Chương 14 - Chuyện là, cho dù cơm no áo ấm thì cũng chưa chắc đã biết lễ nghĩa

Chap 210

2025-10-01

1

Khi tỉnh dậy, tôi thấy một trần nhà vừa lạ lẫm vừa quen thuộc. Đây là lần thứ một trăm tôi nhìn thấy trần nhà này.

「……」

Tôi nheo mắt, nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc. Rồi tôi ngồi dậy, nhìn quanh với ánh mắt ngờ vực.

Quả là một chiếc giường sang trọng, một nơi nghỉ ngơi tuyệt vời. Nội thất căn phòng này, tôi đã nhìn đến phát chán. Cảnh vật quen thuộc như khuôn mặt cha mẹ. Một món ăn định kỳ. Nếu có gì khác biệt, thì lần này là không có ai túc trực trong phòng…

「……Danna-sama, ngài đã tỉnh giấc chưa ạ?」

Bỗng nhiên, từ phía bên kia cánh cửa trượt, một giọng nói cung kính cất lên, vừa quen thuộc vừa như đã lâu không nghe thấy.

「…Ừ. Mở cửa đi.」

Một thoáng do dự. Rồi câu trả lời. Cánh cửa trượt mở ra nhanh chóng. Người đang quỳ mọp, cúi đầu chào là… Kuzu. Không phải tiểu thư giả mạo mặc đồ cosplay. Là người thật, nữ hầu trưởng.

「Ta không thấy mặt cô từ giữa chừng… bị giam giữ à?」

「Thật xấu hổ, danna-sama.」

「Không, ta mới là người gây phiền hà.」

Không biết từ lúc nào, nữ hầu trưởng này đã bị thay thế và bị loại khỏi vòng lặp. Chắc hẳn ở một giai đoạn nào đó, cô ấy đã phản đối nghi thức, bị Kayo bắt giữ và cướp mất vai trò. Trong khi tôi đang làm những chuyện ngu ngốc, cô ấy bị giam cầm ở đâu đó, chịu đựng những gì, có lẽ kể ra cũng chẳng vui vẻ gì.

「…Tiểu thư đang đợi ngài.」

「Được rồi. Ta sẽ gặp cô ấy chứ?」

Dù sao đi nữa, trước hết cũng phải bắt đầu từ chuyện OHANASI/Nói chuyện thôi, nhỉ?

-

「Tomobe-san! Chào buổi sáng! Nào, mời anh ngồi xuống đây!」

Trong căn phòng lớn với bàn tiệc đầy ắp món ngon, cô gái chủ trì nghi lễ mời tôi một cách vô tư. Cử chỉ của cô ấy như thể chẳng hề hay biết gì về những hành động trong các vòng lặp trước.

「…À. Xin phép vậy」

Ngước nhìn trời, tôi khẽ thở dài, hạ quyết tâm rồi ngồi xếp bằng lên tấm đệm theo lời mời. Người dẫn đường là Kuzu lùi lại vài bước, ngồi vào vị trí phía sau.

「…」

Hương thơm quyến rũ tỏa ra từ núi đồ ăn trước mặt khiến tôi khẽ nuốt nước bọt. Ngay lập tức, cô tiểu thư nhanh nhẹn chìa bình rượu sake ra, rót rượu cho tôi.

「Ufufu. Trước tiên, xin mời một chén♪」

「Ừ.」

Tôi chẳng chút do dự, đưa chén rượu ra. Rượu thần thánh trong trẻo được rót đầy, và tôi uống cạn một hơi, không chút chần chừ. Nhìn động tác của tôi, Kayo mở miệng, như thể đang thử thách.

「…Không cần thử độc sao?」

「Đây là giấc mơ do tôi tạo ra. Làm cho nó vô hại thì có khó gì. Xin lỗi chứ tôi không dùng đồ ăn của cõi Hoàng Tuyền được đâu nhé?」

「Ra vậy! Thế thì nếu muốn, anh có thể làm tan biến hết cả bộ lễ phục này đúng không?」

「Không, tôi không làm đâu nhé?」

Tôi lập tức phủ nhận trước lời nói của Kayo, cô ấy đang phe phẩy bộ kimono lộng lẫy. Lắc đầu thở dài. Con bé này… thành kiến thì chẳng hay ho gì. Dù sao thì, cứ tiếp tục nói chuyện đã.

「…Trước tiên, tôi muốn nghe lời giải thích. Tại sao lại làm chuyện này? Là yêu cầu từ tiểu thư sao?」

Trước hành động quá đỗi bất thường này, tôi hỏi về khả năng đầu tiên. Dù sao thì, hy vọng cũng mong manh.

「Không. Em thừa nhận có sự hợp tác từ Nhị tiểu thư, nhưng tất cả đều là kế hoạch của em. Em đã nỗ lực rất nhiều, nhưng đáng tiếc là anh lại không hài lòng.」

「Tôi công nhận nỗ lực của cô. Nỗ lực thì đúng là đáng khen.」

Nghĩ đến số tiền và công sức bỏ ra để làm nên chuyện này, tôi chỉ muốn ôm đầu. Hơn nữa, việc này lại nhắm vào cá nhân tôi, càng khiến tôi đau đầu hơn.

「Tại sao? Lý do gì khiến cô phải làm đến mức này?」

「Tại sao ư… Chẳng phải vì em ngưỡng mộ anh sao?」

「Lại thẳng thắn thế này à? Không giống phong cách của một thương nhân chút nào nhỉ?」

「Đến lúc này mà còn che giấu thì có ích gì? Tombe-san cũng chẳng dễ thuyết phục đâu.  Hơn nữa… nước cờ đã được ra trước rồi. Em không thể để vụ đấu giá này rơi vào tay kẻ khác được」

「Aoi à…」

Lời của Kayo khiến hình ảnh nàng tiểu thư sắc anh đào hiện lên trong tâm trí tôi. Cảnh tượng một cô gái đáng thương, ướt sũng trong mưa, ôm chặt lấy chân tôi mà van xin…

「…Cô ấy thì tôi còn hiểu được. Gia tộc Onizuki có những mâu thuẫn nội bộ, nên cũng dễ hiểu.」

Hiệu ứng cầu treo, cảm giác đồng chí có thể góp phần. Nghĩ đến việc có bao nhiêu người đàn ông đáng tin cậy ngoài kia, thì cảm giác yêu mến… ừ thì, cũng có thể xảy ra. Trong nguyên tác, cô ấy cũng là kiểu người sẽ bất chấp lý lẽ khi bộc phát mà.

Nhưng cô tiểu thư này thì…

「Bị nhìn như một gã đào hoa đến mức đó, đúng là bất ngờ. Tôi đâu phải loại đẹp trai xuất chúng gì?」

Diện mạo của tôi chẳng có gì nổi bật. Toàn thân đầy sẹo, chẳng đẹp đẽ gì. Hơn nữa, không có tiền, làm việc ở chỗ nguy hiểm, bẩn thỉu, thuộc tầng lớp thấp… dù đã thoát khỏi cảnh đó, nhưng cũng chẳng phải vị trí hấp dẫn với phụ nữ.

Có thể nói có chồng khỏe đi xa nhà được là tốt… nhưng dù sao thì, với một tiểu thư như cô ấy, hẳn phải có vô số đối tượng tốt hơn. Ngược đời thì hấp dẫn thật, nhưng động cơ để đi tới đó thì chẳng có.

