Chương 15 - Chuyện là không nên đánh giá con người chỉ qua vẻ bề ngoài, nhỉ.

Chap 212

2025-10-04

1

「Haa, haa, haa, haa!!」

Trong màn đêm, nàng cắm đầu chạy. Hơi thở dồn dập, nàng chỉ biết lao về phía trước. Chỉ biết, chỉ biết, cứ thế mà lao đi.

「Haa, haa, n, haa, haa, haa……!!」

Bầu trời u ám phủ kín. Ánh trăng hoàn toàn bị che khuất. Chỉ có ánh sáng le lói từ chiếc đèn lồng trong tay là chỗ dựa duy nhất. Ngoài thành đô, dù gọi là đường cái nhưng thực chất chỉ là con đường phụ ít người lui tới, chẳng được lát đá nên rất gồ ghề. Không có lấy một khắc để nhìn xuống chân, đôi bàn chân mệt nhoài liên tiếp vấp phải những chỗ lồi lõm, đá sỏi, suýt nữa ngã gục không biết bao nhiêu lần.

「Haa! Haa! Haa! Haa!!」

Thế nhưng nàng vẫn gượng đứng dậy mà chạy. Chạy mãi, chạy mãi không dừng. Hơi thở run rẩy. Hơi nóng lan khắp toàn thân. Như kẻ điên loạn chỉ biết, chỉ biết lao về phía trước.

「Haa! Haa! Haa! Haa! Fuu, ugh, haaa!! Aaa!」

Xuyên qua quãng thời gian tưởng chừng vô tận, vượt qua màn đêm tưởng chừng vô tận, cuối cùng nàng cũng đến được nơi ấy. Ngoài kinh thành, vùng ngoại ô, chốn đó.

「Tìm… thấy rồi!!」

Hơi thở đứt đoạn, má ửng hồng vì thiếu dưỡng khí, đôi vai nhỏ bé run lên dữ dội, nàng đến nơi và thốt ra lời nói nhuốm màu vui mừng như một thứ cảm giác tựa sự thành tựu.

……Và rồi khuôn mặt nàng ấy cứng đờ ngay lập tức. Nàng nhìn chằm chằm vào bóng người ấy. Và nhìn thấy. Một bóng người khác đang nằm bất động. Vết loang đỏ thẫm lan rộng rõ mồn một ngay cả trong bóng tối sâu thẳm ấy.

Thanh đao đen kịt. Mũi đao lấp lánh, từng giọt chất lỏng từ đó nhỏ xuống như nuốt chửng ánh nhìn của nàng, khiến toàn thân nàng đông cứng. Không nhấc nổi một bước.

「Eh? Cái gì thế này……?」

Khung cảnh trước mắt, nguyên do dẫn đến cảnh tượng ấy, nàng không sao hiểu nổi. Tại sao ở đây lại xảy ra chuyện như vậy? Rốt cuộc đây là chuyện gì? Bản thân nên làm gì? Nàng chìm trong cơn hỗn loạn.

「Ah…」

Và rồi cuối cùng nàng ấy cũng nhận ra. Người đang nằm bất động kia là ai. Tư tưởng dần dần thấm nhuần sự thật một cách chậm rãi, lý trí lại dữ dội phủ nhận nó. Không thể nào có chuyện đó được. Không thể nào xảy ra được, nàng lắc đầu nguầy nguậy trong tuyệt vọng.

Đừng có ngốc nghếch. Dù phủ nhận thì hiện thực cũng chẳng thay đổi.

『……』

「Hii……?」

Kẻ đứng đó chậm rãi quay đầu nhìn lại. Dưới chiếc nón và áo choàng không thấy rõ diện mạo, nhưng ánh mắt lóe sáng trong kẽ hở ấy tuyệt đối không giống của con người. Cảm giác sinh mệnh mình bị nắm chặt khiến cơn giận dữ và hận thù đang dâng trào cũng tan biến. Thay vào đó là toàn thân run rẩy.

「Tại… sao… lại… làm… chuyện… này…!?」

Nàng bất giác quỵ gối. Ngã sụp xuống ngay tại chỗ. Nàng bàng hoàng trước dáng vẻ thảm hại của bản thân, cố gượng dậy nhưng không thể. Không thể… đứng lên được.

Lộp độp. Lộp độp. Âm thanh mưa dần kéo tới. Chỉ trong chốc lát, trận mưa như trút nước ập xuống xóa nhòa cả cảnh vật xung quanh. Nàng bị mưa xối ướt đẫm. Tiếng sấm dậy vang. Ngay cả kẻ đang quay nhìn nàng lúc trước giờ cũng đã quay lưng bỏ đi. Ánh mắt lóe sáng kia cũng không còn thấy nữa. Giữa tiếng mưa như bão tố, nàng chỉ còn có thể mơ hồ nghe được tiếng bước chân.

「A… a… aa……」

Trước cảm giác người ấy rời xa, nàng muốn gọi với theo nhưng không thốt được thành lời. Thậm chí không dám đứng dậy, chạy tới bên người đang nằm gục kia. Nàng sợ. Nàng kinh hãi. Cơ thể co rúm lại trong nỗi sợ. Không thể cử động. Không thể cử động.

Đó là sự hèn nhát, đê tiện. Thảm hại và nhục nhã. Ngươi là kẻ vô ơn đến thế sao. Trong tình cảnh này, ngay cả việc tối thiểu ngươi cũng không làm được sao? Lại lặp lại sai lầm sao? Lại chồng chất tội lỗi sao? Cơ hội để chuộc lại, để làm lại, ngươi lại để vuột mất sao?…Ai đó như đang cười nhạo bên tai, đay nghiến, quở trách, dồn nàng đến đường cùng.

…Thế nhưng nàng vẫn không thể động đậy. Không thể chấp nhận hiện thực. Không thể vượt qua tuyệt vọng. Điều nhỏ bé duy nhất nàng có thể làm được, chỉ có một mà thôi.

「……Kẻ giết người」

…Lời thì thào khàn đục suýt bị tiếng mưa và sấm sét nuốt chửng ấy, lại thật hợp với sự hèn nhát của bản thân nàng.

Aaa, tại sao mọi thứ lại kết thúc bằng bi kịch thế này? Tại sao? Tại sao? Nàng vô ích, vô nghĩa lặp đi lặp lại những câu hỏi không lời đáp.

Rồi nàng lần tìm ký ức dẫn đến nguồn cơn của tất cả…

-

Âm Dương Liêu, dù có đi đến tận cùng, vẫn là cơ quan trực thuộc triều đình. Bởi vậy, điều được đặt lên hàng đầu hơn hết thảy trong tổ chức này, chính là Thiên Hoàng, và mệnh lệnh của ngài. Dẫu cho hầu hết những bậc đế vương được tôn thờ qua các đời chỉ là bù nhìn của đám công khanh, nhưng vì phần lớn nhân lực được phái đến đều xuất thân từ các gia tộc trừ yêu, nên Liêu cũng tồn tại một mối đối kháng ngầm về quyền lợi với tầng lớp quý tộc cung đình. Điều được ưu tiên tuyệt đối là hộ vệ cho Thiên Hoàng; chỉ cần có một tiếng hạ lệnh của ngài, thì đó sẽ là danh nghĩa chính đáng để nguyền rủa toàn thể đám công khanh, chẳng chùn tay.

Ngược lại, tầng lớp công khanh, nhóm quyền lực lớn nhất tại Phù Tang, vì lẽ ấy mà bị oán hận không ít. Máu thịt của bậc quý nhân vốn là mỹ vị thượng đẳng trong mắt yêu tà. Lại thêm những cuộc tranh đấu chính trị giữa các công khanh. Với đám hạ cấp như địa hạ gia thì còn đỡ, chứ đối với những kẻ ngồi trên điện cao, việc muốn có trong tay những con cờ trung thành với bản thân thay vì với Thiên Hoàng, có thể tự do điều khiển mà chẳng cần qua thủ tục triều đình, cũng là lẽ tự nhiên.

Bởi thế, việc các công khanh danh gia chiêu mộ những samurai thất nghiệp, con cháu của các gia tộc trừ yêu, hay thậm chí là đám lang bạt vô danh, để trông coi trang viên và dinh thự riêng, chẳng có gì lạ. Với danh môn bậc nhất từ thuở lập quốc như gia tộc Hyakuyain, lại càng là chuyện đương nhiên.

Đội Trừ Yêu Tư Nhân của Hyakuyain hay còn được thiên hạ gọi là『Phù Hộ Dân Chúng』,là một trong những nhóm tư binh kiểu công khanh có thực lực mạnh nhất, đồng thời cũng được xem là tổ chức đặc biệt nhất. Trong khi phần lớn những tổ đội tương tự chỉ đảm nhiệm việc bảo vệ các trang viên thuộc sở hữu của gia tộc thuê mướn mình, thì nhiệm vụ của họ và nàng lại vượt lên trên giới hạn ấy.

