Bầu không khí đặc quánh đến nghẹt thở bởi hơi nóng. Cả không gian như sôi sục trong cơn cuồng loạn. Từng tia mồ hôi bắn tung toé thành giọt, rơi vãi khắp nơi.
Những thiếu nữ làn da ngăm rám nắng điên cuồng xoay lượn trong vũ khúc bất tận. Thứ có thể gọi là y phục hầu như đều bị lột bỏ, chỉ khoác trên mình tấm lụa mỏng nhẹ như sương và những món trang sức vàng tinh xảo. Thân thể mềm mại uốn lượn trong hân hoan, thịt da rung lên, mái tóc tung xoã, giọng hô vang dội… nơi đây hoàn toàn vắng bóng sự xấu hổ. Khi đã hiến dâng tất cả, phận tế phẩm ấy sao còn e thẹn vì chút ít này?
Bài ca chúc tụng vang vọng không ngừng, hòa âm tầng tầng lớp lớp. Đó là bài thơ ngợi ca sự vĩ đại bằng ngôn ngữ ngoại lai. Khi chính họ cất lên lời hát ấy, lòng thành kính tràn đầy càng trở nên rõ ràng, minh bạch. Ánh sáng ấm áp mờ ảo từ những ngọn nến trên giá chiếu lên làn da lấp lánh của họ, tô điểm thêm vẻ yêu kiều quyến rũ.
Vũ khúc Kagura. Một biến thể của nó. Họ sẽ còn nhảy đến bao lâu nữa đây? Dữ dội, dữ dội, dữ dội, dữ dội… hơi thở gấp gáp, má đỏ bừng, mồ hôi vinh quang của tế phẩm tuôn trào, văng tung toé như hạt châu lấp lánh.
…Một hiện diện ngự trên ngai thịt, lặng lẽ thưởng thức cảnh tượng. Vị chủ nhân của dạ yến tà ác. Thân thể đỏ lòm, thớ thịt phập phồng, vô số xúc tu trườn ra, toàn thân mọc đầy u thịt, rồi nứt vỡ, thứ dịch hôi tanh bắn tung toé, chỉ đơn thuần tồn tại ở đó. Không vỗ tay, không huýt sáo, không cất tiếng thô tục. Chỉ lặng lẽ thưởng thức.
Ấy là lẽ thường. Cái gì vốn dĩ thuộc về hiến phẩm, sao lại khiến nó vui thích? Chỉ thản nhiên tiếp nhận những cống phẩm đương nhiên phải thuộc về mình. Thưởng ngoạn ư? Không hề. Với hạng đó, nào có nghĩa lý để ban phát thứ ân huệ ấy. Có chăng, chỉ là một dạng hấp thụ… một công việc.
「………!」
Một trong những loài phục dịch bám víu cất lời. Bản năng chi phối khiến ý thức gần như đình chỉ, chỉ còn phản xạ máy móc, song ngay lập tức, hàng loạt nhãn cầu trợn trừng hướng về kẻ kia. Giống như bao kẻ khác, nó dán chặt thân thể vào làn da đó, bị xúc tu quấn siết, thân thể in đầy dấu răng cạn hời hợt từ vô số 「miệng」 cắn mút, rồi bị liếm khắp làn da. Dung dịch từ trên đầu dội xuống, quyện cùng hương nước hoa, tạo thành thứ mùi khó bề diễn tả.
Vật sở hữu… trên toàn thân nó, từng vết khắc, từng dấu ấn phơi bày sự thật rằng huyết nhục, trinh khiết, sinh mệnh và linh hồn đều đã thuộc về kẻ ấy. Chúng bị khắc sâu, bị bôi trát, bị ngâm ướp, để lại dấu vết chẳng thể xoá nhoà, trong cơn mê man mộng tưởng, nó ngước nhìn về phía này.
Có chuyện gì… Cảm thấy phiền phức, nó chậm chạp nghĩ đến việc vứt bỏ kẻ này để những kẻ khác đang chờ quanh đó phục vụ. Nhưng trước khi nó kịp làm gì, đối phương đã hành động. Cô ta với tay lấy bình bạc, ngửa cổ tu ừng ực thứ rượu đục. Từ khóe miệng, một dòng trắng chảy tràn, trong khi cô ta khao khát chờ đợi.
『……』
Cái cằm nứt ra thành sáu mảnh, nó ban phát lòng thương xót. Miệng kề miệng… không, gần như nuốt chửng nửa khuôn mặt đối phương. Một nụ hôn kinh dị đến tột cùng. Răng nhọn chạm vào da. Nếu không có lớp chất nhầy dày đặc, có lẽ dung nhan ấy đã bị xé toạc. Lưỡi nhớp nháp như con sên trườn ra, liếm má, liếm trán, đùa giỡn với tóc, len lỏi qua khe môi. Xâm nhập vào vòm miệng không chút kháng cự, lưỡi tiến sâu vào cổ họng, tham lam tận hưởng dòng thánh tửu còn vương vị sữa.
「…!!…!!!!」
Uống cạn, vẫn tiếp tục đùa giỡn trong miệng đối phương, và khi cô ta co giật, phun trào, nó đã chán ngán, buông ra không chút luyến tiếc. Những sợi chỉ bạc sủi bọt kéo dài rũ xuống. Giống loài phục vụ ấy vẫn nũng nịu, khao khát xin thêm, nhưng nó đã mất hứng.
Dù kiệt sức vẫn cầu xin được phục vụ sâu hơn, nhưng nó chỉ quăng cô ta đi như rác. Thân thể bay xoay trong không trung, kéo dài những sợi tơ bạc, rồi rơi vào đống nhục thể chất chồng chất thành núi, thêm một tân vật hiến dâng. Xa cách, nó bật khóc nức nở, đôi tay lem dịch nhớp nháp vươn ra như đứa trẻ, song chẳng được đoái hoài. Thật phiền toái cho kẻ không biết thân phận. Rõ ràng điều đáng bận tâm lại là chỗ khác.
「……!」
Khoảng trống vừa bỏ ngỏ lập tức được lấp đầy. Ánh mắt ngước lên đầy tình tứ, nụ cười duyên dáng, lời cảm tạ ríu rít. Đã dọn sẵn mâm, không dùng chẳng phải là thất lễ sao? Phải vắt kiệt, phải rút cạn, dù chỉ một giọt cũng không được để sót.
Hút. Hút. Hút. Hút. Lúc nào không hay, đám miko trước mắt đều đã tàn lụi. Thân xác hấp hối của họ bị khiêng đi như món đồ bỏ, lập tức có kẻ thay thế tiến vào.
