Giấc mộng và hiện thực đảo lộn, thứ hiện ra trong mắt thiếu nữ là sắc đỏ và đen. Dịch nhầy nổi bọt, tích tụ, vô số xúc tu ngọ nguậy, cả một mảng khối thịt tràn ngập. Mùi hôi nồng nặc, chua chát lẫn tanh tưởi…
Ah, mình đã tới nơi này rồi nhỉ, nàng nghĩ vậy. Không hề kinh hãi, chẳng thét gào, chẳng phát cuồng, chỉ bình thản tiếp nhận cảnh tượng trước mắt, thậm chí còn khẽ mỉm cười.
Đó là điều đương nhiên. Bởi lẽ đây chính là thường nhật. Không có gì để sợ hãi, không có gì để run rẩy. Là『cuộc sống thường nhật』đáng yêu, vui vẻ, không hề biến đổi, đầy quý. Làm sao lại phải phản ứng lạ lùng trước nó chứ? Những khoảng khắc tuyệt vời như thế này,『bên ngoài』vốn chẳng bao giờ có được.
Bởi vì『bên ngoài』đầy ác ý.『Bên ngoài』thật đáng sợ.『Bên ngoài』làm tổn thương.『Bên ngoài』tàn nhẫn.『Bên ngoài』dơ bẩn… Chính『bên ngoài』đã tách nàng khỏi mẹ. Ở『bên ngoài』nàng đã bao lần bị quở trách, bị quát tháo, bị bắt nạt. Những lần các chị trong quán bị hành hạ dưới danh nghĩa chỉ dạy, nàng đều phải chứng kiến… Bị làm đau, đôi mắt ầng ậc lệ, gắng gượng cất lời cảm tạ, ai cũng biết đó là lời dối trá. Không muốn nhìn, nhưng nếu không nhìn sẽ bị đánh, nên chỉ biết ôm chặt lấy nửa kia của mình mà nhẫn nhịn. Và ánh mắt dõi theo nàng khi ấy, quả thật khiến da thịt rùng mình đến tận đáy lòng.
… So với tất cả những điều đó, nhà ngục bằng thịt này tốt hơn gấp bội. Thậm chí, cô còn sợ rằng tất cả những gì đã qua chỉ là một giấc mộng thoáng qua mà cô thấy khi nằm trên chiếc giường ở『bên ngoài』.
「Haa…」
Vì thế, nàng an tâm, khẽ buông tiếng thở dài ngọt ngào trước cảm giác lũ nhánh thịt quấn quanh toàn thân. Cảm giác bị siết chặt ấy, nàng lại chẳng thấy đau. Lớp dịch nhầy dày đặc phủ lên da thịt cũng chẳng chút khó chịu.
Trong sự thắt siết ấy, ngược lại còn có sự dịu dàng, thương xót. Chất nhầy ấm áp đến mức dễ chịu. Y phục quả thật là thứ thừa thãi. Khoái cảm mơ hồ lan tràn khắp thân thể, không ngừng, không dứt. Thứ cảm giác lâng lâng này hẳn chính là mơ mộng, bụng dưới co siết, ngưa ngứa râm ran. Mãi mãi, mãi mãi như thế.
… Nhưng, thứ lẽ ra phải có lại không ở đó, tựa như hố rỗng, như khuyết thiếu, để lại khoảng trống toang hoác trong tâm khảm, một nỗi cô quạnh đến thấu tâm can.
Aah, muốn được lấp đầy. Aah, muốn được khỏa lấp. Aah, muốn được chấp nhận. Muốn được yêu thương cái lỗ hổng trống rỗng này. Cho nên…
「Ehehe… ngoan nào, ngoan nào…」
Với khuôn mặt mơ màng như đang lim dim, thiếu nữ dịu dàng vuốt ve lũ nhánh thịt đang tự tung tự tác bò trườn trên bụng, ngực, háng, đùi, trên làn da mịn màng căng mọng. Chỉ cần chạm vào, chúng run lên như những sinh vật bé nhỏ, khiến nàng cảm thấy thật đáng yêu. Vì vậy, càng lúc càng nhiều nhánh thịt to lớn tụ lại. Gân mạch nổi cuồn cuộn, co giật, ngọ nguậy.
Nàng biết chứ. Nếu cưng nựng, thì ngài ấy sẽ đến thật nhiều như lũ cún con. Và một khi đã đến, bổn phận của kẻ phục vụ là phải tiếp đãi cho chu toàn.
「Ưm…」
Thiếu nữ khẽ đặt nụ hôn lên đầu mút đang tiến sát. Đó là biểu lộ tình cảm trong sáng, ngây thơ. Là cách bày tỏ yêu thương với tồn tại mà nàng kính mến. Như hôn nhẹ lên trán người thân trong nhà, nàng mỉm cười e lệ hôn nhẹ một nhánh thịt, tay xoa vuốt nhánh khác, lại dùng mái tóc ướt sũng dịch nhầy của mình quấn quanh một nhánh khác nữa. Đừng rời đi, nàng sẽ dỗ dành, hãy chờ nàng, đó là ý định của nàng. Khi một nhánh khác dí sát vào má, nàng bật cười khẽ. Chúng thật giống những đứa trẻ nhõng nhẽo. Nàng như hóa thành mẹ hiền, đáp lại bằng cách cọ má mình thật mạnh mẽ vào chúng…
「Ah… Uta…?」
Khi đang âu yếm, nàng chợt thấy nửa kia của mình chìm trong biển thịt ngay gần đó. Có lẽ cũng như nàng, đang đắm say, mặc cho thân thể tan chảy trong mộng mị… Thiếu nữ vạch khối thịt, tiến gần lại.
Nửa kia bị nhánh thịt trói buộc, hành hạ, bủa vây, trêu đùa, nuốt trọn đến tận cổ họng, rồi hướng ánh mắt về phía nàng. Má ửng đỏ, gương mặt mê đắm, ý nghĩ hiển hiện rõ ràng. Là nửa kia của mình, tất nhiên rồi. Thấy nàng hạnh phúc, bản thân cũng vui lây.
