Đúng vậy, cảnh tượng trước mắt chính là bức tranh địa ngục sống.
Máu me vương vãi khắp nơi. Những khối thịt mang hình dáng con người văng tung toé. Có kẻ đã kiệt sức đến mức chỉ còn biết co quắp thoi thóp. Ruột gan trào ra, máu đỏ như thác đổ xuống, hòa quyện lại, tạo thành từng vũng đỏ sẫm vô tận lan rộng khắp sàn. Lễ vật, cao lương mỹ vị mà mọi người cùng chuẩn bị cũng bị vứt vương vãi thảm thương, hòa lẫn cùng máu thịt, bị phủ trùm, không thể cứu vãn, tất cả đã bị hủy hoại đến mức chẳng còn gì.
Và… tôi đang đứng giữa trung tâm của cảnh tượng đó. Trong tay nắm chặt một cây thương.
「A, a a Aaa… aa……!!』
Tiếng phát ra vừa như rên rỉ, vừa như than khóc, vừa như cảm thán, vừa như cuồng hỉ; một giọng nói phi nhân tính, chứa đầy những cảm xúc đối lập, khẽ rỉ ra mùi tanh tưởi. Chuyện này… cũng là điều tất yếu thôi. Với cảnh tượng thế này thì…
『……!?』
Bóng dáng ghê tởm của chính mình phản chiếu trong vũng máu lan trên sàn, 「một nửa」 của tôi bất giác nín thở.
Không còn là người nữa. Không, vẫn là người nhưng không còn là người. Nửa còn lại là dị hình đang dần gặm nhấm phần người còn sót lại. Nửa khuôn mặt méo mó trong đau đớn tuyệt vọng, nửa còn lại nở nụ cười xé toạc, toàn thân nhuộm đỏ rực từng giọt rơi xuống…
『AAAH…AAAAAHHHH!!』
Và rồi lại gào thét. Bởi tôi đã hiểu rõ, không thể rõ hơn, ai là kẻ gây ra thảm kịch tràn ngập căn phòng này.
Tại sao? Vì sao? Nực cười. Không thể nào. Chẳng phải thế này mới đúng… khác rồi. Tôi chưa từng mong một câu trả lời, một kết thúc như thế này!!
『LẠI thất bại… LẠI thất bại… LẠI THẤT BẠI…!!』
Như lời nguyền độc, giọng nói đục ngầu liên tục tuôn ra lời biện hộ. Dù có xếp chồng bao nhiêu câu chữ thì kết quả vẫn không đổi. Tôi đã phản bội niềm tin. Phản bội tín nhiệm. Phun ra những lời dối trá vô trách nhiệm. Và kết cục chính là đây. Tất cả đã kết thúc. Lại trở về vạch xuất phát. Không, còn tệ hơn thế.
Lần này, điểm khởi đầu còn lùi sâu hơn cả lần trước. Đích đến kéo dài mãi chẳng tới. Con đường càng lúc càng khốc liệt hơn…
「D…Danna-sama…」
『…!!?』
Tiếng run rẩy vang lên khiến tôi giật mình quay phắt lại. Cái đuôi thú kéo dài từ hông vô thức quét qua mấy thi thể nằm rải rác trên sàn, nhưng tôi không còn tâm trí để bận tâm đến điều đó.
Khi trông thấy ba mẹ con đang đứng nơi ngưỡng cửa phòng, mọi ý nghĩ khác đều bị xóa sạch…
『Các người…!!』
Tôi gắng gượng lôi ký ức từ bộ não đang bị xâm thực. Nhớ ra. Tôi đã ra lệnh cho cô ấy chờ ở ngoài. Nghĩ đến tình huống xấu nhất, tôi đã bảo cô dẫn đám trẻ đi lánh nạn. Vậy mà… cô lại đưa theo cả hai đứa con gái đến đây!!
「Danna-sama, sao……」
『GRUOOOAAAAH!!?』
Tôi gào lên trong cơn phẫn nộ dâng trào. Tiếng gầm để dọa nạt, để đối phương kinh hãi mà không chạy thoát được. Tôi thấy thân hình gầy gò của cô ấy run rẩy. Hai đứa con gái thì đến cả việc tiểu ra quần cũng chẳng nhận ra. Ánh mắt ngập tràn sợ hãi. Ba người ôm chặt nhau đứng chết lặng. Tiếng chuông khẽ ngân. Không thể chạy. Tôi cũng không thể để chúng chạy… Chết tiệt!!
『Tránh… RA!! Ba đứa muốn bị ta giết chung luôn à!!?』
Tôi gào lên cảnh báo bằng giọng còn thô bạo hơn cả những gì câu chữ thể hiện, gắng hết sức kìm nén cơn trào dâng trong lòng. Lý trí đã tới giới hạn. Bộ não sắp bị gặm sạch. Tôi khao khát đến điên dại trước những thân xác trước mắt. Chỉ muốn lao đến cắn xé.
Cho nên……!!
『Lần tới!! Đừng có mà tiến lại gần nữa!!!?』
「Danna-sama!? Người định……!!?」
Trước khi bị chặn lại, trước khi lý trí hoàn toàn sụp đổ, tôi đã quyết định. Há toạc quai hàm, ngậm lấy cây thương, đâm xuyên. Xuyên qua cả hộp sọ, khuấy nát bên trong để chắc chắn kết liễu. Tầm nhìn quay cuồng. Cảnh vật nhanh chóng biến mất. Như thể có ai vừa tắt công tắc.
Tôi thoáng thấy bóng dáng gia đình đó hoảng loạn chạy đến, nhưng không chắc chắn.
Nào, ít nhất thì cũng hướng tới một kết thúc đỡ tệ hơn để bắt đầu lại thôi. Miễn là chỉ số SAN của tôi còn chịu đựng được……
-
「……Mơ ư?」
Cùng lúc với ý thức đó là dòng mồ hôi ào ạt tuôn chảy. Mồ hôi của sự an tâm. Thế nhưng tiếp theo lại là thứ cảm giác nhớp nháp khó chịu. Là bực bội…
Phải chăng đó chính là cái gọi là mơ giữa ban ngày? Những ký ức vốn không tồn tại bỗng chốc tuôn trào trong óc. Hơn nữa lại quá mức đột ngột, quá mức tàn nhẫn, quá mức bất kính… Giờ đây khi đã tỉnh lại, việc bản thân lại có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó quả thực kỳ lạ đến nực cười, chỉ còn lại sự ngờ vực miên man. Một cảm giác tồi tệ. Một cảm giác đáng ghét.