Chỉ cài trâm hoa, đeo chuỗi ngọc, lắc ngân linh trong tay. Hét vang khúc Kagura, nhảy múa vây quanh Đấng Tối Cao. Thành kính tin thờ…
『……』
Chuyện nhỏ nhặt mà thôi. Nó lại một lần nữa chìm vào mộng mị. Quay tròn, quay tròn, vĩnh thế đảo lộn. Đảo lộn. Đảo lộn…
Mộng là thực. Thực là mộng…
-
Tiếng xoẹt xoẹt xoẹt xoẹt vang lên, mọi người cùng dõi mắt nhìn cảnh tượng lớp băng bị bào mòn dần. Từ khối băng trong suốt như pha lê, từng mảnh vụn bắn ra, lấp lánh tựa tuyết bụi, chất chồng vào chiếc bát pha lê. Tích tụ thành một núi băng vụn nhỏ. Chỉ ngắm thôi cũng đủ thấy mát lạnh lan khắp không gian. Có lẽ thực sự là luồng khí lạnh tỏa ra đang làm mát không gian sân trước.
「Ngài muốn chọn vị nào ạ?」
Mio nghiêng đầu hỏi. Liếc qua những chiếc bình đặt trên bệ, tôi ngẫm nghĩ một lúc rồi chỉ vào một trong số đó.
「Đã rõ ạ… Cái này cũng dùng chứ ạ?」
Nhận được cái gật đầu của tôi, Mio vui vẻ tiếp tục chuẩn bị. Dưa hấu mọng nước, đào, mận, lê, và dứa… những loại quả được làm lạnh trong nước suối được cô thoăn thoắt cắt gọt bằng dao, rồi chia thành từng miếng vừa miệng, trang trí lộng lẫy như những viên ngọc. Một viên kẹo băng từ hoa huệ được khoét tròn đặt lên đỉnh ngọn núi băng, và trên đó rưới nước ép dưa gang hòa tan đường. Ngọn núi băng trong suốt dần được tô điểm bằng sắc xanh tươi của lá non. Cuối cùng, như một điểm nhấn, một dòng sữa đặc ngọt ngào trắng đục được rưới lên.
「Nào, món đặc biệt của dinh thự, dành riêng cho ngài! 『Ngọc lộ băng vương』! Xin mời ngài dùng ạ!」
「Ồ, đúng là bạo lực của vị ngọt mà.」
Nói một cách đơn giản, đây chính là thứ kết tinh của ngọt ngào = thần linh, một cú đánh kép của vị ngọt. Quả thực có phần hơi quá đà. Mà khoan, cái tên đó là ai nghĩ ra vậy? Nghe không thuận tai lắm nhỉ?
「Có ai muốn chia phần không? Này, mấy người thấy sao? Ngọt lắm đấy!」
Như thể dụ trẻ con bằng kẹo, tôi vẫy gọi mấy nữ hầu tập sự trẻ tuổi, dẫn đầu là Shi và Fumi. Mọi người nhìn đống đá bào lấp lánh, nhưng một tiếng ho khan từ các nữ hầu lớn tuổi phía sau khiến họ tản ra như đàn nhện con chạy trốn.
「Thưa ngài, phần của bọn nhỏ đã được chuẩn bị sẵn rồi ạ. Dù sao đây là món mọi người dốc sức vì ngài mà làm, mong ngài vui lòng thưởng thức.」
Kuzu tiến lên đại diện, nhẹ nhàng ngăn tôi đang định chia bớt phần cho lũ trẻ. Mấy nữ hầu khác sau lưng cũng gật đầu phụ họa. Thường ngày tôi vẫn hay lén cho bọn nhóc vụng trộm nếm thử, có lẽ lần này hơi quá rồi…
「Được rồi, được rồi. Ta sẽ ăn. Không phải ta chê đâu, nhưng mà…」
「Nhưng sao ạ?」
「Phần này, không nhiều quá à?」
「…」
Mấy nữ hầu lớn tuổi liếc qua ngọn núi băng, rồi lại nhìn nhau. Rồi lại nhìn núi băng, rồi lại nhìn nhau. Lặng thinh. Đó chính là câu trả lời.
Cảm giác đầu óc như sắp tê buốt, mà hơn thế nữa, chắc chắn bụng dạ sẽ không chịu nổi. Nhưng bỏ phí thì thật tội lỗi, và trên hết là quá uổng. Đá bào mùa hè, thứ xa xỉ bậc nhất, phải ăn ngay trước khi nó tan chảy.
「Sao nào? Thử một miếng đi? Nếm thử rồi rút kinh nghiệm cho lần sau cũng tốt đấy?」
「…」
Trước đề nghị của tôi, Kuzu và những người khác lại nhìn nhau lần thứ ba. Nhưng lần này, ánh mắt họ dường như mang chút gì đó e dè. Họ trao đổi bằng ánh mắt, và cuối cùng Kuzu bước lên.
「Mỗi người ở đây nếm một miếng, được không ạ?」
「Một miếng gì chứ, hai ba miếng cũng được!」
Cô ấy đề nghị cung kính, tôi cười phá lên và đáp lại. Rồi tôi múc một thìa.
「Muốn thêm trái cây nào không?」
「…Đào ạ.」
「Được thôi.」
Tôi thêm một miếng đào, nhúng bột băng thấm đẫm nước ép và đưa thìa ra.
「Nào, cầm lấy…」
「Tôi xin ăn ạ.」
「Này…!? Thật là…」
Tôi định đưa cả thìa cho cô ấy, nhưng Kuzu đã ngậm lấy thìa trước. Tôi hốt hoảng, nhưng với cái thìa còn trong miệng cô ấy, vung vẩy thì nguy hiểm. Tôi đành đứng im, cố không động đậy.
「Ưm… chụt, nhai, hà…」
Cô ấy liếm láp chiếc thìa, ánh mắt nhìn lên, mái tóc lùa ra sau, phát ra âm thanh nhóp nhép, rồi cuối cùng mới thả thìa ra. Một sợi nước kéo dài, nhỏ xuống…
「…Cái thìa này bằng bạc, vị đâu có ngấm vào được?」
Nếu là thìa gỗ thì không nói, nhưng đây là thìa bạc. Làm gì có chuyện nước ép thấm vào thìa. Nếu tiếc vị ngọt thì cứ xin thêm miếng nữa là được mà.
