Đó là một cảnh đêm xưa tái hiện lại, ít nhất thì trong mắt Kayo là như thế. Mọi thứ hệt như một vở hí kịch lố bịch. Quả nhiên lịch sử luôn lặp lại. Lần đầu là bi kịch, lần thứ hai lại thành hài kịch.
Trước mắt nàng là người mình yêu nay biến dạng, thân thể bê bết máu, đối diện với tiểu thư sắc hồng, còn bản thân thì quỳ dưới chân như một vai phụ… Quả thật, vô cùng nhục nhã.
「Ahaha... haha... hahahaha...」
Tiếng cười khô khốc bật ra. Chỉ có thể cười. Kayo nghĩ rằng không có sự hủy hoại phẩm giá nào hoàn hảo hơn thế này. Nàng nhìn mọi thứ một cách khách quan. Đó là sự trốn chạy thực tại.
Vì anh, Kayo đã chuẩn bị hi sinh tất cả. Chuẩn bị đánh mất tất cả. Chuẩn bị buông tay, ném bỏ mọi thứ. Dù là tiền bạc, nhân tính, đạo đức, thậm chí gia đình, nếu cần, nàng cũng có thể hiến tế. Biết bao lần trong lòng nàng giằng xé, bàn luận, cân nhắc, nghiền ngẫm, rồi quyết ý và đi đến một kết luận.
Và kết quả của tất cả... là thế này. Chẳng thay đổi gì. Không, còn tệ hơn nữa.
(Tất cả đều nằm trong dự tính của cô ta sao...?)
Ánh mắt chứa đựng sự cam chịu và ghen tị hướng về nàng tiểu thư anh đào đang ung dung, đầy vẻ tự tin. Mọi thứ dường như đều nằm trong lòng bàn tay nàng ta. Bản thân Kayo chỉ là một chú hề ngu ngốc. Một bàn đạp. Một vai phụ trong câu chuyện. Không, có lẽ là vai phản diện.
(Một vai diễn thật hợp với mình...)
Dù biết anh không muốn, dù biết rõ thân phận mình, dù đã hy sinh bao nhiêu, nàng vẫn cố lao lên sân khấu làm nhân vật chính. Một người đàn bà độc ác như nàng, kết cục thảm hại này quả là xứng đáng...
「Nào, ngươi đang làm gì thế? Đến màn chính rồi đấy? Hãy dứt khoát lên chứ?」
「Ơ...?」
Từ phía sau, Kayo được ôm lấy dịu dàng, được nâng dậy, đứng lên. Nàng tiểu thư thì thầm bên tai nàng, đan tay, lòng bàn tay, những ngón tay vào nhau. Rồi như ép buộc, nàng ta trao cho nàng thứ gì đó. Đây là...
「Viên thuốc...?」
Không, Kayo nhận ra không phải. Một sợi dây khô héo... dây thừng? Dây thừng gai? Một khối dây được cuộn chặt? Cái gì đây?
「Tiểu thư, thưa tiểu thư?」
「Fufufu. Cứ làm đi. Ta đã nhường cho ngươi một màn trình diễn mà không cần đến bàn tay của mụ đàn bà kia. Một sân khấu rực rỡ nhất trong đời, hãy diễn cho thật tốt nhé?」
「...」
Nhìn nụ cười bất cần và đầy thử thách của Aoi, Kayo cúi xuống nhìn thứ trong tay mình lần nữa. Rồi nhìn anh. Thân thể anh bị xé toạc, cắt nát, thậm chí mất cả hàm dưới, khiến trái tim nàng thắt lại. Đối diện với tiếng gầm gừ trầm thấp của anh, nàng bước tới một bước, như bị ánh đèn dẫn dụ.
『◼️◼️◼️◼️……!』
「Tomobe-san……」
Anh lùi lại một bước. Một bước lớn hơn nhiều so với bước của Kayo. Khoảng cách càng bị kéo xa. Anh gầm gừ khe khẽ, như đang cảnh giác. Kayo, không hiểu vì sao, bắt đầu lẩm bẩm.
「Tomobe-san... xin anh... đừng chạy trốn. Đừng sợ hãi, xin anh.」
Giọng run rẩy, Kayo cầu xin. Nàng biết đó là một lời cầu xin vô lý. Chắc chắn trong tâm trí anh, tận sâu ký ức, những hành vi tàn nhẫn của nàng đã in sâu. Anh đang sợ hãi, sợ những gì nàng có thể làm. Nàng hiểu. Nhưng...!!
「Xin anh...! Em chỉ muốn cứu anh! Em chỉ muốn anh được vui vẻ, được hạnh phúc! Vì điều đó... à không, là nói dối. Thực ra em đã quá ám ảnh với anh rồi.」
Nàng vừa cầu xin vừa khẩn nài, bước lên một bước, lại bị anh lùi một bước, nhìn cảnh ấy rồi chính mình bật cười khinh miệt. Nụ cười tự giễu. Vì anh mà nêu cao ngọn cờ chính nghĩa, nhưng rốt cuộc chỉ để thỏa mãn dục vọng bản thân, đó là sự thật không thể chối bỏ.
Nhưng…… tuyệt đối không chỉ có vậy.
「Nhưng! Chắc chắn là em... vì anh...! Tình cảm đó, là thật! Dù anh thấy phiền, thấy khó chịu, thấy em xen vào chuyện của anh! Nhưng! Nhưng! Đó là thật... thật đấy!!」
Những lời ngắt quãng không phải do tính toán, mà vì nàng đang vật lộn để diễn đạt những cảm xúc đã bão hòa. Kayo khổ sở cố gắng đặt những ý nghĩ cuồng nộ, trào dâng vào ngôn từ. Với vốn từ nàng biết, dường như không thể nào truyền tải hết cảm xúc này. Ah, sao nàng không thể nói năng trôi chảy như bình thường...
「Vì thế, vì thế...!」
Lối nói năng trơn tru như một thương nhân thường ngày đã biến đâu mất. Diễn xuất khéo léo, sự quyến rũ ma mị cũng tan biến, chỉ còn lại một cô gái nhút nhát. Nàng vụng về bày tỏ cảm xúc, không mạch lạc, không logic, như một kẻ ngốc.
「Xin... đừng ghét em...」
Nàng thậm chí quên cả việc cho anh uống viên thuốc mà tiểu thư đưa, chỉ biết thốt ra những lời ấy. Trên bề mặt trơn tru như chiếc đĩa của đôi mắt kép duy nhất còn lại của anh, khuôn mặt thảm hại của nàng phản chiếu. Thật sự, thật sự thảm hại.
『……』
Im lặng. Im lặng. Im lặng. Một sự tĩnh lặng... tiếng gầm gừ như một tiếng thở dài.
「Ah...」
Thời khắc dường như kéo dài vĩnh cửu đã kết thúc. Người yêu dấu, giờ là cái xác tàn tạ, tiến lên một bước. Vì bước chân rộng, chỉ trong chớp mắt, anh đã áp sát Kayo, gần đến mức mũi chạm mũi. Hơi thở phả ra làm tóc nàng rung động, ẩm ướt. Đôi mắt lồi láo nháo, tiếng nước rỉ rả, anh mở miệng. Chỉ còn hàm trên, anh mở miệng hết cỡ.
Hàng loạt chiếc răng nhọn hoắt như lưỡi cưa lộ ra. Cái lưỡi tựa chùm xúc tu giun ngo ngoe. Mùi hôi thối khủng khiếp. Nước dãi rỉ ra, hòa cùng máu, đã kịp tạo thành vũng đọng trên sàn.
Lưỡi anh vươn ra, vụng về vuốt ve má thiếu nữ tóc màu mật ong. Như thể đang an ủi...
「Tomobe-san...!!」
Không chút do dự, Kayo lao mình về phía trước. Như thể sẵn sàng bị cắn chết, nàng đút cánh tay vào sâu trong cổ họng anh, gần như nhét cả đầu vào. Nhằm vào sâu bên trong, nàng ép thứ được trao cho mình... cho anh nuốt vào.
「...!!」
「Ara, thật không công bằng. Khác hẳn lượt của ta đấy chứ?」
Nàng cảm nhận được anh run lên như muốn nôn mửa. Hàm anh siết chặt lại, nhưng dừng lại ngay trước khi khép hẳn. Nếu anh phản xạ mà cắn xuống, có lẽ Kayo đã bị nghiền nát. Từ phía sau, Aoi tuyên bố đầy thích thú. Lúc nàng ta làm, nàng ta cũng bị cắn, dù chỉ cắn nhẹ. Song lời nói của nàng ta lại chẳng hề lộ chút để tâm. Dù là Kayo, dù là Aoi, mọi thứ anh trao cho, ngay cả khi là nỗi đau, cũng đều biến thành khoái lạc.
Và với Kayo, giờ đây, những chuyện đó chẳng còn quan trọng...
「Tomobe-san...!」
Không kìm được, nàng ngẩng mặt lên gọi tên anh đầy yêu thương, nhưng không có phản hồi hay đáp lại. Chỉ có anh, run rẩy. Anh bắt đầu run lên dữ dội. Quằn quại. Như thể có thứ gì đó đang hoành hành trong bụng anh. Không phải sư tử trong thân, mà là thần tử trong thân...
『◼️◼️◼️…◼️◼️◼️…』
Hơi thở. Tiếng thở gấp gáp. Rồi anh bỗng cứng đờ. Và rồi… thời khắc ấy đã đến.
『◼️◼️◼️◼️◼️◼️!!?』
Một trận nôn ra máu dữ dội. Kayo bị phủ từ đầu đến chân trong màu đỏ thẫm, đen ngòm. Bộ lễ phục cưới không còn chút trắng nào, nhuộm đen kịt, mái tóc màu mật ong cũng tương tự. Toàn thân nàng bị nhuộm trong mùi tanh tưởi ấm nóng.
Cảnh tượng giống hệt lần đó. Chỉ khác là lần này nàng không phải người đứng nhìn, mà là người trong cuộc. Nhận thức lại điều đó, nàng cảm thấy như được nhận thánh thủy rửa tội. Và rồi, như lần trước, điều đó tiếp tục xảy ra.
「Nn!!?」
Bản năng đã hiểu rõ. Nàng sẵn sàng đón nhận. Thế nhưng, khác biệt về thể hình khiến nàng ngả ngửa ra sau, suýt ngã ngửa, được Nhị tiểu thư giữ lại. Và nàng đón lấy. Đón lấy người yêu thương nhất.
Khác với lần trước, lần này chính nàng là người đỡ lấy anh.