Hộ quốc cứu dân, trừ ma giải chú… Tuân theo mệnh lệnh của các đời gia chủ nhân từ, họ theo đuổi trách nhiệm không chỉ trong khuôn khổ quyền lợi của gia tộc Hyakuyain mà còn ra ngoài ranh giới ấy, thực hiện sứ mệnh của chính đạo và chân thành. Nhờ vậy, họ được các công gia dựa dẫm, được võ gia kính nể, được dân chúng kỳ vọng, thậm chí các gia tộc trừ yêu sư cũng không thể phản đối mà phải khoác lên mình uy quyền vượt ngoài pháp luật.

Cụ thể hơn, họ làm vệ sĩ cho các công khanh trước chú nguyền và yêu quái, đến tận nơi giải quyết những nạn dân chúng mà võ gia hay gia tộc trừ yêu sư không thể với tới hoặc chẳng thèm đoái hoài. Thậm chí cả việc tiêu diệt những con quái vật mà ngay cả địa phương cũng phải khiếp sợ… Họ thường xuyên được yêu cầu hỗ trợ từ các gia tộc riêng lẻ, hoặc từ Âm Dương Liêu với tư cách quân tiếp viện.

Điều đáng chú ý nhất có lẽ là việc bên yêu cầu không hề phải trả thù lao. Toàn bộ chi phí và thù lao cho họ thực thi đều do Hyakuyain gánh vác. Với một quyền môn lọt vào ngũ gia của Phù Tang, đó là sự bảo chứng cho tính chính thống của việc thế tập chức vị Nhân Đại Thần, đồng thời cũng có thể coi là một loại chi phí cần thiết.

「Thì cũng chẳng sao đâu nhỉ, miễn là bọn ta nhận được tiền công là được rồi mà?」

Ngay cả trong khu phố dinh thự công khanh của kinh đô, dinh thự chính của gia tộc Hyakuyain vẫn nổi bật với sự xa hoa và rộng lớn, người phụ nữ cười nhếch mép ngoài sân.

Người phụ nữ khoác trên mình chiếc ngoại bào che kín thân, mái tóc rối bời xõa xuống, toát lên vẻ u ám. Nàng là thành viên của Phù Hộ Dân Chúng do Hyakuyain tuyển mộ, một trừ yêu sư tinh nhuệ thuộc Ichinogumi. Nàng nở nụ cười nham nhở xấu xa chẳng hợp với khu vườn thanh lương, liếc nhìn người đồng đội hôm nay đang đứng bên cạnh.

「Chuyện gì thế? … À, nói đến tân binh à?」

Người đàn ông mang vẻ mặt cau có, bên cạnh là con linh sư được triệu hồi bằng thức pháp chính tông. Là con trai ngoài giá thú của một gia tộc trừ yêu, gã dễ dàng đoán ra điều mà cô gái muốn ám chỉ.

「Vốn dĩ đó là việc của chúng ta mà? Uổng công bao nhiêu là phụ cấp đặc biệt. Cái con mới tới đó, phách lối thật đấy, bộ ngậm cái gì của đại thần hả?」

Tiền lương thường nhật vốn đã không ít, nhưng phần thưởng thêm khi tham gia các cuộc tiêu diệt yêu quái lại càng hậu hĩnh. Hyakuyain vốn nổi tiếng là hào phóng. Chỉ cần không vượt quá giới hạn, thì thân phận, huyết thống, dòng dõi hay thậm chí chủng tộc đều chẳng thành vấn đề, họ luôn đối đãi công bằng và đúng lễ với người được thuê. Bởi vậy, phần lớn các thành viên đều mang trong lòng ít nhiều nghĩa khí và trung thành, nhưng… cũng chính vì thế mà bất mãn là điều khó tránh.

「…Ngậm cái mồm lại đi. Xúc phạm Đại thần, sơ sẩy là bị mách lẻo rồi sa thải đấy?」

「Ông nhà ta đâu phải loại hay nổi giận vì chuyện của mình đâu? …Mà thôi, ngươi nghĩ sao? Ta thấy ưu ái quá mức rồi đấy? Khả nghi thật?」

Dẫu tài sản và bảo vật của Hyakuyain, vốn giữ vị trí trung tâm từ thuở lập quốc, có đồ sộ đến mấy đi nữa, thì việc bỗng chốc cho một tên mới vào sử dụng thứ vô cùng quý hiếm như『Mayoiga』, rồi lại ban cho đao kiếm để lên đường nhận nhiệm vụ, đúng là đãi ngộ quá mức. Nghe nói cô ta chỉ mới phục vụ với tư cách gia nhân của đại gia được hơn một năm. Trước đó, chẳng có lấy chút kinh nghiệm nào trong chuyện trừ yêu hay giao chiến.

「Chắc chắn dùng thân xác còn non choẹt để quyến rũ rồi chứ gì? Ôi giời, trẻ trung sướng thật. Thất bại rồi bị cưỡng hiếp nuốt chửng thì tốt quá ha?」

「Đừng nói gở. Chúng ta cũng chẳng biết bao giờ mới gặp kết cục như vậy. Hãy giữ lễ với đồng nghiệp đi.」

「Ta thì chẳng bao giờ mắc lỗi ngu xuẩn thế đâu.」

「Tự cao quá đấy… Sao vậy?」

Có lẽ do vô học từ xuất thân giang hồ, thức thần giả chán nản với người đồng nghiệp vô tình, rồi phản ứng với việc linh sư sau lưng đứng dậy. Với thái độ khịt mũi ngửi ngửi, hơi cáu kỉnh gầm gừ, thức thần giả nheo mắt.

「Sao vậy? Kẻ trộm à? Không, cái này là…」

Thức thần giả với vẻ nửa đùa nửa thật theo phản ứng của nó, rồi tự phủ định. Gã nheo mắt. Nhận ra khí tức từ bên ngoài phủ đệ. Khí tức ác độc. Cái đó… tàn tích? Muộn màng hơn là tiếng ồn ào hỗn tạp của đám người.

「Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới thật.」

「Có cả mùi thần khí. Khỉ, và… mùi tanh nữa?」

「Xem ra hôm nay không chỉ có một yêu quái đâu.」

「Khốn kiếp, lại vuột mất một mối kiếm tiền rồi.」

「Còn nói nữa à… Đi thôi. Trước khi đưa vào trong, phải kiểm tra và thanh tẩy đã.」

Theo lời thức thần giả, con sư tử, rồi cả người phụ nữ lười biếng cũng theo sau. Đây là phủ của quý nhân. Dù có dâng đầu thì cũng phải nghĩ đến khả năng quyền năng hay lời nguyền, không thể để nguyên xi được.

「Nhiều việc quá đi mất.」

Một công việc bẩn thỉu, nặng mùi, mà lợi lộc lại chẳng bao nhiêu, đúng là một lá thăm xui tận mạng.

-

「Bình an trở về là tốt rồi… Không bị thương chứ? Cứ để các dược sư khám qua một lượt thì hơn.」

Trong gian tiếp khách rộng rãi hướng ra khu vườn, chủ nhân của phủ ngồi ở vị trí thượng tọa khẽ cất lời hỏi han. Lão già vận lễ phục cùng mũ đen eboshi, khuôn mặt in hằn dấu vết năm tháng, mỉm cười hiền hậu, nụ cười chứa chan từ tâm và nhân ái, nói ra lời an ủi bằng giọng ôn hòa.

「Cảm tạ ngài. Dù có vài vết xước nhẹ, nhưng may mắn là không đến nỗi nghiêm trọng. Thay vào đó……」

Vị khách đang quỳ ngồi cúi đầu, Hotoya Tamaki, ngẩng mặt lên và hướng ánh nhìn ra sân vườn.

「Đây chính là nguyên nhân đầu sỏ đã khiến ngài lo lắng bấy lâu nay. Xin ngài kiểm tra kỹ lưỡng.」

Theo lời gọi của Tamaki, đám đầy tớ đang chờ ở sân vườn cuốn tấm chiếu che lên. Và phơi bày ra. Một khối thịt xấu xí ghê rợn, hoàn toàn không hợp với khu vườn tao nhã ấy.

「Hii!?」

「Thật là ô uế……!」

Tiếng thét đầu tiên vang lên từ đám đầy tớ vận Hakucho, tạp dịch và các nữ tì hầu hạ vị gia chủ. Dù là phát ngôn không được phép trước mặt chủ nhân, nhưng cũng khó trách họ vô tình buột miệng. Bởi vì cảnh tượng ấy thực sự quá kinh hoàng.

Cái đầu khỉ lông lá bị muối ướp, con ngươi bị móc bỏ để đề phòng ngôn linh thuật và nhãn thuật, cổ bị chặt phăng, răng nanh và cả lưỡi đều bị nhổ sạch. Thân thể nó cũng bị cắt rời các ngón tay, ngón chân, rồi trói chặt bằng dây thừng, phơi khô như một tấm nệm rách nát.

Con sò khổng lồ kia cũng chịu chung số phận. Thịt bị tách ra khỏi lớp vỏ vỡ nát, nhồi đầy vào thùng gỗ, ngâm trong muối và rượu, tỏa ra thứ mùi tanh nồng đặc trưng của loài nhuyễn thể. Cơ quan phun sương cùng xúc tu được đặt riêng trong một thùng khác.