「Tình yêu cần lý do sao?」

「Không phải cô chỉ đang yêu cái cảm giác yêu thôi sao?」

「Khá là cay nghiệt đấy… nhưng em lại thích một Tomobe-san như vậy hơn. So với đám người đầu rỗng cứ bám theo em, anh thú vị hơn nhiều!」

「Cô… có sở thích bị ngược đãi à?」

Từ những miêu tả thoáng qua trong nguyên tác, thật khó mà nghĩ cô ấy có khía cạnh này… Không, nguyên tác đã lệch đi rồi, nên không thể hoàn toàn tin cậy được. Thậm chí còn có người chuyển giới nữa mà. Nhưng mà, chắc không đến mức đó đâu nhỉ? Cha mẹ cô ấy sẽ buồn lắm đấy.

「Thật thất lễ. Em đâu có tự ti với bất kỳ ai đâu? Em chỉ muốn dốc hết lòng mình để phục vụ người em yêu thôi!」

Kayo phồng má, làm ra vẻ hờn dỗi đầy tinh nghịch. Động tác cố ý nhấn mạnh vẻ đáng yêu của cô. Rõ ràng là được tính toán. Cô nàng xảo quyệt.

「…Lý do của tình yêu này, là vì vụ hẹn hò lén lút kia à?」

「Không phải lý do gượng ép mà chính là lý do đó đấy」

Cô tiểu thư chẳng hề xấu hổ, bình thản khẳng định tình cảm yêu đương của mình. Tôi nghĩ, cô nàng này mạnh mẽ. Rất mạnh mẽ.

「Tomobe-san cũng biết mà, những gia tộc có quyền thế thì đủ chuyện xảy ra. Đủ chuyện. Thật ra, nếu không có Tomobe-san thì em đã bị ông chú ấy đối xử thế nào rồi…」

「Nếu nói về ân nghĩa, tôi rất mong được báo đáp. Nhưng yêu ân nhân thì lại là chuyện khác đấy?」

Ân nghĩa và tình yêu không nhất thiết phải liên quan. Thích cũng được, không cần phải là yêu. Nếu nói là hiệu ứng cầu treo thì thôi, nhưng… nếu thế thì, dù có hơi tự cao, tôi cũng phải sửa sai. Không thể để cô ấy vì một tình yêu phù phiếm mà đánh mất cả đời, đi lệch đường được.

「…Tomobe-san mà cũng nói thế à?」

Lời của Kayo, như thể nhìn thấu tâm can tôi, buông ra nhẹ tênh, nhưng lạnh lùng. Như thể cô ấy đột nhiên thay đổi.

「Kayo…?」

「Về Tomobe-san… em đã điều tra rất nhiều. Quá khứ, cách anh bị bán đi, những gì anh làm sau khi bị bán, và cả… mục đích hiện tại của anh.」

Những lời được thốt ra vừa đáng yêu, vừa khiến người ta rùng mình. Như thể cô ấy nhìn thấu mọi lời nói sáo rỗng bề ngoài.

「Người mà anh mang ơn, đã bị gia chủ Onizuki cướp mất, đúng không? Và anh đã lấy lại được ký ức đó, phải không?」

「Kayo… Đừng nói thêm nữa. Lời nói có thể gây họa đấy.」

Những gì cô ấy định nói thật nguy hiểm. Nguy hiểm cho chính cô, và cả cho tôi. Đó là thứ nên để yên thì hơn. Không nhìn, không nói, không nghe mới là khôn ngoan. Vì thế, tôi cảnh báo để ngăn cô ấy lại.

「Em không muốn.」

Cô thản nhiên từ chối. Và không hề nương tay, cô tiếp tục.

「Em đã nghe từ Nhị tiểu thư. Anh đang mưu tính chống lại gia chủ, đúng không? Làm ra vẻ bất hòa, phải không? Tiểu thư giờ chỉ là công cụ của anh. Một con rối. Một quân cờ làm bất cứ điều gì anh muốn… Đúng chứ?」

「Kayo, đủ rồi đấy. Cô biết đây là đâu chứ?」

Đây là giấc mơ của tôi. Là thế giới giấc mơ mà tôi quan sát. Vì thế, tôi gần như toàn năng. Ít nhất, trong thế giới này, tôi có thể làm bất cứ điều gì với cô ấy. Cô ấy không thể ngu ngốc đến mức không biết điều đó.

「Cô nghĩ tôi sẽ không ra tay sao?」

「…Fufufu♪」

Câu trả lời cho câu hỏi của tôi là một nụ cười lạnh lùng đầy ẩn ý. Một nụ cười kiểu khinh miệt. Tôi không khỏi giận sôi lên… Hít sâu, bình tĩnh lại. Đừng để nóng giận vì một con nhóc.

「Đó là tất cả quyết tâm của ngài sao? Dù là vì báo thù cho người mình yêu mà lại bỏ qua sự nguy hiểm của một con nhóc cản đường… ahaha, quả là một thứ tình yêu thật nông cạn nhỉ?」

「◼️◼️◼️◼️…!!!」

Khi nhận ra thì đĩa đã bị hất tung. Thức ăn văng tung tóe khắp nơi. Một tiếng gào không rõ lời vang rền trong phòng. Và… tất cả những gì hiện ra trước mắt là cảnh tôi đang đè chặt, bóp nghẹt cô gái tóc xoăn màu mật ong.

「Ah…」

「N, gu… khuh… ahaha. Mạnh, mạnh thật đấy nhỉ? Haa, haa… ahaha♪ Ở những vòng trước anh đâu có ra tay thô bạo như thế này」

Tôi lập tức tỉnh táo lại, máu rút khỏi mặt, tay buông lỏng. Kayo, bị tôi đè xuống, ho sặc sụa, má ửng hồng, mắt ngân ngấn nước, tôi muốn nghĩ đó là vì đau đớn. Cô ấy mỉm cười quyến rũ, thở hổn hển, đánh giá hành động thô bạo của tôi. Tay cô ấy vuốt ve bàn tay dày dặn, chai sạn của tôi.

「Kayo, tôi…」

「Không sao đâu ạ? Vì em là một đứa nhóc hỗn láo, nói toàn chuyện anh ghét mà… xin anh cứ bóp chặt bao nhiêu cũng được. Đánh, đá, cưỡng hiếp, làm nhục… xin cứ chiếm đoạt em đi ạ?」

Trước thái độ và quyết tâm của cô tiểu thư nở nụ cười tinh quái, tôi là người run sợ. Nhưng tư thế của tôi không đổi.

Chính vì sợ hãi, tôi càng đặt cánh tay to lớn lên chiếc cổ mảnh mai của cô ấy. Sẵn sàng bóp nghẹt bất cứ lúc nào. Tôi nhìn xuống, trừng mắt đe dọa.

「Fufu. Đây chính là… tình yêu của em đó? Anh có hiểu không? Không hiểu sao? Dù bị đối xử như thế này, em vẫn yêu ngài đấy. Không, thậm chí em còn vui sướng đến mức không chịu nổi nữa kia」

Cảm giác được anh nắm giữ mạng sống thật đáng yêu. Thực tại bị anh chi phối thật đáng yêu. Mối quan hệ bị anh chà đạp thật đáng yêu.

