? Ngươi… ngươi vừa làm gì vậy!?」

「Chỉ là phòng trộm thôi. Nếu có kẻ định tịch thu, ngươi cứ bảo họ rằng, không có ta cho phép, kẻ dám nhận lấy sẽ bị tai ương giáng xuống」

Nói như đùa, nhưng tuyệt nhiên chẳng phải trò đùa. Cái gì thế này? Chẳng lẽ cô ta định…?

「Ngươi định… đưa nó cho ta sao? Cái áo choàng đó?」

Nghe nói, Tengu hiếm khi trao tặng những vật do chính tay mình dệt ra cho kẻ khác. Dù để buôn bán, chứ đừng nói là biếu không.

「Ngoài việc đó thì còn gì nữa? À mà này, con ốc tù và với mấy sợi dây kia ta đã giao hết rồi nên ngươi cứ yên tâm đi. Khí chất của ngươi ngon lành lắm đấy. Nhất là mấy sợi dây ấy, khẩu vị giờ tinh tường hơn hẳn rồi. Cứ xác định tinh thần đi」

「Hả…?」

Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì. Giao hết? Khẩu vị ngon lành? Cô ta đang nói cái quái gì vậy? Tôi không theo nổi mạch chuyện. Ký ức bị cải biến…? Không, không thể nào lấy lời Tengu làm sự thật được.

「Không hiểu thì thôi cũng được. Dù sao với tính ngươi thì có giải thích cũng chẳng tin. Ánh mắt ngươi nói lên hết rồi」

「Tin kiểu gì được chứ!!」

Kẻ đã thổi bay nửa thân trên gia chủ Karatsugu, kẻ đã bắt cóc Trung nạp ngôn, phát ngôn của chúng thì có gì đáng tin!?

「…Nhìn từ góc độ biết rõ mọi chuyện, trông ngươi thật lố bịch.」

「Lố bịch thì mặc kệ ta……!! Kh!? Rắn chắc quá!!?」

Tôi vùng vẫy hết lần này đến lần khác, nhưng vô ích. Dù có dốc hết thần lực, dây trói lại nuốt trọn từng chút một. Chống cự bằng chính diện, hoàn toàn vô nghĩa.

「Khốn thật……!!」

Rốt cuộc tôi chẳng thể phung phí thêm thần lực quý giá, đành phải dừng lại. Dừng lại, không còn cách nào khác.

「…Fufufu, ngoan ngoãn thế là tốt. Mặc dù ngươi cứ hay phản kháng thì cũng đáng yêu kiểu cứng đầu đấy, nhưng ngoan ngoãn vẫn là nhất」

「Ngươi coi ta như con nít chắc!?」

Thực ra, so với con yêu quái trước mắt, tôi đúng chỉ là một thằng nhóc. Nhưng thế nào cũng chẳng đáng để bị nói như thú nuôi chứ.

「À, suýt quên. Trong công nghị đã quyết rồi, phần thưởng ngoài cái áo còn có thêm vàng bạc. Ngươi cứ nhận lấy đi. À còn nữa… đây, cái này」

Cô ta mở bàn tay ra. Một cục đồng han gỉ lăn trong lòng bàn tay.

「……Ekirin? Chuông trạm?」

「Cứ coi như giấy thông hành đi? Cổ lắm rồi, không dùng nữa, nhưng vẫn còn hiệu lực đấy?」

Đó là một vật rất cũ kỹ, thoạt nhìn giống như pháp cụ. Thông hành, hay là bùa trừ tà?

「Ngươi rung nó trên núi, lập tức người trong làng sẽ kéo đến. Thuật sĩ thì bảo vệ, bọn yêu núi thì tản đi.… À, nhưng ta chẳng dám chắc vụ cuối đâu. Mấy tên phản loạn thì giờ đang bị quét sạch, nhưng tốt nhất đừng ỷ lại quá」

Nói thế rồi, nữ Tengu tự tiện nhét chuông vào túi bên hông y phục của tôi.

「Ừ thì, ngươi cứ thoải mái ghé qua làng ta cũng được mà? Dù chỉ là hạng khỉ đi nữa, cả làng sẽ tiếp đãi ngươi đàng hoàng.… Thân thể ngươi trông dính dáng không ít lời nguyền cùng oán duyên đấy nhỉ? Lúc nguy cấp, hẳn ngươi cũng cần một chốn thoát thân chứ?」

「Ngươi…!!?」

Ánh mắt như soi thấu cả linh hồn khiến tôi nghẹn lời. Cô ta không hề dò đoán, mà là khẳng định chắc chắn. Rốt cuộc nữ Tengu này biết đến mức nào về bí mật của tôi…!?

「……Ánh mắt đó, như muốn hỏi ta đã dùng ảo thuật hay gì đó để moi lời ngươi ra à? Ta khuyên thật, ngươi nên bớt cứng đầu thì hơn?」

「Nếu ngoan ngoãn trước yêu quái, ta đâu còn ngồi đây được」

Chắc chắn, tôi đã bị xé xác từ lâu rồi.

「Hừm. Ừ, cũng có lý. Thôi được, chỗ này ta đồng ý với ngươi. Riêng con rắn thối đó thôi cũng đã đủ cho ta thấm thía rồi」

Lời phản bác khiến cô ta khẽ mỉm cười hiền dịu, đồng tình. Biết rõ cô ta là yêu quái, nhưng dáng hình giống người, thái độ ấy, cứ thế gạt bỏ phần nào ác ý trong tôi.

Hơn hết, khác với những yêu quái từng gặp, ít nhất cô ta còn có thể đối thoại, khiến cảnh giác trong tôi dần nới lỏng…

「…Thôi nhé. Công vụ đã truyền đạt xong, giờ đến lượt ta thành thật vậy」

「Hả?」

Một cách nói quái gở khiến tôi ngỡ ngàng. Và đó là khởi đầu. Bất chợt, rầm!!, Tengu đã đè ngồi lên người ta… Đôi mắt đục ngầu nhìn xuống.

