Chương 14 - Chuyện là, cho dù cơm no áo ấm thì cũng chưa chắc đã biết lễ nghĩa

Chap 208

2025-10-01

3

『Ara~, lại là từ bé con đến với mẹ sao? Dạo gần đây được gặp nhiều lần, mẹ đây vui mừng, vui mừng đến mức không sao chịu nổi!』

『Nào nào, bé con muốn mẹ dạy điều gì đây? Cách phân biệt chất lượng của túi thịt sao? Bí kíp nuôi nhiều thú cùng lúc mà chưa qua sử dụng sao? Phương pháp bắn liên tục năm trăm lần suốt một đêm? Thế trận 「bí kỹ lục huyệt oanh tạc」? …A, hay là! Cách thực hiện cấm kị thất trọng siêu thụ thai!? …Ơ, không phải à? Thật đáng tiếc.』

『…Lại là chuyện đó nữa sao? Mẹ chán lắm rồi nha~ Chuyện đó thì mẹ đã trả lời con bao nhiêu lần rồi chứ? Nói tóm lại là, KHÔNG ĐƯỢC!』

『…Thấy mẹ có dễ thương không? Có tinh nghịch không? Có giống linh vật đáng yêu không? …Kinh tởm á? Ừm, gu của giới trẻ bây giờ khó hiểu thật đấy nhỉ? Đừng đánh trống lảng? Mẹ có đánh trống lảng đâu cơ chứ!』

『Ừ, không được. Tuyệt đối không được. Chuyện như thế là hoàn toàn không thể, không bao giờ. Vô ích và vô nghĩa. Chỉ là công cốc thôi. Vì chính bản thân con, mẹ tuyệt đối không khuyên làm vậy』

『…Chẳng có gì mà 「thế này thế kia」. Mẹ nói thế là xuất phát từ lòng tốt chân thành đấy nhé? Đúng là có nhiều hàng thượng phẩm thật, nhưng với con bây giờ thì nuôi chúng chẳng phải dễ như trở bàn tay sao?』

『Vì… Ara? Fufu. Tiếc quá. Hình như hết giờ rồi nhỉ? Thôi, lần này tới đây thôi.』

『Đừng cố quá nhé? Nếu con thực sự muốn toàn tâm toàn ý đón nhận mẹ thì mẹ không ngại đâu… nhưng chắc không phải thế đâu ha? Vậy thì phải biết điểm dừng. Người khôn ngoan không bao giờ lại gần nơi nguy hiểm! Hiểu chưa nè♪』

『À! Tất nhiên rồi, mẹ lúc nào cũng sẵn sàng dang rộng vòng tay đón con mà! Đừng ngại ngùng, cứ đến bất cứ lúc nào nhé! Mẹ rất mong chờ ngày con trở thành như vậy đó!』

『Thôi, chào buổi sáng. Và chúc ngủ ngon. Cậu bé đáng yêu, siêu đáng yêu của mẹ…』

….

Hồi thứ chín mươi tám

-

Lôi kéo. Bắt cóc. Giam cầm. Ép uống. Và rồi khuất phục. Lặp đi lặp lại.

Lôi kéo. Bắt cóc. Giam cầm. Ép uống. Và rồi khuất phục. Lặp đi lặp lại.

Lôi kéo. Bắt cóc. Giam cầm. Ép uống. Và rồi khuất phục. Lặp đi lặp lại.

Lặp lại. Lặp lại. Lặp lại… con số ấy, chẳng biết từ khi nào, đã lên đến hàng chục người. Số lượng những thiếu nữ bị nô dịch. Số lượng những cô gái bị biến thành nô lệ của thuốc.

「…Ha. Khi nói ra như thế này, đúng là một câu chuyện và khung cảnh kinh khủng, nhỉ?」

「…? Anh kế à, chào buổi sáng! Anh vừa nói gì thế?」

「◼️◼️◼️◼️!!? ◼️◼️!? ◼️◼️…!…」

「…Không, không có gì.」

Lời độc thoại buột miệng thốt ra từ cảm xúc chân thật chợt bị Kaya, đang vô tư ngoảnh lại, đáp lời. Cô ấy đang cùng những thiếu nữ bị ngấm thuốc giam giữ một nạn nhân mới, ép cô ấy nuốt viên thuốc. Kyo, người vừa vùng vẫy giãy giụa, dần dần trở nên im lặng, kháng cự yếu ớt dần tan biến, để rồi đôi mắt trống rỗng như mất hồn. Một khung cảnh hoàn toàn thuộc về hậu quả của một vụ việc. Dù chính tôi là người ra lệnh.

…Nhưng mà, không muốn chứng kiến cảnh này ngay sau khi vừa tỉnh dậy tí nào.

「Danna-sama…」

「Trở về vị trí ta đã ra lệnh trước đó.」

「Vâng…」

Khi tôi nghiêm giọng ra lệnh trước lời gọi ngọt ngào của Fumi, cô bé lập tức đứng dậy, lùi lại vài bước khỏi tôi. Cô ngồi xuống đúng vị trí đã ghi nhớ trước khi chìm vào thiền định, ngồi kiểu con gái, đôi mắt ngước lên nhìn tôi đầy mê hoặc, như thể đang khao khát điều gì đó. Tôi biết rõ mong muốn ấy, nhưng tôi không có ý định đáp ứng chút nào.

…Mà này, em định nhân lúc ta không để ý để giở trò ngủ với ta hả? Tôi đã ra lệnh chờ, vậy mà cô bé còn lắc lư cơ thể, từng chút một tiến lại gần như dùng kỹ thuật bug game à?

「Thật sự, lũ này chẳng để người ta sơ hở chút nào.」

Không chỉ riêng con nhóc này, mà trong căn phòng này còn đầy rẫy những kẻ có thái độ tương tự. Từng người một, tôi đã chế ngự đám phụ nữ này, biến họ thành tay chân của mình. Những người rắc rối, kiểu như tự nguyện lao đầu vào làm mồi hoặc hiến tế, được ưu tiên nhét thuốc vào miệng, và số lượng ấy cứ thế tăng lên, dù chỉ chiếm khoảng ba phần mười tổng số. Như đã nói, chỉ cần sơ hở, họ sẽ lợi dụng kẽ hở trong mệnh lệnh mà tấn công, nên dù có ngấm thuốc, tôi cũng chẳng thể hoàn toàn yên tâm.

「Dù sao thì, cơ bản họ vẫn ngoan ngoãn tuân lệnh và tuyệt đối phục tùng. Với số tay chân thế này, việc ngăn chặn nghi thức cuối cùng chắc cũng dễ dàng thôi.」

「Nghi thức cuối cùng, hả…」

Nghe lời nói bình thản của Hana, tôi nhăn mặt. Tôi biết rõ, nhưng cái nghi thức điên rồ cuối cùng, giống như một bữa tiệc cuồng loạn, thật sự không muốn nhớ lại chút nào. Tiệc ngắm trăng chỉ là cái danh hão… không, xét một khía cạnh nào đó thì cũng đúng là ngắm trăng. Nhưng 「trăng」 ở đây có nghĩa như thế sao?

…Đó là sân khấu để đánh thức con quái vật bên trong tôi, một khung cảnh mà số lượng nạn nhân chất chồng với tốc độ kinh hoàng. Có thể nói đó là thử thách khó khăn nhất. Là khoảnh khắc tôi tự kết liễu bản thân đứng đầu danh sách. Ngay khi có nạn nhân xuất hiện, việc phải chạy lại từ đầu đã được định sẵn. Chính xác hơn, tôi buộc phải tự kết liễu để bắt đầu lại.