「Kayo… tôi…!!」

「Tomobe-san, ngài muốn báo thù đúng không? Anh hận lắm đúng không? Muốn rửa hận chứ gì? Vậy thì cần sức mạnh, phải không nào?」

Và… để có sức mạnh, cần phải trả giá. Tachibana Kayo có sức mạnh. Cô ấy đã chuẩn bị sẵn sức mạnh. Để có được nó thì quá dễ dàng.

「Em đã hiểu rằng với anh, mục đích quan trọng hơn là vui chơi ở thiên đường lý tưởng này. Vậy thì xin hãy lựa chọn. Hãy cầu xin. Hãy chấp nhận. Hãy giẫm đạp lên. Hãy ưu tiên bản thân anh đi」

Làm thế, anh sẽ tiến gần hơn rất nhiều đến mục đích. Sẽ dễ dàng đạt được hơn nhiều. Nếu là để báo thù, thì giờ còn bận tâm đến đạo đức làm gì?

「Này, chẳng phải thế sao?」

「…!!」

Sự khiêu khích bằng thái độ ngạo mạn. Tôi như sôi lên vì giận. Tôi hiểu rõ. Hiểu rõ mưu đồ của cô ấy.

「Giẫm đạp… tức là cả bọn họ nữa, phải không?」

Lời thốt ra đầy đắng chát. Hiện lên trong đầu tôi là những cô gái đáng thương chỉ biết trốn vào khoái lạc. Nghĩa là tôi phải chấp nhận cách đối xử đó. Phải chấp nhận những cô gái ấy làm vật hiến tế cho nghi lễ…

「Em còn muốn anh phải biết ơn nữa kìa. Không chỉ để anh sống sót mà còn để ban cho anh sức mạnh to lớn đấy」

Nụ cười rạng rỡ kèm theo lời nói. Một cách gián tiếp để chỉ trích rằng tất cả là do sự yếu đuối của tôi. Vì tôi yếu đuối, nên mới ra nông nỗi này. Vậy nên, hãy chấp nhận đi…

「Đến nước này cô vẫn còn muốn lay chuyển tôi sao…?」

Cô ấy đang ngầm nói, hãy đổi ý đi… Vậy thì, chẳng lẽ?

「…Kuzu, chẳng lẽ cô…?」

「…」

「Kuzu-san, không sao đâu. Cứ nói cho anh ấy biết đi」

「Tôi chính là vật hiến tế cuối cùng, lần thứ một trăm trong Bách Độ này」

「Quả nhiên…」

Đó là một nước cờ độc ác nhưng khôn ngoan. Đặt vật hiến tế cuối cùng ngay tại đây. Kích thích tội lỗi của tôi. Như thể nói, vì tôi mà mọi chuyện này sẽ kết thúc đấy.

「Cô đúng là một người phụ nữ tàn nhẫn nhỉ…? Trong khi bản thân thì không phải vật hiến tế?」

「Em khác với bọn vô danh kia, chỉ khi sống mới có thể giúp ích cho Tomobe-san. Dĩ nhiên, nếu anh không thích thì sau đó có thể tự tay ninh, nướng hay làm gì tùy ý ạ」

「…Không biết cô nghiêm túc tới mức nào nữa」

Đáp lại sự chửi rủa mỉa mai chỉ là lời nói đầy thiện ý. Tôi khẽ tặc lưỡi. Tôi nhắm mắt, cúi đầu. Sắp xếp lại dòng suy nghĩ đang cuộn trào.

…Đúng vậy. Không thay đổi gì cả. Điều cần làm vẫn thế. Chỉ còn lại mối quan hệ với cô gái trước mắt. Chỉ còn lại sự thấu hiểu cô ấy. Còn tôi sẽ làm gì với cô ấy. Đó mới là điều quan trọng.

「…Cô muốn tôi nhìn cô đến thế sao? Dù tôi có làm những chuyện tàn nhẫn này? Dù tôi có khiến cô đau khổ? Cô nghĩ tôi xứng đáng với giá trị đó sao? Tất cả chỉ là công việc thôi, cô biết không?」

Tôi kêu gào rằng việc đánh cược mạng sống là chuyện thường ngày, rằng bản thân suýt chết cũng là chuyện thường ngày, rằng chuyện với Tachibana Kayo cũng chỉ là một phần trong đó, chẳng có gì đặc biệt. Rằng tôi không đáng để cô ấy làm những chuyện như vậy, tôi cố truyền đạt một cách tuyệt vọng.

「……Em hiểu mà. Nếu không có Tomobe-san, em sẽ phải trải qua vận mệnh như thế nào」

「…」

Tachibana Kayo hiểu. Cô ấy biết rõ. Cô ấy nhận ra. Ah, nếu lúc đó cha mẹ cô ấy bị nuốt chửng, chuyện gì sẽ xảy ra? Nếu lúc đó tôi không cứu cô ấy, chuyện gì sẽ xảy ra? Cô ấy hiểu được kết cục của mình…cô là người thông minh.

「Anh có biết mọi người đã nhìn em thế nào không? Dù mang dòng máu ngoại xứ, lại mang huyết thống của bậc quyền quý, xinh đẹp, và trên hết là có của cải đấy chứ?」

Dù được cha mẹ nuôi dưỡng bằng tình yêu thương, dù có vài người hầu thân cận, ánh mắt từ phần đông chẳng hề dễ chịu. Ngay từ khi còn nhỏ, cô ấy đã hiểu được điều đó. Với tài năng thương mại đủ để thao túng lòng người, cô ấy càng hiểu rõ hơn.

「Lý do em rủ Tomobe-san tới những buổi hẹn hò vụng trộm… ngoài việc anh là ân nhân cứu mạng cha mẹ em, còn có việc em nghĩ anh trông thật ngầu khi chiến đấu. Nhưng… giờ nghĩ lại em nhận ra, có lẽ bởi em thấy anh như tách biệt khỏi chốn phàm tục」

「…Tôi sao?」

Điều đó bất ngờ, nhưng đồng thời cũng có phần đúng.

Chuyển sinh. Chuyển sinh vào câu chuyện của một trò chơi. Có đủ ngũ giác, có vui buồn giận dữ, có sự sống, và biết rằng mọi người trước mặt đều đang sống. Nhưng… dù lý trí hiểu, tôi không thể nói rằng mình hoàn toàn không có ý thức về điều đó. Ngay cả bây giờ. Những người thân thiết thì không nói, nhưng với những người khác, tôi luôn có một cảm giác trực giác, tiềm thức, rằng tôi không thể thực sự ý thức được họ. Nhưng, điều đó…?

「Có lẽ vì vậy mà em thấy dễ chịu chăng」

「Dễ chịu?」

「Có phải như cảm giác mình đang được nhìn như một bức tranh mỹ nhân không? À, như cảm giác rằng「người này sẽ không vì quá để tâm đến mình mà hướng tới mình những cảm xúc khó chịu」ấy? Hay như cảm giác rằng「người này sẽ hiểu khi mình đùa」ấy? Là cái gọi là business like đấy!」

Vì thế, cô ấy cảm thấy an tâm. Một người có ân nghĩa, chân thành, nhưng không phát cuồng hay ám ảnh với cô, giữ được ranh giới rõ ràng, không dây dưa, và rời đi một cách dứt khoát… Với Tachibana Kayo, điều đó thật sự rất tiện lợi. Yêu cái cảm giác yêu, và thấy anh là một đối tượng chơi bời lý tưởng, đó là sự thật.

