Chương 14 - Chuyện là, cho dù cơm no áo ấm thì cũng chưa chắc đã biết lễ nghĩa

Chap 206

2025-09-30

1

Dưới lòng đất, cột trụ ấy đang say ngủ. Dưới lòng đất, quái dị kia bị phong ấn. Dưới lòng đất, tế phẩm ấy bị trói buộc. Nàng… tồn tại ở nơi ấy, vừa vĩnh cửu, vừa chỉ trong khoảnh khắc chớp nhoáng.

Chuồn chuồn lột xác chỉ sống một ngày, ve sầu bảy ngày. Đời người năm mươi năm, hạc nghìn năm, rùa vạn năm. Tuổi thọ mỗi loài mỗi khác, bởi thế với nàng, tháng ngày nơi đất sâu này chẳng qua chỉ là một thoáng nghỉ cánh, một chốc nghỉ xương mà thôi… Tất nhiên, đến mức này thì cũng chán chường lắm rồi.

Một tiếng thở dài nhỏ như run rẩy lòng đất sâu thẳm. Giờ thì phải làm sao đây. Dù có muốn gặp gỡ bạn hữu trong mộng, nếu không được mời thì cũng chẳng thể ghé thăm cảnh giới mộng tưởng. Sự tiếp xúc bao giờ cũng từ phía bên kia. Nghĩ đi nghĩ lại, thật sự bất tiện. Đến cả trò tiêu khiển cũng bị cấm thì lại càng bất tiện hơn.

…Chính vì thế, nàng quyết định dò xét mặt đất.

Chẳng có gì lạ cả. Đó cũng là lẽ thường tình. Dù bị chôn vùi dưới đất, bị trấn áp, bị làm dịu, và được nuôi dưỡng như chất dinh dưỡng, nàng vẫn không hoàn toàn bất lực trong việc can thiệp vào vùng đất này. Nếu nàng bị can thiệp, thì việc nàng có thể can thiệp ngược lại cũng là quy luật tự nhiên. Khi nhìn vào vực thẳm, vực thẳm cũng nhìn lại ngươi.

Nói cách khác, con người đã quá tham lam. Đáng lẽ họ nên hoàn toàn cô lập nàng, đáng lẽ chỉ cần phong ấn nàng là đủ, như cách họ đã làm với vô số cột trụ khác. Nhưng không, họ lại muốn vắt kiệt sức mạnh của nàng, muốn chiếm đoạt nó. Và ở đó, một cái bẫy đã được giăng sẵn… Nhưng nói như thế có lẽ là ác ý quá chăng? Bởi chính nàng đã dùng bạn mình để dẫn dụ loài người như thế. Đó là tự biên tự diễn. Không phải chuyện đáng để cười nhạo.

…Nghĩ như thế, qua dòng thần khí bị vắt kiệt liên tục, nàng gửi ý thức của mình theo dòng chảy linh mạch, mỏng manh như tơ nhện, trải rộng khắp nơi. Nàng cảm nhận mặt đất. Nàng nhận biết từng ngóc ngách của vùng đất trung tâm này, như thể nắm lấy nó bằng chính đôi tay mình. Nàng nắm rõ dòng khí, thứ máu thịt của chính mình, đang được sử dụng vào việc gì.

A, có việc thật đáng mừng. A, có việc thật nực cười. A, có việc thật đáng thương. A, có việc thật ngu xuẩn… Những hành vi ấy truyền tới qua khí và mạch khiến nàng ôm lấy biết bao tầng lớp cảm xúc. Con người dù trải bao năm tháng vẫn chẳng thay đổi. Điều ấy vừa đáng ghét vừa đáng yêu. Chính vì thế, những sinh mệnh nhỏ bé, yếu ớt này mới…

…?

『Hô. Cái này là』

Và nàng cảm nhận được. Cảm nhận được một nghi thức. Một nghi thức thú vị đến lạ. Một nghi thức quen thuộc đến bồi hồi. Không ngờ ở thời nay lại có thứ như thế này… À. Cái cảm giác này. Ra là vậy, đó chính là sự tồn tại mà chúng nhắc đến.

『Có vẻ thú vị đây. Ta nên ngắm nhìn một chút chăng?』

Ấy là gì đâu, khán giả đã đông đến thế rồi. Chỉ thêm một cột trụ chen chân giữa chừng chắc cũng chẳng ai để ý đâu…?

-

『Lung Trung Ngự Bách Độ Nguyệt Vị Khắc Định Nghệ』là một loại cấm thuật chính thống bị triều đình Phù Tang quốc nghiêm cấm. Đó là một thần lễ tà đạo nhằm thao túng vận mệnh.

Nói cho cùng, ấy chính là cái gọi là nghi thức bách độ tham bái. Một truyền thuyết dân gian, khoảng trăm lần lặp đi lặp lại khấn nguyện với thần Phật… và đây chính là cực hạn của nó.

Lấy hình tượng chiếc lồng ngăn cách với ngoại giới. Tại đó, người ta tiến hành trăm lời khấn nguyện dâng lên thần minh. Để thành toàn ước vọng, một tháng được lặp lại đến trăm lần.

Nó có nét tương đồng với sự kiện mà Bạch Hồ đã gây ra. Điểm khác biệt là nghi thức này nhắm đến tương lai, và còn cho phép làm lại.

Một tháng ở thế giới bên ngoài, trong chiếc lồng này, sẽ dài gấp trăm lần. Hơn nữa, nó được chia thành bách độ, lặp đi lặp lại. Cái tinh tuý của nghi thức nằm chính tại đó. Trải qua trăm lần lặp lại, kéo đến kết quả mong muốn. Đích xác là thao túng vận mệnh. Khấn nguyện cùng thần, hiến dâng thời khắc ấy, cùng thần đồng hành, qua đó định đoạt khoảnh khắc được quan sát…

「Đương nhiên, không phải là không có khuyết điểm. Nếu trong trăm lần thử không tìm được kết quả vừa ý, thì kết quả cuối cùng sẽ được ưu tiên. Những kết quả đã trôi qua không thể chọn lại. Đây là nghi thức thử thách xem người ta có thể dứt bỏ đến mức nào」

Người đang thong thả rót trà từ ấm vào chén trước mắt, vừa nhạt giọng giải thích khuyết điểm của nghi thức, chính là Juuyaku Hana trong lốt một dược sư. Nhân tiện cô ấy còn bày thêm cả trà bánh.