(Chắc chắn… là do sự bất mãn kéo dài.)
Trong hơi ấm mơ màng, tôi quả quyết. Không sai được. Cái cảm giác gặm nhấm thân thể này chính là căn nguyên.
…Đúng vậy. Càng nghĩ tới, càng ngoái lại, thì sự khác thường và nghi hoặc càng phình to ra. Tựa như đập nước bị ngăn bỗng vỡ tung, hóa thành dòng lũ đục ngầu. Càng suy xét càng cảm thấy kỳ lạ tại sao trước đây mình lại chẳng hề ý thức được điều đó.
Cái sự rộng lớn đến khác thường của tòa dinh thự này. Vậy mà chẳng biết từ lúc nào, tôi luôn quay về chỗ cũ. Những vật phẩm hằng ngày được mang tới, rốt cuộc đến từ đâu? Một lần tôi cũng chưa từng thấy tận mắt. Không nghĩ ngợi gì, chỉ há hốc miệng tiếp nhận những gì được ban phát.
Tôi chẳng biết gì cả. Ngẫm lại thì ngay đến bản thân mình là ai tôi cũng không biết. Không có ký ức. Chỉ là, khi mở mắt đã bị nâng lên vị trí 「Danna-sama」, và tôi cứ thế thuận theo mà chấp nhận. Còn về 『bên ngoài』 thì hoàn toàn mù tịt. Vô tri vô minh, chỉ có vậy.
Quan trọng hơn cả, tôi đã không biết đến những cảm xúc cuộn xoáy dữ dội trong lòng này…
「Danna-sama, ngài làm sao thế…?」
Đang trầm mặc trong dòng suy tư, ý thức tôi bỗng bị kéo về hiện thực bởi tiếng gọi ngọt ngào từ chính diện. Tựa như một lần nữa tỉnh mộng.
(Trong mơ lại mơ…… mộng lồng mộng, phải chăng là vậy?)
Thậm chí, có khi đây là mộng ba trong một giấc mơ khác… Tôi thầm nghĩ đến điều ngớ ngẩn, âm thầm xin lỗi vì sự chân thành và công việc của họ, rồi tự biện minh thêm.
Rồi…… cuối cùng tôi cũng hướng ánh mắt về phía phát ra giọng nói. Ngay tức khắc, màu da mịn màng óng ánh hiện lên trong tầm nhìn.
「Danna-sama?」
Ngẩng lên, giữa làn hơi nước bốc nghi ngút, nụ cười mỉm nở trên gương mặt của một hầu nữ, chính là Tatsu. Cô thuộc dòng dõi miko, nay khoác trên mình chỉ mảnh vải mỏng manh, dáng vẻ nữ hầu tắm. Giọng nói vừa rồi cùng lời lẽ ban nãy, quả thực là của cô ấy.
「Nn…… haa…… Danna-sama?」
「Phù…… N-n…… ngài sao vậy?」
Tương tự, hay còn hở hang hơn nữa, những nữ hầu khác cũng nhập bọn, da thịt phô bày, hướng ánh mắt nghi hoặc về phía này, đầu khẽ nghiêng như bị lôi kéo bởi Tatsu. Thân thể họ bóng loáng vì xà phòng, trang hoàng bởi những mảng bọt, vây quanh tôi đang ngồi trên ghế tắm, âu yếm như cún con làm nũng. Má ửng hồng, nụ cười rạng rỡ chan chứa trìu mến…
「Ngài thấy trong người…… có khó chịu sao?」
「Sao lại hỏi vậy?」
「Bởi gương mặt ngài thoáng chút đáng sợ…」
「Ra là vậy」
Tôi đưa tay vuốt nhẹ đầu Tatsu đôi ba lần, hòng đánh lạc hướng sự truy vấn. Chỉ là cái vuốt ve qua loa, vậy mà Tatsu, vốn toát ra khí chất tiểu thư khuê các, lại thoải mái thả lỏng, tỏ ra hết sức vui mừng. Khi tôi rút tay về, tức thì đã bị vô số cánh tay từ bốn phương tám hướng níu kéo, trêu chọc, quấn quýt…
(……)
Cũng chẳng có gì lạ lùng. Từ lúc tôi tỉnh thức đến nay, cảnh tượng này vẫn hệt như vậy. Nữ hầu phục vụ việc tắm rửa, gột sạch cho 「Danna-sama」. Phục vụ trong suối nước nóng như một phần thường lệ… Vốn dĩ phải là chuyện thường nhật, nhưng càng ngày tôi càng cảm thấy có gì đó bất thường. Từ khi hạt giống nghi ngờ nảy mầm, theo năm tháng nó chỉ ngày một rõ rệt hơn.
Lan ôm lấy lưng tôi, rúc rích cười khẽ trong lúc chà xát tẩy sạch. Madoka ghì chặt cánh tay phải, ngước mắt đưa tình. Shino lại quấn lấy cánh tay trái, môi ngậm đầu ngón tay. Nagi thì hôn lên chân rồi chăm chú liếm rửa tận gót. Mio cưỡi hẳn lên phía trước, lắc eo, biến thân mình thành bàn chải, trên môi nở nụ cười đắm say. Lại có mấy cô khác bò rạp xuống sàn, lau dọn phía dưới cô ấy. Và Tatstu và những nữ hầu khác thì đứng quanh, dõi nhìn chờ lượt… Tất cả, tất cả đều lố bịch. Cái thường lệ ấy bỗng hóa thành quái dị. Hành vi đó hiện ra như một sự bất thường. Cái thường nhật lại hóa thành điên loạn.
Bechabecha, gachugachu, pashapasha. Những âm thanh nước óc ách, nhầy nhụa, loang loáng, dội khắp phòng tắm rộng lớn, như muốn lấp đầy mọi ngõ ngách trong tâm trí. Thân thể họ trần trụi, e thẹn, mỉm cười, ngây ngất, tận tâm hầu hạ, hiến dâng bản thân với gương mặt đắm chìm… Tôi chỉ còn biết lặng im nhìn họ.
(Tại sao……?)
