Chương 14 - Chuyện là, cho dù cơm no áo ấm thì cũng chưa chắc đã biết lễ nghĩa

Chap 205

2025-09-30

1

Tòa dinh thự cũ của gia tộc Yakushiji trên núi Tatara, từ đó có thể phóng mắt nhìn về kinh đô Phù Tang. Nơi từng là phế tích hoang tàn, nay đã được tiểu thư độc nhất của thương hội Tachibana mua lại, tu sửa và mở rộng thành một đại trạch nguy nga lộng lẫy, nổi danh khắp nơi bằng những lời đồn đãi nhơ nhớp.

Người ta bảo rằng đó là tòa dinh thự dâm lạc được dùng làm chốn tiếp khách sa hoa, bày tiệc rượu thịt của thương hội. Kẻ khác lại nói, chẳng qua là nơi tiểu thư thương hội hoan lạc cùng những cô gái nàng mua về. Lại có kẻ thêu dệt rằng, cả những trai bao quán trà lẫn kỹ nữ kịch Kabuki cũng bị đưa vào, ngày đêm chỉ toàn cảnh loạn lạc dâm cuồng. Trong khi dân đen còn đang thở than đói khổ, nàng lại vung tiền bạc như nước, hai bên là những mỹ nam hầu hạ, vừa cười cợt nhìn thiếu niên cùng kỹ nữ giao hoan thú tính, nhấm nháp rượu Nam Man như một món khai vị...

 

Số tiền khổng lồ tung ra trong những cuộc mua bán, sự phất lên nhanh chóng khó tin của thương hội Tachibana những năm gần đây, nhan sắc và tài trí của vị tiểu thư, những giai thoại ghê gớm cùng ái tình mà các công tử dành cho nàng, cùng những hành vi kỳ dị nửa tao nhã nửa ngông cuồng mà nàng đôi khi biểu hiện... tất cả góp phần khiến lời đồn lan xa. Dân thường chẳng biết gì, chỉ coi như trò tiêu khiển, vừa bàn vừa cười, tưởng tượng một đóa hoa trên núi cao đang phóng đãng. Kẻ quen biết nàng thì chỉ khẽ chau mày trước những chuyện bẩn thỉu đó. Và rồi... một số ít kẻ sành sỏi thì chỉ lạnh lùng cười khẩy trước sự hạ tiện của những lời đồn.

Rằng cái dinh thự kia... đâu chỉ là trò trẻ con dễ thương như vậy.

「Haa…」

Trước cổng chính của『Toraikan』, tòa dinh thự bị đồn đại trong những lời thì thầm của dân chúng, thiếu nữ Karutsugu Inaba, một trong số ít người sành sỏi ấy, buông một tiếng thở dài đầy cảm thán. Hướng về đâu ư? Chính là khung cảnh trước mắt nàng.

Một màn ẩn hành tuyệt diệu, nàng nhận ra. Dòng linh khí kỳ lạ cuộn xoáy trong dinh thự trên núi đã hoàn toàn che giấu sự tồn tại của một nghi thức. Trừ phi một trừ yêu sư chuyên nghiệp đứng ngay trước cổng, chăm chú quan sát và nhận thức rõ ràng, nếu không, tuyệt đối không thể phát hiện ra dị biến đang diễn ra bên trong. Chỉ điều đó thôi đã là một kỳ tích đáng kinh ngạc.

Và điều còn khiến nàng kinh ngạc hơn cả là nghi thức bị che giấu ấy, một cấm thuật, hay đúng hơn, là sự kết hợp của hai cấm thuật.

「Hai loại nghi thức bị liệt vào danh sách cấm thuật được tổng hợp lại… Thật không thể tin nổi. Làm ngay tức thì sao?」

Nghi thức thao túng vận mệnh, với đặc tính của nó, có thể được dùng để lật đổ cả một thể chế. Vì thế, không ít nghi thức như vậy đã bị liệt vào cấm thuật và bị thiêu hủy trong dân chúng. Ngay lúc này, hai nghi thức như thế đang được kích hoạt trong dinh thự, hòa quyện để tạo thành một nghi thức duy nhất. Có thể xem như một thuật thức mới cũng không sai.

Đáng sợ thay… người đã sáng tạo ra thứ ấy, tiểu thư Onizuki. Cái danh quỷ tài mà thế gian gán cho e rằng vẫn còn quá khiêm nhường. Nàng ta chẳng biết từ bao giờ xuất hiện cùng hakucho, hùng hổ đầy tự tin. Lời chú ngữ thốt ra trong nghi thức kia, tuyệt nhiên chẳng phải kết quả của nghiên cứu lâu dài, mà như thể mới chợt nghĩ ra hôm qua hôm nay rồi chắp vá gấp gáp mà thành, vậy mà lại vận hành trơn tru. Trong quá trình ấy, vật liệu nàng ta dùng để nghiền nát chính là『Mayoiga』, vốn được xem như bảo vật của các gia tộc trừ yêu bình thường. Ấy vậy mà nàng ta lại hờ hững đem ra hủy đi không chút tiếc nuối. Cái khí chất ấy, cái sự khác biệt về tầm vóc và của cải, khiến kẻ khác chỉ còn biết lặng người.

Hơn hết, cái thuật thức điên rồ ấy, dù trải qua bao nhiêu manh mối hỗn tạp, vẫn vận hành hoàn hảo, chẳng hề có sai sót hay bạo phát… đến tận bây giờ.

「Quái vật…」

Tiểu thư anh đào ấy quả thực mang đến một thứ hiện diện áp đảo, đến giờ nghĩ lại vẫn khiến toàn thân nàng rùng mình. Nếu không có cậu thiếu niên điều khiển thức thần đứng bên cạnh, hướng dẫn nàng tiếp quản và duy trì nghi thức, có lẽ nàng đã bất tỉnh hay thậm chí mất mặt đến độ vãi ra ngay tại chỗ. Thậm chí, vì quá sợ hãi, nàng đã vô thức nắm lấy tay cậu ta. Một bàn tay trắng trẻo, mềm mại. Nghĩ lại, nàng bất giác mỉm cười. Nụ cười đáp lại của cậu, dù có chút gượng gạo, vẫn khiến nàng mê mẩn.

…Khụ. Lạc đề rồi. Thật đáng xấu hổ cho một trừ yêu sư như nàng. Luôn giữ bình tĩnh, tỉnh táo, đó là phẩm chất không thể thiếu khi đối mặt với yêu ma quỷ quái ngoài vòng lý lẽ. Nàng không được phép quên điều đó.

『Này này, cô bé khỉ kia? Lấy cho ta chai rượu mới trong kho đi nào? Sắp cạn rồi đó~』

『Tiện thể mang ít đồ nhắm ra nữa nhé? Ừm… cái gì ngọt ngọt thì hợp nhỉ?』

「……」

Đúng thế, dù cho căn chòi gác trước đại môn đã bị bọn quái vật chiếm dụng biến thành nơi sai vặt… khoan đã.