「……Ngoài ra, còn có cả chú nguyền khác đang phát động phải không?」

「Em nghĩ là một nghi thức bắt nguồn từ Nguyệt thần Nam Man. Vốn dĩ thần cách hay yêu quái, đều chịu ảnh hưởng sâu đậm từ mặt trăng. Nghi thức lặp lại này cũng lấy một tháng, tức đến kỳ trăng tròn, làm mốc… nên cũng có thể coi là gia cố nghi thức theo hai tầng ý nghĩa」

「Thần cách sao…」

Hana chỉ thong thả nhấp trà như nếm thử, còn tôi thì chỉ một mình chau mày khó chịu. Một trong những lý do khiến nghi thức này bị coi là cấm thuật, đó là bởi cần có một thần yêu bậc cao, vừa là đối tượng khấn nguyện, vừa là tồn tại quan sát được tuyến thế giới. Hiển nhiên, thứ như thế nào dễ mà vớ được ngoài đường. Cũng không phải thứ có thể dễ dàng đưa vào Trung thổ. Thế nhưng tôi… lại có manh mối.

Trong đầu thoáng hiện lên hình ảnh con nhện trắng ngu ngốc, mặt mày ngớ ngẩn, nhưng đã lâu tôi chẳng hề thấy lại. Thường thì những câu nói ngốc nghếch ấy cứ chạy rần rật trong đầu, vậy mà giờ chẳng còn gì… thấy lạ thật.

「…Em ngồi xuống nhé?」

「Hm? À ừ」

Trong lúc tôi đang chìm trong suy nghĩ, Hana lên tiếng gọi. Tôi đáp lại một cách qua loa, và cô ấy tiến lại gần. Rồi bất ngờ…

「…Em cũng đã tự điều tra. Nhưng thần cách kia vẫn chưa tìm thấy. Xin lỗi」

Không hiểu sao, cô ấy ngồi lên đùi tôi, tiếp tục giải thích và xin lỗi. Giọng nói không cảm xúc, gương mặt vô biểu cảm, mắt cụp xuống như thể áy náy. Trông thật ngoan ngoãn.

…Không, khoan đã.

「Tôi thấy khoảng cách này hơi gần thì phải? Với lại đừng có ngồi lên thế」

「Nyahaha! Thôi nào! Gần gũi thế này, đã là gia đình thì hiển nhiên thôi mà!!」

Đè phủ lên câu hỏi của tôi, chính là Juuyaku Kaya. Từ phía sau cô ấy bất ngờ tập kích, nhào tới ôm chặt tôi. Hai tay quấn quanh cổ, cọ cọ má vào tôi đầy phấn khích. Cô ấy ngửi ngửi, kiểm tra mùi, rồi đè toàn bộ trọng lượng lên tôi không chút nương tay. Kẹp tôi ở giữa trong chiếc bánh sandwich chị em.

……Ừm. Ờ thì, đại loại vậy đó.

「Sao tôi thấy… hình như nặng hơn thì phả?」

「Anh chê phụ nữ như vậy là thất lễ lắm đó nha!!?」

Câu cảm tưởng đầu tiên loé lên trong đầu tôi, liền bị một trong hai cô em gái nuôi bất đắc dĩ, gào lên phản đối…

-

Chính nhờ hai người của gia tộc Juuyaku mà tôi nhận ra được lý lẽ vòng lặp giới hạn trong trăm chu kỳ này, khi tôi đã trở thành một cư dân của không gian này, một người tham gia nghi thức, một phần cấu thành của nó.

Nghi thức lặp đi lặp lại. Vì thế mà thân xác cũng lặp lại cùng ngày tháng. Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, sang chu kỳ kế tiếp cũng chẳng lưu giữ được gì. Thế nhưng linh hồn lại là một tồn tại ở tầng cao hơn thể xác. Nếu không như thế, nếu không có ký ức lần trước, thì chỉ là lập lại những sai lầm cũ, nghi thức sẽ mất hết ý nghĩa. Bởi vậy mà trên linh hồn ắt hẳn phải khắc ghi thứ gì đó. Dù không nổi lên mặt, nhưng ở tầng sâu vẫn tồn tại. Ký ức của những chu kỳ đã qua.

Khởi phát cho sự tỉnh thức ấy lại chính là hành vi đồi bại vượt quá mức trêu ghẹo nữ hầu, một thứ sỉ nhục đầy lố bịch. Mùi hương tôi đã ngửi trong lúc đó. Có lẽ là nước hoa. Thứ tự ấy. Kích thích theo đường khứu giác. Nó đã đánh thức ký ức của tôi, một phần ký ức ngủ yên.

Hiệu ứng Proust… ký ức được khơi dậy bởi mùi hương. Thuật ngữ thì sao cũng được, hiện tượng ấy hẳn là điều mà một dược sư luôn chế tác đủ loại dược phẩm phải hiểu rõ. Có lẽ đó chính là mánh lới ẩn trong trò ảo thuật. Mùi hương từng dùng khi trêu đùa trong quá khứ, lấy nó làm nguyên liệu, làm chìa khóa, rồi giấu thuốc đánh thức ký ức linh hồn vào thuốc đau đầu. Tôi từng nghĩ uống thuốc rồi mà cơn nhức đầu vẫn kéo dài… Thì ra, là vậy.

「Chính xác mà nói thì mọi người đều dùng đủ loại nước hoa khác nhau, với lại tình huống uống thuốc cũng không rõ ràng lắm, nên nói đúng hơn là… giống trò rút thăm may rủi ấy nhỉ?」

「Thực tế thì cũng đã bao nhiêu lần chu kỳ trôi qua rồi. May mà lần nào anh cũng tiếp tục thử thách.」

Trong giọng nói của hai người ấy, tôi cảm nhận được chút ít gian lao. Có lẽ để tôi uống thuốc, họ đã khéo léo dẫn dắt sinh hoạt thường nhật của mọi người. Quả là kết tinh của bao lần thử sai mới có được.