Khắp tầm mắt ngập tràn sắc da thịt. Một mối gần gũi trần trụi. Trong phòng tắm thì chuyện cởi bỏ trang phục vốn dĩ là lẽ thường. Đã là 「Danna-sama」 thì việc để hầu nữ hầu tắm cũng là bổn phận thường ngày. Trước giờ, tôi cũng đã thay hết lượt này đến lượt khác, không hề mảy may để tâm. Thế mà giờ đây, lại cứ thấy như có gì đó tận cùng méo mó. Một sự dị thường chẳng thể diễn đạt bằng lời, nhưng hiển nhiên tồn tại. Và hơn thế nữa, là cái xúc động dữ dội cuộn xoáy trong lòng……!
(Đúng vậy. Rốt cuộc là tại sao……?)
Có lẽ từ đầu đã luôn hiện diện. Có lẽ nó vẫn âm thầm lớn dần. Trong cuộc phiêu lưu cùng Kuzu, trong những lần đùa giỡn, nó đã rõ rệt, và khi tôi nhận ra thì nó càng phình to, đến nay đã biến thành cảm xúc khó lòng kìm nén.
「……」
Tôi lại hướng mắt về những cô gái quấn lấy mình. Thân hình khác biệt hoàn toàn với tôi. Trắng mịn, hầu như không vết sẹo, mái tóc dài, vóc dáng mảnh mai quá đỗi yếu ớt. Ngực thì ít nhiều đều có da thịt, bụng dưới thì phẳng lì. Trước kia tôi thản nhiên tiếp nhận sự khác biệt đó, thế mà giờ đây lại chẳng ngừng dán mắt nhìn chằm chằm một cách điên dại.
「…?」
「Danna-sama?」
「Ara…」
「Kusukusu…!」
「……!!!!!」
Và khi nhận ra ánh mắt của tôi, họ chẳng hề ngạc nhiên, chỉ yêu kiều trao mình, hoặc dang rộng để khoe, phô bày, và trong những lúc ấy, tôi chỉ biết chấp nhận, nhìn ngắm, chạm vào… Họ dang rộng vòng tay, chào đón tôi thêm nữa. Đúng vậy, chính là như bây giờ!
「……!!!!……」
Nghiến chặt răng trước sự quyến rũ điên dại của họ, toàn thân run rẩy, gắng gượng chịu đựng, rồi khẽ thở ra, lẩm bẩm.
「Vâng?」
「Xuống nước đi. Rửa sạch hết cho ta」
Có phần thô lỗ, cộc cằn, lời ra lệnh được ném ra như thể hắt bỏ. Hệt như mọi khi.
Đã bao lần rồi nhỉ, khi tôi ôm chặt lấy lằn ranh không thể vượt qua, rồi thô bạo chấm dứt cảnh tượng, hoặc lặng lẽ bỏ đi? Không biết trong lòng họ nghĩ gì? Tôi quá nhút nhát để dám hỏi điều ấy.
「……Tuân lệnh」
Tuy có chút lưu luyến, họ vẫn cung kính nghe theo. Múc nước từ thùng, dội từ đầu xuống. Dòng nước nóng rửa trôi làn da tôi và họ, hóa thành vẩn đục trắng ngầu. Nước cuốn đi trên nền đá cẩm thạch, trôi xuống rãnh thoát. Tôi trông thấy tóc đen, hoặc muôn màu xen lẫn, bị cuốn đi.
Chúng vón lại, rối tung, nhão nhoẹt, trượt theo bọt, thành khối rồi cùng nhau rơi xuống cống thoát…
「……」
Tôi lặng lẽ đứng lên. Gạt bỏ những nữ hầu quấn lấy mình, hệt như xua đuổi côn trùng gây hại.
「Haa…」
Thế rồi tôi một mình lặng lẽ chìm vào bồn nước. Thả lỏng thân dưới. Khi phóng tầm mắt quanh, tôi lại thở dài trước độ rộng lớn nơi đây.
Chắc hẳn phải chứa được ít nhất năm mươi người cùng lúc. Đèn lồng treo lơ lửng, mặt nước lung linh ánh sắc ấm. Những bức tranh tường hoành tráng vẽ trên bốn phía. Từ các bức tượng, nước phun ra như thác. Người ta nói nước nóng từ mạch ngầm này có tác dụng bồi bổ sức khỏe. Một phòng tắm tuyệt diệu, thật sự tuyệt diệu…
「…!」
Tiếng nước và cảm giác mềm mại đến muộn. Từ phía sau, Nagi ôm lấy tôi với vẻ tinh nghịch. Tiếp theo, từ bên phải, bên trái, phía trước, những nữ hầu tắm khác lần lượt nhập cuộc. Như thể mang nguyên trò đùa trên ghế tắm vừa nãy vào đây.
Cảnh tượng này, vốn dĩ là thường ngày… Không, gần đây tôi cảm thấy nó ngày càng ám ảnh. Nhưng bản chất vẫn vậy, và đối với tôi lúc này, nó vẫn luôn khơi dậy những cảm xúc mâu thuẫn.
「Danna-sama, ngài muốn uống rượu không? Hay… trứng luộc thì sao?」
「Chúng tôi sẽ giúp ngài thư giãn. Xin hãy thả lỏng ạ.」
Lời đề nghị thân thiện, đầy thiện ý. Những bàn tay chạm vào tôi. Làn da mềm mại lại áp sát. Trong sự phục vụ mặc nhiên, tôi cố gắng dứt khoát, đưa tay đẩy ra, nhưng cảm giác đàn hồi lại lấp đầy lòng bàn tay.
「…Các cô đang làm gì vậy?」
「Dùng cảm giác mềm mại để xoa dịu tay ngài… Có làm phiền ngài không? Nn♪」
Cách nói của Nagi mang chút mơ màng. Và trong khi nói, cô ấy dùng cả hai tay ôm lấy cánh tay tôi, dẫn dắt, ép tôi chạm vào cô nhiều hơn. Cảm giác tràn đầy trong lòng bàn tay, như một quả bóng nước dễ chịu, thấm vào…
「…!」
「Aahn…♪」
Tôi suýt nữa vung tay gạt đi, ngay sau đó ý nghĩ đánh mạnh lướt qua, nhưng khi phủ nhận ý nghĩ ấy, chẳng hiểu sao tôi lại kéo Nagi vào lòng. Dù đã có vài người bám lấy, Nagi vẫn ghì lấy như muốn chen vượt tất cả.
「Cái này…」
「Bị danna-sama đối xử thô bạo, tôi không ghét đâu? Ehehe… Được ngài khao khát, càng tuyệt hơn♪」
Cô áp ngực vào lồng ngực tôi, vòng tay qua cổ tôi, treo mình, đắc ý liếc nhìn mọi người, rồi kề sát tai tôi thì thầm, giọng ngọt ngào như nũng nịu.