Bao quanh thi thể quái vật là sợi dây trừ yêu dán đầy phong phù, bên ngoài lại có đám đầy tớ mang vũ khí cùng những người Nibangumi của Phù Hộ Dân Chúng đứng gác, ánh mắt căng thẳng, thần sắc nghiêm trọng đến mức dị thường.

Quá mức cẩn trọng ư? Không, hẳn nhiên là không. Sự cảnh giác luôn có lý do và bài học xứng đáng. Đã từng có lần yêu quái giả chết phun ra độc khí và oán chú, cũng có lần yêu tướng bị chém đầu hóa thành oan hồn trả thù, biến buổi kiểm tra thủ cấp thành địa ngục ngập xác người. Bất cẩn chính là đại họa. Nhất là khi nơi đây có mặt một trong những bậc quý nhân hàng đầu xứ Phù Tang. Việc ông đích thân hiện diện, lẽ ra có thể ủy cho người thay mặt, lại càng chứng tỏ lòng trọng dụng và tín nhiệm sâu sắc.

「Ừm. Đây là……Thật là một công việc xuất sắc.」

Giữa lúc toàn thể người trong tộc và những người tham dự khiếp đảm, thái độ đường hoàng của vị đại thần, dù có là giả vờ đi nữa, cũng đáng được khen ngợi.

「Hỡi trừ yêu sư của gia tộc Hotoya. Hãy kể chi tiết cho mọi người nghe về việc tiêu diệt những thứ này.」

「Vâng.」

Theo lệnh của đại thần, Tamaki bắt đầu thuật lại toàn bộ sự việc. Càng nghe, càng thấy rùng rợn. Có kẻ trong gia tộc Hyakuyain cùng thuộc hạ mặt tái nhợt, hoa mắt chóng mặt. Đến khi nàng kể về cảnh tượng trong hang ổ sâu nhất của lũ yêu quái sau khi bị tiêu diệt, có vài người không chịu nổi phải lảo đảo rời khỏi sảnh.

…Tất nhiên, những người của Phù Hộ Dân Chúng thì chẳng ai tỏ ra hèn yếu như vậy. Thậm chí còn có kẻ mỉm cười lạnh lùng. Họ đã quá quen với máu và thây xác, chẳng dễ gì run rẩy chỉ vì vài lời kể.

「……Ta hiểu rồi. Các ngươi vất vả rồi… Những người hy sinh sẽ được an táng chu đáo. Có xác định được danh tính không, cần điều tra thêm chăng?」

Nghe xong một lượt, vị đại thần ra lệnh cho các thuộc hạ sắp xếp, đó cũng là bằng chứng ông không bỏ sót dù chỉ một câu trong lời Tamaki. Tiếp theo, đề tài chuyển sang thi thể yêu quái.

「Ừm… Đúng vậy. Cái đầu khỉ kia cứ phơi công khai ở cổng thành một thời gian đi. Gần đây biến cố liên miên, lòng dân đang dao động. Để trấn an, cần phải thể hiện sức mạnh. Phải cho họ thấy chúng ta có sức mạnh ấy.」

「Còn phần còn lại thì sao?」

「Mùi hôi kinh lắm. Nếu vứt ở giữa phố thì lại gây phiền phức. Nên giao cho chuyên gia xử lý thì hơn.」

「Vậy giao cho Âm Dương Liêu?」

「Việc phân xác thì giao cho Phù Hộ Dân Chúng làm… Như vậy được chứ?」

Nghe lời vị nhân đại thần, các thành viên lực lượng trừ yêu sư Phù Hộ Dân Chúng cung kính cúi đầu. Giao việc phân xác… nghĩa là nếu có nguyên liệu quý hiếm thì có thể tự lấy. Đó rõ ràng là cách bù đắp cho việc đã giao trọng trách cho người mới, làm mất mặt các tiền bối.

…Và cũng là viên kẹo để đổi lấy tuyên ngôn mà vị đại thần sắp tuyên bố sau này.

「……Nào. Hotoya Tamaki. Ngươi đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ lớn lao lần này. Thật đáng khen ngợi. Những con yêu quái ghê rợn đến thế, mà ngươi đã đánh bại chúng bằng bản lĩnh ấy. Chẳng ai dám khinh thường ngươi nữa đâu.」

Và Hakucho cung kính bước lên, dâng trước mặt Tamaki một túi vải đựng đầy vàng, hộp ấn và áo haori. Đó là tiền chuẩn bị kiêm phần thưởng, và là bằng chứng phục vụ Hyakuyain.

「Từ hôm nay, ta chính thức tiếp nhận ngươi làm khách của lực lượng trừ yêu Phù Hộ Dân Chúng thuộc Hyakuyain của ta. Hãy tinh cần làm thanh gươm, lá chắn, đôi mắt, đôi tai của ta.」

「Vâng!」

Trước mệnh lệnh nghiêm trang đường hoàng của đại thần, Tamaki cũng đáp lại bằng tiếng hô vang vọng.

「Thật là lời đáp hùng dũng, rất hay… Nào, như một tiết mục biểu thị, hãy mặc chiếc haori đó cho mọi người cùng xem đi.」

Gật đầu hài lòng trước tiếng đáp trong trẻo cao vút của thiếu nữ trẻ, vị đại thần đề nghị. Chấp nhận lời ấy, nàng trừ yêu sưtrẻ tuổi mặc thử áo haori có khắc huy hiệu gia tộc Hyakuyain trước mặt mọi người. Bằng chứng rằng mình là người phục vụ Hyakuyain…

「Ôi……」

「Thật xuất chúng.」

「Đúng là uy phong lẫm liệt.」

Trước dáng vẻ hiên ngang của vị trừ yêu sư trẻ, hầu hết mọi người trong hiện trường đều trầm trồ thán phục. Trong số những người lão luyện với chiến sự, vẫn có kẻ lén cười khinh, nhưng vì hoàn cảnh, họ che giấu thái độ của mình, nên chỉ lác đác vài người nhận ra.

Dù sao đi nữa, dù tích cực hay tiêu cực, vị thế của Hotoya Tamaki đã được công khai trước mặt mọi người tại đây.

「Tốt lắm, thật đáng khen. Việc ký kết chính thức, lát nữa chúng ta sẽ cùng bàn bạc thêm… Nào, toàn thể các vị!!」

Vị Nhân Đại Thần khen ngợi dáng vẻ của Tamaki, rồi đứng dậy, bước đến bên cạnh nàng, vỗ tay. Thu hút sự chú ý của mọi người. Trong khi tự nhiên chạm vào vai Tamaki, ông lão cất giọng cao vút chẳng hề giống một người tuổi tác đã xế chiều.

「Ta công nhận rằng những yêu quái hành hạ dân chúng đã bị tiêu diệt tại đây. Và nay, gia tộc Hyakuyain chính thức đón chào một thành viên mới. Đây là việc đáng mừng! Nào nào, hôm nay không câu nệ lễ nghi!」

Tiếp theo lời ông, các nữ tì lần lượt bước vào hiện trường. Mang rượu và bánh ngọt đến mời những người tham dự.

「Ơ, ừm……?」

「Đêm nay hãy dùng cái thủ cấp này làm mồi nhậu, uống và ăn, hát và nhảy múa đi! Hãy cùng nhau cầu chúc vinh quang cho vị chư hầu trẻ tuổi, cầu mong sự bình an và thịnh vượng cho Phù Tang và Hyakuyain!」

Và thế là, khung cảnh nhanh chóng trở nên huyên náo. Các thợ phân xác cùng Phù Hộ Dân Chúng bắt đầu công việc phân tách thi thể. Các quý nhân và hầu cận vừa nhìn vừa bàn tán rôm rả, uống rượu, đùa cợt. Giờ đây khi chỉ còn là cái xác, họ còn sợ gì nữa? Trái lại, khinh miệt, nhạo báng nó thậm chí được xem là một cách tích đức.

…Đó là phong tục của các vị quý nhân được lịch sử Phù Tang nuôi dưỡng. Thần linh chỉ được tôn kính khi bị sợ hãi. Do đó, việc khinh miệt, chế nhạo là dòng chảy tự nhiên. Và đó là nghi thức thể hiện việc đã chinh phục tự nhiên, chinh phục bóng tối, chinh phục thần linh.

…Song với Tamaki, người chưa từng biết đến những nghi lễ xa hoa của kinh đô, tất cả chỉ khiến nàng kinh ngạc không thốt nên lời.

「Nào, vui lên, vui lên nào! Đồ ăn đã sẵn cả rồi! Hãy ăn mừng cho thỏa thích đi! …tiểu thư Tamaki, ngươi đi cùng ta chứ?」

Sau khi hô hào như khích động mọi người, vị Tả Đại Thần bình thản và lý trí hỏi Tamaki. Như thì thầm bên tai vậy.

「Eh? À, vâng…!!」

Chấp nhận trong khoảnh khắc ngẩn ngơ và hoảng hốt. Nàng xấu hổ vì thái độ thiếu sắc sảo trước mặt công chúng. Vị đại thần mỉm cười khổ sở, nghĩ đến nỗi lòng của Tamaki lúc ấy.

