Chương 14 - Chuyện là, cho dù cơm no áo ấm thì cũng chưa chắc đã biết lễ nghĩa

Chap 207

2025-10-01

1

Gia tộc Tachibana… nay đã được biết đến như một trong những thương gia bậc nhất xứ Phù Tang, nhưng nguồn gốc của gia tộc này lại xuất phát từ tầng lớp công khanh, một sự thật không phải ai trong dân chúng cũng biết đến, bởi lịch sử lâu đời của nó.

Vả chăng, cái tên Tachibana vốn chẳng phải họ gốc ban đầu. Chuyện kể rằng, vào thuở ấy, bậc Thiên Hoàng đương triều vì cảm kích công trạng của vị gia chủ khai sáng mà đích thân ban tặng khúc gỗ trầm hương từ cây quýt mọc trong nội cung, cảm động khôn xiết, ông đã đổi sang mang họ Tachibana. Từ đó hai trăm năm, trong buổi sơ nguyên dựng nước, gia tộc Tachibana từng bước vào thời cực thịnh.

Song, thịnh giả tất suy, đó vốn là lẽ thường của thế gian. Vào thời Thiên hoàng Kokyoku, sau một phen biến loạn trong hoàng cung, nhà Tachibana rơi vào cảnh suy vong. Nhưng tổ tiên họ vốn chẳng phải hạng dễ dàng gục ngã. Vốn dĩ sẵn có mối giao thương bên kia biển, họ bèn dựng nghiệp nơi bến cảng xa xôi, vừa kinh doanh buôn bán vừa chế tác muối rồi chuyển mình thành thương nhân. Nhờ cậy vào quan hệ với trung ương cùng gốc gác công khanh, họ dần mở rộng đường buôn, từng đời một gây dựng danh tiếng, rồi lại một lần nữa, thậm chí thịnh vượng hơn cả xưa kia, với danh hiệu một gia tộc thương nhân cao quý mang dòng dõi công khanh.

「Ấy vậy nhưng, thiên hạ cũng thường nói: thịnh suy là lẽ tất nhiên. Kẻ kiêu ngạo quá độ át sẽ tự vấp ngã. Chỉ mong con bé hiểu được điều đó…」

Tại một gian phòng trong dinh thự Tachibana nơi kinh đô, gia chủ thương hội, Tachibana Kageki, nhấp chén trà rồi than thở. Ông vừa ngắm khu vườn rực rỡ dưới ánh nắng, vừa đắm mình trong dòng suy tư. Về con gái mình, ông nghĩ ngợi.

Một đứa con gái muôn phần khả ái, ngọt ngào vô hạn. Không phải là cách nói ví von, mà thực sự là một cô con gái mà ông có thể bỏ vào mắt mà chẳng thấy đau. Cô con gái ngây thơ nhưng đầy ma mị, được sinh ra từ người vợ ông yêu thương, chỉ điều đó thôi đã quá đủ. Giá trị của con bé vượt xa cả triệu lạng vàng. Người ta nói con cái là báu vật, và với ông, con bé quả thực là tài sản quý giá hơn bất kỳ thứ gì.

Trong bối cảnh không có người thừa kế trực hệ là con trai, khi cô con gái bé bỏng tuyên bố sẽ nối nghiệp dù là phận phụ nữ, ông vừa bất ngờ, vừa lo lắng, lại vừa vui mừng. Sau khi nhận ra tài năng kinh doanh rõ rệt của con bé, niềm vui ấy càng thêm trọn vẹn.

Tài năng của con bé quả thực đáng kinh ngạc. Lợi ích mà con bé mang lại cho thương hội thật sự to lớn. Nhưng không phải ai cũng vui mừng, và cũng không phải ai cũng không đàm tiếu.

「Mua gom biệt thự khắp nơi, mua sắm đồ quý, mua cả kỹ nữ trong sàn đấu giá, rồi sa vào cuộc chơi phù phiếm… Hừm, nếu chỉ đến thế thôi thì đã chẳng đáng lo.」

Hành động của Tachibana Kayo tuy phô trương và bị dân chúng bàn tán, song nếu chỉ vậy cũng chẳng tính là điều quá xấu xa. Với một hào thương, việc tiêu xài xa xỉ để nổi danh không phải là hiếm. Có kẻ từng bao trọn cả khu phố đèn đỏ, có người rải tiền khắp đường phố, có kẻ xây nhà phủ vàng lá, hay một gã lập dị lát toàn đậu phụ lên sàn dinh thự rộng lớn. Những hành vi kỳ quặc đôi khi là cách để tạo danh tiếng, và những việc con bé làm không hẳn đều là xấu. Vấn đề nằm ở chỗ, có những kẻ ác ý bóp méo và lan truyền những lời đồn đại đó.

Tài năng vượt trội của một thiếu nữ trẻ, dòng máu ngoại bang chảy trong người, và sự nghiêm khắc không khoan nhượng với lười biếng và cẩu thả vì lòng tận tụy với tiền bạc, đó có lẽ là lý do lớn nhất. Những kẻ âm thầm gièm pha con bé dường như lại chính là những người trong nội bộ.

Lặp lại lần nữa, con bé là một thiên tài. Chưa từng biết đến thất bại hay sai lầm. Một người theo chủ nghĩa hiệu quả đến mức lý trí. Vì thế, ông không khỏi lo lắng. Liệu khi phạm phải một sai lầm lớn, con bé có giữ được bình tĩnh không? Sau khi hoàn toàn giao thương hội cho nó, liệu có xảy ra tình huống mà nó không thể xử lý? Nghĩ đến đó, ông không thể hoàn toàn tin tưởng con bé…

「Anh yêu, sao không nói thật lòng mình đi? Rằng anh cảm thấy cô đơn vì con bé chẳng hề dựa dẫm vào anh.」

「Ư…!」

Người vợ đã bao năm đầu gối tay ấp, dịu dàng nhưng cũng sắc bén mà vạch thẳng tâm tư chồng. Với mái tóc màu mật ong đậm chất Nam Man và đôi mắt màu ngọc bích, nụ cười rạng rỡ mà dịu dàng, hoàn hảo cho một người bán hàng. Dù đã là mẹ của một đứa con và qua tuổi ba mươi, bà vẫn giữ được làn da trẻ trung. Tachibana Ayai, phu nhân của hội trưởng thương hội Tachibana, đang ở góc phòng kiểm tra những món quà được gửi đến từ trung thổ.

「… Vải lụa linh?」

「Lại là loại thượng hạng. Được nhuộm rất đẹp. Và… Fufu, là màu xanh non rất hợp với con bé.」

「Hừ, giá mà họ tặng thứ gì đó như mỹ phẩm hay rượu ngon thì hơn.」

Vải linh lực có khả năng xua đuổi yêu quái, được nhuộm màu rực rỡ, là món đồ lý tưởng cho trang phục của một nàng công chúa cao quý. Nếu là ông của ngày xưa, hẳn ông đã vui mừng nghĩ đến việc may cho con gái một bộ trang phục mới từ mảnh vải mà vợ đang xem xét. Nhưng khi nghĩ đến dụng ý của người gửi, ông chỉ muốn lên tiếng phàn nàn.