Đôi má cô ta đỏ bừng, thở dồn dập hổn hển. Nước dãi tràn ra trên khóe môi, đôi mắt như mãnh thú săn mồi.

「Ngươi định…… làm gì……!?」

「Fufufu!! Im đi!! Đấy mới là câu ta phải hỏi ngươi đóoo!!」

Tình thế thay đổi đột ngột. Trong lúc tôi còn đang sững sờ, áo choàng của tôi bị xé toạc. Ngực tôi lộ ra. Lưỡi cô ta liếm láp, theo vết sẹo trên làn da đẫm mồ hôi, như thể đang nếm từng giọt. Cột sống tôi lạnh toát.

Như thỏ bị mắt thú dữ khóa chặt, tôi thấy mình sắp bị xâu xé.

「Hii!!?」

「Uwaa, tuyệt quá♡ Nồng đặc thật đấy, đặc quánh luôn. Thứ này chẳng khác nào lừa đảo, chẳng khác nào ma túy. Ngươi định phá nát đầu óc người ta bằng khoái lạc sao hả, con khỉ đực này♡」

Giọng nói tan chảy như mật, nhưng lời lẽ lại bẩn thỉu đổ ập xuống tôi. Khuôn mặt nữ Tengu thậm chí còn đê mê hơn cả giọng điệu ấy. Cái lưỡi đỏ hồng liếm sạch mồ hôi còn sót nơi khóe môi mình. Con ngươi xoáy tròn. Đôi mắt hoàn toàn phê dại.

「Này!? Khoan đã!!? Có phải tự dưng ngươi đổi nhân cách luôn rồi không!?」

「Ồn ào quá đi, cái mùi đực nồng nặc này♡ Từ lúc lần đầu gặp nhau ta đã phải kìm nén rồi đấy♡ Cứ làm ta bứt rứt mãi♡ Chính ngươi lúc nào cũng phả ra cái mùi hừng hực ấy còn gì♡ Muốn mời gọi hả tên này♡ Mời gọi để bị ăn phải không♡ Rõ ràng là cái loại thích giả vờ nghiêm túc trong khi bụng đầy dục vọng!」

Nói đoạn, cô ta thô bạo cởi phăng áo ngoài. Cơ thể rắn chắc ôm sát lớp áo thịt lộ ra dưới ánh nhìn. Thân hình vừa săn chắc vừa mang nét đầy đặn quyến rũ. Và trên hết, một mùi hương chẳng thể gọi gì khác ngoài 「mùi cái giống cái」 kích thích khứu giác tôi.

「Khoan! Này khoan đã!? Diễn biến này quái lạ quá rồi!? Hoàn toàn sai rồi!? Chẳng lẽ rơi vào 「không gian khỉ」 gì đó sao!?」

「Khỉ đực thì dĩ nhiên thôi♡ Ngươi đã bốc ra cái mùi đực thế thì tất nhiên thôi♡ Đừng có xem thường khứu giác bọn ta♡ Hồ ly cái cũng nhận ra được mùi thú kia kìa♡ Định làm tan chảy đầu óc người ta mà giết luôn sao♡ Định làm thích khách tình yêu chắc♡!?」

「Cái gì đấy, ta không biết đâu!?」

Quả thật cô ta nói như thể tôi tỏa ra thứ pheromone kỳ quặc nào đó. Hoàn toàn là bôi nhọ danh dự, trốn tránh trách nhiệm. Nhưng ngay cả như thế, mạch truyện này vẫn phi lý. Quả thực là đang biến thành một 「diễn biến khỉ」.

「Bình tĩnh đi! Ít nhất cũng bình tĩnh đã!? Ngươi đổi nhân cách rồi!!? Nhân vật sụp đổ rồi!? Phải chỉnh lại quỹ đạo ngay!!」

「Là vì ta công tư phân minh như một người chị đại trưởng thành thôi tên này♡ Với lại ngươi từ đầu đã chẳng còn lựa chọn từ chối nữa đâu♡ Chính ngươi tự mò tới để bị ta ăn thịt đấy chứ♡ Đã làm ta thành kẻ bị thương thì phải chịu trách nhiệm♡」

「Bị thương!?」

Cái gì thế, tôi không biết!?

「Ta đã ôm ngươi bay đi đó♡ Đã để lại vết (chú ấn) khắc trên da thịt đó♡ Tóc là mạng sống của phụ nữ, ta còn dâng cả đôi cánh đẹp quý giá cho ngươi♡ Đã quấn lưỡi hôn sâu ngươi rồi đó♡ Đừng có nói quên!?♡ Chị đây vốn dĩ vô cùng vô cùng tận tụy đó nha♡!!?」

「Ta chẳng biết gì hết!?」

Nhất là câu cuối cùng, vô cùng khó hiểu. Sao lại thành ra vậy!? Rốt cuộc đã có chuyện gì!? Bị cưỡng hiếp sao, hay tôi đã cưỡng hiếp ngược lại!?

「Ngươi còn ăn cả trứng vừa mới đẻ của ta nữa đó♡ Đã biểu lộ rõ ý chí thế rồi còn bảo không có hứng thú thì ai mà tin♡!?」[note80208]

「Cái gì!? Đó là ký ức vốn chẳng tồn tại mà!?」

Khoan đã, các ngươi là loài đẻ trứng sao!?

「Là quạ thì dĩ nhiên thôi chứ!」

「Ta hiểu rồi……!!」

Trong khi thốt ra đồng ý, y phục của tôi bị xé toạc. Thân trên lộ ra. Cơ thể đầy vết thương, bầm tím lập tức bị không khí lạnh lẽo chạm vào. Ngay sau đó, hơi thở ấm nóng của nữ Tengu phả lên làn da tôi.