Một mối tình bí mật giữa những người khác thân phận, chỉ để vui chơi, tận hưởng, rồi để lại một kỷ niệm đẹp, trả thù lao và chia tay, đó đáng lẽ là vai trò của một tên đầy tớ gia tộc Onizuki.

Đáng lẽ chỉ là một kịch bản. Nhưng những lần hẹn hò lại vui đến thế, chuyện với cô gái nhà Akou thật khó chịu đến thế, bị bắt cóc thì đáng sợ đến thế, được cứu thì yên tâm đến thế, lồng ngực rắn chắc ấy đáng tin cậy đến thế, và khi cái đầu ấy nổ tung, cô ấy tuyệt vọng đến thế… Và ngay cả khi trở thành một dị hình phơi bày tất cả, sự quan tâm của anh vẫn khiến cô ấy vui sướng khôn nguôi.

…Rồi cô sụp đổ. Dù đã trải qua ngần ấy chuyện, thế mà trong mắt chàng đầy tớ, Tachibana Kayo vẫn không phải là người đặc biệt. Vẫn chỉ là một bức tranh mỹ nhân. Ánh nhìn anh hướng về tiểu thư của Onizuki còn gần hơn với cô gấp bội. Trong sâu thẳm tâm thức, cô hiểu ra điều đó. Bản thân đang ở ngoài cuộc. Niềm vui đã đảo ngược.

「Em uất ức, uất ức đến mức không chịu nổi. Haha, một kẻ thất bại, vai phụ, kẻ bại trận đấy……」

Em muốn ở trong anh. Em muốn được anh nhìn bằng ánh mắt phàm tục. Em muốn ở cùng thế giới với anh. Em muốn trở thành người anh ám ảnh. Em muốn được anh nhận thức như một người phụ nữ. Em muốn được nhìn nhận là người được anh yêu.

Nếu cứ thế này thì chẳng điều gì thành sự thật. Rồi anh sẽ rời khỏi em mà chẳng chút vướng bận. Và rồi, chắc chắn anh sẽ biến mất đâu đó… điều đó em không thể chấp nhận. Không thể nào chấp nhận được.

「Cho nên…… em đã làm thế này đấy!」

Ahahahahaha! Kayo cười. Cười trong nước mắt. Cười điên dại, khóc điên dại.

Phục vụ anh. Hạ thấp anh. Cống nạp cho anh. Chọc giận anh. Khiến anh thương hại. Kéo anh xuống. Bị anh chi phối. Giam cầm anh. Không chỉ là sở thích. Cả hai cùng phơi bày, gạt bỏ mọi thứ, đối diện nhau với con người thật, va chạm và bị va chạm, như thú vật, để cuối cùng em trở thành một cá nhân rõ ràng trong mắt anh, một người phụ nữ, thuộc về anh… sống trong thế giới của anh, trong tầm mắt của anh. Chắc chắn. Có lẽ.

Điên ư? Tốt thôi. Nếu như vậy có thể có được người mình yêu, thì còn gì rẻ hơn?

「……Em ám ảnh quá rồi. Đồ ngốc」

「Ahaha! Phụ nữ đang yêu ai mà chẳng ám ảnh chứ」

「Cười trong nước mắt mà nói thế à…」

…Tôi không biết mình hiểu được bao nhiêu về nhận thức, giá trị, và cảm xúc của cô ấy. Có thể chỉ là bề mặt. Có thể chỉ là tự cho rằng mình hiểu. Nhưng tôi hiểu được sự nặng nề của nó. Sự tuyệt vọng của nó. Và… dù có méo mó, cô ta thực sự trân trọng tôi, đó là sự thật.

「Tính toán như thế…… cũng không hẳn là tôi không hiểu」

Dù vậy, cũng phải có giới hạn, và cần nghĩ cho những người xung quanh. Ở một khía cạnh, cô ấy đúng là một tiểu thư được nuông chiều, ích kỷ… Dù bên được hưởng lợi như tôi mà chỉ trích thì cũng không đúng.

「……」

「Tomobe-san……」

Khi tôi buông tay khỏi cổ cô ấy, Kayo nhìn tôi với vẻ bất an.

「Xin anh đừng nhìn em như thế. Đừng nhìn em bằng ánh mắt dịu dàng thương hại ấy. Đừng nhìn」

Cơn điên của cô tan đi, lời Kayo run run bật ra. Đó là nỗi sợ. Là linh cảm.

「Anh thừa nhận tình cảm của em. Chắc em không có ác ý. Còn về chuyện này… ừ, anh cũng là người mà. Không thể nói là anh hoàn toàn khó chịu hay ghét bỏ được nhỉ」

Không thể nói là không ngon, không vui, hay không thoải mái. Những lời dối trá như thế chỉ là sự kiêu ngạo mỏng manh. Đúng vậy… chỉ là tôi không thể dứt khoát. Không thể cắt đứt. Tôi vẫn còn lưu luyến. Vì thế, tôi sẽ khiến nỗ lực và đau khổ của Kayo, của họ, trở thành vô nghĩa.

「Tomobe-san….?」

「Biết em không phải vật hiến tế, anh yên tâm rồi. Vì nếu thất bại, sẽ chẳng thể cứu vãn… Kuzu, những người khác thế nào rồi?」

Tôi phớt lờ lời gọi của Kayo, quay sang hỏi Kuzu.

「Mọi người đều đang tụ tập trong phòng khác, bị buộc phải yên lặng」

「Yên lặng, à」

Tôi biết rõ ai là người ra lệnh. Thật là chuyện vô nghĩa.

「Tình trạng của họ thế nào?」

「Lặng lẽ, nghiêm cẩn… nói là sẽ chấp nhận số phận」

「Hẳn bất an lắm…Kuzu, phiền cô tin ta được không?」

Có lẽ ở vòng lặp trước cô cũng từng bị giam giữ, nên không có mặt tại đó, chẳng thể gắn kết tâm tình, nhưng cô vẫn nghiêng đầu cung kính mà đáp. Tôi cất lời tạ ý rồi quay lại đối diện.

「Tomobe-san, anh định làm gì…?」

「Làm gì ư, chỉ thuận theo mục đích thứ hai của tiểu thư cô thôi」

Nếu phá vỡ nghi lễ này, những vật hiến tế đã chết sẽ tháo bỏ xiềng xích, và tôi sẽ giáng lâm như một vị thần của trần gian. Đúng như ý định của Kayo, muốn dâng hiến sức mạnh. Tốt thôi, tôi sẽ chấp nhận.

「A…… Tomobe-san? Xin hãy nói cho em biết. Anh đang nghĩ gì thế? Định vùng vẫy vô ích sao?」

Khi tôi rời khỏi cô, giọng hỏi vang lên đầy luyến tiếc và bất an. Hừm, cũng chẳng có lý do gì để giấu giếm nhỉ?

「Có lẽ là…… một hình phạt dành cho em đó?」

「……Haha, vô ích thôi? Anh nên bỏ cuộc đi. Em sẽ tận tâm vì mục đích của anh mà?」

Cô tiểu thư hếch mũi, mỉa mai cười lạnh, vừa như nịnh nọt, vừa như khiêu khích, vừa như đắc thắng, vừa như tỏ ra mạnh mẽ. Như thể muốn bị đánh, thái độ hỗn xược đến lạ.