Bỗng rầm, có thứ rơi xuống, ngăn cách giữa hai người. Trong cơn suy nghĩ mơ hồ, nàng nhận ra đó là một người vô cùng quan trọng với cả hai.
Bởi đã được ban vinh dự phụng sự, nên người ấy bị vắt kiệt, đầy dấu răng cắn, đầu mút đỏ tấy, toàn thân hằn vết siết, đẫm dịch nhầy, ngây ngất buông mình trên giường thịt, thảm trạng hạnh phúc ấy khiến nàng hơi ghen tị. Nhưng thiếu nữ vẫn đưa tay ra, đan ngón với người ấy.
「Ư… Ưm… mẹ… ơi…」
Nàng cố gắng mở rộng những ngón tay mệt lả đến mức chẳng còn động đậy được. Dịch nhầy đặc sệt tràn ra, kéo thành sợi giữa các kẽ ngón, hòa quyện cùng ngón tay của chính nàng. Nửa kia cũng thế. Ba người tay nắm tay, xếp thành hình chữ xuyên. Đó là hồi ức đẹp đẽ khi còn chưa chia lìa. Là ân huệ mà Đấng Vĩ Đại ban cho.
「Ahaha…」
Trước muôn vàn nhánh thịt đang cựa quậy trườn tới từ bốn phương tám hướng, nàng buông lời cảm thán. Thiếu nữ mỉm cười. Chúng là sứ giả mang hạnh phúc đến cho gia đình nàng. Trong trái tim non nớt của nàng, đó là hình ảnh lý tưởng, là người cha trong trí tưởng tượng... hiện thân của ngài ấy. Một Đấng Vĩ Đại.
「Ehehe… đến đi, danna-sama… Ahaha… kami-sama…」
Như uống cạn, nàng dâng hiến toàn thân cho lũ nhánh thịt hùng vĩ đang cuồn cuộn kéo đến, đón nhận, hiến dâng. Qua cảm giác bàn tay siết chặt này, nàng cùng chia sẻ hạnh phúc, cùng dâng hiến tất cả. Tiếng rên rỉ ngọt ngào thoát ra, hòa quyện. Ba người, rồi cả nhiều người hơn nữa, đồng thanh ca tụng Đấng Cứu Thế. Gian phòng chan hòa khúc Kagura. Nguyện trở thành dưỡng chất vĩ đại, nguyện hóa làm một phần thân thể ngài, khẩn cầu, ái cầu. A, hạnh phúc. Hạnh phúc quá đỗi.
「Kami, sama…」
Ngước nhìn cột thịt khổng lồ ngự nơi tận cùng gian phòng, được bao quanh bởi giống loài phụng sự, nàng khẽ khàng khấn nguyện bằng giọng trẻ thơ. Nước mắt hân hoan làm mờ nhòe tầm mắt, lập tức bị những bàn tay thịt thân thương phủ lấp không chút nương tình.
Và rồi, hiện thực cùng giấc mộng của đứa trẻ lại một lần nữa đảo lộn…
…
Hồi thứ bảy mươi tư
-
「Danna-sama, bộ này thế nào ạ?」
Trước sân, Mio xoay người một vòng, khoe bộ trang phục. Vải mỏng làm nổi bật đường cong tròn trịa của cơ thể cô ấy… một bộ liền thân màu xanh nhạt. Đội nón rơm, cô nở nụ cười rạng rỡ.
「Được đấy chứ? Trông có vẻ thoáng mát lắm.」
「Nhân tiện, ngài nghĩ đồ lót thế nào thì hợp? Nè, vải này mỏng, hễ mặc thì hơi hiện mờ ra, lại có một phong vị khác nữa đó!」
「Hiện tại thì sao?」
「Không gì cả… Fufu, chỉ mỗi cái này thôi.」
「Ta cũng đoán vậy.」
Ánh mắt tôi lướt qua thân hình lấp ló dưới lớp vải mỏng, rồi buông lời đáp từ nơi tôi đang ngồi trên bậc hiên râm mát. Tôi nhấp một ngụm nước trái cây trong tay. Nước ngọt để giếng cho lạnh, thêm chút đá, hoàn hảo cho mùa hè.
Chút muộn màng của việc thay y phục mùa hạ… Những bộ áo được lôi ra từ tủ chẳng khác nào chất thành núi, muôn hình muôn sắc. Những cô nữ hầu ríu rít lựa chọn cái này cái kia, vừa trò chuyện vừa cầm lấy, đem ra giặt nước, hoặc phơi nắng, hoặc mặc thử rồi chạy lại đòi tôi nhận xét.
「Danna-sama! Xin mời nhìn cái này ạ!」
「Đẹp không? Cái này có đẹp không ạ!?」
Uta và Fumi, mấy đứa trẻ trong đám, lần lượt khoe dáng trong bộ yukata. Cài thêm trâm, búi tóc lên, cầm túi gấm, dù giấy, hay quạt tay… Ánh mắt lấp lánh mong chờ, khiến tôi chẳng còn cách nào khác ngoài khen ngợi. Bị tụi nhỏ giận dỗi thì khổ lắm.
「Ồ, có hoa có sắc, tốt lắm. Quả đúng là trăm hoa đua nở… Cái đó phong cách Nam Man à?」
Tôi chỉ vào bộ yukata khác lạ của Yuu. Đứa bé ít nói, da trắng hơn hẳn, nghe gọi thì đỏ mặt, xấu hổ trốn sau lưng Fumi.
「Danna-sama! Còn em! Còn em thì sao!?」
Là San, lớn hơn bọn nhỏ một chút, hí hửng chạy lại. Cô nhóc khoe bộ yukata hồng đào mỏng tang theo phong vị Đại lục. Lọn tóc trẻ con còn vương nét thơ ngây khẽ đung đưa, vậy mà còn cố bắt chước người lớn, tay cầm quạt, diễn dáng mỹ nhân ngoái nhìn.