「Không ạ, rất thấm ạ.」
「…?」
「Xin nhường cho người tiếp theo ạ.」
Bỏ qua cái nghiêng đầu khó hiểu của tôi, Kuzu nhường chỗ cho đồng nghiệp. Liếc mắt một cái với vẻ không hài lòng, Uzuki, người tiếp theo, nhanh chóng lấy lại tinh thần và xin một miếng mận.
「Xin ngài cho em bằng tiếng ‘ah~n’ đi ạ!」
「Ngươi đúng là trẻ con. Rồi, ah~n nào.」
「Chụp!」
Uzuki khẽ làm trò, ngậm lấy thìa, cắn cắn như đang đùa nghịch trong lúc mắt vẫn nhìn tôi. Rồi há miệng, 「phụt」 một cái, thả thìa ra… À, lẽ ra sau mỗi lượt nên rửa thìa nhỉ?
「Không sao đâu ạ!」
「Cô thì không sao, nhưng còn người khác thì sao?」
Uzuki chẳng phàn nàn gì sau khi ăn, nhưng những người còn lại thì chưa chắc. Tôi hỏi đám còn lại xem sao…
「Tôi thì cứ để nguyên cũng được…」
「Dù sao cũng trộn lẫn cả rồi ấy mà~」
「Tôi thì sau ngài cũng chẳng sao ạ~」
「Hay là, chơi kiểu mớm miệng luôn không?」
「Này này… đùa quá rồi đấy?」
Tôi nhún vai trước những câu trả lời ồn ào của các nữ hầu, chẳng biết họ nghiêm túc đến đâu, rồi hỏi tiếp người kế tiếp muốn gì. À, mớm miệng thì không nhé.
「…Mà khoan, đông hơn rồi này.」
Đến người thứ ba ngậm thìa, tôi ngoảnh lại thì thấy thêm mấy cô nữ hầu mới đứng xếp hàng. Họ che miệng bằng tay áo, trò chuyện rôm rả, trông háo hức chờ đợi. Thậm chí còn có người gọi thêm người khác. Đuổi họ đi thì… có hơi bất công nhỉ?
「…」
Thôi thì, chắc cũng không đau bụng đâu… Tôi nhìn đống đá bào vẫn còn đầy ắp trong bát, rồi tự nhủ vậy.
-
Tiếng chuông gió leng keng vang lên. Âm thanh của những chiếc chuông mang lại cảm giác mát mẻ trong mùa hè… tiếc thay, rốt cuộc cũng chỉ như nước đổ lên đá nóng, chẳng thấm tháp gì. Ừ thì, đó chỉ là cách để đánh lừa tâm trí, làm dịu đi cái nóng, nên cũng chẳng thể trách được.
「Dù đã vẩy nước khắp nơi, nhưng quả là… trời ngày càng nóng hơn ạ」
「Đó là đặc trưng của mùa mà, nói thế thì cũng chỉ đến thế thôi… Hay là để ta tự làm?」
Đề nghị ấy được thốt ra từ miệng tôi khi đang nằm ngả người trên hiên, gối đầu lên đùi cô và ngắm nhìn cảnh sân vườn. Lấy đùi cô làm gối, lại còn quạt mát cho bằng quạt giấy, trong lòng tôi cũng ít nhiều nảy sinh cảm giác áy náy. Trong buổi trưa oi ả này, tôi vừa đưa nốt phần đá bào tan chảy vào dạ dày, vừa nằm vắt chân lười nhác… Nóng bức vốn khiến con người ta trở nên uể oải, nhưng ít nhất chuyện này chẳng phải tự mình làm được sao?
「Chỉ cần tấm lòng đó của ngài là đủ lắm rồi. Ngài là ngài, còn tôi chỉ là một nữ hầu, xin ngài đừng ngại ngần gì với tôi cả.」
Làn da bánh mật cùng nốt ruồi ở khóe môi khiến dung mạo của Lan, cô gái gợi cho tôi liên tưởng đến một tiên nữ phương Nam, càng trở nên khó quên. Cô ấy nở nụ cười mơ hồ đầy quyến sắc rồi khúc khích cười. Tôi lại chẳng hiểu có gì đáng cười ở đó.
「Nhưng mà… cố chịu cái nóng thế này không tốt cho cơ thể đâu.」
「Tôi đã quen với cái nóng thế này rồi. Nếu ngài hỏi tại sao, hay là tôi cởi bớt áo ra nhé?」
「Không cần hỏi ta, cứ thoải mái đi. Chẳng phải ngừng quạt mới là vấn đề sao?」
「Đúng là vậy thật. Vậy thì…」
Dứt lời, cô ấy lơ đãng nới lỏng y phục, để lộ hai bờ vai, xương quai xanh, thậm chí nửa trên của khuôn ngực. Ở khoảng cách gần, tôi có thể nhìn thấy rõ những giọt mồ hôi lấm tấm như ngọc lăn trên làn da ngăm. Cô tháo chiếc trâm ra, để cho mái tóc nâu hạt dẻ gợn sóng xõa xuống. Mùi hương ngòn ngọt pha chút cay nồng khẽ thoảng qua mũi tôi…
「Da cô rám nắng nhỉ.」
「Tôi sinh ra ở miền nam mà.」
「Miền nam.」
「Vâng, miền nam ạ.」
Cả hai lặp lại lời nhau, rồi cùng bật ra một nụ cười khổ không rõ lý do. Tôi tiếp tục.
「Nagi và Natsu cũng sinh ra ở miền nam à?」
「Đúng vậy. Có gì sao ạ?」
「Ta thấy mấy người hay để lộ da thịt. Nghĩ là các cô sợ nóng chăng.」
Lan, cùng với Nagi và Natsu, hình như thường xuyên đi lại trong dinh thự với áo lụa mỏng hay đồ lót như đồ bơi, vừa làm việc vừa để lộ da thịt. Đó là thắc mắc rất thật lòng của tôi.
「À… Thật ra, ở quê tôi, đó là chuyện bình thường, nên có lẽ tôi cứ vô thức làm theo thói quen.」
「Thế à?」
「Vâng. Nó như một bằng chứng rằng cơ thể khỏe mạnh, không bệnh tật… Ngài có ghét một người phụ nữ như thế này không?」
「Làm gì có.」
Tôi vừa được cô ấy cho gối đầu, vừa được quạt mát, tay thì mân mê mái tóc nâu hạt dẻ trước mặt mà khẽ đáp.