「Cứ yên tâm. Giờ anh sẽ cho em hiểu rõ, khóc đến nơi đến chốn cho coi?」

Rồi tôi nhận ra trước mắt mình là cánh cửa. Như vòng trước, đây chính là cánh cửa để phá vỡ, để chấm dứt vòng lặp này. Vì chính tôi đã tạo ra nó, nên chẳng hề chần chừ, tôi mở nó ra.

「Vậy thì, hẹn sớm gặp lại nhé?」

Không chút do dự, tôi hướng về phía thức tỉnh. Bước chân vào cõi hư vô, trong lúc rơi xuống, ý thức dần bừng tỉnh. Khoảnh khắc màn tối phủ xuống, khi sắp thoát khỏi giấc mơ, tôinhư nghe thấy ai đó gọi mình. Một tiếng thì thầm yếu ớt, đứt quãng.

「Xin đừng đi…」

…Chắc hẳn đó là lời níu kéo.

-

Tất cả bị kéo trở về hiện thực. Tất cả rơi xuống đáy vực. Tất cả hội tụ về cõi trần. Và điều đầu tiên Kayo chứng kiến là vô số thi thể ngã gục trên sàn nhà.

Vẫn còn chút hơi ấm, nhưng ánh sáng của sự sống đã chắc chắn rời bỏ đôi mắt của những khối thịt từng là những người phụ nữ, đúng một trăm người. Những vật hiến tế. Những tàn tích. Những cái xác bị bỏ rơi. Chỉ thoáng nhìn qua những thi thể đang dần mất đi hơi ấm và chuyển màu xanh xao, Kayo nhún vai.

「…Đã bảo rồi mà. Muộn mất rồi.」

Ngay cả anh ấy cũng có giới hạn. Không thể cứu được tất cả, và cũng chẳng có nghĩa vụ phải làm thế. Nàng đã cảnh báo, đã giải thích. Và kết cục là đây…

「Thôi nào, bọn họ hẳn cũng mãn nguyện rồi chứ nhỉ! Được trở thành nền móng cho Người ấy kia mà. Hẳn là một đời hạnh phúc đó!」

Dù gì thì cũng chỉ là những kẻ nếu không được nhặt về đây thì đã sớm bị hủy diệt. Được nuôi dưỡng trong dinh thự này không chút thiếu thốn, được gắn bó sâu sắc, được trở thành bệ đỡ cho vinh quang của người nàng yêu thương, chẳng phải đó là một cuộc đời hạnh phúc sao? Ít nhất, họ hẳn cũng phần nào chấp nhận. Tachibana Kayo gầm lên để lấy lại tinh thần. Nàng tự thuyết phục bản thân. Tự ép mình phải chấp nhận với vẻ hăng hái giả tạo.

Liệu anh ấy sẽ than khóc chứ? Không, giờ không còn phải lo điều đó nữa. Anh ấy đã không còn là một tồn tại bận tâm đến những chuyện vặt vãnh như thế. Thay vào đó, cần nhanh chóng chuẩn bị cho vật hiến tế tiếp theo. Phải gấp rút thu thập những kẻ thay thế.

…Trong khoảnh khắc trở về cõi trần, những cuộc đối thoại từng có với anh ấy sẽ bị lãng quên. Dù sao thì đó cũng chỉ là sự mạnh miệng. Số phận này không thể thay đổi. Làm sao có thể thay đổi được. Làm sao có thể thắng nổi quy luật của thế giới.

Cả những lời yếu đuối cuối cùng nàng thốt ra… cũng sẽ bị xua đuổi khỏi tâm trí.

「Fufufu. Nào, hãy đến đây. Hãy lột xác đi. Thần của em♪」

Vừa bước đi, vừa giẫm lên những khối thịt trải đầy trên sàn, cô gái yêu kiều với mái tóc màu mật ong đầy kiêu hãnh, khoác trên mình bộ trang phục cưới kiểu Nam Man trắng tinh… hay đúng hơn là thứ trang phục phô bày sự nhục nhã, đung đưa khi nàng tiến về phía đó.

Giữa căn phòng lớn của dinh thự, vẫn còn dư dả không gian dù chứa đựng một trăm thi thể phụ nữ, nó ngự trị. Bề mặt từng trơn bóng giờ đã khô cứng, sần sùi như vỏ trứng. Màu đỏ đen giờ đã chuyển hoàn toàn thành đen kịt.

Trong căn phòng, nó đứng sừng sững như một cây cột đóng xuống, lớn đến mức có thể dễ dàng chứa ba, bốn con bò. Những nhánh chống đỡ kéo dài ra tứ phía, bám vào tường và trần, được tạo thành từ những sợi tơ hoặc chất lỏng cơ thể đã hóa cứng.

Trứng. Hay có lẽ là kén. Không, có học giả từng nói rằng ấu trùng hay kén cũng chỉ là một dạng của trứng đang hoạt động. Dù sao thì, sự thật học thuật chẳng quan trọng. Điều quan trọng là thứ bên trong nó.

「Ưfufu.」

Nàng tựa vào nó. Nũng nịu dựa vào. Áp má vào. Kề tai lên. Và nghe thấy. Từng nhịp, từng nhịp. Tiếng nó cựa quậy, làm rung vỏ kén.

Ah. Tiếng đập yêu kiều biết bao. Sự sống động biết bao. Như thể cảm nhận được sự sống trong bụng mình, một cảm giác hạnh phúc ngập tràn. Sự mãn nguyện ngập tràn. Kết tinh của tình yêu và nỗ lực của nàng, đang nằm trong vỏ kén này…

「Fufu. Chúc mừng sinh nhật, nhỉ?」

Nhận ra một vết nứt xuất hiện trên đỉnh, Kayo đùa cợt tuyên bố. Đôi mắt long lanh rực rỡ, đắm chìm trong mê say, nàng chờ đợi. Như thể tràn ngập kỳ vọng khi lột bỏ lớp giấy gói quà trong ngày lễ Giáng sinh của người Nam Man.

Chứng kiến sự sinh ra, tái sinh, giáng lâm…

『………!!!!』

Vết nứt lan rộng, vỏ kén vỡ tan tành ra bốn phía. Nó nhảy vọt ra. Cơ thể mới sinh, vẫn còn dính nhớp vì vừa phá kén, được bao bọc bởi đôi cánh mới mẻ. Thần thể. Thần linh hiện ra.

Vẫn chưa, chưa cảm nhận được gì cả…

『………!!!』

Và rồi đôi cánh vĩ đại ấy mở rộng đầy uy nghi.

Bốn cánh bướm, mỗi cánh lớn hơn cả một cỗ ngưu xa, khắc đầy những hoa văn kỳ dị và phức tạp, như thể chính chúng mang một sức mạnh nào đó. Nhưng đó chỉ là chi tiết nhỏ nhặt.

「………!!!!???」

Cùng với đôi cánh mở ra, một luồng thần khí áp đảo, như dòng lũ, như tuyết lở, như sóng thần, khiến Kayo choáng váng đến mức suýt ngất xỉu, tiểu ra quần. Nàng khuỵu xuống, làm ố bẩn bộ trang phục trắng.

「Haaaa……!!」

Nàng run rẩy trong cảm xúc khó tả, không thể diễn đạt bằng lời. Nước dãi chảy ra từ khóe miệng một cách thảm hại. Tiếng thở dài tràn ngập kinh ngạc bật ra. Nàng ngước nhìn và chiêm bái sự vĩ đại ấy.