「Đợi đã, sao ở đây lại có mấy thứ này?」

『Maaau lên, rượu dâu~?』

『Cả đồ nhắm nữa chứ?』

「V-vâng ạ!!」

Cuối cùng, trước mệnh lệnh dồn dập đầy áp lực, nàng tiểu thư nhà Karatsugu đành hốt hoảng cuống cuồng chạy đi thực hiện.

(Sao ở đây lại có đám quái vật này chứ…?)

Chúng là gì, nàng không rõ. Nhưng rõ ràng, chúng là những yêu quái nguy hiểm. Ít nhất cũng là hung yêu. Nàng chẳng có cơ hội nào để chống lại. Báo động ư? Có lẽ nàng sẽ bị xé thành từng mảnh trước khi kịp làm gì. Hơn nữa, cả ái nữ nhà Tachibana lẫn tiểu thư nhà Onizuki đều đã chứng kiến đám yêu quái này mà chẳng làm gì. Một mình nàng thì làm được gì chứ?

(Bạch Nhược Hoàn-sama… xin hãy cứu thiếp…!!)

Thiếu nữ nhỏ bé nhà trừ yêu chỉ còn biết thầm gọi tên người trong mộng bằng tiếng nức nở cầu khẩn…

『Fufufufu… Giờ thì, tiếp theo chúng ta nên đặt cược thế nào đây? Còn ngươi thì sao?』

Sau khi dõi mắt đầy hứng thú vào tấm lưng Inaba, câu hỏi mềm oặt, dính nhớp, rít ràng như rắn, đầy khêu gợi vang lên. Hướng đến đối thủ ngồi đối diện bên kia chiếc bàn bừa bộn, Hắc Hồ.

Gian phòng chòi gác giờ đã chẳng còn ra dáng chòi gác. Trên bàn ngổn ngang chén rượu, đồ nhắm, xúc xắc, hanafuda, cờ vây, quân cờ, sugoroku… toàn là những pháp cụ mô phỏng. Trên sàn vương vãi núi chai rượu lăn lóc cùng đồ ăn thừa, lại thêm đủ loại pháp cụ, đồ lặt vặt, y phục. Hơi men nồng nặc đến mức kẻ tửu lượng kém chỉ hít thôi cũng ngất xỉu. Nói là một căn phòng bừa bộn cũng không ngoa. Sự xuất hiện của Xà Thần và Hắc Hồ, với vẻ đẹp mê hoặc, lại trở nên lạc lõng trong không gian ma quái này.

Trong chốn ma quái hỗn loạn ấy, hồ ly vừa rắc muối lên thịt khô nhấm nháp cùng rượu, vừa liếm đôi môi tô son đỏ, thong thả mở miệng.

『Phù… Được thôi. Tính ra là nửa thắng, còn lại là hòa. Kết thúc, lần tới thì sao?』

Đó là dự đoán về kết cục của vòng tuần hoàn lần này. Một dự đoán mới nhất trong chuỗi hơn tám mươi lần dự đoán trước đó.

『Ồ, ngươi đánh giá cao ngoài dự liệu đấy nhỉ?』

『Lặp lại ngần ấy lần, hẳn nhiên phải thế thôi. Phàm tục thì đâu thể cầm cự lâu đến thế. Còn ngươi thì sao?』

『Hòa, không còn gì. Kết thúc… muốn nói thế lắm, nhưng mà…』

Hắc Hồ đưa ra dự đoán an toàn, con rắn thở dài, không nói hết mong muốn của mình mà thè lưỡi mảnh vào bình rượu, liếm lấy thứ rượu cặn một cách tham lam. Dường như ngay cả Xà Thần này cũng khó tin rằng mọi chuyện sẽ kết thúc tại đây.

『Không, ta nghĩ cũng coi như trúng phóc rồi đấy chứ. Con nhóc đó cũng có chỗ đáng xem mà』

Trong tâm trí con rắn hiện lên hình ảnh thiếu nữ phù thủy đáng yêu. Cảnh tượng của phù thủy Nam Man đầy tai họa… theo một cách nào đó, thật khiến người ta hoài niệm.

『Quả thực, con bé trừ yêu sư kia sợ hãi trước tiểu thư nhà Onizuki, nhưng từ góc nhìn của bọn ta thì trái lại, kẻ bên kia mới đáng kinh ngạc… Lại còn thực hiện một nghi thức cổ xưa đến thế.』

Nghi thức ấy còn cổ hơn cả thời kỳ Tứ Hung, một truyền thuyết đã bị lãng quên quá nửa. Nghi thức khai sinh ngụy thần. Thảo nào lại bỏ tiền mua đổ cái dinh thự cũ đổ nát của Yakushiji.Kết hợp với nghi thức từ quê hương của nàng ta, tạo thành một nghi thức thần thánh lai tạp. Nếu tính cả tiểu thư anh đào, thì thực chất là nghi lễ tứ trùng. Chắc hẳn đã cân nhắc kỹ lưỡng về sự dung hợp, nhưng dẫu vậy cũng chẳng phải chuyện thường tình. Thế mà vẫn thản nhiên đặt chân vào ma vực nơi nhiều dị tượng đan xen, nhập cuộc tranh đoạt… quả thực phi thường. Là con người mà lại khiến người ta tiếc nuối.

『Nhóc con đó mồm miệng cũng lanh lợi lắm, nếu nhân vật chính xuất hiện và nhanh chóng thu phục hết mọi chuyện thì ta mừng lắm… nhưng mà…』

Dù vậy, việc nghi thức trở nên rối rắm đến mức này vốn đã bất thường. Khi vầng trăng tròn của『Chân Khắc』đang đến gần, thời khắc dần lên cao, chứng tỏ lúc phá kén đã kề cận, song liệu có phải ngay lần này hay chưa… Con rắn vừa vuốt má vừa chìm trong nghĩ ngợi. Quan sát dòng chảy, phán đoán chuyển biến.

『Ừm…… tạm thời quan sát đã nhỉ?Để chưa trọn, dời sang lần kế tiếp thôi?』

Ả dứt khoát quyết định nội dung canh bạc. Hồ ly gật đầu, lập giao ước. Rồi cả hai cùng hướng mắt về phía kia.

『Giờ thì, còn Oni ngươi định thế nào? Hay lần này bỏ qua?』

『Hử?U… ứ… gaaa!?』

Ánh mắt hồ ly nhìn sang chính là Bích Quỷ. Một bình rượu nhất thăng, không, nhị thăng… sai rồi. Tam thăng. Bình rượu Phù Tang đặc chế, nổi danh là Sát Quỷ. Ả oni mặt đỏ gay vừa ngáy ngủ vừa nốc cạn sạch, nay mới chịu mở mắt. Nhân tiện phải nói rằng ả trần như nhộng.

Cũng dễ hiểu thôi. Suốt những ván cược đã qua, ả đều thua sạch, rút đến đồng cuối cùng, cả pháp cụ lẫn y phục, từ áo quần đến đồ lót, tất thảy tiêu tan, thân bại danh liệt. Một thân một mình, trần truồng trắng tay. Giờ đây còn có gì để mất nữa? Thảm hại đến mức ấy chính là Akagami Aodoji ấy. Chẳng còn gì đáng sợ cả. Mà thật ra còn sợ gì được nữa?