「Vậy thì ngay từ đầu nói thẳng ra… là không thể à?」

Nhớ lại những chu kỳ mảnh vụn vừa hiện về, tôi gật đầu với lời hai cô em gái. Tác dụng của thuốc được liên kết với mùi hương. Do đó, ký ức của những chu kỳ không liên kết sẽ không thể nhớ lại. Thế nhưng như vậy cũng đã quá đủ để tôi nắm được mức độ nghiêm trọng của tình thế hiện tại, để suy đoán. Quả thực, từ phía họ, cần phải làm cho tôi hiểu được sự việc mà không cho ai biết, không hé môi. Đó là lý do cho phương cách vòng vèo này.

「Ra vậy, ra vậy. Được lắm. Nhưng mà… không ngờ các cô lại trở thành sợi dây cứu mạng của tôi.」

…Phải. Chắc hẳn có người nghe tới đây sẽ thấy nghi vấn. Tại sao người nhà Juuyaku, hai người từng gây hại cho tôi, giờ lại ở đây? Lại còn giúp tôi? Sao tôi không sinh nghi về chuyện ấy?

「Ihihihi! Vì chúng ta là anh em mà~!」

「Anh em danh nghĩa thôi mà?」

「Cũng như nhau cả mà?」

「Khác cả trăm năm ánh sáng đấy nhỉ.」

Phải. Em gái. Em gái kết nghĩa. Anh trai. Anh trai kết nghĩa. Chúng tôi buộc phải nhận thức như thế về nhau. Trong đầu thì thấy buồn cười, thấy lạ lùng, nhưng linh hồn thì không thể phủ nhận.

Sự khác biệt giữa con gái ruột và em gái, sự khác biệt về ý thức với đám thuộc hạ như Giun đất-paisen… có lẽ nằm ở nguồn gốc, ở quá trình chế tác của nhân tố nền tảng. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn nhận thức hai người, những người mang yếu tố của Yêu Mẫu, hai con người nhân tạo của gia tộc Juuyaku, là em gái. Chính xác thì là「em gái kết nghĩa」.

Và có lẽ phía họ cũng vậy. Hai người này bản năng mà coi tôi là anh, là「anh kết nghĩa」. Cảm giác khó tả khi đối mặt nhau trong lãnh địa Juuyaku chính là vì điều đó. Dù thế nào cũng không thể coi nhau là người ngoài. Dù có muốn nhìn nhận một cách phẳng lặng thì thứ gọi là tình thân vẫn lấn át trước tiên. Chỉ dựa vào lý trí thì không thể đối xử được.

(Vì vậy mà có lý do để mình chăm lo cho họ… không hẳn là không có, nhỉ?)

…Tôi nhớ lại ký ức cuối cùng trong căn hầm của nhà Juuyaku. Những ký ức được khơi gợi bởi thuốc và mùi hương vẫn còn đầy lỗ hổng, đứt đoạn. Chỉ là một phần rất nhỏ. Nhưng tôi hiểu. Hai người họ chắc chắn không thể trở về gia tộc Juuyaku nữa. Đó không chỉ là vì họ là em gái kết nghĩa, mà còn là lý do khiến họ hợp sức với tôi. Họ đã không còn nơi để nương tựa.

Dĩ nhiên, đối với tôi, em gái chỉ có một. Điều đó không thể nhầm lẫn. Em gái của tôi chỉ có một mình nó. Nhưng… đúng vậy. Em gái thật sự chỉ có mình em thôi. Nhưng vì thế, hãy tha thứ cho anh nếu có vài cô em gái kết nghĩa nhé, được chứ?

…Mà, nếu là Yukine thì chắc sẽ nhìn tôi như nhìn con mèo vũ trụ mất. Ai mới là chị trong chuyện này nhỉ?

「…Ừm, trước hết thì cảm ơn nhé.」

「Ehehe, không có chi♪」

「Un.」

Dù sao đi nữa, trước lời cảm tạ lần nữa, Kaya và Hana lần lượt đáp lại. Tôi không biết trong lòng họ nghĩ gì. Người đã cướp đi chốn quay về của họ, ít nhất một trong số đó chính là tôi… Dù chỉ là em gái kết nghĩa, tôi không muốn sinh nghi, cũng không thể nghi ngờ. Haha, nếu có trò gì giăng sẵn thì coi như xong đời rồi.

「…Bên này cũng cần nắm tình hình. Anh nhớ ra được những vòng lặp nào rồi?」

「Hử? Ừm, để xem nào…」

Để chuyển hướng suy nghĩ, tôi sắp xếp lại trong đầu theo gợi ý của Hana. Rồi tôi liệt kê những vòng lặp mà tôi có thể xác định được số thứ tự.

「Mười sáu, ba tư, ba năm, năm hai, sáu hai, bảy tư, tám ba… đại khái vậy. Còn vài vòng nữa… nhưng không rõ là lần thứ mấy.」

「Trời ơi!」

「Ôi…」

「Cái gì chứ, phản ứng gì vậy…」

Nghe tôi liệt kê các vòng lặp, cả hai dược sư đều lộ vẻ mặt khó chịu. Như thể vừa ăn phải một quả ô mai chua loét. Rõ ràng là họ đang bị sốc. Tôi đã làm gì chứ?

「Không, ý là…」

「Toàn những vòng lặp đầy sóng gió.」

「…Tôi không phủ nhận đâu.」

Những vòng lặp tôi nhớ ra đúng là kinh khủng. Liên tục là thảm kịch. Không ít lần mọi người hợp sức giúp tôi, vậy mà tôi lại thất bại ở bước kết thúc quan trọng, khiến tất cả hy sinh. Có lần các nữ hầu tuyệt vọng vì vòng lặp bất tận mà tự sát, hoặc cùng nhau chết, hoặc trút giận lên tôi, hay có người che chắn cho tôi mà bị giết. Cũng có những vòng lặp mà mọi thứ trở nên mục rữa vì không ai cứu vãn nổi.

…Nhìn chung, tôi chỉ thấy xấu hổ với những gì mình đã gây ra. Mỗi lần đối mặt lại thấy ê chề.