Toàn thân nó đen kịt. Từ cơ thể tựa ngựa mọc ra bụng bướm như một cái đuôi. Đôi chân sau rắn chắc của ngựa dẫm xuống đất. Hai cánh tay trông như của người nhưng to khỏe, lực lưỡng gấp bội thay cho chân trước. Và như phần lớn loài côn trùng khác, vô số chân đốt mảnh khảnh mọc lộn xộn hai bên sườn, từ hông trồi ra, như thể Quan Âm nghìn tay.

Ánh mắt nàng dõi lên cao hơn. Có một cái đầu. Hiển nhiên chẳng phải khung sọ người. Đầu ngựa phủ lông tơ côn trùng, trông như áo choàng xuyên đầu. Đôi mắt là mắt kép khổng lồ của côn trùng, không thể đoán được cảm xúc. Xung quanh còn có những con mắt đơn nhỏ như của người, chuyển động liên tục. Miệng giống ngựa, nhưng hàm lại như nụ hoa nở ra làm bốn.

Một con quái vật đích thực. Một vị thần dị hình. Cột trụ của riêng nàng. Trong mắt Kayo giờ đây, con quái vật ấy như tỏa ra ánh hào quang vàng rực.

Trước thần cách mới sinh đầy báng bổ và điên cuồng, thiếu nữ cúi đầu với sự thuần khiết và chân thành tột độ. Đôi tay đeo găng trắng tinh đặt chồng lên nhau, cầu nguyện và dâng hiến cho vị thần vĩ đại của mình.

「Haaaahhh… Aah. Thần linh. Thần của thiếp. Đấng tối cao duy nhất của thiếp!!!!」

Nâng người yêu lên thành một tồn tại cao cấp, vượt qua cái chết, trở nên mạnh mẽ, Kayo cảm thấy an lòng tột độ. Nàng say đắm khi trở thành tín đồ đầu tiên của vị thần vĩ đại này, nhìn lên dị hình bằng ánh mắt kiêu hãnh. Đôi mắt đẹp đẫm lệ, nàng cất tiếng gọi, vui sướng nghẹn ngào.

「Chính thiếp! Chính thiếp! Là nữ tỳ đầu tiên của Ngài, kẻ nô bộc trung thành của Ngài!! Là vợ của Ngài, là súc vật của Ngài…!!」

Với sự thuần khiết và trong sáng tột cùng, đôi mắt long lanh phản chiếu hình ảnh con quái vật, thiếu nữ gào lên lời chúc tụng của đức tin và sự phục tùng. Thở hổn hển, nàng dừng lại một nhịp để trấn tĩnh, nhưng lời tuyên bố chưa dừng lại.

「Thân xác này, linh hồn này… tất cả những gì thiếp có, mãi mãi, vĩnh viễn, tất cả đều thuộc về Người. Thiếp dâng hiến cho Ngài. Thiếp phụng sự Ngài. Tất cả vì ân huệ của Ngài. Để bảo vệ và mở rộng thân thể Ngài, tín ngưỡng Ngài…!!」

Lời xưng tụng của thiếu nữ như một tư tế. Ấy chính là lời tuyên cáo quay lưng với nhân loại, phản bội nhân loại, tự nguyện rơi vào con đường thấp hèn. So với việc công khai thú nhận sở thích giao hoan với ngựa thì còn có đạo lý hơn nhiều. Đó là lời tuyên bố khủng khiếp đến mức ấy.

Ở Phù Tang, thần là để hạ bệ. Là để vắt kiệt. Là để lợi dụng. Người phụng sự thần, kẻ vì tín ngưỡng mà làm lung lay quốc gia là phản lại quốc sách. Lời tuyên ngôn cùng hành vi của nàng gái tóc màu mật ong kia chính là đại nghịch bất đạo.

Song nàng chẳng bận tâm. Đối với Kayo, sự tồn tại trước mắt mới là tất cả. Cột trụ trước mặt, chàng trai làm xương sống cho nó, đó mới là toàn bộ thế giới nàng. Dù có hiến dâng, buông bỏ mọi thứ khác thì nàng cũng không hề hối tiếc lấy một mảnh. Ngay từ đầu nàng đã từ chối hết thảy lời cầu hôn của các công tử quý tộc là vì điều này. Giờ đây, nếu cha nàng dám nổi giận mà chém đầu sự hiện diện trước mắt này, thì có lẽ ngược lại chính nàng sẽ giết cha. Mức độ cuồng tín là như vậy.

「Ah… Thần của thiếp… Tomobe-sama… Chủ nhân của thiếp♪」

Nàng bò đến bằng cả tứ chi như một con thú. Hèn mọn hầu hạ. Nhục nhã ôm chặt lấy chân Ngài ấy, toàn thân run rẩy trước sự hiện diện vĩ đại ấy. Dáng dấp của ngựa vẫn còn đậm nét. Sự cường tráng thống trị kia, trái lại còn như đã hấp thu bản chất của côn trùng để trở nên hùng hồn hơn nữa. Kayo lấy cả thân tâm để quyến luyến, để mê hoặc. Nàng đợi chờ sự đòi hỏi từ đấng duy nhất nắm quyền sinh sát mình…

『……』

Im lặng, và rồi nó bắt đầu bước đi. Lờ nàng đi.

「Chủ… nhân?」

Đẩy Kayo ra, nó từng bước từng bước đi tới. Rồi nó dừng lại. Vừa xoay đầu vừa rung đôi cánh phát ra âm thanh kỳ dị, trong cặp mắt kép không thể đọc được cảm xúc của nó phản chiếu lên đống thịt hiến tế vương khắp sàn.

「Người định làm gì…?」

Thoáng qua trong nàng là sự bất an, nhưng hóa ra chỉ là lo hão. Cái miệng bốn hàm nở bung ra như một đóa hoa lớn. Nó túm lấy một khối thịt chết vất vưởng… rồi nuốt chửng.

「Xin hãy tự nhiên, tùy ý ngài.」

Hiểu được hành vi ấy, Kayo cung kính cúi đầu. Nàng không có lý do gì để ngăn cản. Đây là bữa ăn. Là đồ tiến cúng cho thần. Dẫu chẳng phải sơn hào hải vị hay sinh vật sống mà chỉ là xác chết, cũng đành chịu. Bởi chính Chủ nhân đã muốn vậy thì nàng đâu có đạo lý để chống lại.

…Chẳng thèm để tâm tới sự kính cẩn của Kayo, nó cứ thế nuốt tiếp. Đôi mắt không sắc sống nắm lấy thân thể mềm nhũn, nhấc chân lên, nhấm nháp như ăn vặt. Thả từ trên xuống để trôi sâu vào cổ họng, đôi một nuốt trọn bằng lưỡi. Những cơ thể gầy guộc biến mất như bị hút.

Nuốt. Nuốt. Nuốt. Nuốt. Lặp đi lặp lại. Khi gần đó đã hết, nó liếc nhìn, giẫm nát sàn mà tiến đến đám thịt tiếp theo. Và rồi lại hút vào.

Chỉ mất một khoảng thời gian ngắn để dọn sạch cả trăm thi thể. Nhanh như chớp. Không chừa lại thứ gì. Đồng thời, cơ thể dị hình của nó cũng phình to gấp mấy lần, điều này ai cũng có thể nhận ra. Chiều cao tăng gấp đôi. Chiều ngang còn hơn thế. Đặc biệt, cái bụng phình ra căng tròn. Không ai dám nói rằng cái bụng ấy vẫn chưa no sau khi nuốt cả trăm người. Là cái tình cảnh như vậy.