『Ừm… chờ đã… ọe!?』

『Bẩn thỉu quá』

『Đã không chịu nổi thì đừng uống làm gì』

Danh xưng "Sát Quỷ" đâu phải hữu danh vô thực. Thứ rượu dùng linh thủy, nửa như pháp cụ ấy, ngay cả loài Oni cũng phản ứng dữ dội khi uống quá độ, huống chi ả Bích Quỷ này nốc liền dăm ba bình cực đại thì ra nông nỗi thế cũng phải. Aodoji phun xối xả thành dòng, rắn và hồ ly đều phải nhăn mặt, bịt mũi.

『Aah, nôn cho khoan khoái quá đi ta?』

Nôn tới nôn lui, nôn sạch sẽ, thậm chí phun cả đờm như thể vứt bỏ vẻ đẹp của mình, Bích Quỷ ợ ra một hơi rượu nồng nặc, cuối cùng cũng trở lại bình thường. Như thể đùa cợt, ả kẹp cổ bình rượu vào khe ngực đầy đặn của mình, lắc lư. Thứ chất nôn lẫn nước dãi chảy xuống khe ngực, tạo nên một cảnh tượng tục tĩu. Xà tHẦN nhún vai trước hành vi đó, còn Hắc Hồ giữ vẻ mặt điềm tĩnh, bỏ qua.

『……Vậy thì, thế nào?』

『Còn phải hỏi sao? Đã rõ như ban ngày rồi!』

『Lại cược hết à? Thật là thích những trò điên rồ nhỉ?』

Ba kẻ quái vật, mỗi lần đều đoán định kết cục nghi lễ đang xoáy loạn trong phủ. Như khi nãy, Hắc Hồ đoán, "Chẵn・sót hơn nữa・mãn kỳ・để lần sau". Nghĩa là số người sống sót nhiều hơn nửa, chu kỳ tiếp tục đến ngày cuối cùng của trăng tròn, nghi lễ lại tái diễn.

Còn "mãn mãn" mà Oni cược, tức là toàn vẹn hoàn thành, tất cả đều sống sót, nghi lễ đi đến đoạn kết, trọn vẹn kết thúc ở ngày trăng rằm cuối cùng. Từ lần đầu tiên đến giờ, ả luôn đặt cùng một cửa, để rồi ra nông nỗi này.

『…Nhân tiện, lần tới ngươi định cược gì? Đã trắng tay rồi còn đâu?』

『Hay là cái sừng kia? Trái phải, cược được hai lần đấy?』

Câu hỏi khách khí nhưng đầy khinh miệt của Hồ Ly, ngay lập tức được rắn tiếp lời thẳng thừng. Dẫu sao cũng chẳng còn gì. Đến độ vừa rồi còn lấy cả lông ở dưới hạ bộ ra đặt. Lông Oni vốn quý, lại từ chỗ nhạy cảm, quả thực có giá trị, nhưng cạo ngay trước mặt thì thật sự khiến người ta muốn ngăn lại.

『Ừm… thế này thì sao?』

Suy nghĩ. Lóe lên. Há miệng. Đưa ngón tay vào, rồi 「rắc」. Một chiếc răng sắc nhọn, trắng tinh, không tì vết bị nhổ ra, máu đen của Oni văng tung tóe. Chiếc răng trắng lăn lóc trên bàn, tạo nên những vết đỏ. Răng của Oni. Cả rắn và Hắc Hồ đều nhìn xuống.

Răng của Oni… toàn thân Oni đều là vật liệu quý giá. Chiếc răng vừa nhổ, còn tươi, đủ để trở thành vật cược.

『…Thêm độ hai chiếc nữa thì vừa vặn đấy nhỉ? Ngươi có đến ba mươi hai chiếc cơ mà?』

『Đây』

『Trời…』

Nhanh như chớp, 「rắc rắc」, thêm hai chiếc răng được ném ra như ném tiền. Hắc Hồ sững sờ, lấy quạt che miệng.

『Có cần thiết đến thế không?Đúng là hứng thú bệnh hoạn mà』

『Lần sau nhớ lấy móng ấy nhé. Cái răng này ám mùi rượu kinh quá.』

『Được thôi♪』

Cả ba cùng nhìn xuống tờ giấy. Tờ giấy magoroku, một pháp cụ ngẫu hứng được chế tác để tương ứng với nghi thức ngẫu hứng. Các quân cờ vây tự di chuyển trên giấy. Chữ viết hiện lên rồi biến mất, lại hiện lên. Văn bản thay đổi liên tục, những hình vẽ nguệch ngoạc cũng chuyển động đầy thích thú.

『……Xem chừng lần này cũng lại phải dời sang lượt kế rồi nhỉ? Đã gần tròn trăm rồi… cơ hội chẳng còn bao nhiêu』

『Oni kia, nếu lần sau muốn cược thì chuẩn bị móng đi』

『Oi oi, cố lên đi chứ?』

Trước lời cảnh báo của hai kẻ kia, con quỷ bắt đầu bóc móng tay. Nhìn cảnh đó, rắn và hắc hồ trao đổi ánh mắt nghi hoặc. Thật kỳ lạ, bị thất bại liên tục như vậy mà vẫn còn tâm trí để chơi tiếp. Một Oni bình thường hẳn đã nổi cơn tam bành, lật bàn, xông vào dinh thự quậy phá mới phải.

『Kekeke. Sao thế? Nhìn ta như bồ câu trúng đạn thế à?』

Bích Quỷ liếc qua đám bạn đồng hội đồng thuyền, cười khẩy. Và tự mãn, phổng mũi đầy kiêu ngạo.

Ả thỏa mãn vì biết mình hiểu rõ nhất.

『Bỏ cuộc là thua ngay đấy? Cứ xem cho đến chu kỳ cuối đi… Cặp mắt ta chưa bao giờ lầm lẫn đâu?』

Vừa búng mấy chiếc móng mới bóc như búng đồng xu, ả Oni nhìn chằm chằm, tuyên bố đầy ngạo mạn…

『Đừng có mà nhìn trộm, quỷ cái』

-

Đây là một cơn ác mộng. Cơn ác mộng kéo dài mãi mãi. Rốt cuộc đã lặp lại bao nhiêu lần rồi? Vô tận, không giới hạn, một vòng luân hồi bất tận.

Mổ bụng, cắt cổ, chém đầu, gieo mình xuống. Thế rồi mọi thứ lại quay về điểm khởi đầu. Lại phải làm lại từ đầu. Sai lầm mãi không ngừng. Mãi mãi chậm trễ. Chồng chất núi hy sinh. Chồng chất mãi núi thi thể của mọi người.

Dẫu thế cũng không được phép trốn chạy. Không được phép buông xuôi. Không được phép thỏa hiệp. Không được phép chọn con đường dễ dãi. Lẽ nào lại được phép?