「Nagi, chị ăn gian!」
「Danna-sama, thiên vị là không tốt đâu!」
「Đúng thế! Hãy yêu thương chúng tôi nữa!」
「Bình đẳng, bình đẳng chứ…!!」
「Danna-sama? Xin hãy để chúng tôi lần lượt được làm nũng chứ?」
「À, không…」
Họ ầm ĩ, át lời tôi, lần lượt áp sát và đùa giỡn. Không để tôi kịp phản kháng, cảm giác ngọt ngào từ những cơ thể mềm mại nhanh chóng bao trùm. Cả hai tay tôi, đang cố chống cự, cũng bị bao bọc bởi sự mềm mại không rõ từ ai.
Mềm mại, mềm mại. Ấm áp, ấm áp…
「Thô ráp, sần sùi phải không? Mọi người… tránh xa cũng được mà?」
Câu nói không hẳn dành riêng cho Nagi đang trong vòng tay, mà là hướng đến tất cả. Một lời tuyên bố đứt đoạn, ngắt quãng, trong khi tâm trí dần bị men cảm giác mê loạn xâm chiếm. Cái nóng bừng lên này, tôi biết, không phải do nước tắm.
「……?」
Và rồi, nghe xong, tất cả lại ngẩn ra, kế đó bật cười khúc khích. Họ nhìn nhau, lại nhìn tôi, như vừa thấy trò thú vị. Nagi thì càng ra sức cọ xát toàn thân, ép sát, cọ má vào cổ, thay mặt mọi người cất tiếng.
「Không sao đâu… Cứng thì có gì không tốt? To, dày, thô ráp, nóng bỏng… Chẳng phải rất mạnh mẽ và tuyệt vời sao? Hơn nữa…」
Trong lời của Nagi, dường như còn ẩn chứa ý nghĩa nào khác, tôi định bụng chỉ ra, nhưng trước đó cô ấy đã ghì chặt ôm lấy tôi, vùi mặt vào ngực.
「Với lại… so với lũ heo hôi hám kia, ngài vẫn tốt hơn nhiều…」
「……」
Đó không còn là giọng điệu thường ngày sáng sủa, tươi tắn của Nagi, mà là một lời độc thoại nhạt nhẽo, nhuốm màu u ám. Bầu không khí bỗng chốc lặng đi đến rợn ngợp. Khi tôi đảo mắt nhìn quanh, những nữ hầu cũng cùng chung vẻ mặt trĩu nặng khó diễn tả. Một khía cạnh khác của họ, mà trước nay tôi chưa từng biết. Giữa dòng nước ấm áp, lưng tôi lại lạnh buốt…
「……」
Những cảm xúc tôi từng ôm giữ từ lâu, chẳng lẽ nên đẩy tất cả ra để thoát khỏi nó, nên trách mắng, hay phủi bỏ mà mau chóng rời bồn tắm… ý nghĩ ấy đã tan biến. Tôi không còn tâm trạng để làm thế.
Trái lại, là thủ lĩnh của bầy đàn, tôi phải gánh vác bổn phận, là trụ cột, tôi phải giữ vững trách nhiệm…… rốt cuộc tôi đang nghĩ gì vậy?
「……」
「Ufufu……」
「Danna-sama……♪」
Ý niệm về nghĩa vụ vừa thoáng vụt qua cũng chẳng thể níu giữ, bởi tôi hoàn toàn không còn chỗ để lý giải. Chỉ có cơn cuồng nhiệt sôi sục đang dâng trào, và tôi chỉ còn biết toàn lực đón nhận họ đang cười đùa vây quanh. Để cân bằng mọi thứ, tôi chỉ còn cách gắng gượng thực hiện phần nghĩa vụ tối thiểu, là chống đỡ, là tồn tại nơi đây.
Như một điểm tựa, mặc cho họ quấn lấy, vây quanh cho đến khi thỏa lòng, tôi vẫn ở lại, vẫn đứng đó.
Hệt như một pho tượng thần thánh được tô điểm, được những kẻ đang vùng vẫy trong cõi khổ đau bấu víu mà cầu nương tựa…
-
Mọi nghi vấn cứ cuộn xoáy không ngừng, thế nhưng tôi lại chẳng thể thổ lộ ra được. Tôi đã do dự khi phải trút hết tâm can với những nữ tì luôn tận tụy, để tôi nương tựa.
Nỗi bất an tích tụ. Sự bực dọc tích tụ. Nghi ngờ, thắc mắc cũng chất chồng. Tôi không biết phải làm thế nào để giải tỏa chúng một cách đúng đắn, nên cứ thế mà vung tay một cách vô định.
Tôi thử ngủ trưa triền miên. Thử ăn ngọt, ăn cay, ăn những món lạ, uống rượu, uống vô độ, ăn vô độ. Tôi thử chơi đùa thỏa thích, thử đọc sách để nhìn lại bản thân. Thử nhúng tay vào các thú nghệ thuật một cách cẩu thả, nửa vời, rồi chẳng thể tập trung cũng chẳng thể đắm chìm mà vứt bỏ dở dang. Phí hoài thời khắc vô nghĩa……
...Và rồi, tôi tình cờ phát hiện ra điều đó. Trong lúc bồn chồn đi lang thang trong dinh thự, không biết làm sao để xử lý những cảm xúc cuộn trào, tôi bắt gặp nó.
Trước giờ chưa từng nghĩ đến, thậm chí còn chẳng nhận ra thứ đó tồn tại. Bỗng nhớ đến giấc mơ còn vương lại trong đầu, vô tình đưa tay cầm lấy, kỳ lạ thay, nó nằm gọn trong tay tôi... và khi nhận ra, tôi đã vung nó lên.
「Thi-ya!! Haa!!」
Âm thanh xé gió. Âm thanh giẫm đạp xuống sàn. Rồi tiếng hô vang dội của chính mình.
Trong gian nhà mô phỏng đạo trường, một trong những món binh khí được trưng bày, cây thương, tôi vô thức cứ thế liều lĩnh vung lên, múa diễn. Múa thương. Còn chẳng tới mức học theo ai. Vung múa dữ dội, thở dốc, thế nhưng vẫn để mũi giáo sắc bén xoay vần, rồi dừng lại.
