Chương 14 - Chuyện là, cho dù cơm no áo ấm thì cũng chưa chắc đã biết lễ nghĩa

Chap 203

2025-09-29

3

Thiên Vỹ Bình Nguyên.

Trung tâm nhân giới trải dài nơi đồng bằng phì nhiêu chiếm giữ chính giữa Trung Thổ, chính là kinh đô Phù Tang. Ở một góc nơi đó… trên con phố Suzaku, nơi những cửa hiệu xa hoa của các thương gia giàu có san sát nhau, có một tòa lầu gạch được xây theo phong cách giao thoa giữa kiến trúc Phù Tang và Nam Man, và tại gian phòng làm việc trên tầng ba của nó, nàng đang hiện diện.

Tiếng bút lông cọ xát trên giấy vang lên không ngừng, đều đặn và sảng khoái. Tiếng lách cách của bàn tính vang vọng liên tục. Ngồi ở vị trí trang trọng bên cửa sổ kính, đối diện ánh sáng, với các thuộc hạ đứng hầu xung quanh, người đang xử lý công việc chính là một thiếu nữ xinh đẹp, đúng chuẩn mực của sự thanh tú.

Mái tóc màu mật ong hơi xoăn, đôi mắt màu bích ngọc, làn da trắng hơn cả tiểu thư phương Bắc hay tiểu thư đài các, tất cả đều là dấu vết đậm nét của dòng máu Nam Man. Dưới ánh dương ấm áp, nàng vừa khe khẽ ngân nga vừa duyên dáng cầm bút, trôi chảy ghi chép, đóng dấu. Hồ sơ được đưa tới rồi lại gửi đi, trong khi từng xấp giấy mới lại chồng lên bàn, khiến nàng khẽ thở dài…

「Làm mãi làm mãi mà chẳng thấy hết. Càng lên cao, việc lại càng nhiều… Nghĩ đến thôi cũng thấy buồn cười.」

「Các ngươi không thấy vậy sao?」 Tachibana Kayo, người giữ kho quỹ chính của trụ sở thương hội Tachibana, kiêm quản lý tiệm số ba cùng cửa hàng vải vóc Tachibana, dừng tay, xoay vai rồi vui vẻ cất lời hỏi.

「Xin tiểu thư chớ nói đùa. Người giữ kho quỹ rõ ràng đang làm việc đầy hứng thú đấy thôi?」

「Đúng vậy. Khi kho quỹ-sama trổ tài, quả thực tinh thần của người sáng rực hẳn lên.」

Lời của mọi người nửa là nịnh hót, nhưng nửa kia lại là thật lòng. Ban đầu, nàng bị coi nhẹ vì là con gái của chủ thương hội, thậm chí còn bị ganh ghét. Thế nhưng, từ công lao quản lý tại phương Bắc, đến việc gây dựng mối quan hệ khắp nơi, quảng bá tới triều đình lẫn dân chúng, tất cả đều là thành tích không ai có thể phủ nhận. Đôi lúc nàng có những khoản tiêu pha kỳ quặc hay quyết định quái gở, nhưng so với núi thành tựu nàng đã xây dựng, tất cả chỉ là chuyện vụn vặt chẳng đáng kể. Quan trọng hơn cả, chính việc cải thiện đãi ngộ cho nhân viên mới thật sự được trân trọng.

「Ara, các ngươi nói thế thì hơi oan uổng rồi đấy. Khác nào bảo ta là kẻ mê tiền đến phát cuồng sao!」

Kayo khẽ phồng má, tỏ vẻ giận dỗi đáng yêu. Ai nấy đều nhìn thấu một nửa hành động ấy là diễn, nhưng nửa còn lại là thật. Song, đáng yêu chính là lẽ phải. Dù sao thì ai cũng dễ xiêu lòng trước nàng, chỉ có thể im lặng mỉm cười khổ sở.

「Ít ra cũng nên có người đứng ra bênh ta chứ nhỉ? Cậu nghĩ sao, Reo-kun?」

「Ahaha…」

Cậu thiếu niên mang dòng máu lai, vẫn còn nét trẻ con, chỉ biết nở một nụ cười gượng gạo từ chiếc bàn làm việc được giao. Cậu chẳng thể nói gì bừa bãi, nhất là khi mọi ánh mắt trong phòng đang đổ dồn vào.

Vì được Kayo yêu mến, cậu thiếu niên này được phép hỗ trợ công việc văn phòng. Tuy đầy triển vọng, cậu lại thuộc hàng thấp nhất trong số những người có mặt ở đây. Một đứa trẻ sinh ra từ kỹ nữ ở Dejima, thân phận thấp kém, ai cũng biết. Cậu không thể hành xử lỗ mãng, và chủ nhân của cậu chắc chắn hiểu điều đó. Đây chỉ là một chút trêu đùa ác ý nhẹ nhàng từ nàng. Nụ cười khổ của cậu là tín hiệu cầu cứu sự thông cảm.

「Thật không ngờ lại bị phản bội thế này… buồn quá đi. Ta chăm sóc cậu chu đáo thế cơ mà!」

Kayo thở dài đầy kịch tính, cố ý nhún vai, phe phẩy quạt tự làm mát và than vãn. Mọi người nhìn Leo với ánh mắt thương hại. Nhưng kẻ muốn than vãn thực ra chính là Leo.

(Thật là một vị tiểu thư rắc rối…)

Cậu chỉ biết nở nụ cười gượng gạo để che giấu, một nụ cười xã giao rất đúng chất người Phù Tang. Rồi cậu lặng lẽ quan sát vị chủ nhân thích đùa cợt này.

Cậu biết mình bất kính, nhưng nàng thực sự sở hữu một vẻ đẹp ngọt ngào, đáng yêu. Vị tiểu thư này, như thể sống trong một ngôi nhà làm từ bánh kẹo, dường như thừa hưởng đậm nét dòng máu của cha mẹ, thậm chí còn đậm nét hơn. 「Kẻ cuồng tiền」 có lẽ là một lời tự giễu, nhưng nàng quả thực có một tinh thần thương nhân mạnh mẽ. Và… đồng thời, nàng cũng đầy lòng nhân ái.

(Đúng vậy, thực sự rất nhân ái…)

Dù sở hữu trí tuệ sắc bén đến mức đáng sợ, nàng không bao giờ chà đạp kẻ yếu. Dẫu thích trêu đùa, nghiêm khắc trong công việc, nhưng lòng thương với những người yếu thế được thể hiện cả qua hành động rõ ràng lẫn những việc làm âm thầm. Leo biết điều đó. Việc nàng nhặt cậu về, dạy cậu con đường thương nghiệp chính là một ví dụ.

…Dĩ nhiên, trong đó cũng có phần tính toán muốn đào tạo một thuộc hạ trực tiếp cho mình. Nhưng thà làm điều tốt giả tạo còn hơn là không làm gì cả.