「Ngài đã hài lòng chưa ạ? Nếu vẫn chưa đủ, thiếp sẽ lập tức lo thêm. Bữa sau thiếp sẽ chuẩn bị những món còn linh đình hơn, xin Người hãy mong chờ… ạ!!!?」

Như thể chờ đúng thời điểm, nữ tư tế, tiểu thư Nam Man, người vợ nô lệ của con quái vật, lại bám lấy chân nó mà thưa trình. Chỉ cần thần linh nhìn xuống nàng, kẻ như đá lề đường dưới chân ngài, Kayo đã đạt đến đỉnh điểm khoái lạc nhiều lần.

Một cơn mộng như tan chảy. Phải chăng là hiệu ứng từ huyết mạch của Địa Mẫu Thần? Một sự hiện diện áp đảo. Một sức mạnh tuyệt đối. Đến mức này thì đã quá khiêm nhường, chẳng thể để bất kỳ đực nào khác lọt vào mắt nổi. Chỉ mùi hương tỏa ra đã vậy. Cái eo vốn mềm nhũn giờ càng mềm nhũn hơn. Cảm giác như toàn bộ xương cốt trong người bị rút hết ra. Bụng dưới nhoi nhói. Hạnh phúc. Hạnh phúc đến tột cùng.

「Chủ… nhân… xin mời, bên này… Thiếp đã chuẩn bị một ngôi đền, một thần điện… được xây dựng hết sức tận tâm. Xin hãy đến, làm ơn…?」

『…』

Lời mời run rẩy trong men hân hoan của Kayo, thế nhưng nó vẫn lặng im. Đôi mắt khó đoán phản chiếu hình ảnh nàng đang tan chảy, nhưng rồi nó lại quay đi.

「Hả…?」

Cảm giác khoái lạc dần rút đi, lý trí của Kayo được kéo trở lại. Chính xác hơn, khoảng tám phần mười khoái cảm đã biến mất. Dù vậy, nó vẫn đủ để khiến nàng quằn quại… Nhưng dù sao, khả năng suy nghĩ của Kayo đã trở lại. Đồng thời, một nghi ngờ xuất hiện.

Đây là một trong những quyền năng của người sao? Nhưng tại sao lại làm thế?

「Chủ… nhân…?」

『…』

Gọi mãi, nhưng vẫn bị phớt lờ. Nó phát ra âm thanh kêu lách cách từ cổ họng, không rõ bằng cách nào. Trông như đang chìm trong hoàng hôn. Và rồi, cuối cùng, nó chuyển động.

…Ngay sau đó, nó tự xé toạc một trong hai đôi cánh của mình.

「Hả…?」

Dịch thể phun ra bắn vào má nàng. Gương mặt đang tan chảy đờ cứng lại trong sự sững sờ. Nó nhìn chăm chăm vào chiếc cánh bị xé rời còn co giật, rồi ném phắt đi.

「C-cái…!!!?」

Trước sự việc bất ngờ diễn ra ngay trước mắt, đầu óc Kayo trống rỗng. Nàng không làm được gì, chỉ đờ ra sững sờ kinh hãi.

…Rồi nó lại không chút do dự mà xé bỏ thêm một cánh nữa.

「N-n-n… Ngài… Ngài đang… Ngài đang làm gì vậyyyyyyyy!!!!???」

Tiếng thét của Kayo, nửa chừng không còn thành lời, vang vọng khắp nơi…

-

Nó xé toạc bốn chiếc cánh và vứt bỏ. Tiếp theo, nó kéo đứt hai mươi cánh tay mảnh khảnh của con côn trùng, mười cánh bên trái và mười cánh bên phải.

Nó moi ra mười bốn con mắt được gắn quanh đôi mắt kép, bảy con mỗi bên, rồi ném đi. Sau đó, nó tiếp tục vặn xé thịt ở hai bên sườn.

Nó xé nát cơ ngực. Từng khối thịt, tổng cộng tám khối, bị giật ra. Trong tiếng rên rỉ, nó ném đi bốn chiếc hàm, trong đó hai hàm dưới phun máu tung tóe. Nó đâm tay vào lồng ngực đã bị moi rỗng, khuấy đảo và lôi ra đầu tiên là lá lách và thận.

Nó chia tá tràng thành đúng mười hai phần đều nhau và kéo ra. Cánh tay trong bụng xoay chuyển, phát ra âm thanh răng rắc. Đó là tiếng xương sườn bị bẻ gãy. Máu tuôn trào, loang rộng trên sàn...

「Xin hãy dừng lại!!!」

Kayo gần như ôm chặt lấy cánh tay to lớn nửa chìm trong bụng nó. Tiếng kêu gào chẳng khác nào lời van xin the thảm. Vết máu nhanh chóng loang rộng trên bộ váy cưới lụa trắng tinh xảo. Không quan trọng. Mọi thứ đều không quan trọng. So với cảnh tượng kinh hoàng trước mắt, tất cả chỉ là chuyện vặt.

Vở kịch phân xác bất ngờ bắt đầu. Đây không phải là tự làm đau bản thân một cách đơn giản. Đây là sự cắt bỏ. Từng mảnh cơ thể bị xé toạc, bị cắt rời, giống như hình phạt lăng trì. Nó tự lăng trì chính mình. Làm sao có thể không phát điên?

「Dừng lại! Xin hãy dừng lại!! Làm ơn dừng lại! Dừng lại! Aah, máu, nhiều máu quá...!!」

Nhìn cái bụng bị xẻ toạc, nhìn khoảng trống hình thành bên trong, trước cả khi buồn nôn vì mùi thịt hôi hám, Kayo đã tuyệt vọng. Nàng khóc nức nở, cố sức van xin ngăn cản. Đối với nàng, hành động báng bổ của người mà cô xem là thần linh này là điều nàng phải ngăn chặn bằng mọi giá.

「Dừng lại... làm ơn, dừng lại...」

『...』

Vị thần ngừng chuyển động. Nó nhìn nàng gái bằng đôi mắt kép không để lộ chút cảm xúc. Im lặng. Rồi... nó dùng bàn tay còn trống nhấc bổng Kayo lên như thể nàng là vật cản, đặt nàng xuống sàn bên cạnh.

...Và rồi nó kéo ruột thẳng ra.

「DỪNG LẠI!!!」

Nàng bật dậy, lao tới ôm chặt lấy tay nó một lần nữa. Ruột non nửa chừng bật ra văng vào bộ trang phục trắng càng làm nó thêm nhuốm bẩn. Cảm giác ấm nóng chạm lên da. Nàng mặc kệ. Phải ngăn nó lại.

「Làm ơn! Dừng lại!! Tôi sẽ chuẩn bị vật hiến tế! Tôi sẽ tìm người thay thế!! Xin đừng làm vậy! Làm ơn! Làm ơn...!!!」

Hành động không chỉ là tuyệt vọng, mà là liều chết. Một cô gái yếu ớt cản trở hành vi của thần, kết cục đã định sẵn, nhưng cảm xúc dâng trào không thể kìm nén. Dù có bị trừng phạt, nàng cũng không quan tâm. Nếu nó dừng lại, nàng không cần gì nữa. Dù có ra sao cũng được.