「Tomobe-san...!!」
Hiểu được điều đó, chỉ riêng điều đó đã khiến Kayo xúc động, như thể dù chỉ là tạm bợ, nàng cũng được cứu rỗi. Toàn thân nàng run lên, nước mắt chực trào.
「...Thật đúng là đồ ngốc.」
「...!!?」
Những lời thì thầm bên tai khiến Kayo lần này nín thở. Trong khi bị máu tuôn như thác ôm lấy đầu, anh vuốt tóc nàng, khiến nàng mở to mắt. Không có khinh miệt, không có thù địch, chỉ là giọng nói ngán ngẩm nhưng bất đắc dĩ, khiến Kayo không kìm được, nước mắt tuôn rơi.
「Tomobe-san...!!」
Lời gọi tiếp theo không nhận được thêm hồi đáp, anh kiệt sức, trượt khỏi người nàng. Nàng vội vàng ôm chặt lại, nhưng sự chênh lệch về thể hình, cân nặng và sức mạnh khiến nàng bất lực. Thay vào đó, cả hai cùng ngã xuống sàn. Như bị đè ép, như trở thành tấm thảm, Kayo ngã sấp. Trọng lượng nặng nề của anh đè lên cơ thể mảnh mai của thiếu nữ. Áp lực. Nhưng điều đó chẳng còn quan trọng. Một khoảnh khắc hạnh phúc ngập tràn, rồi ngay sau đó là làn sóng cảm xúc tiêu cực ập đến.
「Tomobe-san! Tomobe-san...!!?」
Nàng chỉ biết gọi tên anh, người đang đè lên mình. Nàng xoa, lay anh. Không phản hồi, không đáp lại. Điều đó khiến nàng sợ hãi tột độ. Nàng ôm chặt anh. Van xin một câu trả lời. Hoảng loạn. Sợ hãi. Đáng sợ...!
「...Hãy chăm sóc cho chàng ấy. Nhanh lên nhé?」
Lời ra lệnh của Aoi. Phải mất một thoáng Kayo mới nhận ra đó không dành cho mình. Anh bị tách khỏi vòng tay nàng, được đỡ dậy, dìu đi, lôi đi. Hai thân hình trong bộ đồ bảo hộ khiến nàng thoáng chốc chưa nhận ra, mãi sau mới biết là hai con người nhân tạo của Juuyaku.
Lý trí hiểu rõ. Nàng lúc này không có ích gì. Giao anh cho họ là lẽ phải. Lý trí thì biết vậy.
「Không! Tomobe-san...!? Không, không, không...!!? Ư...!!?」
Cảm giác mất đi anh khiến nàng đau đớn, điên cuồng, nàng bật dậy, gào khóc, cố giật anh lại, nhưng một chiếc quạt đập vào trán, đẩy nàng ngã ngửa ra sàn lần nữa.
「Fufu」
「U…waaa…!」
Nụ cười lạnh lùng của nàng tiểu thư nhìn xuống khiến Kayo khóc nức nở, tuyệt vọng. Tự hào, kiêu hãnh, lòng tự trọng, tất cả đã tan tành, rách nát không thể cứu vãn.
Nàng nhận ra mình là kẻ thất bại, bất lực đến mức không thể làm gì...
「Đừng làm bộ mặt thảm hại thế chứ. Làm như ta là kẻ xấu không bằng?」
Nhìn xuống Kayo khóc sưng mặt, Aoi nhún vai, ngán ngẩm. Rồi nàng ta ra lệnh.
「Các ngươi, đã chuẩn bị nước nóng rồi đấy, lôi cô ta đi tắm ngay đi. Hôi lắm đấy? Dù là mùi của chàng ấy, nhưng cứ tẩy đi trước đã.」
「...Vâng.」
Kuzu, đại diện cho cả nhóm, đáp lời. Không mảnh vải che thân, để lộ cả làn da lẫn vùng kín, cô gái dòng dõi công khanh cúi chào hết sức. Những cô gái khác, vừa tái sinh, cũng không mặc gì, lảo đảo nhưng im lặng làm theo Kuzu, tuân lệnh một cách nghiêm cẩn...
「Kayo-sama... cùng đi nào...」
「Không... Tomobe-san... không...」
「Chúng tôi hiểu. Không sao... không sao đâu...」
「Giờ hãy cùng... làm ơn bình tĩnh lại, thưa tiểu thư...」
「Không...」
Những kẻ đã mệt mỏi rã rời dìu dắt nhau, mang theo Kayo đang bị đả kích đến mức chỉ còn biết thì thào những lời mê sảng, vừa vỗ về, vừa như những bóng ma yếu ớt mà rời khỏi căn phòng. Họ nép vào nhau, vai kề vai, như thể tìm kiếm hơi ấm con người. Tựa như đó chỉ là sự thay thế cho vòng tay mà họ thật sự khát khao…
Tiễn chàng đi rồi, thoáng liếc qua mấy cô gái u ám kia, thở dài một hơi, nhị tiểu thư Onizuki bắt đầu uể oải ra tay. Nàng liên tiếp tung ra các thức thần giản lược, hiện hóa thành hình, cho cầm lấy dụng cụ tẩy rửa, nhất là ôm theo những gói muối tẩy uế mạnh mẽ, để tiêu độc và thu dọn gian phòng đã trở thành thảm cảnh.
Thật sự là một cảnh tượng kinh khủng. Cả căn phòng ngập trong máu thịt. Mùi thịt nồng nặc. Ngay cả lò mổ cũng không thể kinh khủng đến mức này. Hơn nữa, cái xác khổng lồ đã bị moi ruột vẫn là một vấn đề khó xử lý. Thịt của nó quá thượng hạng, không thể dễ dàng vứt bỏ. Chỉ dựa vào thức thần đơn giản rõ ràng là không đủ sức.
「Cho nên mới cần ngươi ra tay, đúng chứ?」
Rục rịch, rục rịch. Cái xác thịt đổ sụp bắt đầu động đậy. Có thứ gì đó đang chuyển động bên trong. Với một âm thanh 「bục」, lưng nó bị xé toạc, và một thực thể xuất hiện cùng với luồng thần khí kinh hoàng.
『(-∀・) TA! ĐÃ GIÁNG LÂM ĐÂY!!』
…Giọng niệm thoại ngớ ngẩn ấy hoàn toàn không phù hợp với luồng sóng thần khí rực rỡ và thân thể khổng lồ, mạnh mẽ của nó.
「…」
Aoi bất giác nheo mắt, tự nhủ rằng mình không có lỗi. Nàng không phải người dạy dỗ nó. Tất cả là trách nhiệm của chàng. Nàng hắng giọng.
「Mau ăn hết đi. Nếu không, lũ quỷ sẽ cướp mất đấy?」
『(´゚д゚`) CÁI GÌ!? (≧ヘ≦) PAP LÀ CỦA TA! HỨC HỨC! (´・ω・) ỰC ỰC……(^ω^) NGON TUYỆT!』
Đáp lại lời Aoi bằng giọng niệm thoại ngớ ngẩn đến cùng cực, vị thần vội vã đâm nanh vào lớp vỏ của 「papa」 mình, bắt đầu hút chất lỏng trong cơ thể.
Thật là một giọng niệm thoại ngớ ngẩn, nhưng với những kẻ không nghe được nó, cảnh tượng này hẳn là đáng sợ đến mức nào. Một con nhện khổng lồ to bằng cỗ ngưu xa, phát ra thần khí, đang ăn ngấu nghiến. Nó tiêm độc từ nanh, làm tan chảy cả thịt để uống. Kinh dị.
『…!!』
『……!』
『(:゚皿゚) ĐÂY LÀ THỨ TA LẤY TỪ PAPA! (。・`з・) KHÔNG ĐƯỢC CƯỚP ĐÂU ĐẤY!』
「Các ngươi đang làm gì thế?」
Dây thừng đã lớn thành sợi dây khổng lồ và chiếc đinh nhỏ đang cố tranh ăn từ bên cạnh, cãi lộn ầm ĩ với con nhện. Aoi nhíu mày ngao ngán. Một vị thần lại đi tranh cãi ngang hàng với thứ nguyền cụ tầm thường và tsukumogami vớ vẩn. Nếu con nhện đời trước thấy cảnh này, e sẽ khóc đến sụp đổ mất.
(Dù sao thì, chúng cũng lớn lên đáng kể nhỉ. Thật sự ngoài dự đoán.)
Sợi dây mà Aoi từng trao cho Kayo, chính là bọn này. Ngay khoảnh khắc chàng tự bạo ở gia tộc Juuyaku, chúng đã nằm trong bụng chàng và bước vào trạng thái ngủ yên. Nói đúng hơn, con nhện quấn lấy chiếc đinh, rồi cả hai cùng bị sợi dây trói chặt, khô quắt lại như khúc mồi phơi khô, co rút thân thể đến cực hạn.
Kỳ thực, cứ để nguyên như thế mà phong ấn vĩnh viễn cũng là một cách. Nhưng nghĩ đến thân thể chàng, đó không phải là thực tế. Lá gan sống của ả đàn bà kia vốn là sinh vật, chẳng thể tồn tại lâu, lại chỉ là đồ tiêu hao. Cái trò ngụy miko của bà già kia cũng vậy, dùng một lần là hết. Xét cho cùng, con nhện này vẫn là thứ tiện lợi nhất.
…Thực tình, Aoi không muốn mắc nợ quá nhiều với ả đàn bà kia cùng bà già ấy. Onizuki Aoi vốn là phụ nữ của cảm xúc. Nhưng nàng chưa bao giờ lười biếng trong việc dung hòa cảm xúc với hiện thực.
Nàng chưa từng lười biếng trong việc ép hiện thực phải phục tùng cảm xúc.
(Chỉ cần không giết, thì mọi chuyện sẽ ổn thôi…)
Đó là mối liên kết khó chịu, một chiều buộc chặt số mệnh. Nhưng Onizuki Aoi là thiên tài. Không phải là không thể. Nàng đã nghĩ ra vài cách để phong ấn mà chẳng cần giết. Dĩ nhiên, chưa phải lúc đem ra thử. Trước khi chính thức ra tay, cần có sự luyện tập và thử nghiệm.
Cho nên… giờ nàng chỉ khẽ mỉm cười, khẽ lừa dối như vậy.