「…Nói gì thì nói, đám nữ hầu cứ bình thường mà kế thừa ký ức của các vòng lặp, đúng không?」

「Bách lộ tham bái… tức là, chủ thể của nghi thức có lẽ là các nữ hầu, bao gồm cả chúng tôi.」

「Bị xem là đồ đạc…」

Nghe cách nói của hai người nhà Juuyaku, chính xác hơn là lời nói thẳng thừng của Kaya, tôi không biết phải đáp lại thế nào… Thôi, kệ đi. Quan trọng hơn là…

「…Mấy nữ hầu đó nhiều người trông quen mặt. Kết cấu dinh thự này cũng vậy. Đây là dinh thự Tachibana đúng không? Nếu vậy thì nghi thức… là do tiểu thư, phải không?」

Hình ảnh chủ nhân dinh thự, Tachibana Kayo, hiện lên trong đầu tôi, nhưng rồi tôi phủ nhận. Với một người như cô ấy, không có chút kiến thức nào về thuật pháp, làm sao có thể thực hiện một cấm thuật được. Nếu vậy, người có khả năng sử dụng thuật pháp cao cấp đến mức này chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay… Nghi phạm số một chỉ có thể là Tiểu thư kia.

「Chúng tôi không biết ai là chủ tế, thậm chí còn chẳng biết hình dáng tiểu thư Onizuki ra sao. Tôi và Kaya, lúc nhận ra thì đã bị cuốn vào nghi thức rồi.」

「Vậy tại sao lại làm dược sư… à không, chuyện đó rõ ràng rồi.」

Trong những vòng lặp trước mà tôi nhớ ra, họ đã giải thích rồi. Các nữ hầu, cùng với chủ tế của nghi thức, đều được yêu cầu đảm nhận vai trò như vậy. Để pha chế các loại thuốc với đủ công hiệu cho tôi và chính họ, để kiêm vai trò cố vấn nghi thức, vừa làm trợ lý để kết thúc nghi thức theo cách tối ưu…

「Thuốc kích dục, thuốc tiêu hóa, thuốc gây mê, đúng không? Thuốc ngủ, thuốc chống phân hủy, thuốc nổ… còn cả thuốc vị nữa, tôi đã pha chế đấy!」

「Đừng gợi lại mấy ký ức tệ hại đó…」

Nghe Kaya vô tư liệt kê từng loại thuốc, tôi chỉ biết chán nản. Chúng được dùng vào việc gì, tôi chẳng muốn nhắc tới. Chỉ biết rằng càng về sau, các nữ hầu càng 「chơi」 mạnh hơn.

Mà, chính tôi là người đẩy họ đến bước đường cùng như vậy…

「Cứ để mọi thứ trôi đi có phải là dễ nhất không?」

Nhìn tôi trầm tư khổ não, Kaya buông một câu vô tư, nhưng tôi không thể phủ nhận. Ở một khía cạnh nào đó, điều cô ấy nói là sự thật.

Vấn đề cốt lõi là nghi thức này được thực hiện vì mục đích gì. Đó chính là nguồn gốc của mọi thứ.

「Cơn bạo phát đó… gọi thế có đúng không nhỉ, nhưng chắc chắn là kinh khủng lắm, đúng không? Tôi đã…」

Dù đã sa ngã, tôi vẫn làm hại Địa Mẫu Thần. Có thể không chắc là tôi đã diệt được ả ta… nhưng dù chỉ làm ả ta bị thương thôi, liệu có khả năng đứa như tôi, từng ở trong tâm điểm vụ nổ, lại được khai quật trong trạng thái lành lặn không? Hoàn toàn không thể. Chỉ riêng việc bây giờ tôi còn bốn chi và có thể di chuyển đã là bất thường rồi.

Đúng vậy. Đây là điều dị thường. Dưới lớp da này là một đống dị thường. Cái gì đó không phải người đang trú ngụ ở đây. Mặc trên người bộ da người.

「Cơ thể hiện giờ là cơ cấu thế nào thì không rõ… nhưng nhìn chung chỉ là bề ngoài thôi nhỉ?」

Có lẽ bởi vậy mà chuyện đó mới xảy ra. Một nghi thức như kia bắt đầu. Và… ừm. Tôi thấy buồn nôn. Ghê tởm, hèn hạ.

(Người không ngại chết… Aoi đã yêu cầu Kayo sao? Rồi vội vàng chuẩn bị…)

Tôi không biết cần bao nhiêu vật hiến tế. Nhưng nếu phải gấp rút gom đủ số lượng, thì làm từ con số không là bất khả thi. Vậy nên dùng những thứ sẵn có để thay thế… đại khái là vậy, đúng không? Những người vốn định dùng cho việc 「tiếp đãi」.

Chẳng có người thân nào để phàn nàn, cũng chẳng có thứ gọi là nhân quyền. Thời gian là vàng. Mạng sống còn hơn thế. Vậy thì đó là lựa chọn khả dĩ. Aoi ra lệnh thì đã đành, nhưng Kayo chịu theo thì Kayo cũng có phần, nói là bản chất của thương nhân thì cũng đúng…

(Cô tiểu thư này đúng là tàn nhẫn.)

Một thiếu nữ thuần khiết, nhưng cũng là một thương nhân thứ thiệt… đó là cảm nhận của tôi sau khi tiếp xúc với cô ấy. Đối với những người thân thiết mà cô ấy tin tưởng, cô ấy rất ngọt ngào, nhưng với những kẻ ngoài vòng đó, cô ấy tàn nhẫn, lạnh lùng, vô cảm đến mức khó tin là cùng loài người. Quả thật, nếu là cô ấy, việc đưa ra quyết định như vậy chẳng có gì là lạ.

Hình ảnh Kayo hơi bối rối nhưng vẫn chấp nhận đề nghị của Aoi hiện lên trong đầu tôi. Chỉ với chút dáng vẻ đó mà chấp nhận hy sinh bao nhiêu con người… Khoan, khoan, khoan. Không nên nói theo định kiến.

Dù sao, giờ là lúc phải tiếp tục xác minh.

「…Tính đến giờ, biết được có bao nhiêu lần thất bại, bao lần tôi không kìm được và đã「àm hỏng」nghi thức không?」

「Sáu mươi mốt lần!」

「Sai. Sáu mươi ba lần.」

「Ơ? Vậy sao?」

「Haha, dù là bao nhiêu thì cũng tuyệt vọng cả…」

Tôi thở dài trước con số quá lớn những lần tôi không kiềm chế được. Ngày cuối của nghi thức, đó đúng là cửa ải khó nhất.