「Cô làm việc ngoài trời tốt lắm mà? Làm sao ta ghét một người chăm chỉ được?」
「Trời ơi! Ngài đánh giá yêu ghét một người phụ nữ dựa vào năng suất làm việc sao?」
「Ghét thì không, nhưng để mà thích thì có lẽ ta sẽ cân nhắc? …Mà ngoài ra còn tiêu chí nào khác nữa?」
「Ừm, ví dụ như… thế này thì sao?」
Tôi hỏi, và Lan nhanh chóng cúi người xuống. Mặt cô ấy kề sát, cơ thể áp vào tôi. Cảm giác mềm mại từ ngực cô chạm vào tôi. Má kề má, hơi thở ngọt ngào phả vào tai. Bàn tay cô ấy trượt xuống bụng dưới, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua… Ừ. Nóng thật.
「Nói thêm thì nặng đấy.」
「… Còn gì nữa không?」
「Còn gì?」
「Vâng, còn gì nữa.」
「… Câu đố khó nhỉ?」
「Ngài thật quá đáng!」
Tôi còn đang lúng túng suy nghĩ thì Lan ngồi thẳng dậy, quay mặt sang một bên ra vẻ giận dỗi. Dù đã trưởng thành, cô ấy lại phồng má như một đứa trẻ. Trông thái độ ấy hệt như thể bị tổn thương thật vậy.
「Xin lỗi, xin lỗi… Ta không phải người học rộng, nên nếu là câu đố lạ thì chịu chết. Làm ơn nói đáp án cho ta đi?」
「Nếu ngài còn nghĩ đó là câu đố, thì muôn đời chẳng tìm ra đáp án đâu.」
「Cần thay đổi cách nghĩ à?」
「Hãy nghĩ đơn giản hơn đi.」
「Xinh đẹp nhỉ?」
「Ngài thật quá đáng!」
Tôi thử chân thành khen cô ấy, nhưng vẫn nhận về lời trách móc như trước. Có điều giọng cô đã dịu đi đôi chút. Có lẽ tôi cũng sắp chạm tới đáp án rồi chăng?
「Tha cho ta đi… Làm sao để cô hết giận đây?」
「… Vậy thì, thế này thì sao?」
Cô ấy khẽ đưa ra một chiếc khăn tay trắng, tương phản với làn da nàng. Đó là tấm lụa mỏng thêu hoa văn tinh tế. Lan dùng tay lướt nhẹ trên làn da đang lộ ra của mình.
「Nhìn này. Quạt mãi mà mồ hôi đã ướt đẫm thế này… Ngài lau giúp tôi được không?」
Đôi mắt vàng như mắt báo nhìn xuống tôi. Giọng cô ấy ngọt ngào như mèo con nũng nịu. Những giọt mồ hôi được ngón tay cô lau đi, trượt theo đường cong, chảy xuống khe ngực, tạo thành một vũng nhỏ…
「Đúng là đồ khó chiều.」
「Kyaa♪」
Tôi nhận chiếc khăn, lật ngược cô ấy lại. Trên dưới đổi chỗ. Cô ấy khẽ kêu lên đáng yêu, liếm nhẹ môi, rồi ngẩng mắt nhìn tôi đầy chờ đợi. Hai tay cô vòng lên cổ tôi.
「Xin ngài lau kỹ càng từng ngóc ngách nhé?」
「Cô đòi hỏi danna-sama mình nhiều quá đấy.」
「Vậy thì hãy dạy dỗ tôi thật kỹ đi♪」
「Thái độ này mà là để người ta dạy dỗ à?」
Tôi thở dài trước thái độ khó chiều của cô ấy, nhưng vẫn đặt tay lên y phục của cô. Nắm lấy, kéo ra.
Dù sao thì, trả công cho nữ hầu chăm chỉ cũng là bổn phận của 「Danna-sama」 mà. Để cô ấy đổ mồ hôi mà phục vụ tôi, thế cũng là một thú vui. Ừ, mà nhắc đến phục vụ…
「Lan.」
「Có chuyện gì, danna-sama?」
「Quê cô ở miền nam, đúng không? Chắc là xa lắm nhỉ. Ta nghĩ, làm danna-sama, ta có thể cho cô nghỉ vài ngày để về thăm quê, như phần thưởng cho sự chăm chỉ của cô.」
「… Quê tôi, giờ không còn nữa.」
「… Vậy à.」
Rồi sau một khoảng lặng ngắn, tôi lại tiếp tục cử động đôi tay. Để dành tặng cho nữ hầu chăm chỉ ấy món quà lớn nhất mà tôi có thể…
-
Đó là một bản tam tấu, tiếng chạy vội vàng, tiếng một chiếc chuông khác với chuông gió, và những giọng nói trẻ thơ.
「Danna-sama~! Chơi với em đi~!」
「Mari! Chơi mari đi nào~!」
Việc lo liệu phần thưởng cho Ran vừa xong, vừa tiễn cô ấy lùi lại thì đám Shi cũng tới, gần như đến thay thế ngay lập tức. Có lẽ, chúng đã canh đúng lúc bên này vừa xong việc chăng.
「Quấy rầy chị Ran là bị mắng đấy!」
「Bọn em đã đợi đàng hoàng nhé! Giỏi chưa nào?」
「Vậy nên giờ là lượt của bọn em nè~♪」
Những bóng người nhỏ bé nhanh chóng bao quanh tôi nửa vòng. Sáu cô bé líu lo nói nhanh, miệng ríu rít, tay giơ cao quả bóng mari, mắt lấp lánh chờ mong. Có vẻ chúng đã khao khát đến lượt mình lắm rồi.
「Đợi đã, đợi đã, đợi đã. Ta đâu có chạy, bình tĩnh nào… Hừm, chơi mari à?」
Nhìn quả cầu mari chúng giơ lên cho tôi xem, tôi ngồi dậy. Duỗi thẳng lưng, kêu răng rắc ở vai, quay cổ, xua tan cảm giác uể oải. Trời ạ, làm bạn với đám trẻ con… đúng là không biết ai là chủ ai nữa.
…Mà thôi, với cái thân thể ì ạch này, vận động chút cũng tốt.
「Hừm… Được rồi. Mấy đứa đã nằng nặc thế, ta xem tài nghệ của các em trước nhé?」
「Được thôi! Tới đây nào? Ei!」
「Khoan, đợi chút đã!」
Fumi bất ngờ đá quả bóng mạnh vào trong khu vườn của dinh thự, nên để an toàn tôi vội dùng đầu chuyền lên cao. Nếu xông vào mà chẳng kiềm chế, khung cửa shoji có khi bị phá vụn vì tiếng ồn ào. Nguy hiểm…!!?