「Dạo này toàn những thứ như thế. Cứ nhắm đến con bé để tăm tia, đúng là lũ đàn ông thấp hèn.」

「Nhưng nếu để con bé ế chồng thì khổ. Vậy nên anh cũng đang tìm kiếm đối tượng mai mối nhỉ」

「Có nhiều lời mời từ khắp nơi. Nhưng con bé cứ lấp lửng, thoái thác. Nó ve vãn hết người này đến người kia, rồi sau khi khiến họ mê mẩn, lại lạnh lùng bỏ mặc. Nó định biến chuyện này thành một cuộc thi sao?」

Nhờ vậy, trong giới quý nữ và công tử, có những lời đồn không hay về con bé, nói con gái ông là phù thủy Nam Man chuyên đùa bỡn công tử. Thật hoang đường!

「Fufu, nghe quen quá. Hồi xưa người ta cũng hay nói về em như thế.」

「Chuyện đó…」

「Yên tâm đi, không phải là ký ức tệ đâu. Vì nhờ thế mà em biết anh yêu em đến nhường nào.」

Lời nói đầy âu yếm, như muốn đoạt trước thế trận, khiến Kageki nghẹn lời, chẳng biết đáp sao. Ông đành ngập ngừng, lúng túng. Bậc thương gia lão luyện cũng chẳng thể nào thắng được ái thê. Điều đó chưa từng đổi thay từ ngày đầu gặp bà.

「… Vải lụa thì cũng đáng yêu đấy chứ. Hồi em còn trẻ, người ta còn gửi cả mẫu vật đến cơ mà?」

「Hừ, ký ức tồi tệ. Chuyện về gã đó, anh chẳng buồn nhắc tới!」

Kageki vẫn nhớ rõ món quà đầu tiên mà Tachibana Kurayoshi, nay đã qua đời, tặng cho hai vợ chồng. Một mẫu vật tuyệt đẹp, được coi là bảo vật ngoại bang sở hữu sức mạnh kỳ diệu. Một tiêu bản bướm. Một món đồ trang trí. Một báu vật. Một kiệt tác. Những cánh bướm sắc màu chói lọi gắn chặt trong khung kính… Nhưng thực chất, đó là một sự vô lễ tột cùng. Một sự sỉ nhục kép mà chỉ những người trong trung tâm nhà Tachibana mới hiểu.

Dẫu sao, sự vô lễ đến mức đó chỉ xảy ra một lần và đã được cho qua, nhưng nếu biết rằng kẻ đó đã toan tính chuyện như vậy… Không, đó đã là chuyện quá khứ. Người trong cuộc cũng không còn sống nữa. Có tức giận cũng chẳng ích gì.

「Thật là phiền phức. Con bé lớn khôn như vậy mà nỗi lo chẳng hề giảm. Chia tay con cái quả không dễ chút nào.」

「Trong khi chúng ta lo lắng thế này, con bé có lẽ đang từng bước trưởng thành hơn đấy chứ?」

Có lẽ người mẹ lại nhạy bén hơn trong những điều tinh tế ấy. Ngày qua ngày, thậm chí không phải ba ngày, chỉ một ngày không gặp thôi, con bé đã trở nên chững chạc hơn, xinh đẹp hơn. Thái độ dồn tâm sức vào công việc, xen lẫn những hành vi kỳ quặc bất chợt… Liệu có phải là quá nhạy cảm khi cảm thấy bóng dáng một người đàn ông nào đó trong chuyện này?

(Chắc chắn không phải là đem tiền đi phụng sự cho một gã xấu nào đó… nhưng mà…)

Nếu đúng là như thế, với tư cách vừa là mẹ, vừa là vợ của hội trưởng, bà hẳn phải chen vào ngăn cản. Nhưng đến giờ vẫn chưa hề thấy dấu hiệu con gái mình bị biến thành chiếc túi tiền cho gã đàn ông nào. Trái lại, dường như… con bé lại đang tự nguyện dốc lòng phụng hiến? Nếu đúng thế, thì cô con gái ấy quả thật là một kẻ si tình, chẳng hề hợp với gương mặt non trẻ kia.

(Mong sao cung cầu còn khớp với nhau thì cũng đỡ…)

Ép buộc người ta nhận hàng thì tất yếu bị ghét bỏ. Khảo sát thị trường ắt phải cẩn trọng. Sản phẩm mà chỉ chạy theo sở thích thì sớm muộn gì cũng thất bại. Nếu vậy, chi bằng…

「Nghĩ lại thì, có phải từ lúc đó không nhỉ?」

「Hử? Sao vậy, Ayai?」

Đúng vậy. Phải từ nhiều năm trước, con bé đã từng chơi cái trò hẹn hò giả gì đó. Rồi chính vì dính líu đến sự kiện do người thân gây ra, sau đó mới lên tiếng đòi trở thành người đứng đầu thương hội. Cũng từ ấy, đứa con gái vốn tính khí thất thường, ghét khổ cực, chẳng mấy khi thật tâm với bất cứ chuyện gì, lại bắt đầu nghiêm túc đối diện với việc buôn bán. Nhưng thử hỏi, con bé thật sự dốc lòng cho công việc, hay là vì thứ gì khác?

…Nếu vậy, con bé mong muốn mối quan hệ như thế nào với người nó yêu?

「Ayai? …Sao thế? Sao lại làm vẻ mặt khó chịu thế? Có chuyện gì à?」

「…Không. Em chỉ đang mải nghĩ xem nên may trang phục gì cho con bé từ mảnh vải này thôi.」

Bị chồng gọi nhiều lần với vẻ nghi hoặc, phu nhân giật mình tỉnh lại, nở nụ cười dịu dàng như ánh nắng. Kỹ năng bà có được từ thời làm cô gái bán hàng đủ sức đánh lừa cả chồng mình.

(Con bé không còn là trẻ con nữa… nhưng cũng chưa hẳn là không phải. Tình yêu làm người ta mù quáng. Có nói gì nó cũng chẳng chịu nghe đâu.)

Hẳn con bé không đến mức ngu muội. Nhưng đã mang trong mình cả huyết thống của hai vợ chồng, thì trước tình yêu chắc chắn sẽ trở nên cực đoan. Chẳng biết rồi sẽ thành ra sao. Có lẽ, được yêu đến mức hóa cuồng si, cũng là một kiểu hạnh phúc chăng.

…Dù sao thì, tất cả cũng chỉ là suy đoán. Có khi cái gọi là 「bóng dáng đàn ông」 kia, chẳng qua là bà tự nghĩ quá xa mà thôi. Không nên vội vàng kết luận. Lúc này chưa nên nói gì với chồng mình cả. Chỉ tổ làm chuyện thêm rối rắm. Bởi lẽ, trong tình huống này, không gì phiền toái bằng việc có một người thân nam giới xen vào.

「Nhân tiện…」

Rồi, bất chợt, người từng là hoa khôi biển hiệu ngày xưa sực nhớ ra. Đúng thế. Nàng chợt nhớ đến người chú chồng, từng là hiện thân của phiền toái đối với bản thân.