「Hya…!?」

「Haha! Phát ra tiếng dễ thương thế cơ à♡!! Đừng có làm bộ quyến rũ ta♡」

Tiếng kêu thảng thốt vô thức bật ra, liền bị đáp lại bằng cú cắn yêu trên ngực. Thân thể run rẩy.

「Nn… n, nn, phaa…!!」

「D-dừng…! Nói chuyện thì sẽ hiểu được mà!」

「Chỉ cần làm là hiểu♡」

「Đúng thì đúng đó nhưng!!?」

Khoan, loài đẻ trứng mà vẫn có thể làm với người à!? Quả thực là bí ẩn của sinh mệnh!? Nhưng đây là thế giới eroge mà, thôi khỏi quan tâm? Ra vậy!! Nhưng mà tôi không chịu đâu…!!?

「Haa… haa… Đừng có vùng vẫy nữa, đồ ngốc!♡」

Tôi vùng vẫy tuyệt vọng, nhưng nữ Tengu dùng sức mạnh yêu quái không tưởng nổi để đè tôi xuống. Cơ thể đang ngồi đè càng ép sát hơn. Thứ mềm mại ở ngực cô ta áp chặt vào tôi. Này, đồ ngốc! Dừng lại ngay…!!

「Ta đã xác nhận hết rồi♡ Đã nhịn rồi♡ Giờ thì đừng hòng thoát♡ Chịu trách nhiệm đi♡」

「Chịu trách nhiệm!? Chịu cái gì!?」

「Chỉ có làm tới bến thôi, đồ khốn! ♡」

「Quả thật quá trâu bò!? Ugh…!!?」

Tôi vừa phản bác vừa ngửa người ra sau. Không nói cụ thể, nhưng cô ta đang áp thứ gì đó dưới bụng tôi qua lớp vải. Thứ đó cọ xát, kích thích. Vì phản ứng sinh lý, tôi không thể không đáp lại. Khoan, sao vải ngươi lại ẩm thế!?

「Có cách nào khác để chịu trách nhiệm không!? Ít nhất cũng dừng cái đó lại đi!! Bình tĩnh lại! Đừng vì bầu không khí thế này mà vứt bỏ mọi thứ! Trẻ người non dạ, chắc chắn sẽ hối hận đó!?」

「Ta còn lớn tuổi hơn ngươi đấy♡」

「Chết tiệt, đồ yêu quái…!!」

Chẳng lẽ trong mắt cô ta, đây là 「shota-rape」 sao!? Ý nghĩ vớ vẩn hiện ra trong đầu tôi. Quả là một kiểu trốn tránh hiện thực.

「Đừng có làm mặt ghét bỏ thế, được làm với mỹ nhân như ta là may mắn lắm đấy! ♡ Phần thưởng đấy! ♡ Ngươi đang kìm nén, đúng không, ta ngửi được đấy! ♡」

「Dù thế, ta cũng không có sở thích bị cưỡng hiếp đâu…!!」

「Á đau!?♡」

Tôi dồn lực húc đầu thật mạnh. Lần này đến lượt cô ta ngửa ra sau. Tôi gạt ngã được nữ Tengu đang đè trên người. Đứng bật dậy định chạy trốn. Nhưng chân vướng lại, thất bại. Lông vũ quạ bay tung. Nữ Tengu lại nhào đến, ngã đè lên lưng tôi. Hông cô ta không ngừng đưa đẩy, cọ xát. Đôi mắt lờ đờ nhìn xuống tôi.

「Vậy thì cưỡng hiếp lại ta đi♡ Giống như vừa rồi, lật ngược thế cục đi♡ Nếu ngươi mang dòng máu của Địa Mẫu Thần thì chắc chắn làm được♡ Nào, ta sẽ chỉ dạy♡ Sẽ cho ngươi nếm trải cái cảm giác 「có lỗ thì phải chui vào」♡」

Cô ta rút ra bình rượu mà tôi đã từ chối. Dù ở xa, mùi cồn cũng nồng nặc. Hành động tiếp theo hiển nhiên rồi. Với Tengu thì chưa biết, nhưng nếu tôi uống thì chắc chắn sẽ gục ngã ngay, để mặc người ta muốn làm gì thì làm… Không ổn. Thật sự không ổn chút nào!!?

「Ai đó… cứu… cứu tôi với!!?」

「Hahaha, kêu cũng vô ích thôi♡ Phòng này cách âm mà♡ Hãy ngoan ngoãn lo làm việc đi♡ Lo phối giống đi♡ Nnn, của ta… 「Dừng lại đi」 Ughh!!?」

Ngay khoảnh khắc cô ta tu chai rượu, tích tụ trong miệng, BÙM, thứ gì đó đập vào đầu cô ta. Rượu phun ra, cô ta ngã vật xuống bất tỉnh. Rượu trong miệng bắn lên mặt người khác. Nhìn lướt qua cô ta, tôi ngẩng lên nhìn kẻ ra tay.

Một cô gái Tengu quạ, còn nhỏ, thiếu một cánh tay…

「Ngươi là……」

「Trước hết, để ta dẹp cái đó qua một bên đã nhé?」

Trước khi kịp hỏi, kẻ xông vào đã lôi nữ Tengu đang định cưỡng hiếp tôi sang một bên. Rồi cô cởi trói cho tôi.Sợi thừng siết chặt, chỉ cần được bàn tay cô bé Tengu vuốt nhẹ liền ngoan ngoãn nới lỏng. Tôi được giải thoát…

「Con gái ta đã thất lễ. Thay nó, ta xin lỗi」

「Con gái?」

「Ừm. Con gái」

Tôi đứng dậy, vô phép mà cứ nhìn chằm chằm cô bé Tengu mới xuất hiện trước mắt. Có vẻ cô cũng đang bị thương, dưới lớp y phục lỏng lẻo còn lộ ra những vòng băng gạc. Ngoại hình trẻ con… Con gái? Cái đứa đang nằm bất tỉnh kia là con gái cô ta sao? Hay là ngược lại? Không, với yêu quái thì bề ngoài vốn chẳng đáng tin…

「Tại sao… lại cứu ta…?」

「Bởi vì ngươi là ân nhân của làng, của bọn trẻ trong thôn. Bởi vì ngươi là người của triều đình. Chúng ta không hề có ý định đối địch với ngươi hay những người của ngươi. Cho nên… không được sao?」

Cô bé Tengu dè dặt cất lời. Cử chỉ nghiêng đầu ấy có vẻ như cố ý làm nũng, nhưng e rằng đó không phải diễn kịch.