「Rồi thì…」
Quả bóng mari tôi vô thức đánh lên. Nó bay cao đến cực điểm, rồi lao xuống. Tôi điều chỉnh tư thế, chọn vị trí… rồi dùng ngực nhẹ nhàng đánh lên. Thấp hơn lúc nãy, lực cũng nhẹ đi, quả bóng từ từ rơi xuống…
「Tốt, tốt, tốt. Đây!」
Dùng đầu gối bật lên một cái, rồi đùi, rồi vai, rồi lại hai chân luân phiên, tôi tiếp tục đẩy quả cầu lên xuống nhiều lần. Gọi thế là đá kemari thì hơi thô tục, nhưng tôi vẫn khoe khoang trước bọn chúng kỹ thuật tung bóng không mấy tao nhã ấy.
「Waa!」
「Siêu quá!」
「Sao thế!? Sao không rơi xuống vậy!?」
「Do kinh nghiệm khác biệt đấy.」
Trước màn xử lý bóng có phần thô thiển của tôi, lũ trẻ con mắt tròn xoe, kinh ngạc đầy vẻ ngây thơ. Chúng hò reo, vỗ tay nhiệt tình, giơ tay vạn tuế, hét lên những tiếng reo hò trong trẻo. Chuông kêu leng keng inh ỏi.
「Cho em đá nữa đi!」
「Ngốc, đá bậy bạ là cái chắc.」
Mà này, hóa ra không phải temari mà là kemari à? Cú đá vụng về vừa nãy cũng thế, nhưng với trang phục này, các em làm sao mà đá được chứ?
「Ơ?」
「Thì thế này này!」
「Dừng lại. Làm nhăn đồ đấy.」
Fumi và mấy đứa nhỏ theo lời tôi kéo tay áo, sửa lại tà áo và miệng áo, cẩn trọng không kéo rách hay làm nhàu bộ kimono đẹp. Đừng làm bẩn hay hư mấy bộ đồ quý.
「Hôm nay cứ chơi temari cho ngoan nào.」
「Nhưng mà!」
「Không mà!」
「Chơi kemari! Phải chơi kemari!!」
「Này…」
Trước lệnh của tôi, lũ nhóc phản kháng dữ dội. Độ cứng đầu của chúng khiến tôi bó tay.
「Vì… vì nếu chơi temari, ngài sẽ không chơi cùng bọn em đâu mà?」
「Không có chuyện đó… À, ra là vậy.」
Temari là trò con gái, kemari là trò con trai… không hẳn là quy định, nhưng temari thường là trò của con gái. Đàn ông trưởng thành hiếm khi chơi. Ra là thế.
「Ta đã nghĩ quả bóng này nhạt nhẽo thật… hóa ra các em nghĩ chơi temari thì ta sẽ không tham gia?」
Lũ nhóc đồng loạt gật đầu. Tôi dừng việc đá bóng, cầm quả bóng lên xem xét. Nó làm từ da hươu, không chút trang trí, thiếu hẳn vẻ rực rỡ cần có cho trò chơi của con gái. Rõ ràng là đồ dùng cho kemari, dành cho con trai.
「Chu đáo đấy, nhưng… còn thiếu tinh tế nhỉ?」
「Vậy thì, bọn em sẽ cởi đồ ra!」
「Không cần, không cần, định treo đồ lên đâu hả? …Nào, tất cả chuẩn bị bóng đi. Hát bài nào bây giờ?」
Nghe tôi nói, lũ nhóc nhìn nhau, hiểu ý và phấn khích.
「Thật hả!?」
「Muốn chơi thì nhanh chuẩn bị bóng của mình đi. Ta đổi ý bây giờ đấy?」
「Chuẩn bị ngay! Ngay bây giờ đây!」
Vội vã giơ lên những quả bóng temari được trang trí tươm tất, Fumi và bọn trẻ tiến tới. Còn tôi thử gõ quả bóng nhạt nhẽo ban đầu theo kiểu temari, kiểm tra độ đàn hồi. Hừm, thế này thì…
「Này, cái này cũng có cách chơi vui riêng đấy.」
Pong, pong, pong, tôi đánh quả bóng xuống đất, nó nảy lên mạnh mẽ. Trong lúc lũ trẻ chăm chú nhìn, tôi nghĩ ra một trò chơi.
「Các em, đây là trò giải trí. …Hãy thử cướp quả bóng này xem.」
「Bóng á?」
「Đúng vậy. Tất cả cùng xông lên đi. Dùng mọi cách cũng được. Nếu cướp được, cả đám sẽ được thưởng!」
「Thật không ạ!?」
「Quá đã luôn!!」
Vừa dứt lời, tôi liền xoay người né cú xông tới đầu tiên của Fumi. Con bé mất đà, suýt nữa thì bổ nhào úp mặt xuống đất, may mà tôi kịp đưa tay chộp lấy cổ áo kéo lại. Nhân đó, tôi đưa ra lời cảnh cáo.
「Thêm luật đây. Không được làm gì nguy hiểm dễ bị thương. Hiểu chưa?」」
「Lơ là kìa!」
「Khí thế đó thì ta công nhận.」
Giữa chừng khi tôi còn đang dặn dò, Maki đã lén tập kích từ phía sau nhằm đoạt lấy quả cầu. Tôi khen lấy một câu, rồi dùng đùi trong hất quả cầu lách qua, khiến đòn tập kích hóa thành vô ích.
「Nào nào, chỉ thế thôi sao?」
「Đừng có coi thường bọn emー!」
「Lên nào!」
「Tất cả, tổng tấn công!!!」
Thấy hai lần tấn công đều thất bại, mấy cô bé quyết định liều mình phát động tổng tấn công. Nhưng tôi vẫn dễ dàng lách qua, khiến tất cả hụt hết. Những đứa suýt ngã, tôi đều kịp đỡ hoặc kéo dậy trước khi té. Chuỗi tiếng leng keng từ mấy chiếc chuông theo bước chân chạy vòng quanh của bọn nhóc vang lên ồn ào.
…Mà này, mấy đứa này nghịch hơn mình tưởng. Có khi phải dừng lại trước khi chúng bị thương mất…!?
「Rin, Yuu, túm chân ngài ấy đi!」
「Này, tụi em đúng là không nương tay thật!」
Trong lúc tôi đang xoay sở, mấy cô bé thở hổn hển bám chặt lấy hai chân tôi, cố gắng kìm hãm không cho tôi nhúc nhích. Đúng là tôi chưa cấm chuyện này, nhưng…!!
