Chương 14 - Chuyện là, cho dù cơm no áo ấm thì cũng chưa chắc đã biết lễ nghĩa

Chap 209

2025-10-01

3

Thường Thế Thần… còn được xưng là Thường Thế Trùng, chính là dị thần được ghi chép trong thiên cổ sử của Phù Tang.

Một vị thần dị dạng đã mê hoặc bách tính, khiến họ cuồng loạn, lừa dối để dâng hiến tài vật, mùa màng, súc vật, thiếu nữ, mọi phú quý trong thiên hạ. Người ta đồn rằng nguồn gốc của nó là tà thần nơi biên địa mà Phù Tang từng chạm mặt trong lúc bành trướng thế lực, hoặc là tai ương từ Đại lục tràn sang, hoặc là lời nguyền do một công khanh thất bại trong tranh đoạt quyền lực sinh ra. Nhưng rốt cuộc vẫn chẳng ai rõ, chỉ biết đã bị tiêu diệt…

『Nếu ta nhớ không lầm… thì vốn sinh ra từ vương triều đại lục, phải chăng?』

Tiếng xúc xắc lăn lộc cộc, ả Hồ Ly đồng hương cất lên giọng ngân trong trẻo như chuông ngân, thong dong kể rõ sự tình.

『Hể~. Vậy sao? Thảo nào mà nó chẳng hiểu được ta nói gì, hóa ra là dùng ngôn ngữ xứ khác đó hả?』

『À, chỗ đó thì Rắn-sama nói đúng rồi đó? Rốt cục cũng chỉ là một loài trùng nhân tạo mà thôi. Chuyện dùng đến lời lẽ ngôn từ, trí tuệ ấy vốn chẳng hề có. Nó chỉ là một quái vật hành động theo bản năng mà thôi』

『Lời nguyền giăng bẫy đó nha~. Ôi chao, con người quả là hạ tiện mà』

Lời của Xà Thần bị Hồ Ly phủ nhận, còn Oni thì chen ngang cười khanh khách.

Không rõ là đời hoàng tộc thứ bao nhiêu, vương triều đại lục mang quốc hiệu『Hoàng』vốn là một quốc gia phồn vinh nhờ vàng và gấm vóc. Đặc biệt, linh cẩm dùng làm nguyên liệu chế tác chú cụ là sản vật quý nhất, mà loài tằm phun ra nó thì được coi là cơ mật tối thượng của quốc gia.

Vì một lý do nào đó mà tằm đã bị tuồn ra ngoài, và lời nguyền ẩn giấu trong ấy liền phá kén, gieo tai ương xuống nhân gian. Phù Tang cũng chẳng ngoại lệ, tai ương vượt biển tràn đến, gây cho quốc gia tổn thất nghiêm trọng. Hậu quả ấy còn khiến không ít công khanh đầy triển vọng sa sút, gia tộc tiêu tán.

…Từ xa xưa, có một thương nhân từng sang『Hoàng』, đã bí mật thông đồng cùng đám Nam Man có cùng mục đích để đánh cắp trứng tằm. Khi ấy, hắn còn khéo léo đẩy lời nguyền sang kẻ đồng phạm. Nhờ công ấy mà được thăng hiển, bước lên hàng công khanh. Nhưng sau hàng trăm năm, lời nguyền vẫn đuổi theo. Người biết được chân tướng này quả thật cực kỳ hiếm hoi.

Dù sao thì, rốt cục cũng chỉ là một thần cách giả tạo từ thuở xa xưa đã bị tru diệt. Giờ đây vốn chẳng còn chút uy hiếp nào cả. Trừ phi bị nàng lợi dụng. Hoặc có lẽ… chính vì vậy mà lại càng thuận tiện.

『Thu thập những tàn dư lời nguyền truyền xuống gia tộc, cô đặc lại, rồi dẫn nhập… Quả thật, nếu nói là làm tốt thì cũng đúng là làm tốt thật.』

Dùng chính bản thân vốn bị oán hận sâu đậm trong gia tộc làm mồi nhử, nàng nuôi dưỡng tàn dư bằng cách cho chúng ngấu nghiến ý chí tiêu cực, rồi gieo chúng vào người mình thương yêu. Bởi là ngụy thần của nguyền rủa, nên những tàn dư ấy không hề ngần ngại mà ký sinh vào thân thể của thứ vốn chẳng khác nào con bướm cháy đen. Và rồi, chúng bị ăn nuốt.

『Suy cho cùng cũng chỉ là thần nuôi do người phàm dàn dựng mà thôi. Sao có thể sánh được với cái ả Mẫu Thần chó má kia』

Cùng song hành với nghi thức Thường Thế Thần, một tế lễ khác được tiến hành. Vị nguyệt thần được phụng thờ trong tế lễ ấy vốn cũng là một dạng Địa Mẫu Thần, là thần của muông thú, và đồng hương với thứ ký sinh trong người đó… Có thể nói, trong một ý nghĩa nào đó, là chi phái, là thế thân, là kẻ thay thế. Mức độ tương hợp cực kỳ cao.

Dù thế nào, một vị thần thống trị đất đai và muôn thú chẳng có lý do gì không thể kiểm soát một con trùng giả mạo. Cũng chẳng có lý do gì một con thú không thể nuốt chửng một con côn trùng.

『Nhồm nhoàm nhồm nhoàm, dù sao nó cũng là một thần cách. Chắc hẳn là một bữa tiệc ngon lành.』

Huống hồ, sâu bướm vốn là loài sinh vật trong tự nhiên đặc biệt dễ bị ký sinh. Vốn định gieo họa bằng cách ký sinh vào người tình của thiếu nữi, tưởng rằng đã chiếm đoạt, nào ngờ lại bị chính mình nuốt chửng… Quyền năng của nó, thần uy của nó, tất thảy đều bị cướp đoạt, để rồi nhân tố của Địa Mẫu Thần dùng nó làm nguyên liệu tái sinh đứa con. Với vị trùng thần Thường Thế ấy, quả là một kết cục chẳng thể cam lòng. Nhưng giờ đây thì tất cả đã quá muộn rồi.

……Hơn nữa, cả thiếu nữ lẫn Địa Mẫu Thần, đâu phải hạng người biết đủ mà dễ dàng an phận với chừng ấy. Không chỉ trùng thần, mà đối với chàng trai kia, từ đầu đến cuối cũng đã là một ván cờ không lối thoát.

『Bách Độ Tham Bái, Thường Thế Trùng. Lại còn 「thần song lục」 nữa sao. Quả là khéo nghĩ ra được một cơ cấu thâm hiểm như vậy』

『Quả là một ván cờ bế tắc muôn ngả, đã thua từ lúc khởi đầu rồi… Nhưng, đối với ngươi mà nói, thật sự vậy là được sao?』

Ít nhất, nếu theo tôn chỉ của ả, đây là một ván cờ tuyệt đối không có khả năng thắng. Bởi ngay từ đầu, kẻ kia chỉ nhắm thẳng vào hố sâu mà cứ thế thua mãi. Và kết quả là, trước mặt ả Oni đang thản nhiên khoe trọn thân thể trần truồng, hồ ly cùng rắn bày tỏ mối lo ngại.