「Không ai để ý đâu. Nhìn kìa, mọi người đều mải ăn uống cả rồi. Thật là vô tư quá đỗi.」

Tamaki nghe vậy thì nhìn ra vườn, quả thật, bầu không khí nặng nề khi nãy đã tan biến không còn dấu vết.

「Vậy, chúng ta đi thôi chứ? Chắc hẳn có nhiều chuyện muốn nói lắm nhỉ?」

Và chỉ hai người họ lặng lẽ rời khỏi buổi tiệc không câu nệ lễ nghi. Đi dọc theo hiên sau nhà chính, rồi đến nơi là phòng trà.

「Đây rồi.」

「X-xin thất lễ!」

Tamaki ngỡ ngàng trước nội thất cổ kính mà trang nhã, rồi bước theo sau đại thần vào phòng. Ngay khi nàng vừa qua ngưỡng cửa, phía sau vang lên một tiếng khô khốc.

「Eh?」

「Nơi này thường dùng cho những cuộc mật đàm. Ta đã bố trí kết giới ngăn âm, ngăn thuật nghe lén. Ở đây, nghe trộm là điều cấm kỵ.」

Vị đại thần cười rạng rỡ nhìn xuống lá bùa cháy khét rơi trên sàn. Ngược lại, Tamaki thì mặt tối sầm. Mình bị nghe lén sao? Bởi ai? Không, với mục đích gì……?

「……」

「Tốt hơn hết là đừng truy cứu. Có khi không biết lại sướng hơn. Dù sao thì cũng chẳng để lại dấu vết nào để lần ra thuật giả đâu. Trừ yêu sư là như vậy đấy.」

Cách nói có phần chùng xuống ấy, khiến Tamaki cảm thấy không giống với phong cách của vị Nhân Đại Thần. Nhưng nghi vấn chỉ đến đó thôi. Vị đại thần đã bắt đầu chuẩn bị pha trà.

「Không cần lễ nghi rườm rà. Ngồi chỗ nào thích hợp là được.」

「V, vâng……!!」

Được đích thân gia chủ của một dòng tộc danh giá mời như vậy, Tamaki nào dám từ chối. Nàng nhanh chóng ngồi chính diện, cách lò trà một khoảng, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, bối rối không biết nên mở lời ra sao, chỉ dám ngẩng đầu nhìn vị đại thần trước mặt.

「Không cần căng thẳng thế đâu, ngồi khoanh chân cũng được? Muốn ngáp cũng chẳng sao. Chắc hẳn căng thẳng đến mệt mỏi rồi chứ?」

「Điều đó……ha ha.」

Lời ông nói tuy có phần phóng túng, nhưng không sai. Cuộc tiêu diệt yêu quái núi Ibuma, tuy cách kinh thành không xa, lại vô cùng hiểm nguy; mà buổi đầu trải nghiệm hôm nay, giữa bao ánh nhìn đổ dồn, cũng khiến nàng hao tổn tinh thần. Hơn hết, trong lòng Tamaki luôn có một vết thương chưa lành, bởi chính nàng là người đã tự cắt đứt chỗ dựa quý giá nhất của mình.

「…Giờ nghĩ lại, ta đã ép ngươi quá mức chăng? Quả là nhiệm vụ nặng nề. Xin lỗi, ta đã đưa ra đề nghị quá đột ngột.」

「Không phải thế đâu ạ……」

Cuộc đối thoại giữa họ chính là về trận chiến ở núi Ibuma, nơi Tamaki đã tiêu diệt con khỉ yêu và con sò quái.

…Vậy vì sao Hotoya Tamaki lại có thể trò chuyện thân mật cùng đại thần Hyakuyain thế này? Vì sao nàng lại nhận nhiệm vụ ấy? Câu chuyện phải ngược về vài tuần trước.

Sau khi hoàn thành đủ loại tạp vụ hỗn tạp được Âm Dương Liêu giao phó, Tamaki vẫn sốt ruột, bất ngờ gặp gỡ vị đại thần. Ông đi xem kịch lén. Bị bắt gặp, Tamaki đồng hành với tư cách hộ vệ, vị đại thần dịu dàng hỏi han nàng trong khoảng thời gian rảnh rỗi quý báu ấy.

Người nhân từ, người lập công đức. Người theo chính đạo, vương đạo. Gia chủ Hyakuyain thực thi chính sách từ ái, khiến Tamaki bất giác kể lể nỗi bất mãn, lo lắng, giận dữ, khát vọng của mình. Những bất đạo bất đức bất chính lấp đầy Phù Tang. Hoàn cảnh của những người dân bị áp bức. Sự thật bị chôn vùi trong bóng tối. Nạn nhân của dân chúng chồng chất vì hình thức và thể diện. Lời cảnh cáo tự trọng vì sợ đố kỵ và oán hận với công trạng. Và khát vọng tìm kiếm không thành vì quyền hạn của mình quá nhỏ… Bị Iruka ngăn cản, nàng chợt nhận ra mình đã buột miệng bao lời cấm kỵ. Những gì nàng nói ra chính là lời buộc tội Phù Tang, và phê phán vị Nhân Đại Thần.

Thế nhưng, ông chỉ lặng lẽ lắng nghe bằng tất cả thành ý, rồi khiêm nhường nhận lỗi, xin nàng thứ tội vì sự kém cỏi của chính mình. Với Tamaki, đó là lần đầu tiên nàng thấy một người quyền cao chức trọng như Tả Đại Thần có thể cúi đầu tiếp nhận phê phán thẳng thắn đến vậy, nàng không thể tin nổi. Hình ảnh ấy khắc sâu trong lòng nàng, khiến niềm tin đối với ông càng trở nên vững chắc.

 Và… vị đại thần đã đề nghị. Việc thăng tiến dưới trướng ông. Việc lợi dụng danh tiếng của ông.

Với Tamaki, đó quả thực là một cơ hội hiếm có, chẳng khác nào chiếc thuyền đưa nàng vượt sông giữa cơn hoạn nạn. Một người quyền cao chức trọng như Tả Đại Thần làm chỗ dựa, tầm quan trọng của sự che chở ấy, nàng sao có thể không hiểu. Dù không thể lợi dụng ông để làm điều trái phép, thì chí ít, nàng cũng có thể nhận được sự ưu đãi, quan hệ, hoặc những nhiệm vụ đem lại công trạng dễ dàng hơn. Tamaki không nhìn ra bất kỳ lý do nào để từ chối.

…Nếu phải nói thêm, thì có lẽ việc vị đại thần này là ân nhân của người bạn thân kia cũng là một trong những nguyên do khiến nàng vui lòng chấp thuận chăng? Dù sao đi nữa, đối với Tamaki, đây quả thật là một cơ duyên tốt đẹp vượt ngoài mong đợi.

「Hahaha, không cần phải tự hạ thấp mình đến thế đâu. Việc được có được sức lực của ngươi đối với ta cũng là may mắn lớn lao. Vụ việc ở Sekimachi… ta cũng đã nghe nói. Nếu có thể mượn sức mạnh đã đánh bại thần cách ấy, thì đây chính là lợi ích song phương rồi. Dĩ nhiên, ban đầu ta còn nửa tin nửa ngờ… nhưng qua nhiệm vụ lần này, ta đã biết đó là sự thật. Giờ thì thực lực của ngươi không còn gì để nghi ngờ nữa.」

「Chuyện ấy… chính ngài đã điều tra trước và cho mượn linh khí, nhờ đó mà thành công.」

Tamaki ngượng ngùng trước lời khen ngợi của vị đại thần, khiêm tốn đáp lại. Đó là sự thật.

「『Biraira』 đặc biệt hữu ích. Nếu không có nó thì không biết sẽ ra sao…」

「Cũng có ý định xem ngươi có giá trị đến mức ấy không. Và ngươi đã đáp ứng xuất sắc kỳ vọng đó. Chỉ vậy thôi. Và một điều sửa chữa. Những thứ ấy không phải cho mượn, mà là tặng cho ngươi đấy?」

「Cái, cái đó……!?」

「Nào, trà sắp sôi rồi, ngươi dùng món tráng miệng này đi. Đây là món ngon đấy?」

Trước khi Tamaki kịp phản ứng với lời nói động trời kia, ông đã nhanh tay đưa cho nàng một đĩa bánh trà. Mùi hương ngọt ngào khẽ lượn qua khứu giác. Bên trong là những viên kẹo tròn xoe, màu đỏ nhạt, loại đường trứng đỏ của thương hội Tachibana, một món ngọt nổi tiếng đang thịnh hành.

「Ơ… vâng, vậy tôi xin phép. …Ngon quá. À, không phải, ý tôi là!?」

Vì từ chối món được dâng là thất lễ, Tamaki buộc phải cầm lên, cho vào miệng nếm thử, vị ngọt dịu tan ra khiến nàng quên mất cả điều mình muốn nói. Nhưng rồi chợt nhớ, nàng liền bật thốt, giọng đầy hoảng hốt.