(Dùng chân hất ra thì dễ thôi…!)
Rốt cuộc chúng cũng chỉ là trẻ con. Muốn gỡ ra không khó, nhưng như vậy chẳng khác nào làm bọn nhỏ đau, mà cũng chẳng ra dáng người lớn. Vậy nên…
「Thế thì thế này!」
「A! Gian lận, gian lận, gian lận!! Cái đó gian lận!」
「Đâu có ăn gian đâu?」
Tùng tùng tùng tùng, tôi đánh quả bóng cao lên, dùng đầu hất liên tục ngay phía trên. Với chiều cao chênh lệch, đó là vùng cấm chúng không thể với tới. Ý nghĩa khác à? Kệ đi, kệ đi.
「Được rồi, đếm thêm mười nhịp nữa thì ta kết thúc nhé? Mười……」
「Ah! Ăn gian!!」
Ngay khi tôi định khép lại trò chơi, người phản đối kịch liệt lại chính là Fumi.
「Thế thì em sẽ thế này!」
「Bảy… sáu… chờ đã, khụ!? 」
Fumi nổi máu liều, phấn khích lao thẳng tới, ôm chặt lấy cổ tôi, treo người lủng lẳng. Cổ tôi không nhúc nhích nổi. Tôi vội vàng dùng vai, dùng khuỷu tay hất quả bóng ra xa để tránh. Này, đừng có thò tay ra!
「Mari… mari!」
「B… bốn…… ba!!」
Tôi kiên quyết. Hết sức tránh những bàn tay ma quái chực cướp bóng. Tiếp tục đếm ngược thời gian. Chỉ còn chút nữa thôi.
「Mari… ma!!?」
「A, ngốc!」
Fumi đang treo lơ lửng đưa tay cố chạm vào quả bóng, nhưng mất sức, cả hai tay tuột ra. Cô bé sắp ngã đầu xuống đất. Tôi chỉ có một lựa chọn.
Chẳng còn bận tâm đến quả bóng nữa. Tôi vòng tay ôm lấy eo Fumi, đỡ cô bé khi sắp ngã. Hứng chịu cú va chạm lao tới, tôi giữ chặt, ôm lấy cô bé, kéo vào lòng. Hai ánh mắt chạm nhau.
「Nguy hiểm lắm đấy… Có bị thương không?」
「?… Cảm ơn ngài nhiều nha~!!」
Trước câu hỏi của tôi, Fumi chỉ tròn mắt rồi nở nụ cười ngây ngô. Thậm chí còn chẳng chắc cô bé có nhận ra mình vừa suýt bị thương hay không.
…Thôi thì, còn hơn để bị thương rồi òa khóc.
「Danna-sama, bọn em thắng rồi nhé!?」
「Hả?… À」
Nghe Fumi tuyên bố chiến thắng, tôi nhìn sang và thở dài. Lũ nhóc đang giơ cao quả bóng tôi bỏ quên, đắc ý khoe khoang. Có thể lấp liếm cho qua, nhưng… không được, thế thì thảm hại quá.
「Chuẩn bị điều ước đi nhé?」
「Bọn em nghĩ xong rồi!」
「Nhanh thế, này… Muốn gì nào?」
Khi tôi hỏi tiếp, chúng chìa cả hai tay ra. Tôi xoay người, để cô bé đối diện rồi ôm lấy, lập tức bị ghì chặt trong vòng tay nhỏ xíu ấy.
「Unun! Danna-sama, hãy mãi ở bên bọn em nhé! Hứa đấy nhé?」
Điều ước được thốt ra từ nụ cười rạng rỡ của đứa trẻ khiến tôi bất ngờ.
「…Lại thế nữa.」
Trước điều ước vừa nghịch ngợm vừa thông minh ấy, tôi không biết phải nói gì. Tôi cứ tưởng lũ trẻ sẽ đòi những thứ tầm thường hơn.
「…Không còn gì để ước nữa à? Kẹo bánh chẳng hạn? Đồ chơi cũng được mà?」
「Không có ạ!」
Vẫn đang bế Fumi, tôi hỏi, nhưng cô bé lắc đầu nguầy nguậy, bác bỏ đề nghị của tôi.
「Ở đây cái gì cũng có! Nên không cần gì cả! Chỉ cần có danna-sama là đủ rồi!!」
「Ngược lại, nếu ta đi mất, chẳng phải các em sẽ không còn ai để chăm sóc, thế là happy sao?」
「Happy? …Từ nước nào thế ạ?」
「Em hiểu à… À, ra là em.」
Tôi nhìn xuống cô bé tóc trắng đang khẽ nắm tay áo mình, hiểu ra nguồn gốc kiến thức của cô bé. Yuu ít nói không phải vì tính cách, mà vì vấn đề ngôn ngữ.
…Mà khoan, sao tự dưng tôi lại nói từ「Happy」nhỉ?
「Danna-sama?」
「À, không, xin lỗi.」
Fumi ngơ ngác gọi khi tôi đang mải suy nghĩ. Tôi giật mình đáp lại. Cô bé nở nụ cười rạng rỡ, tràn đầy sức sống.
「Fumi thích nơi này lắm! Đây là ngôi nhà dành cho danna-sama! Nên Fumi cũng thích danna-sama lắm! Vì thế, danna-sama hãy ở đây mãi mãi nhé! Đó là điều Fumi mong muốn!!「
「Ra là thế, ta hiểu rồi. Nhưng mà, ta muốn em nói nhẹ nhàng hơn một chút.」
Lý lẽ thì tôi cũng hiểu, nhưng cười tươi rói mà nói ngay trước mặt tôi thế này thì có sao không nhỉ? Ý là chuyện liên quan đến bản thân tôi vốn chẳng mấy quan trọng đâu nhỉ? Đúng chứ?
…Thôi kệ. Dù sao đây cũng chỉ là lời hứa suông, khác hẳn mấy yêu cầu thực tế.
「Nhân tiện, những đứa khác thì sao?」
「Giống hệt Fumi-chan á!」
「Tuân theo thượng ý!!!」
「Không biết à, không ai thoát được đại ma vương đâu!」
「Này, có đứa kỳ quặc lạc vào kìa」
Từng đứa một thi nhau đưa ra những nguyện ước chẳng giống ai. Lẽ ra nên nghĩ rằng cùng một ước nguyện thì chẳng cần lặp lại nhiều lần… Nhưng tôi cũng chẳng buồn nhắc. Cứ xem như tiền học phí đi.