Và nàng sực nghĩ đến… chẳng hay cái tiêu bản tuyệt mỹ kia, giờ đã thất lạc đâu rồi…

-

「Danna-sama, nếu khát nước thì xin để tôi dâng trà…」

「Làm cái ghế đi」

「Vâng」

Ngay lập tức, Meguri biến thành một chiếc ghế.

「Danna-sama, nếu muốn đi nhà xí thì xin cho tôi phụ giúp……」

「Làm cái bàn đi」

「Vâng」

Ngay lập tức, Kuroe biến thành chiếc bàn.

「Danna-sama, món ăn tối nay sẽ là heo đen nướng nguyên con…」

「Đọc sách đi」

「Vâng」

Ngay lập tức, Nagi biến thành cỗ máy đọc sách.

「Danna-sama…」「Làm cái gối tỳ tay đi. Không có chỗ tỳ cùi chỏ」「Danna-sama…」「Làm cái chân đài đi. Đừng để rơi đấy?」「Danna-sama…」「Thì làm cái khay gỗ đi. Ngẩng mặt lên làm gì?」

Họ trở thành gối tỳ tay. Trở thành chân đài. Trở thành khay. Trở thành bình rượu. Trở thành bình rèm. Trở thành quạt. Trở thành dụng cụ xua côn trùng. Trở thành giá hai tầng. Tất cả, tất cả đều chẳng hề tỏ vẻ khó chịu, ngược lại còn vui mừng vâng lệnh. Như thể việc đáp ứng yêu cầu của tôi là ưu tiên hàng đầu.

……Giờ đây, trong một gian phòng của『dinh thự』, xung quanh tôi đã tràn ngập đồ đạc. Đầy ắp những món đồ gỗ được thay thế bằng da thịt sống. Một cảnh tượng vượt ngoài lẽ thường. Một hành vi dị thường đã trở thành nếp sống hằng ngày…

(Điều tệ hại nhất là, thế này còn được coi là cách đối xử tử tế hơn…)

Tôi ngồi sâu xuống chiếc ghế người, vốn đang run rẩy sung sướng như làm xiếc chồng người. Thật lòng mà nói, tôi muốn nhấc mông đứng lên, nhưng nếu làm vậy sẽ khiến bọn họ nghi ngờ, nên tôi đành chịu đựng. Trái lại, nếu thả lỏng cơ thể, dồn sức nặng xuống, sẽ vang lên những tiếng chuông khẽ rung cùng tiếng rên rỉ khoái lạc bật ra. Không chỉ một, mà nhiều người cùng lúc. Sự đối xử thô bạo ấy, so với những gì họ từng định làm lúc ban đầu thì vẫn còn tử tế hơn gấp bội. Ba lời thỉnh cầu của các nữ hầu vừa nãy, hậu quả vốn sẽ dẫn tới cái gì, tôi để người nghe tự đoán. Dẫu là cảnh tượng gợi nhớ đến sở thích biến thái, nhưng đây đã là giới hạn cuối cùng để không bị bọn họ sinh nghi.

……Không, các người thôi ngay cái kiểu phê dại vì bị đối xử như công cụ đi. Thậm chí còn nhảy vào việc bị coi là chẳng bằng đồ vật nữa, dừng lại đi. Đặc biệt là vào giờ ăn, đã thành ra cái chuyện bày tiệc trên cơ thể người cũng được coi là hợp lý, có phải hệ thống bị lỗi rồi không? (Tổng cộng bảy mươi hai lần thua・Sau khi hồi phục ký ức: thua thêm hai lần)

「Danna-sama, ngài thấy trong người thế nào ạ?」

「Hử. Nếu còn rảnh để ngồi đó lảm nhảm thì mau động tay đi. Đừng có lải nhải vô ích, đồ chậm chạp.」

Tôi đặt chân mình lên đầu gối của nữ hầu trưởng đang xoa bóp, vừa định buông lời khen ngợi nhưng vội sửa lại thành một câu mắng lạnh lùng. Tôi ấn mạnh mũi chân vào bụng cô ấy, vừa đủ để không gây nghi ngờ. Tựa cằm vào chiếc gối tựa làm từ nữ hầu, tôi nhìn xuống bằng ánh mắt khinh miệt, xoáy chân như thể đang chà đạp.

「Kuh…hiii…haa… T-tôi…xin thứ…「Câm miệng」nguhh!!?」

Lời tạ lỗi vừa hé môi, liền bị cắt ngang bởi hình phạt sắc lạnh. Như thể chẳng những dẫm nát thân thể, mà còn chà đạp luôn cả quyền lợi làm người, cả nhân cách. Một sự đối xử quá mức thô bạo. Loại bạo hành đã vượt quá cả bạo hành. Tình yêu phơi bày địa ngục. Không, tình yêu quái gì ở đây chứ.

「Haa…haa…? Fufu~♪」

Nhận ra ánh mắt của tôi, cô ngước lên, cô ấy khẽ nghiêng đầu, rồi lập tức mỉm cười đắm đuối. Rõ ràng là đau đớn, khoé mắt long lanh nước, hơi thở gấp gáp, gương mặt đỏ hồng đầy hạnh phúc. Không còn là phụ nữ, mà phải gọi là giống cái mới đúng.

(Đây mà là biểu hiện của tình yêu á? Đùa à. Có lẽ họ đang dùng một loại thuốc chuyển hóa đau đớn thành khoái lạc với độ nhạy gấp ba nghìn lần…)

Vì đây là một thế giới kiểu eroge, nên việc cả nhân vật chính, nhân vật phụ lẫn quần chúng rơi vào trạng thái sa ngã vì khoái lạc là điều tất yếu. Loài yêu quái sản sinh ra chất gây khoái cảm mạnh mẽ [note81198], và số lượng thuốc được chế từ chúng cũng có tác dụng tương tự.

Ai dám khẳng định rằng những cô gái này, khi nhận ra chỉ có hủy diệt đang chờ đợi, không tìm cách trốn tránh bằng cách sử dụng những loại thuốc đó? Ít nhất, giả thuyết này còn hợp lý hơn nhiều so với việc nói rằng tất cả họ đều bỗng nhiên thức tỉnh ham muốn bị ngược đãi.

(Vậy là tất cả đều nghiện thuốc sao? Cai thuốc… Kaya và Hana dường như không liên quan, nhưng mà…?)

Nếu cần, tôi cũng có kê đơn thuốc đáng ngờ, nhưng cả hai đều khẳng định rằng họ không để mọi thứ đi xa đến mức này. Vậy thì… có lẽ Aoi là người dễ dàng kiếm được loại thuốc đó?

(Trong nguyên tác, cô ấy cũng dùng nó để khiến nhân vật chính sa ngã, nên không có gì lạ. Với tình hình này, nếu cắt nguồn thuốc, liệu có xuất hiện triệu chứng cai nghiện không? Ép họ hợp tác bằng cách kiểm soát nguồn thuốc cũng là một cách, nhưng…)

「Fugh!!?」

「Cái gì…!? Hỏng…!?」

Chắc hẳn vì mải suy nghĩ về hàng loạt vấn đề phía trước, tôi vô tình ấn chân quá mạnh. Tiếng kêu đau đớn vang lên, khác hẳn so với trước, tràn ngập sự khổ sở rõ ràng. Tôi vội vàng rút chân ra… nhưng chân tôi bị giữ chặt. Cô ấy ôm lấy chân tôi bằng cả tứ chi.