「Dù sao thì cũng phiền thật. Với thân hình to thế kia, làm sao có thể cùng chàng đi khắp nơi được chứ? Từ nay về sau, chắc chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà thôi nhỉ?」
『(´・ω・`)?………Σ(´Д` ) CÁI GÌ!?』
Ngẩng nhìn thân nhện khổng lồ, Aoi cất giọng trẻ con. Con nhện vốn đang vừa hút máu vừa cãi nhau với dây và đinh, bỗng khựng lại, sau đó mới hốt hoảng phản ứng. Hoàn toàn thật lòng, chẳng phải diễn trò. Nếu đời trước thấy cảnh này, e sẽ khóc không thành tiếng.
「Thật là khó xử quá đi thôi. Khó xử thật. Không thể dắt cô con gái bé nhỏ đáng yêu ngồi trên vai để dạo chơi ngoài kia, thật là chuyện buồn biết bao nhỉ~?」
『((( ;゚Д゚))) AWA AWA AWA! (≧ヘ≦) KHÔNG THỂ ĐỂ PAPA PHẢI BUỒN ĐƯỢC!』
Con thần nhện giật mình đến mức náo loạn ngốc nghếch. Dáng hình khổng lồ ấy run rẩy, hoảng hốt, rồi chợt như nảy ra một ý tưởng, lập tức phản ứng.
『( ゚д゚) HA! (-∀・) TA, NGƯỜI ĐẸP DỄ THƯƠNG ĐÁNG YÊU ĐÃ NGHĨ RA MỘT Ý TƯỞNG TUYỆT VỜI!』
「Thế thì tốt quá rồi.」
Con nhện mặt mày ghê rợn lại giả bộ nhắm một bên mắt làm duyên. Aoi trong lòng bực bội, nhưng bề ngoài vẫn giữ vẻ thản nhiên, chỉ thầm làu bàu, mau làm nhanh giùm cái.
『( ・`д・´) UOOO! HENSHIN!!』
Một tuyên bố vô nghĩa. Rồi nó phát sáng chói lòa trong khoảnh khắc, ánh sáng tan biến… và không có gì xảy ra? Không, không đúng.
「Thì ra là vậy.」
Bên trong rục rịch, rục rịch, rồi lưng nó nứt toác. Thứ xuất hiện là một con nhện lớn chỉ bằng lòng bàn tay đàn ông.
『(´,_ゝ`) PHÙ!!』
Con nhện đứng trên lớp「vỏ」vừa lột ra, ra vẻ tự đắc. Đó là sự cô đặc, nén chặt. Một lần lột xác để tăng mật độ. Phát triển. Củng cố sức mạnh. Thu nhỏ đến mức vừa đủ để vào lồng côn trùng. Hành động này tương đương với việc tái cấu trúc bản thân từ bên trong… có thể nói là một dạng thay đổi thực tại nội tại. Dù hành vi ngớ ngẩn, nhưng bản chất hành động này thật đáng kinh ngạc.
『(-∀・) GIẢM CÂN THÀNH CÔNG! GIỜ THÌ TA CÓ THỂ ĐI CÙNG PAPA RỒI!』
「Thế thì tốt.」
Aoi liếc nhìn con nhện đang khoe khoang rồi đáp lại bằng giọng khinh bỉ. Nàng ngán ngẩm vì lần nào nó cũng phát ra giọng ngốc nghếch vang thẳng vào đầu mình. Nó lại còn liên kết với chàng bằng mạng sống, tiềm năng không thể xem thường được, nên càng thêm phần khó chịu. Dù bất mãn, nàng cũng đành tận dụng nó tới cùng chừng nào còn có thể. Thế nhưng…
「…Thất bại rồi nhỉ. Cái này, làm sao bây giờ ta?」
『(´・ω・`)?』
「Là về vỏ của ngươi và của chàng đấy chứ」
『Σ(´Д` ) AH!』
Trước mặt con nhện sững sờ và Aoi đang thở dài, hai đống rác khổng lồ không thể xử lý bừa bãi đã xuất hiện…
-
Tỉnh dậy, trước mắt là một trần nhà xa lạ. Dây là lần thứ một trăm lẻ một tôi đối diện với một trần nhà như thế.
「Chẳng lẽ lại là khởi đầu một vòng lặp nữa sao?」
Tôi lẩm bẩm như thể đang đọc một câu trích dẫn, nhưng khi ngồi dậy với phần thân trên trần trụi và nhìn quanh, tôi chắc chắn rằng không phải vậy. Thật khó để diễn đạt thành lời... có lẽ vì tôi vô thức là một người quan sát nghi thức chăng? Cảm giác từ những lần trước mách bảo tôi rằng đây là điều khác biệt.
「Trong cả ngàn lựa chọn, lại đưa mình nằm đúng cái phòng y hệt thế này sao……」
Trong một khoảnh khắc, linh cảm xấu khiến tim tôi đập mạnh, thật tệ cho trái tim. Thực tế thì tôi đã quay vòng lại đây, nên có lẽ chỉ ngủ ở đây vài lần thôi, nhưng... cảm giác chẳng dễ chịu chút nào.
「Trước hết thì…… rốt cuộc đã thành ra thế này, là sao nhỉ?」
Lý do tôi đang nằm đây, toàn bộ sự việc, sự thật đằng sau nó. Tôi cần phải biết tất cả. Vì thế, tôi cố gắng nâng cơ thể đau nhức và rệu rã của mình dậy...
「Hm?」
「A…」
Và rồi tôi nhận ra sự tồn tại của một người đang ẩn mình dưới chăn, ánh mắt hai bên chạm nhau.
…Một cô gái Nam Man, mảnh khảnh, yếu đuối, chẳng lấy gì che đậy thân thể, chỉ khép nép nép dưới lớp chăn mỏng.
「Uwaaaa!!?」
「X-xin, chờ đã…!?」
「Uo!?」
Kinh ngạc. Xấu hổ. Đạo lý. Lý trí. Tất cả khiến tôi hốt hoảng muốn lao ra khỏi chăn, nhưng bàn tay kia đã kịp nắm lấy kéo lại, khiến thân thể tôi mất thăng bằng ngã nhào xuống. Cứ thế, tôi ngã phủ trùm lên người Kayo.
May mắn là tôi chống khuỷu tay để không đè nát cô ấy. Còn lại thì tệ hết chỗ nói. Đè lên một cô gái còn giữ nét trẻ con trên giường. Cả hai đều trần truồng. Hoàn toàn là vượt quá giới hạn… Nghĩ đến những hành vi phóng túng trong những vòng lặp đã tan biến như mộng ảo, giờ còn gì để nói? Chuyện đó là chuyện đó, còn chuyện này là chuyện này.
…Hơn cả, thứ đang chạm khẽ vào vùng bụng cô ấykia, thì không phải là mức độ của một kẻ quấy rối hay sàm sỡ nữa.
「Ờm...A-anh sẽ rút lui ngay đây!?」
「Đợi đã!」
Kayo hét lên ngăn tôi lại, như thể một tên trộm bị chủ nhà phát hiện đang cố chạy trốn. Lần ngăn cản thứ hai. Tiếng hét đầy tuyệt vọng. Lần thứ hai, tôi đang hoảng loạn cũng giật mình run rẩy và dần bình tĩnh lại.
「Đợi... xin anh, làm ơn. Cứ như thế này... hãy để em nói chuyện. Không được sao?」
Một cô gái nhìn tôi bằng ánh mắt van nài, vừa kiên cường, vừa buồn bã, vừa tự ti, vừa sợ hãi tột độ, vừa như cố lấy lòng... và hơn hết, với đôi mắt ngấn lệ nhìn lên, tôi làm sao có thể từ chối lời khẩn cầu ấy...
-
Từ góc nhìn bên ngoài, cảnh tượng này có lẽ trông giống như cuộc trò chuyện thân mật sau những phút giây gần gũi giữa một người đàn ông và một phụ nữ. Nhưng những gì Tachibana Kayo nói ra, nếu phải gọi tên, chính là lời tự thú, lời thú tội, và sự sám hối.
「Nghe vậy thì… em quả là đã tiêu xài tiền bạc sai cách quá rồi nhỉ?」
Nghe xong sơ lược toàn bộ tội trạng, ấn tượng đầu tiên bật ra khỏi miệng tôi lại là như thế.
「Chuyện đầu tiên anh nhắc đến là về tiền sao? Không phải là cảm thấy ghê tởm… hay khinh thường… hay gì đó tương tự sao?」
「Chỗ đó chắc là bản tính của anh rồi. aNH đã từng khổ sở vì tiền, nên dù thế nào cũng không khỏi chú ý đến chuyện đó.」
Căn dinh thự này, những cô nữ hầu, rồi tiền quyên góp, trang thiết bị, tiện nghi, chi phí tiếp đãi… thật sự, số tiền đó tương đương với bao nhiêu năm bán thân của tôi chứ? Cảm giác đầu tiên ập đến chính là sự ngạc nhiên trước việc cô ấy tiêu xài hoang phí đến thế. Một cô gái mê đắm cống nạp cho trai bao, đó là ấn tượng hiện tại của tôi về Kayo. Nếu không có tài kinh doanh và sức mạnh từ gia đình, liệu cô ấy có rơi vào cảnh làm gái bán hoa không? Ý nghĩ ấy khiến tôi không khỏi bất an.
「Em đã… cân nhắc kỹ lưỡng để kiếm được tiền trước khi cống nạp đấy chứ? Nếu không làm vậy, sao có thể tiếp tục được. Em đã suy nghĩ rất kỹ ở điểm đó rồi.」
「Trước tiên, Anh mong em suy nghĩ kỹ hơn về lựa chọn cống nạp đó chứ?」
「…」
Trước lời tôi chỉ trích, Kayo chẳng hề phản bác cũng chẳng biện hộ, chỉ lặng lẽ cúi đầu. Từ vẻ nghịch ngợm, kiểu cách tiểu quỷ thường thấy của cô ấy, sao bây giờ lại biến mất để lộ ra dáng vẻ ngoan ngoãn khó tin đến vậy, khiến tôi cảm thấy đôi phần khó xử.
「……Việc em yêu thương anh đến mức ấy, với tư cách đàn ông, tất nhiên anh cũng chẳng phải là không vui」
「Có phải em đã quá nặng nề rồi không? Cách làm của em… khiến anh không vừa ý sao?」
「Cả hai đều đúng cả」
Việc bị đổ vào một đống tiền khổng lồ, cách làm hy sinh nhiều người khác, và việc ép buộc người ta vào những lựa chọn đau đớn, tất cả đều không thể chấp nhận được. Tôi chỉ mong cô ấy thẳng thắn bày tỏ tình cảm… nhưng có lẽ điều đó cũng khó khăn.