(Quan trọng hơn là……)

Quan trọng hơn, chính lời nói ấy khiến yooi phải lên tiếng nghi vấn.

「……Chẳng lẽ, trí nhớ của ta đã bị mất đi một phần sao?」

「Chi tiết thì ta không nói. Ngươi sẽ không tin đâu, phải không? Cứ nghe đồng đội của ngươi kể lại. Như thế ngươi mới có thể tin được」

「Các ngươi sẽ thả ta sao?」

「Chuyện đó đã bàn xong rồi. Vốn dĩ, ngươi ở đây là để chữa trị. Cái này mới là chuyện ngoài dự tính. Có khi nào… đó là lời nguyền chăng」

「Lời nguyền……?」

Đó là một lời không thể bỏ ngoài tai. Trong thế giới này, 「lời nguyền」 tuyệt đối không phải chuyện để đem ra đùa cợt.

「Chuyện cụ thể đồng đội ngươi sẽ nói… Trước hết, đây là hành lý」

Mặt nạ nứt vỡ như sau một trận ác chiến, hành lý tôi mang theo khi bị bắt cóc. Và cả những món đồ lạ lẫm nữa…

「Không sao đâu. Như con gái ta đã nói, đó đúng là đồ của ngươi. Mang đi cũng không bị nguyền rủa đâu」

「……Các ngươi chẳng có lý do gì để lừa ta, đúng không?」

「Muốn kết khế ước không?」

「……Ta chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây thôi」

「Từ cánh cửa kéo đó, ngươi có thể ra ngoài. Tòa nhà này nằm trên cây, nhưng… nghi thức đang chờ sẵn bên ngoài sẽ đưa ngươi đi」

「Đừng có lừa ta đấy?」

「Ừm」

Dù trong lòng vẫn ngờ vực, tôi vẫn hành động. Mang hành lý lên vai, tôi mở tấm shoji. Hành lang kéo dài phía sau, chẳng có một bóng người. Không có bẫy… chứ?

「Đợi đã」

「!? Gì vậy!?」

Ngay khi sắp rời khỏi căn phòng, cô bé Tengu lại gọi tôi dừng bước. Tôi vừa ngoảnh lại, thì thứ cô đưa ra cũng vừa rơi xuống sàn.

Đó là… chiếc áo choàng lông vũ của Tengu.

「Cái đó là…」

「Đó là tấm lòng biết ơn thật sự của con bé. Xin hãy nhận lấy lần nữa. Không được sao?」

「Được không á…」

Đó là vật mà kẻ đã định reverse-rape tôi chuẩn bị. Thật khó mà nhận lấy một cách thản nhiên. Thế nhưng……

(Chẳng lẽ mình lại thấy khó mà hướng sự căm ghét về phía cô ta? Chết tiệt, rốt cuộc là sao thế này!!)

Tôi không thể không thấy dao động khi phải dồn cảm xúc thù địch về phía nữ Tengu đang nằm bất tỉnh dưới chân. Dù vậy, tôi cũng không thể dứt khoát từ chối chiếc áo choàng đang được đưa ra kia. Vì sao? Tôi đã bị lung lạc sao? Nực cười. Tại sao? Sao có thể… Chết tiệt!

「……Được rồi, mặc kệ đi!!」

Một chút do dự. Nhưng cuối cùng, cơ thể tôi lại hành động theo bản năng, hay có lẽ là theo cảm xúc. Tôi giật phắt lấy chiếc áo choàng từ tay cô.

「Ta sẽ không trả lại hay bồi thường gì đâu?」

「Ừm」

「……Khốn kiếp. Cái quái gì thế này!?」

Hành động nhuốm màu ngây thơ, đáng lẽ ra là tối kỵ với một trừ yêu sư. Thế nhưng trong lòng tôi lại dấy lên cảm giác tội lỗi không sao gọi tên, cảm giác day dứt cứ níu kéo. Tôi gạt bỏ tất cả, quay gót. Tôi chạy qua hành lang của dinh thự tráng lệ như nhà khách. Tôi chỉ muốn mau chóng thoát khỏi nơi này, hội quân với sứ đoàn.

Việc xác nhận tình hình, chậm lại một chút cũng chưa muộn…

-

「…Haa. Thế là đủ rồi. Mau dậy đi」

「……Mẫu thân, làm vậy có thật sự ổn không? Trả lại hắn ta dễ dàng thế à?」

Dưới tiếng gọi của mẹ, nữ Tengu, Fuuka khẽ bật dậy. Vẻ mặt dửng dưng, thái độ hờ hững, bàn tay thì vừa chực chạm lên cái u trên trán trong ánh mắt lấp lánh lệ.

「Haa… Các con thật sự chẳng biết sự đời. Dẫu chỉ là kẻ bề tôi với triều đình, nhưng nếu giam giữ hắn lại trong làng thì rắc rối sẽ chồng chất. Khó khăn lắm mới tránh được chiến tranh, các con định phá hỏng tất cả sao?」

「Muu……」

Trước tiếng thở dài, lời nói đầy gai nhọn và ánh mắt buộc tội lườm thẳng, Fuuka đành im bặt. Bởi đó chính là lẽ phải. Lẽ phải không thể phản bác.