「Kho quỹ-sama, sắp đến giờ Mùi rồi. Trước lúc đó, người nên dứt điểm xong phần nào thì hơn.」

「Haa… thật nghiệt ngã. Vậy thì cho ta một tách trà pha thật nhiều mật ong nhé.」

Trước lời nhắc khéo của Reo, cũng là để đổi chủ đề, Kayo ngước nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ Nam Man, rồi lại tiếp tục công việc với vẻ bất đắc dĩ. Chồng hồ sơ được nàng xử lý nhanh gọn, liên tục ký tên, đóng dấu…

「…Đơn xin thuê kho mới? Từ cửa hiệu thứ năm à?」

Tay nàng đang đóng dấu đều đặn bỗng khựng lại. Leo và những người làm việc lặt vặt xung quanh cũng đồng loạt ngừng lại. Một chút căng thẳng lan tỏa. Không khí quanh vị tiểu thư đáng yêu bỗng trở nên bất an…

「…Vâng. Người đứng đầu nói cần thêm kho để chứa hàng.」

Người hầu trung niên mang tài liệu tới trả lời, giọng đầy e dè. Không để ông kịp nói hết, Kayo lập tức truy vấn.

「Nơi đó vốn đã được phân cho kho lớn Hashisuji và Ikaya rồi. Thế mà vẫn không đủ? Rốt cuộc họ đang chất cái gì vào?」

「Dạ… nghe nói là bao gạo…」

「Bao gạo? Giờ đâu phải mùa gặt? Là gạo cũ sao?」

「Vâng, hình như vậy.」

「Ta nghe nói giá gạo kỳ hạn lại đang tăng? Không thể nào là gạo năm ngoái chưa bán hết được. Ngược lại… họ đang thu mua à?」

「Đúng thế. Họ rà soát khắp nơi tìm gạo cũ để mua tích trữ.」

「Giá đang lên, đúng là dễ bán. Vậy cớ gì lại nhốt trong kho?」

Câu hỏi của nàng dần chuyển thành chất vấn, người hầu cảm nhận rõ điều đó. Ông hơi lúng túng, nhưng vẫn giải thích.

「Có lẽ vì… năm nay dự báo thu hoạch và lưu thông đều giảm sút so với mọi năm. Họ muốn giữ hàng, chờ giá cao hẳn mới bán. Những tiệm khác cũng đang làm tương tự…」

「Hãy lập tức đề nghị bán cho triều đình đi.」

Kayo dứt khoát ngắt lời. Giọng nàng lạnh lùng, không cho phép phản bác.

「Kho quỹ-sama, chuyện đó…」

「À, ta quên nhắc. Trước hết cần báo qua với Hữu Đại Thần-dono rồi mới đem ra chào bán.」

「Không, ý tôi không phải vậy ạ…!!」

Mọi người xung quanh cố gắng xoa dịu, nhưng Kayo giơ tay ra hiệu, cương quyết không cho ai lên tiếng.

「Nửa số gạo sẽ bán cho triều đình. Hãy quảng bá rầm rộ rằng đó là hành động bố thí cho dân chúng… Phần còn lại, phân tán bí mật cho các cửa hiệu, tuyệt đối không để lộ. Cần thêm một sổ sách nữa nhỉ.」

「V-việc này…」

Các thương nhân định can ngăn Kayo, nhưng họ run rẩy trước lời nàng nói. Lời nói ấy không đơn thuần xuất phát từ lòng từ bi.

「Ý người là… để đề phòng khả năng triều đình tịch thu gạo, ta nên đi trước một bước…?」

「Không chỉ thế. Còn để ngăn chặn bạo loạn và đảm bảo nhân viên không bị đói.」

「Không thể nào, chẳng lẽ lại xảy ra vụ mùa thất bát đến mức đó…?」

Nơi đây là trung tâm Trung Thổ, không phải vùng biên cương. Bị trưng thu lương thảo, hay thậm chí là bạo loạn… Không, bạo loạn thì không phải chuyện không thể, nhưng nạn đói vốn chưa từng nằm trong suy nghĩ của họ. Kinh đô luôn là nơi lương thực được ưu tiên tập trung. Ngay cả khu ngoại thành, nơi dân nghèo tụ tập, cũng chẳng mấy ai chết đói.

「Các người không thấy sao, lưu dân từ khắp nơi đang ùn ùn kéo đến kiếm ăn?」

「Quả có vậy. Nhưng hiện tại, chưa có dấu hiệu thiếu gạo đến mức gây bạo loạn. Mùa gặt cũng đã cận kề rồi.」

Thương hội Tachibana từ trước đến nay luôn chú trọng khảo sát thị trường, và còn lưu giữ một kho dữ liệu khổng lồ về tình hình buôn bán trong quá khứ. Giá gạo hiện tại tuy cao, nhưng so sánh với số liệu trước kia, vẫn trong mức chịu đựng được. Căn cứ vào động thái của các cửa tiệm khác, sang tháng Chín chắc chắn họ sẽ đồng loạt tung lượng gạo tích trữ ra. Cộng thêm gạo mới, giá gạo hẳn sẽ tụt dốc nhanh chóng. Nỗi lo bạo loạn e rằng chỉ là quá đa đoan.

「Không ai dám chắc là sẽ không xảy ra. Chưa nói đến… gạo thu hoạch xong cũng chưa chắc được đưa ra thị trường. Có phải vậy không?」

「Không thể nào…」

Các người hầu nhìn nhau. Họ hiểu ý nàng, nhưng vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục. Thấy thái độ mập mờ của họ, Kayo cau mày, tỏ vẻ không hài lòng. Nàng khép mạnh chiếc quạt, như muốn chấm dứt cuộc tranh luận.

「Ta không phải đang cầu xin các ngươi. Ta đang ra lệnh. Các ngươi có hiểu không?」

「……」

Giọng nàng lạnh lùng, như một nữ hoàng tàn nhẫn, tuyên bố không khoan nhượng. Mọi người chỉ biết im lặng trước áp lực ấy… rồi đột nhiên, như thể biến thành người khác, nàng nở nụ cười ngọt ngào như kẹo đường.

「Ngày mai, hãy sắp xếp để ta gặp mặt vị quản lý tiệm đó. …À, còn nữa. Nhớ khen hắn là khéo lắm, số liệu cân đối gọn ghẽ đấy.」

Dứt lời, nàng thản nhiên đưa ra bảng báo cáo tài chính của tiệm ấy. Những hàng gạch ngang, những vòng tròn được vẽ chằng chịt, đến mức ám ảnh… Khi nhận ra ý nghĩa trong đó, lần này, ai nấy thực sự rùng mình.

「Bảo hắn phải đưa ra một lời giải thích thỏa đáng cho ta, nghe rõ chưa?」

Bằng một nụ cười yêu kiều như thiên thần, thiếu nữ với mái tóc màu mật ong đã buông lời cảnh cáo…

「Tiểu thư, đùa thế này thật sự hơi quá rồi đấy.」

「Ara, thế sao? Ta đang làm việc rất nghiêm túc cơ mà?」

Tiếng chuông tám khắc ngân vang. Trong gian phòng mà đám người hầu vừa rút lui vội vã để nghỉ ngơi chốc lát ấy, là lời quở trách của bà lão quản gia và cuộc đối đáp của nàng thiếu nữ. Trước nụ cười thuần khiết vô tội của tiểu thư, Otsuru khẽ thở dài.

「Đối phương là vị quản sự đứng trong năm người có doanh số cao nhất trong thương hội… lại còn là chi nhánh của nhà Tachibana. Dẫu là tiểu thư đi nữa, người cũng không thể tùy tiện hạ nhục ông ta như thế được.」

Những con số bất thường trong báo cáo tài chính, dù vậy, không quá lộ liễu. Chỉ dừng ở mức nghi vấn… Nếu thực sự có hành vi gian lận, thì phải công nhận là được che giấu rất khéo. Cần điều tra kỹ lưỡng mới dám kết luận. Thậm chí, vẫn có khả năng mọi thứ hoàn toàn trong sạch. Chỉ là một sai sót nhỏ như vậy. Vụ việc về bao gạo cũng thế, nhưng dùng nó để gây hấn thì dường như là một nước cờ yếu. Chẳng phải quá mạo hiểm sao?