Mà, dù có nhờ mọi người hợp sức trong những vòng lặp trước, tôi vẫn thất bại thảm hại hết lần này đến lần khác, đó là lỗi của tôi. Kết quả là giờ đây không ai chịu hợp tác trừ khi tôi dùng thuốc… Một khi đã đánh mất lòng tin, thì không cách nào lấy lại được.

「…Dù sao thì, trước mắt phải giữ cho tất cả sống sót đã.」

「Anh có kế sách gì không?」

Nghe tiếng lẩm bẩm của tôi, Hana hỏi. Tôi cười khổ.

「Thế nên gần đây anh mới thiền định chứ?」

「Không phải là ngủ trưa sao?」

「Nghe mà tổn thương ghê.」

Đó là câu trả lời chân thành của tôi trước lời nói vô cảm nhưng sắc bén của cô ấy. Mà, nhìn từ ngoài thì bị hiểu lầm cũng chẳng có gì lạ.

「Khụ… Thực tại này là khoảnh khắc bất định do thuật thức tạo ra. Nói thế nào nhỉ, vừa là thực tại, vừa không phải thực tại. Đúng không?」

Còn gọi là mộng hiện. Như cách giấc mơ gợi lên sự liên kết với cái chết, tương lai, hay thần linh, nó là một khái niệm và không gian nơi ranh giới giữa thực tại và phi thực tại, giữa nhân loại và phi nhân loại trở nên mơ hồ. Tôi đang sống trong thực tại, nhưng tất cả lại như hư ảo. Ít nhất, cho đến khi số phận được định đoạt.

Giờ thì, thứ khiến tôi mất kiểm soát là Địa Mẫu Thần sa ngã. Là nhân tố của ả ta. Là thực thể trú ngụ trong tôi. Có thể nói nó là một ngụy nhân cách của con quái vật được khắc vào nhân tố ấy. Giấc mơ đưa tâm lý sâu kín của con người lên bề mặt. Và… giấc mơ trong giấc mơ lại càng phơi bày sâu hơn những ngóc ngách tận cùng của tâm hồn.

Vậy nên, trong không gian và thời gian bất định này, vừa là thực tại vừa không phải thực tại, vừa là thực tại vừa là giấc mơ, thiền định là cơ hội tuyệt vời để đối thoại với con quái vật ẩn sâu trong tôi. Dù có lặp lại bao lần, cái nguồn gốc gây ra nạn nhân và sự hỗn loạn ấy, nếu có thể trị tận gốc… thì tốt biết bao.

「Thấy không ổn lắm à?」

Chẳng biết từ khi nào, Kaya đã hoàn thành việc xử lý, ép uống thuốc, điều chỉnh và thuần hóa nạn nhân hôm nay, rồi tiến lại gần. Những nạn nhân trước đó đang chăm sóc cô gái vừa ngấm thuốc, giờ đang nằm sõng soài trên sàn, hoàn toàn mất ý thức. Những người đã bị ngấm thuốc chăm sóc cho đồng bọn mới của mình.

「Anh đang bảo cứ để nó mượn trước tuổi thọ ấy mà?」

Tôi đang cầu xin, dù phải trả giá bằng cách rút ngắn tuổi thọ mười, hai mươi năm, hãy ngăn cản sự mất kiểm soát ngay bây giờ, hãy tái tạo cơ thể này một cách tử tế. Không cần ăn thịt người, đồ ăn, thức uống, hay thậm chí thịt yêu quái cũng có thể kiếm được qua Aoi hay Kayo, bao nhiêu cũng có. Thậm chí xác chết cũng có thể kiếm được. Trong những lần thiền định định kỳ, tôi đã cố thuyết phục vô số lần. Đưa ra giải pháp thay thế. Đề xuất phương án khác. Nhưng câu trả lời… là không. Một lời từ chối áp đảo, tuyệt đối, và chắc chắn đến mức không thể lay chuyển.

「Bình thường thì hay xen vào chuyện không đâu, vậy mà lúc cần thiết thế này… giống như một bà mẹ độc hại à?」

Không, vốn dĩ nó không phải mẹ… Nhưng cái sự cố chấp kỳ lạ ấy là gì chứ?

(Mà, cũng không phải hoàn toàn không có thu hoạch…)

Tôi chưa thuyết phục được, nhưng qua đối thoại trong thiền định, một giả thuyết đã thành xác tín. Gần như là đánh cược, nhưng… liệu có đúng không?

「Con nhện ngu ngốc… Thần thể vẫn chưa tìm thấy, đúng không?」

「Cái đó thì… haha, bọn em đang tìm mà?」

「Nghi thức này cần thần cách quan sát và xác nhận. Vì vậy, chắc chắn nó phải ở đâu đó…」

Trước câu hỏi của tôi, Kayo cười khổ, còn Hana nói với vẻ khó khăn. Cả hai không phải đang lười biếng, nhưng danh tính của con nhện ngu ngốc vẫn chưa rõ ràng. Vậy thì, quả nhiên…?

「…Từ tên anh kết nghĩa vô học, anh muốn hỏi vài điều được chứ?」

Tôi vốn chỉ là một đầy tớ. Hiểu biết về thuật thức của tôi còn nông cạn. Vì thế, tôi muốn hỏi hai cô em kết nghĩa, những người hiểu biết hơn về thế giới này.

「Dĩ nhiên! Cứ tự nhiên hỏi đi! Hãy đổ tất cả vào lòng này!」

「Sẽ mở rộng lòng, đón nhận mọi thứ.」

「Ừ, anh sẽ hiểu theo đúng nghĩa đen đấy nhé?」

Tôi nhấn mạnh như để giữ chân hai cô em gái đang phấn khích vì được dựa dẫm, rồi bắt đầu nói.

Tôi nêu lên những nghi vấn đã nảy sinh qua hành trình này.

…Hừm. Có lẽ, dự đoán của tôi là đúng?

-

「…Đã đến giờ này rồi sao. Thời gian trôi nhanh thật.」

Việc đối thoại và trả lời chất vấn với hái cô em gái kết nghĩa, trong khi định kỳ kiểm tra xem mấy nữ hầu có đang làm gì thừa thãi hay không, đã khiến tôi không nhận ra thời gian đã trôi qua đáng kể. Nhìn ra ngoài, trời đã gần hoàng hôn. Bầu trời nhuốm màu đỏ rực của ánh chiều tà. Một buổi hoàng hôn huyền ảo…

「Ra ngoài hết đi…Trước đó, ta còn phải ra vài mệnh lệnh lặt vặt đã nhỉ? Nào, trước hết là cô」

Để đảm bảo những người chưa bị tiêm nhiễm chất độc không khai ra sự thật, tôi cho từng người đứng trước mặt, thẩm tra kỹ lưỡng, rồi nghiêm khắc ra lệnh trước khi để các nữ hầu rời đi. Tôi cẩn thận triệt tiêu mọi kẽ hở trong lời nói để không ai đoán được ý định, rồi tiếp tục ban bố mệnh lệnh.

「Đồ lót thì xé ra vứt bỏ sao cho không ai nhìn nghe thấy. Tắm rửa chỉ được cùng những người có mặt ở đây thôi, hiểu chưa? Mà đừng tùy tiện để lộ da thịt. Phải khiến người ta tưởng cô chưa làm gì cả. Cứ để chân run lẩy bẩy đi.」

Để không hé lộ một mảy may phản kháng, khi bị hỏi đã làm gì, họ sẽ chỉ có thể đáp rằng bị tôi hành hạ đến cùng cực. Dù có van xin thế nào thì cũng chỉ có thể nói rằng bị đối xử như đồ vật, bị trách phạt một chiều. Hơn thế nữa, tôi còn sai khiến họ dẫn dụ con mồi tiếp theo… Giống như một kiểu lừa đảo đa cấp vậy. Hừm, ra là như thế này mà số nạn nhân của sự bóc lột tình dục cứ tăng dần lên.