「Rồi, các em cũng toát mồ hôi đủ rồi nhỉ. Từ giờ trở đi, chơi yên tĩnh theo kế hoạch nhé… Hay là thế này, vừa chơi temari vừa dạy nhau bài hát, thế nào?」
「Chơi!」
「Chơi đi, chơi đi!」
「Danna-sama biết bài hát nào?」
「Nào, không biết các em có biết không, nhưng…「Shi!? Fumi!? Các con đang làm gì thế!?」Hả?「
Ngay lúc tôi định ngâm nga một khúc ca, một tiếng thét cắt ngang. Lũ trẻ giật thót, vai co rúm lại, còn tôi thì ngoảnh mắt nhìn về phía phát ra âm thanh. Một nữ hầu vóc dáng mảnh mai, vẻ mặt hoảng hốt, đang vội vã chạy đến gần…
「M-Mẹ!?」
「Mẹ…」
Fumi lẩm bẩm với vẻ mặt đầy lo lắng, tôi nhìn lại người phụ nữ. Một người mẹ với vẻ lo lắng không kém, thậm chí còn hơn cả cô con gái…
-
「Thật lòng xin lỗi… bọn trẻ đã gây ra rắc rối lớn như vậy… làm mất thời gian của ngài, tôi sẽ nghiêm khắc dạy dỗ chúng, xin ngài hãy lượng thứ.」
「Không, cũng giúp ta giết thời gian thú vị đấy chứ… Trẻ con vốn dĩ ồn ào như thế mà.」
「Thật sự, tôi vô cùng xin lỗi…」
Nghỉ ngơi trên hiên nhà, vừa ngắm đám trẻ con chơi đùa ngoài sân, tôi vừa đáp lời, khiến người mẹ của cặp song sinh càng thêm lúng túng.
(…Ta đã bảo không cần phải nghiêm trọng hóa như thế mà.)
Cô ấy, Amatsume, định quát mắng các con gái, nhưng tôi đã xoa dịu cô và ra lệnh cho lũ trẻ tiếp tục chơi ngoài sân. Rồi tôi yêu cầu người mẹ nữ hầu này ở lại trên hiên để tiếp chuyện, và giờ thì đang ngồi đây trò chuyện… dù nói vậy e là không chính xác. Người phụ nữ ngồi ngay ngắn bên cạnh tôi từ nãy đến giờ chỉ biết cúi đầu, lúng túng và liên tục xin lỗi.
「Nên đừng xin lỗi nữa. …Mặt ta đáng sợ đến thế sao?」
「Không đời nào!? Chuyện đó…! Tôi luôn biết ơn lòng khoan dung của ngài! Thật sự, thật sự…!!」
Khi tôi đùa cợt nói vậy, phản ứng trả về lại nghiêm túc và khẩn thiết đến bất ngờ. Cô lại cúi đầu thật sâu để bày tỏ lòng biết ơn. Giọng nói run rẩy đầy lo âu…
(Thật khó xử. Thế này thì đâu còn gọi là đối thoại được nữa)
Vì sao cô ấy lại sợ hãi đến thế? Tôi thấy hết sức kỳ lạ. Nghĩ mãi rồi trong đầu bất giác hiện lên lời thỉnh cầu vừa nãy trong bức thư kia.
「…Sợ bị ta nổi giận và đuổi việc à?」
「Chuyện đó…」
「Ta muốn biết, nơi mà các cô từng ở trước đây là nơi như thế nào?」
Đó đơn thuần chỉ là vì tò mò. Tôi chẳng biết gì về『bên ngoài』. Tôi chỉ biết đến『dinh thự』này『Bên ngoài』mà họ từng sống là một thế giới hoàn toàn xa lạ. Tôi thậm chí còn chẳng thể hình dung nổi.
Vì thế, tôi tò mò hỏi thử, nhưng…
「『Bên ngoài』, ngài nói sao?」
Vẻ mặt cứng đờ của nữ hầu là thứ tôi chưa từng thấy bao giờ.
「À, ừ. Nếu cô có thể kể gì đó về『Bên ngoài』…」
「Không!」
「!?」
Lời từ chối gần như là một tiếng hét khiến tôi kinh ngạc nhất hôm nay. Tôi hoàn toàn không lường trước được một sự khước từ rõ ràng đến vậy. Cơ thể cô ấy run rẩy, ôm lấy chính mình, mặt mày xanh mét… đó là biểu cảm tôi chưa từng thấy ở dinh thự này.
「…!? Xin, xin lỗi!! Tôi đã vô lễ tột cùng!! Xin ngài hãy tha thứ…!! Tôi xin ngài!!」
Lời từ chối có lẽ là phản xạ vô thức. Amatsume tuyệt vọng, run rẩy dữ dội, quỳ sụp xuống tạ lỗi.
「Này, bình tĩnh…」
「Tôi không sao cả! Dù là trừng phạt, hình phạt hay đuổi đi, tôi đều chấp nhận! Chỉ xin ngài, xin ngài để các con tôi! Để bọn trẻ được ở lại đây…!!」
「Ta bảo đợi đã!」
「Hiii!?」
Tôi nắm lấy vai Amatsume, đang cuống cuồng xin lỗi, buộc cô ấy ngẩng lên và hét lớn. Cuối cùng cô cũng im lặng, nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt đầy bất an. Đôi mắt ướt át của cô lăn dài những giọt nước mắt.
「Xin… xin lỗi…」
「Đừng nói nữa. Mọi người sẽ lo lắng đấy.」
Tôi liếc nhìn ra sân, đám trẻ đã ngừng chơi, tụ lại thì thầm nhìn về phía chúng tôi. Đặc biệt, Shi và Fumi lộ rõ vẻ lo lắng, rõ ràng là vì an nguy của mẹ chúng.
「…Không sao đâu. Chỉ là ta làm cô ấy hiểu lầm một chút thôi. Đừng lo, ta sẽ không làm gì xấu đâu.」
「Các con, nghe rõ lời của danna-sama đi. Hãy ngoan ngoãn nghe lời.」
Amatsume tiếp lời tôi. Cách nói ấy có phần không ổn, nhưng lũ trẻ nhìn nhau, dù trong lòng còn nghi ngại, chúng vẫn tiếp tục chơi. Amatsume ngước nhìn tôi, đầy lúng túng và lại xin lỗi.