「Ta đâu có ý định tranh cãi hay hạ thấp ai đâu? Chỉ là muốn trò chuyện một chút thôi mà?」

「Hành động như vậy sẽ khiến người khác nổi giận đấy.」

Trước lời chỉ trích thẳng thắn, không khoan nhượng, Kayo không thể phản bác thêm. Thiếu nữ đáng yêu, ngọt ngào ấy, Otsuru hiểu, cũng có một mặt tàn nhẫn. Điều đó gắn liền với tài năng thương nhân của nàng, nhưng đôi khi, Otsuru cảm thấy nàng đi quá xa.

「…Người không thấy mình đang vội vàng quá sao? Có gì mà phải hấp tấp thế?」

Vừa dỗ dành, vừa trách nhẹ, vừa xót thương, vừa khuyên can, Otsuru dâng lên trà và bánh ngọt. Đã thử độc xong xuôi. Kayo không hề do dự, nhấp môi vào tách trà, để chất lỏng màu hồng ngọc chảy xuống cổ họng. Đúng như yêu cầu, vị mật ong đậm đà lan ra.

「Otsuru-san nói đúng đấy. Với địa vị hiện tại cũng đãi ngộ vượt bậc, công trạng cũng quá đủ. Hơn hết là người được yêu quý sâu sắc, chẳng đời nào họ lại bổ nhiệm kẻ khác làm người kế vị.」

Reo, đang cùng dùng trà, cũng đồng tình với lời Otsuru. Nhất là yếu tố cuối cùng kia, quan trọng hơn hết thảy. Chủ thương hội, cũng là phụ thân của tiểu thư, giờ mà chỉ định người ngoài làm người kế vị thì không tưởng được. Chỉ cần thời gian, thành công của nàng đã được đảm bảo; thậm chí khoảng thời gian này còn là vốn liếng để củng cố địa vị của nàng nữa. Chẳng cần phải gắng sức.

「…Thời hoa nở rộ trôi qua nhanh lắm. Chẳng có thời gian để thong dong đâu. Một nữ chủ thương hội tài ba, xinh đẹp, nghe có hấp dẫn không chứ?」

「Hấp dẫn…」

Nhấp một miếng bánh quy ngâm trà, Leo lúng túng không biết đáp lại thế nào trước lời nói đùa kiểu Nam Man của nàng. Còn Otsuru, lại thở dài thêm lần nữa, rồi bình thản chỉ ra.

「Sau khi phá hỏng bao nhiêu buổi xem mắt, người lại nói thế sao? Tin đồn lan khắp rồi đó, tiểu thư Tachibana câu được cá mà chẳng cho ăn mồi đấy thôi.」

Chuyện ấy Reo đã từng nghe, thậm chí từng chứng kiến. Là tiểu thư nhà Tachibana danh giá có gốc gác dòng dõi quý tộc, số đàn ông tìm đến chẳng kể xiết, hữu hình vô hình đều có. Thành tích chưa bàn, chỉ nhìn vào diện mạo ngọt ngào non trẻ kia thôi đã đủ khiến người ta lao đến. Song chính thế mà tự đào hố chôn mình.

Những ngón nghề tinh vi, từng cử chỉ, từng phép xã giao, từng tính toán, đủ để khiến cả bậc công tử mưu toan cũng say mê qua đôi ba lời chuyện trò. Thế nhưng, nàng lại khéo léo từ chối khéo lời mời tiếp theo và đi trà với kẻ khác. Thư từ được gửi đến dồn dập, nhưng không bao giờ hồi đáp ngay. Không thất lễ, nhưng để lại khoảng chờ đợi bứt rứt vừa đủ… Khiến người ta vì thương nhớ mà hóa cuồng si, tìm mọi cách để được nhìn đến mình, tặng quà, chạy đua tranh nhau. Bảo sao không khiến một số tiểu thư khác phải ghen tị dữ dội.

「Thật tổn thương quá. Ta chỉ cố gắng không làm ai tổn thương thôi mà. Thật là rắc rối nhỉ」

Lời nói chẳng chút hối lỗi của nàng chứng tỏ thần kinh thép của thiếu nữ. Otsuru lại thở dài. Hôm nay là lần thứ bao nhiêu rồi?

「Tiểu thư, mọi thứ đều cần có chừng mực. Đắm chìm trong tài năng, trong nhan sắc, để rồi kiêu ngạo sẽ khiến người bị hụt chân. Đừng để lòng tham đẩy người đi quá xa.」

Đó là lời khuyên của Otsuru, bởi nàng là thương nhân, bởi nàng có tài buôn bán. Người đụng đến tiền bạc là người dễ bị oán hận. Người có nhan sắc là người dễ bị ghen ghét. Có tất cả thì sẽ hứng chịu mọi loại cảm xúc tiêu cực. Chính vì thế không nên vội vàng, và dù chỉ bề ngoài cũng nên biết giữ chừng mực… Dù có bị bảo là lời lẽ của một người già, bị cho là nhảm nhí, bị ghét bỏ, thì việc nhắc đi nhắc lại vẫn là nghĩa vụ của một người hầu đã chăm bẵm nàng từ thuở đỏ hỏn. Vì bà không muốn nàng bất hạnh.

「Ta hiểu điều bà Otsuru muốn nói.」

Khác với dự liệu của Otsuru và Reo, Kayo không hề phẫn nộ, cũng không tìm cách lắt léo mà lảng tránh. Nàng chân thành tiếp nhận lời khuyên. Nhấp ngụm trà. Mỉm cười. Một nụ cười thoáng nét mong manh.

「Sống thanh bần, vô dục… ta không phủ nhận. Tham lam vô độ cái gì cũng muốn là lãng phí. Lựa chọn và tập trung mới là chính đạo trong chiến lược kinh doanh.」

Nhưng mà… Kayo tiếp lời. Rồi như trầm tư sâu sắc, tựa cằm lên cửa sổ.

「Đây là quá trình. Không phải mục tiêu, cũng chẳng phải trò chơi, mà chỉ là quá trình thôi.」

「Quá trình…?」

「Muốn biến ước nguyện thành hiện thực thì cần sức mạnh, phương tiện chỉ là phương tiện. Không được nhầm lẫn giữa phương tiện và mục đích. Và vì mục đích thì…」

Đó như lời biện minh hết sức với những người cô tin tưởng, như để tự xác nhận với bản thân, như một lời sám hối gửi đến ai đó…

「Ước nguyện của ta… chỉ có một mà thôi.」

Từ cửa sổ, nàng hướng mắt nhìn xa xăm, khát khao, mơ tưởng, cầu xin, khẽ khàng thốt lên…

Hồi thứ bảy mươi mốt

-

Bước đi. Bước đi. Bước đi… vòng quanh ngoài vườn. Băng qua hành lang nối. Tiến dọc theo hiên nhà. Đi ngang qua hết dãy nhà này đến dãy nhà khác. Cứ mãi lang thang không có điểm dừng. Định rõ phương hướng, rồi cứ thế mà bước tới…

「Danna-sama, e rằng đi lại quá lâu như vậy sẽ hại đến thân thể…」

「Không đâu. Trái lại, hít thở gió ngoài trời còn thấy dễ chịu hơn. Cả ánh nắng nữa, phải không nào?」

Những lời can gián của Kuzu đi cùng, tôi chỉ nhẹ nhàng gạt đi, coi như đánh trống lảng. Đây đã là lần thứ mấy trong ngày cô ấy phải nghe câu đáp tương tự rồi.