Đúng vậy, chỉ có thể gọi là thảm kịch. Cùng nhau vây một người đánh đập, con gái lấy mẹ làm vật hiến tế, mẹ lấy con gái làm vật hiến tế, đâm chém tàn nhẫn người chị mà họ từng kính trọng, treo cổ đứa em út lén lút vượt mặt. Kéo tóc nhau, chửi rủa nhau, thù hận nhau, bám víu vào nhau, cuối cùng là xẻ thịt nhau, lôi nội tạng ra, rồi thậm chí nấu nướng để làm vật tế lễ.

Và rồi khi mọi thứ trở nên không thể cứu vãn, tôi áp đảo tất cả, sỉ nhục, bị kêu gào đòi hỏi, trốn tránh. Hòa lẫn vào nhau đến mức chẳng còn phân biệt được ai là ai để kết thúc. Quên đi tất cả, bước sang vòng lặp tiếp theo, bị mọi người giam cầm, lần lượt bị đè lên, nghi thức báng bổ thất bại, rồi lại sang vòng tiếp theo.

Tôi cải thiện, trò chuyện, xin lỗi lẫn nhau, cùng hợp sức, được hỗ trợ hết mình, cố gắng, nhưng chính tôi không chịu nổi và sụp đổ. Ở vòng tiếp theo, lại đè lên mọi người, an ủi và được an ủi, rồi buông xuôi để trôi qua vòng tiếp theo.

Ta dỗ dành những người đang điên loạn, bình tĩnh lại rồi chết đi. Bị khẩn cầu, hối lỗi, rồi lại chết. Từ chối những đề xuất trong tiếng khóc nức nở, thất bại, bắt đầu lại vòng mới, rồi lại sai lầm. An ủi người bệnh hoạn, rồi lại chết.

Tôi thử. Thử. Thử. Sai lầm. Sai lầm. Sai lầm. Chịu đựng. Chịu đựng. Chịu đựng. Xâm phạm. Xâm phạm. Xâm phạm. Bị xâm phạm. Bị xâm phạm. Bị xâm phạm. Giết. Giết. Giết. Bị giết. Bị giết. Bị giết. Tự sát. Tự sát. Tự sát.

Lặp lại. Lặp lại. Lặp lại. Thất bại, thất bại, thất bại, thất bại… Rồi từ khi nào, tất cả những người ngoài tôi bắt đầu liên kết thành một, không giải thích gì với tôi nữa, dẫn dắt tôi đến một câu trả lời duy nhất, rõ ràng, được khẳng định. Vì một người duy nhất, tất cả những người còn lại chỉ là bệ đỡ. Vì niềm tin, những vật tế lễ cùng nhau dâng lên.

Tôi chống cự. Chống cự. Chống cự. Sang vòng lặp tiếp theo. Vòng lặp tiếp theo. Vòng lặp tiếp theo. Mỗi lần như thế, họ lại có thêm đối sách, từng lối thoát, từng đầu mối trong một tháng hoạt động bị chặn lại từng cái một. Không ai dạy tôi gì cả. Kẻ nói điều không cần thiết bị bịt miệng. Trật tự trên dưới được áp đặt. Phục vụ là lẽ đương nhiên, chà đạp là điều bình thường, lễ phép không phải là điều cần làm. Đồng cảm không phải là điều cần có. Một lỗi lầm nhỏ cũng đủ để bị đá văng đi như một nghĩa vụ.

Quyền lực tuyệt đối còn hơn cả chế độ quân chủ chuyên chế, nam tôn nữ ti vẫn còn là đáng yêu. Nhét đầy định kiến vào cái đầu trắng tinh chưa biết gì, cuối cùng nghi lễ… lại thất bại.

Lề mề, lề mề, lề mề… Kể từ đó đã sai lầm bao nhiêu lần? Đôi khi vì sự phản bội của ai đó, đôi khi tự mình phá hỏng, nghi thức đã được chuẩn bị hoàn hảo vẫn cứ thất bại liên tục. Vòng xoáy bi kịch, hài kịch, thảm kịch kéo dài vô tận… nhưng không thực sự là vô hạn.

Vô hạn là không thể. Thứ có khởi đầu ắt phải có kết thúc. Vấn đề là, cái kết thúc được định sẵn không phải điều tôi mong muốn. Họ chấp nhận điều đó, nhưng nếu vậy, ngay từ đầu đã không cần đến nỗi khổ vô tận này, thế thì chẳng phải quay lại điểm ban đầu sao…

A, xin hãy làm ơn. Vậy thì ai đó hãy nói cho tôi biết. Cách nào để thoát khỏi tầng tầng lớp lớp của cơ chế này. Tôi rốt cuộc phải làm sao…

「Rốt cuộc, ngài muốn tôi dạy điều gì đây?」

「Hử…?」

Tựa như đã ngủ triền miên vô tận, lại như chỉ trong chớp mắt, tầm nhìn lẫn suy nghĩ đều mờ ảo. Một mùi hương ngọt ngào khẽ khàng quấn lấy khứu giác, tôi mới chậm rãi nhận ra gương mặt mình đang vùi vào thứ mềm mại phía sau lớp vải mỏng.

Trên lớp lụa tơ mỏng trong suốt tinh xảo kia, nước dãi đã thấm ướt nhẹp. Tấm áo ngủ kiểu Nam Man bị vết ố loang lổ làm hỏng cả, thứ mùi khó chịu đặc trưng của nước dãi… bất giác khiến tôi nhăn mặt vì chính hành vi của mình. Nhăn mặt, rồi ngẩng lên, lập tức bàn tay cô ấy đặt lên đỉnh đầu. Dõi theo cánh tay mảnh mai đến quá mức, ánh nhìn cuối cùng chạm đến cô.

「……Sao không gọi ta dậy? Nhầy nhụa cả rồi kìa.」

「Ngài ngủ ngon đáng yêu đến thế, làm sao tôi nỡ chứ」

Lời trách móc đầy khó chịu của tôi, cô ấy chỉ mỉm cười khẽ khàng như chim sơn ca hót để đáp lại. Tôi thấy bực mình. Cách hành xử chẳng biết giữ phận, chẳng giữ vai trò kia thật khó chấp nhận. Thế nên tôi muốn trêu chọc lại.

「Kya♪ Trời ạ…… thật là một người khiến ta khó xử」

「Ta đáng yêu lắm chứ? Vậy thì, hãy chiều chuộng ta đi nào?」

Cố tình úp mặt vào tấm áo ngủ dính đầy nước dãi, tôi tận hưởng đến cùng cảm giác ngọt ngào, mềm mại ẩn dưới lớp vải, ép sát lên da mặt.

「Thật là…… chẳng còn cách nào khác nhỉ?」

Giả vờ như có chút giận dỗi, nhưng tôi biết cô sẽ ngay lập tức vui vẻ trở lại. Đôi tay vòng chặt lấy cổ tôi, giữ không cho thoát, ép sát vào, còn tôi cũng đáp lại bằng cách cọ vào thêm. Thân hình cô ấy khẽ cựa mình như bị nhột, bật cười khe khẽ, vừa vỗ về vừa thì thầm 「ngoan nào, ngoan nào」. Thứ ấm áp dịu dàng đến vô hạn ấy khiến tôi như tan chảy trong vũng bùn ngọt mềm của sự đáng yêu.