「Từng đó là được rồi.… Nào, về đi về đi. Còn lề mề ta vỗ mông giờ」

「…Ngài thích mông to hơn sao?」

「Còn tùy thời điểm và tâm trạng」

Câu hỏi có phần ngây ngô từ một người nào đó khi rời đi, tôi đáp lại mà chẳng có nghĩa vụ gì, không phải vì điên rồ hay giải trí. Chỉ đơn thuần là sự dối trá. Những người bị tiêm thuốc và người tiêm thuốc, những kẻ bị ăn tươi nuốt sống và kẻ ăn, những kẻ bị bắt phục vụ và kẻ được phục vụ, vốn dĩ là mối quan hệ không thể dung hòa. Nên tôi mới tìm cách lẩn tránh như vậy.

…Khi nghĩ đến ánh mắt mà các cô ấy sẽ hướng về tôi sau khi tỉnh táo và mọi chuyện được giải quyết, tôi không khỏi cảm thấy u ám trong lòng.

「Thế thì, rốt cuộc ăn tươi nuốt sông không vướng bận gì lại thoải mái nhất ha~?」

「Một cách khác là thuốc」

「Đầu óc yêu quái mà lại đề xuất kiểu của trừ yêu sư à, thôi đi!」

Tiếng thở dài trước câu trả lời tỉnh bơ của hai cô em gái kết nghĩa, những người duy nhất còn lại trong phòng. Ừ thì, có nói với Botan hay Aoi chắc cũng chẳng khác là bao… Dù sao thì vì sự dối trá, chắc họ cũng chẳng ngại để lại vài vết bầm đâu.

「…Ăn tối thôi. Còn thuốc chứ?」

「Dạ có ngay! Cháo thuốc đây đã nấu đầy đủ rồi!」

Khi tôi đề xuất, chẳng biết từ lúc nào, Kaya đã khoe ra một nồi đất đầy cháo được nấu sẵn. Những mẩu rau lá và củ xen lẫn với trứng được trộn trong cháo trắng, điểm xuyết khắp nơi. Mùi thơm nồng đến mức quá đậm. Mùi của thảo dược…

Đó là cháo thuốc do hai cô em gái Juuyaku tự tay làm. Các loại linh thảo trong đó có tác dụng tái tạo cơ thể, kìm hãm dục vọng và sự thèm ăn, nhưng quan trọng nhất là củng cố trí nhớ.

Đúng vậy, củng cố trí nhớ… Tôi, không phải trung tâm của nghi thức, mỗi vòng lặp sẽ bị xóa sạch ký ức bề mặt. Tương tự hiệu ứng Proust khi tôi lần đầu lấy lại ký ức, vị kéo dài đặc trưng của cháo thuốc này có tác dụng khắc sâu ký ức vào linh hồn tôi cho vòng lặp tiếp theo.

…Nói thẳng ra, nó kinh tởm đến mức khó chịu. Thuốc tốt thì đắng miệng, nhưng cái này thì quá đáng rồi. Gạo trắng ngon lành thế mà bị phá hủy. Ngay cả vị umami của trứng cũng không che nổi cái vị kinh khủng đó.

「Sụp… ọe…」

「Anh có thể phản ứng tệ đến thế với cháo do em gái dễ thương tự tay nấu ư!……Nyahaha, dở quá!」

「Đúng là đồ ăn cho lợn…」

Cả ba người, à không, cả gia đình, quây quanh nồi đất, vừa ăn vừa chế giễu bữa tối. Mà này, các cô đâu cần phải ăn chứ?

「Bữa ăn với anh mình mà lại phí thế sao, đáng tiếc quá!」

「Thời gian đoàn tụ gia đình」

「Ừ, cảm ơn nhiều」

Vẫn đúng là một tổ hợp kỳ lạ, tôi nghĩ vậy. Hợp tác với tôi thì tôi mừng, nhưng…

(Không, chính vì là người thân nên mới hợp tác…)

Đúng rồi. Chính vì là gia đình, họ mới hợp tác mà không màng lợi ích hay thiệt hại. Gia tộc Juuyaku giờ chẳng còn là nơi để về. Người thân duy nhất của họ chỉ còn tôi. Vì thế họ mới mạo hiểm như vậy. Nồi cháo thuốc dở tệ này, so ra thì chẳng là gì.

「Thuốc bổ thì đâu phải cái nào cũng dở chứ? Cháo hồi mấy người giam tôi trong ngục thế nào? Hay cháo lúc đó cũng dở?」

Câu hỏi trêu chọc bất chợt ném ra chẳng hẳn là cần thiết. Chỉ là trò chuyện linh tinh.

「Không không không! Cái hương thơm ngào ngạt đó! Ngon khỏi nói luôn ấy chứ! Thậm chí còn được làm đầy tính gây nghiện nữa!」

「Gây nghiện…」

Kaya phản bác đầy hăng hái với một từ ngữ đầy bất an. Ừ thì, đó là cháo họ mang vào khi cố ép tôi ký khế ước, nên… ăn mấy thứ độc hại đó mà bọn họ vẫn ổn à?

「Bọn em được huấn luyện để kháng lại độc và thuốc từ giai đoạn chế tạo, nên…」

「Ah, ra thế…」

Trong đầu tôi thoáng qua ý nghĩ, hai người này chắc cá nóc hay nấm độc đỏ cũng nhai ngon lành…

「À, độc cỡ đó thì em nuốt được!」

「Còn có thể cô đặc và tinh chế làm nguyên liệu thuốc nữa.」

「Ghê thật, cao cấp quá…」

Mà này, cô đặc và tinh chế là thế nào?

「Thế nào á… từ đây à?」

「Cũng hữu hiệu như bẫy khi bị yêu quái bắt.」

「V-vậy à…」

Kaya chỉ vào vùng bụng dưới một cách vô tư, trong khi Hana điềm tĩnh bổ sung lời giải thích mà không chút xấu hổ, khiến tôi chỉ biết ngẩn người ra. Ừ thì, nghĩ đến sở thích của yêu quái, đây đúng là một cái bẫy chí mạng và hiệu quả thật, nhưng mà…

…Chúng ta đang nói cái quái gì giữa bữa ăn thế này?

「Nyahahaha! Ngược lại, chính vì là gia đình mới có thể nói mấy chuyện thô tục thế này chứ! Với người ngoài thì không thể đâu!」

「Tôi thấy ngay cả với người thân thì anh em cũng chẳng nên nói mấy chuyện kiểu này đâu?」

「Là anh em kết nghĩa thì không sao…」

「Không sao cái gì cơ chứ?」

Tôi vừa cãi lại hai đứa vừa xúc cháo thuốc ăn. Ừ, dở thật. Chỉ toàn vị đắng của thuốc.

「…Nhân lúc này, tôi sẽ nói về phương án nếu vòng lặp lần này thất bại nhé?」

Tôi múc thêm một thìa cháo, dừng lại ngay trước khi đưa lên miệng, sắp xếp lại suy nghĩ… rồi chuyển sang cuộc nói chuyện thực tế. Đó là về tình huống xấu nhất.

Nếu vòng lặp này thất bại, các nữ hầu bị tiêm thuốc sẽ giữ lại ký ức và chạy lại vòng tiếp theo. Dĩ nhiên, hiệu quả của thuốc lên cơ thể sẽ bị đặt lại. Ở vòng tiếp theo, khi họ biết ký ức của tôi đã trở lại, khả năng cao là tôi sẽ bị giam giữ ngay từ đầu. Còn hai cô em kết nghĩa này thì…

「Trước tiên, hai đứa phải lập tức ẩn mình ngay khi vòng lặp mới bắt đầu. Trong căn biệt thự này chắc chắn có vô số chỗ trốn, mà các nữ hầu đó cũng chẳng phải đối thủ của hai đứa. Còn anh… nếu không được thì tìm cách cứu anh khi có cơ hội.」

Tôi cũng định sẽ bỏ trốn ngay khi tỉnh dậy, nhưng liệu có thành công hay không thì chẳng biết. Kaya và Hana là chỗ dựa duy nhất của tôi.