(Vốn dĩ, thân phận đã khác biệt quá lớn rồi)
Nếu thổ lộ, có khi tôi đã bị ngăn cấm không bao giờ được gặp lại cô ấy nữa. Thậm chí, có lẽ cả mạng sống tôi cũng đã bị rình rập. Yêu đương khác giai cấp vốn là chuyện nguy hiểm như thế. Nhất là với tôi, lại càng dễ rước lấy phiền phức…
「Với lại… em nhận ra rằng mình chẳng thể thắng nổi. Trước tình yêu sâu nặng mà tiểu thư Aoi dành cho Tomobe-san, em hoàn toàn chẳng có cơ hội」
「Cái việc anh chỉ mới gần đây mới nhận ra tình cảm của cô ấy… mà em lại biết trước thế này, chẳng khác nào khiến anh trông như thằng mù không biết nhìn người」
「Thật xin lỗi…」
「Không, anh có trách móc gì em đâu」
Tất cả chỉ là vì tôi ngu muội, không hay biết, chẳng đoán ra được điều gì. Tôi vốn lúc nào cũng thế cả. Lúc nào cũng đợi đến khi quá muộn rồi mới hiểu được lòng người. Chính vì thế mà đã xảy ra chuyện kia…
「Chuyện đó…?」
「Tomobe-san?」
「Không… không có gì.」
「Nn…」
Cứ như thể vừa hồi tưởng lại điều gì, vừa như chợt nhận ra điều gì đó, thế nhưng tôi lại chẳng thấy có gì quan trọng hơn việc thấu hiểu thiếu nữ đang ở trước mặt này. Những nghi vấn tôi gạt sang một bên, rồi như để che đậy, tôi đưa tay xoa đầu cô ấy. Kiểu vuốt ve hơi thô bạo, gần như cào xới ấy, vậy mà Kayo chẳng hề kháng cự, chỉ ngoan ngoãn chấp nhận. Đôi mắt cô khẽ nheo lại, khe khẽ thở ra, để mặc cho tôi vuốt ve cứ như thể đó là niềm hạnh phúc lớn nhất đời mình.
Một hành động đầy ma mị, khơi gợi ham muốn kiểm soát và sự thỏa mãn của đàn ông…
「Đừng nói là em đang tính toán gì đấy nhé?」
「Eh…?」
「…Xin lỗi. Quên chuyện đó đi.」
Trước câu hỏi ấy, Kayo chỉ nghiêng đầu, đôi mắt mơ màng, như tan chảy ra, thái độ ấy chứng tỏ tất cả đều là bản năng trời sinh. Tôi đã suy diễn quá mức mà thôi. Bản thân tôi chỉ đang tự khinh ghét chính mình. Trên đời vốn có những cô gái tựa như quả cầu mềm mại kia, dù chẳng toan tính, chẳng mưu cầu, mà chỉ bằng dáng vẻ cuốn hút thôi cũng đủ khiến đàn ông lay động dữ dội. Sự quyến rũ bẩm sinh của Kayo, chẳng cần tô vẽ, chẳng cần diễn xuất, đã là ma tính khó cưỡng rồi.
Từ lần đầu gặp mặt, cô ấy đã sở hữu sức hút tự nhiên được mài giũa đến mức hoàn mỹ…
「Thật sự, em trở thành một người phụ nữ tuyệt vời…」
「Nn…」
Bàn tay đang vuốt đầu liền tự nhiên trượt xuống má cô. Tôi vờn mái tóc, khẽ áp ngón tay cái lên môi cô ấy chơi đùa. Dù hành động có phần thô lỗ, như thể đối xử với một món đồ sở hữu, nhưng mỗi phản ứng của cô đều đáng yêu đến mức khiến anh không thể không mê đắm.
Thật sự là một người phụ nữ tuyệt vời. Một cô gái thuận theo đến mức quá sức thuận tiện cho đàn ông. Cô ấy mê hoặc đến nỗi khiến tôi chẳng hiểu vì sao cô lại đem lòng yêu một kẻ như tôi. Mèo được cho vàng, heo được tặng ngọc trai, chính là vậy. Mọi yếu tố tạo nên cô đều khiến tôi thấy bản thân thật chẳng xứng. Ấy thế mà cô ấy lại say đắm đến mức dám vứt bỏ tất cả để hiến dâng cho tôi… chuyện ấy, hỏi có người đàn ông nào mà lòng kiêu hãnh không được ve vuốt? Ngay cả phụ nữ, có lẽ cũng sẽ mê đắm cô.
「Tomobe-san… em yêu anh. Em yêu, yêu lắm…… từ khi ấy, em đã luôn yêu anh… yêu anh vô cùng…」
Trong khi bàn tay tôi đang đùa bỡn, Kayo vẫn thổ lộ tình yêu. Những lời yêu thương cô ấy rì rầm như mê sảng. Cô trút hết tình cảm trần trụi, cùng với lòng kiêu hãnh đã vỡ vụn, phơi bày ra trước mắt.
「Xin lỗi vì em là một cô gái ngu ngốc… xin lỗi vì em chỉ biết thỏa mãn bản thân, vì ích kỷ… nhưng mà, nhưng mà… em vẫn yêu anh. Em yêu anh rất nhiều…」
「Ra vậy…」
Những lời chuộc tội, sám hối, van xin, và thổ lộ cứ tuôn trào. Nếu tôi thẳng thừng từ chối, có lẽ Kayo sẽ rơi vào tuyệt vọng không lối thoát. Trái tim vốn đã tan nát, rách rưới của cô, nếu bị trách mắng thêm nữa, sẽ chẳng khác gì bị giết chết. Chắc chắn tâm hồn cô sẽ chết, dù cơ thể vẫn sống.
「Tomobe-san… Tomobe-san…」
「Được rồi, được rồi. Ngoan nào, ngoan nào…」
Tôi không ghét cô ấy. Cũng không thấy phiền hà. Thật sự, tôi mang ơn cô ấy. Dù tình yêu vụng về của cô đã gây ra lầm lỡ lần này, nhưng nhìn vào sự tận tụy tổng thể, tôi không thể phủ nhận rằng mình đã nhận được vô vàn ân huệ từ cô. Nếu không có nghi thức của cô, cơ thể tôi có lẽ đã không thể tái sinh. Cô ấy chỉ thêm vào nghi thức đó chút tham vọng và dục vọng của riêng mình mà thôi.
Chính vì thế… tôi không nói ra câu trả lời. Chỉ khẽ an ủi cô. Nhưng, ấy lại là một sai lầm.
「Không, không… đừng an ủi em… Em sợ, em sợ lắm… Khi anh dịu dàng, em sợ. Em sợ lắm…」
Mắt sưng húp vì khóc, cô ấy vẫn nức nở, nhưng vẫn để mặc tôi đùa giỡn, an ủi, và nũng nịu. Tâm lý của cô ấy, có lẽ, vẫn dựa trên sự tính toán của một thương nhân. Phần thưởng tương xứng với cái giá phải trả. Với cô, niềm vui luôn đi kèm một cái giá. Dường như Kayo sợ hãi rằng việc được tôi an ủi sẽ kéo theo một khoản chi phí đáng sợ nào đó. Cô như đang run rẩy, lo sợ rằng đây sẽ là lần giao hòa cuối cùng, như một khoản tiền bồi thường để chia tay.
「…Anh không có ý định cắt đứt gì đâu.」
「Không… đừng bỏ em… đừng bỏ em…」
Dù tôi cố dỗ dành, Kayo chỉ càng thêm hoảng loạn. Cô dường như còn sợ hãi hơn trước những lời nói của tôi.
「Kayo…」
「Dối trá… tất cả là dối trá… Anh dịu dàng với em, rồi sẽ bỏ rơi em… Vì em là một cô gái phiền phức, đáng ghét, ích kỷ, nên anh chán ghét em… Đừng mà, hãy đối xử tệ với em… đánh em, đòi tiền em… xin anh, xin anh…」
Là bản tính của một thương nhân, hay là bản chất của chính cô? Kayo luôn nhìn mối quan hệ với người khác dưới lăng kính trao đổi ngang giá. Nhưng với tôi, tiêu chuẩn đó bị bóp méo. Trong mắt cô, tôi luôn ở vị trí cao hơn, còn cô ở dưới. Dù tôi có đối xử tử tế, đối đãi bằng thiện ý, với cô lại trở thành một nỗi sợ hãi. Cô ấy run sợ cái giá phải trả cho điều đó.
「Em sẽ làm được nhiều việc hữu ích… sẽ trở thành một người phụ nữ tiện lợi cho anh… Đừng bỏ chạy. Đừng ghét em…」
Cống nạp để được yêu thương. Dâng hiến để được ở bên. Bị đối xử tệ cũng được, chỉ cần được tôi để mắt tới… đó là nền tảng của cô. Vì thế, cô sợ hãi cách tôi đối xử với mình, nhưng đồng thời… cô vẫn có những cảm xúc của một con người bình thường. Được trân trọng, được an ủi, cảm nhận hạnh phúc, sự mâu thuẫn đó dường như tạo nên tâm lý bất ổn, vừa dễ tổn thương vừa khao khát bị tổn thương của cô. Thậm chí, tôi còn cảm thấy cô ấy như đang trở lại trạng thái trẻ thơ.
…Nói cách khác, cô ấy đang bất ổn về mặt cảm xúc.
「Đúng là một cô gái phiền phức, em đấy…」
「Xin lỗi… xin lỗi… xin lỗi…」
Cô ấy chỉ biết sợ hãi, xin lỗi, tuyệt vọng, và chắc chắn còn tự ghê tởm bản thân. Nhìn cô ấy như vậy, đến người ngoài cũng cảm thấy đau lòng. Nếu là một kẻ ác nhân không chút khoan nhượng, chắc hẳn sẽ lợi dụng cô đến cùng.
「Kayo….」
「Hả… a!」
Vì thế, tôi ôm chặt lấy cô ấy.
「Tomo… be-san…」
「Đừng nói gì cả. Cứ để anh ôm.」
Cô ấy định nói gì đó, nhưng tôi dùng ngực mình che kín mặt cô, xoa đầu cô để buộc cô im lặng. Cách ôm này gần như là đè ép cô.
Đó là một cách thể hiện tình cảm nguyên thủy. Bao bọc lấy đối phương, dùng hơi ấm của da thịt để lấp đầy và khiến cô im lặng. Cả hai không mặc gì, nên hành động này càng mang tính bản năng động vật hơn. Trực tiếp, mạnh mẽ truyền tải ý định tình cảm đến đối phương. So với việc dùng lời nói, cách này hẳn sẽ hiệu quả hơn với Kayo lúc này.