……Song, sự lo ngại ấy không phải dành cho Oni, càng chẳng phải cho chàng trai bán yêu ấy. Mà là e sợ rằng, vì phát khùng nổi nóng, ả sẽ lật đổ cả bàn cờ trong chốc lát.

『Kekekeke!』

Nheo mắt nhìn lướt qua hai yêu quái kia, Oni ngồi vắt chân trần, chống má, nhếch môi cười khẩy. Một sự ung dung đầy khó hiểu.

『Chính vì thế nên mới nói đấy! …Này, con nhãi thối tha kia. Lại đây nào!』

『!!』

Như đáp lại tiếng gọi, bóng dáng nhỏ bé lọc cọc bước đến, bị Bích Quỷ thò tay nhấc bổng, đặt lên cái bàn gỗ bừa bộn đầy quân cờ, xúc xắc, giấy tờ, bát đĩa, chai rượu. Cái bóng ngồi phịch xuống bằng mông, bi bô phát ra tiếng ngây dại, tay chụp lấy đồ vật trên bàn rồi ném đi, cười khanh khách.

『Ara ara, không được đâu. Không được phép ném đồ như vậy đâu nhé?』

『Cũng đừng có ngậm mấy thứ không phải đồ ăn chứ… Ngươi không định dạy dỗ gì sao~? Nuốt nhầm thì nguy đấy』

Hồ ly nắm lấy bàn tay nhỏ bé, còn rắn thì thò lưỡi giật phắt quân cờ đang bị ngậm. Bóng nhỏ kia vùng vẫy yếu ớt, vừa bị dỗ dành vừa bị quở trách, trong khi hai kẻ ấy đồng thời mắng nhiếc Oni.

『Ực ực…… khà! Để vậy cũng được thôi. Trẻ con mà nuôi nấng quá mức thì làm sao trưởng thành được? Sư tử nào chẳng quăng con xuống vực?』

『Cái kẻ chẳng cho bú mớm lấy một giọt mà cũng dám nói lời đó sao?』

『Đừng, đừng chạy... In dấu thật đáng sợ. Tự mình bò về phía bà mẹ độc hại thế kia.』

Oni ngửa cổ tu rượu, còn Hồ Ly và Rắn thì liếc nhìn đầy chán chường. Đứa bé lại bò bốn chân tìm đến Oni. Khuôn mặt lấm lem pha chút khóc nhè, cầu cứu 「người mẹ」 của mình. Mặc dù chẳng hề chung máu mủ, huyết thống.

『Này này, đừng có la hét nữa. Đúng là đồ mít ướt mà?』

Nói rồi, ả búng nhẹ vào trán đứa nhỏ đang bò đến. Đứa bé lảo đảo khóc òa, nhưng vẫn cứ cố bò lại gần, liền bị một ngón tay đưa ra chặn đứng.

『!!!?』

『Nào nào, cố lên, cố lên. Hãy trở thành kẻ mạnh mẽ đến mức bẻ gãy cả ngón tay này đi nhé?』

『Ngươi thật nói chuyện hoang đường quá…』

Trước cảnh Oni bắt nạt kẻ yếu, Hồ Ly che miệng, thở dài chán nản. Còn Rắn thì khẽ rung cổ họng, liếc xuống mặt giấy trên bàn.

『Lại bắt đầu một vòng mới rồi? Chuẩn bị móng cho ta đi nào?』

『Rồi rồi』

Theo lời thúc giục của Rắn, Oni liền rút ngón tay đang chặn lại, giật phựt một tiếng, bứt móng rồi ném đi. Không còn gì cản trở, đứa bé lập tức lao tới, ôm chặt lấy ngực Oni như muốn chìm vào đó. Nó khẽ rung cổ họng đầy khoái trá, đòi hỏi sự dịu ngọt.

『Làm gì có sữa mà chảy ra được. Đây này, ngậm cái này đi』

Oni đưa ngón tay nhỏ máu vào miệng nó. Như bê con tìm đến bầu vú mẹ, đứa bé cắn chặt, ngậm lấy, rồi mút từng giọt dịch tuôn ra. Dưỡng chất ngập tràn, nó thỏa mãn vô cùng.

『Rồi rồi. Giờ thì là khúc mở màn vén màn bí mật đây. Ta muốn xem cậu xoay sở ra sao. Trông đợi lắm đấy, anh hùng của ta ơi? …Ngươi cũng nghĩ vậy chứ?』

Không có một mảnh bằng chứng, nhưng ả Oni vẫn cười ngạo nghễ, tràn ngập tự tin. Tận cùng, tận cùng hứng khởi.

『Ah!!』

Như để đáp lại, đứa bé rời khỏi ngón tay, bật ra thứ âm thanh ngọng nghịu khó mà diễn tả, nối liền theo tiếng cười của Oni…

-

「Nghi thức Thường Thế Sinh Vũ Đản Cổ… có nên gọi như thế không? Nghi thức thứ ba tạo hình thế giới này có một đặc điểm khá thú vị đấy」

Trong thế giới lần thứ chín mươi chín vừa mới khởi đầu, Tachibana Kayo vừa yêu mị đến cùng cực, vừa vô tư đến cùng cực, cất lời giải thích. Từng sự thật như ác mộng, nàng từng chút từng chút hé lộ, phơi bày ra tất cả.

「Phụng sự và cống nạp mới chính là chìa khóa phong ấn… điều ấy vốn dĩ giống như vô số vị thần ngoài cõi tục, nhưng nghe nói vị thần này lại đặc biệt hiển nhiên hơn cả」

Theo truyền thuyết, dù được dâng hiến vô vàn cúng phẩm, vị thần sâu bướm kia lại vẫn bất lực. Không, chính bởi được dâng hiến mà trở nên bất lực. Thế nhưng, mặc cho như thế, con người lại càng điên cuồng vui sướng dâng hiến tất cả.

「Lòng từ bi mà vị Thường Thế Thần ban cho những tín đồ của mình chính là『giấc mơ』. Đối với những con người đau khổ quằn quại trong nỗi thống khổ của thế gian, thần ban cho họ những giấc mơ hạnh phúc. Giống như thuốc phiện vậy.」

Thực tại trở nên tàn tạ, nhưng những kẻ đã chết chìm trong ảo thuật giống như thực tại, trong hạnh phúc của giấc mơ, lại tôn thờ lũ sâu bọ như thần thánh. Điều tồi tệ là nếu ai đó cố gắng chấm dứt tình trạng này, con sâu sẽ hóa thành cánh bướm.

「Nuốt chửng niềm tin của những kẻ đã chết để làm thức ăn, đồng thời dùng nó như phong ấn, những lời cầu nguyện chất chứa qua thời gian sẽ bùng nổ và thức tỉnh mãnh liệt khi đám tín đồ biến mất.」

Diệt sạch đám cuồng tín làm lá chắn, hoặc khiến họ từ bỏ niềm tin, nhưng ngay lập tức, con sâu nhỏ bé ngự trên tế đàn sẽ lột xác, biến thành vị thần cuồng bạo, mang đến tai ương. Đó chẳng khác gì một cái bẫy độc ác. Thần uy và sự thôi miên của trùng thần lan ra từng chút một như dịch bệnh, nhưng nếu sơ suất đi tiêu diệt thì còn gây ra sự diệt vong khủng khiếp hơn. Với triều đình mà nói, thật phiền toái vô cùng.