Cũng phải thôi. Vừa mới hôm trước tôi còn ngã bệnh nằm liệt, vậy mà hôm nay lại từ sáng sớm đã bắt đầu chuyến dạo bước, hay đúng hơn là cuộc thám hiểm khắp dinh phủ này. Cô ấy lo lắng cho tôi là điều tất nhiên. Huống hồ, dẫu có dừng chân chốc chốc, thì với thân hình mảnh mai, da thịt trắng muốt ấy, Kuzu hẳn cũng bắt đầu thấy mệt rồi. Cô còn muốn nghỉ ngơi cho bản thân nữa chứ.

…Tôi chợt nhớ đến chiếc áo lót màu đen gợi hình con thỏ mà cô ấy từng cho tôi thấy hôm trước. Hình như nó đang khiến cô thêm phần kiệt sức thì phải. Không sao chứ? Trông có vẻ hơi chật đấy? Có muốn đổi sang cái rộng rãi hơn không?

「Không có vấn đề gì cả! …Tôi cũng không có mũm mĩm đâu nhé!?」

Kuzu đáp lại ngay lập tức, rồi sau một thoáng ngập ngừng, cô vội vàng phân bua. Nhìn thái độ ấy, tôi không khỏi cảm thấy có chút buồn cười. Cô khẽ lúng túng, xoa xoa lớp vải chồng lên vòng eo và mông, chỉnh lại cho ngay ngắn, rồi lại có vẻ như đang tự véo thịt mình với vẻ mặt hơi sốc, khiến tôi không nhịn được mà bật cười khổ sở.

「Cũng tốt mà. Gầy quá thì không tốt đâu, biết không?」

Có lẽ sẽ bị bảo là thiếu tinh tế với trái tim thiếu nữ, nhưng Kuzu, nói sao nhỉ, thân hình cô ấy đúng là hơi mảnh khảnh. Cả Amatsume cũng thế, tôi nghĩ nếu họ đầy đặn hơn một chút thì sẽ tốt hơn. Chạm vào mà cứ sợ như thể sẽ làm gãy mất ấy.

「Ít nhất thì ngoài vòng eo hay bụng ra… ngài thích nhất là phần ngực, đúng không ạ?」

「Hử? …Ta từng nói chuyện đó sao?」

Lời nói của Kuzu, trong lúc cô đang chỉnh lại vị trí phần ngực, khiến tôi rơi vào một cảm giác khó tả và phải hỏi lại. Đúng là đôi khi ánh mắt tôi vô tình lướt qua, nhưng có thật là từng nói chuyện này không…?

「…Vâng, chắc chắn rồi. Ngài đã nói thế lúc say rượu.」

「Vậy à…」

Nghe cô ấy khẳng định, tôi chẳng thấy có gì là dối trá cả. Tuy tôi không nhớ từng uống say đến mức ấy… có lẽ là từ trước khi tôi gặp nạn chăng?

「Dù sao thì… Danna-sama, cũng đã đến giờ ăn trưa rồi. Ít nhất ngài nên dùng bữa trưa chứ?」

Kuzu nhìn lên bầu trời, nơi mặt trời đã qua đỉnh và bắt đầu ngả bóng, rồi đưa ra đề nghị. Cô nhấn mạnh vào bọc vải đang ôm trước ngực.

「Trong bọc vải đó, đúng như ta nghĩ, là cơm chứ gì? Chuẩn bị chu đáo thật.」

「Đáp ứng mong đợi của ngài là bổn phận của một nữ hầu mà, danna-sama.」

「Hừm…」

Tôi đành chịu thua, ngồi xuống hiên nhà gần đó. Kuzu cúi đầu cung kính.

「Tôi sẽ chuẩn bị ngay lập tức.」

Cô ấy mở bọc vải ra. Ba bình nước, ba hộp cơm chồng lên nhau. Cô mở từng hộp. Hộp thứ nhất là cơm nắm, hộp thứ hai và thứ ba là các món ăn kèm. Trứng cuộn, cá nướng, món hầm, dưa muối… thậm chí còn có cả đồ ngọt.

「Đây là trà lúa mạch. Còn đây là canh trong.」

「À… Cô cũng ăn đi. Lấy gì đó trước đi.」

「…Vậy thì, tôi xin phép nhận lòng tốt của ngài.」

Trước lời khuyên của tôi, Kuzu im lặng một chút rồi đáp lại. Cô ấy dùng đũa gắp một nắm cơm hình tam giác bọc rong biển, đặt lên đĩa nhỏ đã chuẩn bị sẵn, rồi bẻ ra. Cô gắp một mẩu nhỏ, đưa lên miệng như chim mổ thức ăn. Có lẽ nhân bên trong là cá hồi.

「Ngon lắm ạ.」

「Cách cô ăn làm ta càng thấy ngon hơn đấy.」

Cách ăn của cô thật tao nhã. Nếu không tính đến việc trang phục không hẳn hợp với dáng vẻ đó, thì trông cô rất ra dáng. Như thể cách ăn uống của một quý cô xuất thân từ gia đình quyền quý.

「…」

「Sao thế ạ?」

「Không có gì. Chỉ là thấy cô ăn trông ngon lành quá. Cứ tự nhiên ăn thoải mái đi, đừng ngại… Dù sao thì cũng không phải ta chuẩn bị đâu.」

Tôi tự nghĩ mình nói năng có phần hơi tự cao, trong khi bữa trưa này chính là do cô gái trước mặt chuẩn bị. Tôi cười khổ để lấp liếm, rồi nhìn vào hộp đựng cơm nắm.

「Cái này… là cơm nắm nướng à?」

Hương thơm đậm đà của nước tương tỏa ra từ khe hở của lớp rong biển. Thật kích thích vị giác.

「Ta không rành lễ nghi gì đâu, nên cứ để ta ăn theo ý thích nhé?」

Tôi lau tay bằng khăn, rồi cầm một nắm cơm lên cắn. Một âm thanh giòn tan vang lên, vị ngọt của cơm hòa quyện với vị mặn mà của nước tương lan tỏa trong miệng. Và rồi…

「Vị dầu?」

Tôi chớp mắt ngạc nhiên, nhìn vào phần cơm vừa cắn. Đây là…

「Áo bột chiên? Là vụn tempura sao!」

Những mẩu vụn từ lớp bột chiên tempura. Được chiên trong dầu thấm đẫm hương vị của các nguyên liệu từ núi và biển, chúng hòa quyện tuyệt vời với nước tương, cơm và rong biển. Cảm giác thỏa mãn khi no bụng…

「Ừm, ngon thật. Cái này là… chirimen sansho nhỉ. Còn cái này… thịt lợn rừng kho ngọt, thật hiếm lạ」

Tôi ăn từng nắm cơm, từng cái một, thưởng thức nhân bên trong. Chẳng mấy chốc đã chén sạch ba cái, liền được đưa cho chiếc bình nước. Tôi nhận lấy từ tay Kuzu, ngửa cổ tu ừng ực. Cái mát lành của trà lúa mạch cuốn trôi lớp dầu mỡ nơi cổ họng. Trước mặt, cô ấy đưa ra miếng trứng rán.