「Nè nè, thế nào!?」
「Ồ, ra dáng người lớn, rất đẹp đó… Được rồi, được rồi. Yuu cũng duyên dáng lắm. Hoa văn trên hakama kia, rực rỡ thật.」
Cố tình nói 「đẹp」 chứ không phải 「dễ thương」 để khen San đang ra sức làm điệu. Thế là Yuu, nãy giờ phụng phịu trốn sau lưng Fumi, bèn rụt rè bước tới, khẽ kéo tay áo tôi, im lặng đòi được công nhận. Tôi xoa đầu khen ngợi, cô bé nhíu mắt vì ngượng ngùng, nhưng vẫn ngoan ngoãn để mặc.
「Nhưng mà, sao lại mặc được đẹp thế này? Ai đã…」
「Trời ạ, chưa kịp trang điểm gì cả mà…」
Từ hướng Uta và những đứa trẻ khác đến, một bóng người tiến lại, giọng nói lập tức cho tôi biết đó là Kuzu. Chắc hẳn cô ấy đã giúp bọn trẻ mặc đồ. Tóc tai cũng được cô ấy chải chuốt. Nhưng lũ nhóc này, không chờ nổi trang điểm, đã vội vàng chạy ra khoe.
「Đừng trách, đừng trách. Không cần son phấn, tụi nhỏ cũng xinh đẹp rồi. Chỉ là háo hức muốn khoe với mọi người thôi… ừm?」
Tôi lên tiếng bênh vực lũ trẻ đang sợ sệt trước chị cả Kuzu, nhưng giữa chừng, tôi khựng lại. Kuzu bước đến, theo sau là Amatsume, khiến tôi sững sờ vì vẻ ngoài của họ.
Kuzu, mắt xếch sắc sảo, trên người là bộ áo lót đen bó sát. Vai, lưng, gáy, cả xương quai xanh đều lộ ra. Đùi được che bằng vải lưới, khe hông thấp thoáng hiện rõ. Trên mông lại đính một quả bông trắng nhỏ xinh, đầu cài trang sức hình tai thỏ… Nhưng bất ngờ chưa dừng lại ở đó.
「Xin… xin thứ lỗi vì làm ngài chướng mắt…」
Amatsume, ngượng ngùng, mặc một bộ đồ bơi, có vẻ là kiểu hai mảnh với họa tiết bò, có lẽ vì cô là người chăn bò. Bộ đồ hơi lỏng, như đang trôi trên người. Cô khoác thêm áo da bò, cổ đeo vòng có chuông kêu leng keng.
「Ờm, ờ…
Tôi vô thức nhìn tổng thể, rồi bị cảm giác bất lịch sự lấn át, định nhìn vào mắt cô nhưng lại bị thu hút bởi đầu cô. Nếu Kuzu có tai thỏ, thì Amatsume có lẽ là sừng bò? Chúng mọc ra từ chiếc mũ chăn bò, vừa là lược chải tóc vừa là phụ kiện. Đôi khuyên tai bạch kim lớn, đính tinh thể vàng chạm khắc hình thoi… khiến tôi lỡ liên tưởng tới mảnh thẻ gắn giá, liền tự trách bản thân quá thất lễ.
「Danna-sama, có chuyện gì sao ạ?」
「Phải ta mới nên hỏi mới đúng… cái bộ đồ kia là sao?」
Thấy Kuzu nghiêng đầu, tôi tự hỏi liệu cảm nhận của mình có sai không, nhưng thái độ của Amatsume khiến tôi chắc chắn mình không nhầm, nên tôi hỏi. Kuzu nhìn lại bản thân, càng nghiêng đầu khó hiểu.
「Gì ạ… chỉ là đồ mùa hè thôi mà?」
「Đồ mùa hè.」
「Vâng. Là nữ hầu của ngài, chúng tôi… à, bộ đồ này nghe nói dựa trên trang phục tiếp khách giải trí nước ngoài, được điều chỉnh cho phù hợp với khí hậu nơi đây.」
Kuzu trả lời rằng để tránh nóng nên tăng tính thoáng khí.
「Nếu ngài muốn vui chơi, chúng tôi nghĩ trang phục này sẽ phù hợp hơn. Chúng tôi cũng đã phân phát cho mọi người.」
「Mọi người.」
「Để ngài có thể tận hưởng trọn vẹn, dĩ nhiên… các bộ có thiết kế hơi khác nhau, nên ngài có thể cho ý kiến xem bộ nào hợp không?」
「…Bộ phía sau là trang phục của người chăn bò à?」
Cảm thấy cần nói gì đó, nhưng không tìm được lời, tôi đành chuyển chủ đề. Theo ánh mắt tôi, Kuzu quay lại nhìn Amatsume.
「Vâng. …Thưa ngài, đứng trước ngài đấy, phải khoe rõ ràng chứ!」
「V-vâng…!」
Bị Kuzu trách, Amatsume lí nhí đáp, mở áo ngoài, phơi bày da thịt. Cô nhìn lên, lảng tránh ánh mắt, nhưng lại liếc nhìn tôi, như mong chờ điều gì…
「Danna-sama, ngài thấy thế nào ạ?」
「Ờ, ý kiến thì…」
Trước lời hối thúc của Kuzu, tôi lại chẳng biết phải nói gì cho phải. Một lần nữa đưa mắt ngắm nhìn từ đầu ngón chân cho tới chóp mũ chăn bò…
「……」
Tôi lặng lẽ bước tới gần. Amatsume hơi lùi lại vì sợ hãi, nhưng bị Kuzu đứng bên cạnh giữ lại. Tôi đi đến trước mặt, ngắm cô ấy thật gần…
「Danna-sama…?」
「Có vết sẹo nhỉ.」
「!」
Tiếng thở hổn hển bật ra theo lời thì thầm của tôi. Amatsume cuống quýt, co rúm người lại, muốn che giấu làn da mình, nhưng Kuzu lập tức nắm lấy tay cô ấy, nghiêm giọng trách.