「Pháp khí… hơn nữa là linh đao cơ mà!? Hơn nữa, là phẩm chất trung đẳng trở lên!?」

Nếu là những món rẻ tiền hỗn tạp thì còn đành, nhưng linh đao mà Tamaki nhận được là loại thượng hạng trong số các pháp khí trung đẳng mà trừ yêu sư thông thường dùng làm vũ khí chính. Các pháp khí khác ngoài đao cũng tương đương. Gần như là độc nhất, ít nhất không phải hàng sản xuất hàng loạt có thể thay thế. Nếu cho mượn thì còn đành, nhưng dễ dàng tặng không là điều vô lý, ngay cả Tamaki, người mới bước chân vào giới này chưa lâu, cũng đã học được điều đó.

「Tất cả đều là những món nằm chết trong kho của Hyakuyain, từ lâu không ai dùng. Thay vì để chúng mục nát vô ích thì chi bằng để chúng phát huy tác dụng cho ngươi, điều đó ý nghĩa hơn nhiều chứ. Đồ dùng là để sử dụng mà, phải không?」

「Điều đó…… v, vậy thì giao cho những tay nghề cao trong lực lượng trừ yêu Phù Hộ Dân Chúng…」

「Ta không hề khinh thường họ đâu, nhưng đáng tiếc là tất cả đều là những người được thuê bằng tiền. Có kẻ lý lịch huyết thống phiền phức… nên khả năng mang pháp khí bỏ trốn không phải là không có. Dĩ nhiên ta có cho mượn làm phần thưởng, nhưng cũng phải xem xét kỹ lưỡng. So với số lượng pháp khí nằm im trong kho, thì hoàn toàn không thể xử lý hết được.」

「Vậy thì… cũng chẳng có lý do gì để giao cho tôi chứ?」

「Không, chính vì là ngươi đấy.」

Vị đại thần quả quyết, phủ nhận mạnh mẽ mọi hoài nghi của nàng.

「Đó là…」

「Ta đã nói rồi, ta luôn xem xét kỹ càng. Với địa vị như ta, xung quanh toàn là những kẻ biết lấy lòng, giả bộ tốt đẹp để tiếp cận. Bởi thế, rất khó để hiểu rõ thực trạng của thuộc hạ.」

Nói đến đây, ông mỉm cười khổ sở, như đang tự giễu chính mình.

「Vì vậy, khi ngươi thẳng thắn nói ra những điều bất mãn mà chẳng hề che giấu gì, ta thấy vui lắm. Ta vốn đã biết ít nhiều về con người ngươi, nhưng lần đó, được tận mắt chứng kiến, ta càng thêm tin tưởng. Ta muốn nâng đỡ ngươi, muốn đưa ngươi đến một tầm cao hơn nữa.」

Trên gương mặt thông tuệ và ôn hòa ấy, trong đôi mắt lại bừng sáng một ngọn lửa mãnh liệt. Tamaki cảm nhận được rõ ràng, một sức nóng tựa như ngọn lửa đam mê đang cháy bừng trong lòng ông.

「Chuyện ấy…… ngài đánh giá quá cao rồi. Tôi không phải là con người như ngài nghĩ đâu.」

Trước lời đánh giá từ vị Tả Đại Thần tràn đầy lòng nhân ái, luôn lo lắng cho thân phận dân chúng, Tamaki không thể thẳng thắn chấp nhận hết. Kỳ vọng lớn lao… chí hướng ấy chắc hẳn rất gần gũi. Nhưng quyết tâm và lý tưởng của chính mình hoàn toàn không thể sánh với vị đại thần này. Và liệu nàng có thể phát huy sức mạnh xứng với kỳ vọng ấy không…

「Nhưng ngươi không có ý định buông bỏ, đúng chứ? Nếu chỉ có ngần ấy chí khí, ngươi đã chẳng thổ lộ với ta, cũng chẳng nắm lấy tay ta. Phải không nào?」

「…」

Trước lời chỉ ra của vị đại thần, Tamaki chỉ có thể im lặng. Đúng là trúng tim đen. Vị đại thần gật đầu rạng rỡ. Trà đã sẵn sàng. Hương thơm nồng đậm lan tỏa trong phòng.

「……Nào. Đây là phòng trà. Đây là buổi trà đạo. Tay nghề của ta không bằng các bậc thầy, nhưng trước hết hãy thưởng thức đi.」

Không có lý do gì để Tamaki từ chối. Từ chối tách trà được chính tay Nhân đại thần rót cho chẳng khác nào vô lễ, thậm chí là kiêu ngạo. Nghĩ vậy, nàng liền chỉnh lại tư thế, cẩn thận nâng chén trà lên môi. Hớp một ngụm, rồi khẽ sững người, kinh ngạc nhìn về phía đại thần.

「Đây là… Thái Hồng Bổng, phải không ạ?」

「Đúng vậy. Một trong Bát đại danh trà,『Thái Hồng Bổng』. Đây là loại trà thượng hạng từ đại lục… ngươi đã từng uống chưa?」

「Haha… trước kia tôi từng được Cố vấn-sama cho thử qua một lần.」

Lúc còn là tiểu thư, Tamaki đã được học về trà đạo, và cũng từng nếm qua tất cả bát loại danh trà nổi tiếng. Chỉ là vì tâm trí đang xao động, nên mãi đến khi cảm nhận được hương vị nồng đậm đặc trưng ấy, nàng mới kịp nhận ra.

「Ừm…… tay nghề pha trà tuyệt vời. Xin lỗi, lẽ ra phải có nhiều thứ hơn, nhưng tôi không giỏi lắm.」

Vốn dĩ, lẽ ra phải thưởng thức bằng mắt, bằng mũi, bằng lưỡi vẻ đẹp của phòng trà, đồ trà cụ, và chính trà. Đáng tiếc là Tamaki chưa nuôi dưỡng được sự tinh tế đến mức ấy.

「Hahaha. Hôm nay không câu nệ lễ nghi. Đừng bận tâm. Nếu làm cho cứng nhắc thì chính là hình thức chủ nghĩa đấy… Thế nào? Kết hợp với điểm tâm có hợp không?」

Tiếng cười sảng khoái ấy xua tan cảm giác tội lỗi và xấu hổ của Tamaki. Và lời hỏi đầy tò mò. Tamaki cũng chỉ có thể cười khổ đáp lại.

「Thật sự là sự kết hợp tuyệt vời… Ah. Và nhiệt độ cũng vừa phải. Trà được làm nguội phù hợp với mùa hè.」

Dù là trên linh mạch, trong kết giới, nhưng mùa vẫn là hè. Trà nóng bỏng không được mong muốn. Trà được làm nguội một chút một cách cố ý ấy mang đến hơi ấm tuyệt diệu để làm dịu cổ họng Tamaki. Ở đó, Tamaki cảm nhận được sự tiếp đãi chân thành dành cho khách, không phải hình thức, không phải khoe khoang, không phải tự cho là đúng. Đúng là xứng danh Nhân Đại Thần.

「Lời khen ấy, ta xin nhận với lòng biết ơn. Nào, một chén nữa đi. Ta chuẩn bị trà thay thế nữa.」

「V, vâng, cảm tạ ngài.」

Theo lời khuyên của Tả Đại Thần, nàng uống trà và ăn bánh kẹo. Có lẽ vì sự ngại ngùng, căng thẳng cùng muôn vàn cảm xúc lẫn lộn, Tamaki vô thức tập trung toàn bộ ý thức vào việc ăn uống.

Ăn hơi quá đà rồi chăng?... Ý nghĩ chợt lóe lên, nàng ngẩng nhìn Đại Thần, và đập vào mắt là nụ cười ấm áp của ông. Vẻ mặt hiền từ khiến nàng chợt nghĩ, nếu ông nội còn sống thì hẳn cũng thế này đây.

「À… ừm…」

「Không sao, ta chỉ thấy ngươi ăn uống thật ngon miệng, khiến ta chợt nhớ lại chuyện xưa mà thôi.」

「Chuyện xưa… ạ?」

Là chuyện về con cái hay cháu chắt, em trai em gái, hay có lẽ là về người vợ quá cố của ông... Tamaki chợt nghĩ đến gia phả nhà Hyakuya-in, nhưng không được. Nàng không nhớ nổi. Chắc hẳn có một đứa cháu gái.

「Vậy thì… nếu ngươi cảm thấy ngần ngại khi nhận lễ vật là chú cụ, thì ta có thể thay thế bằng việc giao cho ngươi một nhiệm vụ khác, cũng có thể xem là cơ hội để thăng tiến. Dĩ nhiên, ngươi có thể cân nhắc kỹ nội dung trước khi quyết định.」

Và Đại Thần, hẳn là đã chuẩn bị từ trước, rút từ trong ngực áo một cuộn giấy nhỏ. Rồi ông đưa nó ra.

「…」

Tamma đón lấy cuộn giấy, tháo sợi dây buộc rồi mở ra xem. Nàng đọc kỹ từng dòng, gương mặt dần cứng lại, rồi ngẩng lên nhìn ông.