「Ngài có muốn tôi đút cho không?」

Nụ cười tinh nghịch, chiếc cổ nghiêng nhẹ, nét mặt dịu dàng, nũng nịu mà bình thường cô chẳng bao giờ để lộ trước những nữ hầu khác. Tôi lặng im há miệng, cắn lấy. Nhai, rồi nuốt xuống. Hương vị sữa còn đọng lại nơi đầu lưỡi…

「Quả nhiên, hương vị này thật tuyệt. Ngon và đậm đà」

「Nghe ngài nói vậy tôi rất vui. Lần này là do chính tôi làm đấy.」

「Này, đừng có cướp việc của Amatsuru chứ?」

「Đôi lúc đổi việc cho nhau cũng thường thôi. Nhất là chuyện này lại rất được ưa chuộng. Tôi muốn dành thời gian cho các cô gái, nên ngài phải cảm ơn tôi chứ.」

Cô ấy khẽ cười, một nụ cười phảng phất nét quyến rũ. Không hiểu sao, so với lúc trước lại có phần cố tình trêu ngươi.

「Ra là vậy… cũng có cách nhìn như thế.」

Tôi tự trách cái nông cạn của mình, rồi lại uống thêm ngụm trà. Đã là ‘danna-sama’ mà sao lại đáng hổ thẹn thế này. Tôi vẫn thường cảm thấy, công việc của họ, tôi chỉ hiểu được bề nổi mà thôi.

(Chuyện đón nhận những đứa trẻ đói khổ… có lẽ lời mình nói rằng dư người cũng chẳng phải điều hay)

Những gì tôi vẫn thản nhiên đón nhận mỗi ngày, kỳ thực đều chất chứa trong đó bao sự chu đáo tỉ mỉ. Bao nhiêu nhọc nhằn mà tôi chẳng hề thấy được. Nói rằng người đã đủ, e là tôi đã sai.

…Hơn nữa, việc chính tôi phủ nhận cái cớ để nghênh đón những kẻ khốn khổ từ 『bên ngoài』 bước vào ‘dinh phủ’ này, e rằng cũng chẳng phải việc nên làm.

「Danna-sama, món cuốn rong biển này… Ngài sao thế? Có chuyện gì à?」

Kuzu chau mày đầy bối rối trước ánh nhìn tôi dán chặt vào cô ấy. Lưỡng lự, tôi lên tiếng hỏi.

「Kuzu, vì sao cô lại từ 『bên ngoài』 bước chân vào đây?」

「…Tại sao ngài lại hỏi vậy?」

Im lặng, rồi Kuzu mỉm cười đáp lại. Nụ cười như dán chặt lên mặt.

「Hôm trước, ta ngồi tán dóc với mọi người. Có nghe ít nhiều về cuộc sống 『bên ngoài』. Thế nên ta thấy hứng thú mà… câu hỏi ấy, khó chịu lắm sao?」

「…Thú thật, chẳng dễ chịu gì đâu ạ」

Hiếm khi Kuzu bộc lộ sự khó chịu rõ ràng như vậy. Dù cô thường nghiêm khắc nhắc nhở mọi người, nhưng chưa bao giờ thể hiện sự khinh miệt lộ liễu thế này.

「Tới mức ấy sao…」

「Tôi đã bị cha mẹ bán đi」

「…」

Lời Kuzu khiến tôi chỉ biết câm lặng. Phải mất một lúc tôi mới hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy.

「Bán đi…」

「Vâng. Việc trôi dạt đến được 『dinh thự』 này là may mắn của tôi. Nếu không, có lẽ tôi đã rơi vào nơi tồi tệ hơn nhiều… Đây không phải chuyện hiếm gặp với các cô gái ở đây.」

Còn có những người trải qua những hoàn cảnh khắc nghiệt hơn nữa, Kuzu bình thản nói. Sự khinh miệt ấy dường như hướng thẳng đến cả thế giới 『bên ngoài』.

「Ta không thể tưởng tượng nổi…」

「Tốt hơn là không nên tưởng tượng đâu ạ. Mọi người hẳn cũng không muốn nhớ lại đâu.」

「Câu hỏi của ta là gậy ông đập lưng ông à?」

「Nếu là mong muốn của ngài, tôi sẽ cố chịu đựng, nhưng…」

Kuzu lộ ra một biểu cảm khó tả. Dù không nói thẳng, nhưng rõ ràng cô muốn tôi dừng lại ở đây.

「Xin lỗi… Ta cũng đã làm chuyện không phải với Amatsume và mọi người.」

「Nếu ngài nghĩ vậy, hãy yêu thương họ nhiều hơn. Như thế, mọi người sẽ yên tâm hơn.」

「Ta đâu có đuổi ai đi nếu họ không muốn?」

「Nghe có vẻ hèn hạ, nhưng con người thường chỉ tin vào những hành động rõ ràng. Với lại… dù họ tỏ ra mạnh mẽ, nhưng những người cô đơn lại nhiều hơn ngài nghĩ đấy.」

Nói rồi, cô đưa một miếng cá hồi đến. Tôi há miệng nhận lấy. Nhai, nuốt.

「An ủi lẫn nhau… như thế là chưa đủ sao?」

Nhìn từ ngoài, mọi người dường như đều hòa thuận và vui vẻ. Hay mắt tôi chỉ là mắt mù?

「Người ta nói ba người phụ nữ là một cái chợ. Không phải họ bất hòa, và họ cũng coi nhau như chị em ruột thịt, rất trân trọng. Nhưng… vẫn là cần ngài chủ động gắn kết và dẫn dắt thì tốt hơn. Về bản chất, chúng tôi đều bình đẳng mà.」

「Ý là ta cần tỏ ra khí chất của một danna-sama, đúng không?」

「Cũng có thể gọi là thủ lĩnh của bầy đàn cũng được ạ.」

「Ừm, cách nói này nghe sao mà giống thú vật thế.」

「Vậy thì… chủ nuôi chẳng hạn?」

「Càng tệ hơn rồi đấy…?」

Tôi nghĩ cách diễn đạt này hơi quá. Các nữ hầu trong 『dinh thự』 đâu phải chó.

「Ngược lại, nghĩ theo hướng đó có khi lại tốt hơn. Với mấy cô gái trẻ, đôi lúc hơi quá trớn. Quát mắng, đánh đòn, tôi nghĩ ngài nên nghiêm khắc dạy dỗ họ một lần cho ra hồn…」

「Đề nghị này dữ dội quá rồi đấy.」

Tôi cắn một miếng cơm nắm nhân trứng cá tuyết, đáp lại. Kuzu không phải kẻ ngốc, nhưng là một cô gái nghiêm khắc. Tôi lộ vẻ khó xử.

(Làm mấy cô ấy khóc thì không được đâu.)

Trẻ con khóc là chuyện thường, nhưng nếu vậy, công việc của bọn trẻ hẳn là gây ồn và cười đùa. Không phải tôi nói việc quở trách là sai, nhưng với những hành vi như thế mà ra tay thì có vẻ quá đáng.