Vì ý thức bạo phát, nên dù có thuốc, tôi vẫn không thể nhớ chi tiết. Nhưng từ những mảnh ký ức rời rạc, tôi đại khái đoán được nguyên nhân.

「Bọn họ cũng khổ sở lắm nhỉ」

Có thời điểm tôi còn thuyết phục được họ… nhưng cuối cùng, họ thậm chí chẳng buồn giải thích hướng dẫn nữa. Ừ thì, niềm tin cũng có giới hạn. Trong trạng thái cực hạn, ai mà chẳng muốn kết thúc địa ngục vô tận này để được giải thoát. Họ đã chết không biết bao nhiêu lần. Đã quen với cái chết.

…Thậm chí có thể nói, chính việc tôi cố chống cự một cách nửa vời đã khiến họ đau khổ hơn, chết nhiều hơn. Có khi nào họ nghĩ tôi nên sớm hoàn thành nghi thức để họ được giải thoát?

「Anh không muốn sao?」

Kaya hỏi. Hỏi về cái gì? Tôi biết. Rõ như ban ngày.

「Ừ. Không muốn.」

「Cứng đầu thật đấy? Làm vậy có lợi gì không?」

「Nếu cứ suy xét thiệt hơn mà hành động thì mấy cô đã không ở đây đâu?」

「Cũng đúng ha!」

Kaya nở một nụ cười rạng rỡ như thể đã hoàn toàn thông suốt. Theo sau cô ấy, tôi nhìn sang Hana. Vẫn là gương mặt ít biểu lộ cảm xúc như mọi khi. Không phàn nàn. Tức là một sự đồng ý thụ động.

「Lại phải kéo mọi người vào rắc rối rồi… nhưng mà, còn vài vòng nữa thôi. Cố chịu nhé.」

「Không không không! Anh em thì phải giúp đỡ nhau mới đúng chứ!? Ehehe, em lại được dựa vào rồi nha!」

「Tạm thời, quan trọng nhất là phương hướng từ đây về sau. Đừng để bị phát hiện… từ giờ lấy lý do cơ thể không khoẻ.」

Kaya nhảy nhót, lộ vẻ vui mừng; trong khi Hana bắt đầu bàn bạc một cách thản nhiên. Hai phản ứng đối lập. Tôi chỉ biết nhún vai.

「Nhưng mà… haha, dù nghĩ đủ biện pháp vẫn cứ phá sản nhỉ? Có thứ thuốc gì tiếp theo không?」

Kiêng dục. Trói buộc. Phong ấn. Tuyệt thực. Dùng thuốc. Tránh xa. Xả stress. Quả thật tôi đã thử mọi cách đến nay. Lần nào kết quả cũng khiến tôi nhức nhối, liên tiếp thất bại. Có lẽ vì vậy mà các nữ hầu đã hỏng mất. Dù có muốn giết tôi để kết thúc… thì trong trường hợp ấy cũng chắc chắn sẽ bị chủ tế nghi thức chờ sẵn giết sạch. Họ không có lựa chọn, cũng chẳng có đường trốn.

Chạy trốn vào khoái lạc và tín ngưỡng, sa đọa trong bị ngược đãi, mê đắm để trở thành vật hiến tế… hẳn đó đã trở thành chỗ dựa tinh thần của họ.

「Dốc hết tâm can ra thuyết phục… giờ cũng chẳng còn mạng dự trữ nữa nhỉ.」

「Trong lúc thuyết phục em cũng đã bao lần chết đi chết lại rồi đó nha.」

Đáp lại tiếng thở dài của tôi, Kaya thở ra như xúc động nhưng giọng vẫn nhàn nhã. Như thể đang kể về thất bại của người ngoài, chứ không phải chuyện của chính mình. Quả thật là thất bại.

Thậm chí, để chứng minh quyết tâm cho mọi người, tôi từng phải mổ bụng một lần. Nhưng rồi, dù được tin tưởng, đến vòng tiếp theo tôi lại khiến mọi người thất vọng. Gây dựng lòng tin thì khó, nhưng đánh mất chỉ trong khoảnh khắc. Có lẽ, việc họ cho tôi nhiều cơ hội như vậy đã là đáng quý rồi.

Nói cách khác, tôi chỉ còn cách tự mình giải quyết… dù số cơ hội còn lại chỉ đếm trên đầu ngón tay.

「Giờ thì, thực sự phải làm sao đây…」

Ngày cuối của nghi thức. Nghĩ đến cửa ải lớn nhất, tôi không khỏi chìm vào trầm tư. Nếu cứ thế này, dù có khôi phục ký ức, mọi thứ vẫn như cũ. Thất bại, rồi đến vòng lặp tiếp theo…

「Hay là, thuốc…!? Anh trai à, phối hợp nhé?」

「Hả?」

Đang mải mê trăn trở, Kaya đột ngột yêu cầu. Tôi ngơ ngác. Rồi bị kéo từ phía sau.

「Uo!?」

「Vào giữa đi!」

Tôi ngã lăn ra sàn, bị lôi vào, tự mình rơi vào thế bị đè xuống. Kaya dang rộng chân, kẹp cơ thể tôi vào giữa, nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh về phía cổ cô ấy. Tôi sững sờ, còn Kaya thì thè lưỡi nháy mắt.

…Ngay sau đó, cánh cửa shoji bật mở mạnh mẽ.

「Tôi nghe nói danna-sama đến đây. Có gì bất thường về sức khỏe sao…」

Tôi lập tức nhận ra giọng nói sau lưng, từ người mở cửa shoji, là Rei. Từ tiếng bước chân, tôi biết còn có người khác. Nhưng tại sao cô ấy im bặt, tôi không muốn biết, và ánh mắt họ hướng về phía này mang ý nghĩa gì, tôi cũng không hiểu.

「Cái này là…」

「Đang trị liệu nên xin đừng vào phòng.」

Trước lời chất vấn của Rei, Hana lập tức chen lời như để cắt trước. Cùng lúc, Kaya đang nằm dưới chủ động ra hiệu bảo tôi chú ý, rồi len lén đưa tờ nhắc thoại từ trong bóng tối. Tôi nhớ tới chữ 「phối hợp」.