「Dù sao thì cuối cùng, nó cũng bị một chiến binh thuộc dòng dõi Thánh Kiếm hạ gục bằng một nhát chém... nhưng đó là chuyện khác. Lần này, chúng ta đã làm theo cách đó. Anh có hiểu ý nghĩa của nó không?」

Ngừng lại một nhịp, chờ phản ứng, nàng tiểu thư bật cười. Nàng tỏ ra mãn nguyện, như thể đã đạt được ý định khi nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt anh.

「Đúng vậy! Chính xác! Vòng tuần hoàn này là trong giấc mơ! Bách Độ Tham Bái của thần trùng là sự lặp lại của giấc mơ Thường Thế đó!」

Nàng kích động trước đống than thảm hại được đưa vào dinh thự. Nàng tiểu thư khoác lên dáng vẻ Nguyệt thần, mụ phù thủy dẫn dắt dã thú, làm sôi sục máu loài dã thú. Ban sữa, đánh thức chúng, để rồi thú vật nhờ ân huệ ấy mà có được một sinh mệnh mong manh. Rồi chúng cuộn mình ngủ đông, hóa thành nhộng. Trong lớp vỏ cháy xém rệu rã sắp sụp đổ, thân thể tái cấu trúc. Hấp thụ nhân tố của trùng, nuốt chửng và tàn phá, để rồi bộc phát quyền năng.

Thần trùng Vĩnh Thế, chưa kịp hóa cánh, chưa kịp ra đời, đã tạo ra một cõi lý tưởng trong hình hài con nhộng, lấp đầy cả dinh thự. Trong đó, nàng, và cả bọn họ, thực hiện nghi thức trăm lần. Sân khấu đã được chuẩn bị.

Và thế là giấc mơ lặp lại. Ranh giới giữa thực và ảo, giữa sáng và tối trở nên mơ hồ, một đêm hóa thành ngàn đêm, kéo dài vô tận qua trăm lần. Trong giấc mơ sa đọa kéo dài vô hạn, tất cả chìm đắm như thể đang trốn chạy. Chìm vào giấc mơ, tôn thờ nó.

「Nhưng giấc mộng rồi cũng sẽ tỉnh… phải không? Vâng, em dĩ nhiên hiểu rõ điều ấy. Đó là một câu chuyện thật buồn. Đặc biệt là trong nghi thức Bách Độ này」

Rất, rất buồn bã, nàng đặt tay lên má mình, thở than tựa như đang diễn kịch. Lè lưỡi đỏ ra, nàng nghịch ngợm mỉm cười như một cô bé tinh quái.

「Đúng thế. Tomobe-san vẫn chưa biết tường tận về Bách Độ Tham Bái nhỉ? Chẳng lẽ… anh nghĩ rằng, dù có phạm vi giới hạn định sẵn, thì việc thao túng vận mệnh lại không hề có cái giá nào sao?」

Và với nụ cười rạng rỡ như hoa nở, nàng tuyên bố.

「Đúng thế! Tất nhiên là cần vật hiến tế! Cần nhân trụ! Rất nhiều, rất nhiều!」

Đó chính là lý do nghi thức Bách Độ Tham Bái bị liệt vào danh sách cấm thuật. Mỗi vòng tuần hoàn cần một vật hiến sinh. Để chuẩn bị cho nghi thức, cần một trăm nhân trụ, mỗi vòng lặp định đoạt số phận của một người. Số phận của hủy diệt...

「Chín mươi chín vòng, chín mươi chín người. Phá hủy nghi thức bây giờ cũng vô ích thôi. Đã quá muộn rồi. Phí bồi thường, phí hủy hợp đồng phải được thanh toán… Chỉ là kiểu trả sau giá rẻ nên vẫn còn nhân đạo lắm chứ?」

Nàng nhếch miệng cười nham hiểm. Tiểu thư kiều diễm mê hoặc.「Em không phải vật hiến tế mà là chủ tế, nên em được tính riêng,」nàng thêm vào.

「Thật khổ sở phải không? Bây giờ dù có định đoạt vận mệnh, dù có phá nghi thức, thì cũng không thay đổi gì cả. Mọi người đều bị thu lại như phí nghi thức. Và Tomobe-san, khi mất đi phụng sự, sẽ hóa cánh thành vị Thường Thế Thần… Vâng, em biết. Anh không mong muốn một số phận buồn thảm như vậy.」

Đổi sang vẻ ngây thơ, thuần khiết, trong sáng như một thiếu nữ đang yêu, nàng mỉm cười. Và thì thầm. Kế hoạch của quỷ dữ.

「Nghi thức cuối cùng được gài vào là Sugoroku. Giấy Sugoroku, Thần Sugoroku」

Đặt tay lên hai má người nàng yêu, kẹp chặt, kéo mặt lại gần, nàng nói. Cốt lõi của nghi thức quỷ quyệt này.

「Vận mệnh của anh đã được định đoạt. Kết cục của anh đã được quyết định. Việc phá kén thành thần là tương lai chắc chắn. Hủy diệt đã được định sẵn. Chính vì thế, nghi thức này mới thành lập.」

Tên của nó là『Nghi thức Điên Cuồng Sugoroku Hồi Chuyển』. Giấy sugoroku vốn dĩ, nhất là ở phút cuối cùng, luôn có ô ác độc như vậy. Thậm chí cả việc quay lại ô xuất phát. Nhưng đồng thời, đó cũng là cứu rỗi. Trong trường hợp như thế này.

「…Vốn là một nước đi thần sát thần đấy」

Lấy tương lai đã định làm『đích đến』, mô phỏng『quá trình』dẫn đến đó bằng Sugoroku giấy, và lặp lại. Dù làm gì, kết thúc cũng không thay đổi. Nhưng quá trình thì có thể thay đổi.

Đối với một thần linh sống giữa thế gian, một lần chết không thể giết được. Vì vậy, bẻ gãy tâm trí của thần là một cách. Lặp lại vô hạn khoảnh khắc ngay trước khi tiêu diệt trong nghi thức, khiến thần trở nên vô hồn, rồi phong ấn vào đất là một phương pháp quen thuộc để tiêu diệt các thần cấp thấp ở Phù Tang. Sau này cũng được coi là hình phạt tối thượng dành cho tội nhân chờ xử tử.

「Mỉa mai thay, nhỉ? Nghi thức vốn để sát thần và phán tội nay lại được dùng để sinh thần và tránh tội」

Nếu đến đích, người nàng yêu sẽ trở thành thần. Đám vật hiến tế sẽ chết hết. Vậy thì chỉ còn cách quay về điểm xuất phát. Lặp lại nghi thức trăm lần một lần nữa. Lặp trăm lần nữa thì sao? Lại quay lại ô xuất phát thôi.

Vô tận vô tận, vĩnh viễn vĩnh viễn, triền miên triền miên, chuẩn xác chính là vòng luân hồi. Lời mời gọi đến cõi lạc thú vô tận. Đó không phải trụy lạc. Là cứu rỗi. Là thiện hành. Là công đức. Tachibana Kayo khẳng định.

… Không có đường thoát. Ngay từ đầu đã bị dồn vào thế cờ chết.

「…Không thể chấp nhận được, sao? Fufufu, nhìn nét mặt đó em hiểu. Vâng, em hiểu chứ」

Vì thế, Kayo nhếch môi.