「Đã rõ, nhưng… về hướng đi sau đó thì anh có tính toán gì không?」

「Nếu lần này thất bại, chỉ còn hai lần nữa thôi. Không còn đường lùi」

Hai cô em gái không phản đối đề xuất tạm thời bỏ rơi người anh kết nghĩa của mình. Ở điểm này, cả hai đều rất thực tế. Thậm chí, họ còn lo lắng hơn về những gì sẽ xảy ra tiếp theo.

「Về chuyện này…… đối với các nữ hầu, anh có một con bài răn đe」

Rồi tôi bắt đầu nói ra suy đoán của mình.

「Nghi thức Bách Độ Tham Bái này, chỉ khi được thần cách quan sát mới được xác định, phải không? Nói cách khác, nhất định có tồn tại đang quan sát trong không gian này. Nhưng con nhện, ứng cử viên hàng đầu, lại không có mặt… Hai đứa nghĩ vì sao?」

Hai cô em gái nhìn nhau. Họ suy nghĩ về cách nói của tôi, rồi cùng nhìn thẳng vào tôi.

「Ý anh là, kẻ quan sát không phải con nhện đó sao?」

「Nếu vậy thì…… k-không lẽ!?」

Nhìn phản ứng của cả hai, tôi gật đầu đắc ý. Đúng vậy. Nếu là thế, mọi thứ sẽ hợp lý.

「Bản thân anh…… dù thế nào cũng mang trong người nhân tố thần cách. Hoặc có lẽ con quái vật trú ngụ trong anh chính là mục tiêu? Dù thế nào, cũng đúng khoảng tối dưới chân đèn nhỉ?」

Nếu tôi, hoặc Yêu Mẫu trong người tôi, chính là thực thể quan sát được chỉ định cho cấm thuật Bách Độ này, thì sao? Dù có tìm thế nào cũng chẳng thể thấy. Và đó cũng là lý do các nữ hầu không bỏ cuộc mà cứ chạy lại vòng lặp mỗi khi tôi chết. Nếu thực thể quan sát chết, vận mệnh chẳng thể được xác định.

「Vậy thì, câu hỏi đây. Nghi thức này giới hạn một trăm lần… nếu ngay lần thứ một trăm, chính kẻ quan sát đó chết đi, thì chuyện gì sẽ xảy ra?」

「Chuyện đó thì…」

Kaya và Hana lúng túng trước câu hỏi. Dù sao họ cũng không thể khẳng định. Liệu lần thứ một trăm, vòng lặp cuối cùng, sẽ xác định mọi thứ, hay vì không có thực thể quan sát để xác định, vòng lặp tiếp theo sẽ diễn ra, hoặc nghi thức sẽ bị vô hiệu hóa? Đây là cấm thuật, không thử thì chẳng biết.

Nói cách khác, chính sự bất định đó khiến nó trở thành một con bài uy hiếp. Một quân cờ có thể lật ngược bàn cờ, biến mọi nỗ lực từ trước đến giờ thành vô ích… Với số lần tôi đã tự sát cho đến nay, họ đâu dám cho rằng đó chỉ là lời hù dọa.

「N-nhưng mà! Trong trường hợp đó… còn anh thì sao!?」

「Nếu không biết nghi thức kết thúc bằng hình thức nào, thì sinh mạng của anh cũng…」

「Chuyện đó thì…… đúng là vậy? Nhưng chính vì thế mới thành uy hiếp được」

Con bài này chỉ là để khống chế nữ hầu. Và cũng chỉ hữu hiệu vào lúc đã hết đường lùi như bây giờ. Tôi chẳng có nghĩa vụ phải thực sự chết. Các nữ hầu cũng không thể đọc được lòng tôi, hơn nữa với từng ấy lần tôi tự sát, họ cũng chẳng thể khẳng định là tôi nói dối.

「Trong lúc câu giờ, nếu anh có thể nhập định, thuyết phục được con quái vật kia thì quá tốt… ngoài ra, anh vẫn đang nghĩ xem còn cách nào khác không, nhưng chuyện này thì…」

Tối đa là hai vòng, tức hai tháng thời gian. Từng ấy hẳn là đủ để làm được gì đó… chắc vậy? Có lẽ tôi sẽ phải chìm sâu hơn nữa vào tầng tiềm thức. Mà ngay cả bây giờ, mỗi lần trở ra từ thiền định đã là cực hình rồi.

「Ừm…… kế hoạch của anh, bọn em đã rõ」

「Tạm thời, bọn em sẽ điều chế thêm nhiều loại thuốc」

Hai cô em gái kết nghĩa tỏ vẻ chưa thật sự đồng tình, nhưng vẫn chấp thuận. Ừ thì, vì toàn là giả định chồng giả định, mà rốt cuộc vấn đề cốt lõi là sự bạo loạn trong tôi vẫn còn treo lơ lửng, nên cũng dễ hiểu thôi.

Dẫu vậy, việc họ không đối kháng trực diện, hẳn là vì tình thân… nếu thật sự là thế thì tốt quá.

「…Trông cậy vào hai đứa đấy」

Vô thức thốt lên như một lời khấn nguyện, rồi tôi quay lại việc uống nốt bát cháo trước mặt.

Khà…… dở tệ…

-

Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, thời khắc vẫn chẳng bao giờ ngừng lại. Một tháng mới đang không thể nghi ngờ mà dần dần trôi qua. Từng người một bị tôi chế ngự, uống vào đủ loại thuốc cho sự vùng vẫy vô ích, rồi chìm đắm trong thiền định. Chỉ là một chuỗi lặp đi lặp lại như thế. Chậm rãi, chắc chắn, khoảng thời gian còn lại đang dần hao mòn đi. Như thể bị mài dũa từng chút một.

Trong dinh thự, công việc chuẩn bị cho lần thứ bao nhiêu của lễ ngắm trăng đã bắt đầu. Các nữ hầu, như mọi vòng lặp trước đây, rôm rả trò chuyện trong khi nấu nướng, chuẩn bị cho lễ mừng. Họ bắt tay vào chuẩn bị nghi thức. Không một ai ngồi không.

Trừ một người duy nhất, là tôi.

「Thật sự không có việc gì cho ta làm sao?」

「Nn, fuu… Xin ngài an tâm. Việc chuẩn bị cho sự kiện là công việc của các nữ hầu, nên không có lấy một việc nào khiến ngài phải bận tay cả.」

Trong căn phòng mở toang cửa sổ, tôi ngồi nhìn các nữ hầu tất bật đi lại trong vườn để chuẩn bị cho lễ ngắm trăng, rồi cất tiếng hỏi. Phía sau lưng, nữ hầu trưởng như thường lệ đáp lại, đôi tay nhỏ bé của cô ấy đang ra sức xoa bóp đôi vai cứng đờ của tôi, cố gắng làm mềm chúng.