「…!」
Cô ấy ngừng kháng cự, ngừng nói, và ngoan ngoãn chấp nhận. Cô vòng tay ôm tôi, dạng chân để đan xen, dùng cả cơ thể để đón nhận tình cảm của tôi. Cảnh tượng ấy, chẳng khác nào một con nhện ôm chặt con mồi. Thậm chí, nó còn có phần buồn cười.
…Cả hai cứ ôm nhau như thế, không biết đã qua bao lâu. Có lẽ đã hơn một khắc? Không ai nói một lời, chỉ trao đổi hơi ấm, nhịp tim, và những hơi thở, cảm nhận lẫn nhau.
「…Giờ ổn chưa?」
「…Vâng. Cảm ơn anh.」
Không có gì là vĩnh cửu. Khi tôi tuyên bố kết thúc, Kayo dù luyến tiếc nhưng vẫn chấp nhận. Cô ấy không phải là người phụ nữ không hiểu rằng mọi thứ có khởi đầu thì cũng có kết thúc.
「Ôm em mà lại được cảm ơn, đúng là chuyện buồn cười… Nhưng anh không ghét đâu nhé? Coi như là đặc quyền.」
「Em cũng vậy… Thậm chí còn muốn được anh ôm chặt hơn nữa. Không được sao?」
「Không phải không được, nhưng… ôm liên tục thế này thì mệt lắm. Tư thế này khó chịu.」
「…Thật ra em cũng thế.」
Cả hai trò chuyện như đang đùa giỡn. Cuộc đối thoại này gần gũi hơn, giống như tình thân hơn là tình yêu thể xác.
Tôi biết rằng Kayo không áp dụng nguyên tắc trao đổi ngang giá với tất cả mọi người. Với cha mẹ hay bà quản gia già, với những người thân trong gia đình, cô vẫn nũng nịu mà không hề toan tính. Tôi đã nhìn thấy điều đó.
(Gia đình, sao……)
Vừa để cô dựa dẫm, tôi vừa dấy lên một thoáng cảm xúc. Trước tiểu thư đang trong vòng tay, tôi chợt thấy ghen tị, thậm chí muốn đòi hỏi cô ấy một cái giá nào đó.
「…Có muốn em tạo dựng một gia đình cho anh không?」
「…Anh nói ra miệng à?」
「Vâng.」
「Ngượng chết đi được.」
「Nhưng đáng yêu mà.」
「…Em lại định quyến rũ anh đấy à.」
Vẻ tinh quái thường ngày của cô ấy dường như đã trở lại. Nhưng để trừng phạt sự bộc bạch trần trụi ấy, tôi khẽ véo má cô. Làn da má mềm mại, đàn hồi bị kéo ra, nhưng Kayo như thỏa mãn, tan chảy, để mặc tôi làm gì thì làm, miệng còn chảy cả nước dãi như một đứa trẻ.
「Defuhedo……」
「Đừng có mà ‘Defuhedo’. Cảnh này mà bị ai nhìn thấy thì rắc rối to đấy. Huống chi, em nghĩ anh có thể toàn thây nếu để chuyện này đi xa hơn à?」
「Nhưng nếu không ai biết thì đâu có vấn đề gì, đúng không…?」
「Em, cái tính đó của em đấy…」
Tôi dừng việc nhéo má,chuyển sang vỗ nhẹ vài cái. Dù đó là hành động để dạy dỗ đạo đức, nhưng với cô, dường như nó mang ý nghĩa khác. Mỗi lần bị vỗ, cô lại rên rỉ, đắm mình trong khoái cảm… Ôi, thôi nào.
「Cứ hở ra là lại quyến rũ anh…」
「Ara, hai người đang nói chuyện tình tứ à? Ăn gian đấy nhỉ」
「!?」
Ngay sau khi than thở về sự quyến rũ bẩm sinh của cô gái Nam Man, một mùi hương ngọt ngào, giọng nói dịu dàng và cảm giác mềm mại đồng loạt ập đến từ phía sau. Bị ôm chặt từ lưng, tôi giật mình kinh ngạc. Tôi không hề cảm nhận được dù chỉ một chút khí tức.
Một khoảnh khắc sau, tôi mới nhận ra người đó là ai…
「Aoi…?」
「Đúng rồi, là Aoi đây. Hay là chàng còn nhớ ai khác từng ôm chàng thế này? …Chắc hẳn là có rất nhiều người rồi chứ gì?」
Khi tôi thận trọng ngoảnh đầu lại, khẽ gọi tên, nàng tiểu thư tóc hồng cười khúc khích như tiếng chuông lanh lảnh, mang theo vẻ tinh nghịch. Mái tóc cô buông xõa, chạm vào đầu và vai tôi, tỏa ra mùi hương nồng nàn. Đó là mùi hương thấm đẫm từ nước hoa.
Nhưng khoan, không phải chuyện đó…
「…Có phải… hơi gần quá không?」
「Gần? Không chỉ là hơi gần đâu?」
Đúng nghĩa là dính sát vào nhau. Bình thường, ngay cả đầu ngón tay cũng không được phép chạm vào trong mối quan hệ này. Thậm chí, chỉ cần bị buộc tội đơn phương, tôi có thể bị chém đầu vì khoảng cách này. Hơn nữa, đây là…
「…!? Mà khoan, tại sao lại ăn mặc thế này!?」
Tôi xấu hổ chỉ ra diện tích da thịt lộ ra từ cổ trở xuống. Cô ấy đang trong trạng thái hoàn toàn như lúc mới sinh. Nói cách khác, hoàn toàn khỏa thân, không một mảnh vải che thân.
「Tại sao à? Vì vừa tắm xong, chẳng phải rõ ràng sao? Mùi hương này, là từ nước tắm thơm dấy? Không kìm được mà tắm lâu hơn bình thường đấy.」
「Hà…」
Nhờ lời cô ấy nói, tôi mới nhận ra tóc cô còn ướt, má cô ửng hồng, và làn da cô ấm nóng. Chắc hẳn vì ngâm mình lâu, cơ thể cô như tích tụ một lượng nhiệt lớn.
Không, không phải chuyện đó…!!
「Khoan, như thế kỳ cục… ư!?」
「Đừng có mà bắt bẻ thô lỗ thế. Chàng cũng đang đè lên cô tiểu thư kia mà, đúng không? Hơn nữa… chàng đã biết rõ cảm xúc của thiếp từ lâu rồi còn gì?」
Aoi đặt ngón tay lên môi tôi, mỉm cười đầy tự tin, khiến tôi không thể phản bác thêm. Cô ấy đã đánh trúng điểm mấu chốt. Vở kịch của gã hề đã kết thúc.
Từ đây, chỉ còn những lời bộc bạch chân thật…
「Aoi, tôi…」
「Thiếp là công cụ của chàng. Vì tham vọng, mục đích, sự trả thù của chàng, thiếp là một công cụ tiện lợi. Một người phụ nữ thuận tiện. Giống như cô gái Nam Man kia. Như vậy chưa đủ làm chàng hài lòng sao?」
Đoạt lời trước tôi, liếc sang Kayo, rồi quay lại nhìn thẳng, không hề hoa mỹ, Aoi thẳng thắn phơi bày vị trí của mình. Nói rõ mối quan hệ giữa tôi và cô ấy.
「…Dù đã tuyên bố trong cơn mưa đó, nhưng nói thế này không giống tính kiêu ngạo thường ngày của cô chút nào. Hợp tác để trả thù thì không nói, nhưng cô cần phải nói đến mức đó sao? Không còn chút lòng tự trọng nào à?」
「Lòng tự trọng? Thiếp đã dâng hết cho chàng rồi. Với lại, nếu không có chàng, thiếp đã chẳng còn tự trọng, chẳng còn trinh tiết, chẳng còn thanh tâm, chẳng còn lại thứ gì cả」
「Có lẽ vậy. Tôi đã cố gắng bảo vệ cô, nên hãy trân trọng nó đi.」
「Vì thế nên thiếp giữ gìn tất cả để dành cho chàng đó?」
「Tha cho tôi đi…」
Đối đáp qua lại với Aoi, hễ tôi nói một thì cô ấy trả lại mười. Có lẽ đây cũng gọi là một loại yandere chăng…? Nguyên tác thì vốn công kích và áp chế nhiều hơn, nào ngờ giờ lại xoay ngược hẳn thế này. Lại còn đối tượng là tôi nữa.
「Cô… con mắt chọn đàn ông tệ quá đấy? Cả Kayo cũng vậy, khẩu vị nặng thật」
Nếu là lợi dụng tôi làm quân cờ để trả thù cha mẹ hay gia tộc, tôi còn có thể hiểu. Nhưng đây thì khác. Cô ấy trao thân trọn vẹn. Hiến dâng toàn bộ. Với một kẻ hèn mọn như tôi, đó là thái độ không tưởng.
「Phủ nhận sở thích yêu đương của người khác, chàng không thấy là không hay sao? Hơn nữa, tự hạ thấp bản thân như thế… chẳng phải là xúc phạm phụ nữ sao? Chàng hẳn cũng hiểu cảm giác khó chịu khi người con gái mình yêu tự hạ thấp mình mà?」
Đúng là chí lý. Tôi chẳng thể phản bác lấy một lời. Hiểu được, nhưng… với thân phận hiện tại, tôi khó mà nhìn cô ấy bằng con mắt bình thường được.
「Được yêu bởi những người phụ nữ như cô và Kayo, đúng là niềm vinh hạnh của một người đàn ông… nhưng những chuyện quá tốt đẹp luôn khiến người ta phải cảnh giác.」
「Về chuyện đó, chàng chỉ có thể tin tưởng thiếp thôi. Chúng ta đâu có thời gian để xây dựng lòng tin từ từ chứ? Thiếp muốn chàng tin tưởng qua những hành động của chúng thiếp.」
Nói rồi, Aoi dồn trọng lượng cơ thể lên người tôi. Nặng, nhưng là một cảm giác dễ chịu. Toàn bộ sự tròn đầy, phong phú của cô ấy áp sát truyền qua, đối với đàn ông mà nói, đó quả là cực lạc.