Điều duy nhất Yoshiyo mong muốn là nó. Mạng sống của nó. Sự an toàn của nó. Vinh quang của nó. Sự vĩnh cửu của nó. Vì điều đó, nàng sẵn sàng đánh đổi bản thân. Chính vì thế, nàng mới dám liều lĩnh như vậy...

『...』

Vị thần dùng cánh tay còn lại xé toạc cánh tay đang bị ôm chặt.

「Khôngggggggggggg!!!??」

Yoshiyo ôm chặt cánh tay đã bị cắt lìa, gào khóc. Nàng nức nở, điên loạn đến tột cùng. Không còn hiểu gì, chỉ ôm lấy cánh tay và khóc.

Nàng không hiểu. Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Tại sao nó lại làm như vậy? Có gì sai sót ư? Nghi lễ sai lầm? Trả thù? Làm sao có chuyện ngớ ngẩn như thế...!?

「Danna... sama...?」

「Không thể nào…?」

Giọng nói từ phía sau kéo phần nào ý thức hỗn loạn của nàng trở lại. Một giọng nói quen thuộc. Lý trí và kiến thức ngay lập tức phủ nhận điều đó là không thể, nhưng vẫn ôm chặt cánh tay đang co giật, Kayo quay lại.

「Danna-sama... danna-sama...」

Từ trong ngọn lửa không thiêu đốt gì, nó tái sinh. Một người phụ nữ toàn thân dính máu và chất nhầy nằm gục đó. Không một mảnh vải che thân, như một đứa trẻ sơ sinh, ngã xuống và quằn quại. Kayo biết đó là ai.

「Kuzu…san?」

Yoshiyo vô thức buông cánh tay đang ôm, thì thầm cái tên ấy. Điều đó là không thể. Kuzu là vật hiến tế của nghi lễ. Xác nàng ấy đã biến mất trong bụng nó. Vậy tại sao lại ở đây...?

「Không… thể nào…!?」

Cuối cùng, Kayo nhận ra. Những mảnh máu thịt mà vị thần cắt ra và ném xuống sàn lần lượt bốc cháy. Máu thịt bị thiêu rụi, biến đổi, quằn quại và dần hình thành dáng người. Giống hệt như thứ đã biến mất trong bụng nó, nhưng không có vết thương như khi còn sống, và đôi mắt rõ ràng chứa đựng sự sống.

「Không thể nào, không thể nào!? Chuyện này…!!?」

Nàng không hiểu lý do chi tiết. Nhưng Yoshiyo hiểu ý nghĩa của hành động đó. Hiểu, và quay lại nhìn vị thần vẫn đang tự phân xác. Tuyệt vọng càng thêm sâu sắc, sâu đến khôn cùng.

「Dừng lại, dừng lại, dừng lại, dừng lại, dừng lại dừng lại dừng lại dừng lại dừng lại dừng lại dừng lại dừng lại dừng lạiii…!!!!」

Nàng ôm chặt cánh tay còn lại, gào lên như niệm chú nguyền rủa. Lời van xin nguyền rủa từ tận đáy lòng.

Mọi chuyện không nên như thế này. Nàng không mong muốn điều này. Nàng không cầu xin nỗi đau đớn này, cơn ác mộng này, địa ngục này. Nàng chỉ muốn vì nó, dù nó không mong muốn, chỉ vì chính nó... vậy mà, vậy mà!!

『◼️◼️◼️◼️◼️◼️◼️◼️◼️!!!!』

「!!?」

Đó là sự bộc lộ thần khí áp đảo. Bởi áp lực thần khí, cơ bắp run rẩy trong sợ hãi bỗng chùng xuống, rồi ngay sau đó bị sức ép cuốn bay đi. Phản ứng đầu tiên từ chủ nhân là một cái chau mày vì bất bình. Đó là tiếng gầm để xua đuổi kẻ cản trở. Kayo bị hất văng, ngã phịch xuống sàn trong tư thế nhục nhã.

「Chủ... nhân, làm ơn... dừng lại...」

『...』

Bị thổi bay, ngã xuống sàn, nàng vẫn ngước mắt van xin. Ánh mắt giao nhau. Gương mặt tan nát vì khóc của Kayo phản chiếu trong đôi mắt kép. Thật thảm hại. Và... như thể khó chịu với cảnh tượng ấy, thần nắm lấy một bên mắt kép và giật mạnh.

Bục bục bục, từng sợi gân kêu lên khi bị kéo căng và xé toạc.

「Ah…!?」

Giống như một chiếc đĩa gốm lớn, khối mắt kép bị ném xuống sàn. Ngay khi bị vứt bỏ, nó bắt đầu quằn quại, bốc cháy và biến đổi. Nó dần hình thành dáng người... một sự sống mới ra đời. Không, là sự biến chất của máu thịt để phù hợp với sự sống bị chiếm đoạt. Đó là sự vật chứa hóa.

...Ngăn chặn việc thanh toán giá nghi lễ cho『Thế giới』, và thay vào đó là sự trả giá bằng thần linh. Đó là lời giải thích ngắn gọn nhất cho tình cảnh đang diễn ra trước mắt. Thay vì linh hồn nhỏ bé của loài khỉ, thần linh tự cắt bán linh hồn mình. Đối với『Thế giới』, đây là một giao dịch quá hời, nên mới có thể thực hiện được.

「Đến mức đó...!?」

Nó đang cắt chia linh hồn. Không, đối với thần linh, có lẽ còn hơn thế. Nó đang cắt bỏ chính sự tồn tại của mình. So sánh với loài người thì chẳng đáng là bao. Vậy mà, lại vì những vật hiến tế tầm thường như thế! Thật điên rồ! Cuồng loạn! Bất thường!

...A, giống hệt như lúc đó. Thật giống con người ấy.

『◼️◼️◼️◼️◼️!!!!』

Vì vật hiến tế cuối cùng, nó xé nát thân thể và vứt bỏ, rồi kiệt sức, cúi đầu gầm lên. Đó là tiếng kêu hấp hối. Từ khắp các vết thương trên cơ thể, chất lỏng tuôn trào như thể toàn bộ cơ thể sắp cạn kiệt, và nó quỳ sụp xuống. Hơi thở trắng đục, gấp gáp thoát ra. Nó đang thoi thóp.

Và rồi nàng ấy đến. Như thể không thể chịu nổi, như thể đã chờ đợi, như thể chọn đúng thời điểm.

「Ara, lại nghịch ngợm đến thế này sao? Làm bừa bộn cả rồi.」

Cùng với giọng nói trong trẻo như tiếng chuông bạc, nàng ấy xuất hiện trước mặt thần và Kayo đang quỳ bất lực.

Trên mình là bộ kimono hoa anh đào rực rỡ kiều diễm, mái tóc mượt mà còn đẹp đẽ hơn cả tà áo phất phơ trong gió. Nhan sắc ấy huyền ảo, ảo diệu, đối lập hoàn toàn với hình dị dạng bê bết đầy máu, càng khắc sâu ấn tượng vào mắt người nhìn… và hơn hết, đó chính là bóng hình giống hệt như khi ấy.

「...Haha.」

Ký ức về cảnh tượng năm nào chợt ùa về trong tâm trí. Tachibana Kayo bị buộc phải thấm thía đến tận cùng rằng nàng đã thua cược, bị bắt phải nhận lấy sự thật ấy…