「Để biết việc chấp nhận vận mệnh hợp với tấm lòng nhân hậu của anh đến nhường nào, từ giờ em sẽ dạy anh thật kỹ. Họ, những cô gái ấy, sẽ khiến anh hiểu, cả thể xác lẫn tâm hồn...」

Cùng với tuyên bố ấy, đám vật hiến tế vây quanh như đàn kiến ùa tới...

-

Nó giống hệt như những vòng lặp trước đây, thế nhưng lần này lại càng dữ dội hơn, tuyệt vọng hơn, như thể liều chết, như thể cuồng loạn, như thể phát điên, như thể say mê đến cực điểm. Vô số bàn tay vươn ra. Vô số chiếc lưỡi trườn đến. Hơi thở lướt qua da thịt. Mùi dục lạc tràn ngập khắp nơi. Từ trong cơn đau đầu, tôi chẳng làm được gì cả.

「Nnnnn!!!」

Cùng với sức nặng đè nén và hơi ấm dễ chịu, tiếng rên đầy kích thích của Lan bật ra. Trước mắt, thân thể rám nâu căng tràn sức sống đang ép xuống đến tận cùng. Ngay lập tức, cô ấy bắt đầu làm những gì cô ấy phải làm, hoặc có lẽ, những gì chính cô ấy khao khát.

「Haaahhh, aaaa!!!! Danna-sama!! Ahaha, Danna… sa-maaa!!」

Cơn kịch liệt ấy dữ dằn, tựa như tiếng nổ tung chấn động. Tư thế cưỡi ngựa, cô ấy điên cuồng tàn phá, thế nhưng người thực hiện lại cũng như sắp tắt thở, song tuyệt nhiên chẳng dừng lại. Như thể nếu dừng lại thì cô ấy sẽ chết ngay lập tức.

「Dừng, lại……」

Tôi vươn tay định ngăn cản. Chỉ trong chớp mắt, bốn phương tám hướng, vô số bàn tay trắng muốt đã chộp lấy. Ngón tay bị nhiều đôi môi ngậm chặt. Lòng bàn tay tràn ngập sự mềm mại. Cánh tay bị kẹp lại. Thân thể bị giam trong chiếc lồng bằng thịt. Tôi chẳng làm được gì.

…Cùng với khoái cảm, cơn đau đầu dần dịu xuống. Có gì đó, cảnh tượng nào đó lướt qua trong óc. Bầu trời rực lửa. Khoang thuyền tối tăm. Vô số ánh mắt.

「…?」

Vô thức, tôi ngẩn người, ánh mắt chạm phải ánh nhìn của cô gái đang cưỡi trên người mình. Động tác hông của cô ấy chợt dừng lại. Một nhịp sau, cô nghiêng đầu, khẽ mỉm cười, đôi mắt long lanh ngấn nước.

…Cô ấy đang khóc? Tại sao?

「Haa, haa, haaa… Danna-sama, aah… thật, thật đáng thương…」

Như thể thực sự, thực sự thương xót từ tận đáy lòng, đồng cảm sâu sắc. Đôi tay cô ấy chạm vào má tôi với sự dịu dàng. Tôi không hiểu. Tôi chẳng hiểu gì cả. Tại sao cô ấy lại nhìn tôi như thế?

Không, tôi hiểu. Tôi hiểu tất cả. Bởi vì chúng tôi đang giao hòa. Qua thể xác, ký ức hòa quyện. Tôi hiểu tất cả về người phụ nữ trước mặt. Không cần lời nói, tôi vẫn hiểu. Ký ức tràn vào. Từ dòng chảy vô tận của ký ức, ký ức của cô ấy, qua mối liên kết sâu sắc từ tận đáy lòng, rõ ràng hơn cả.

…Trở về từ chuyến đi biển, ngôi làng chài nơi cô ấy sinh ra và lớn lên đã hóa thành địa ngục. Ngôi làng bị thiêu rụi. Ngôi làng bị khử trùng. Dân làng, dù là người nhiễm bệnh, người bị nghi ngờ, hay người vô tội, đều bị giết không thương tiếc. Tiếng súng nổ. Ngọn lửa phun. Cô ấy liều mạng chèo thuyền nhỏ trốn thoát, khắc sâu vào võng mạc hình ảnh mọi người quằn quại và sụp đổ.

…Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, cô bị hải tặc bắt. Trong khoang tàu u tối, cô trải qua những ngày địa ngục. Ngay cả khi lũ hải tặc bị tiêu diệt, địa ngục vẫn không chấm dứt. Một con người không rõ danh tính như cô chỉ là món hàng béo bở.

…Cổ đeo vòng, tay bị còng, không được phép mặc dù chỉ một mảnh vải, phơi bày da thịt, bị đem ra làm trò tiêu khiển, bị nhìn ngắm thô bạo, bị chạm vào, bị mở ra, đến mức chẳng còn quan tâm nữa. Không còn nơi để trở về, không còn người thân yêu, không còn gì cả. Chỉ sống sót vì lời nguyền nô lệ.

…Rồi một cô gái tóc màu mật ong kiêu ngạo xuất hiện, đánh giá cô như một món hàng, miễn cưỡng mang cô đi. Và rồi, cô ấy tìm được một nơi chốn.

Đó là sự yên bình trong một khu vườn nhỏ, những người đồng cảnh ngộ liếm láp vết thương của nhau, một ngôi đền thờ phụng vị cứu tinh…

「Nơi của danna-sama, chẳng lẽ không thể là ở đây sao?」

「Cái, đó…」

Cô ấy ôm chặt lấy tôi. Vùi tôi vào thân thể mềm mại của mình. Quấn chặt đôi chân để tôi không thể trốn thoát, rồi thốt ra những lời bi thương. Vừa như nũng nịu, vừa như cầu khẩn, vừa như khẩn khoản van xin… Cảm xúc của cô ấy truyền đến tôi rõ ràng đến đáng sợ.

Nhìn vào vực thẳm, vực thẳm cũng nhìn lại. Xem ký ức của người khác, ký ức của mình cũng bị xem, đó là lẽ thường. Những lời nói chứa đựng trái tim, càng thêm sâu sắc… qua sự kết nối mãnh liệt giữa tâm hồn và thể xác.

「Vừa rồi…… uoh!!?」

「Ahaha!! Danna-sama! Xin hãy để thiếp an ủi ngài!! Hãy cho thiếp được an ủi ngài!! Xin, xin ngài……!!」

Cứ như muốn cắt ngang lời tôi, sự dày vò lại bùng phát. Không, dữ dội hơn cả lúc trước, mãnh liệt hơn nhiều. Như thể không còn gì cần che giấu, chẳng còn hổ thẹn, chẳng còn tôn nghiêm. Như thể vứt bỏ hết tất cả. Nghĩ về quá khứ của cô ấy, điều đó cũng là lẽ hiển nhiên. Mà tôi, tôi không tài nào khinh miệt, cũng chẳng thể gạt bỏ cô ấy là kẻ nhơ nhuốc.