「Kuzu-san…!?」
「Đứng trước danna-sama mà như thế à? Thật bất lịch sự.」
「…!!」
Bị Kuzu trách móc, Amatsume chẳng thể phản bác hay chống cự. Chỉ cắn chặt môi, ngước nhìn tôi, nước mắt lưng tròng… Thật khó xử quá.
「Kuzu, cô nặng lời quá rồi. Amatsume, đừng sợ. Ta đâu có trách cứ gì.」
「Nhưng, đem thứ thân thể đầy thương tích thế này ra trước mặt ngài thì…」
「Chẳng phải vết sẹo gì to tát. Ta không hề chê bai đâu. Ngược lại, chỉ là lo lắng cho cô thôi.」
Có lẽ đó là những vết thương từ『bên ngoài』mà hôm trước nàng từng nhắc đến. Amatsume xem chừng xấu hổ vô cùng.
「…Không còn di chứng gì nữa.」
「Hồi trước từng có à?」
Tôi liếc qua vết sẹo ở vùng rốn mà hỏi. Một mảng da bụng đổi màu khác hẳn, cứ như từng bị đá mạnh đến nỗi da thịt bong tróc.
「…Sau khi được đưa đến đây, tôi đã được điều trị. Bệnh cũng được chữa bằng thuốc. Chỉ là, nhìn qua thì không đến nỗi khó coi, tôi xin lỗi. Đáng lẽ tôi nên trang điểm để che vết sẹo đi…!!」
「Từ từ nào. Cô đúng là người hay lo lắng thật.」
Tôi vội trấn an Amatsume đang run rẩy nói lời xin lỗi. Tôi vỗ nhẹ vai, xoa lưng cô. Làn da mềm mại khẽ rùng mình khi bị bàn tay thô ráp của tôi chạm đến, tôi bèn kéo cô ấy sát lại để ôm vào lòng.
「Đừng sợ thế. Cô nên học theo lũ trẻ, bạo dạn lên một chút… Ta xin lỗi, làm cô nhớ lại chuyện không vui rồi, đúng không?」
Tôi tự trách vì đã vô ý chỉ ra vết sẹo. Thấy Amatsume định xin lỗi ngược lại, tôi nhanh chóng ôm lấy cô, vòng tay qua vai, nắm lấy mông và nhấc bổng cô lên. Cô ấy nhẹ hơn tôi tưởng.
「Kyaa!!? Danna-sama!?」
「Cô nên ăn nhiều hơn một chút đi. Công việc vất vả, phải có sức mới chịu nổi chứ. Thân thể đầy đặn hơn thì càng tốt.」
「Uu…」
Có lẽ vì bị nhắc đến cân nặng, Amatsume quay mặt đi, khẽ rên khe khẽ. Thấy dáng vẻ đó, tôi không nhịn được bật cười trêu. Quả thực, nhìn kỹ thì cô ấy hơi gầy so với tuổi và vóc dáng.
「Okaa-sama, không công bằng! Fumi cũng muốn được bế cơ!」
「Danna-sama! Bế em với! Em cũng muốn được bế!」
「Mang về làm của riêng cũng được nè~?」
「Này này, mấy đứa thôi ngay cho ta nào.」
Có lẽ vì bị bỏ ra ngoài cuộc nên bọn nhóc đồng loạt xúm lại, níu kéo, la ó om sòm. Tôi, đang bế Amatsume, cũng chẳng biết xoay xở ra sao thì Kuzu lên tiếng gỡ rối.
「Mấy dứa, đừng làm phiền Danna-sama chứ… Danna-sama, để tôi thay y phục khác cho mấy đứa nhỏ. Xin ngài lại cho ý kiến được không ạ?」
「Ừ, được thôi. Còn Amatsume? Cô có muốn giúp Uta và Fumi thay đồ không?」
Tôi vẫn ôm Amatsume rồi hỏi. Cô ấy nhìn thoáng qua Kuzu, rồi lắc đầu.
「Không, tôi… vừa mới thay đồ xong, nên định quay lại làm việc. Ban đầu tôi và Kuzu-san chỉ định thay đồ mùa hè trước khi làm việc thôi…」
Amatsume chỉnh lại mảnh vải và dây áo bơi bị lệch. Cô sửa lại phần ngực hơi lộ ra. Tôi thoáng ngửi thấy một mùi hương ngọt ngào. Vô thức, tôi cứ nhìn chằm chằm…
「…Danna-sama?」
「…Ừ? À, xin lỗi, xin lỗi. Ta đặt cô xuống nhé.」
Thấy Amatsume nhìn mình đầy khó hiểu, tôi vội xin lỗi rồi đặt cô xuống. Quả thật cơ thể cô ấy nhẹ tênh. Khi chân cô chạm đất, mái tóc khẽ lay động, ngực cũng rung theo. Tôi lại vô thức để mắt đến…
「……」
「…? Danna-sama?」
「À, không… sao vậy?」
Bị gọi, tôi đáp lại sau một thoáng im lặng, tự hỏi hành động của mình là sao. Nhìn cơ thể Amatsume, tôi có cảm giác kỳ lạ, như thể suy nghĩ bị tách rời…
「…Danna-sama, lần tới ngài có muốn xem công việc của tôi không?」
「Amatsume…?」
Đề nghị bất ngờ từ Amatsume, người đang nhìn tôi đầy nghi hoặc, khiến tôi phải gọi lại cô. Nụ cười trên gương mặt mỏng manh của cô hiện lên, cô tiếp tục.
「Vâng. Trông ngài như đang thẫn thờ… có lẽ vì cái nóng. Sữa tươi thì bổ dưỡng lắm đấy. Để chống chọi với mùa hè, xin mời ngài hãy thử một lần.」
Lời đề nghị chân thành của Amatsume khiến tôi chú ý. Một phần cũng bởi tôi đang rảnh rỗi. Cuộc sống nơi『dinh thự』 vốn đầy đủ, nhưng vẫn thiếu điều gì đó. Đúng như Kuzu từng nói, tôi đã quen tìm trò tiêu khiển cho qua ngày, nhưng quả thực vẫn chưa đủ. Đề nghị của cô ấy có lẽ sẽ là thú vui nhỏ trong sự tẻ nhạt này.