「Hừm… Vậy sao?」

「Vâng. Niềm vui của ngài chính là niềm vui của chúng em. Niềm hạnh phúc của ngài chính là hạnh phúc của chúng em… Vì vậy, ngài chỉ cần tận hưởng khung cảnh đã được chuẩn bị sẵn, thưởng thức những lễ vật được dâng lên là đủ.」

Lợi dụng sự ngu muội của ta, nữ hầu trưởng trơ trẽn nói về cái gọi là 「thiết lập」 ấy. Một sự dối trá không chút che đậy. Là chủ nhân của dinh thự này nhưng mất đi ký ức, tôi được tiếp đón nồng hậu để tham dự nghi lễ ngắm trăng. Không nguy hiểm, không gánh nặng, tôi chỉ cần chờ đợi và sẵn sàng cho nó. Như các nữ hầu mong muốn, đó là một sự trao đổi ngang giá. Bất kỳ hành động ngông cuồng nào, trước việc tôi tham dự nghi lễ ngắm trăng, cũng chỉ là những chi tiết vụn vặt được phép bỏ qua…  Đó là 「quy ước」 đã được đặt ra.

…Trong những vòng lặp gần đây, đây là 「thiết lập」 mặc định. Giờ nghĩ lại, tôi thoáng cảm thấy bị xem thường, và một chút bực dọc dâng lên.

「Trái lại, đó mới chính là bí quyết để nghi lễ thành công. Chỉ cần vậy thôi, công sức của chúng em đã được đền đáp.」

Cách nói của cô, như thể tin tưởng từ tận đáy lòng, mang theo sự từ bi, lòng thương hại, và cả sự lương thiện, như một lời nói ngọt ngào làm lung lay giá trị quan của một người đàn ông. Tất cả chỉ là cái cớ để khẳng định mọi thứ, để ép buộc…

「…」

「Nào, ei! ei!」

「Hự…!? Khụ, haa…」

Và rồi, kèm theo những tiếng kêu yêu kiều, nữ hầu trưởng bắt đầu dùng cùi chỏ tấn công vào xương bả vai của tôi. Những cơ bắp căng cứng được kích thích, mang đến một cảm giác khoan khoái, dù hơi chậm chạp. Tôi bất giác để lọt ra một hơi thở thẫn thờ. Có lẽ cô ấy cố ý, để những lời ngọt ngào thấm sâu hơn vào tâm trí tôi.

「Fufufu. Ừm, aha! Chỗ này đúng không? Chỗ này thích lắm đúng không?」

Nhìn phản ứng của tôi, cô mỉm cười quyến rũ và tiếp tục tấn công mạnh mẽ hơn. Dù chỉ là đôi tay nhỏ nhắn, chẳng có bao nhiêu sức lực, nhưng cách cô ấy đánh trúng chính xác những điểm căng cứng trên cơ thể thật sự đáng kinh ngạc.

「Gừ, hự, khụ… Cái này, không tệ chút nào…?」

「Được ngài hài lòng là vinh hạnh lớn lao của chúng tôi. Khuôn mặt của ngài, trông thật sự… Fufu, dễ thương làm sao?」

Dù lời nói của cô ấy nghe như đang chế giễu, tôi lại chẳng có tâm trạng để chỉ trích, dù đó là diễn kịch đi nữa. Chỉ bởi cảm giác này quá dễ chịu. Tay nghề của nữ hầu trưởng, luôn tìm cơ hội để xoa bóp, dường như càng qua các vòng lặp, càng thực hiện nhiều lần, lại càng trở nên điêu luyện đến chóng mặt.

「Không chịu nổi nữa rồi… ư…!?」

Ý thức đang mơ màng trong sự dễ chịu bất chợt tỉnh lại bởi một cảm giác như sét đánh vào hạ bộ. Nhận ra một bàn tay trắng muốt đã luồn từ phía sau, vòng qua eo, chạm đến hạ bộ, và không chút khoan nhượng nắm chặt lấy nó. Rồi siết chặt, xoa nắn, vuốt ve.

「Này… Cô đang làm cái quái gì vậy?」

「Chỉ là tiếp tục xoa bóp thôi ạ. Chỗ này hẳn là mệt mỏi vì sử dụng thường xuyên, phải không? Cần được xoa dịu nhẹ nhàng…♪」

Tôi quay lại lườm cô ta, nhưng cô chẳng hề tỏ ra áy náy, thậm chí còn đưa thêm bàn tay còn lại, không chút do dự hay xấu hổ, bắt đầu xoa bóp như thể đang nâng niu.

「Kh…ư…!!?」

「Ufu, em nghe từ mọi người cả rồi. Ngài vẫn luôn làm họ vui phải không? Thế thì với tư cách nữ hầu trưởng, em phải hết lòng báo đáp mới được… Ah, tuyệt quá. Sao mà to lớn, hùng dũng… oai phong thế này…」

Tôi bất giác run lên. Khối thịt quá lớn để đôi tay nhỏ bé của cô ấy có thể bao bọc, nhưng cô vẫn cẩn thận xoa nắn, vuốt ve, siết chặt, kéo lên, kèm theo những tiếng thở dài ngọt ngào và những lời ngợi ca đầy sùng kính. Như thể đang nâng niu một đứa trẻ.

Đúng là bất thường, nhưng với các nữ hầu trong dinh thự này, đó là chuyện đương nhiên. Và từ khi lấy lại ký ức, tôi đã cố gắng lảng tránh, che đậy chuyện này. Đây hoàn toàn là một cú đánh bất ngờ. Dù muốn phản kháng, nhưng vì chỗ bị tấn công, tôi lại do dự không dám mạnh tay.

「Mềm mềm, ngoan ngoan, ngoan nào~♪」

「Khụ… Hự…!?」

…Và như thể nhắm đúng thời điểm, cô ấy tiếp tục tấn công không khoan nhượng bằng khoái cảm.

「Và cả chỗ này nữa… Fufu. Thật là đầy đặn, nặng trĩu, nhỉ?」

「Uo!?」

Cô ấy nâng lên từ phía dưới, nắm lấy một bên, xoa nắn liên hồi. Đôi tay nhỏ bé của cô không thể bao phủ hết, nhưng vẫn đủ để cảm nhận đường nét bên trong. Nhẹ nhàng, nhẹ nhàng, như thể nắm giữ cả mạng sống…

「Thôi, đủ rồi… Này, đừng đùa nữa!」

「Em đâu có đùa? Đây là sự phục vụ chính đáng… Ah, thật ấm áp… Và đáng yêu làm sao…」

Giọng nói ngọt ngào, thấp thoáng nét trẻ thơ vang lên thì thầm. Hơi thở phả vào khiến sống lưng tôi run lên. Nhưng tôi không thể phản kháng. Cảm giác khoái lạc vượt xa sự khó chịu đang xâm chiếm tâm trí. Và hơn tất cả, nó đang đổ dầu vào ngọn lửa dục vọng mà tôi đã kìm nén bấy lâu.

Không phải là không thể. Với các nữ hầu lúc nào cũng nịnh nọt, quyến rũ, làm sao có thể không tích tụ được. Dù có cố kìm nén, một khi ngọn lửa đã bùng lên như bị tạt dầu, nó cháy mãnh liệt đến không thể cưỡng lại.

「…Danna-sama♪」

「…!!」

Tôi bất giác quay lại, lườm cô ta. Hạ tay xuống, trừng mắt. Trước thái độ đe dọa như thú săn mồi của tôi, cô gái láo xược nghiêng đầu, gọi tôi bằng giọng điệu lẳng lơ, khiến sự kiềm chế mà tôi cố gắng duy trì cuối cùng cũng sụp đổ.

Ngay lập tức, tôi giơ tay lên, định tát vào má cô ấy như một hình phạt, và ý nghĩ muốn quật ngã, xé toạc mọi thứ hoàn toàn là do bản năng. Bàn tay tiến sát má cô. Không biết cô ấy có nhận ra hay không, nhưng nụ cười trên môi càng thêm phần quyến rũ…

「Danna-sama! Tìm thấy ngài rồi nè♪ Đến giờ uống thuốc rồi đây!」

Ngay khi tôi định giáng tay xuống, bàn tay bị nắm lấy, tiếp theo là một giọng nói vô tư vang lên. Lời tuyên bố của Kaya, em gái kết nghĩa của tôi. Tôi thoáng lườm kẻ đột nhập này, nhưng lập tức lấy lại bình tĩnh, hất tay nữ hầu trưởng ra và đứng dậy.