「Thật, sao…? Vui quá, thiếp thật sự vui lắm. Xin lỗi. Xin lỗi……!!」

Lại một lần nữa cưỡi lên. Như cưỡi một con ngựa hoang. Ngửa mặt, tóc tung bay, mồ hôi vung vãi chẳng chút kiềm chế trong cuộc hoan loạn. Cô ấy vứt bỏ hết vẻ điềm tĩnh thường ngày, để lộ trần trụi niềm vui sướng, sự sợ hãi, nỗi bi thương, bị cơn cuồng cảm nuốt chửng. Tôi thấu cảm được bản chất sâu xa ấy hơn cả những gì trông thấy. Đến mức chính tôi phải xót thương, cô ấy lại bi ai, cô ấy lại hân hoan, cô ấy lại phụng sự. Toàn tâm toàn ý, như thể muốn đóng đinh tất cả bản thân mình vào.

「Higg, igghh!! Guhh!!? Iii, aaaAAAAhhh!!??」

Cô ấy uốn cong lưng như tôm, hét ra tiếng gầm rú chẳng còn giống người, mà giống loài thú hơn, rồi tự mình lên đỉnh, gục ngã trong thảm hại. Tôi nghĩ phải đỡ lấy cô ấy ngay tức khắc, nhưng rồi bị ngăn trở bởi những người xung quanh.

Những thứ đó, có quan trọng gì đâu… Dù không nói ra, tôi hiểu điều đó qua sự kết nối tâm hồn với mọi người. Trong lòng họ, sự ghen tị và kỳ vọng cuộn xoáy. Tôi không thể phản bội điều đó.

「Fufufu. Lần này tới lượt thiếp chứ?」

Bị kéo giằng ra từ bốn phía, rồi như theo sự an bài sẵn có, một bóng hình vui tươi len vào khoảng trống. Tất nhiên, Jun trèo lên người tôi, không một chút do dự hay nương tay. Thân thể cô ấy mảnh mai, nhỏ bé hơn Lan, vậy mà vẫn ghim xuống tận cùng, như thể muốn tự hủy hoại chính mình.

「Fufu!! Hi, gghh!! Hiiihhh!!」

Trái ngược với sự thô bạo của Lan, Jun dày vò dai dẳng, dính chặt như dòng xoáy quấn quanh. Vừa thét gào, vừa nức nở, nhưng vẫn chẳng ngừng, ra sức tô vẽ một vẻ quyến rũ đầy tuyệt vọng.

「Thế nào……? Thiếp có, hữu ích cho ngài không…?」

「Hữu ích… ư!?」

Cái nghiêng đầu nhỏ nhắn, yêu kiều, kèm theo yêu cầu về một lời nhận xét đầy nũng nịu. Ngay sau đó, trong trí não tôi lại một lần nữa rối ren bởi vô số cảnh tượng. Một cô gái trong thị trấn, rất giống Jun, bị mẹ kế hành hạ, dạy dỗ, bị cha ghét bỏ, rồi bị bọn đàn ông dẫn đi đổi lấy túi vàng…

「Aha, danna-sama… chúng ta giống nhau, phải không?」

「Jun…! Ugh!?」

Những hành vi thô bạo, dẫu có tàn phá hay xé nát bên trong mình cũng chẳng hề bận tâm. Chỉ để yêu chiều, để nâng niu đối phương mà thôi. Nước dãi chảy xuống, khuôn mặt mờ mịt như say rượu, phô bày dáng vẻ đắm chìm trong dâm lạc.

「Danna-sama, xin hãy ban cho thiếp một gia đình… biến nơi này, dinh thự này, thành ngôi nhà, ngôi nhà mà thiếp có thể trở về…」

Lời khẩn cầu tha thiết, giọng điệu có chút trẻ con. Qua sợi dây kết nối, tôi bị ném dồn dập vào cảm xúc mãnh liệt, đậm đặc về những ngày tháng trong dinh thự, những ngày tháng bên các chị em hầu gái đối với cô ấy. Được cứu khỏi cô độc, được tận hưởng việc bếp núc, được mở lòng. Khát khao cháy bỏng muốn bảo vệ điều đó.

Tình cảm dành cho người đàn ông trước mặt, như cha, như anh, như chồng… Khao khát được che chở bởi cơ thể cứng cáp và to lớn ấy.

「…!!?」

「Higyiii♪」

Cú thúc bất giác của tôi là phản chiếu tận gốc rễ nguyện vọng của cô ấy. Cô muốn được thấy sức mạnh. Tôi bấu chặt hông cô, nhấc bổng lên, cướp lấy thế chủ động chỉ trong chớp mắt. Tấn công theo ý mình, làm cô ấy rung chuyển, nhưng chỉ có niềm vui truyền đến tôi.

「Aha, ahaha!! Ahahaha!! A-aahh, ahyuu~, Aaahh!!?」

Tôi bùng nổ, khuất phục cô. Trói chặt để cô không thể chạy, sâu thật sâu. Mắt cô trợn trắng, ngất lịm. Rồi lại bị kéo ra. Một cô gái tóc đen với gương mặt sắc nét bước tới.

「Kuroe……」

「Nngh, ngh……!! Aha, xin hãy ôm chặt thiếp đi♪」

Tự mình cưỡng ép mở rộng, đón nhận đến tận cùng, khóe mắt đọng những giọt lệ, hông run lẩy bẩy, vậy mà vẫn dang hai tay, nở nụ cười. Đôi mắt cô ấy đỏ rực, tự khi nào đã mọc đôi cánh như dơi. Nhìn xuống bụng, dấu ấn mà ai cũng có khắc vào, trên người cô lại sáng lên gấp đôi.

Như được dẫn dắt, tôi tự nhiên ngồi dậy, ôm chặt cô, giống như hai người trước đó. Chẳng chút nghi ngờ, tôi đã nắm lấy cặp sừng mọc ra trên đầu cô như một điểm tựa. Bên tai vang lên tiếng thì thầm ngọt ngào.

「Danna-sama, thiếp yêu ngài! Thiếp thương ngài!! Xin hãy dày vò thiếp, xin hãy thống trị thiếp, xin hãy làm thiếp thoả mãn! Xin hãy lấp đầy thiếp! Aha, thiếp thích lắm!!」

…Những khát cầu cuồng bạo như bão tố, và hình ảnh hiện ra trong não. Là một bán yêu luôn đói khát, bị khinh miệt, thế nhưng lớn lên trong giáo lý của nhà thờ, hiểu cả sự trinh khiết, bị đưa đến ngục trong khi còn đeo đai trinh, trốn thoát khỏi xe ngựa, bắt được bọn cướp trong cơn đói, chúng hiểu rõ sự nguy hiểm và lập tức bán cô cho bọn buôn nô lệ chuyên phục vụ kẻ biến thái. Toàn bộ quá trình ấy của cô ấy, tôi hiểu được ngay. Bị buộc phải hiểu.

「Tuyệt quá, mạnh quá! Ihh, chết rồi, cái này, thiếp, ihh, thua mất…!!?」

Lời tuyên bố thất bại ấy lại chan chứa niềm vui. Cô ấy hiểu giáo lý. Cô ấy hiểu lòng tham của mình. Cô ấy không thể chấp nhận việc làm bất kỳ ai chìm đắm trong dục vọng đến chết. Gặp được người có thể khiến mình sa ngã, cô chỉ thấy đó là định mệnh. Là hân hoan. Cô ấy tin chắc điểm dừng chân, ngôi nhà, chủ nhân của mình chính là đây.