「Haa... haa... haa...」
Dồn dập, khi chậm khi nhanh, kéo dài mãi, đến nỗi tôi đẫm mồ hôi, tim đập thình thình như muốn nổ tung. Tôi nuốt xuống vị sắt trong miệng, hít thở sâu, thật sâu…
「Phù... Không ngờ mình lại có chút tài năng nhỉ? Haha, đùa thôi.」
Tôi lau mồ hôi trên trán, tự đắc nghĩ rằng lần đầu thử sức thế này cũng không tệ. Thực ra, tôi chẳng biết rõ. Có khi ai cũng làm được thế này. Chẳng ai nhìn thấy, nên tôi tự cho phép mình ra vẻ chút đỉnh. Nhưng mà, cái này...
「Thích hợp để trút bỏ, nhỉ?」
Trút bỏ cái gì? Là sự bực bội, là nỗi uất ức, là sự bất mãn khó tả. Là xung động. Khi tôi vung thương vào hư không, mồ hôi tuôn rơi, cơ thể mệt mỏi, nhưng cảm giác mịt mù trong lòng tạm thời tan biến, để lại một tâm trí trong trẻo. Đó là điều tôi khao khát nhất lúc này.
...Nếu không trút bỏ những cảm xúc lệch lạc này, tôi chẳng dám chắc mình sẽ làm gì với các nữ hầu.
「Với lại, biết đâu còn dùng để tự vệ được?」
Vung thương xoay thêm lần nữa, vào thế đứng, nói ra lời như biện hộ. Vừa nói xong, tôi lại ngờ vực chính ý nghĩa của nó. Tự vệ? Chống lại cái gì? Đã rõ rồi. Đúng vậy, Kuzu cũng từng nói phải không? Đó là…
Chirin…… Tiếng leng keng của chuông khiến tôi khựng lại, ý thức bị kéo theo.
「Cái này là……」
「Danna-sama…?」
「……Amatsume?」
Quay lại theo tiếng gọi, tôi thấy một bóng người đứng ở ngưỡng cửa. Mở to mắt, gương mặt nữ hầu trưởng tái nhợt đến đáng sợ. Ánh mắt cô ấy dán chặt vào tay tôi... Vẻ bất thường ấy khiến tôi gọi tên cô lần nữa.
「Amatsume? Có chuyện gì...」
「Xin ngài buông cây thương đó ra...!!」
「!!?」
「Kyaa!!?」
Tiếng bước chân dồn dập, tiếng chuông kêu inh ỏi, cô ấy lao tới với vẻ mặt hoảng loạn, túm lấy cây thương trong tay tôi và giật mạnh. Phản ứng dữ dội như muốn tôi buông ra khiến tôi vô thức siết chặt cán thương, kéo lại. Vì thương nhẹ, Amatsume mất đà, ngã nhào về phía tôi, gần như dựa hẳn vào. Tôi đỡ cô ấy. Cô run rẩy, ngẩng lên nhìn tôi, nét mặt lộ rõ sự sợ hãi... và trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy một cảm giác déjà vu. Đã thấy ở đâu rồi...
「D-Danna-sama...」
Nghi vấn thoáng qua trong đầu bị gạt đi bởi dáng vẻ run rẩy, hàm răng va lập cập của cô nữ hầu trước mặt. Dù bị áp đảo, dù bối rối, tôi vẫn nhìn thẳng vào mắt cô, không né tránh, đối diện.
「Có... có chuyện gì?」
「Cái đó... Sao ngài lại cầm... cây thương...?」
「...」
Trước câu hỏi run rẩy như thể cô sắp chết đến nơi, tôi liếc nhìn cây thương, khẽ nghi hoặc... rồi trả lời thẳng thắn.
「Không có lý do gì đặc biệt cả. Chỉ là... vận động chút thôi.」
「Vận, vận động...?」
「Ừ. Ra được mồ hôi tốt. Tối nay chắc ngủ ngon. Dạo này nóng quá, khó ngủ lắm.」
「Vậy, vậy sao...」
「Với lại... ngoài kia đáng sợ lắm, đúng không? Dù chỉ là học lỏm, nhưng biết đâu cũng giúp bảo vệ mọi người, nhỉ?」
「...」
Nghe tôi nói, Amatsume nhìn tôi chằm chằm, mắt mở to, vẻ mặt đầy kinh ngạc. Tôi không đoán được cô ấy nghĩ gì. Cảm xúc hiện rõ trên mặt cô phức tạp đến mức khó hiểu. Tôi thấy hơi ngượng.
「...Haha, ý nghĩ của một kẻ nghiệp dư thôi.」
Tôi tự giễu, nghĩ đến những vết sẹo chằng chịt trên cơ thể mình. Yếu đuối nên mới bị thương nặng, đến nỗi mất cả ký ức. Đó là thực tại của tôi, một chủ nhân vô dụng. Lời của một kẻ như vậy, buồn cười lắm. Tôi cũng nghĩ thế.
「...」
「Amatsume?」
Trước lời đùa của tôi, cô nữ hầu im lặng. Im lặng, nhìn tôi chằm chằm, ngây ra. Như thể... đang chiêm bái điều gì.
「Amatsume?」
「Không... không phải vậy đâu. Tôi rất, rất, rất vui. Thật sự, thật sự, thật sự vui khi ngài nghĩ cho chúng tôi như vậy...」
Khi tôi cất tiếng gọi thêm một lần nữa, nữ hầu rốt cuộc cũng phản ứng. Những lời thốt ra như chất chứa tình cảm, như muốn xác nhận, như muốn lặp lại nhiều lần……
「…Thật sự, tôi rất hạnh phúc」
Tôi chỉ còn biết đón nhận trong bối rối. Không rõ trong lời nói ấy có bao nhiêu là xã giao, thế nhưng khi nhìn thấy dòng lệ khẽ trào ra từ khóe mắt cô, tôi chẳng còn muốn truy vấn điều đó nữa.
Người ta nói nước mắt phụ nữ là vũ khí, nhưng tôi lại thấy nơi đó có sự thật. Ít nhất, nó chẳng giống như diễn kịch. Trông như cô thực sự đang cảm động…
「……Thật thất lễ quá. Đã để ngài nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác này」
「Không sao đâu……」
Amatsume cố lau nước mắt một cách mạnh mẽ, còn tôi chỉ biết đứng nhìn. Vốn dĩ cô ấy đã mang vẻ mong manh, giờ trông càng thêm phần đáng thương. Giá mà tôi có khăn tay để đưa cho cô, nhưng tiếc là chẳng mang theo.