「Phải rồi… Lúc nào rảnh, ta sẽ gọi. Có giờ nào tiện nhất không?」
「Ngài chỉ cần nhắn lại với Uta hoặc Fumi, lúc nào cũng được… Hai đứa, làm được chứ?」
Nói rồi, cô ấy đưa mắt nhìn hai đứa con gái. Hai cô bé vốn im thin thít dưới sự dạy dỗ nghiêm khắc của Kuzu, nay bỗng như cá gặp nước, đôi mắt sáng rực, tràn đầy khí thế.
「Vâng! Bọn con sẽ cố hết sức!!」
「Mẹ ơi! Fumi cũng muốn làm việc!! Muốn chiêu đãi danna-sama!」
「À, vậy thì em cũng, em cũng muốn!」
「Danna-sama! Em cũng sẽ cố gắng!!」
Hai cô bé hăng hái tuyên bố, kèm theo những yêu cầu. Thậm chí, bị lôi cuốn, đám nhóc còn lại cũng hùa theo. Amatsume, Kuzu và những người lớn xung quanh thì ngẩn ra, cười khổ, hoặc lúng túng.
「Ờ… thế nào nhỉ?」
「Haa… vậy sao. Cho tụi nhỏ đi cùng được không?」
Amatsume nhìn sang phía tôi dò hỏi, tôi chỉ còn biết áy náy cầu xin. Kuzu khẽ lẩm bẩm 「Ngài nuông chiều quá đấy」, nhưng tôi vẫn cứ tiếp tục nài nỉ.
「V-vâng… Tôi đã hiểu. Tôi sẽ hết lòng, cùng mọi người tận tâm hầu hạ ạ!」
「À, nhờ cả vào cô… Còn mấy đứa, mau đi chuẩn bị đi thôi」
「Vânggg!」Uta và mấy đứa theo Kuzu đi thay đồ. Amatsume cúi đầu thật sâu rồi rời đi làm việc. Tôi ngồi lại ở hiên nhà, dưới ánh nắng ấm áp, nhấp ngụm nước trái cây nghỉ ngơi.
Khi nhận ra khí tức phía sau, mắt tôi đã bị che kín, chẳng thấy gì nữa. Một lúc sau, tôi cảm nhận được bàn tay mềm mại chạm vào mặt…
「Fufufu, ai lại dám bày trò nghịch ngợm đây nhỉ?」
「Lan… nhưng lại khiến ta ngỡ là Natsu chứ gì?」
「Chính xác~!!」
Cùng tiếng reo, một cái ôm nhảy bổ từ phía sau. Đôi bàn tay che mắt chuyển vòng ra ôm cổ, má áp vào má, cọ cọ làm nũng. Tôi khẽ quay đầu, bắt gặp Lan đang hớn hở nhìn mình, cùng cô gái da ngăm giống hệt cô ấy đang ôm chặt lấy… rồi lại cúi đầu áp mặt vào cổ tôi, hít hít như dã thú đánh hơi. Đôi mắt ngước nhìn đầy nghịch ngợm.
「Thật là, lúc nào cũng tràn đầy sinh khí」
「Aha! Em siêu thích dáng vẻ dịu dàng đó của danna-sama đó!」
Tôi đưa tay ôm lấy, khẽ xoa đầu cô, quả nhiên cô ấy thích thú, phấn khích như trẻ con được vuốt ve. Natsu trông nhỏ hơn Lan vài tuổi. Có lẽ gọi cô là không thuộc nhóm nhỏ thì đúng hơn là nhóm lớn.
Che mắt là Natsu, cất tiếng là Lan… Hai đứa định giăng bẫy tôi đây. Tuy cảm giác lòng bàn tay đã đủ để tôi nhận ra, vậy mà chúng vẫn bày trò ngốc nghếch thế này. Hẳn là Natsu khởi xướng rồi?
「Mà này… bộ đồ gì thế kia?」
「Ehehe, ngài tò mò hả? Xin mời, cứ ngắm thoải mái đi ạ!」
Cô gái tóc nâu mắt đỏ, trông hoạt bát sáng sủa, khi nhận thấy ánh mắt tôi chăm chú, liền nở nụ cười rạng rỡ, như muốn khoe ra dáng phục trang của mình.
「Nhiều trang sức ghê…」
Tỷ lệ da lộ ra nhiều thì khỏi nói rồi, tôi không nhắc. Cả Lan lẫn Natsu đều mặc đồ mỏng nhẹ, trên người lấp lánh vàng ngọc châu báu. Nửa mặt che bằng một tấm khăn mảnh, hương thơm dìu dịu phảng phất khiến dáng vẻ thêm phần huyền bí.
「Đó là… trang phục múa à?」
「Vâng! Phong cách ngoại quốc ạ! Tối nay, em định sẽ múa một khúc với bộ này…Thế nào ạ? Rực rỡ phải không?」
Natsu ngẩng cao đầu, dang tay khoe trọn dáng vẻ của mình. Nhắc mới nhớ, con bé vốn rất thích múa. Dáng điệu hồn nhiên kia chẳng thể che giấu nổi kỹ nghệ vũ đạo của cô, vừa mãnh liệt đầy đam mê, vừa tinh tế diễm lệ.
「Em vốn sinh ra để múa mà! Thậm chí, mặc bộ này còn dễ múa hơn y phục thường dùng nữa đó!」
Nói rồi cô xoay người uyển chuyển, hông lắc nhịp nhàng, từng đường nét được phô bày, trang sức lấp lánh rung rinh. Tiếng leng keng ngân lên trong không khí. Một con mắt nheo lại, đầu lưỡi thè ra, nụ cười lém lỉnh rạng rỡ.