「Ưm…… haa…hay là ngủ thêm một giấc nữa nhỉ?」

「Cũng là một ý hay. Xin cứ tự nhiên, tôi sẽ ở bên ngài đến khi ngài hài lòng.」

Bị sự dễ chịu vây lấy, tôi nghĩ đến cám dỗ của giấc ngủ lần thứ hai, liền nhận được câu đáp thuận tình. Mái tóc xoăn màu mật ong khẽ lay động, cô ấy, thủ lĩnh nữ hầu, khẽ mỉm cười, vừa vỗ về vừa ôm lấy đầu chủ nhân trong vòng tay.

「……」

Tôi tựa vào cơn mơ màng, biến cô ấy thành chiếc gối ôm, kéo cô vào trong hơi nóng của chăn nệm, rồi phó mặc mọi thứ. Như mọi lần, theo đúng điều cô đã dạy, tôi trốn chạy vào con đường dễ dãi. Bởi đó là nghĩa vụ của một kẻ mang danh 「danna」.

「Nào, haa… nào, xin mời ạ. Hãy để tôi cưng chiều ngài, cưng chiều, cưng chiều…」

Giọng nói ngọt ngào, quyến rũ như kẹo đường khiến tôi giờ đây chỉ muốn buông mình theo. Như thể sự dịu dàng ấy đang ra lệnh tôi ngủ thêm một giấc để quên đi cơn ác mộng vừa rồi. Ý chí của tôi dần tan chảy.

Trong sự bạo ngược của cơn buồn ngủ, tôi dần quên lãng…

「……Đau đầu quá」

「Fufufu, cũng chẳng còn cách nào khác đâu. Ngài đã ngủ nhiều đến thế cơ mà」

「Vậy thì đáng lẽ cô nên gọi ta dậy chứ?」

「Bởi vì trông ngài đáng yêu quá đó thôi」

「À, ra là thế」

Lần tỉnh lại thứ hai, giờ đã qua giữa trưa, chạm đến buổi chiều tà. Giấc ngủ nếu quá độ, chắc chắn sẽ lộ nanh vuốt. Đầu đau nhức không chịu nổi. Rõ ràng nguyên nhân là do ngủ quá nhiều, thế nhưng chính cơn đau đầu lại khiến việc ngồi dậy thêm phần khổ sở. Tôi chỉ biết lười nhác gục xuống trong lòng cô ấy, để cô cho gối đầu lên đùi, vẫn chùm chăn trong buồng ngủ. Mọi chuyện đều chứng minh, hễ chọn đường dễ dãi thì sẽ phải chịu báo ứng.

「Thầy thuốc bảo rằng do các mạch máu trong đầu giãn ra. …Thuốc đây ạ. Hy vọng nó sẽ giúp ngài đỡ hơn chút.」

「Ừm……」

Tôi ngậm viên thuốc được đưa tới. Khi tôi đòi bình nước, cô gái với mái tóc màu mật ong nâng bình lên. Và rồi… tôi ngậm lấy miệng bình.

「Ục, ực……」

Tôi nuốt từng ngụm, để nước đọng lại trong miệng. Tích tụ. Rồi tôi vươn tay, nhẹ nhàng chỉnh lại tư thế, cố ý nghiêng đầu một cách tinh nghịch. Đôi môi hồng nhạt tiến lại gần…

「Ưm」

「Hamu…… nn, nn……♪」

Việc truyền nước bằng miệng diễn ra như thường lệ. Tôi đón lấy cơ thể mảnh khảnh đang áp sát, đầu tôi lại được ôm lấy, như bị ép, nước trong miệng cô ấy chảy vào. Lưỡi cô ấy đẩy viên thuốc vào, và tôi bình thản đón nhận. Nuốt ực, tôi để dòng nước đặc sệt trôi qua cổ họng. Dù đã nuốt xong, hai đôi môi vẫn dính chặt lấy nhau…

「Nnchuu… mmm… nn… pwaa. Ufufu. Ngài đã uống thuốc ngoan ngoãn rồi nhé? Giỏi lắm, giỏi lắm♪」

Hôn nhau đến mức gần như ngạt thở, lưỡi quấn quýt, cuối cùng khi tách ra, vài sợi chỉ bạc kéo dài giữa đôi môi. Cô ấy nói với vẻ bất cần, hơi thở gấp gáp, khuôn mặt ửng hồng.

「Thật ra, tự ta uống cũng được mà?」

「Ngài không nên tước đi công việc của người khác chứ? Làm vậy thì mọi người sẽ phải lưu lạc mất. Không phải cái gì mình làm được thì đều nên tự làm đâu!」

「Công việc, hử…」

Vẫn còn phảng phất dư âm hưng phấn, thiếu nữ da trắng ấy kiêu hãnh ngẩng cao gương mặt vốn dĩ đã thanh tú, mạnh mẽ tuyên bố. Tôi nhẩm lại lời cô, đưa tay vuốt tóc, rồi tùy tiện đùa bỡn. Những lọn tóc xoăn mật ong được quấn vòng quanh ngón tay tôi.

「Fufu… nhột quá đi… Ngài thích chơi đùa với tóc như vậy sao?」

「Ta thấy cảm giác chạm rất dễ chịu. Cô ghét sao?」

「Sao có thể! Nếu tôi ghét, hẳn đã chẳng tự mình để tóc vướng vào tay ngài rồi chứ?」

Đôi tay mảnh khảnh vẫn vòng quanh cổ, lần này trượt xuống bụng dưới, ve vuốt. Như thể trả đũa việc tóc bị trêu chọc, cô ấy lại bắt đầu đùa bỡn. Tôi vô thức nhấc hông, khẽ run, đưa mắt nhìn cô. Gương mặt vô tư, chỉ có khóe môi nhếch lên nụ cười tinh nghịch. Thật chẳng còn gì để nói, đúng là cô nàng hư hỏng.

「Có nữ hầu nào lại đem chủ nhân mình ra làm trò đùa sao?」

「Đây chứ đâu, có một cô gái hư ngay đây này. Ngài có muốn dạy dỗ không? …Nhân tiện, còn mấy cô gái hư khác đang rình mò kìa.」

Rồi tôi và cô nữ hầu thủ lĩnh cùng nhìn về khe hở trên cửa kéo. Có tiếng động hoảng hốt. Những tiếng thì thầm, dù vậy, vẫn đủ lớn. Quan trọng hơn, sự hiện diện của họ không thể che giấu.

「Nào nào, đừng trốn nữa. Mau vào đây. Vô lễ với danna-sama là không được đâu?」

Một tiếng cạch. Rồi một cô bé rụt rè thò đầu ra. Gương mặt ấy có chút u ám, nhưng quen thuộc. Nhớ rồi, chắc chắn là……

「…Uta, phải không\??」

「……! V-vâng! Là Uta ạ!!」

Khi tôi gọi đúng tên, gương mặt thường thiếu biểu cảm của cô bé bỗng nở nụ cười rạng rỡ, chẳng hiểu sao lại vui đến thế. Nở nụ cười, rồi cô bé liếc nhìn thủ lĩnh nữ hầu, như ngại ngùng. Nữ hầu mỉm cười đầy ý tứ, ra hiệu bằng tay. Như trút được gánh nặng, Uta tiến tới.