「Haa…Danna-sama, xin cảm ơn…ngài~♪ Aah, sao mà vững chắc, cặp chân rắn rỏi quá…」

「……」

Cô ấy áp má vào đầu gối ta, rũ rượi dựa vào, toàn thân cọ xát quấn quýt. Bộ hầu phục sặc sỡ mài sát đến độ rụng cả lông chân vướng lại, in thành nếp nhăn… khiến tôi cảm thấy như vẻ đẹp đã bị hủy hoại. Một cảnh tượng càng hạ tiện lại càng khêu gợi.

Dù muốn đuổi cô ấy đi, tôi cảm thấy phải đá mạnh mới đẩy được. Mà đá mạnh thì chắc chắn sẽ gây thương tích nghiêm trọng. Tôi cảm nhận được những ánh mắt xung quanh. Những ánh mắt từ đám nội thất thịt đang dò xét, thậm chí xen lẫn sự nghi ngờ.

…Nếu cứ để vậy, tôi cảm giác mình sẽ bị họ nuốt chửng. Phải ra tay trước. Phải khiến họ hiểu, phải làm cho rõ ràng.

「Vướng víu quá」

「Ah……♪」

Cái chân vốn sắp rút ra, tôi lại đẩy mạnh vào bụng cô, khiến cô run rẩy. Trong cơn co giật, cô ngẩng đôi mắt mơ màng như đang phiêu trong khói thuốc phiện, nhìn tôi. Tôi vươn tay ra.

「Như câu cá một mẻ sao?」

「Ahaha, tôi bị câu rồi……」

Nắm lấy mái tóc hơi ngắn so với thường tình của con gái, tôi túm chặt, nhấc bổng lên như nắm búi tóc. Cơ thể mảnh khảnh đang quấn lấy chân tôi bị nâng lên. Theo phản xạ, cô ấy quỳ gối để tránh tóc bị giật, vẫn ngước nhìn tôi. Ánh mắt đẫm lệ, mong chờ phần thưởng, hoặc trừng phạt.

Một nụ cười mê hoặc, quyến rũ, ma mị…

「Chậc, còn bày trò nịnh hót hả! Đồ heo trắng!!」

「Kyaa~♪」

Tôi lập tức đẩy cô ấy ngã ra ngoài tầm mắt và xua đi. Tôi nghĩ nếu cứ tiếp tục nhìn nhau, tôi sẽ bị nuốt chửng. Tôi ngoảnh mặt đi, ném cô ra. Một vài nữ hầu đang chờ lệnh xung quanh bị cuốn vào, tay chân rối loạn đan xen nhau. Tiếng leng keng ồn ào của những chiếc chuông hòa tấu. Tôi biết những chiếc chuông của họ là những món chú cụ mê hoặc và thu hút yêu quái, và cũng biết rõ chúng được móc cài, treo lủng lẳng ở chỗ nào.

「…!!」

Cái nhìn của bọn họ xuyên thấu da thịt, khiến tôi cảm thấy rợn người. Dù bị hất ngã, tư thế xiêu vẹo trên sàn, thế nhưng ánh mắt dồn về phía tôi vẫn cuồn cuộn nhiệt tình. Thứ tình cảm vẩn đục bởi thuốc men và biến thái, tôi chẳng có quyền, cũng chẳng có dũng khí để chấp nhận.

(Đặc biệt là cô ta, quá đỗi ma mị. Trước khi cô ta quay lại, phải dùng người khác……)

Nếu lại bị cám dỗ bởi màn xoa bóp chân, tôi sẽ không chịu nổi. Trong khi vòng vây của các nữ hầu cứ dần khép chặt, tôi cần lấp đầy khoảng trống đó. Bằng những món đồ nhỏ, nếu có thể.

「Này, hai đứa thì chia trái phải mà làm đi. Bắt chước chút cũng được chứ?」

「Vâng!」

「Vâng!」

Gọi hai cô bé sinh đôi đang chờ sẵn như thể chỉ đợi đến lượt, chúng lập tức chạy đến, chuông kêu leng keng cùng với tiếng đáp đầy hứng khởi. Mặc bộ đồ ngủ kiểu Nam Man mỏng manh, Uta và Fumi ngồi trước mặt tôi, tự hào đặt chân tôi lên đùi mình. Bàn tay nhỏ bé của chúng bắt đầu ra sức xoa bóp đôi chân cơ bắp…

「Nắn nào…… nắn nào…!」

「Xoa xoa…… giỏi giỏi…」

So với cảnh mấy nữ hầu xung quanh rên rỉ khoái lạc, hai đứa bé ra sức nỗ lực trước mặt này quả thật như liều thuốc giải, trong sáng và ngoan ngoãn đến lạ thường. Tôi xoa đầu cả hai hơi thô bạo, chúng hớn hở, đôi mắt sáng ngời lấp lánh nhìn lên… Nhưng tôi thừa biết, chúng cũng là cư dân của nơi dị thường này. Chính vì thế tôi mới phải ra tay trước.

「…Khát rồi phải không? Lan, cho chúng uống đi」

「……Vâng. Uta-chan, Fumi-chan. Nào……」

Từ đám hầu gái đang tiến lại gần phía sau, cô gái da ngăm lớn tuổi nhất cung kính đáp lại mệnh lệnh mà không cần tôi quay đầu. Cô ấy đứng giữa tôi và cặp song sinh, kéo đầu hai cô bé đang lấm tấm mồ hôi lại gần, rồi đưa ra hai bầu ngực đầy đặn của mình để cho chúng uống. Vừa dỗ dành, vừa vỗ về hai cô bé như một người mẹ hiền.

Tôi đã biết từ những vòng lặp trước. Thứ của cô ấy, trong số những người ở『dinh thự』này, là đặc biệt lớn, đầy ắp và đậm đà. Và đây không phải lần đầu tiên trải qua chuyện này.

(Vừa đóng vai chị cả, vừa làm mẹ, đúng không nhỉ?)

Tôi nhớ cô ấy có sức ảnh hưởng lớn, đặc biệt với những người cùng quê, nhờ độ tuổi và sự gần gũi. Cô ấy thường nuông chiều mọi người. Và cả tôi nữa… Dù vậy, khi mọi chuyện đi theo hướng xấu, cô sẵn sàng tiên phong làm vật hiến tế để làm gương, hoặc ngược lại, với sự đồng thuận, 「điều chỉnh」 và 「chế biến」 mọi người thành vật hiến tế.

「……Fufufu?」

「Hừ」

Bị buộc phải chứng kiến cảnh cho uống ngay trước mắt, những ký ức ấy hiện lên trong đầu, khiến cô ấy nghĩ tôi đang nhìn chằm chằm và mỉm cười. Tôi chẳng biết nói gì, chỉ hừ một tiếng qua mũi.

…Thôi được. Đã đến lúc thoát khỏi cái không gian bất lợi này rồi.