…Huống chi, họ đã trải qua những ngày tháng khổ sở ở 『bên ngoài』. Để họ phải chịu đựng điều tương tự trong 『dinh thự』 này, tôi thấy áy náy.

「Tôi hiểu lòng ngài, nhưng đó là lo lắng không cần thiết. Nếu không dạy họ biết giữ phép tắc, họ sẽ sinh kiêu ngạo và gây mâu thuẫn với mọi người.」

「Họ sẽ không oán giận sao? Kể cả Amatsume cũng vậy?」

「Làm sao có chuyện đó! Amatsume và mọi người đều hiểu chuyện đúng sai. Ngay cả các em gái nhỏ, tuyệt đối sẽ không nghĩ xấu về ngài. Họ không ngốc đến vậy đâu.」

Cô nói với vẻ mặt thản nhiên, rồi nhấp một ngụm trà từ bình. Sau đó mới nhận ra đó là bình của tôi.

「…Miệng lưỡi sắc bén nhỉ? Tự tiện uống trà của chủ nhân thế à?」

Lời trách móc Kuzu mang chút ác ý. Chính tôi đã mời cô cùng ăn, và bình trà lúa mạch chỉ có một cái. Trách cô là không đúng lý, hơn nữa còn có phần thô lỗ. Đó là lời đáp trả… hay đúng hơn là một kiểu dạy dỗ dành cho cô vì những lời nghiêm khắc cô vừa nói.

「…Xin lỗi ngài. Tôi sẽ trả lại ngay.」

「Thế thì chưa đủ. Ta muốn cô bù ngay phần trà đã uống. Nhưng đừng có mà nhổ ra đấy nhé?」

Trước lời xin lỗi, tôi cố tình trách móc. Tôi đưa ra yêu cầu vô lý để làm khó cô.

「…」

Kuzu lặng lẽ nhìn tôi…

「…Thật đáng tiếc, tôi không thể đáp ứng yêu cầu của ngài. Xin hãy ra lệnh bất kỳ hình phạt nào, tôi sẵn sàng chấp nhận.」

「Hình phạt à… Chẳng hạn như thế nào?」

「Dù là bị tát vào má, bị đấm vào mặt, bị đá vào bụng, bị bóp cổ, hay bất kỳ sự trừng phạt nào khắc nghiệt hơn… tôi đều vui lòng chấp nhận.」

「…Đùa sao?」

「Nếu ngài nghi ngờ, ngay bây giờ tôi cũng sẵn sàng.」

「….」

Nhìn ánh mắt điềm tĩnh của Kuzu, tôi thoáng rùng mình. Dù khác với Amatsume, người từng đề nghị thay thế cho các cô gái khác, nhưng bản chất của họ giống nhau.

Một sự quyết tâm không chút dối trá. Tôi chắc chắn rằng, nếu ra lệnh, cô ấy sẽ không chút do dự hay kháng cự, chấp nhận mọi thứ. Dù bị hành hạ hay sỉ nhục đến đâu, cô ấy cũng sẽ coi đó là điều hiển nhiên và tiếp tục tận tụy. Tôi hiểu rõ điều đó, rõ như thể đang cầm trên tay…

「…Tha cho ta đi. Cô nghĩ ta sẽ làm thật sao?」

「Sao không thử xem? Dùng làm cách dạy dỗ hay giải trí, biết đâu ngài lại thấy hứng thú?」

「Dạy dỗ thì còn được, nhưng như thế chẳng phải là sở thích xấu xa sao?」

「Những gì ngài làm, làm sao chúng tôi dám nghĩ là xấu xa. Chúng tôi chỉ biết chấp nhận và cung kính đón nhận tâm hồn bão tố của ngài thôi.」

「Ta đâu phải thần thánh.」

Aramitama, Aragami, việc thần ra tay là việc đúng… họ chấp nhận tất cả, an ủi và chiều chuộng, cách ứng xử với những vị cổ thần. Đó là hiện thân của con người yếu đuối, vô nghĩa, vô giá trị. Tinh thần nô lệ. Nếu cả trước thần linh còn như thế, thì với một kẻ chỉ là「danna-sama」như tôi mà họ thái quá tới mức ấy e là quá đỗi hèn mọn.

「Nói thế nào nhỉ… niềm vui của ta là niềm vui của cô, đúng không?」

「Của chúng tôi ạ.」

「Cũng phải để ta được tôn sùng chứ.」

Dường như không ai thử thách tôi, nhưng tôi cũng không thể gạt bỏ chuyện đó cho qua. Đối xử tàn nhẫn với ai đó vì thú vui của mình không dễ như tưởng tượng. Nhất là với những người tôi trân trọng.

「Vậy lòng trung thành thì sao?」

Trước nghi ngờ và bất mãn của tôi, Kuzu lập tức phản bác. Nhưng trung thành ư?

「Với việc đón cô vào 『dinh thự』này à?」

「Không chỉ vậy… Ngài có lẽ không nhớ.」

Rồi cô bất ngờ tiến sát lại, ngồi lên đùi tôi đang bắt chéo. Cô đặt tay lên áo tôi. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ làn da trần của cô.

「…Kuzu?」

「Xin thứ lỗi.」

Cô nói ngắn gọn, rồi kéo áo tôi, để lộ lồng ngực. Tôi cau mày trước cơ thể đầy sẹo, xấu xí khi phơi bày dưới không khí. So với làn da trắng mịn, mềm mại của Kuzu trước mặt, càng thêm tương phản.

「Cô làm gì…」

「Những vết sẹo này.」

「Hả?」

Tôi rùng mình trước cảm giác từ ngón tay cô. Một khoảnh khắc sau, tôi nhận ra cô đang chạm vào một vết sẹo trên cơ thể tôi. Tôi nhìn cô. Cô mỉm cười, rồi chạm vào một vết sẹo khác.

「Chỗ này… và cả chỗ này. Cả phần da bị bỏng này cũng vậy」

Cô chạm vào từng vết sẹo, lần lượt. Rốt cuộc… là thế nào?

「Đây là những vết sẹo ngài nhận khi bảo vệ mọi người vì ý tưởng ngu ngốc của tôi.」

「…Ta không biết.」

「Nhưng tôi thì nhớ.」

Cô ôm chặt hơn nữa, áp má lên ngực tôi. Hơi thở chạm vào da tôi. Cô nhìn tôi với ánh mắt mê say, khiến tôi không khỏi nín thở.

「Tôi đã ngu ngốc. Tự cho mình là thông minh, suýt khiến mọi người chết… Ngài đã cứu chúng tôi, và nhận thêm những vết sẹo này. Tôi chỉ biết hổ thẹn.」

「Chuyện đó không…」

Chắc chắn tôi không nghĩ như vậy… Tôi định nói thế, nhưng lời nói chợt đứt đoạn vì cảm giác không thể diễn tả nổi ở vùng hạ bộ. Cô ấy chậm rãi lắc hông, cảm giác cọ xát khơi dậy những xúc cảm rạo rực. Nóng. Như thể nhiệt đang dồn tụ, và khi nhìn cô, cô mỉm cười, như thể đang trêu đùa tôi.

「…」

「Uu…♪」

Gần như vô thức, tôi đã nắm lấy mông cô bằng cả hai tay. Móng tay cắm sâu, thật sâu vào lớp áo lót đen bó sát. Tôi lạnh lùng nhìn xuống gương mặt tự tin của cô. Tôi nghĩ phải dạy dỗ cô, vì dám cãi lại và phản bác lời tôi.