Cũng như thủ lĩnh nữ hầu, Uta mặc áo ngủ kiểu Nam man, nhưng khác họa tiết. Chiếc áo may bằng vải ánh xanh lấp lánh theo từng chuyển động. Đặc biệt, phần ngực được đính chỉ bạc, nổi bật hơn trên đường cong nhẹ nhàng, phản chiếu ánh sáng, thu hút ánh nhìn. Nhận ra ánh mắt tôi, cô bé nở nụ cười vui vẻ.

「Nào, các cô gái khác cũng ra đi. Đến ngó trộm danna-sama mà ăn mặc luộm thuộm thì không được đâu nhé?」

Nghe lời nữ hầu trưởng, mấy người còn lén nhìn cũng đành chịu thua. Trước tiên, xuất hiện một cô bé có khuôn mặt tươi sáng, hoạt bát hơn, rất giống Uta. Trên người cũng mặc áo ngủ Nam Man.

Rồi Yuu, San, Kanade, Shizuku, Wa, từng gương mặt còn vương nét ngây thơ lần lượt lộ diện, độ chục người. Ai nấy đều khoác áo ngủ Nam Man với sắc vải khác nhau, cách may khác nhau, họa tiết thêu khác nhau, có kẻ còn mặc dạng hở rốn để chống lại oi bức mùa hạ.

「Ehehe……」

「Xem này, xem này, danna-sama!」

「Thế nào? Trông trưởng thành chưa ạ?」

「Lả lướt ghê chưa♪」

Họ đứng thành hàng, như thể để tôi so sánh, nhìn về phía tôi. Có người vui vẻ, có người phấn khởi, có người vô tư, có người tự hào, có người ngại ngùng, có người đầy kỳ vọng, đủ mọi sắc thái. Nhưng không một ai mang cảm xúc tiêu cực. Cùng với những bộ trang phục rực rỡ, họ thực sự như những đóa hoa tỏa sáng. Đúng là trăm hoa đua nở.

Núi mỹ vị được bày biện trước mắt…

「……」

「…Danna-sama?」

「……」

「……Mou! Danna-sama!」

Tôi im lặng, liền bị nữ hầu đứng đầu lay người kèm lời trách mắng. Tôi giật mình tỉnh lại. Cô ấy tiếp tục nói.

「Xin ngài hãy nói vài lời cảm tưởng đi. Mọi người đã cất tiểu thưn bị để cho ngài xem mà」

「À, ừm… ừ」

Đáp lại lời thủ lĩnh nữ hầu một nhịp trễ, tôi nhìn lại những người đang đứng xếp hàng như để trưng bày. Từ phải sang trái, từ trái sang phải, tôi ngắm nhìn từng người.

「……Đáng yêu đấy chứ? Rất hợp với mọi người đó」

「Không phải là xinh đẹp và trưởng thành sao?」

Lời nhận xét của tôi bị Fumi phản bác sắc bén. Cũng đúng thôi. Trẻ con vốn chẳng thích bị đối xử như trẻ con.

「Ta lỡ lời rồi. Ta xin lỗi. Nhưng không phải là nói dối đâu nhé? Đáng yêu, xinh đẹp và nét trưởng thành có thể tồn tại cùng nhau mà」

Lời tôi nói khiến Fumi vẫn tỏ ra không hài lòng. Rõ ràng, cô bé nhìn về phía thủ lĩnh nữ hầu. Với vẻ mặt ngao ngán, cô gái tóc màu mật ong đang ôm tôi buông ra. Cảm giác lưu luyến làn da ấm áp dần xa, và để lấp đầy khoảng trống, một cơ thể nhỏ bé từ đối diện lao đến ôm lấy tôi. Ngồi lên đùi tôi, ôm chặt lấy tôi… là Uta.

「Ah! Ah!? Cướp rồi! Xảo trá!! Cướp mất rồi!!!」

「Danna-sama, nếu có lời biện hộ thì hãy chứng minh bằng hành động đi!」

「Đừng có lơ em!!」

Fumi la hét. Uta phớt lờ tiếng kêu của Fumi, chỉ đưa ra yêu cầu. Fumi lại gào lên thêm nữa, Uta vẫn mặc kệ mà áp sát người vào tôi. Chiếc áo ngủ mỏng manh, hở hang áp sát. Đến mức gần như vô nghĩa, tôi vẫn cảm nhận được rõ ràng đường nét và cảm giác của cơ thể qua lớp vải. Nhiệt độ cao đặc trưng của trẻ con.

「Em nữa! Em nữa!!」

Như sắp khóc, Fumi đẩy Uta ra và trèo lên đùi tôi. Tiếp đến là Yuu, rồi San cũng quấn quýt tới. Hết đứa này đến đứa kia, kéo, níu, bám, quấn lấy khắp bốn phương tám hướng. Đúng là kiểu 「bát phương mỹ nhân」 thật…… uwa!!?

「Nào, thêm lần gối đùi nữa nhé♪」

Bị mọi người chen lấn xô đẩy đến ngã ra, thủ lĩnh nữ hầu như đã chờ sẵn, đặt tôi lên cặp đùi mềm mại của cô ấy. Cô ấy nhìn xuống, mỉm cười, khiến tôi chẳng biết nói gì.

…Từ lần đầu đối mặt sau khi tỉnh dậy với chứng mất trí nhớ, tôi lúc nào cũng đi sau cô ấy một bước. Cứ như thể mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay cô vậy. Cô ấy có thể nhìn trước tương lai sao? Hay chỉ đơn giản là do chúng tôi từng thân thiết đến thế?

「Mọi người, yêu quý danna-sama thì tốt, nhưng đừng làm phiền ngài nhé?」

「Funnyu!」

「Unyu」

Là tiếng đáp hay tiếng rên của cặp song sinh cũng chẳng rõ. Ngã xuống cùng nhau, hai đứa chôn mặt vào bụng dưới tôi, ngước nhìn lên. Do nô đùa nên hơi thở dồn dập, mặt đỏ bừng.

「Fufufufu. Thật chẳng còn cách nào nhỉ」

Thủ lĩnh nữ hầu tỏ thái độ bất đắc dĩ trước phản ứng của đám nhóc, ra dáng chị cả tiếp lời.

「Từ Uta và Fumi trước. Mọi người hãy chờ đến lượt nhé? Còn ngài… phải chịu trách nhiệm vì đã đối xử như trẻ con chứ. Đó là độ lượng của một danna-sama mà, đúng không?」

「Hừm……」

Trước đề nghị của nữ hầu trưởng, tôi chỉ còn biết im lặng. Cặp song sinh ngước lên nhìn tôi, hai bên cọ má. Đôi má nóng bừng, đôi mắt long lanh, đầy yêu thương, cọ xát như muốn làm nũng.