「Fufufu! Yến hội trăng tròn tới đây mới là đáng mong chờ! Em sẽ múa thật nhiều, xin ngài hãy trông đợi nhé!」
「Trăng tròn…?」
Lời Natsu khiến tôi lặp lại, cảm giác có gì đó vướng mắc. Có điều gì đó khiến tôi không thể không để ý.
「Vâng! Như lần trước, không, còn hoành tráng hơn! Múa thật nhiều, chiêu đãi thật tưng bừng… à! Phải rồi, ngài…」
「Ừ… xin lỗi. Nghe cách em nói, chắc đã chuẩn bị rất công phu, đúng không?」
Trước lời nhận ra của Natsu, tôi xin lỗi với vẻ mặt khó tả. Rồi tôi nghĩ lại về mình.
…Ký ức của tôi, chủ nhân ngôi 『Dinh thự』 này, đã mất. Hồi ức sớm nhất mà tôi còn nhớ là lúc tỉnh lại trong tẩm thất, bị mọi người vây quanh nhìn xuống… Tôi vẫn còn nhớ gương mặt ai nấy xanh xao như sắp chết. Ngay khoảnh khắc tôi ngồi bật dậy, lũ nhỏ ùa đến vừa khóc vừa ôm chầm lấy, suýt khiến tôi ngã ngửa. Như vậy có thể gọi là đáng yêu sao?
「Nếu ta nhớ không nhầm… là bị trọng thương, rồi ký ức cũng bay biến hết, đúng chứ?」
Tay tôi khẽ chạm lên thân thể mình. Những vết sẹo đau đớn còn hằn khắp cơ thể. Mọi người đều kể lại rằng, đó là một trận thương tích khủng khiếp. Dấu vết của những gian nan khổ ải ngoài『bên ngoài』…
「Đúng vậy. Mọi người đã liều mạng cứu chữa, bằng không… Quả thực rất khổ sở, vô cùng đau đớn」
「Thấy chưa! Nên mới nói chẳng nên bước chân ra『bên ngoài』! Chỗ đó toàn tai họa, tuyệt đối chẳng có gì tốt đẹp! Danna-sama phải ở yên trong 『Dinh thự』 an toàn này mới đúng!」
Lan buồn bã thổ lộ, Natsu thì phẫn nộ mà gắt gỏng. Cả hai gương mặt đều hiện lên sự thống khổ nặng nề.
「Nguy hiểm à… Nhưng ta thật chẳng thể hình dung nổi. Rốt cuộc làm sao mà lại bị thương thế này, chứ… u…!?」
Đang đưa mắt nhìn khắp vết sẹo, lời nói bỗng nghẹn lại. Đột nhiên, tầm nhìn méo mó, nét mặt tôi cũng dần…
「Ugh, ah…a…?」
「Danna-sama…?」
「A, guh, AAAAHHHH!!!?」
「Danna-sama…!!?」
Bởi vì nghĩ đến nguyên nhân khiến mình bị thương ở『bên ngoài』, và cả bản chất của『bên ngoài』ấy, tôi liền bị một cơn buồn nôn dữ dội cùng nhức nhối trong đầu ập đến. Thở hổn hển gào thét, choáng váng rồi đổ sụp xuống sàn. Lan cùng những người khác thất thanh kêu lên chạy tới. Chiếc chén thủy tinh rơi khỏi tay, nước hoa quả văng tung tóe dưới đất.
「Eh, gì thế?」
「Sakuma, nhìn kìa…!!!」
「Danna-sama!? Người sao vậy!!?」
Tiếng kêu thất thanh vừa vang lên, những người khác cũng nhận ra bất thường, vội vàng quăng bỏ những bộ y phục đang hớn hở khoe khoang lúc nãy, thi nhau chạy nhào đến. Dần dần vây quanh tôi, sắc mặt tái nhợt lo âu, song lại không biết phải làm gì, chỉ đành nhìn chằm chằm như cầu cứu.
「AAAGHHHG!!! U-uggh…!!!?」
Tôi ôm chặt đầu. Miệng nôn khan. Vị ngọt lẫn đắng chát của dịch nôn tê dại đầu lưỡi. Tư tưởng loạn lạc. Không còn ổn định được nữa. Tựa như có thứ gì đang ngăn cản tôi nghĩ thêm. Tiếng kêu hốt hoảng nhỏ bé vẳng lên khắp xung quanh.
「A, guh!? Haa!!? Aagah, haa…!? Cái gì thế…!?」
Ý thức quay cuồng. Trong đầu thoáng lóe lên từng cơn đứt đoạn. Mảnh vụn. Những câu chữ mơ hồ không nghe rõ. Ánh sáng. Tia chớp? Cái… quái… gì… đây…!?
「Danna-sama…! Người có ổn không!? Danna-sama!? Xin hãy giữ tỉnh táo!!」
「Danna-sama, xin bình tĩnh lại!! Đừng nghĩ gì cả! Hít thở đều nào! Thả lỏng…!!」
「Mau đưa đến chỗ y sư!! Mọi người, giúp một tay…!!」
Tôi mềm nhũn như kiệt sức, quằn quại như sắp chết đuối, khiến ai nấy không đành lòng, vội đỡ lấy, dìu đi. Trong tiếng khóc nấc khẩn thiết, ý thức tôi liên tục được gọi về. Tôi chỉ có thể gật khẽ mấy lần, mơ hồ chẳng hiểu mình bị hỏi điều gì, chẳng biết đáp lại thế nào, đành giao phó tất cả cho họ, khẩn cầu được cứu vớt. Và họ đã hồi đáp.
「Chuẩn bị chăn đệm!! Đặt ngài nằm xuống!!」
「Thùng nước và đồ thay đâu!? Nhanh lên!!」
「Gọi thầy thuốc, mau chuẩn bị cứu chữa…!!」
Tiếng chân dồn dập vang khắp hành lang. Băng qua mấy gian phòng, cuối cùng cũng đến nơi. Tôi cảm nhận được mình được đặt nằm xuống chiếc chăn êm ái.