「Vậy... cô không buông cây thương ra được à?」
Tôi lên tiếng với nữ hầu vẫn đang nắm chặt cây thương, nhưng sau khi lau nước mắt, cô ấy lắc đầu.
「Không được… Danna-sama, ngài có thể bị thương. Thân thể ngài vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Xin đừng cố sức. Dù chỉ là một vết xước nhỏ... cũng không thể chấp nhận được.」
Lời Amatsume đầy kiên quyết, như thể không gì lay chuyển được niềm tin và sự cương định của cô.
「Nhưng mà... cô lúc nào cũng nói thế. Đã ba tuần rồi. Thật sự ta bắt đầu thấy uể oải rồi đấy?」
Thực ra, chính cảm giác bức bối vì bị ép nghỉ ngơi mãi khiến tôi hứng thú với việc chơi đá cầu cùng đám trẻ như Fumi hay Uta. Đọc sách, chơi trò chơi, những thứ đó không thể giúp tôi giải tỏa cảm xúc bên trong một cách hiệu quả. Nhưng khi vung thương, tôi cảm thấy như trút được những xung động bị kìm nén.
「Với lại, khi vung thương, ta thấy một cảm giác quen thuộc. Như thể nó khơi gợi ký ức... Này, liệu có phải trước đây ta từng múa thương trong võ đường này không?」
Nếu dinh thự này là của tôi, hẳn tôi phải biết đến sự tồn tại của võ đường. Cả cây thương được trưng bày... Vậy thì, việc tôi từng sử dụng nó cũng chẳng có gì lạ. Với chút kỳ vọng khơi lại quá khứ, tôi đặt câu hỏi. Nhưng...
「...Tôi chưa từng thấy ngài sử dụng thương.」
Lời Amatsume thốt ra bình thản. Không hề có dấu hiệu dối trá.
「……Vậy sao」
「Xin hãy kiên nhẫn thêm ít lâu nữa… Tới kỳ ngắm trăng kế tiếp, khi ấy thân thể danna-sama hẳn sẽ hồi phục hoàn toàn. Sau đó thì ngài muốn vận động dữ dội bao nhiêu cũng được」
Như để an ủi sự thất vọng của tôi khi mất đi một manh mối về ký ức, Amatsume kính cẩn đề nghị.
「Ngắm trăng...」
「Vâng. Đúng vào dịp trăng rằm mười lăm, chúng ta sẽ cầu chúc cho sức khỏe của ngài, tổ chức thật long trọng. Phải, chúng ta sẽ làm thế...!!」
Amatsume hào hứng đề xuất, như thể đó là một ý tưởng tuyệt vời. Sự chủ động ấy có phần không giống cô, nhưng... cũng không phải ý tồi. Có một cột mốc sẽ dễ dàng để tôi dứt khoát hơn.
「Không tệ… Nếu đã tổ chức thì phải có vật cúng chứ?」
「Mọi người đã bàn bạc rồi. Bánh bao, bánh trung thu, canh khoai... và còn nhiều món khác nữa, chúng tôi sẽ dồn tâm huyết chuẩn bị.」
「Vậy à... Nghe hấp dẫn đấy.」
Nhìn dáng vẻ hào hứng của nữ hầu, tôi cũng bất giác mỉm cười. Nhẹ nhàng gỡ tay Amatsume, tôi để cô buông cây thương.
「Danna-sama...」
「Ta hiểu mà. Ta không muốn khiến các cô phải lo lắng vô ích.」
Tôi đặt cây thương về chỗ cũ. Dù có chút luyến tiếc... nhưng dù là chủ nhân, tôi cũng không thể tùy tiện làm mọi thứ theo ý mình được nhỉ?
「Dù sao thì, ta giúp được chút gì không? Như trang trí cỏ lau hay vật cúng chẳng hạn? Nói ra thì ngại, nhưng ta rảnh lắm.」
「Việc đó... Được thôi. Tôi sẽ báo lại với Kuzu-san.」
「Cảm ơn cô.」
Rồi tôi dừng một nhịp, hỏi tiếp.
「Nhân tiện... chuyện thăm chỗ làm của cô, phải không? Ta cứ nói sẽ đi mà quên béng mất… Xin lỗi nhé?」
Sau khi liếc nhìn trang phục của cô, tôi ngập ngừng. Bộ đồ làm việc mùa hè với họa tiết bò, thấm đẫm mồ hôi. Giờ nghĩ lại, việc tôi trò chuyện bình thường với Amatsume trong bộ dạng này khiến tôi cảm thấy mình đang dần tê liệt với mọi thứ.
「...?」
「Sao thế?」
「Không... Chuyện thăm chỗ làm, chúng ta có nhắc đến sao?」
「Hử...?」
Lời Amatsume khiến tôi ngẩn ra. Gì cơ? Rõ ràng tôi...
「...Nhầm lẫn à?」
Hiểu lầm... chăng? Tôi khó mà chấp nhận, nhưng... Amatsume không có lý do để nói dối về chuyện này. Cô ấy được gì khi làm vậy?
「Xin lỗi. Chắc ta nhầm rồi. Nói chuyện kỳ lạ thật.」
Bỗng nhiên nói ra chuyện không có thật, hẳn cô ấy cũng bối rối. Tôi đành xin lỗi Amatsume.
「Không, không có gì đâu...」
Amatsume rụt rè nhận lời xin lỗi, rồi tiếp tục.
「Nhưng... xin thứ lỗi, nếu có thể, xin ngài đừng đến chỗ làm của tôi.」
「Vậy à... Nếu cô đã nói thế thì ta không ép. Không thể bắt buộc được.」
Dùng quyền hạn để ép người khác làm điều họ không muốn, khi chẳng có lý do cần thiết, không phải ý định của tôi. Làm thế chẳng khác gì 『bên ngoài』 mà họ luôn áp đặt, đúng không?
「Cảm ơn... ngài. Ơn này nhất định tôi sẽ đền đáp.」
「Không sao, không sao. Chuyện nhỏ mà... À, ta xác nhận chút được không?」
「Về chuyện gì ạ?」
Nhìn thái độ buồn bã của Amatsume, tôi thấy hơi khó xử, nhưng vẫn hỏi.