Vốn dĩ, vụ bắt cóc lần này cũng chẳng khác nào một vở diễn. Bởi lẽ, khi vị sứ thần đại diện lại chính là Trung nạp ngôn kia… ký ức xưa chợt hiện về trong đầu mẹ Tengu. Năm xưa, chàng trai ấy vì cầu hôn công chúa mà dẫn theo trừ yêu sư xông lên núi, kết cục trong ngày đã lạc lối.

Khi một trong các con gái nàng bất đắc dĩ ra tay cứu giúp và chăm sóc hắn, sự việc còn dẫn tới một trận hỗn chiến dữ dội với loài Yêu Hồ đến cứu vị quý nhân cùng đồ đệ, gây ra phiền toái lớn. Ai ngờ, thằng nhóc đó lại trở thành đại diện sứ giả, thông qua cô con gái vẫn bí mật liên lạc, gợi ý cho Bochou Fuuka, cách phá vỡ khủng hoảng của làng. Đời thật khó lường.

「…Mà này, Tsutsuji đâu? Hỏi cho chắc, con bé không bóp chết Chuunagon chứ?」

Nếu chuyện đó xảy ra, mọi thứ đúng là toi.

「À, chuyện đó chắc không sao đâu. Theo lời nó thì hình như chẳng phải mối quan hệ kiểu ấy」

Nghe đâu, giống như tình mẹ con, hoặc anh em thì đúng hơn… Fuuka đáp vậy. Tsutsuji bảo đó là 「platonic」. Từ ngoại lai, nghe chẳng hiểu gì.

「Thôi được. Dù sao cũng phải đưa Trung nạp ngôn về càng sớm càng tốt. Nếu hắn ở lại quá lâu sẽ gây nghi ngờ. Nhớ tiễn đi cho gọn ghẽ, lịch sự, không để lại vướng bận gì… Ta còn muốn con học tập Tutsuji mà ứng xử tương tự mới hay chứ」

Nếu là những đứa con gái từng bị nuốt chửng kia, hẳn chúng đã làm như thế. Ít nhất, lần này thì phải vậy.

「Nhưng mà… con thật sự bị kích thích đến không chịu nổi… Huyết mạch của Địa Mẫu Thần đấy! Sao có thể cưỡng lại được chứ? Một khi đã lún sâu thì không cách nào thoát ra nổi. Nghiện nặng ấy. Như thể có kẻ nhét thẳng thuốc phiện vào trong đầu… Con đã kiềm chế suốt rồi đó! Vậy mà hắn ta, chẳng hề đoái hoài, lại tỏa ra cái mùi nồng nặc, dâm đãng đến mức ấy!!」

「Haa… Ừ, mẹ biết. Biết là con không thể kiềm chế được. Biết trước cả rồi. Thế nên mới tận dụng chuyện đó. Mong rằng hắn sẽ thật sự bị lừa」

Mẹ Tengu thở dài thêm lần nữa trước những lời cuối tràn ngập dục vọng của con gái. Giải thích ắt sẽ đến sau, khi hắn quay về, sẽ được nghe đủ mọi chuyện. Và rồi hắn sẽ hiểu ra ý nghĩa của lời nguyền. Nhưng sẽ hiểu sai đi.

「…Nếu hắn cho rằng thần phạt của con rắn khốn kia đã giáng xuống tâm trí con thì càng tốt, phải không?」

「Đúng vậy. Ta cũng đã chuẩn bị lối thoát cho hắn. Thằng bé đó vốn đã vướng đủ chuyện rắc rối, có lẽ sẽ chẳng còn cách nào ngoài việc rời bỏ triều đình. Hơn nữa, nó vốn dễ mềm lòng, vì lo lắng cho con nên khả năng cao sẽ tìm đến đây」

「Khi ấy sẽ thành của chúng ta? Theo đúng nghĩa là bắt nhốt lại… Quả đúng là mẫu thân, thật khôn khéo」

「Con đang khen ta đấy à?」

Lời cuối của Fuuka, còn mang ẩn ý khác. Không rõ thần phạt kia đang ở đâu, nhắm vào ai. Thế nên mới cần tạm thời tách hắn ra. Có khoảng cách, làng sẽ không bị vạ lây. Hắn hẳn có thể vượt qua thần phạt giáng xuống bản thân. Và khi tất cả chấm dứt, hắn sẽ thuộc về nơi này. Đó vừa là niềm tin, vừa là toan tính.

「…Còn các con nữa, đang làm gì đó?」

「「「Ukyyaaaaa!!?」」」

Cảm nhận được khí tức, mẹ Tengu lạnh lùng mở cửa shoji. Cửa mở, một đám người đổ nhào như quân cờ domino.

「Mẫu thâ~n……」

「Uuuu… Chỉ Fuuka nee-san được thôi, bất công quá. Sao bọn con chỉ được chờ lệnh vậy chứ?」

「Đúng đấy! Đúng đấy! Ít nhất lúc chia tay cũng cho bọn con được nếm tí thôi chứ!! Dù chỉ mồ hôi thôi!! Dù chỉ chút giống thôi!!」

Lăn lộn trên sàn, cất tiếng oán trách là bọn Tengu giống hệt Fuuka và Yashi. Chúng gỡ bỏ mặt nạ, trút áo choàng, để lộ tiếng nói thật. Toàn là con gái Tengu trẻ tuổi (so với Fuuka), chừng hơn chục đứa.

Đám con gái của Anma Yashi no Karasubo, đang động dục…

「Haaaaaaa……」

Nhìn cảnh thảm hại của lũ con, mẹ Tengu thở dài sâu nhất từ trước đến nay.

Loài Tengu, yêu quái xảo quyệt giống người, sống thành bầy, bộ lạc, gia đình, hình thành xã hội. Nhưng tập tính của chúng giống ong hơn là chim. Nữ hoàng sinh ra con cái, chủ yếu là con gái để duy trì bầy, còn con đực rất ít, chỉ để làm giống cho bầy khác.