「A, kah…!?」
Trong cơn mơ hồ, ý thức lay lắt, tôi thoáng nhìn thấy một bóng người cúi xuống nhìn mình. Ánh mắt giao nhau trong thoáng chốc.
「Ah, loạn tâm rồi nhỉ. Mọi người, giữ chặt tay chân lại đi. Dùng cả xích với còng cũng được đấy?」
「Cho uống thuốc ngủ. Há miệng ra. Ép buộc cũng không sao」
Trong tầm nhìn mờ mịt, tôi dường như bắt gặp ánh nhìn kia mỉm cười với mình. Thanh âm phát ra từ bóng người ấy, nghe như đã từng nghe thấy ở đâu. Những lời nói đáng sợ ấy, song tôi không hề nảy sinh thù địch, chỉ còn hoang mang. Như thể tuyệt đối không được phép sinh ra ý niệm chống đối vậy.
「Danna-sama, xin thứ tội!」
Lời xin lỗi nghẹn ngào của các nữ hầu. Và rồi, mệnh lệnh kia liền được thực thi. Thân thể quằn quại của tôi bị giữ chặt, không sao cựa quậy. Mũi bịt kín, cằm bị bóp lấy, vô số ngón tay cưỡng bức xâm nhập khoang miệng. Phản xạ tự nhiên muốn cắn, ta lắc đầu vùng vẫy. Vị máu lan trên đầu lưỡi, khiến toàn thân kích động… song lập tức bị kìm nén lại. Bởi tôi biết, không được phép vượt quá giới hạn ấy.
「Thuốc thì nhất định phải qua đường miệng mà」
「Ng… gư, gaaa……!!?」
Giọng điệu hờ hững. Vị đắng nghét xóa nhòa vị máu. Người ta bảo「thuốc đắng dã tật」, song cái này đã vượt xa mọi giới hạn. Thứ ấy chẳng khác nào bạo lực của vị giác. Cổ họng bị cưỡng ép mở ra, thuốc bị đổ thẳng sâu vào bên trong, không sao nôn ra được.
Cùng lúc ấy, cơn đau đầu như muốn nứt toác cũng dồn dập ập đến, khiến tôi chẳng còn cách nào khác ngoài buông bỏ ý thức…
-
「Danna-sama… ngài đã tỉnh lại rồi ạ?」
「……Đây là đâu?」
Tôi hỏi khi bóng dáng Madoka lọt vào tầm mắt, như thể đang cúi xuống nhìn tôi. Ánh mắt tôi lướt quanh căn phòng. Một căn phòng bình thường trong『dinh thự』… Rốt cuộc chuyện này là thế nào?
「Ngài còn nhớ được đến đâu ạ?」
「Thay quần áo… đúng rồi, đột nhiên bị đau đầu… cảm giác gì đó thật kỳ lạ.」
「Kỳ lạ, ạ?」
Tôi lẩm bẩm, cố gắng nhớ lại những ký ức gần nhất trong khi nhổm người dậy. Madoka, với vẻ ngoài thuần khiết và dịu dàng, đỡ tôi dậy và đáp lại lời tôi.
「Cô không nhớ sao? Hình như… lần ta tỉnh lại sau khi bị thương cũng có cảm giác như thế này, phải không?」
「Có… phải vậy không ạ?」
「…?」
Nghe tôi nói, Madoka đưa tay lên che miệng, nghiêng đầu ra vẻ nghi hoặc. Lẽ nào tôi nhớ nhầm? Hay là cô ấy? Mà khoan, có khi nào lúc đó cô ấy không có mặt ở đây không? Hừm…?
「Quan trọng hơn, sức khỏe của ngài thế nào ạ?」
「À, ừ… không sao. Giờ thì ổn rồi. Cơ thể hơi nặng nề một chút thôi.」
Từ sau khi tỉnh dậy khỏi chấn thương, tôi vẫn cố làm quen dần dần, vậy mà giờ đây chẳng khác nào quay lại vạch xuất phát. Cảm giác như cả thân thể bị treo lủng lẳng những khối chì. Mệt mỏi. Nhức mỏi khớp xương. Ngay cả việc cử động cũng trở nên uể oải. Như thể trên người đang khoác chồng chất những lớp áo dày nặng nề.
「Xin ngài hãy nghỉ ngơi cho khỏe. Cơ thể ngài vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Nên nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ ạ, danna-sama.」
「Ừ… làm cô lo lắng rồi. Đây là phòng trống à?」
Tôi đưa mắt nhìn quanh căn phòng đơn sơ. Chăn đệm và vài món đồ nội thất trông như được vội vã mang vào, không giống một căn phòng thường xuyên được sử dụng.
「Do tình trạng của ngài đột ngột trở nặng, chúng tôi đã vội vàng dùng căn phòng gần nhất. Tuy có hơi chật chội, mong ngài thứ lỗi.」
「À, không sao đâu… Phải rồi. Hình như gần đây có một phòng trống, đúng không?」
Tôi chợt nhớ ra, gần hiên nhà nơi diễn ra buổi thử trang phục của mọi người, quả thực có một căn phòng trống. Trong『dinh thự』này, dù có rất nhiều nữ hầu sinh sống, nhưng số phòng vẫn dư dả. Hình như… khu vực này được dự định làm phòng cho trẻ con, phải không?
…Lẽ nào họ định thu nhận cả đống hầu gái tập sự như kiểu Uta hay Fumi?
「Phòng cho trẻ con thì càng nhiều càng tốt ạ」
「? Là vậy sao?」
「Vâng. Phòng cho trẻ sơ sinh thì càng nên chuẩn bị thật nhiều.」
「Sắp tới dinh thự sẽ có thêm người à?」
「Chuyện đó… chẳng phải tùy thuộc vào ngài sao?」
「Tùy vào ta, sao?」
Phải rồi, hình như mọi người ở đây đều đến từ『bên ngoài』. Nói cách khác, việc có đón thêm các nữ hầu nội trú mới hay không là do tôi quyết định. Và họ dường như mong muốn điều đó… Có phải vì tinh thần đồng loại không?