「Ehehe, danna-sama…」

「Danna-sama… xin hãy lại cưng chiều chúng em như người lớn……」

Họ uốn éo, cọ sát, hơi thở nóng hổi. Phía sau, các cô gái khác ngồi bệt xuống, bồn chồn chờ đến lượt. Họ mong ngóng từng phút.

Nếu kéo dài quá, e là sẽ thành cãi nhau. Chậm trễ quá cũng không hay. Phải nhanh chóng xử lý cho xong.

「Đúng là nghịch ngợm…」

Tôi vỗ vỗ đầu lũ trẻ. Đáp lại, Uta mổ nhẹ, Fumi cắn yêu bằng hàm răng sữa. Bốn bàn tay, hai mươi ngón tay đan xen, quấn lấy tôi. Chúng dí mũi vào, ngây ngất. Kìm nén. Mong chờ. Như những chú cún con được lệnh phải chờ. Đôi mắt long lanh khơi gợi cảm giác muốn trêu chọc.

「……」

「Danna-sama」

「Ừ. Làm đi」

Rồi tôi ra lệnh, và cả hai đáp ứng. Được tôi đối xử như『người lớn』, hai đứa cũng hành xử như『người lớn』. Vừa hưởng thụ vừa đáp đền. Nhìn cặp song sinh say mê, những cô bé còn lại cùng nữ quan cũng nhìn bằng ánh mắt ấm áp. Đó là thứ được lặp lại ngày qua ngày, ở nơi này, với người này. Là『ân huệ』, hay là『phần thưởng』…  như tiền công vậy.

「……」

Một lát sau, tôi nắm lấy đầu hai đứa từ phía sau. Dùng móng cào nhẹ như hai đứa từng xin tôi khi được yêu chiều. Tôi làm cho thoả mãn. Vẫn chưa đủ. Vẫn chưa đủ. Nhưng phía sau còn nhiều người chờ. Không nên để chúng tham lam quá. Đáp ứng đòi hỏi đến đây là đủ.

「Nào, tới lượt tiếp theo」

「Puwa, ahh……!?」

「Au, không…!」

Bất chấp chúng vùng vằng, tôi kéo hai đứa ra khỏi tôi , nhường chỗ cho hai người kế tiếp với ánh mắt tràn ngập mong chờ. Họ bò bốn chân tiến tới. Không sao cả. Tôi vẫn còn sức. Theo đúng trình tự, máy móc, không tiếc nuối, yêu chiều bao lần cũng được.

Vì đó chính là nghĩa vụ của ta, với tư cách là 「danna」…

-

「Ngài vất vả rồi ạ. Danna-sama♪」

Được ôm ấp, được ghì vào ngực, được mớm nước, được dỗ dành. Ấy là sự an ủi cho công việc của tôi từ nữ hầu trưởng. Sau khi cưng chiều hết lượt mọi người, sai những nữ hầu lớn tuổi lo việc dọn dẹp, đưa bọn nhỏ về, cuối cùng mới đến được khoảng khắc yên bình này.

「……Đó cũng là một phần công việc thôi. Nếu chừng ấy có thể khiến mọi người vui vẻ thì ta không ngại」

Ngừng mớm nước, tôi cất lời. Quyền lợi đi kèm với nghĩa vụ. Công việc phải có thù lao. Vậy thì vì mọi người mà làm thế cũng chẳng thiệt gì. Tôi vốn không ghét nhìn thấy gương mặt hân hoan của bọn họ. Nhất là với công việc lần này… so với việc để lại dấu răng, vết bầm, dùng dây thừng, nến hay kim châm, thì thế này tốt hơn nhiều. Không cần khiến ai phải chịu đau.

「Ngược lại, ta chẳng hiểu vì sao phần thưởng lại phải là những thứ đó nữa?」

Phần thưởng mà với tôi thì chẳng vui chút nào, thế nhưng họ lại hạnh phúc vô cùng. Tôi không phủ nhận mong muốn của họ, nhưng đến giờ vẫn chẳng tài nào lý giải được.

「Có lẽ…… là một cách bù đắp nhỉ?」

「Bù đắp?」

「Fufufu」

Cô ấy che miệng, cười khúc khích, rồi tiếp tục nói.

「Mọi điều ngài ban cho đều là phần thưởng của bọn tôi. Mỗi một dấu vết đều có thể khiến chúng tôi nhớ lại. Khoảnh khắc tuyệt diệu cùng ngài…」

Nói rồi, cô ấy âu yếm vuốt ve những vết răng chồng chéo do mớm nước để lại. Cái thái độ như thể đang gợi nhớ lại ký ức về những ngày tháng được khắc sâu trên thân thể ấy khiến tôi soi chiếu lại chính mình.

「……Thế còn thân thể này của ta thì sao?」

Nhìn vô số dấu vết không chừa chỗ nào trên người mình, tôi đặt câu hỏi. Nhưng cô ấy lắc đầu dứt khoát phủ nhận.

「Xin ngài đừng nói đùa. Dấu tích của ái tình, chỉ người được yêu mới có trách nhiệm đón nhận thôi, danna-sama?」

Vì là chủ tớ, việc tớ kính trọng và yêu mến chủ là điều đương nhiên. Nhưng chủ yêu thương tớ, đó là hành vi trái với đạo lý, cô ấy nói. Lời chỉ trích lặp đi lặp lại của cô ấy.

「Dù thế…… so với vết sẹo nơi chiến trận thì chẳng phải dấu vết này dễ chịu hơn sao?」

Trên thân thể tôi là vô vàn vết thương tàn khốc. Nếu tất cả đều chỉ là thứ đáng ghét thì chẳng có chút cứu rỗi nào. So với những vết thương do ác ý, ít ra cái này còn có thể trân trọng. Nếu chỉ toàn ác ý, mỗi khi nhìn vào sẹo hẳn sẽ thấy u ám.

「Fufu. Vậy thì ngài hãy cưới một người vợ đi. Cùng nhau để lại dấu vết, và cùng nhau mang dấu vết ấy」

「Ở đâu mà có người như thế chứ? Hay là cô thì sao?」

「Ai biết được nhỉ…? Nếu ngài thấy cô độc quá thì xin hãy chờ đợi. Việc cưới vợ để sau. Tất cả là từ đó mà ra」

「Nghi thức, à……」

Tôi chợt nhớ ra và sắc mặt trầm xuống. Bao nhiêu lần tôi đã nghe về điều ấy rồi? Đó chính là ý nghĩa sự hiện diện của tôi nơi dinh thự này. Đúng vậy, lý do tôi ở đây. Lý do họ tận tâm phụng sự.

「Thân thể của ngài là thứ không thể thiếu trong nghi thức. Là vì mong muốn của chúng tôi…」

「Cho nên các cô mới chăm sóc ta ư? Yên tâm, ta hiểu mà」

Khi tôi tỉnh dậy trên giường, mất sạch ký ức, ấy là điều đầu tiên cô nói.