「Thiếp đang tự hạ mình như một ả bán hoa vì chàng đấy. Hãy tin vào nỗ lực của thiếp một chút nhé? Hay trong đầu chàng, Aoi kiêu ngạo kia có thể vì âm mưu mà chịu hạ mình dùng đến thân xác?」
Cô ấy vòng tay qua, cố gắng dính sát vào tôi hơn, như muốn khiến tôi nhận thức rõ về cơ thể cô. Một tiếng thở dài đầy quyến rũ vang lên. Hơi thở ấy là bằng chứng rằng Aoi đang bị kích thích bởi cơ thể tôi.
「Nỗ lực để tin tưởng, hử… Nếu tôi không làm thế thì sao?」
「Thiếp sẽ nổi giận… Có lẽ thiếp sẽ làm gì đó bất lợi cho chàng để thu hút sự chú ý của chàng đấy.」
Giọng cô ấy vang lên khoái trá, song tôi lại chẳng cho là chuyện đùa. Ánh mắt bất giác trừng gắt, rồi tôi lại thôi.
「……」
「Fufufu. Gương mặt thật đáng sợ」
Nụ cười của Aoi chẳng hề vương chút lo sợ. Thái độ ấy khiến tôi khó chịu tột cùng. Khiến tôi muốn tát mạnh, muốn đè xuống mà dạy cho cô ấy hiểu. Có lẽ chính cô cũng ý thức được điều đó mà vẫn cố tình ra vẻ. Onizuki Aoi, cô gái ấy, từng mảnh nhỏ cấu thành con người cô đều quá mức quyến rũ đối với đàn ông.
「Khi phụ nữ điên cuồng vì yêu, họ thường làm những điều ngu ngốc thôi. Như cô gái kia kìa.」
Aoi liếc sang Kayo, buông lời châm chọc. Tôi nhíu mày, gặng hỏi tiếp.
「Cô cũng… không, chẳng phải chính cô đã xúi giục sao?」
「Thiếp không phủ nhận. Nhưng sự thật là cô ấy cũng có tố chất. Dù thiếp có giỏi đến đâu đi nữa thì cũng chẳng thể khiến những cô gái hoàn toàn không hề có lòng dạ ấy dám đem cả sinh mệnh hay tài sản ra đặt cược. Với lại, nhờ mối liên kết giữa chúng ta, chàng hẳn đã hiểu được nguyên nhân rồi chứ?」
「…」
Trong giấc mộng Bách Độ Tham Bái, cảnh tượng hỗn loạn, cuồng nộ và tiệc tùng hòa quyện. Những ký ức, những cảm xúc của các cô gái mà tôi chứng kiến trong đó, đến giờ tôi vẫn nhớ. Làm sao quên được. Và cả niềm hạnh phúc tràn ngập trong họ khi bị lôi kéo, khuất phục, bị chi phối, tôi cũng nhớ rõ.
Con người liệu có thể dâng hiến đến mức ấy sao. Có thể cống hiến đến mức ấy sao. Có thể chấp nhận sự chi phối của kẻ khác, si mê kẻ khác, và rồi… yêu đến như thế sao. Điều đó đã in sâu vào tôi, khắc cốt ghi tâm.
「So với những cô gái đó, tình cảm của thiếp và cô tiểu thư mà chàng đang đè lên còn sâu đậm hơn nhiều. Chính vì thế mà thiếp mới dựng nên cả một dinh thự thế này.」
Phải không nào? Aoi hỏi, liếc nhìn Kayo. Cô gái mảnh mai trong vòng tay khẽ gật đầu đầy buồn bã. Chỉ chừng đó thôi, tôi cũng cảm nhận được nỗi lòng cô ấy dành cho tôi đau đến tận xương tủy. Tình yêu giữa hai người ấy cũng không hề dối trá.
「Thực ra, thiếp cũng đang kiềm chế rất nhiều.」
「Kiềm chế?」
「Đúng vậy. Thiếp ghen tuông và ích kỷ hơn chàng nghĩ rất nhiều. Nếu được, thiếp muốn xóa sạch cái tên Onizuki khỏi thế giới này. Trong Onizuki của chàng và thiêp, bọn chúng không cần thiết.」
Đó là lời bộc bạch chân thật không chút che đậy của Onizuki Aoi.
「Điều đó…」
「Thiếp cũng không chịu nổi việc chàng dính dáng tới ả đàn bà khác. Chỉ cần chàng nói chuyện với chúng, hay chạm mắt với chúng, ngực thiếp như thắt lại, khó chịu đến cực điểm. Chỉ cần chàng nghĩ đến người khác ngoài thiếp thôi, thiếp đã thấy buồn, thấy tức, thấy uất ức rồi」
Ghen tuông tới hẹp hòi. Nhưng đồng thời, đó cũng chính là bản chất của Onizuki Aoi. Cái cốt lõi ấy, hẳn mãi chẳng đổi thay.
「Nếu được, thiếp muốn nhốt chàng ở đâu đó. Cứ thế, cả hai không mặc gì, suốt ngày, suốt năm, chỉ muốn quấn lấy nhau.」
Aoi nói. Cô ấy muốn cả hai biến thành dã thú, chỉ truyền cho nhau hơi thở, thân nhiệt, dịch thể để duy trì sinh mệnh. Mãi mãi nối kết trong ái tình, thụ thai rồi vẫn cứ như loài thú hoang, tham lam yêu đương không dừng.
「Dù là mười hay hai mươi đứa con, không, cho đến khi cơ thể thiếp tan nát, thiếp vẫn muốn tiếp tục. Cùng chàng tạo ra một Onizuki mới, dùng dòng máu của chàng để chiếm lấy Onizuki đáng ghét này. Sau đó, trong góc sâu của dinh thự, cắt đứt mọi liên hệ với thế tục, mãi mãi đắm mình trong dục vọng cùng chàng. Những kẻ đến gần chàng, thiếp sẽ giết hết… điên rồ, đúng không?」
「Ừ. Điên thật.」
「…Một mỹ nhân đang nói những lời tục tĩu thế này, chàng không thể phấn khích hơn chút sao?」
「Được yêu đến mức điên cuồng… ừ thì, tôi nghĩ đó là niềm vinh dự của một người đàn ông.」
「Trả lời kiểu nước đôi thế à.」
Cô khẽ nhún bờ vai trần, nụ cười tự giễu thoáng hiện, rồi buông ánh mắt như buông xuôi nhìn tôi.
「Với chàng, một kẻ như thiếp chẳng thể nào tha thứ được, phải không?」
「Nếu một đứa trẻ mà tôi vất vả cứu lấy lại sa xuống địa ngục… thì đúng là không thể tha thứ」
「Yên tâm đi. Vì thiếp đã trọn vẹn rơi xuống vì chàng rồi, nên sẽ cố nhẫn nhịn cho chàng」
Aoi bật cười, tiếng cười thấp thoáng mị hoặc, rồi rúc vào vai tôi nũng nịu.
「Thiếp biết chàng là người có lương tri. Vì thế, thiếp sẽ không vô cớ làm hại người khác. Thiếp hứa đấy.」
Đó là một lời hứa tưởng chừng bình thường, nhưng đối với Onizuki Aoi thì chẳng khác gì một sự nhượng bộ phi thường. Cô ấy khẳng định rằng, bởi vì có tôi, chỉ bởi vì tôi, cô ấy mới chịu kiềm chế dục vọng của chính mình.
「Vậy tôi là cái phanh gắn ngoài của cô à?」
「Có lẽ vậy. Nên hãy nắm chặt tóc thiếp đi. Bím tóc có dễ kéo hơn không?」
「Là dây cương chứ?」
「Cũng tương tự thôi mà?」
「Khác hẳn đấy!」
Cuộc đối thoại trở nên thoải mái hơn. Aoi lại cười khúc khích, rồi tiếp tục.
「Nhưng mà chàng cũng là con người, chẳng phải đã thoát ly dục vọng. Chàng cũng khát khao, phụ nữ, mỹ vị, tiền tài, quyền lực. Nói là chẳng cần gì, đó là dối trá. Đặc biệt là quyền lực… phải vậy không? Bởi thế thiếp mới quan sát. Tìm điểm cân bằng giữa lẽ thường của chàng, dục vọng của chàng, và cả dục vọng của thiếp」
「Ý là… cái đó sao? Cảm giác cân bằng này có vẻ kỳ cục lắm.」
「Chàng đâu thể bỏ mặc bọn họ nữa. Đúng không? Và cũng đừng hòng nói là không thấy sung sướng… Fufu, cũng ghê gớm lắm đấy?」
「……」
Đúng là thái độ của kẻ nắm giữ bí mật đáng hổ thẹn của tôi trong nghi lễ. Cho dù tất cả chỉ là ảo mộng tan biến, thì bản chất tôi là loại đàn ông thế nào cũng chẳng thay đổi. Chối bỏ điều đó, tức là chối bỏ cả những phụ nữ từng là nơi trút dục vọng cho tôi.
「Với thiếp, đây là công đức. Dâng phụ nữ cho ngươi, một phần là muốn chàng hưởng thụ dục vọng, một phần khác cũng là muốn cứu rỗi họ. Phụ nữ nào được người mình yêu ôm lấy thì chẳng còn là bất hạnh nữa. Nếu đó là một người đàn ông quyền lực, thì càng đúng」
Được người đàn ông quyền lực cứu rỗi, ôm ấp, che chở… đó không phải là bất hạnh đối với những kẻ yếu đuối chìm trong khổ đau. Ít nhất, với những người đã mất đi ý chí tự mình vươn lên, chỉ biết cầu xin sự cứu rỗi.
「Họ là ví dụ cho điều đó?」
「Chỉ là đợt đầu thôi. Nếu chàng muốn, từ giờ sẽ ngày càng nhiều thêm. Xui xẻo hay may mắn, bi kịch ngoài kia vốn dĩ chẳng thiếu」
Những cô gái mà Kayo tập hợp chỉ là một phần nhỏ trong vô số người đang chịu khổ đau.
「Dù chàng không thấy giá trị gì ở Onizuki, nhưng thiếp tin chàng hiểu rõ giá trị của tiền tài và quyền lực. Những gì có thể làm được, những gì có thể cứu rỗi, rất nhiều… Dù sao thì, chàng cũng không phải loại người sẽ trở nên vô định sau khi trả thù xong đâu nhỉ?」
「Ừm, khác với câu chuyện báo thù trong truyện, ngoài đời thực thì sau đó cuộc sống vẫn còn tiếp diễn… Tôi cũng mong nó tiếp tục」
「「Cuộc sống」của「người」?」
「Đã biết rồi thì thôi đừng cố ý nhấn mạnh nữa được không?」
Tôi cũng đang khá bận lòng đấy, biết chưa.