「Cô có hai đứa con gái, đúng không?」
「Vâng... Có gì sao ạ?」
「Không... Chỉ là ta nhớ mang máng, hình như ta từng hứa sẽ gặp chúng khi đến thăm chỗ làm của cô... Hay ta nhớ nhầm?」
「Các cô gái học việc đều được dạy không xuất hiện ở những nơi có thể làm phiền chủ nhân, để tránh gây rắc rối không cần thiết.」
「Vậy à...」
Câu trả lời của cô gần như là một lời phủ nhận dứt khoát. Và nó cũng không giống nói dối. Nghĩ kỹ, ký ức của tôi dường như cũng xác nhận điều đó. Vậy thì, tại sao...?
「...」
「Danna-sama, nếu ngài muốn, tôi có thể dẫn các con đến gặp ngài?」
Như cảm nhận được điều gì từ thái độ của tôi, Amatsume bình thản đề nghị. Trong khoảnh khắc, tôi thoáng cảm thấy kỳ vọng, nhưng lập tức lắc đầu.
「Không... Không cần đâu. Đừng làm phiền mấy cô gái học việc.」
「Vâng.」
「Ừ.」
Rồi cả hai im lặng, một sự tĩnh lặng chẳng mấy dễ chịu bao trùm...
「...Ta đi đây.」
Tôi mở lời như thể muốn chạy trốn. Lướt qua Amatsume, tôi bước đi. Như thể đang trốn chạy.
Trốn chạy khỏi cái gì? Ngay cả tôi cũng không rõ...
-
Ngực tôi như bị siết chặt lại. Đưa tay lên ngực mình, nghiến răng, nhẫn nhịn cơn buồn nôn và cuồng nhiệt đang cuộn trào trong lòng. Lặng lẽ, cố gắng ghìm xuống.
Thật đáng thương biết bao. Thật trống rỗng biết bao. Thật đau đớn biết bao. Thật uất hận biết bao. Thật… Aah, người ấy thật đáng yêu biết bao? Dù lặp lại bao nhiêu lần đi nữa, cảm xúc ấy vẫn không thay đổi. Không ngừng lại được.
Lặp đi lặp lại, chồng chất lên nhau, thật ngu ngốc, cũng chính vì vậy mà chúng ta…
「Danna-sama…」
「Amatsume, buổi gặp gỡ thế nào rồi?」
Nghĩ về người ấy, rồi giật mình quay lại vì giọng nói vang lên từ phía sau. Một nữ hầu trưởng với ánh mắt sắc bén, khoác chiếc áo lót đen điểm xuyết hoa văn tinh xảo, đang thong thả bước tới.
「Kuzu-san… ký ức lần thứ bốn mươi tư dường như bị rối loạn. Tạm thời, tôi đã đánh lừa rằng đó là nhầm lẫn.」
「Tại sao cô lại để các cô gái gặp mặt? Đó là vi phạm quy tắc đấy.」
Lời đáp lại báo cáo là sự khiển trách. Giọng nói thấm đẫm thù địch và nghi ngờ, thậm chí mang vẻ bi tráng. Và Amatsume không thể phản bác. Chính nàng cũng nhận thức được điều đó. Nhưng…
「Bọn trẻ… thật đáng thương. Chúng đã cố trốn thoát bao lần, đã khóc… vì vậy…」
「Có phải là do chưa bị trừng phạt đủ? Chẳng phải chỉ cần dạy dỗ nghiêm khắc hơn là được sao?」
Lời biện minh của Amatsume, từ góc nhìn của một người mẹ, chỉ nhận được câu trả lời lạnh lùng từ Kuzu. Và Amatsume, như thường lệ, không thể phủ nhận. Nàng không thể mở miệng nói rằng đó là sai lầm. Vì nếu đó là sai lầm… thì chính điều đó đã được mọi người lặp lại bao lần, hy sinh người ấy.
「Cô cũng yếu đuối quá đấy. Có muốn nhận lần trừng phạt thứ tư không? Hay là muốn『nghỉ ngơi』một thời gian nữa?」
「Điều đó… điều đó, quá tàn nhẫn…!」
Kế hoạch của Kuzu khiến Amatsume biến sắc, nét mặt trở nên thê thảm. Đó là sự tàn nhẫn, độc ác. Chỉ cần nhìn các cô gái, những đứa trẻ non nớt, là đủ hiểu. Việc bị tước đoạt quyền ở bên người ấy, hỗ trợ người ấy, tận tụy vì người ấy, là nỗi đau lớn đến nhường nào. Được nhìn thấy dáng hình ấy, nghe giọng nói ấy, chạm vào cơ thể ấy, việc không thể làm được những điều đó khiến tâm hồn khao khát đến cồn cào. Nỗi đau ấy còn khổ sở hơn cả cái chết mà nàng đã quen thuộc. Nếu vậy, thà chết đi còn hơn. Dù chết, cũng không thể thoát khỏi khổ ải này…
「Vậy thì hãy tuân thủ quy tắc. Cô không phải là người duy nhất đau khổ đâu.」
「Vâng…」
Lời nói của Kuzu thấm đẫm nỗi đau. Amatsume biết, không như những người khác, Kuzu chưa từng một lần phản bội, lừa dối hay đổi lòng, mà luôn tận tụy vì người ấy, vì nghi thức. Trong quá trình đó, số lần nàng mất mạng có lẽ không đếm xuể trên mười ngón tay. Vì thế… dù bị đối xử như vậy, không ai oán trách nàng. Chính xác hơn, qua vòng lặp vô tận này, chẳng ai còn muốn oán trách nữa. Tất cả đều đã thất bại, khiến người ấy rơi vào kết cục đau khổ.
「Cho giao lưu bừa bãi, chúng ta sẽ sinh lòng cảm tình. Kể về quá khứ của chúng ta cũng là điều cấm kỵ. Kẻ nào hé môi, dù chỉ một chút, sẽ bị trừng phạt… dù sao, có lẽ nó đã in sâu vào tâm trí rồi, đúng không?」
「Không chỉ bọn trẻ. Cả về cây thương, có lẽ…」
Nhìn quanh võ đường, Amatsume cúi mày than thở. Với nàng, điều đó càng thêm đau đớn. Vì chính mình, đã hai lần, 「danna-sama」 của họ đã dùng cây thương trong tay… Mỗi lần nhớ lại, tim nàng như muốn vỡ tan. Nàng oán trách sự ngu ngốc của bản thân. Muốn ngay lập tức chạy đến bên người ấy, quỳ dưới chân, không ngừng chuộc lỗi. Muốn dâng hiến cả thân xác, tâm hồn, linh hồn, muốn bị trừng phạt, bị sở hữu, bị thống trị, bị sử dụng đến kiệt quệ. Tất cả những điều đó đã xảy ra. Đã chồng chất lên nhau.