「Lan, đủ rồi, biến đi」

「Nhưng, danna-sama, người vẫn còn…」

「…!! Vướng mắt. Cút」

「Vâng…」

Ánh mắt nhìn lên, sợi chỉ bạc còn vương nơi khóe miệng đung đưa, khiến tôi không khỏi nuốt khan, nhưng vẫn cự tuyệt. Lan cúi đầu buồn bã, lễ phép lùi lại. Tôi thoáng liếc theo bóng dáng cô biến mất ở góc mắt, rồi lập tức tập trung vào cặp song sinh trước mặt.

「Ăn uống no chưa?」

「……? Ực. Vâng, em khỏe rồi ạ!」

「Sụp…… Fumi cũng no rồi ạ!」

Không hiểu ý tôi, chúng ngơ ngác, nhưng vẫn nuốt hết thứ trong miệng, lau khóe môi và trả lời đầy phấn khởi. Như thể vừa ăn xong một bữa quà vặt no nê.

「……Ba chúng ta chơi trò gì đó chứ?」

Lời nói bâng quơ của tôi khiến không khí khẽ căng thẳng. Trong không gian bất thường này, rõ ràng câu nói ấy không mang nghĩa đen, nhưng lý do khiến mọi người căng thẳng cũng chẳng hề bình thường. Ánh mắt thù địch không nhắm vào tôi, mà hướng về phía chúng, ánh mắt ghen tuông của những người phụ nữ…

「Wa!!」

「Chơi! Chúng em sẽ chơi! Sẽ cố hết sức ạ!」

Hai gương mặt rạng rỡ nụ cười đúng lứa tuổi. Niềm vui hồn nhiên. Như thể không biết gì. Nhưng tôi biết rõ, không thể nào như vậy được. Chúng vốn từng được dạy dỗ như những nữ hầu nhỏ, và trong những vòng lặp trước, chúng cũng chẳng hề bị đứng ngoài cuộc.

「……Ừ. Vậy muốn chơi gì?」

Tôi kìm nén cơn run rẩy, dồn nỗi lo lắng vào đáy lòng, lấy giọng hống hách hỏi.

「Vậy thì! Chơi Kéo búa bao nhé?」

「Fumi, còn chưa… ừm, danna-sama, có được không ạ?」

「Đừng có đùa!!」

「「Hể!!?」」

Trước đề xuất của cặp song sinh, tôi gào lên từ chối ngay lập tức, giọng đầy giận dữ. Nội dung được đề xuất một cách nhẹ nhàng, như thể chỉ là trò chơi, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận được.

(Hai đứa mà lại… hay là vì hai đứa nên mới thế? Đừng có gọi kiểu như trò oẳn tù tì thế chứ…!!)

Tôi nhớ lại, dẫu trong vòng lặp nào, tôi cũng chẳng bao giờ làm chuyện đó khi còn tỉnh táo. Không thể nào làm được. Chỉ cần nghĩ thôi đã buồn nôn. Nếu có từng làm, thì chỉ khi đầu óc đã trống rỗng, thần trí bay mất.

Làm gì ư? Làm gì à… Là sa tử cung đấy. Không hiểu ý à? Đâm vào, xuyên qua, rồi kéo ra… Đùa à? Chỉ có trong doujin thôi? Không thể tái hiện? Phải, tôi cũng mong thế. Nhưng cái cảnh như đồ chơi khuyến mãi bị kéo tuột ra cùng lúc ấy, quả thật là chấn động… Tôi chỉ muốn quên đi.

「Danna-sama…?」

「Sao mặt ngài lại đáng sợ vậy? Có chuyện xấu gì sao?」

Vì đề xuất quái gở đó mà tôi nổi điên. Muốn đánh cho một trận… nhưng không nói ra. Không thể nói. Tôi chẳng có quyền đánh đập, và cũng không thể để họ biết tôi đã khôi phục ký ức. Nếu bị lộ, tôi sẽ bị xông vào và game over ngay lập tức. Phải đánh lạc hướng. Phải che giấu triệt để.

「…Đồ ranh con. Lũ bay tưởng đây là trò oẳn tù tì chắc? Không có cái trò trẻ con thối tha ấy. Ta sẽ cho bọn ngươi biết thế nào mới là trò chơi của người lớn. Hiểu chưa, hả?」

「Ehehe…」

「♪」

Tôi mạnh mẽ nắm đỉnh đầu Uta, nâng cằm Fumi lên và buông lời trách mắng thô lỗ. Vậy mà phản ứng của chúng lại giống như những chú cún con được cưng chiều. Trông có vẻ ngây thơ, nhưng cái khoảnh khắc mà từ như oẳn tù tì được thốt ra, mọi thứ đã muộn màng theo nhiều nghĩa. Chúng đã chín quá đà. Đã quá trễ rồi… Khi mọi chuyện kết thúc, tôi phải bảo mất cô em gái kết nghĩa kê đơn thuốc xóa trí nhớ cho chúng.

…Dù sao thì, giờ tôi sẽ lợi dụng các cô để đạt mục đích. [note81199]

「Nào!」

「Oa!?」

「Kya! Cao quá!!」

Tôi đứng bật dậy, nhanh chóng đặt tay lên cặp mông nhỏ nhắn, ôm lấy và nhấc cả hai lên. Vác mỗi đứa lên một vai. Tư thế y hệt như bắt cóc, đối xử như đồ vật. Vậy mà cặp song sinh vẫn cười khúc khích, phản ứng như đang đùa giỡn. Tiếng chuông leng keng vang lên.

「Nào, đến giờ uống thuốc vui vẻ cùng nhau rồi… Các ngươi đừng có lại gần, nghe chưa? Thật mất hứng, ta muốn làm gì thì làm, không cần bị la ó từ bên cạnh.」

「Thuốc ư?」

「Thuốc đắng thì chán lắm!」

「Ồn ào quá. Đám con gái lẳng lơ. Ăn uống gì chưa hả?」

Trước lời cảnh cáo để ngăn đám người đang bám theo, cặp song sinh đáp lại một cách vô tư. Giọng điệu trẻ con, nhưng lại hiểu ý nghĩa như người lớn, phản ứng vụng về một cách kỳ lạ. Với những ai hiểu chuyện, cảnh này thật sự đồi bại đến tận cùng.

…Không, tôi sẽ cẩn thận để không bị đẩy vào không gian R-18 đâu, yên tâm.

「Nếu muốn thịt thì gọi mẹ đến nhé?」

「Mẹ cũng cho nhiều như chị Lan luôn đó?」

「Không cần, không cần. Có hai đứa là đủ rồi. Ta sẽ cưng chiều các ngươi thật nhiều. Sau này nhớ khoe khoang đấy.」

Tôi rời khỏi căn phòng đầy những món nội thất thịt, bước qua hành lang nơi tiếng nước chảy róc rách và tiếng chim hót vang vọng từ sân vườn. Vừa đi, vừa trò chuyện với hai đứa trẻ bị vác trên vai, mông chìa ra như bị bắt cóc. Một cuộc đối thoại rõ ràng rất bất thường, diễn ra một cách bình thản.