「Ta thì không sao, nhưng cần phải trừng phạt thay cho mọi người… Ta đã làm gì sao?」

「…Không gì ạ.」

「Vậy là không tốt rồi.」

「Vâng.」

Chính cô ấy đã nói vậy. Hình phạt là cần thiết.

「Đây là sự dạy dỗ chính đáng, đồng thời là thành ý cho ân nghĩa. Lòng trung thành… nên ngài không cần bận tâm đâu ạ. Ngược lại, vì lẽ phải, xin hãy cứ làm theo ý mình… ah!」

Trước khi cô kịp nói hết, tôi đã đè cô ngã xuống. Thân mình chen vào giữa hai đùi, siết chặt lấy mông và áp hẳn người lên. Trên và dưới phân định rõ ràng. Tôi nhìn xuống làn da cô. Trắng mịn, trơn láng, hoàn toàn khác với thân thể đầy thương tích của tôi. Thật ngạo mạn.

「Làn da này… ta không thích.」

「Vậy ngài muốn thế nào?」

「Nếu chỉ là vết xước nhẹ, để nó lành lại, chẳng phải sẽ là bài học cho mọi người sao?」

「…Còn thế này thì sao?」

Trước ý tưởng của tôi, Kuzu liếm môi đầy mê hoặc, bàn tay trắng ngần vươn xuống hạ bộ tôi. Cô vuốt ve vùng háng, phía dưới, trên lớp vải bóng loáng, như thể nâng niu một vật quý giá.

「Ra là vậy…」

Tôi biết. Tôi nhận ra. Những nữ hầu đều khác tôi về cơ thể. Thứ tôi có, vì lý do nào đó, những người phục vụ như cô lại thiếu. Cảm giác xa cách mà tôi từng cảm nhận, giờ lại trở nên tiện lợi. Vì…

「Đã vốn không có, thì có lẽ sẽ chẳng thể bị tổn thương quá mức… đúng chứ?」

「Nhưng… nếu bị xé rách, ngài có thích không?」

Móng tay càng cắm sâu vào mông cô qua lớp áo lót đen. Vải này chắc không rẻ. Trang phục. Nhưng nếu là để trừng phạt, thì việc bị xé tan tành cũng là lẽ thường. Tôi nhìn xuống hỏi, như một nghi thức, chính là hình phạt. Dù sao, kết luận đã định sẵn.

「Fufufu……」

Kuzu cười thấp giọng, rồi để lộ chiếc khuy kim loại dùng để cài mở mà lớp vải đen che giấu. Nét mặt đầy kiêu ngạo, như thể khoe khoang trò đùa đã thành công. Cái kiểu thách thức như thế, với một kẻ chỉ là vật hiến tế… thật ngạo mạn.

「Ồn ào quá.」

「Ahn…♪」

Tiếng quát một chiều, ngay sau đó là âm thanh xé toạc. Lớp lụa đen rách tươm. Bởi lòng bàn tay tôi trượt mạnh trong khi móng tay còn bấu sâu. Từ dưới lớp vải rách, hiện ra cảm giác ẩm ướt, trơn trượt, sống động. Dòng chất lỏng đỏ nhầy nhụa rỉ ra… hệt như cơn thôi thúc đang tràn ra từ trong tôi, cơn giận dữ hiện hình.

…Giờ thì, trò nghịch của cô ấy đã thành vô nghĩa.

「Haaa…」

Thân thể tôi dồn hẳn về phía trước. Hơi thở đan xen, hòa quyện. Tôi nhìn xuống, còn cô ngước lên. Quan hệ tuyệt đối giữa trên và dưới. Vị trí vốn phải có. Kẻ thống trị, và kẻ phải bị trị. Dồn ép cơn cuồng nộ qua lớp vải và da thịt, đẩy thẳng vào bụng dưới.

「A-ah~…haa~~……!!♪」

Chỉ thế thôi mà cơ thể cô như say men, ngây dại. Nước dãi chảy dài từ khóe miệng. Tiếng rên không thành lời. Đôi mắt đục ngầu. Lý trí tan biến. Cô dang rộng chân như muốn xé toạc. Tay vươn ra chạm vào đầu tôi, dẫn xuống ngực cô. Chỉ có một lễ vật hèn mọn, dâng hiến bản thân ở đó.

Tốt thôi. Dù là lễ vật tầm thường, nhận lấy cống phẩm của tín đồ cũng là bổn phận…

「Này này, danna-sama! Em ăn cái bánh dorayaki này được không!?」

「!!?」

Suy nghĩ đang chìm vào cõi khác bị kéo về giữa lằn ranh lý trí và điên cuồng, tôi lia ánh mắt sắc lạnh. Gần ngay tầm tay, một cô bé đã cầm lấy chiếc bánh dorayaki đầy nhân ngọt từ hộp cơm, gương mặt Fumi ánh lên vẻ chờ mong.

「Ơ, à… à, ừ?」

「Yay!!」

Cơn giận bùng lên trong thoáng chốc. Muốn tát vào má cô bé, nắm tóc, đạp vào bụng, khiến cô hiểu vị trí của mình… Nhưng ngay lập tức, tôi nghi ngờ cơn xúc động đó, gạt bỏ nó, và trước câu trả lời ngập ngừng của tôi, Fumi reo lên vui sướng. Cô bé cắn một miếng bánh, nở nụ cười mãn nguyện. Tôi bị rút hết khí thế.

「Ta…」

Bối rối với cảm xúc vừa mới chiếm trọn đầu óc mình, tôi chậm rãi cúi nhìn xuống dưới. Cảm giác trong tay, ánh mắt đang giao nhau, và rồi tôi mới chợt hiểu tình huống hiện tại.

「…!? Nặng không? …À, xin lỗi. Có làm cô bị thương không!?」

「Ah…」

Tôi vội vã rời khỏi người Kuzu. Nhìn vết thương trên mông cô, tôi nghiến răng. Tôi không nghĩ móng tay mình dài đến thế, vậy mà đã xé rách áo lót đen và để lại vết thương. Tôi cau mày vì sự thiếu cẩn trọng của mình.

Cố che giấu cơn cuồng nộ khó hiểu vừa rồi, tôi tránh ánh mắt khỏi xúc động chưa cháy hết, kìm nén cơn đau nhức âm ỉ, giả vờ bình thản như thường lệ…

「Cái này… tệ thật… Phải rồi, cần sơ cứu trước đã…」

「Không sao. Chỉ thế này thì… xin ngài yên tâm. Máu sẽ sớm khô thôi.」

Nhìn tôi luống cuống, cuối cùng cũng nghĩ ra việc cần làm, Kuzu khẽ cười khổ đáp lại. Cô vuốt ve vết thương dưới lớp vải rách, tỏ ra như chẳng có vấn đề gì. Ánh mắt dịu dàng hướng về vết thương, rồi nhìn tôi. Sự kiên cường ấy càng khiến tôi thêm áy náy.

…Vì tôi đã giấu mục đích của cuộc dạo chơi từ sáng, thậm chí còn làm cô ấy bị thương. Dưới vỏ bọc thám hiểm, tôi âm thầm tìm hiểu cấu trúc và bản đồ của dinh thự này.