Đầu óc nhanh chóng nguội lạnh. Lý trí trở lại. Xét theo lẽ thường, không đời nào tôi có thể làm chuyện đó trước mặt người thân, trước mắt em gái được, nên điều này là đương nhiên.

「Vậy à, hiểu rồi. Đi thôi.」

「A, danna-sama. Để tôi đi cùng…」

「Cút đi, con nhóc đói khát kia!!」

Ngạo mạn, nhưng thực chất là bỏ chạy, tôi sải bước rời khỏi căn phòng. TaTôi không ngoảnh lại. Tôi không muốn để lộ sự dao động, và càng không muốn để họ nhận ra việc ký ức của tôi đã trở lại.

「…Xin lỗi. Cảm ơn đã cứu anh.」

Ra đến hành lang, tôi khẽ thì thầm lời cảm ơn với em gái kết nghĩa của mình.

「Không không không, được giúp anh đã là vui lắm rồi! Dù sao cũng đúng là giờ uống thuốc thật mà! …Nhưng mà nguy hiểm thật đấy, anh suýt bị cuốn theo rồi ha?」

Nói cách khác, nếu chỉ dừng ở việc chà đạp thì chưa đủ. Là giết chết, hoặc ăn tươi nuốt sống, tóm lại là sẽ phải chạy lại từ đầu. Nguy hiểm thật.

「…Khỉ thật, vì lễ ngắm trăng sắp đến nên điểm sôi của anh thấp đi à? Có phải do nghi lễ của Nguyệt thần không?」

Tôi nghĩ nghi lễ dựa trên thần mặt trăng của Nam Man, được thực hiện cùng với Bách Độ Tham Bái, đang kích thích bản năng của tôi. Càng gần đến ngày trăng tròn, máu trong người càng sôi sục. Đây là điều tôi đã trải qua nhiều lần.

…Dù tôi đã cầu nguyện qua thiền định để van xin vị thần sa ngã trong nhân tố, nhưng dường như chẳng có tác dụng gì. Chẳng trách mà mất đi đức tin và sa ngã, đồ khốn.

「Nghi lễ là ngày mai, đúng không… Dù có làm bao nhiêu lần, chỉ riêng việc này thì thuốc cũng không thể kìm hãm được. Quả nhiên, cứ phóng túng hết mức có phải là cách tốt nhất không?」

Như Kaya nói, theo thống kê, lần lặp lại mà tôi uống thuốc trước đó và phóng túng hết mức thì đến lúc chính thức lại kiềm chế tốt nhất. Có phải khi tinh thần cạn kiệt thì bản năng cũng dịu đi, hay là Địa Mẫu Thần cảm thấy thỏa mãn mà yên lặng lại… Nhưng mà, đúng nghĩa là cạn kiệt tinh thần thì đối phương sẽ tiêu tùng. Không, chết mất rồi còn đâu.

「Em thì chắc chắn sẽ chịu được lâu hơn đấy?」

「Không, không, không làm với em gái mình đâu.」

Cái 「dụng cụ chuyên dụng」… à không, đúng là vì chức năng sinh sản được cường hóa nên độ bền bên đó chắc cũng cao lắm. Nhưng em gái, dù là em gái kết nghĩa, thì vẫn là không được. Trong các lần lặp lại trước, tôi không có ký ức nào về việc đụng đến mấy cô nàng này, chắc là do bản năng né tránh… đúng không nhỉ? Có lẽ, chắc vậy, maybe.

「Mà này, nếu mấy em cũng bị kích động thì cũng sẽ mất kiểm soát, đúng không? Anh không muốn bị gặm đầu đâu.」

「Nếu trói lại rồi cắn cổ thì sẽ ổn thôi mà?」

「Đừng có dùng người ta để thỏa mãn sở thích kỳ quái của em.」

Nhân tiện, Hana thì thích bị nhấn nước và tấn công cả hai phía. À, thôi đừng giải thích bình thản thế chứ. Suýt nữa trong lúc thiền tôi bị Địa Mẫu Thần truyền cho cái kỹ năng không cần thiết đấy.

「…Tóm lại là thuyết phục qua thiền định vậy. Biết đâu đạt tới cảnh giới giác ngộ thì có thể kiểm soát được?」

Tiếng cười khô khốc của tôi đầy vẻ buông xuôi, chỉ là đùa thôi… Mà nghĩ lại, trong game gốc, nếu chọn xây dựng nhân vật kiểu thầy tu và nghe thuyết pháp của Lâm Huyền Tăng mỗi ngày thì sẽ được tăng sức bền tinh thần và chỉ số tăng nhanh hơn. Có lẽ tôi nên tham gia thuyết pháp nhiều hơn?

Còn về tỷ lệ tăng các chỉ số khác? Hahaha….

「…Chọn bên này thì bên kia không được,à. Haa, đời người đúng là chẳng bao giờ vừa ý mình.」

「Chúng ta mà nói 「người」thì cũng hơi nhiều dấu hỏi đấy ạ?」

「Chính khí phách tin rằng mình là người mới là quan trọng chứ.」

「Lý luận tinh thần à?」

「Không phản bác được…」

Lời châm chọc nhẹ nhàng nhưng sắc bén của Kaya khiến tôi lặng lẽ chán nản. Lý luận tinh thần… đúng là thế thật. Quả không hổ là dân khoa học nghiên cứu dược học, khác hẳn với một gã lao động chân tay như tôi. Thật khắc nghiệt.

「…」

「…」

「…À, mà đổi chủ đề chút nhé, được không?」

「Chuyện gì?」

Chúng tôi im lặng một lúc, cùng bước đi trên hành lang. Đến gần nhà vệ sinh, Kaya đột nhiên dừng lại, như thể đã quyết tâm, rồi mở lời. Tôi đáp lại, chờ cô ấy nói tiếp.

「Ừm, cái đó… hơi quá đáng thật…Trước khi về phòng, hay là xả bớt đi nhé?」

Một tay làm động tác gợi ý, tay kia chỉ thẳng, đề nghị một cách vô tư. Tôi nhìn theo hướng ngón tay cô ấy chỉ, xuống dưới. Tôi dừng lại. Im lặng, thở ra, sắp xếp lại suy nghĩ. Rồi quyết định.

「Anh vào nhà vệ sinh một lát, em đi trước đi.」

Tạm thời, tôi từ chối đề nghị của em gái kết nghĩa.

…Sau khi nhanh chóng xử lý bảy mươi hai phát, tôi nhẹ nhàng kết thúc công việc rồi đi theo Kaya, hướng về phòng…

-

「…Lần này là Sara và Kuroe à?」

Đó là câu nói đầu tiên của tôi khi bước vào phòng làm việc của hai chị em dược sư. Trong căn phòng không rộng cũng chẳng hẹp, giữa mấy cô gái ngập trong thuốc, tôi phát hiện ra gương mặt mới. Đó là nạn nhân của ngày hôm nay. Bọn họ đã bịa ra một lý do nào đó, dụ họ vào, rồi đám nghiện thuốc mai phục sẵn đã khống chế và biến thành đồng bọn. Một khung cảnh tàn nhẫn như thường lệ.

「Này, mấy người, tránh sang một bên đi, sang bên cạnh… Hana, cái đó là bánh dango à?」

「Bánh Kibi dango, có tẩm thuốc đấy ạ.」

「À, ra vậy.」

Trên bàn tiếp khách trong phòng, một đĩa bánh Kibi dango mới làm được đặt ngay ngắn. Có vẻ như họ định nhân dịp nghi thức để tẩm thuốc vào một lần luôn.