「…!! Ora!! Kêu to lên, đồ rác rưởi!!」

Tôi gầm lên thật to để vang khắp xung quanh, rồi đưa hông nhấp tới nhấp lui như đang nhảy múa. Đó chính là kiểu nhún hông. Nhìn từ ngoài chắc như đang làm trò ngu xuẩn.

「Hii, oh… anh à, làm mạnh hơn nữa đi… ng… hya!? Khu…!?」

Kaya thì thầm phê bình, rồi ngay sau đó phát ra những tiếng rên đầy chân thực. Tôi làm theo chỉ dẫn, lắc hông mạnh hơn. Tiếng vải cọ xát vang lên. Tiếng đập sàn bôm bốp như tiếng nổ, cố ý làm ra vẻ. Sàn nhà kêu cót két. Nói thẳng ra, tôi đang làm cái quái gì vậy?

「…Điều trị, sao?」

「Vâng. Đang trong quá trình điều trị để giải phóng chất lỏng tích tụ ở vùng bụng dưới. Đây là lĩnh vực chuyên môn, xin đừng can thiệp.」

「Đó là lời mỉa mai gì sao?」

「Ra đi!! Ê này!! Lỏng lẻo quá đấy!! Xiết chặt vào!!」

「Ugh!! Hii, ig, hya…!?」

Giọng của Rei, của Hana, và một giọng khác vang lên, có lẽ là Shino? Rõ ràng là khó chịu. Tôi vừa lắng nghe vừa gào lên những lời chửi rủa. Tôi đang làm gì thế này?

「Mỉa mai? Cô đang nói gì vậy?」

「Nghe cứ như thể việc chăm sóc thường ngày của chúng tôi không đủ vậy. Ý là chúng tôi lười biếng sao?」

「Việc ngài đến đây vì sức khỏe kém là sự thật, và kết quả kiểm tra cho thấy chất lỏng tích tụ quá nhiều cũng là sự thật. Vì vậy, chúng tôi đang hỗ trợ giải phóng. Chúng tôi là chuyên dụng, nên có thể làm hiệu quả hơn.」

「…!!」

Một bên bộc lộ rõ bực tức, một bên đáp lại bình thản. Khoan đã nào. Chuyên dụng là cái gì? Chuyên dụng?

「Hiihii… Aaa!?… Ahaa, dụng cụ chuyên dụng của anh trai kết nghĩa?」

Ngay sau tiếng rên ướt át như thật, Kaya lại thản nhiên thì thầm giải thích. Nhưng mà, cái đó có phải giải thích đâu? Dụng cụ chuyên dụng là cái gì? Máy chuyên dụng hả? Giống kiểu bán hàng đổi màu ấy hả?

「…Chúng tôi cũng xin góp sức.」

「Tôi đã nói không cần. Mời lui ra.」

「Ora! Ora!! Ra đi!! Ra đi, đồ đĩ thõa!!」

Không khí căng thẳng phía sau và cuộc đối đáp. So với đó, hành động của tôi thật sự quá lố bịch. Dù tôi chẳng thực sự làm gì.

「Nói rõ luôn nhé. Các cô khác chúng tôi. Lượt tiếp theo là của tôi… Nếu vẫn chưa đủ, chúng tôi sẽ yêu cầu hỗ trợ. Nhưng đó là chuyện nửa ngày sau.」

「O-oh, oh…!?」

Kaya rên rỉ đúng nhịp với lời Hana. Thật sự chân thực. Chân thực đến mức, hay thậm chí hơn thế. Quá đà đến mức thô bạo. Dù không thấy được trong bóng tối, nhưng khuôn mặt cô ấy chắc chắn đang méo mó, đỏ bừng, mắt long lanh. Cô ấy có tài làm diễn viên thật đấy.

「Không, không phải, cái này… chạm vào, qua lớp áo, thật… đâm mạnh, nóng, cứng… to, 「…Cái gì cơ?」To, to quá đi mà!!?」

Kaya thì thầm bên tai tôi rồi thét lên. Một màn diễn xuất kinh hoàng. Ý là đừng nói nhảm, đúng không? Quả thật, giờ mà bị nghi ngờ thì nguy. Chắc chắn là phải tập trung vào vở kịch này. Được rồi. Vậy thì tôi sẽ diễn cùng.

「Haha! Ora, cái này hả!? Cái này ngon chứ!? Chỗ này thích chứ!? Haha!! Ora, nhận hết đi!! Xuyên thủng ngươi luôn, con đĩ này!!」

「Danna-sama! Ở đây để chúng tôi giúp…」

「Gào gào ầm ĩ cái gì! Đồ già khú đế!!」

Cảm nhận được khí thế xông tới từ phía sau, tôi vội vàng gào lên ngăn lại. Những lời chửi bới hung bạo làm rung cả căn phòng. Dù sao cũng là lời chửi bới tuôn ra trong lúc gấp rút. Tôi cảm nhận được khí thế phía sau cứng lại. Đến nước này, chỉ còn cách đánh tới tấp.

「Haahaa…!! Phù! Bên này đang trừng phạt con nhỏ này vì dám sống sượng thế đấy!! Haa! Haa! Đang huấn luyện đây, cản ngang làm cái gì hả!! Hả!!」

Dù thế nào, tôi liên tục tuôn ra những từ ngữ nhảm nhí, những lời chửi rủa. Khi không nghĩ ra lời, tôi giả vờ đâm xuyên bằng điệu nhảy hông nhấp nhô để che đậy. Sự im lặng phía sau thật đáng sợ.

「Ku…!! Haa!! Đừng có đứng đó nhìn lỗ hậu người khác mãi!! Không có việc thì cút đi! Chướng mắt!!… Haa, haa, rảnh rỗi thì về lâu đài mà viết truyện loạn luân anh em đi!!」

Tôi liếc nhìn phía sau, hơi ngoảnh đầu ra lệnh. Ý là muốn họ đi ngay. Làm ơn. Nhân tiện, câu cuối là do Kaya chỉ vào một dòng trên tấm bảng trong lúc diễn xuất chân thực.