Nghi thức, tôi tồn tại để thực hiện nó, và với họ, đó là thứ không thể thiếu để cứu rỗi. Dù tôi chẳng được cho biết nó là gì, sẽ diễn ra ra sao, nhưng trước sự khẩn khoản, sự tận tình chăm sóc, sự vô tư không ác ý ấy, tôi đã mềm lòng. Thậm chí đã nghĩ, vì họ, có lẽ cả tính mạng cũng không tiếc… khoan, đợi đã?

「Khoan, khoan, khoan. Ý cô vừa rồi… là ta không chết trong nghi thức sao?」

「Fufufufufu…」

Nhận ra một phần chi tiết của nghi thức từ lời nói của cô ấy, cô ấy thè lưỡi cười như thể vừa lỡ lời. Tôi thấy hụt hẫng. Cảm giác bị trêu đùa. Thật nực cười. Tôi ngớ người vì sự ngu ngốc của mình. Tôi nhận ra tầm quan trọng của việc báo cáo, liên kết, tham vấn.

「Xin đừng lo ạ. Sẽ chẳng có chuyện tính mạng ngài bị đe doạ đâu. Xin hãy bước vào nghi thức với tâm thế nhẹ nhàng」

「Thế mà vẫn không chịu cho ta biết chi tiết?」

「Ảnh hưởng đến thành công của nghi thức ạ」

「Ra vậy sao?」

「Vâng」

Tôi có phần chưa thỏa đáng, nhưng cô ấy lại siết chặt vòng tay ôm, cười rạng rỡ. Nụ cười trong sáng hồn hậu, khiến bất cứ ai cũng muốn nũng nịu dựa vào… Trong khi thân thể cô lại nhỏ nhắn, mảnh mai hơn tôi nhiều, sức cám dỗ ấy quả thực quá lớn. Hơn hết, hoàn toàn không thấy chút ác ý nào. Tôi không nỡ ép buộc cô ấy.

「Xin ngài hãy tha thứ. Bù lại, tôi sẽ cho ngài được chiều chuộng đến khi chẳng còn chút bất mãn nào nhé」

Cô ấy thật sự tỏ ra hối lỗi. Rồi đưa tay vuốt ve mái đầu, mớm nước, chạm vào thân thể đã mệt mỏi, dịu dàng an ủi. Ngọt ngào, ngọt ngào, ngọt ngào xoa dịu. Vì đã tiêu tốn thể lực khi chiều chuộng lũ trẻ, tôi dần dần chìm vào giấc mộng.

「Không ổn rồi. Lần sau tỉnh dậy lại đau đầu cho xem……」

「Vậy thì để tôi chuẩn bị thức uống xua tan cơn buồn ngủ nhé? Tiện thể thêm chút gì vào bụng? Ngài vẫn chỉ mới được bù nước thôi, chưa ăn gì cả phải không?」

「Cũng đúng.」

Cô ấy mỉm cười gật đầu trước sự đồng ý của tôi.

「Đang là mùa hè, thứ ngọt mát thì hợp lắm. Thực ra hôm qua tôi đã làm sẵn sữa đông lạnh. Có trộn thêm quả đào cùng trái cây khác, để thật lạnh qua đêm… dùng chung với cà phê thì sao?」

「Hay đấy」

Tôi đồng ý với đề xuất hấp dẫn. Cô ấy luôn đưa ra những ý tưởng tuyệt vời.

「Vậy thì… Sara, Kuroe. Phiền hai người」

Đáp lại lời gọi, hai nữ hầu tận tụy bước vào. Họ thay nữ hầu trưởng chăm sóc tôi. Cảm giác mất mát khi cô ấy rời đi khiến tôi trống trải…

「Fufufu, xin chờ chút ạ. Nếu thấy cô đơn, xin hãy để hai cô ấy an ủi trong lúc này nhé」

「Nói điều ích kỷ chẳng phải là việc của danna sao?」

「Mà trừng phạt cũng là việc của ngài mà, danna-sama」

「Sau này nhớ đấy nhé?」

「Tôi sẽ mong đợi lắm」

Lời qua tiếng lại… hay là thế nhỉ? Dù không phải ý định, tôi cảm giác như rơi vào bẫy. Là chủ nhân, lời đã nói ra không thể rút lại. Đó cũng là điều cô ấy dạy tôi.

「……Nhớ cho kỹ lời ta nói đấy?」

「Fufufu」

Cô ấy khúc khích cười trêu rồi rời đi. Tôi thấy như mình thua trận. Thật nhục nhã. Hai nữ hầu tiến lại gần. Sara và Kuroe. Cũng như cô ấy, những nữ hầu mang phong cách Nam man…

「……」

「Danna-sama, xin mời」

「Bên này nữa, mời ngài.」

Hiểu được không khí, những nữ hầu xuất sắc chẳng cần tôi nói cũng tự đáp ứng. Lột bỏ y phục, hé mở, phô bày, mỉm cười chờ mong mà dâng hiến. Đúng nghĩa mâm cơm bày sẵn. Tôi đường hoàng nhận lấy như một danna.

「Haa, nn…♪」

Tôi vòng tay qua eo Kuroe, kéo sát lại, cởi bỏ mái tóc đen được búi gọn. Cắm răng vào cổ, cắn nhẹ khiến cô run rẩy. Điểm yếu ở đâu, đâu là nơi đau mà lại sướng, tôi hiểu rõ ràng. Tiếng rên vang vọng cả ra ngoài phòng.

「Danna-sama~? Fufufu!」

Vừa lúc ấy, tôi cũng vòng tay ôm lấy Sara bên cạnh, nắn bóp, ép vắt. Thứ căng đầy tuôn trào, tỏa ra hương nồng nàn, lan khắp nơi. A, tràn cả rồi. Thật phí phạm…

「Nn… haa. Trước tiên, hãy để Sara…」

Bị công kích, Sara tìm cớ để thoát khỏi thất bại. Đổi hướng mũi nhọn, cô thừa cơ vùi mặt xuống phía dưới, tôi giữ lấy đầu cô ấy, ấn sâu, rồi cho phép cô, theo đúng mong muốn, tôi ngấu nghiến người còn lại. Ngay khi môi và lưỡi hứng lấy, đôi mắt ngước lên ánh nhìn tràn đầy trông đợi. Rõ ràng cô biết sẽ ra sao, nhưng vẫn như đứa trẻ chờ món ăn vặt.

「…Các cô thật hư hỏng」

Theo đúng ý nguyện, tôi há miệng, cắn xé, vừa trêu đùa vừa cưng chiều. Trong đầu hình dung cảnh cô ấy mang đồ ăn trở lại, tôi chuyên tâm luyện tập cho lời hứa kia. Cắn dấu khắp nơi, khắc sâu vết tích, cảm nhận xúc giác, thưởng thức mùi hương, nếm vị, và rồi…

「……Ra vậy sao? Hiệu ứng Proust à?」

Quả là một sự chuẩn bị mang dáng dấp của dược sư, tôi gật gù chấp nhận. Nhưng đồng thời, lại chỉ có một điều bất mãn sâu sắc nảy sinh.

…Các em gái, không có loại thuốc nào hiệu quả nhanh hơn một chút sao?