「…Trong đám này có vài người biết nấu ăn, đúng không? Sau này nhớ thay thế chúng cẩn thận, đừng để bị phát hiện.」

「Vâng.」

Lệnh của tôi, một mệnh lệnh phạm tội khi yêu cầu thay bánh dango tẩm thuốc, được vài nữ hầu đáp lại một cách cung kính. Giờ thì chuyện này cũng chẳng còn gì lạ. Tôi gật đầu, rồi tìm Kaya. Hử?

「Kaya đâu? Anh bảo con bé đi trước rồi mà.」

「Cô ấy có việc nên đã ra ngoài rồi ạ.」

「Việc à… Không phải việc gì thừa thãi chứ?」

Dù thích đùa giỡn, bản chất của Kaya vẫn là người hoàn thành nhiệm vụ, nhưng vẻ ngoài phù phiếm của cô ấy quả thực khó mà phủ nhận. So ra, Hana với tính cách ít thể hiện bản thân lại khiến tôi dễ tin tưởng hơn.

「Cái thuốc anh nhờ chuẩn bị, có chưa?」

「Đây ạ」

Khi tôi yêu cầu, Hana nhanh chóng đưa ra một lọ thủy tinh. Đó là một loại thuốc ngủ cực mạnh… có vẻ vậy.

「Đây à…」

Thiền định, và trong giấc mơ, người ta có thể chìm sâu vào tầng tâm lý sâu thẳm. Hơn nữa, việc dao động giữa lằn ranh sinh tử cũng có thể làm được điều đó. Thuốc ngủ này, với liều lượng gần đến mức gây tử, trong khi thời gian còn lại chẳng nhiều. Chìm sâu một lần cũng là một cách.

「…Hana.」

Tôi gọi, liếc nhìn đám con gái đang đứng chờ xung quanh. Hana gật đầu, rồi bắt đầu phân phát đoản đao cho mọi người. Những cô gái nhận dao một cách nghiêm trang, nhưng dường như có chút bối rối.

「Lệnh của ta. Nếu ta biến đổi, đâm chết ta ngay. Đâm liên tục, không ngừng tay. Hiểu chưa?」

Khi nhìn vào vực thẳm, vực thẳm cũng nhìn lại. Trong lúc thiền định, nếu tôi gây ra sai lầm và bị nuốt chửng, trở thành quái vật, thì đây là lệnh để ngăn chặn và bắt đầu vòng lặp tiếp theo. Mọi người đều nín thở.

「Danna-sama, chuyện đó…」

「Im. Đây là lệnh. Tuân theo.」

Rồi tôi uống cạn liều thuốc, ngồi xếp bằng, tập trung tinh thần, siết chặt cơ thể.

「Ư…!?」

Thuốc này mạnh thật. Đầu tôi đau nhức. Cơn đau âm ỉ khiến suy nghĩ của tôi trở nên rời rạc.

「Danna-sama…」

「Xin dừng lại. Quá nguy hiểm ạ.」

Nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của tôi, vài nữ hầu sợ hãi lên tiếng xin tôi cân nhắc lại.

「Lằng nhằng quá. Ta không hỏi ý kiến các cô. Im lặng và canh chừng ngoài kia, đừng để ai vào.」

Cơn đau đầu dữ dội do tác dụng của thuốc khiến tôi mất tập trung, và tôi hơi bực bội quát lên.

「Nhưng,danna-sama!」

「Hay là ngài nghỉ ngơi một chút trước đã… sắc mặt ngài tệ lắm ạ!」

「Ồn ào quá. Nếu nghĩ vậy thì đừng nói nữa. Đầu ta nhức lắm…」

Và rồi, tôi chợt nhận ra, dù đã muộn.

「…Này, các cô. Tại sao ta đã ra lệnh im lặng mà các cô vẫn nói được từ nãy giờ?」

「「「……」」」

Câu hỏi nghi ngờ của tôi chỉ nhận được sự im lặng bao trùm cả căn phòng. Tôi cảm nhận được không khí trong phòng thay đổi đột ngột. Ánh mắt của mọi người đã biến đổi.

「…!!」

Tôi đứng bật dậy để ra tay trước, chuẩn bị tư thế, vận linh lực để cường hóa cơ thể.

…Rồi, một cảm giác sắc lạnh chạy dọc sau lưng.

「…Haha, lần này thì tiêu thật rồi.」

Tôi ngoảnh lại. Cánh cửa shoji mở toang. Và đứng đó là Kaya, với vẻ mặt trông thực sự áy náy. Trong tay cô ấy là một thanh kiếm thật, đã đâm sâu, rất sâu vào lưng tôi.

Phía sau cô ấy là nữ hầu trưởng… Không, có phải do một loại cản trở nhận thức nào đó không? Giờ đây, tôi đã rõ ràng nhận ra bản chất của cô. Sao tôi lại không nhận ra sớm hơn chứ? Khi cản trở nhận thức được gỡ bỏ, tôi tự hỏi tại sao mình lại không nhận ra từ trước. Nụ cười rạng rỡ như hoa nở rộ của Tachibana Kayo hiện rõ trong tầm mắt tôi.

…À, chết tiệt. Hóa ra là bị thao túng sao.

「Ka… yo… cô… Ư!?」

Một luồng khí từ phía trước. Cảm giác bị đâm vào bụng. Hana, ngay trước mặt, đã cắt bụng tôi. Một đòn kép từ hai chị em, như một cú đâm kép để chắc chắn kết liễu. Nghĩ lại thì, đây đã là lần thứ ba tôi bị tấn công từ cả trước lẫn sau. Lần đầu tiên là ở nhà Juuyaku.

「Ư, hự…!?」

Cơn nóng đỏ rực trào lên từ sâu trong dạ dày. Hương vị sắt rỉ lấp đầy khoang miệng. Tôi nhìn hai cô em gái kết nghĩa. Nhìn những nữ hầu vây quanh tôi. Và nhìn Kayo…

……À, ra là thế. Ra là như vậy.

「ĐỒ KHỐN, DÁM LỪA TA ÀÀÀÀ!!! LỪA GẠT, CƯỚP ĐI MỌI THỨ ÀÀÀÀ!!!?」

Đó không còn là tiếng hét nữa. Mà là tiếng gào thét của một thứ không phải con người. Tôi quỵ gối, nửa thân đổ sụp, chống tay xuống sàn, gầm lên như muốn vang tận trời cao. Biểu lộ cơn giận dữ làm rung chuyển không khí trong phòng, thậm chí cả dinh thự.

「「「……!!」」」

Trước cơn chấn động dữ dội, tất cả đều lùi lại. Ngay cả các nữ hầu điên loạn đầy màu sắc cũng run rẩy, sợ hãi, ánh mắt ánh lên chút lý trí. Kaya và Hana vội vàng lùi bước. Chỉ duy nhất một người phản ứng khác.

「Các ngươi còn chần chừ gì nữa! Mau vây lại, nhốt ngài ấy vào! Các ngươi được sinh ra để làm gì hả!!」

Lời quát tháo vang lên. Và các nữ hầu lại lần nữa bùng lên ánh mắt điên cuồng và hả hê. Họ lao tới từ bốn phương tám hướng, đúng kiểu tám mặt đều là mỹ nhân. Tôi đã từng biết đến một tình huống tương tự thế này.

Khi chính bản thân đang nửa người nửa quái mà vung tay bất cẩn, sẽ ra sao? May mắn lắm thì chỉ vài người chết. Mà kẻ như tôi, đang trọng thương, khả năng lấy lại lý trí đâu có cao. Với họ, vài mạng hy sinh chẳng có gì đáng tiếc. Càng nhiều máu đổ, tôi lại càng tiến gần đến dã thú.