Dòng máu của Yashi, vốn chỉ mang nửa dòng máu Tengu, lại chỉ kế thừa nửa vời những đặc tính ấy. Các Tengu thuần huyết không bao giờ gửi trống cho đám bán yêu. Bản thân Yashi, có lẽ do khiếm khuyết, chẳng thể sinh con đực, nên con cái sinh ra lại mang đậm tính người, khác hẳn thuần huyết, ý thức cá thể rõ ràng và có khả năng sinh sản riêng lẻ.

Dĩ nhiên, không phải ai cũng được. Chúng kén chọn lắm… Như trường hợp này, một kẻ bị nguyền bởi thần huyết, được thần huyết yêu thương, và đã giết thần.

Một con ngựa giống khiến Tengu kiêu ngạo cũng hài lòng.

「Nhìn các con là mẹ hiểu. Khác với Kaede, các con không biết tự kiềm chế.」

Yashi lạnh nhạt cất lời, đánh giá thẳng thừng lũ chim non. Con nhà tông, không giống lông cũng giống cánh. Kinh nghiệm, tính cách, hay dòng máu… chẳng dễ gì sinh ra thêm được một đứa khôn ngoan như Fuuka. Thế nên bọn trẻ này mới bị cấm tham gia. Nếu không, e rằng giờ chúng đã nhào vào ghì chặt gã thiếu niên kia để vắt kiệt. Và nếu hắn liều mình bỏ chạy, dẫu thất bại, hắn cũng chẳng quay về nữa, triều đình ắt sẽ gây chiến. Như vậy thì vô nghĩa.

Phải để chàng trai đó tự nguyện chạy đến. Che giấu hắn. Che giấu, rồi giam lỏng. Vắt kiệt… Đó mới là cách khéo léo.

「Đáng thương thật, nhưng…」

Một chút thương cảm, một chút xót xa. Dẫu vậy, làm cha mẹ, nàng vẫn muốn ủng hộ con gái mình.

Nàng không hề tàn nhẫn đến mức bắt con gái chịu đựng như mình đã từng. Trái lại, nàng mạnh mẽ hơn nhiều so với những gì một hồn ma nào đó từng nghĩ.

「Kinh nghiệm tuổi tác, là thế sao? A đau!!?」

「Trước hết, tất cả các con mau ra suối tắm đi. Mùi kinh khủng quá」

Lời lỡ chạm đến tuổi tác khiến Fuuka lãnh trọn một cú cốc đầu, rồi Yashi ra lệnh. Cũng phải thôi, nơi toàn nữ, lại ít tiếp xúc với người. Hơn nữa, thế hệ từng giao lưu với nhân loại đã phần nhiều bị con rắn kia nuốt mất. Trước khi thanh niên kia quay lại, phải dạy bảo thêm nhiều điều. Ít nhất, cho đến khi kéo được hắn về làng, không được để hắn nghi ngờ….

Mà, nói thế thôi…

「…Lâu lắm rồi, chắc nên đẻ trứng thôi」

Mẹ quạ, chợt nhớ về quá khứ mà thân thể ngứa ngáy, bèn quyết định xả bớt bằng cách, dù tuổi tác đã cao, sẽ đẻ ra một lứa trứng vô tính…

-

Truyền thuyết vốn dĩ là thứ theo dòng thời gian mà biến chất.

Ví như bọn tặc đồ tàn ác vô đạo, hay hào tộc bị triều đình diệt vong, dần dần bị ví như Oni hay Tsuchigumo. Lại như thần cách của dị giáo biến đổi thành thiên thần rồi thành ác ma. Vô số truyền thuyết tụ hợp thành một, hoặc phân nhánh thành những giai thoại tương cận rồi lan rộng khắp vùng đất.

Thần cách ấy vốn có trí tuệ. Bởi với thần cách, trí tuệ chính là sức mạnh, còn ngu muội chính là tội lỗi. Nàng hiểu rõ tầm quan trọng của thông tin. Vậy nên đã sớm bày cờ đặt đá. Sự thiếu vắng truyền thuyết về bản thể ấy không hẳn chỉ do sự lơ là của triều đình, mà chính bản thân nó đã luôn chú tâm xóa đi dấu tích về quyền năng của mình.

Và giờ đây, mọi nỗ lực ấy đã kết thành quả.

Truyền thuyết về Cửu Đầu Long/Kuzuryu chưa bao giờ vang danh. Những mẩu chuyện rải rác khắp cõi Phù Tang đều đã cũ kỹ và mơ hồ. Bởi vậy mà trong Phong Thổ Ký do quốc gia biên soạn, hầu như chẳng được nhắc đến. Chính là vì nó đã chủ động xử lý hết thảy chứng tích cùng kẻ chứng kiến.

Thế nên chẳng ai kết nối được với nhau. Tất cả đều coi đó là một sự tồn tại tương tự. Bị dẫn dắt để coi như thế. Những truyền thuyết giả đã được gieo rắc.

……Đầu của cửu long chưa từng là chín, mệnh của Bát Xà cũng chẳng phải tám.

Yamata no Orochi. Thánh danh chân thật ấy là『Yamata no Kusoya Ryuu/Bát Kỳ Cửu Tô Tà Long』[note80207]. Người còn biết điều này, nay hầu như chẳng còn ai.

『Vậy ra, với lũ khỉ kia, ta chính là một trụ cột không tồn tại… là như thế phải không nhỉ?』

Trong đêm tối, nơi thân xác khổng lồ của đại xà bị bỏ mặc giữa chừng trong công cuộc giải thể, có một hiện diện đang ngồi xếp chân an tọa. Những sợi tơ bạc tuôn dài và nhỏ giọt từ toàn thân kia chính là『bản ngã』, cũng là thứ đã từ bụng của『người mẹ』, xác thân cũ của nó, sinh ra.