Người ấy không nhớ gì. Nó vẫn chưa in sâu. Hơn tất cả… dù người ấy có tin, điều đó cũng chỉ dẫn đến sự hủy diệt của người ấy mà thôi.
「Nói theo một cách, ngài ấy thật ngu ngốc. Ngọt ngào như thế, ra vẻ như thế… giá mà ngài ấy chọn con đường dễ dàng hơn…」
Bọn họ vốn đã là tù nhân. Bị giáo dục, bị dạy dỗ, bị khiến lệ thuộc, chỉ vậy thôi đã quá đủ. Thân xác đã hoàn toàn sa đọa, chỉ vậy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để dâng hiến tất cả. Ấy vậy mà… thật là một người tàn nhẫn. Thật tệ hại, Kuzu nghĩ.
(Thật sự, tàn nhẫn…)
Nhớ lại lần đầu gặp gỡ trước khi sa ngã, qua bao tháng năm, tâm hồn cũng đã hoàn toàn chìm đắm. Những người khác chắc cũng chẳng khác. Vậy nên tùy vòng lặp mà có người phản bội, có kẻ làm chuyện ngu xuẩn, rồi mọi người lại giám sát lẫn nhau, trừng phạt lẫn nhau, thế mà vẫn chứng nào tật nấy rồi tái phạm. Rồi càng lún sâu hơn, cuối cùng cả người ấy lẫn mọi người đều không thể cứu vãn.
Thật sự, không còn cách nào nữa. Không còn cách nào khi thời khắc hóa bướm của người ấy đang đến gần. Nếu cứ thế này… không phải mọi con nhộng đều có thể hóa bướm thành công.
「Giá như bị đối xử như một món đồ, có phải sẽ dễ chịu hơn không?」
Lời độc thoại của thiếu nữ dòng dõi công khanh, người kỹ nữ chỉ lặng lẽ gật nhẹ.
Giá mà người ấy chẳng hề nghĩ đến bọn họ, đặt dục vọng lên trước. Giá mà chà đạp, được phục vụ, bóc lột, ép buộc, kiểm soát, dùng cạn kiệt, lợi dụng… Giá mà coi kẻ thấp kém trước mắt là thứ muốn làm gì cũng được, cứ thế thoải mái vứt bỏ, ích kỷ mà làm, thì cái vòng luẩn quẩn này đã chấm dứt. Vì thế mọi người vẫn dạy dỗ, vẫn rèn giũa, vẫn khắc sâu điều đó.
「……Vậy mà chẳng có kết quả nào cả nhỉ?」
「!?」
「……!!?」
Hai người giật mình, nín thở trước kẻ đột nhập xuất hiện từ lúc nào. Hoảng sợ. Lâu lắm rồi, người huấn luyện mới lại nở nụ cười chế giễu hai người như thế.
「Lần này hỏng rồi. Chỉ cần nhìn thái độ với Amatsume-san là rõ. Ah, tiếc thật. Lại quay về vạch xuất phát, nhỉ?」
Lời mắng mỏ như trừng phạt, như tra tấn của cô gái nghịch ngợm. Hai người phụ nữ lớn tuổi hơn run rẩy tận đáy lòng. Ánh mắt lạnh lùng, khinh miệt nhìn xuống, như muốn nói rằng họ chẳng có quyền gì.
「Lần này thôi bỏ đi. Với tình hình này, kết cục đã rõ. Lần tới… ta sẽ tự mình ra tay.」
Lời nói ấy khiến cả hai người như đóng băng. Trước nụ cười thiên thần của cô gái, hai người tái mét, nhưng nàng ta chẳng màng, tiếp tục dệt nên những lời tàn nhẫn.
「Ta sẽ dẫn người aassy đến con đường đúng đắn. Mọi người chỉ cần hỗ trợ thôi. Hiểu chứ?」
「Nhưng, nhưng mà…!!?」
Không cho phép phản đối, dù Amatsume cố gắng lên tiếng, nhưng vô ích. Một cơn đau nhói, cùng khoái cảm rạo rực, ập đến cơ thể nàng. Tiếng chuông leng keng, hỗn loạn vang lên. Tay bị nắm lấy, bị kéo mạnh như xé toạc. Tiếng kêu đau đớn bật ra. Bên cạnh đồng nghiệp ấy, Kuzu chỉ lặng lẽ sửa tư thế, nín thở và im lặng…
「Im lặng đi chứ? Ta không hỏi ý kiến các ngươi. Đến mức này còn liên tục quay lại vạch xuất phát, ta thật sự chán ngán. Đúng là lũ ngu tập hợp lại.」
Vừa véo, vừa moi, vừa nhào nặn, vừa hành hạ, thiếu nữa vừa cười tươi vừa buông lời thản nhiên khinh miệt. Nàng cho rằng khinh bỉ là đương nhiên. Vì sao ư? Đứa nào cũng toàn là lũ ngu thua cảm xúc. Thời gian còn lại cho hắn đã ít đến mức nào mà còn làm trò gì thế này? Thật sự là lũ chậm chạp.
…Thôi, cũng được. Trong kén, sự trưởng thành để trở nên vĩ đại vẫn đang tiến triển. Chỉ cần thêm một cú hích nữa. Chỉ cần quyết định. Chính mình sẽ quyết định. Vì thế, nàng ta đã để lũ này tự xử lý đến giờ. Như màn dạo đầu. Từ đây, mới là màn chính.
「Hãy chờ nhé? Lần này, lần này nhất định… em sẽ khiến anh trở thành đấng tối cao!」
Vừa cởi bỏ y phục, vừa đẩy ngã người kỹ nữ ngu ngốc để dạy dỗ, thiếu nữ tóc màu mật ong thì thầm lời yêu thương.
…
Và thế rồi lần này, người đàn ông được tất cả yêu đến cuồng loạn đã diệt vong đúng như dự báo. Tự mình rạch bụng đón lấy kết cục.
Và rồi mọi thứ lại quay về điểm khởi đầu. Như ván cờ nhân sinh. Tiếp diễn vĩnh viễn… một tháng mới lại bắt đầu.
Lần thứ tám mươi sáu
「Danna-sama, chào buổi sáng♪」
…Với một người tham gia mới mang sắc mật ong được thêm vào.