「Thành thật mà nói, thiếp vốn chẳng để tâm lắm việc chàng sẽ biến thành cái gì, hay tiểu thư Tachibana, hay cả đám phụ nữ từng vui thú cùng chàng ra sao đâu. Miễn là chàng cứ ru rú trong dinh thự này thì sẽ an toàn thôi. Sau khi hoàn thành mọi việc, cứ ôm nhau liếm láp vết thương và sống mãi như thế cũng là một cách hay đấy.」
「Với một con quái vật ư?」
「Không tin nổi sao?」
「… Cảm thấy tin được mới là đáng ghét đấy」
Hành vi dâm loạn với côn trùng, thánh thú, đến cả Phật cũng phải kinh sợ. Đó là hành vi còn bất hiếu hơn cả việc vứt bỏ nhân phẩm xuống hố sâu… Nghĩ lại vô số chuyện trong quá khứ, e rằng mình thực sự có thể làm được.
「Fufufu. An tâm đi. Thiếp hiểu được việc chàng không thể nhượng bộ điều đó. Thiếp sẽ hợp tác. Vậy nên đừng tự sát. Không chỉ chuyện này thôi đâu. Dù có chuyện gì đi nữa. Tuyệt đối đấy, hãy hứa với thiếp」
「Nếu tôi phá vỡ lời hứa thì sao?」
「Ừm, có lẽ một nửa sẽ đi theo chàng đấy」
Aoi buông ra câu nói kinh khủng một cách nhẹ nhàng. Hơn nữa không phải là「bắt làm」 mà là「sẽ làm」.
「Tận cùng đến mức đó… chắc là có thật nhỉ」
Ký ức và cảm giác cảm ứng đã tan biến như hư ảo, vậy mà vẫn hiểu được điều ấy. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, tôi đã phải cảm nhận điều đó nhiều lần. Sức thuyết phục không gì sánh bằng.
「… Không thể tìm một người tốt khác để thay thế được sao?」
「Thay vì vậy thì chàng nên sinh con cho họ còn hơn… Chàng đã dùng điều đó để thuyết phục con tà thần trong mình phải không?」
「…Cô thấy rồi à?」
「Chỉ là suy đoán thôi… Còn phải kiểm tra cơ thể của đám con gái đã được tái sinh nữa.」
Việc thu thập linh hồn của vật hiến tế thông qua nghi lễ, và duy trì lý trí của con người sau khi thần giáng lâm. Tôi không tự tin có thể làm được điều đó một cách ngẫu hứng. Chính vì thế tôi mới phải thuyết phục yếu tố thần cách của tà thần ký sinh trong cơ thể mình.
「Gương mặt ngu ngốc của ả, phải nói là một kiệt tác đấy.」
Đối với thần của phì nhiêu và sinh sản, hành vi quay lại điểm khởi đầu của vòng luân hồi là điều không thể dung thứ. Lặp đi lặp lại mãi một tháng trời. Như vậy thì chẳng thể sinh sản được. Khi tôi chỉ ra điều ấy, ả tròn mắt ngây người, rồi chậm chạp hiện ra dấu chấm than trên đầu. Rồi tôi dồn dập tấn công. Cho dù tôi có trở thành thần cách hay còn là người thì vẫn có thể sinh sản. Nhưng lũ tế phẩm một khi đã mất thì sẽ vĩnh viễn không còn cơ hội sinh sản nữa. Một tồn tại đáng thương biết bao.
Cuộc thuyết phục đã hiệu nghiệm. Ả can thiệp vào nghi thức và chặn việc thanh toán cái giá của nghi thức. Ả hợp tác để duy trì lý trí của tôi, hăng hái hỗ trợ việc chế tạo「vật chứa」. Cứ như đang làm tượng đất sét vậy. Không phải tượng đất mà là tượng thịt.
「Nhân tiện, nửa còn lại không đi theo thì sao? Sẽ sống bình yên ư?」
「Chắc sẽ dùng cấm thuật để hồi sinh chàng thôi. Giống lần này ấy」
「Còn cô và Kayo thì sao?」
「Chàng còn hỏi à?」
Nói cách khác, là như vậy… Giống lần này, hoặc thậm chí hơn thế.
「Tôi không có ý định chết đâu… nhưng mà.」
「Không thể đảm bảo, đúng chứ?」
Chẳng ai chết vì muốn chết cả. Và những gì tôi định làm không phải là con đường bằng phẳng. Nếu là hứa suông, tôi có thể phát ra cả đống, nhưng…
「Trẻ con… trẻ con, hả? …Chỉ để xác nhận thôi, nếu có một đứa, mọi người sẽ cùng nhau nuôi nó chứ?」
「Phải mỗi người một đứa chứ không lại cãi nhau. Còn nữa, đám người bị tự tiện xem như con gái kia thì tất nhiên không tính rồi. Phải là đứa từ chính bọc mẹ mà ra」
「Bị phát hiện rồi sao」
Hy vọng mong manh, nhưng quả nhiên mẹo vặt không qua mắt được. Vậy thì…
「Chừng ấy người ư? Tôi đâu phải gia súc đi gieo giống? …Mà tiền nuôi con lấy đâu ra hả?」
「À, ừm… nếu vậy thì em sẽ trả chi phí, xin anh cứ yên tâm mà sinh con ạ…」
Tưởng tượng cảnh đó thành hiện thực, tôi chán nản, thì Kayo, người từ nãy giờ bị đè ra, chen vào bổ sung câu chuyện. Khoan, chờ chút đã.
「À, em còn sắp xếp cả chỗ làm nữa, nên đừng lo nhé!」
「Không, anh không nói chuyện đó…」
Mục đích của tiểu thư này, sẵn sàng trả chi phí nuôi con của người khác và sắp xếp chỗ làm, là gì…?
「Con của chàng, dĩ nhiên là phải thế rồi, đúng không? Dù sao quyền sở hữu đám con gái đó cũng thuộc về tiểu thư này mà」
「Nhưng thế thì…」
Cái này thì đúng là cầm thú quá mức rồi đấy?
「Vậy thì chàng cũng nên cho cô ấy một đứa đi?」
「Ý cô là cưới Kayo sao? Còn cô thì sao, tiểu thư hay ghen?」
「Đương nhiên là con ngoài giá thú rồi?」
「Vì sẽ gây phiền phức cho anh… nên không cần nhận, cũng không cần tiền đâu…」
「Cầm thú còn hơn cả cầm thú à!?」
Đây không còn là eroge nữa. Là nước đi của game súc sinh! Chỉ cần đổi tranh minh họa là thành game chăn nuôi luôn! Quá vô trách nhiệm! Kayo, tự trọng của em mất hết rồi à!?
「Đừng biến tôi thành một thằng đàn ông hèn hạ như thế chứ… nói chung chuyện con cái để sang một bên trước đã được không?」
「Đúng rồi, kết quả sau khi điều tra đám con gái đó là, tất cả đều đã được tối ưu hóa cho chàng đấy. Có lẽ ngoài giống của chàng ra thì họ không thể mang thai đâu?」
「Thật á?」
「Nhân tiện, nếu không khiến họ sinh con trong thời gian ân hạn thì sẽ bị thu linh hồn như phí vi phạm hợp đồng đấy」
「Hành vi tà thần còn hơn cả tà thần!」
Ả thần chết tiệt kiaaa!! Dám ba hoa rằng đã khéo léo thay đổi hợp đồng! Lừa ta à!?
「Eh, đùa à? Thật sao? E-eh…?」
Cái này… chẳng phải đang rơi vào tình cảnh cực kỳ tệ hại rồi sao?
「An tâm đi. Chàng thì làm được mà」
「Vâng! Cứ làm là được!」
「Cô đang an ủi tôi sao? Cái đó, thật sự là đang an ủi sao?」
Thật sự muốn ôm đầu luôn. Đã có đủ thứ vấn đề, giờ lại bị ném thêm cả đống vấn đề nữa… không, thực tế là vấn đề chất chồng đến mức khiến đầu óc muốn ngừng suy nghĩ. Phải viết ra giấy để sắp xếp lại mới được.
「Fufufu, tiền đồ trắc trở nhỉ?」
「Cứ làm như chuyện người khác mà cười đi…」
「Đừng giận. Không phải thiếp đang chế nhạo chàng đâu nhé? Chỉ là quá ngán ngẩm vì chàng cứ ôm hết mọi thứ một mình đó thôi」
「Em không coi chuyện của Tomobe-san là chuyện người ngoài… Em không coi anh là người ngoài đâu」
Tôi bĩu môi càu nhàu thì Aoi, Kayo lần lượt lên tiếng phản bác.
「Không phải người ngoài nhỉ. Gia đình à?」
「Đúng hơn là người quan trọng」
「Người quan trọng đó mà cứ thế này thì chắc phần dưới sẽ trở nên phóng túng mất thôi?」
「Có sao đâu. Chàng đang khao khát gia đình đúng không? Hãy tạo ra thật nhiều gia đình đi?」
「Cách nói chẳng giống cô gái vừa độc thoại đầy ám ảnh ban nãy chút nào.」
「Thiếp đã nói rồi mà? Quan trọng là phải tìm điểm thỏa hiệp với nhau.」
Từ phía sau, thiếu nữ anh đào lao vào ôm tôi hết mình, siết chặt như muốn bóp nghẹt. Cô ấy còn cọ má đầy yêu kiều.
「Nếu là giống của chàng, thiếp sẽ chịu đựng. Với tư cách đại diện cho các bà mẹ, thiếp sẽ nuôi chúng thật tốt. Thiếp nghĩ với chàng cũng không phải chuyện xấu đâu nhỉ?」
「Cái gì nữa… đủ thứ khiến tôi phát điên rồi.」
Đến mức độ quyết tâm đó. Đến mức độ lệch lạc đó… có thể lại chẳng thể gọi là lệch lạc. Việc chính thất chăm lo cả con của thiếp cũng không phải chuyện không tưởng. Nhưng chính Aoi lại nói ra điều ấy mới là khiến tôi kinh ngạc.
「Đối với thiếp thì chỉ có chàng là gia đình. Phu quân của thiếp. Thiếp chỉ đơn phương nghĩ thế thôi nên đừng để tâm. Chàng cứ lợi dụng thiếp cũng được」
Nhưng, Aoi tiếp tục.