「Chuyện… chuyện khủng khiếp như thế này sao?」

「Đáng tiếc là sự thật. Bọn tội phạm đang lợi dụng nỗi bất an của dân chúng để tự tung tự tác trong bóng tối.」

「Khốn kiếp…!」

Tamaki lại nhìn vào cuộn giấy, nghiến răng ken két. Nàng thực sự thấy chúng quá đáng. Sao lũ vô tâm kia lại có thể làm được đến mức này, nàng không tài nào hiểu nổi.

「Sắp tới sẽ có cuộc truy quét lớn trong một buổi tế lễ. Kebiishi dường như định hành động một mình, nhưng ta e lực lượng không đủ, nên đã đề xuất bổ sung Phù Hộ Dân Chúng tham gia. Ngươi cũng sẽ cùng tham dự chứ?」

「Dĩ nhiên là có ạ!」

Nàng đáp lại đầy kiên định. Không đời nào từ chối. Dù người được yêu cầu không phải mình mà là hắn, hẳn nàng cũng sẽ nhận lời. Thậm chí giờ phút này, nàng còn muốn lao vào luyện tập hết sức để chuẩn bị cho nhiệm vụ.

「Trả lời hay lắm… Nhưng đừng vội vàng quá. Hôm nay chúng ta vẫn còn dư dả thời gian để ăn uống và trò chuyện vui vẻ. Hơn nữa, cần phải có lời thề chính thức để bổ nhiệm, phải không?」

「À…」

Theo lời nhắc của Đại Thần, Tamaki mới chậm chạp nhận ra. Đúng rồi. Nếu không thề trên giấy thề, vị trí của nàng sẽ mơ hồ. Với tình trạng hiện tại, chẳng hiểu sao nàng lại trở thành người chiến đấu bên cạnh Đại Thần. Không được.

「Đ, đúng rồi ạ! Xin lỗi ạ! T... Tôi vội quá...!!」

「Đó là biểu hiện của tuổi trẻ thôi, đáng yêu mà.」

Đại Thần vui vẻ chấp nhận lời xin lỗi. Ông đưa thêm trà và bánh kẹo, rồi từ giá sách sau lưng lấy ra một cuộn giấy khác. Có vẻ là cuộn giấy thề làm từ giấy linh.

「Khế ước này cần dùng huyết ấn, ngươi có đồng ý chứ?」

「T-Tôi sẽ cố gắng ạ…」

Khi được thông báo cần phải cắt ngón tay, Tamaki đáp lại một cách vụng về. Nàng không thích đau đớn, nhưng chuyện này thì phải chịu thôi.

「Nếu cần dao, dùng cái này đi. Lưỡi rất bén, vết cắt sẽ sạch, như vậy cũng mau lành hơn.」

『Trước hết, chẳng phải nên xem qua nội dung khế ước sao?』

「Eh!?」

「…」

Giọng nói thứ ba vang lên ngay sau câu nói của đại thần, khiến Tamaki giật mình. Đại thần chậm rãi quay đầu lại, tại lối vào phòng trà, một lão phụ nhân còn trẻ trung đứng đó, mỉm cười nhã nhặn.

Từ bao giờ? Từ đâu? Không, chờ đã. Người này...

「Người là…」

「Trang phục ấy… chẳng lẽ là Hắc Điệp Phu Nhân của gia tộc Onizuki? Danh tiếng của bà, ta đã nghe qua từ lâu.」

Đại thần điềm nhiên như một bậc đại nhân, quan sát vị khách bất ngờ và lập tức nhận ra thân phận bà. Rồi ông nói tiếp.

「Nhưng... hửm. Ta không nhớ đã mời bà đến. Rốt cuộc bà đến đây bằng cách nào?」

『Fufufufu…』

Cố vấn mỉm cười trước lời chỉ ra của Đại Thần, dùng quạt chỉ xuống chân mình. Không, không phải. Đó là một thức thần được tạo hình theo hình dáng bà. Khi Tamaki bước vào phòng, không có tàn tro từ giấy đốt. Vậy nên mới có chuyện này.

「Hiện thân bằng tàn tro của phù chú ư… Quả là danh bất hư truyền, một trong những thức thần sư hàng đầu Bắc Thổ. Quả đáng khâm phục.」

『Nhận được lời khen ngợi từ ngài, thật vinh dự. Đại Thần danh tiếng cao quý của gia tộc Hyakuya-in. Tôi là Onizuki Kochou, phu nhân của gia chủ Onizuki tiền nhiệm. Xin lỗi vì lời chào qua thức thần thế này.』

Trước lời ca ngợi kỹ thuật của Đại Thần, thức thần của Kochou đáp lại bằng cử chỉ tao nhã. Những động tác tinh tế đến mức không thể phân biệt với bản thân bà. Việc làm được điều đó từ tàn tro phù chú quả là thần kỹ.

「Vậy ra… mục đích bà đến đây là gì? Dùng thức thần mà tới, hẳn phải có lý do nghiêm trọng?」

『...Cô tiểu thư Hotoya bên kia là người mà gia tộc Onizuki chúng tôi đã thu nhận làm gia nhân. Còn tôi là người giám hộ của cô ấy.』

「E-eh, chuyện đó...!?」

Thức thần của Kochou giơ tay ngăn lời Tamaki, rồi tiếp tục.

『Dĩ nhiên, tôi đã nghe toàn bộ câu chuyện. Nếu là lời đề nghị trực tiếp từ Đại Thần, từ chối cũng là thất lễ... Tuy nhiên, khế ước huyết ấn là một ràng buộc tuyệt đối của chú pháp. Vì vậy, với tư cách người giám hộ, tôi mong được kiểm tra nội dung.』

Thân là gia nhân của Onizuki, đồng thời cũng là thành viên thuộc Phù Hộ Dân Chúng của Hyakuyain, trên thực tế, hai thân phận ấy hoàn toàn có thể song hành. Huống hồ đây lại là lời mời từ chính Nhân Đại Thần. Khi Tamaki lần đầu mang chuyện này ra bàn, những người trong Onizuki đều không có quyền phản đối. Trái lại, họ còn phải cảm tạ. Bởi trong đất Phù Tang, được hầu cận bậc đại quý nhân đứng ngang hàng với Thiên Hoàng là một vinh hạnh tột cùng. Ngay cả Cố vấn cũng không công khai phản đối, thậm chí còn tỏ vẻ tán đồng. Ấy vậy mà giờ đây…

(Có gì đó... phản ứng khác với trước đây?)

Sự cảnh giác kia, nếu là vì danh hiệu Hắc Điệp Phu Nhân, thì cũng là lẽ thường. Nhưng Tamaki cảm nhận được trong đó một điều khác biệt rõ rệt. So với trước khi nàng lên núi làm nhiệm vụ, thái độ của cố vấn đối với việc này dường như đã thay đổi hoàn toàn.

「Kiểm tra… sao? Vậy thì đáng lẽ các người nên báo trước. Dù gì bị người khác tự tiện vào dinh phủ, cũng chẳng phải điều dễ chịu.」

『Thật xin lỗi ngài. Dù sao tôi cũng quen việc trong thương lượng phải nắm thế chủ động, nên vô thức lại hành động như vậy. Mong ngài lượng thứ. Sau này, tôi sẽ gửi chút lễ vật để tạ lỗi.』

Lời biện minh của Kochou như đang đánh trống lảng, né tránh. Đại Thần lắc đầu thở dài, liếc nhìn Tamaki.

「…Còn tiểu thư Hotoya, ý ngươi thế nào?」

「À… ưm…」

Bị hỏi, Tamaki nhìn Kochou. Rồi nhìn Đại Thần, lại nhìn Kochou. Nàng suy nghĩ. Hành động của sư phụ giống như một người mẹ hay xen vào. Bị đối xử thế này khiến nàng thấy xấu hổ. Nhưng...

「…Xin nhờ người kiểm tra giúp.」

Tamma cúi mình thật sâu, lễ phép đáp lời. Cố chấp ở đây chỉ khiến mọi việc thêm rối rắm, với một kẻ quê mùa còn non kinh nghiệm như nàng, điều đó chẳng mang lại kết quả gì ngoài thất bại. Vì thể diện của mọi người, nàng buộc phải nhún nhường.

Ít nhất, nếu là anh ấy, hẳn cũng sẽ làm như vậy.

「…Hiểu rồi. Thế thì, xin hãy đọc kỹ từng chữ một.」

Đại Thần trải cuộn giấy và đứng dậy. Ông bước đến lối vào phòng trà có ranh giới kết giới, đưa cho thức thàn hình người. Thức thần cung kính cúi đầu nhận cuộn giấy. Rồi trước khi kiểm tra... nhìn xuống Tamaki.

「Cảm ơn con đã vất vả sau chuyến hành trình dài. Ta đã cho chuẩn bị xe rồi, sao con không về phủ Aimi một chuyến? Phòng tắm cũng đã sẵn sàng đấy.」

「…Vâng, con hiểu rồi.」

Nếu xe đã gửi thì từ chối cũng khó xử. Tamaki ngẩng nhìn Tả Đại Thần. Đại Thần mỉm cười hiền từ với nàng.