「Hãy ra đi, Danna-sama! Ra với thiếp! Ra đi! Hãy phá nát thiếp!! Hãy nghiền nát! Ra đi!! Ra! Ra ra ra ra!!!? Kihie!! Hiiihieee!!!?」

Tư thế ôm nhau mặt đối mặt, những lời thì thầm bên tai càng lúc càng mơ hồ, nhiệt lượng như muốn nổ tung. Những nhát đóng cọc liên tiếp. Thời khắc đổ vỡ, thời khắc vỡ tung, thời khắc bùng nổ quá đỗi gần kề.

「Ihhyuiii!!?」

So với hai người trước, cô ấy chống cự tốt hơn, nhưng kết cục vẫn không khác. Tiếng thét hoan lạc ngu ngốc. Bị ôm ghì đến nát, tận cùng viên mãn, trọn vẹn phục tùng, cô gái bán yêu gục xuống. Rồi người tiếp theo ném cô ấy ra và thế vào chỗ ấy.

Mặt đối mặt, hoặc cưỡi lên, hoặc đan xen, hoặc ghì chặt, hoặc bắt ưỡn mông ra, hoặc bế bồng, hoặc treo ngược, hoặc nâng lên, hoặc treo lên, trăm hoa đua nở muôn hình vạn trạng, theo sở thích từng người, theo tình từng người, theo thói quen từng người, tôi hiểu hết vị trí, tư thế tối ưu của họ.

Đó không chỉ vì nhân tố của Địa Mẫu Thần. Thứ đó, nói sao nhỉ, là thứ nhuộm đẫm, phủ lấp, xâm chiếm đối phương đơn phương. Đây thì khác. Là hai chiều. Là cộng hưởng. Là tương quan.

「Anh nhận ra rồi chứ? Fufufu, em đã nhờ người của Juyaku điều chế đấy. Chứa đựng tuỷ não của mọi người… gọi là thuốc giao cảm thì hợp hơn chăng? Uống chồng chất qua nhiều vòng, hiệu quả chắc hẳn mạnh gấp bội, đúng không?」

Trong tiếng rên rỉ lẫn đâu đó giọng trẻ thơ vang lên. Thản nhiên, tươi vui, kể ra bản chất của khoái lạc và ký ức đang xâm chiếm não tôi.

Những liều thuốc từ Kaya và Hana, trong đó có trộn thuốc giao cảm. Tủy não của mọi người trong dinh thự, tôi đã hấp thụ từng chút một, qua nhiều vòng, khắc sâu vào nhân quả. Và có lẽ, mọi người cũng…

「À, xin anh yên tâm nhé? Em không lấy từ dịch não của Tomobe -san đâu… Em đã có chất xúc tác rồi」

Cô ấy lăn lưỡi gì đó trong miệng, thì thầm bên tai. Tôi không hiểu ý nghĩa. Nhưng sự chu đáo đó chẳng quan trọng.

Ngay trong lúc này, ký ức, tình cảm, khoái lạc của các cô gái đang cùng lúc xâm nhập não tôi. Và ký ức, tình cảm, khoái lạc của tôi truyền sang họ. Sự lặp lại. Vòng tròn. Chu kỳ. Tất cả cùng cộng hưởng, dâng lên. Khuếch đại vô hạn. Trên đó là dòng lũ thông tin. Quá nhiều để não tôi xử lý. Không thể nhận biết từng thứ một. Thế nhưng, nhờ gắn kết sâu, tôi mới có thể thấu hiểu từng cá thể.

Tôi thấy Shino, vì nhan sắc mà bị các cô gái trong làng đố kỵ, suýt bị đàn ông cưỡng đoạt, phải trốn chạy.

Tôi thấy Tatsu, chứng kiến mẹ mình là miko lang thang bị biến thành vật hiến tế trong vùng đất đầy hủ tục.

Tôi thấy Yuu, thoát khỏi lâu đài đang cháy, mất gia đình, lạc lõng, câm lặng.

Bị bán. Bị mua. Bị đánh. Bị ngược đãi. Bị giam cầm. Bị quát mắng. Bị lừa. Bị đeo bám. Bị nguyền rủa. Bị cưỡng bức. Bị cướp đoạt. Bị giết. Bị chia cắt. Bị phá hủy. Bị sỉ nhục. Bị xua đuổi. Bị trói buộc. Bị ràng buộc.

Những ngày trong dinh thự, vô tư, đùa giỡn, ồn ào, thân thiết, đáng sợ, dai dẳng, quá khứ của họ, ký ức, sự tuyệt vọng, lần lượt tràn vào. Cảm xúc lúc đó sống động, rõ ràng, minh bạch. Như địa ngục vô tận. Không chút khoan nhượng.

… Theo một nghĩa nào đó, tất cả đều là những quang cảnh bình thường. Thế gian vốn nghiệt ngã. Tràn đầy oán hận, như thể nhân gian chỉ toàn quỷ dữ. Là bể khổ. Thế nhưng, dù đó có là đời thường, bản thân người bị cuốn xoay trong vô lý cũng không thể nào chấp nhận hoàn toàn, cũng chẳng chắc đã cắn răng chịu đựng nổi. Chán chường, bi quan, nhưng đâu phải ai cũng có thể xuất gia, cũng đâu chắc đã có can đảm tự tuyệt sinh mệnh. Bị sống như đã chết cũng chẳng hiếm hoi gì.

Thường Thế Trùng. Thường Thế Mộng Thi. Ah, vì thế họ khao khát cứu rỗi. Cầu mong có ai đó cứu vớt. Dù thứ đó có là giả trá, có lạc lối, thì điều đó chẳng còn quan trọng. Chỉ cần thoát khỏi khối tình cảm muốn nứt toạc tim gan này ngay lúc này, thì còn lại thế nào cũng được. Chỉ muốn chìm vào lạc thú và khoái cảm để chẳng phải nghĩ ngợi gì nữa… Những nỗi niềm ấy của họ dồn dập đổ xuống. Những nỗi niềm ấy khiến tôi xót thương. Tôi không thể phủ nhận. Làm sao có thể phủ nhận được.

Bởi tôi hiểu quá rõ, hiểu hơn cả đủ về nỗi thống khổ ấy…

「Danna-sama…」

「…!!」

Đã là người thứ bao nhiêu rồi? Đã bao nhiêu lần rồi? Bao nhiêu vòng rồi? Bao nhiêu ngày rồi? Khi nhận ra thì đã có một cô gái đang thảm hại khom người, đưa mông ra sau. Tôi đè lên thân cô, nắm lấy đầu cô ấn xuống gối. Đang gào lên trách phạt, tôi bỗng mới nhận thức được hành vi của chính mình. Như thể vừa tỉnh khỏi một giấc mơ. Chỉ là tỉnh khỏi giấc mơ trong giấc mơ mà thôi.

「Kufu!? Kuhyu, ♪kahyu!!♪」

Như thú dữ, đối xử với cô ấy như đồ vật… và cảm giác hạnh phúc xâm chiếm não bộ chính là của người đang bị sỉ nhục trước mắt. Chắc chắn, cô ấy đang trong hạnh phúc. Ngay cả sự đối đãi còn thấp hơn gái bán hoa, dưới cả nữ hầu, dưới cả con người, cô ấy vẫn như mãn nguyện.