「…Hiểu rồi. Xin mời ngài tiếp tục.」

「Đi, đi!! Nghiền nát đi! Phá tan đi!!!」

Im lặng, rồi một câu trả lời quá đỗi ngoan ngoãn. Bỏ qua, tôi tiếp tục tuôn lời chửi rủa. Cung kính, điềm tĩnh, mang chút thất vọng, tiếng bước chân xa dần… cánh cửa shoji đóng lại. Nhân tiện, tôi vẫn tiếp tục diễn, hoàn toàn phớt lờ. Dù tiếng bước chân đã xa, tôi vẫn diễn tiếp một lúc, đề phòng họ quay lại.

「…Chắc đủ rồi. Gần đây không còn ai nữa.」

「Ora! Ora!! Ra, ra đi!!!… Được rồi. Dừng lại đây.」

Tiếng gầm vang, rồi đáp lại ngay tức thì. Điệu nhảy hông nhấp nhô mệt mỏi cũng đến lúc dừng. Thật sự, với em gái kết nghĩa mà thế này thì như trò phạt. Thậm chí diễn trước đám đông đã là xong đời rồi.

Thật, tôi đang làm cái quái gì vậy…

「Kaya, nặng không? Xong rồi… ừ, cô ổn chứ?」

「Fwe…? Fai… rai ryo…?」

Tôi nhanh chóng gỡ cơ thể đang đè lên để xin lỗi, nhưng Kaya thì như người mất hồn. Mơ màng. Có thể nói là tan chảy. Dù đã rời ra, cô ấy vẫn dang rộng chân, giơ tay vạn tuế, nước dãi từ miệng chảy thành một vũng nhỏ. 「Siêu chín」, một từ bất lịch sự theo nhiều nghĩa thoáng qua trong đầu.

「Fuu… hyaa… tuyệt… nóng quá…」

Không hiểu sao Kaya lại xoa bụng qua lớp vải. Nói trước, tôi chẳng làm gì cả. Chẳng làm cái gì hết. Bị phản ứng kiểu cá ngừ thế này thật không đáng. Chắc chắn là đùa giỡn.

「……」

「Gì vậy, Hana. Ánh mắt đó là sao. Nghĩa huynh trong sạch đấy nhé.」

Hana nhìn tôi, cụp mắt, rồi lại nhìn, gương mặt cau có pha chút đồng tình. Tôi không hiểu. Tôi chẳng hiểu gì hết. Tôi làm gì đâu?

「Quả thật là chưa làm gì cả. Chưa làm cái đó.」

「Vậy ánh mắt đó là…?」

「Để em xử lý Kaya trước khi cô ấy bùng nổ.」

「Khoan, xử lý là sao?」

Cảm giác như phải thanh minh gì đó, nhưng Hana lướt qua tôi, trả lời đầy ẩn ý. Cô ấy tiến đến chỗ Kaya, nắm chặt tay. …Hử?

「A, Kaya…」

「…!! ONII-CHAN!! EM KHÔNG CHỊU NỔI NỮA…『Hừm』TAKOWASA!?」

Ngay sau đó, Kaya, với đôi mắt lồi ra, hàm nứt toác, lưng lộ ra chân đốt, bật dậy, bị Hana không thương tiếc đấm một phát vào mặt khiến bất tỉnh… Trời, cú đấm đó không chút nương tay. Đấm vào mặt con gái mà mạnh thế à?

「Phải đánh thế này thì Kaya mới sợ.」

Hana như thể trả lời cho suy nghĩ trong lòng tôi, giải thích với giọng có phần dỗi dằn, bất mãn. Cô ngồi đè lên người Kaya, dùng sức giữ cho cái miệng bị rách toạc không khép lại, rồi nhét thẳng viên thuốc vào bắt nuốt.

「Ag!? Ha!? Ukyuun…」

Kaya giãy giụa một lúc, rồi im lặng. Và ngáy… Chắc là thuốc ngủ gì đó? Kaya ngủ say, bị trói chặt bằng dây thừng.

「Unsho.」

「Ah, khép miệng  lại đã.」

「Cô ấy không thích bị nhìn thấy gương mặt mở ngoác như vậy.」

Hana khép lại khuôn mặt của Kaya, miệng nứt toác như quái vật. Ừ, cũng hiểu được. Để vậy chắc khô miệng, nứt cả môi.

「Kaya khi phát cuồng thì có tật hay gặm đầu người khác, nên lần sau có làm thì phải trói lại rồi cắn vào cổ cô ấy trước.」

「Nói trước đi chứ. Mà thôi, không làm nữa đâu.」

「Chẳng phải sau này vẫn cần mật đàm thế này sao?」

「Hả!? Ngày nào cũng nhấp hông để mật đàm!?」

「Làm được.」

「Có thể.」

「Steak hả!?」

「……?」

「…Xin lỗi. Cô không hiểu đâu.」

Nếu mà hiểu thì mới lạ đấy… Nghĩ lại thì từng có lần họ mang ra món「steak nữ hầu 」thật mà (mắt trắng dã).

「…Cứ ở đây một lúc đã.」

Trong lúc đẩy ép những chiếc chân đốt của Kaya trở lại vào trong cơ thể cô, Hana khẽ cất lời. Một lát sau, như để nhấn mạnh thêm, cô tiếp tục.

「…Sau khi rời đi, hãy hành xử như bình thường, đừng để lộ việc ký ức đã trở lại.」

「Như bình thường.」

「Vâng. Như bình thường.」

「Như bình thường, hả…」

Tôi nhớ lại những ngày trong vòng lặp này, những vòng lặp gần đây… Không, không được đâu, đúng không? Tôi đâu còn ngây thơ hay trong sáng nữa?

「Mà này, họ đã trải qua quá trình và lý thuyết gì để đi đến cái kế hoạch đó vậy?」

「Nghe nói là để bóp méo nhận thức về vật hiến tế. Vì đã có vòng lặp thất bại do chuyện đó.」

「Điều đó thì hiểu. Nhưng… thật tàn nhẫn. Càng về sau càng tàn nhẫn hơn.」

Càng về sau càng cực đoan, khốc liệt, đồi bại, dâm mỹ, đến mức đó sao? Không, chắc là vì còn thiếu nên họ mới cải thiện… nhưng sao cứ thấy như kiểu tự hủy. Ừ, có lẽ họ đã bị dồn ép, dằn vặt đến bước đường cùng rồi.