Nếu là trước khi khôi phục ký ức, có lẽ tôi đã thản nhiên tham gia vào những cuộc trò chuyện như vậy…

「Ehehe… vui quá đi!」

「Này, này! Nếu thuốc đắng mà có ngài pha cho thì em sẽ cố… kya♪」

Uta ngọ nguậy như thật sự hào hứng, còn Fumi định mở lời xin thì bị tôi véo vào mông, tiếng kêu biến thành một tiếng rên kiều diễm. Tiếng chuông vang lên ồn ào.

「Còn tùy vào sự cố gắng của ngươi nữa. Ta kỳ vọng đấy, biết không?」

「Ehe, vâng! Em sẽ cố!」

「Danna-sama… em, em cũng sẽ cố ạ!」

Tôi xoa mông Fumi qua lớp trang phục, khiến cô bé vui vẻ tuyên bố quyết tâm, còn Uta thì ra sức lắc mông để khẳng định mình. Những hành động này, với người ngoài nhìn vào, có thể trông ngớ ngẩn, nhưng lại là sự quyến rũ đầy nỗ lực của những cơ thể non nớt.

…Mùi hương con cái nồng nàn, âm thanh mê hoặc của chuông, tất cả như đang cố xâm chiếm não bộ tôi. Tôi dùng lý trí để đẩy lùi nó.

「Này.」

「Vâng vâng, mở ngay đây ạ~♪」

Vừa cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh, vừa vật lộn trong lòng, chịu đựng và kìm nén, cuối cùng tôi cũng đến được trước căn phòng đó. Cánh shoji mở ra cùng lời chào đón, mang theo âm thanh cứu rỗi mà tôi khao khát.

「Ừ.」

Tôi bước vào, và một sự tĩnh lặng bất thường bao trùm. Âm thanh từ bên ngoài bị cắt đứt, một sự im lặng kỳ lạ…

「Hả? Tiếng…?」

「Danna-sama? Mấy chị này… oa!?」

Tôi ném cặp song sinh đang bắt đầu nghi ngờ xuống tấm futon đã chuẩn bị sẵn. Cả hai ngã ngồi, nhìn lên tôi. Đầy kỳ vọng, nhưng xen lẫn chút lo lắng khi nhận ra điều gì đó. Tôi, cùng với mấy 「em gái」, bao vây và nhìn xuống chúng…

「Ưm… Danna-sama? Em, em cởi đồ… có được… á!」

Tôi đè lên Uta, giữ chặt tay chân non nớt của cô bé, khiến cô không thể chạy thoát. Như một con chim trong lồng, tôi tước đi quyền sống chết của cô bé. Đúng nghĩa là chiếm đoạt.

Nhìn vào mắt tôi, Uta nín thở. Cô bé nhận ra sự thay đổi của tôi. Có lẽ là nhận ra sự tỉnh táo của tôi.

「D-Danna-sama? Có phải… ngài nhớ ra rồi…?」

「Nhận ra muộn quá.」

「Ư!?」

Vỗ nhẹ vào má, không phải để làm đau, mà để khiến cô bé sợ hãi, bẻ gãy ý chí phản kháng. Làm cô hoảng loạn, mất ý định chống cự. Để tránh việc cô giãy giụa mà nghẹn họng.

「Thuốc.」

「Vâng, đây ạ!!」

Gọi một tiếng, Kaya đưa ra viên thuốc tròn. Không phải bữa sáng vui vẻ, mà là liều thuốc vui vẻ. Nhân tiện, Hana đang giữ chặt Fumi. Bên này cũng bị khống chế hoàn toàn, không còn khả năng kháng cự.

「Thứ này không phải độc, cứ yên tâm mà uống. Đừng nhổ ra, ta sẽ ép uống bằng được. Giãy giụa chỉ tổ khổ sở vì nghẹn thôi. Hiểu chưa?」

「Đúng thế, không phải độc đâu, không phải độc!」

Đưa viên thuốc tỏa mùi đắng ngắt đến trước mũi, giải thích, ra lệnh. Kaya tiếp lời bằng giọng vui vẻ pha chút đùa cợt.

Không phải độc. Không có ý định giết. Nhưng đó là thứ không nên cho trẻ con uống.

Loại thuốc gần như bị cấm này dùng để kiểm soát, khiến đối phương khai ra sự thật, thậm chí tẩy não. Có trộn một phần nguyên liệu từ người sử dụng. Nếu hòa tan hay trộn lẫn, hiệu quả sẽ mất, và vì vị đắng nồng nên không thể lén cho uống. Nhưng nó vẫn có công dụng. Chính xác là, trong những lúc thế này. 

「Danna-sama…」

「Sẽ không có ai đến cứu đâu. Càng vùng vẫy, chỉ càng khổ sở hơn thôi… Đầu óc của em cũng hiểu nên làm gì mà, đúng không?」

Nếu cô bé không chịu ngoan ngoãn uống, tôi chỉ còn cách ép buộc bằng bạo lực. Có thể gây thương tích. Dù việc đè cô ấy xuống và khống chế đã là quá giới hạn rồi… nhưng tôi muốn giải quyết mọi chuyện êm thấm nhất có thể.

「Danna-sama, danna-sama…」

Uta, bị đè chặt xuống sàn, vụng về mở miệng. Giọng nói run rẩy, như đang van xin, cô bé dệt nên những lời cầu khẩn.

「Danna-sama, em sẽ nghe lời. Sẽ làm bất cứ điều gì, thật nhiều. Nên…」

「Vẫn phải uống thuốc thôi.」

Trước lời tuyên bố lạnh lùng, cô bé lắc đầu phủ nhận. Rồi bằng ánh mắt ươn ướt nhìn lên, cô nài nỉ, làm nũng như muốn quyến rũ.

「Danna-sama… nếu em uống thuốc này, ngài sẽ cưng chiều em thật nhiều chứ? Nếu em cố gắng vì ngài, ngài sẽ đối xử với em như người lớn chứ?」

「…Mau uống đi.」

Trước những lời ngoài sức tưởng tượng và phản ứng bất thường, tôi nuốt khan, chỉ có thể thốt ra những câu ra lệnh, phớt lờ ý muốn của cô bé, như đang chà đạp lên cô.

「…Um.」

Trước hành động hèn nhát như chạy trốn của tôi, Uta không nói gì. Cô bé mở cái miệng nhỏ, cắn viên thuốc. Mặt méo mó vì vị đắng khủng khiếp, nhưng vẫn cố gắng nuốt theo. Miệng nhuốm màu nâu đục, cô bé nhìn tôi bằng ánh mắt ươn ướt, như cầu xin sự cưng chiều.

「Nuốt đi. Nuốt đi…」

「…」

Tôi vừa thúc giục vừa xoa đầu cô bé. Uta gật đầu, cắn viên thuốc tẩy não chính mình. Với vẻ mặt khổ sở, đắng ngắt, cô bé cố gắng nuốt từng chút một. Mỗi lần nuốt, cô bé mở miệng nhỏ ra như muốn khoe, động tác như một kỹ nữ quyến rũ khách.