「Nn, haa. Aah. Nhiều hơn… nữa, nhé? Hãy cho thiếp, thật nhiều, thật nhiều hạnh phúc…」

「Gu!!」

Gần như theo phản xạ, tôi đáp lại ước nguyện của cô ấy, theo ý cô siết cổ, đưa tay ra sau vừa xoa nắn vừa mân mê, rồi dồn dập công phá cho tới khi cùng kiệt. Khi đang vuốt đầu cô gái thoi thóp như để vỗ về, cô ngất lịm, bị mọi người kéo khỏi tôi, rồi người tiếp theo tiến đến. Má cô ấy ửng hồng đầy chờ mong, phơi bày thân thể ra, tự đem mình đến cho tôi tàn phá. Ánh mắt long lanh, ngượng ngùng mở rộng tấm thân chín muồi.

「…!!!」

Nỗi khao khát chẳng cần lời, rõ ràng hơn cả lời nói. Tôi lao vào đáp lại. Tiếng thét vui sướng vang lên, nhanh chóng hóa thành tiếng rên ngọt ngào.

Theo như ước muốn, tôi tham lam làm ô uế đến tận cùng thân thể mảnh mai và phẩm giá ấy, đồng thời ánh mắt tôi lại liếc sang góc phòng nơi người vừa tàn tạ xong bị kéo đi. Một đống phụ nữ bị vứt bỏ hiện lên ở rìa tầm nhìn.

Kiệt sức, rũ rượi, toàn thân nhơ nhuốc, đầy dấu vết, an ủi lẫn nhau, vuốt ve bụng, say sưa trong hạnh phúc hậu sự. Khi tập trung, cảm xúc của họ truyền đến trực tiếp hơn. Như được giải thoát khỏi mọi phiền muộn, như đạt đến giác ngộ. Hành động theo dục vọng, theo tội lỗi, vậy mà như thể làm việc thiện. Như được Quan Âm cứu độ, tràn đầy thỏa mãn.

…Trong khi nghĩ vậy, cơ thể tôi vẫn đang sỉ nhục họ.

「…! …! …!! …!!!?」

Gào thét. Gào thét. Gào thét. Quát tháo. Quát tháo. Quát tháo. Tuyệt vọng. Tuyệt vọng. Tuyệt vọng. Dù lấy lại chút lý trí, cảm giác thời gian lại mơ hồ. Không ăn uống, tôi đã hành sự bao lâu? Từ lúc nào, tôi không còn đếm nổi ngày đêm.

Tôi thấy mình như yêu quái háo sắc. Xấu xí kinh khủng. Không thể kiểm soát bản thân. Không, họ không cho tôi khoảnh khắc để dừng lại. Thật là tinh vi.

Lý do tôi không thể dừng cuộc truy hoan là cảm giác hạnh phúc. Hạnh phúc thực sự. Tôi cảm nhận được niềm vui của họ. Niềm vui của họ tràn vào. Tôi không thể nghĩ mình đang làm điều ác.

Tôi biết nỗi đau của họ. Biết sự cứu rỗi của họ. Biết ý nghĩ hiện tại của họ. Vì thế, tôi không thể dừng lại. Vì họ… Lời bào chữa của tôi, họ biết, và tôi hiểu ước nguyện sâu sắc của họ, những người dịu dàng chấp nhận ý thức thấp hèn của tôi, dâng hiến cả tâm hồn lẫn thể xác.

Ngay cả dục vọng đực tính xấu xa bẩn thỉu, ôm trọn mà phụng sự, đắm trong hạnh phúc, nghĩ đến tất cả bọn họ, tôi đã không còn cách nào nữa. Thậm chí việc che đậy, giả trá, tự chế còn khiến tôi cảm thấy như đó mới là tội lỗi.

Vì vậy, tôi dường như nghĩ rằng, thôi thì cứ chìm vào trong họ như thế này mới là tối ưu…

『Ara, thật sự ngươi nghĩ vậy sao?』

Giữa hợp xướng của những tiếng rên rỉ, giọng nói lý trí ấy quá rõ ràng. Trong trẻo như bầu trời xanh, ấm áp như ánh nắng ban mai. Trong biển thịt nóng lạnh, an ủi và được an ủi, tôi bị ôm từ phía sau. Ảo giác về sự ấm áp như ánh mặt trời. Cảm giác như được mẹ ôm.

「…Ta…maki?」

Lý trí trở lại, tôi nhận ra người phụ nữ đang nhìn xuống tôi. Đầu tôi trên đùi cô ấy, khuôn mặt cúi xuống. Nụ cười táo bạo. Nhìn khuôn mặt ấy, tôi buột miệng gọi tên. Cô ấy mỉm cười, quan sát, đánh giá, khóe miệng nhếch lên đầy hứng thú.

『Tên ai vậy? Không được đâu nha. Đừng phán xét qua bề ngoài. Chính vì thế mà ngươi bị trò lừa trẻ con này mê hoặc. Bị giấc mộng nửa vời này bao bọc. Thường Thế Trùng là thế đấy, hiểu không?』

Hiện thân mỹ lệ cười khẽ. Như người lớn nhún vai trước sai lầm của trẻ con. Như tiền bối dạy bảo hậu bối non nớt.

… Phải rồi nhỉ? Sợi dây liên kết đó rốt cuộc cũng chỉ là liên kết qua xác thịt. Là sự đồng cảm qua não bộ. Là ảo ảnh não vẽ ra. Suy cho cùng chỉ là giấc mộng chung. Chỉ là cảm ứng bề trên qua vật chất mà thôi. Phải không nào?

『Thể xác là lồng giam, là bình chứa, chỉ là nhà tù thôi.』

Bởi thế mà không thể nào sánh với sự hòa hợp linh hồn… Ngươi hẳn hiểu điều đó. Gấp hai, gấp ba lần. Hiểu còn hơn thế. Dù sao thì… [note81208]『Ô, suýt thì nguy. Ta nhúng sâu quá rồi』

「……!?」

Bỗng nhiên tỉnh lại, tôi ngẩn người, sững sờ. Hiểu ra mình đã hoàn toàn bị cuốn vào. Tôi… đã bị làm gì?

『Hừm hừm… hê, thì ra cũng có số mệnh như thế sao. Thật thú vị đấy nhỉ? Chả trách hắn lại để tâm』

「Cái gì cơ!!?」

Vẫn gối đầu trên đùi cô, cô ấy khẽ gật gù, nheo mắt lại, như thể đã thỏa mãn với sự hứng thú của mình. Tôi chậm một nhịp, liền túm lấy gương mặt cô, đẩy ra xa. Đồng thời gạt bỏ các cô gái vây quanh. Shio, đang mê loạn xoay vần kịch liệt trên hông tôi, phát ra một tiếng động giòn gọn rồi bị rút ra, ngã lăn xuống sàn, không còn động đậy.

「Cái gì, khốn… Cái gì!?」

Tôi bật dậy, đứng lên. Tôi tìm kiếm người phụ nữ kia. Hết quay bên này, ngoảnh bên kia, tôi cào xé biển thịt trước mắt để tìm ra. Không màng đến việc, ở ngang tầm mắt tất cả, tôi lay lắc, dằn đập, phơi bày tất thảy. Lúc này tôi chẳng còn dư sức bận tâm.

Kỳ lạ. Không thấy cô ta đâu cả…?