Sinh mệnh cuối cùng còn sót lại cho bản ngã. Khi được chồng thêm『thần phạt』của chính mình, nó đã hóa thành một hiện hữu cường hóa. Từ đứa con oni bất hiếu đáng hổ thẹn đã bị trừ diệt, cho đến sợi tơ nhện đã xé toạc bụng mình, tất cả đã gợi ý cho quyết định của đại xà một đầu trong phút giây hấp hối… kết tinh ấy chính là『nàng』.

『Thủ đoạn thú vị đấy nhỉ? Nhưng mà… lại tạo hình nữ, là ngọn gió nào đưa đẩy thế?』

『Chắc là để khiến người ta mất cảnh giác chăng? Dù sao thì ngoại hình cũng quan trọng mà? Chỉ cần một chút thôi cũng đủ ảnh hưởng đến tâm trí kẻ nhìn thấy.』

Đối diện câu hỏi thản nhiên của oni, xà nữ đầy đặn ngạo nghễ đáp lời từ trên cao. Nàng phô bày cơ thể trơn trượt, phô ra chiếc lưỡi dài chẻ đôi. Sau lưng, chín chiếc đuôi quẫy động như xúc tu.

『Kukuku! Xạo quá đi!』

Bích Quỷ cười sảng khoái mà phủ nhận.

『Mục tiêu là cậu ta phải không? Ta biết hết. Mấy ý nghĩ của tụi ngươi, ta nhìn thấu dễ như trở bàn tay. Thấu cả bản chất luôn!』

Trước lời chỉ trích cay độc ấy, mỹ mạo yêu mị của xà nữ vặn vẹo thành quỷ dị. Ánh mắt tựa loài rắn rình mồi, sát ý rõ ràng.

Gã thanh niên đó, vừa mang nhân diện thú tâm, vừa hàm yêu tâm, lại còn ẩn chứa thần tâm. Giá trị ấy không thể đo đếm. Không chỉ trừ yêu sư, ngay cả thần cách cũng nhìn nhận như vậy. Có khi còn hơn thế nữa… đặc biệt là với đại xà lúc này, lại càng thêm mãnh liệt.

『Rắn không đầu, rơi xuống tận đáy rồi nhỉ. Một trụ cột thì làm được gì nữa?』

Tính ra thì chỉ còn một phần chín thời toàn thịnh. Thực chất thì tệ hại hơn xa. Ngay đến một phần trăm cũng chẳng lưu lại. So với bản thể tiền nhiệm thì càng thấp hèn hơn nữa. Dù đã chuyển hóa sức mạnh thần phạt để gắng gượng, nhưng tuyệt đối chẳng thể xưng mình là thần. Không bao giờ.

Vì thế, nó phải thay đổi chiến lược. Thay đổi chiến thuật. Từ bỏ việc tự mình hoàn thành mọi thứ.

『Ngươi sẽ nhập vào thần hệ của mụ Địa Mẫu Thần điên kia chứ? Bọn chim kia cũng có ý nghĩ tương tự… ta thấy dùng cậu ta làm ngựa giống thì thật vừa vặn, chẳng phải sao? Với lại, việc ngươi đoán trúng chân danh của ta cũng đáng khen lắm』

『Giải thích sai bét rồi!』

Móng vuốt của oni vung lên, và từ sau lưng nàng yêu nữ, những chiếc đuôi trào ra. Chín chiếc đuôi khổng lồ phủ vảy lấp lánh, không bị chém đứt mà đỡ được nhát chém của oni…!!

『Trơn thế nhỉ!!』

『Đằng sau à?』

Oni gầm lên. Xà nữ ngoái nhìn. Một chiếc neo khổng lồ đang ập đến. Đó là vũ khí mà oni đã ném đi từ trước, nay vòng rộng như một chiếc boomerang, nhằm nghiền nát đại xà từ phía sau.

『Trả lại ngươi nhé♪』

『Ughhh!!?』

Chiếc đuôi trơn tru gạt phăng mỏ neo. Nó lao ngược về phía Bích Quỷ với nguyên đà. Oni chẳng kịp đỡ, bị mỏ neo đập trúng, bay văng ra.

Thân ảnh oni lăn lộn, va gãy từng cây cổ thụ, biến mất vào bóng tối giữa mịt mù bụi đất… Thân cây liền bị hất ngược lao trở lại!

『Mà thôi, chắc vẫn sống?』

Chín chiếc đuôi túm lấy thân cây, quấn chặt, siết lại rồi bẻ gãy. Nhưng chẳng phải chỉ một thân bị ném. Hai, rồi ba, bốn, ập đến như đồ chơi trẻ con, tất cả đều bị chụp bắt và nghiền vụn.

『Hừ. Khéo léo gớm nhỉ? Cứ như hồ ly ấy. Không phải bắt chước khỉ, mà là bắt chước cáo à?』

Xà nữ nhìn vào bóng tối. Da rách một mảnh, máu chảy một đường trên trán, nhưng chỉ có thế, Bích Quỷ vẫn nhe răng cười. Kéo lê chiếc mỏ neo ghê rợn, ả trừng mắt và chế nhạo.

『Đừng nói là con rắn vĩ đại như ngươi lại mọc đuôi chỉ để xa xa bị nhầm thành yêu hồ… chẳng phải thủ đoạn rẻ rúng quá sao?』

Ấy là lời khiêu khích trắng trợn. Là sự nhục mạ đối với mánh khóe nhỏ nhặt của đại xà.

『Haha!! Không đời nào!!』

『Thế chứ!!』

Xà nữ cười. Oni cũng cười. Cả hai nở nụ cười tràn ngập sát khí. Một màn đối đáp giả dối, kịch liệt.

Gerageragera. Kusukusukusu. Sát ý và ác ý đặc quánh phủ tràn. Và rồi… đồng thanh cất lời đề nghị.

『『Chúng ta hợp tác chứ』 nhể?』

Ý kiến đồng điệu. Cả hai lại cười, dữ dội hơn cả trước đó.