…Tôi giao Uta đã nuốt xong cho Kaya, rồi tiến đến chỗ Fumi. Cô bé song sinh còn lại bị Hana giữ chặt từ phía sau.

「Không uống chung với của ngài được sao?」

「Vớ vẩn. Nuốt đi.」

Tôi gạt phăng lời nũng nịu quá đáng, ấn viên thuốc đắng vào môi cô bé. Dù sao thì dù có là nước đường, tôi cũng sẽ từ chối, nhưng tôi ước gì cô bé có câu trả lời tử tế hơn.

…Nghĩ đến những thứ tôi đã ép Fumi nuốt trong những vòng lặp trước, tôi chỉ thấy tự ghê tởm chính mình.

「N-n… vậy, em hỏi được không?」

「Hỏi gì?」

「Mẹ, vẫn chưa, đúng không? Bọn em là người đầu tiên, đúng không?」

「Rồi sao?」

「Ehehe, vui quá…!」

「…!?」

Nụ cười tan chảy, thật sự hạnh phúc. Sự mê hoặc pha lẫn giữa ngây thơ và dâm đãng là một cú đánh bất ngờ. Khuôn mặt trong trắng nhưng lại biết đàn ông. Khuôn mặt của một trinh nữ từng nhiều lần tiếp nhận đàn ông. Khuôn mặt của một người phụ nữ chịu đựng sự hoang dã và bất công của giống đực. Khuôn mặt của một con cái…

「Cả mẹ nữa… làm với mẹ nhé?」

「…Không cần em nói ta cũng biết.」

Khả năng người mẹ không nhận ra sự thay đổi của con mình là rất thấp. Và dùng cặp song sinh để dẫn dụ vào bẫy thì quá dễ. Vì thế, người mẹ của chúng là mục tiêu tiếp theo để chiếm đoạt. Đây không phải chuyện nên nói với con cái. Không phải chuyện nên nói với những đứa con cùng huyết thống.

「Hehe… tuyệt quá!」

Không biết điều gì khiến cô bé vui, điều gì khiến cô bé hớn hở, nhưng Fumi phấn khởi tột độ, cắn vào viên thuốc đắng được ấn trước mặt. Lập tức, cô bé nhăn mặt, mắt rưng rưng, nhưng không cần bị ép, tự mình cắn nuốt viên thuốc. Như thể việc đó là để thể hiện lòng trung thành và sự phụng sự, cô bé ăn uống đầy thành tâm, ngây ngất.

「Cùng mẹ, cùng Uta, và tất cả… tất cả… cùng nhau… thì… không, không sợ…」

Cô bé say sưa, mơ màng, tan chảy, ăn, ăn, ăn, ồi trở nên ngây dại vì tác dụng của thuốc. Cô thẫn thờ, chảy nước dãi, kiệt sức, trống rỗng.

「Danna-sama… danna-sama… tất cả, tất cả… cùng nhau… thật nhiều…」

…Chắc chắn đây cũng là một hình thức chạy trốn thực tại. Bị tẩy não, họ không cần phải lo nghĩ gì nữa. Chắc chắn với họ, viên thuốc này là trái cấm đắng ngắt nhưng ngọt ngào để trốn tránh. Chắc chắn là vậy.

Nếu không, phản ứng này không thể nào hiểu nổi. Tôi cũng không muốn hiểu…

-

「…Cảm ơn các cô đã vất vả rồi.」

「Không không không, có gì đâu!」

「Việc hỗ trợ anh trai là nghĩa vụ của em gái mà.」

「Nghĩa vụ gì mà nghe lạ hoắc vậy?」

Tôi hỏi han đủ điều từ cặp song sinh đang trong trạng thái mơ màng, vừa tạo chứng cứ ngoại phạm vừa dỗ chúng đi ngủ, rồi quay sang cảm ơn hai cô em gái mà tôi không thể không xem là em gái của mình trong gia tộc Juuyaku.

…Không, nhờ em gái hợp sức thực hiện cái hành động cho trẻ con uống thuốc này thì đúng là đã đi đến cực điểm của đủ thứ rồi.

「……Không có tác dụng phụ gì nghiêm trọng chứ, đúng không?」

「Ít nhất thì trong ngắn hạn, em nghĩ là không có vấn đề gì đâu? Theo ghi chép cũ, từng có trường hợp dùng thuốc hơn hai mươi năm mà vẫn sống thêm hai mươi năm nữa cơ mà?」

「Ghi chép kiểu gì thế…」

「Ghi chép về tù nhân của nhà mình thôi mà?」

「Thí nghiệm trên người à?!」

Đúng vậy. Bọn họ là người của gia tộc Juuyaku. Vậy nên làm mấy chuyện như thế này cũng không lạ. Không, hay là trong các gia tộc trừ yêu thì chuyện này chẳng có gì là hiếm nhỉ?

…Công ty đen Onizuki mà, dù là công ty lớn với đầy tiền của và nhân tài, nhưng so với các đối thủ cùng ngành thì được xem là 「trắng」 hơn, không phải chỉ là lời nói đùa sao?

「……Khụ. Dù sao thì cứ với cái đà này mà tăng số quân cờ lên thôi?」

Để ngăn bản thân phải hiến dâng quá nhiều, để ngăn chặn nghi thức hoàn thành, kế hoạch dùng thuốc này thực sự là biện pháp cuối cùng của cuối cùng. Nếu để họ nhận ra tôi đã lấy lại trí nhớ và tỉnh táo, thì ở vòng lặp tiếp theo, họ sẽ tìm cách đối phó. Ngay cả hai cô em gái này cũng không biết sẽ bị xử lý ra sao. Chiêu này chỉ dùng được một lần duy nhất. Và lý do tôi phải dùng đến nó là vì đã không còn đường lui.

Hiện tại là vòng lặp thứ 98… chỉ còn cách mốc 100 một chút nữa thôi. Sau khi lấy lại trí nhớ, tôi đã trải qua vài vòng lặp và thất bại… chủ yếu là vì món 「thịt người」 và những lần bạo phát… tôi giả vờ chết đi cho giống thật. Nếu tôi chết, họ sẽ không còn lựa chọn nào ngoài việc lặp lại vòng tuần hoàn. Mọi thứ sẽ bắt đầu lại từ con số không. Tôi cố tìm những lựa chọn để nữ hầu không nấu món đó mà không bị phát hiện.

「Nhưng cái đó cũng có giới hạn của nó…」

Số lần còn lại, tính cả lần này, chỉ còn ba lần. Khi không còn đường lui, mọi chuyện sẽ thành ra thế này. Kaya và Hana thì ngược lại, cứ hối thúc tôi nhanh chóng làm cho xong…

「Nhìn này, anh xem bọn trẻ này đi! Hoàn toàn chìm trong thế giới mộng tưởng luôn rồi, đúng không? Giờ thì đứa trẻ này hoàn toàn là con rối! Muốn làm gì cũng được, kể cả chuyện này chuyện kia! Một nô lệ ngoan ngoãn sẵn sàng làm bất cứ điều gì, đúng không nào!」

「……Nói lại lần nữa, việc dùng thuốc là để ngăn chúng tự ý nấu món đó, hiểu chưa?」

Bình thường thì chắc là ngược lại. Dùng thuốc để ép những cô gái sợ hãi, muốn sống sót làm vật hiến tế… Không, việc bọn họ tích cực muốn trở thành nhân trụ chắc cũng do thuốc thôi nhỉ? Vậy là dùng độc trị độc sao? Quái vật dùng để trị quái vật, thuốc dùng để trị thuốc vậy.