「Việc chàng tăng thêm gia đình, với thiếp cũng đồng nghĩa tăng thêm gia đình. Những người đàn bà chàng giữ bên mình cũng là gia đình với thiếp. Những đứa con chàng sinh ra cũng là gia đình. Con trai và con gái đấy. Nơi chàng ở… đúng vậy. Không hề cường điệu, chàng chính là trung tâm của gia đình. Chàng chính là mái nhà của thiếp đó…」
『Aha!』
Không chút do dự, Aoi thể hiện cảm xúc cực đoan, méo mó đến tột cùng, và rồi bộc lộ tình yêu cùng cảm xúc thuần khiết. Đó là tuyên ngôn về quyết tâm không thể đo lường của cô ấy.
『Ahahahaha!』
「Aoi……「Ei♪」!?」
Sững sờ, bị áp đảo, rùng mình, hay ngưỡng mộ, chính tôi cũng không rõ. Chỉ biết rằng khoảng trống đó đã bị Aoi nhắm đến.
『Hứa rồi nhé♪』
Mặt Aoi ngay trước mặt tôi. Vị ngọt xen chút đắng lan tỏa trong miệng. Tôi chỉ có thể chấp nhận chiếc lưỡi quấn lấy mình. Âm thanh nước. Hút môi. Hút nước. Rồi một vật cứng được đẩy vào. Đây là… kẹo? Kẹo thuốc? Kẹo truyền qua miệng?
『Giờ chàng cũng là gia đình nhé♪』
「Và rồi thế này♪」
「Uwo!?」
『Nhà của thiếp~♪』
Trong lúc tôi còn đang hoang mang, trời đất đảo lộn. Trên thành dưới. Dưới thành trên. Người ở trên kéo người dưới lên, còn mình thì phủ phục xuống đất.
『Giờ thì chúng ta cùng nhau nhé?』
「Quả nhiên là thế này. Quan hệ vị trí này mới đúng」
『Mãi mãi』
Nhìn lướt qua tư thế mình bị đè xuống, bị áp đảo, nhìn lên trên, Aoi tuyên bố đầy thỏa mãn. Nằm ngang bên Kayo như ôm cô ấy, Aoi phô bày cơ thể đầy đặn, máu huyết lưu thông tốt mà không chút tiếc nuối cho tôi chiêm ngưỡng. Không, không chỉ riêng cô ấy.
『Mãi mãi bên nhau♪』
「Nnn……」
「Fufu, này, nhìn cả bên này nữa đi?」
『Không để chàng chạy trốn đâu』
Aoi khéo léo đùa giỡn thân thể Kayo. Phô bày trần trụi dáng dấp dâm loạn của cô ấy trước mắt tôi. Rồi chuyển miệng… giống như với tôi.
『Không thoát được đâu』
「Cô đang… nn!?」
『Aha~♪』
Rốt cuộc cô ấy nhắm đến cái gì, tôi bối rối, rồi khoái lạc đến muộn màng. Và hình ảnh lóe lên trong đầu. Đây… đây, không lẽ là?
『Bất cứ lúc nào thiếp cũng ở đây nhé』
「Aoi, kẹo này là…!?」
「Fufufu. Chính xác」
『Thiếp đang ám lấy chàng đấy?』
Không cần nghe hết câu truy vấn của tôi, Aoi đã thừa nhận. Không cần nói hết. Cả ba chúng tôi đều không cần lời. Vì tất cả đã liên kết với nhau.
『◼️◼️?』
Sự chia sẻ cảm giác, khoái lạc, ý chí, ký ức qua máu thịt… đúng vậy. Là tái hiện cảnh yến tiệc hoan lạc trong mộng ảo.
『Hihihihi♪』
「Cô dám làm thế hả…!」
「Còn chàng…nn, giỏi thật, chịu đựng nổi thế này nhi?」
「To… Tomobe… san……」
Bị cuốn vào cảm giác rạo rực ở hạ bộ, như thể bị ham muốn của Aoi và Kayo thiêu đốt, tôi buông lời chửi rủa, nhưng Aoi chỉ đáp lại bằng những lời mua chuộc, như thể đó là câu thoại của tôi. Má cô đỏ bừng, hơi thở gấp gáp, cơ thể uốn éo. Bên cạnh, Kayo còn tệ hơn.
『Chàng ấy này là của ta, nghe chưa?』
Hai người phụ nữ đứng trước mặt tôi. Tôi có thể đọc được tâm tư của họ như cầm trên tay. Họ đã sẵn sàng đón nhận mọi thứ. Họ dâng hiến tất cả. Họ khao khát chờ đợi.
『Ta hiểu rõ chàng ấy hơn』
「Cứ nói đi… nhưng bên chàng thì hơi nhạt nhẽo đấy, nên nếu nói về việc bị thiêu đốt, thì là bọn thiếp mới đúng, nhỉ?」
『Haha♪』
Aoi thở ra một tiếng ngọt ngào, như tiếng rên, rồi tiếp tục dệt lời. Kayo thì chỉ còn biết rên rỉ, không chịu nổi, lắc đầu dữ dội như thể từ chối. Cô ấy tự an ủi bản thân. Đôi mắt cô say đắm đến mức bất thường.
『Hahaha』
「Cái gì… đang hứng tình mà dám nói thế hả!?」
『Chỉ lần này thôi, cứ vui vẻ đi?』
Tôi lao vào cả hai, như thể đè lên họ, buông lời chửi rủa. Aoi đáp lại bằng nụ cười bất cần, cố tình khiêu khích. Cô ấy véo nhụy hoa của Kayo, tự xoa nắn trái ngọt của mình, dang chân hết sức thô tục để phô bày. Ánh mắt tôi không thể rời khỏi khu vườn được chăm sóc tỉ mỉ của cô. Dù xấu hổ, sự phấn khích của cô truyền sang tôi, khuếch đại dục vọng của tôi, khiến cô càng thêm run rẩy. Một cỗ máy vĩnh cửu.
『Kiên nhẫn là sở trường của ta đó?』
「…!! Đồ hỗn láo… cô muốn bị phá nát à!?」
『Nhưng mà…』
Dù có khả thi hay không, giờ phút này, tôi cảm thấy như có thể làm được. Cả hai người, cho đến khi tan nát, thậm chí sau khi tan nát… giờ phút này, dường như ngay cả một cuốn doujin đầy ảo mộng cũng có thể trở thành hiện thực.
『Cuối cùng, ta sẽ là người thắng♪』
「Haahaa… nếu cả hai cùng sụp đổ, thì cứ việc mở cánh cửa mà chàng thích đi?」
『Hồn của chàng, thiếp sẽ mang đi.』
Hơi thở đứt quãng, gương mặt xinh đẹp tan chảy trong sự yếu đuối. Tôi hiểu ý nghĩa của lời đó. Onizuki Aoi đã sẵn sàng mọi thứ.
『Cả linh hồn sâu thẳm nhất, ta cũng sẽ mang đi.』
Mùi hương. Nồng nặc. Từ khắp bốn phương tám hướng, như thể bao vây căn phòng này. Vô số khí tức chờ đợi bên kia bức tường. Tôi bất giác nín thở vì kỳ vọng.
『Xác thịt thì ta cho.』
「Đã… sẵn sàng hết rồi. Trước khi đến đây, thiếp đã kiểm tra rồi… Fufu. Vui thật đấy? Chàng mong chờ đến thế cơ à?」
「…!!」
『Ta không cần thứ đó』
Nghe những lời hỗn xược đáp lại suy nghĩ của tôi, máu nóng dồn lên đầu. Tôi bất giác nắm lấy vai cô. Mềm mại như mochi. Cơ thể cô rung lên, quả ngọt của cô đung đưa, như thể cố tình khoe khoang. Điều đó khơi dậy cảm xúc của tôi, và Aoi, đón nhận nó, đắm mình trong khoái lạc. Cô ấy ép chặt một bên đang xoa nắn.
『Xác thịt vứt xuống địa ngục』
「Này, nhân tiện… so sánh thử không? Của thiếp vẫn còn nguyên đó? Ai là nhất… thử kiểm tra xem?」
「Uuuu…!!?」
『Cái nôi của linh hồn!』
Aoi giờ đây đã không còn nói rõ lời. Quá phấn khích, cô ấy chỉ biết bóp lấy ngực mình như một kẻ ngốc. Về phía Kayo thì từ nãy đến giờ chỉ còn vang lên tiếng nước cùng những tiếng nấc nghẹn.
『Chỉ còn cái xác rỗng!』
「Con ngốc này…!」
「Thiếp coi đó là lời khen nhé…?」
『Tưởng mình hiểu nhau à?』
Những lời chửi rủa giờ chỉ nhận được những câu đáp lễ quen thuộc. Ngốc thật. Đúng là một con đàn bà ngốc nghếch. Dâm đãng hơn cả gái điếm.
『Tưởng mình kết nối à?』
「Để chàng chọn… thiếp sẽ cho chàng chọn. Fufu… nhưng mà, dù sao thì, nhỉ? Lúc này… chẳng phải cả hai ta đều muốn hiểu nhau hơn nữa sao?」
『Thật đáng tiếc, nhỉ?』
Sâu, thật sâu, sâu không đáy. Cô ấy khoe khoang rằng đây là cơ hội để hiểu nhau, ả đàn bà ngu ngốc ấy. Một cái cớ tệ hại.
『Thế thì chỉ là kết nối qua xác thịt thôi mà?』
…Một cái cớ quá hấp dẫn.
『Đồ chó hoang♪』
「Ku…!!?」
『Đồ yếu đuối, yếu đuối♪』
Tôi tiến tới cô ấy. Một tay vươn tới Kayo, xoa nắn đâu đó. Tay kia chạm vào mông Aoi, móng tay cào lên như để trừng phạt. Và cơ thể tôi… khốn nạn! Khốn nạn! Đừng mong chờ thế chứ! Đừng có tỏ ra yêu thương với tôi! Thật bất công!!
『……』
Ah! Aah!! Đồ đàn bà ngu ngốc! Đồ đại ngốc! Dâm đãng, kỳ lạ, đáng yêu… chết tiệt! Khốn nạn! Lại còn ngoan ngoãn như thế… cô… cô! Thật là táo bạo quá mức, lớn lên kiểu gì mà… biết giữ bản thân, nhưng mà!? Aah, sao mà tiện lợi thế, người phụ nữ hoàn hảo, để tôi dạy cho cô hiểu, cả hai, mềm mại, ah, ah ah ah!!… Khốn kiếp, ngọt ngào ngọt ngào, ngọt ngào quá…!! Ah!! Aah!!…Uoo…!!!!
『Ngươi nhìn gì thế?』
『Ta nguyền rủa ngươi đấy』
『Chuẩn bị tinh thần đi.』