「Danna-sama?」

「Bình tĩnh lại đi ạ. Có chuyện gì vậy…?」

「Có ai khiến ngài hài lòng sao?」

「Ngài kích động thế này sẽ làm mọi người bị…」

Tôi nhận ra họ đang sững sờ vì tôi đã tỉnh táo lại, thoát khỏi trạng thái bị cuốn theo, tan chảy, đắm chìm. Tôi hiểu ý đồ của họ, cố gắng phục vụ, chiều chuộng, chăm sóc, cúng dường. Một lần nữa, họ muốn kéo tôi sa ngã. Những cảm xúc như tuyết lở, trực tiếp tràn vào não tôi…

「Im đi!」

Những tiếng tạp âm ong ong trong đầu, tôi chỉ buột ra một lời thô bạo, ầm vang, ngớ ngẩn mà đầy ngang ngược. Thế nhưng, trước mệnh lệnh hống hách ấy, toàn bộ căn phòng lại đồng loạt tuân phục im lặng. Đến cả tâm can của họ cũng rơi vào tĩnh mịch.

「Haa… haa… haa…」

Tôi run vai, điều hòa hơi thở gấp gáp. Hít sâu. Không… khoan. Có gì đó sai. Tôi thực sự đang hít thở oxy sao…?

「…Hóa ra vậy.」

Và tôi đi đến kết luận. Nhận thức mọi thứ, hiểu ra mọi thứ. À, ra thế. Nếu vậy…

「Lùi lại.」

Lời tôi vừa cất, như biển rẽ đôi, mọi người nhường đường. Trước mặt là một cánh cửa, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện.

Cánh cửa không nên tồn tại. Cánh cửa mà trước đó không hề có bóng dáng. Cánh cửa tôi mong muốn. Đó là lối thoát để kết thúc vòng lặp này.

…Đây là giấc mơ tôi tạo ra. Thế thì việc này, chẳng phải lẽ thường sao?

「……」

Tôi, chẳng biết từ khi nào đã khoác lên mình bộ đồ đầy tớ, chỉnh lại chiếc mặt nạ, rồi sải bước. Hướng về cánh cửa. Không ai phản đối. Không ai kháng cự. Chỉ lặng lẽ chịu đựng. Chịu đựng nỗi sợ và tuyệt vọng. Họ chuẩn bị tinh thần cho thất bại và mất mát, cam chịu, ôm lấy nhau, an ủi lẫn nhau, dù chỉ chút ít để xoa dịu tâm hồn…

「…Bảo các cô yên tâm, cũng vô ích thôi.」

Chỉ bằng lời nói, không, kể cả có thấu hiểu nội tâm, nhưng nếu không có thực chất thì cũng vô ích. Chẳng khác gì những mục tiêu đặt ra cho kỳ nghỉ hè. Nếu chẳng có sự bảo chứng chắc chắn thì mọi lời hứa chỉ là hư vô.

……Không sao. Tôi có đảm bảo. Tuy cách làm chẳng mấy dễ chịu.

「Danna-sama…」

「Xin lỗi mọi người」

Ngắn gọn thốt ra, nhưng trong lời nói ấy chất chứa muôn vàn tình cảm. Vừa là sám hối, vừa là tri ân. Tôi không nói hết. Không cần thiết phải nói hết. Không bóng bẩy, không màu mè, nhưng những lúc này không phải giải thích dài dòng cũng là điều đáng mừng.

「…Chúng tôi tin ngài.」

「…Tạm biệt.」

Không rõ lời đó từ ai. Tôi chỉ đáp lại. Và tôi mở cánh cửa dẫn đến vô định. Bước chân vào. Cảm giác rơi xuống. Tối đen. Và rồi…

『Chào mừng nha, cậu bé đáng yêu của mẹ♪…Bộ dạng này thì chắc là con đã nắm rõ hết thảy rồi mới tới cầu xin mẹ phải không?』

「Ừ thì vậy…Ta cũng đã mang theo chút thứ để thuyết phục ngươi đây」

Phía sau cánh cửa. Nơi kết thúc vòng lặp. Khoảnh khắc giữa vòng lặp và vòng lặp. Trong khoảng hư không mong manh được dựng nên để làm kẻ quan sát nghi lễ, để làm người lắng nghe điều ước, nơi thế giới nội tại đến cả thời gian cũng trở nên mơ hồ, tôi đối diện với kẻ đó. Là để gấp lại toàn bộ. Là để thu xếp tất thảy. Là để giao dịch. Là để khẩn cầu một điều ước thích đáng.

『Nhưng mà, con nghĩ mẹ sẽ dễ dàng chấp nhận sao?』

Ả tựa lên nửa thân dưới như khối thịt, chống má, cúi nhìn, hỏi han. Như thử thách, như trêu đùa. Như cố tình gây khó dễ.

「……Chính vì ngươi chấp nhận nên ta mới có thể trò chuyện thế này chứ còn gì?」\

Nếu muốn từ chối, thì chỉ việc khước từ mọi tiếp xúc, ép buộc vòng lặp cuối cùng tiếp tục chạy là được. Nhưng ả đã không làm thế. Ả cho tôi diện kiến. Vậy thì… chẳng phải câu trả lời đã rõ rồi sao?

『Mẹ cũng chẳng phải là nhìn thấu được tất cả đâu nhé? Đặc biệt là khi vướng vào những thần cách khác, hay chính bản thân con nữa cơ?』

Có lẽ ả nhớ đến kẻ vừa chen ngang khi trước, liền thoáng hiện vẻ khó chịu. Chính vì thế, những mảnh vụn tà thần kia, yếu tố, tàn dư, phân thân kia, mới vòng vo ép tôi phải nói thành lời, phải hứa thành tiếng. Dịu dàng nhưng mạnh mẽ, ngạo mạn mà ép buộc.

「Aah, hiểu rồi. Ta thề」

Tôi khịt mũi, như buông bỏ, như chấp thuận, rồi chấp nhận yêu cầu của con quái vật trong nội tâm. Bởi nếu không, thì có lôi kéo thế nào cũng chẳng nhúc nhích. Ả sẽ chẳng chịu giúp tôi.

Ngược lại, nếu chấp nhận, tôi biết chắc ả sẽ giúp giải quyết tình thế này, và không có sự giúp đỡ của ả, tôi chẳng làm được gì.

『Tốt lắm! Vậy, ta móc ngoéo nhé?』

「Ừ… À, mà, khoan đã. Trước khi làm, cho ta xin một chuyện, ngoài cái khế ước này được chứ?」

『…?』

Như đoán được lòng tôi, con quái vật tự xưng là mẹ hài lòng, vui vẻ chìa ngón út trắng trẻo. Nhưng tôi gạt bỏ không khí, dòng chảy câu chuyện, bất chấp lời thề, ưu tiên yêu cầu này.

「Cái đó… dù sao thì, chủ thể của cõi mộng này cũng là ta mà. Đây đâu phải cái không gian lấp lánh lòe loẹt gì, cho nên… chí ít thì, cho ta mặc khố vào được không?」

Bị lột trần từ bộ đồ vừa khoác lên để gặp thần cách, tôi cứng rắn đề nghị như thế…

Ghi chú

[Lên trên]
Bớt nhìn trộm con trai của ta đi nha, Hikikomori-san?
Bớt nhìn trộm con trai của ta đi nha, Hikikomori-san?