「Bằng hữu của ngươi hẳn cũng đang lo lắng. Hãy về nghỉ ngơi cho lại sức, rồi hãy trở lại phục vụ triều đình. Đừng quá vội, thời gian vẫn còn nhiều.」

「…Tôi xin ghi lòng tạ ơn.」

Trước thái độ khoan dung của Đại Thần, Tamaki cúi đầu sâu, bày tỏ lòng biết ơn. Nàng thực sự cảm thấy biết ơn.

「Một gia nhân thật tốt.」

『Phải. Là một cô gái thật ngoan hiền.』

Và Đại Thần với Phu Nhân khen ngợi Tamaki, dù là thiếu nữ quê mùa nhưng biết lễ nghĩa. Họ mặt đối mặt, mỉm cười, trao đổi ánh mắt lạnh lùng.

Cung kính hết mức, chỉ trang trí bằng lễ nghi và lời lẽ bề mặt....

-

「…Vậy thì, tôi xin phép」

『…phép~』

Xác nhận chiếc xe chở Tamaki đã khởi hành, tờ giấy hồi âm đặt trước mắt đã hoàn thành vai trò của nó và bùng cháy. Nó cháy hết chỉ trong chớp mắt, không để lại dù chỉ một mẩu tro bụi. Trong khoảnh khắc, nó chiếu sáng căn phòng tối tăm với không khí ngột ngạt, nhưng ngay lập tức bóng tối lại ập đến. Trong bóng tối ấy, tiếng thở ấm áp và đầy mê hoặc vang vọng.

『Ngươi đang làm cái trò gì thế, con ngốc này』

「Như vầy……được chưa?」

『Được quái gì mà được』

Khác hẳn với giọng điệu dành cho vị Đại thần ban nãy, Onizuki Kochou khẽ quay cổ lại, giọng thì lại đầy ngọt ngào nũng nịu.

『Giọng nũng nịu』

…Vị Đại thần và Tamaki, những người đang trò chuyện qua phù chú ấy, chắc hẳn không thể nào tưởng tượng nổi. Người phụ nữ trông như đầu ba mươi, thậm chí có thể nhầm là hai mươi nếu khéo léo trang điểm, chẳng hề mặc một mảnh vải che thân.

『Làm cà ri thôi』

Vì không tiếp xúc với ánh nắng nên làn da vẫn còn trắng trẻo và mọng nước, thân hình tất nhiên là có sự trao đổi chất của độ tuổi, so với cháu gái thì cánh tay, bụng, đùi, mông, ngực, toàn thân đều mũm mĩm hơn, nói hay thì là phong phú đầy đặn, nói dở thì là hơi đổ đốn dáng người. Với thân thể ấy, nàng ta đang ở tư thế bò tứ chi, ngực treo lủng lẳng như con bò cái, mông chổng lên cao, mái tóc buông xõa không búi nên trông càng thêm thảm hại, nhưng đồng thời cũng quyến rũ và khiêu khích không kém. Gò má ửng hồng và đôi mắt long lanh lộ ra qua kẽ tóc buông rũ càng nhấn mạnh điều đó.

『Không phải người sao?』

Với tư thế ấy, với biểu cảm ấy, nàng ngẩng nhìn lên. Người đàn ông đứng sau lưng. Hình dáng lờ mờ nổi lên trong bóng tối. Thân thể tráng kiện rắn chắc, làn da đầy sẹo, và ánh mắt nhìn xuống chính mình.

『Để lại dấu cắn nhé?』

「Ah, không sao cả. Giờ mà cố chấp phản đối cũng chỉ khiến người ta nghi ngờ. Chỉ cần nhắc nhở cảnh cáo là đủ.」

『Tiếc quá đi』

Chàng ta đáp lời. Bình thản, không hài lòng, như thể miễn cưỡng tự thuyết phục bản thân. Với cử chỉ ấy, Kochou cảm thấy áy náy đến tận cùng.

『Nếu muộn một chút thì thú vị biết bao』

「Xin lỗi… nếu thiếp nghe lời sớm hơn…」

「Ừ, đúng thật đấy」

「Nn!?」

『Kéo thêm đi』

Giọng nói lạnh lùng. Bị túm tóc giật mạnh, đầu bị kéo ngửa ra sau một cách thô bạo. Tiếng thở của chàng phả vào tai. Bụng nàng siết chặt. Chố đó run rẩy trong niềm vui sướng. Chỉ riêng hành động này thôi đã là khoái lạc vô thường rồi. Nhưng, thứ đến không chỉ là niềm vui. Lời trách mắng tiếp tục.

『Xé toạc luôn đi』

「Thật sự là suýt nữa rồi. Suýt nữa Tamaki bị lừa. Cô cũng hiểu chứ?」

『Thiếp từng bị kéo nhiều lắm đó』

Cuộn giấy khế ước mà Tả Đại thần lấy ra, thứ đó là cấm phẩm. Với những cử chỉ cụ thể, ám khẩu, cách buộc dây làm chìa khóa, nội dung bên trong sẽ thay đổi, thứ đó vốn dùng để truyền tải thông tin bí mật cho mật vụ triều đình, nhưng rồi kỹ thuật chế tác lan ra dân gian, dẫn đến việc các sản phẩm cải tiến bất hợp pháp được ngụy trang với hình thức và kiểu dáng không liên quan bắt đầu lưu hành khắp nơi.

『Bị xé toạc luôn cơ mà』

「Nếu không chặn ngang… Với tính cách của Tamaki, có lẽ cô ấy đã đóng dấu mà không kiểm tra kỹ nội dung rồi. Lúc đó, cô định chịu trách nhiệm thế nào? Hử? Với món đồ yêu thích quan trọng nhất của tôi mà cô lại hành động khinh suất đến thế à?」

「Chuyện đó, hức…」

『Lúc của thiếp thì chẳng ai lo lắng cả』

Lời truy vấn gay gắt không phải diễn kịch, mà là cơn giận rõ ràng. Trước sự thật ấy, trước lỗi lầm của chính mình, Kochou sâu sắc ăn năn, nhưng đồng thời không thể kiềm chế được sự hưng phấn và vui sướng trước tình cảnh này.

『Ghen tị quá đi mất』

…Chàng đã chấp nhận cháu gái. Chấp nhận tiểu thư thương gia. Khi được thông báo điều đó, nàng đã đến dinh thự. Và được giới thiệu như một cộng sự, nàng ngay lập tức đã trút hết mọi thứ của mình cho chàng. Rồi quỳ dưới chân chàng như chó cái, cầu xin sự phục tùng. Nàng đã lập khế ước với chàng.

『Ghen tị quá đi』

Bây giờ, nàng là của chàng ta. Thân xác này, trái tim này, sinh mạng này, tất cả dâng hiến cho chàng. Với mong muốn, nguyện vọng, mệnh lệnh của chàng, nàng không hề có chút nghi ngờ hay hoài nghi nào. Thậm chí không cần hỏi lý do. Chỉ cần dốc hết sức vì chàng thôi. Đồng thời, chàng cũng chịu trách nhiệm với nàng.

『Thèm quá đi』

Chàng ta ở trên, nàng ở dưới. Chàng ta là chủ nhân, nàng là nô lệ. Mối quan hệ giữa họ luôn như vậy. Chỉ cần khế ước không bị những kẻ không được phép biết đến phát hiện, họ phải hành xử theo đúng vai trò ấy. Biểu cảm của chàng khi được thông báo trước mặt họ là thứ khó lòng diễn tả bằng lời. Nàng có cảm giác như nhìn thấy cả vũ trụ phía sau lưng chàng vậy. Tuy nhiên… Sau khi liếc nhìn đám người hầu hạ xung quanh, cuối cùng chàng đã chấp nhận.

『Chỉ chấp nhận mình thiếp thôi』

Hình thái của hạnh phúc mỗi người mỗi khác… Nàng nhớ như in lời thì thầm của chàng như để thuyết phục chính mình. Chắc hẳn chàng đã trải qua vô số kinh nghiệm để thấm thía điều đó. Nàng hơi ghen tị, nhưng giờ thì không sao nữa. Chàng nhanh chóng thích nghi. Rất thành thạo. Chàng ngay lập tức trở thành vị chủ nhân hoàn hảo. Chủ nhân dịu dàng nhưng hành xử tàn nhẫn và lạnh lùng. Kochou biết. Sự huấn luyện vô tình của chàng thực ra có sự điều chỉnh tinh tế. Chàng ấy đang phục vụ. Đang phục vụ nàng.

『Trở thành của thiếp đi』

(Thế nhưng, chuyện này khác……♪)

『Chỉ là của thiếp thôi』

Nhưng lần này thì khác. Không có sự điều chỉnh nào cả. Cơn giận của chàng là thật, và chắc chắn sẽ không khoan nhượng. Đúng như chàngtừng phát hiện ra tình cảnh của đứa em gái và xả cơn giận lên đứa cháu gái vậy…

『Ihihi』

「Cô đang nghe không đấy?」

「Nnhi♪ X-Xin lỗi~!? ♪」

『Cái trống kìa♪』

Tiếng đập vào thịt da nảy nở. Với lời gọi gay gắt bên tai, Kochou thét lên tiếng rên rỉ vui sướng. Chắc hẳn chàng nhận ra suy nghĩ của nàng đang nhuộm hồng. Tay chàng không hề khoan nhượng. Chắc hẳn sẽ để lại dấu vết hình lá phong.