「Theo kế hoạch của họ cho đến nghi thức… có lẽ tiếp theo sẽ là chuyến thăm nơi làm việc ở chuồng bò.」

「Dừng lại. Thật sự dừng lại đi.」

Tôi biết điều gì đang chờ đợi. Nếu chưa khôi phục ký ức, có lẽ tôi đã coi đó là bình thường mà chẳng mảy may nghi ngờ. Tha cho tôi đi.

「…Nếu anh ghét đến vậy, cũng không phải là không có cách.」

Nhìn tôi lúng túng, Hana kéo Kaya đang ngủ say đến góc phòng, suy nghĩ, rồi đề xuất.

「Là gì?」

「Lại gần đây.」

Cúi sát, cô ấy thì thầm kế hoạch. Tôi chăm chú lắng nghe, rồi bất giác nảy sinh nghi hoặc.

「…Làm vậy có che mắt được không?」

「Mọi người đều thử và sai từ các vòng lặp trước để lập kế hoạch. Hành động này có tiền lệ từ vòng lặp trước, nên chắc sẽ không gây nghi ngờ.」

「…Có vòng lặp như vậy sao?」

Quả thật, so với việc đưa 「phần thưởng」 thì tốt hơn nhiều… nhưng chẳng còn cách nào khác. Nếu bị phát hiện, tệ nhất là cả Kaya và Hana cũng sẽ gặp nguy. Và tôi sẽ chẳng thể làm gì được nữa.

「Còn một cách nữa, dùng thuốc?」

「Không. Thôi, được rồi. Cứ thử làm theo cách đó đi」

Tôi từng mổ bụng mình, từng cắt cổ, từng chặt đầu. So với những việc đó, việc này tôi phải quyết tâm. Chắc chắn phải tốt hơn những hành vi trong trạng thái ngây thơ trước đây… đúng chứ.

「…Sao vậy,  cái động tác đưa cả hai tay về phía tôi kia là gì?」

Nhận ra Hana, với vẻ mặt điềm tĩnh, đang đứng như thể đòi tôi bế, tôi nhìn cô ấy với ánh mắt dò xét.

「Lượt tiếp theo là của em.」

「Cái gì?」

「Bổ sung nước cốt anh trai kết nghĩa.」

「Nước cốt anh trai kết nghĩa!!?」

「Ừm」

Trước câu chen vào của tôi, Hana hơi nghiêm nghị, ánh mắt sắc bén hơn. Không, đừng có mà sắc bén vì chuyện này.

「Việc bổ sung rất quan trọng. Không làm thì em sẽ héo úa.」

「Yếu tố của em đâu phải hệ thực vật.」

「Không được sao?」

「…Thôi được.」

Trước thái độ hiếm hoi mang chút nũng nịu của Hana, vốn thiếu cảm xúc, tôi đành thua. Dù chỉ là kết nghĩa, từ chối yêu cầu của em gái thật khó. Với họ, nơi này gần như là đất địch. Để giữ tinh thần, kẹo là không thể thiếu.

「…Ehehe.」

Tiếng cười khúc khích, non nớt của cô em gái kết nghĩa mặt lạnh lùng vang vọng trong phòng khi tôi bế cô ấy trong tư thế ngồi…

-

「Danna-sama, sức khỏe ngài đã ổn chưa ạ? Theo lịch trình, công việc với người chăn bò…」

Vào lúc hoàng hôn. Nữ hầu đến thăm phòng thuốc, Shino cúi chào cung kính trong khi nhắc nhở về lịch trình. Cô ấy đến với nụ cười tràn đầy lòng nhân ái.

「…Thấy phiền phức rồi, nên thôi.」

…Yêu cầu của cô ấy bị từ chối một cách cộc lốc, chẳng mảy may chút thành ý.

「Eh? D-Danna-sama? Ý ngài là…」

「Ta lười. Thế nên không đi thăm gì cả.」

Chắc hẳn cô không ngờ tới. Lời đáp cộc lốc chồng chất lên sự bối rối của nàng nữ hầu. Người đàn ông lướt qua Shino đang luống cuống, định rời đi.

「Danna-sama! Hôm qua tôi đã thưa với ngài rồi ạ! Mọi người đều đang hết lòng mong chờ ngài…」

Trước khi Shino kịp nói hết câu, một cú va chạm mạnh lướt qua. Một tiếng nổ đinh tai vang lên, làm rung chuyển màng nhĩ của cô.

「…Eh?」

Cô gái ngẩn người với vẻ mặt sững sờ, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Tôi, vừa đấm mạnh vào cây cột ngay cạnh má cô ấy, nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của Shino. Cô ấy im lặng, run rẩy vì sợ hãi.

「Không đi. Hiểu chưa?」

「Vâng.」

Mùi khai nồng nặc lan tỏa trong không khí. Hông Shino run lẩy bẩy, co rúm người lại. Tôi nhếch mép, nắm cằm cô ấy từ phía dưới, kéo khuôn mặt cô lên, giữ chặt để cô không thể trốn thoát. Tôi ghé sát mặt vào, thì thầm bên tai cô ấy.

「…Thay đồ đi, rồi một mình đến phòng ta. Mang theo vài cuốn sách nữa.」

「…?」

「Ta lười đọc. Làm bạn kể chuyện cho ta. Hiểu chưa?」

「Vâng.」

Tôi thì thầm cộc lốc, nói xong rồi đẩy cô ấy ra để dọn đường. Trong lúc bước đi… tôi liếc nhìn lại phía sau.

Shino, với vẻ cung kính hơn cả lúc đến, cúi chào trong khi nước mắt chảy dài, tạo thành một vũng nước trên sàn. Vẻ mặt cô như mê muội, chảy dãi ra vẻ hoan lạc. Sau lưng cô, Hana giơ tấm bảng ba ngôi sao, còn Kaya thì chẳng khác nào muốn lao vào lò luyện kim, nằm gục trên tatami rồi đưa ngón tay cái lên trời. Đó là phản ứng vượt xa mọi dự liệu của tôi, theo đủ nghĩa.

…Ừ thì, phải nói sao đây.

「Không lẽ, con heo nái động dục à?」

Thật lòng, tôi không hề muốn điều đó là sự thật…