『Dục vọng của ngươi, là muốn được chính tay anh hùng mình nuôi dưỡng giết chết, phải vậy không? Cứ như thú vui bonsai ấy nhỉ?』

『Còn nếu mục đích của ngươi bị cậu ta phá hỏng, thì ắt hẳn sẽ khoái trá lắm nhỉ?』

Oni công nhận rắn là vai mở màn, còn rắn cũng nhìn nhận Oni ít nhiều hữu dụng trên con đường tìm kiếm giống đực. Hai bên tuyệt đối không thể hòa hợp, nhưng tạm thời vẫn có thể bước đi đồng điệu. Dẫu sao thì cũng đã bị ép phải đồng điệu.

『Khi hắn giết ngươi, ta chắc chắn không nhúng tay giúp đỡ đâu nhé?』

『Còn nếu con khỉ giả ấy sa ngã trước cám dỗ, thì kẻ đầu tiên ta xử lý sẽ là ngươi đấy』

Cả hai gật gù đồng ý. Kết cục sẽ ra sao… dù thế nào, sự thật là một cặp đôi ba chân không bao giờ đồng bộ đã hình thành tại đây.

「Hahahaha!!! Bọn Cứu Yêu Chúng ấy à? So với cái lũ nhàm chán đó thì ngươi làm mở màn còn hay hơn nhiều! Có cả ân oán, cũng có vẻ oai nghiêm… mà, tạm được nhỉ? Làm phản diện trước màn kết thì coi như đạt chuẩn! Này, bắt lấy!!」

Oni cười sảng khoái, ném phăng pháp y của mình lên người xà nữ.

『Đừng thổi kèn rùm beng quá nhé. Sẽ khiến người ta cảnh giác đấy.』

『Thế à?… À, đúng rồi. Cho ngươi cái này.』

Con rắn cầm chiếc áo tăng lữ, săm soi kỹ lưỡng, rồi như sực nhớ, nó lột lớp da từ「bản thân」bị vứt dưới chân. Nó quăng tấm da rắn cho oni.

「Quà chào hỏi đấy. Ta nghĩ ngâm trong rượu để lâu thì chắc cho ra vị ngon lắm?』

「Cũng có thể nướng lên rồi bỏ vào rượu nóng, nghe cũng hợp nhỉ』

Hai con quái vật trò chuyện như thể đang nói về vây cá nóc. Vừa mới đùa giỡn mà suýt giết nhau, cảnh này thật quái dị, nhưng với cấu trúc tinh thần của lũ yêu quái, đó lại là hành vi bình thường.

「……Bọn chim đã đánh hơi rồi』

「Có hơi ồn ào quá không?』

Cả hai nhận ra khí tức đang đến cùng ngọn gió. Dù đã kìm nén, nhưng yêu khí vẫn nồng nặc đến kinh người. Lũ Tengu nhạy bén, tay lăm lăm vũ khí, lao đến là điều tất nhiên.

「Lỡ làm ầm thì phiền phức lắm. Không được lợi gì, hay là chuồn thôi? Nhân tiện làm vài chén nữa?』

「Ý hay đấy. Dù sao đã có hình thể này rồi, cho ta được chiêu đãi một bữa nhỉ?』

「Oho, mặt dày gớm nha!!』

Thản nhiên, ồn ào, vui vẻ, đầy thích thú, bọn yêu quái trò chuyện, lừa lọc, rồi rời đi. Thân hình tan dần vào trong bóng tối.

Khi bọn Tengu nhận ra dị biến và kéo đến, nơi đó chỉ còn lưu lại dấu vết thô bạo của cơn bạo lực mà thôi…

[note80209]

Ghi chú

[Lên trên]
Kojiki (古事記 (Cổ sự ký)) hay Furukoto Fumi là ghi chép biên niên cổ nhất còn sót lại của Nhật Bản. ‘’Cổ sự ký’’ được Ō no Yasumaro viết vào thế kỷ thứ 8 theo thánh chỉ của Hoàng gia. Kojiki tập hợp các thần thoại về nguồn gốc của nước Nhật và các vị thần (kami). Cùng với Nihon Shoki (‘’Nhật Bản thư kỷ’’), các thần thoại trong Kojiki đã ảnh hưởng ít nhiều tới các thần thoại và nghi lễ Thần đạo, bao gồm cả lễ thanh tẩy misogi.
Kojiki (古事記 (Cổ sự ký)) hay Furukoto Fumi là ghi chép biên niên cổ nhất còn sót lại của Nhật Bản. ‘’Cổ sự ký’’ được Ō no Yasumaro viết vào thế kỷ thứ 8 theo thánh chỉ của Hoàng gia. Kojiki tập hợp các thần thoại về nguồn gốc của nước Nhật và các vị thần (kami). Cùng với Nihon Shoki (‘’Nhật Bản thư kỷ’’), các thần thoại trong Kojiki đã ảnh hưởng ít nhiều tới các thần thoại và nghi lễ Thần đạo, bao gồm cả lễ thanh tẩy misogi.
[Lên trên]
Tà long tám đầu, chín mạng
Tà long tám đầu, chín mạng
[Lên trên]
Note của tác giả: Hành vi biểu đạt ý tứ cầu ái. Văn hóa đặc thù ngầm của Anma Tengu. Cái kiểu giống như sư tử cái giết con non vậy đó.
Note của tác giả: Hành vi biểu đạt ý tứ cầu ái. Văn hóa đặc thù ngầm của Anma Tengu. Cái kiểu giống như sư tử cái giết con non vậy đó.
[Lên trên]
để tạm tấm fanart ở đây cho ae dễ hình dung con rắn giờ ra sao, nma lão này hay vẽ lewd nên ae thông cảm
để tạm tấm fanart ở đây cho ae dễ hình dung con rắn giờ ra sao, nma lão này hay vẽ lewd nên ae thông cảm