Vì tôi đã bí mật tìm kiếm lối ra vào của dinh thự…

「…Nhưng mà, dù sao thì cũng đau chứ, đúng không?」

「Chút thế này thì đâu có đau. Phải không, Fumi?」

「…?」

Kuzu mỉm cười xua đi lời tôi, vừa như dỗ dành, vừa cố che giấu, rồi quay sang hỏi ý Fumi đang ngậm chiếc bánh dorayaki. Fumi nghiêng đầu, chăm chú nhìn vết thương của Kuzu. Hành động ấy khiến tôi cảm thấy khó xử.

Nói ra thì rất ích kỷ, nhưng điều khiến tôi lo sợ trong lòng lúc đó lại là thanh danh của chính mình. Chủ nhân làm hầu nữ bị thương, đối với Fumi, đứa trẻ từng chịu nhiều vất vả dù còn thơ dại, thì việc ấy mang ý nghĩa gì, cô bé sẽ nhìn tôi thế nào, tôi lại lo nghĩ cho điều ấy trước tiên. Thật sự là quá hèn mọn.

「Ừm… chút này thì chỉ cần bôi nước miếng là ổn thôi!」

Lời tuyên bố của Fumi vô cùng vô tư, không chút u ám. Quá nhẹ nhàng, đến mức gần như vô trách nhiệm.

「Nhưng mà, vết này cắm sâu vào thịt đấy. Không sợ bị nhiễm trùng sao?」

「Vậy danna-sama, cùng sơ cứu nhé?」

「Ý là sao?」

「Cùng nhau liếm liếm mông chị ấy!」

「Khoan, từ từ đã.」

Quả thật trông sẽ kỳ cục lắm. Hơn nữa, như thế thì cẩu thả quá. Phải khử trùng và cầm máu tử tế chứ. Tội nghiệp cô ấy.

「Đúng vậy đấy. Nếu danna-sama để người khác liếm thì còn tạm chấp nhận, chứ ngược lại thì quá bất kính rồi?」

「Không, cả hai đều bất kính hết chứ?」

Tôi không có sở thích liếm mông người khác, hay để người khác liếm mình. Tôi không phải kẻ cuồng mông. Hơn nữa…

「Nói mới nhớ, Fumi, sao em…」

「Fumi, tìm thấy rồi!」

Sao lại ở đây…? Còn chưa kịp nói hết, thì tiếng trong trẻo, cao vút, đầy sức sống của lũ trẻ đã vang lên. Quay về phía ấy, tôi thấy gương mặt tươi cười của một bé gái giống hệt Fumi, đang dắt theo đám nhóc khác chạy đến. Uta mỉm cười hớn hở, vừa thấy tôi liền nở nụ cười rạng rỡ hơn nữa.

「Danna-sama! Chào buổi trưa! Hít hít hít… đồ ăn hả!?」

「Mấy đứa… đang chơi trốn tìm à?」

Trước suy đoán của tôi, lũ trẻ đồng thanh 「Vâng!」 trong khi hít hà mùi hộp cơm. Còn Fumi thì lặng lẽ trốn sau lưng tôi, nhưng đã muộn. Đầu thì giấu, nhưng còn lại thì lộ hết. Đúng là 「giấu đầu hở đuôi」.

「Danna-sama! Đưa Fumi đây!」

「Danna-sama! Đừng bán Fumi nha!」

「Yêu cầu ta à?」

Cặp chị em song sinh nài nỉ tôi. Thậm chí mấy đứa trẻ bị Uta kéo theo cũng tham gia vào, và… nhân lúc lộn xộn, chúng còn tranh thủ bốc đồ ăn. Ừ thì, cũng chẳng sao.

「Đừng làm khó danna-sama chứ… Và đừng hiểu lầm. Tất cả chúng tôi, mọi thứ đều thuộc về ngài. Yêu cầu mua bán gì đó là không đúng đâu. Mọi thứ phụ thuộc vào ý muốn của ngài, chúng tôi không có quyền xen vào.」

「…Kuzu, trước khi dạy dỗ, hãy ưu tiên sơ cứu đã.」

Trước lời nói sắc sảo của Kuzu, tôi ra lệnh. Nhớ lại lý do vết thương của cô, cuộc trò chuyện vừa rồi, và phản ứng sôi nổi của Fumi, tôi làm mặt khó chịu.

「Này này, chị Kuzu. Vậy đi sơ cứu bên kia nhé? Có hộp thuốc đó!」

「Chủ nhân, cùng sơ cứu cho Kuzu-nee đi! Rồi chơi tiếp!」

Chẳng màng đến tâm trạng tôi, lũ trẻ đề nghị. Chúng kéo tay, định lôi tôi đi.

「Đợi đã, đợi đã… Thôi được. Kuzu, thế được chứ?」

「Nhưng để tay ngài bẩn…」

「Là lệnh đấy.」

「…Vâng.」

Tôi đã rõ ràng hạ lệnh từ trên cao, Kuzu liền cung kính đáp lại. Tôi làm cô ấy bị thương, vậy mà còn ra vẻ đường hoàng, quả là trơ tráo, độc ác. Nhưng nếu không thế, cô chắc chắn sẽ không chịu chấp nhận. Ngược lại, nếu là mệnh lệnh của tôi, thì cô ấy sẽ ngoan ngoãn tiếp nhận tất cả.

Nhưng…

「Không ngờ lại gặp mấy đứa ở đây. Mấy đứa rành khu này à?」

Nếu biết rõ chỗ để hộp thuốc, thì hẳn chẳng phải lần đầu. Tôi nghĩ chúng hẳn đã từng nhiều lần thám hiểm, chơi đùa đến tận đây. Sao lại không bị lạc chứ?

「…?」

「Ơ, gì mà nhìn thế? Ta nói gì kỳ lạ à?」

Trước câu hỏi của ta, Fumi và Uta nhìn nhau đầy ngạc nhiên. Khi tôi gặng hỏi, Fumi nghiêng đầu, cất giọng.

「Chỗ này… xa lắm à?」

「Sao…?」

Đến lượt tôi ngẩn ra. Tôi nắm tay Fumi đưa ra, để cô bé dẫn lối. Bước theo, tôi rẽ ngang ở chỗ cụt. Rồi trước tầm nhìn mở ra, tôi bất giác sững sờ.

「Tại sao…?」

Trước mắt là khu vườn quen thuộc cùng dãy nhà nối liền. Các nữ hầu đang quét dọn mỉm cười cúi chào như thể quá đỗi bình thường. Điều ấy có nghĩa, tôi đã quay trở về điểm xuất phát từ buổi sớm tự lúc nào. Nhưng xét theo đường đi, theo phương hướng, tuyệt đối là chuyện không thể.

「? Danna-sama?」

Fumi siết tay tôi, gọi khẽ, như cảm nhận sự bối rối của tôi. Cô bé nghiêng đầu thắc mắc, chẳng hiểu tôi kinh ngạc vì điều gì.

Đến lúc này, tôi mới thực sự khởi sinh nghi ngờ về 『dinh thự』 này.

Trong gian 『dinh thự』 như dạ dày khép kín, chẳng hề thấy lối ra……

Aaa. Nhức nhối. Nhức nhối. Nhức nhối. Tích tụ. Tích tụ. Tích tụ. Sục sôi. Sục sôi. Sục sôi.

Khao khát chờ đợi thời khắc lột xác, khắc khoải mong chờ, khắc khoải ngưỡng vọng…