Hơn hết, nghĩ đến những lưỡi dao đã đâm mình, cùng thứ thuốc vừa uống trước đó, tiếp tục vòng này nguy hiểm quá sức. Thực tế, ngay lúc này, đầu đau dữ dội, ý thức như đang tan chảy…

Vậy nên…… làm thế này hẳn là nước cờ tốt nhất, vừa để đe dọa vừa để chọn lấy lối ra.

「A…」

「Tạm biệt nhé.」

Tôi rút lưỡi đao khỏi bụng, đâm thẳng vào cổ họng mình, xoắn mạnh, rồi cắt đứt cổ. Tầm nhìn rơi xuống, lăn lộn, tôi thấy khuôn mặt tái nhợt của các nữ hầu, thấy hai cô em gái kết nghĩa nín thở, và rồi…

(À, hóa ra cô ấy cũng có biểu cảm như vậy sao…)

Đã quen với cái chết, tôi vô thức mang tâm trạng nhẹ nhàng khi nghĩ về khoảnh khắc cuối cùng này, và rồi tầm nhìn của tôi chìm vào bóng tối.

…Và, vòng lặp tiếp theo bắt đầu.

Hồi thứ chín mươi chín

-

「……!! Kahh!!?」

Tôi bừng tỉnh như thể vừa sống lại. Tỉnh dậy, tôi bật dậy như để phòng thủ, rồi ngã vật xuống ngay lập tức.

Cơn đau đầu dữ dội đến không chịu nổi. Cảm giác muốn nôn mửa. Như thể có vô số thứ đang đổ ập vào trong đầu tôi. Tôi vô thức ôm lấy đầu. Cảm giác như đầu tôi sắp nổ tung.

「C-Cái này… là gì…!!」

Cơn đau đầu bất thường. Đến mức không thể hành động được. Chưa từng có chuyện như thế này trong những vòng lặp trước. Chỉ có một khả năng duy nhất.

「T-Thuốc… à…!」

Nhờ khắc sâu vào linh hồn, thuốc tăng cường trí nhớ có thể mang ký ức vượt qua các vòng lặp, nên việc có những loại thuốc khác mang lại hiệu ứng tương tự cũng là điều hiển nhiên. Con dao, hay thuốc tôi uống trước khi thiền, một trong hai thứ đó chắc chắn đang gây ra cơn đau đầu như muốn xé toạc này. Tôi chẳng thể làm gì được nữa. Và rồi, họ đã đến gần.

「…」

Như những bóng ma, họ lặng lẽ tiến vào chỗ ngủ, nhanh chóng vây quanh tôi. Các nữ hầu. Ăn mặc lôi thôi không chút giống thục nữ, thậm chí có người còn chẳng mặc gì, và tôi, chẳng thể kháng cự, hoàn toàn nằm trong tay họ.

「Đau đớn, phải không? Đó là điều đương nhiên. Vì ký ức đang đổ ập vào đầu anh quá nhiều mà.」

Cô ta đặt đầu tôi lên đùi mình. Nhẹ nhàng, dịu dàng, cô ta nói những lời đầy yêu thương. Cô gái với mái tóc màu mật ong khẽ lắc nhẹ.

「K-Kayo…!」

Tôi trừng mắt đầy giận dữ, nhưng cô ấy chẳng hề nao núng, vẫn mỉm cười dịu dàng. Không chút ác ý, cô ấy hướng về tôi gương mặt xinh đẹp đầy vẻ quan tâm.

「Tiếc thật, nhưng em đã dự đoán được rồi. Nếu là Tomobe-san, có lẽ sẽ ngoan cố đến mức này. Vì thế, dù có hơi ác ý… em đã chuẩn bị trước. Em đã ra tay trước. Anh đã hoàn toàn hết đường rồi. Và giờ, em sẽ từ từ dạy cho anh hiểu điều đó.」

Cô ấy vừa nói với vẻ buồn bã, vừa vui vẻ, hai tay chạm vào má tôi, khuôn mặt tiến gần như muốn nhìn thấu tôi.

「Hãy chọn một trong hai. Ở đây, mãi mãi sa ngã cùng chúng em, hay xác định khoảnh khắc này và hóa thành cánh bướm? …Hy sinh tất cả để có được tự do và quyền kiểm soát tuyệt đối」

「Hóa…bướm?」

Trong cơn đau âm ỉ, tôi lặp lại những lời cô ấy ngắt quãng. Cố gắng hiểu ý nghĩa. Cô đang nói… cái gì…?

「Fufufu. Đúng vậy. Hóa bướm. Hóa thành bướm… Tự do của anh chỉ có thể đạt được bằng sự hy sinh của tất cả mọi người. Sự cứu rỗi và lòng thương xót của mọi người chỉ có thể đạt được bằng sự sa ngã của anh.」

Vì thế, hãy sa ngã đi, cô ấy tuyên bố lần nữa. Với nụ cười quyến rũ mà ngây thơ, cô ấy thì thầm ngọt ngào.

「Vì anh, vì chúng em, trong vòng lặp vô hạn này, hãy để chúng em mãi mãi cống hiến và dâng hiến cho anh. Không, không phải「chúng em」… mà là chỉ riêng em thôi, Thường Thế Thần của riêng em?」[note81200] [note81201]

Và rồi, màn đối chiếu đáp án đã sắp sửa bắt đầu…

Ghi chú

[Lên trên]
Tokoyo-no-kami/Thường Thế Thần/Thần Vĩnh Hằng là một vị thần của một tôn giáo mới xuất hiện trong Nihon Shoki (Nhật Bản sử ký). Người ta nói rằng việc thờ phụng vị thần này sẽ ban cho sự giàu có và trường thọ, giúp người nghèo trở nên giàu có và trẻ hóa người già. Tôn giáo này được cho là độc đáo ở chỗ nó là một đức tin đáp ứng những mong muốn cá nhân, thay vì các nghi lễ cộng đồng đã được thực hành từ thời cổ đại, và một số người cho rằng nó có thể là một loại hình Đạo giáo dân gian.
Tokoyo-no-kami/Thường Thế Thần/Thần Vĩnh Hằng là một vị thần của một tôn giáo mới xuất hiện trong Nihon Shoki (Nhật Bản sử ký). Người ta nói rằng việc thờ phụng vị thần này sẽ ban cho sự giàu có và trường thọ, giúp người nghèo trở nên giàu có và trẻ hóa người già. Tôn giáo này được cho là độc đáo ở chỗ nó là một đức tin đáp ứng những mong muốn cá nhân, thay vì các nghi lễ cộng đồng đã được thực hành từ thời cổ đại, và một số người cho rằng nó có thể là một loại hình Đạo giáo dân gian.
[Lên trên]
Trong Nihon Shoki có chép về loài côn trùng được coi là Thường Thế Thần như sau: “Loài trùng này thường sinh sống trên cây quýt Tachibana, hoặc có khi trên cây tiêu Nhật Bản. Thân dài hơn bốn sun, to cỡ ngón tay cái. Màu xanh lục, trên mình có những đốm đen. Hình dạng của nó giống hệt một con tằm", và người ta cho rằng nó là ấu trùng của bướm đuôi én.
Trong Nihon Shoki có chép về loài côn trùng được coi là Thường Thế Thần như sau: “Loài trùng này thường sinh sống trên cây quýt Tachibana, hoặc có khi trên cây tiêu Nhật Bản. Thân dài hơn bốn sun, to cỡ ngón tay cái. Màu xanh lục, trên mình có những đốm đen. Hình dạng của nó giống hệt một con tằm", và người ta cho rằng nó là ấu trùng của bướm đuôi én.