『Giống mẹ quá』

「Từ nay về sau, báo cáo từng chi tiết về Tamaki cho tôi. Để cô ấy không bị Tả Đại thần nuốt chửng, theo dõi từng hành động một. Cảnh báo cô ấy, và bằng mọi giá bảo vệ sự trong sạch. Hiểu chưa?… Làm cho tôi thấy đi」

「F-f-fuuu~…」

「Hiểu chưa?」

「Hya a, v-vâng… ♪」

『Thiếp cũng thế. Trống kêu hay lắm ♪』

Dù không cần nói cũng biết, nhưng cố tình lờ đi giọng chàng một lần là vì nàng muốn nghe thêm nữa. Giọng chàng ra lệnh cho nàng như người chồng, như danna, như chủ nhân, nàng muốn nghe điều đó.

『Giờ thiếp là người đánh』

…Thậm chí có thể tưởng tượng như người chồng trách mắng vợ vì con gái hư hỏng. Thật có lỗi với con gái nhưng lại khiến nàng cháy rực. Không có bà mẹ nào không vui khi con cái được lo lắng.

『Đứa trẻ hư thì bị đánh đét đét』

「Cô thật sự hiểu chưa… ?」

「Ổn thôi… Ổn thôi… ạ. Xin cứ giao cho góa phụ hèn mọn này ạ」

『Còn phồng phồng nữa』

Với chút bản chất lộ ra trong sự nghi ngờ của chàng ấy, nàng ra sức biện minh. Không muốn bị hắn coi là vô dụng. Với nàng, như thế là vô giá trị. Vốn đã là đồ cũ, gái già, không giúp được gì thì chẳng bằng đám trẻ. Điều đó là không thể chấp nhận.

『Trông giống bò-san quá』

「…Hiểu rồi. Tôi sẽ mong chờ đấy」

『Không được làm bẩn futon mà nhỉ』

Dù vẫn còn chút nghi ngờ nhưng chàng ấy đã chấp nhận. Tay đang nắm tóc buông ra. Cái đầu bị xoa rối bời. Chỉ thế thôi mà Kochou đã hạnh phúc đến ngất ngây.

『Để ta vắt cho』

…Nhưng vẫn chưa đủ. Vẫn chưa đủ. Thêm nữa. Thêm nữa. Thêm nữa đi.

『Ta sẽ nhận lấy hết』

「Làm ơn…」

『nhoàm nhoàm nhoàm』

Nàng ngước nhìn chàng bằng ánh mắt van xin, hết sức ngoan ngoãn. Dù có tuổi rồi mà vẫn nũng nịu như một đứa trẻ con. Huy động hết vẻ đẹp chỉ trẻ hóa bề ngoài. Sự thương xót đến ngay lập tức.

『……』

「Unnhya♪」

『Armstrong Jet Armstrong』

Nó xuyên qua đùi trong, vượt qua bụng đến tận phần dưới vú, đánh vào da thịt như nhảy nhót với sức nóng bỏng. Như sắt nung đỏ. Như thanh thép nung chảy mà nóng rực khiến toàn thân run rẩy. Dù không phải bên trong mà chỉ trên da, nhưng trong đầu nàng chợt lóe lên tia chớp. Lượng nước ngốc nghếch nhỏ ra từ bên trong thấm ướt chính nàng, và chàng từ gốc rễ. Làm ướt đẫm khu rừng của cả hai. Nàng kinh ngạc vì thân thể vẫn còn giữ được chức năng phụ nữ đến thế.

『……』

「Này. Thế này… nhé?」

『……』

Siết chặt đùi trong, kẹp chặt, cọ sát qua lại trước sau, nàng dốc lòng van xin nó. Không nhịn nổi nữa. Không muốn nhịn nữa. Ở tuổi này mà lại dâm cuồng đến thế. Nàng bị buộc phải nhận ra bộ dạng xấu xí của chính mình. Nhưng… Kochou tin chắc. Chàng là một người biết nuôi dạy bầy đàn.

『Fwaa. Vị sữa mẹ!』

「……」

「Nn, haa♪」

『Chàng là người lớn rồi』

Bị vòng tay quanh bụng. Bị kéo mạnh hông lên. Tư thế được điều chỉnh để mông chổng cao hơn, thuận tiện cho chàng hơn. Ý nghĩa của điều đó khiến ngực nàng phồng lên với kỳ vọng sôi sùng sục. Đôi chân đang giữ chặt mở ra một cách thảm hại. Trả tự do cho thanh thép của chàng. 

『Thiếp là trẻ con』

「……Tha cho tôi đi. Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt ấy」

『Vậy thiếp cướp lấy cũng được phải không?』

Giọng như thương hại. Và rồi, đầu nàng bị ép xuống, vùi mặt vào gối. Để chàng khỏi nhìn thấy khuôn mặt nàng nữa.

『Đúng là tà thần』

Nhìn vào gương mặt của một con cái là biết nàng mong gì, tình yêu ấy sâu đậm đến mức nào. Tình sâu như biển. Nguyện vọng khẩn thiết ấy, chàng không nỡ chối bỏ. Vậy nên chàng ấn xuống. Không phải thương xót, không phải thương hại, mà là chọn lựa của một con đực. Để giữ danh dự cho Kochou. Để che lấp cái hèn hạ nhơ nhớp của Kochou. Để che đậy thực tại dâm loạn.

『Dinh dưỡng đầy đủ♪ Linh khí cũng đầy đủ♪』

Không phải vì nàng đòi hỏi. Mà để cho phần phụ nữ trong nàng biết rằng chàng đang theo đuổi nàng với bản năng của con đực, để chiếm đoạt thân thể ấy.

『Ta là yêu quái mút sữa đây~』

…Để nàng hiểu rằng thân thể của nàng vẫn còn giá trị để cưỡng ép xâm phạm, chàng đang tiếp đãi.

『Uống nhiều chóng lớn♪』

(Aa, thật dịu dàng…)

『Trong dinh thự này, bất cứ lúc nào, ở đâu cũng uống thoải mái♪』

Nàng nghĩ chàng giống hệt người ấy. Thậm chí nghĩ có lẽ là kiếp sau của người ấy. Nàng thậm chí mong muốn điều đó là sự thật. Dù không phải… Nàng vẫn muốn nghĩ vậy.

『Muôn màu muôn vẻ, lớn nhanh như thổi♪』

Cuộc đời nàng đã luôn phải nhẫn nhịn. Tuổi đời không còn dài. Nàng muốn được một lần phơi bày cái bản ngã ích kỷ của mình. Đổi lại… nàng sẽ dâng trọn tất cả cho chàng.

『Kỹ năng đặc biệt của ta là để trẻ sơ sinh chết đói♪』

「~~~!!? Aaahhnn~~!?」

『Biến thành sảy thai hay hòm chôn xác cũng được đó♪』

Nàng rên rỉ những tiếng không thành lời trong gối. Nghĩ về người ấy trong ký ức. Nghĩ về chàng phía sau. Trọng lượng không khoan nhượng đè lên ngọt ngào đến thế. Nàng đón nhận chàng. Vui sướng trong nước mắt. Tầm nhìn tối đen ướt đẫm. Nàng vô thức cất lên tiếng rên rỉ và thét gào. Chàng không khoan nhượng. Giống như với những đám phụ nữ trẻ tuổi, chàng tận lực chiều lòng, đối đãi với nàng.

『Kukukuku. Đùa thôi mà?』

「Aahh~!!」

『Nhưng nếu chết thật thì vui lắm nhỉ』

Bàn tay đang ấn đầu thô bạo lại vuốt tóc như xoa dịu, Kochou rên lên. Nàng nhìn thấy ảo ảnh người ấy. Chính là giấc mộng nàng hằng mong bấy lâu với người ấy trên chiếu chăn. Người ấy hẳn sẽ làm thế. Vừa thô bạo, vừa dịu dàng yêu chiều nàng. Việc đó… khiến nàng vui sướng.

『Yên tâm đi. Ta sẽ lấy linh hồn đó để chơi đùa』

「Đồ phụ nữ ngu ngốc…」

『Giờ thì chưa thể lấy được máu của Onizuki…』

Với một kẻ đã sống cuộc đời đầy giả dối và che đậy như nàng, ngay cả những lời mắng chửi ngắn ngủi buột ra từ phía sau ấy cũng thấy ấm áp dễ chịu.

『Uống nhiều vào để lớn lên nhé?』

Ít nhất, đó là vì chàng quan tâm đến trái tim nàng… .

『Chỉ một chút nữa thôi, đến khi phù chú rách rưới này vỡ tan』

『Rồi cả nhà mình sẽ chơi kaogome vui vẻ nhé?』

『Thiếp sẽ hoà tan hết, nuốt trọn vào trong thiếp』