…Thật sự, dùng thuốc lần thứ N rồi đấy. Đầu óc vẫn ổn chứ?

「Chuyện nữ hầu đã giải quyết xong rồi… Còn anh kế, anh đã có kế hoạch gì chưa?」

「Haha, cái đó hả?」

Lời chỉ trích sắc bén của Hana như tát thẳng vào mặt, kéo tôi về thực tại đáng ghét mà tôi đang cố tránh né.

「……Cơ thể hiện tại của tôi chỉ là tạm bợ. Vì thế, vào thời khắc cuối cùng của nghi thức, ngày trăng tròn, tôi phải ăn thật nhiều để tái tạo cơ thể, đúng không?」

Nếu không làm được, cơ thể tôi sẽ thối rữa và sụp đổ. Biến thành một khối thịt thê thảm… Thực tế là tôi đã thành ra như vậy và phải thử lại nhiều lần.

…Tôi biết. Về 「chuyện đó」, tôi biết. Tôi đã chuẩn bị tinh thần rồi. Không sao, không có vấn đề gì cả. Kế hoạch đã được sắp xếp.

「……」

「Anh kế?」

「……Không sao đâu. Tôi sẽ tìm cách.」

Trước sự gọi tên của Hana trong lúc tôi im lặng, tôi xoa đầu cô ấy để trấn an, làm cô ấy yên tâm.

…Dù có phải hi sinh bản thân, tôi cũng sẽ chấm dứt vòng luân hồi này.

-

「…Vẫn cứ bị thao túng sao. Dù tất cả đều là vô ích.」

Sau khi hoàn tất việc trang trí lộng lẫy cho bình hoa trước mặt, tiểu thư khẽ thở dài. Chỉ đơn thuần là một tiếng thở dài. Vừa vuốt ve nụ hoa cam, nàng vừa cảm thấy lòng thương xót trước sự kháng cự của người mình yêu.

Đúng vậy, tất cả đều vô ích. Vô nghĩa. Tất cả đã quá muộn màng. Đáng tiếc thay, người ấy vẫn chưa hiểu ra điều đó…

「…Mà thôi, như vậy mới đúng là anh ấy đó nhỉ?」

Việc anh ấy kiên cường chống lại, chống lại, chống lại, cố gắng luồn lách qua khe hẹp của hy vọng nhỏ nhoi như lỗ kim, khiến nàng cảm thấy yêu mến. Dù chẳng sở hữu gì, dù bị tước đoạt tất cả, vậy mà anh vẫn sẵn sàng hy sinh vì người khác, sẵn sàng chấp nhận những lá thăm xui xẻo, thật sự rực rỡ đến chói mắt. Đó là điều mà bản thân nàng, vốn dĩ ích kỷ, không bao giờ có thể làm được.

「…Em hiểu mà. Vâng, dĩ nhiên là em hiểu」

Chính vì vậy. Chính vì vậy mà nàng đã quyết định. Ích kỷ để cứu anh ấy. Ích kỷ để nhuộm lấy anh ấy. Vì anh ấy, nàng sẽ nhuộm đổi trái tim anh ấy. Vì sự cứu rỗi và cứu mạng của anh ấy. Vì hạnh phúc của anh ấy.

Bởi vì, nghĩ mà xem? Vì ai đó mà mài mòn sinh mệnh mình, chịu đựng khổ đau, đói khát, nhẫn nhịn, buồn đau, thương tổn, tuyệt vọng, bế cùng… những điều như thế có thể gọi là hạnh phúc sao?

Vậy là đủ ư? Hạnh phúc của con người vốn tùy người? Chỉ cần bản thân họ chấp nhận là được? Đừng lố bịch. Chỉ là mọi người tiện lợi lợi dụng sự hy sinh của anh. Chỉ là ăn tươi nuốt sống anh. Chỉ vì anh không biết đến niềm vui, vì anh vô tri, mà họ để anh tự thuyết phục bản thân chấp nhận những bất công hiện tại mà thôi.

…Nàng biết chứ. Người đã cứu rỗi nàng chính là con người dịu dàng ấy. Người nàng đem lòng yêu chính là con người ấy. Nhưng, chuyện đó và chuyện này là hai việc khác nhau. Chính vì yêu anh nên mới càng ghét cay ghét đắng sự hi sinh ấy, ghen tuông, tức giận…… và hơn hết là đau lòng.

「Chính vì thế… vì anh, em sẽ thay đổi anh. Dù có phải thay đổi linh hồn anh. Dù có phải thay đổi chính con người anh.」

Để anh sẵn sàng chà đạp mọi thứ vì hạnh phúc của mình. Để anh chỉ theo đuổi hạnh phúc của riêng mình. Dù có phải biến em thành vật hy sinh… Ôi, chỉ nghĩ đến việc được anh chà đạp thôi, lòng nàng đã nhức nhối không chịu nổi.

「Fufufu. Không sao đâu.… Em  đã chuẩn bị xong sân khấu để anh có thể chấp nhận được rồi mà?」

Dù anh có cố gắng hy sinh bản thân để cứu vớt bao nhiêu đi nữa, kết cục đã định không thể thay đổi. Và cách để cứu tất cả mọi người ở đây, cũng không thể thay đổi.

Nàng đã chuẩn bị lý do để anh sa ngã. Nàng đã chuẩn bị lý do để anh bị dục vọng nuốt chửng. Nàng đã chuẩn bị lý do để anh không trở về cõi vĩnh hằng.

Nếu anh muốn làm người, nếu anh không muốn hóa bướm… thì lựa chọn duy nhất chính là như vậy. Một sự lựa chọn bất công giữa hai con đường. Lựa chọn tồi tệ nhất nhưng cũng là tốt nhất, được chuẩn bị vì anh. Một sự bất công được sắp đặt để anh có thể tự lừa dối bản thân, để anh được cứu rỗi.

「Cho nên…… xin hãy cứ mãi xoay vần trong vòng luân hồi này nhé?」

Cùng với em, cùng với chúng em, mãi mãi… như giấc mộng hồ điệp.

「Em mong chờ lựa chọn của anh đấy.」

Vừa điểm xuyết cánh bướm lên hoa cam, kẻ cuồng si với sắc màu mật ong khẽ ríu rít thì thầm…

Ghi chú

[Lên trên]
Ufufufu. Nhưng mà, xin đừng quên nhé. Rằng con cũng không phải ngoại lệ đâu, chàng trai bé nhỏ đáng yêu của mẹ?
Ufufufu. Nhưng mà, xin đừng quên nhé. Rằng con cũng không phải ngoại lệ đâu, chàng trai bé nhỏ đáng yêu của mẹ?
[Lên trên]
Hừm… nghĩa là làm tư liệu để thủ dâm à?
Hừm… nghĩa là làm tư liệu để thủ dâm à?