(Thực ra, với số người hiện tại, dinh thự đã dư thừa nhân lực. Huống chi trẻ con còn tốn công chăm sóc hơn… hay chính vì thế nhỉ?)
Lẽ nào vì rảnh rỗi quá nên họ tính giết thời gian bằng việc chăm trẻ? Cũng có lý. Dĩ nhiên, có thể họ muốn đón thêm người vì lòng trắc ẩn hay tình đồng loại… nhưng khoan đã.
「……」
「Danna-sama? Ngài sao vậy? Có phải cơ thể vẫn…」
「Không, không sao. Thật đấy… không sao đâu.」
「Nhưng mà…」
「Thôi được, thay vào đó… cô lấy cho ta một tách trà nhẹ được không? Ta vừa nôn nên muốn làm sạch miệng. À, và vì ta muốn nghỉ ngơi, lấy cho ta vài cuốn sách nữa.」
「……Vâng, đã rõ ạ.」
Madoka không có lựa chọn nào ngoài việc tuân theo yêu cầu của tôi. Dù trông hơi miễn cưỡng, cô ấy vẫn cung kính đứng dậy. Tiếng chuông leng keng khẽ vang lên khiến tôi hơi nhăn mặt, và tôi vội nói thêm.
「Về chuyện trẻ con ấy mà.」
「Vâng?」
「Ta sẽ suy nghĩ theo hướng tích cực.」
「……」
Madoka cúi chào với vẻ vui mừng hơn trước, rồi rời đi. Khi cảm giác được sự hiện diện của cô ấy đã biến mất, tôi xác nhận xung quanh không còn ai khác, rồi ngả người xuống chăn, nhìn lên trần nhà. Và…
「Có gì đó… kỳ lạ, nhỉ?」
Nghi vấn bật ra là điều quá đỗi bình thường. Những hành động cứ như hiển nhiên khiến tôi không nhận ra. Không, đúng hơn là đến giờ tôi mới nhận ra mình ngốc nghếch đến thế nào. Như một gã công tử ngây thơ… không, tôi còn tệ hơn thế. Vì, vì… đúng chứ?
「Danna-sama, trà đây ạ. Và… tôi cũng đã chuẩn bị chút bánh ngọt. Nếu ngài muốn, cứ ăn từ từ ạ.」
「May quá, ngài đã tỉnh. Tôi nghe nói ngài muốn sách. Tôi đã chọn sẵn vài cuốn… Nếu ngài muốn, tôi có thể đọc to cho ngài nghe không?」
Khi tôi còn đang chìm trong vòng xoáy suy nghĩ, Madoka trở lại cùng với Jun. Trà xanh và bánh warabi mochi được rưới chút mật ong đặt trên khay, còn Jun ôm một chồng sách và đề nghị. Âm thanh chuông leng keng lại vang lên, hơi chói tai.
「……Ta không phải trẻ con, tự đọc được.」
Tôi mỉm cười đáp lại, rồi nhấp một ngụm trà ấm dễ chịu. Nghi vấn trong lòng, tôi không nói ra. Tôi nghĩ mình không nên nói…
「『Uy thoại của nô lệ chuồng ngựa』? …Chưa nghe cái tên này bao giờ?」
Tôi cầm một cuốn sách được mang đến, nhìn tiêu đề và lẩm bẩm. Liếc nhìn hai cô nữ hầu đứng chờ bên cạnh, tôi ngả người, giơ cuốn sách lên để mở trang đầu.
「Ôi, thật là khiếm nhã quá!」
「Đây là『dinh thự』của ta. Ta muốn làm gì thì làm. Có vấn đề gì à?」
「Maa!」
Tôi phớt lờ lời cảnh báo của Jun và bắt đầu đọc sách một cách thoải mái. Làm bộ đọc sách, nhưng thực chất là để suy nghĩ một mình. Với tư thế này, cuốn sách sẽ che đi biểu cảm của tôi, đúng như tính toán.
-
「……Danna-sama có động thái bất ổn」
「Lại bắt đầu nghi ngờ nữa sao? Đây rốt cuộc là lần thứ bao nhiêu rồi……」
「Xin mọi người hãy bình tĩnh. Chúng ta vốn đã quen với chuyện này rồi mà? Hơn nữa, lần này ngài phát hiện ra khá muộn… như vậy, chúng ta đủ thời gian để chuẩn bị」
「Đúng vậy. Không sao đâu… chắc chắn… chắc chắn sẽ không sao…!!」
「Không muốn, tôi không muốn ra ngoài… tôi không muốn rời khỏi nơi này…『bên ngoài』thật đáng sợ… tôi không muốn đâu……」
「Này này, chắc chắn sẽ ổn thôi mà. Người đã hứa với chúng ta rồi còn gì? Nói rằng không cần phải rời khỏi đây. Rằng có thể ở lại mãi mãi ấy!」
「Ừ. Đúng vậy… đúng thế. Cho nên, chắc chắn sẽ ổn thôi. Lần này nhất định… lần này nhất định…!」
「Mọi người, theo đúng trình tự, không được sơ suất, không được chủ quan… xin hãy an tâm. Hãy nhớ lại những biện pháp trước nay. Và thời gian… đứng về phía chúng ta」
「Nhất định lần này phải thành công…Vì chúng ta」
「Phải. Vì sự an yên của tất cả. Vì sự cứu rỗi của tất cả…」
「Ừ. Trước kỳ trăng tròn tiếp theo, bằng bất cứ giá nào…」
Cho nên…
「Trong cái lồng này, trong tận cùng sâu thẳm. Giam giữ, vây khốn, dồn ép… rồi hòa tan tất cả. Toàn bộ, hết thảy. Kể cả chúng ta…」
Ngọt ngào, ngọt ngào, phù thủy cất tiếng líu lo…