「Thật lòng xin lỗi… đã làm phiền ngài… Ư!? Danna-sama!?」
Lần xin lỗi lần biết bao nhiêu của Amatsume bị cắt ngang bởi hành động của tôi, khiến cô ấy hoảng hốt theo một cách khác hẳn. Tôi kéo cô, người có vẻ lớn tuổi hơn tôi, vào lòng, để mặt cô áp vào ngực tôi. Tôi vòng tay qua lưng, ôm chặt cô.
「Cứ để ta làm. Đây là mệnh lệnh.」
Lúc này, tôi chỉ muốn gạt đi nỗi sợ trong lòng cô ấy, khiến cô yên tâm. Tôi không cho cô lựa chọn nào khác, nhẹ nhàng xoa lưng cô, điều hòa nhịp thở của cô. Tôi ôm cô thật chặt, để cô hiểu rằng tôi không có ác ý…
「Danna-sama, chuyện này…」
「Cô không thích à? Ta thì thích đấy. Được ôm một mỹ nhân thế này, lại còn thơm nữa chứ?」
Tôi khẽ đùa, vừa nói vừa mơn man mái tóc cô ấy, vuốt ve từng sợi như thể dùng lược chải chuốt. Khi tôi áp cằm lên đỉnh đầu cô, mùi hương ngọt dịu phảng phất tràn ngập khứu giác.
「Không, không bao giờ… Nhưng để một người thấp kém như tôi chạm vào ngài…」
「Thấp kém gì chứ. Ta muốn ôm nên ta ôm. Có gì sai không? Ta là danna-samâ của cô mà, đúng không?」
Cô ấy còn muốn né tránh, tự hạ thấp bản thân. Tôi bèn nửa đùa nửa thật, vừa cao ngạo, vừa cố ý đóng kịch nói. Cô ấy ngước nhìn tôi, rồi thở ra một tiếng dài chẳng rõ là đáp lời hay than thở, cuối cùng buông xuôi, mặc tôi ôm ấp. Tôi cũng chỉ yên lặng giữ nguyên tư thế đó, để thời gian chậm rãi trôi qua…
「…『Bên ngoài』thật xấu xí.」
Không biết bao lâu trôi qua, cô khẽ thốt lên. Tôi lặng lẽ nhìn xuống. Hiểu ý, cô bắt đầu kể, từng chút một.
「Nơi đó… là một nơi khắc nghiệt. Tất cả đều lạnh lùng. Không ai giúp đỡ cả. Khi yếu đuối, sẽ bị người ta giẫm đạp…」
Lời kể của Amatsume mơ hồ, nhưng với tôi, người sống trong dinh thự này, đó là những điều khó tin, dù vì lý do nào đó, tôi lại hiểu và chấp nhận chúng, khiến tôi không khỏi cảm thấy kỳ lạ.
「Đắng chát, đau đớn, cứng nhắc, lạnh lẽo, hôi hám, đáng sợ, đen tối…」
Mỗi lần khẽ thốt ra một từ, Amatsuru lại run rẩy. Người mẹ đang độ xuân sắc ấy, như một đứa trẻ nhỏ, co rúm người lại. Chỉ nghĩ lại thôi, rồi buộc mình nói thành lời từng chữ, dường như cũng đã là một cực hình.
「Không sao… không đúng nhỉ. Xin lỗi. Ta đã ép cô quá. Thôi được rồi, đủ rồi nhé?」
「Không… không sao cả. Tôi vẫn, vẫn có thể nói. Không, xin hãy để tôi nói.」
Cô mạnh mẽ lên tiếng, nhưng cơ thể lại nép vào tôi. Như thể muốn dù chỉ chút ít được chạm vào tôi.
「『Bên ngoài』là chốn khổ đau. Gặp được Shi và Fumi… đúng là thật, nhưng bị chia cắt cũng là sự thật. Đó thực sự là những ngày đau đớn, khổ sở.」
「Sao lại có chuyện như thế…」
Việc cha mẹ con cái bị chia lìa ngoài ý muốn quả là tàn nhẫn đến cùng cực. Đó không phải là điều có thể chấp nhận được.
「Đó chính là『Bên ngoài』. Ở đó không có bình đẳng. Cũng chẳng có lòng nhân từ. Ngay cả ăn uống… cũng là chuyện hèn hạ, khổ cực. Mọi người đều phải liều mình vì bản thân. Ấy là nơi con người giẫm đạp lẫn nhau.」
Rồi cô ấy nhìn tôi chằm chằm, như thể bám víu, níu chặt lấy tôi.
「Nơi này… tràn đầy đủ mọi thứ. Tôi được đoàn tụ với các con. Không có đói khát, không có bệnh tật. Hầu như không có đau đớn. Niềm vui thì nhiều, nhiều hơn rất nhiều so với nơi đó.」
Cô nói một cách chân thành, mãnh liệt, như trút hết nỗi lòng.
「Ngọt ngào, mềm mại, ấm áp, tử tế… nơi này là một nơi tốt đẹp. Là thiên đường.」
Cô ca ngợi『dinh thự』này. Khinh miệt『bên ngoài』từ tận đáy lòng. Đó là sự bộc lộ cảm xúc lặng lẽ nhưng mãnh liệt. Và… với vẻ mặt vô cùng bi thảm, cô cầu xin tôi.
「Nơi này là thiên đường dành cho ngài. Chỉ dành riêng cho ngài. Những thứ không cần thiết cho ngài thì không có chỗ đứng… nên xin ngài, xin ngài…!!」
「Đừng nói nữa. Ta hiểu rồi. Ta hiểu rồi…」
Như dỗ dành một đứa trẻ mít ướt, tôi an ủi cô nữ hầu. Chắc hẳn đó là sự tuyệt vọng vì muốn bảo vệ các con khỏi『bên ngoài』khủng khiếp kia. Tôi liên tục, liên tục trấn an cô ấy.
「Nếu cô đã nói vậy thì cứ ở lại đây. Cả gia đình, sẽ không phải rời khỏi『dinh thự』này. Ta cho phép. Nên đừng khóc nữa.」
Tôi trấn an cô. Trấn an mãi. Hết lòng khiến người mẹ này yên tâm. Dù vậy, tôi không nghĩ cô ấy sẽ ngừng khóc ngay lập tức. Tôi sẽ chờ, cho đến khi tâm trí cô bình tĩnh, cảm xúc được sắp xếp lại, dù mất bao lâu.
Đó là chút giá trị tối thiểu mà tôi, với tư cách là chủ nhân, là『danna-sama』, cảm thấy mình cần làm…
-
「Nói vậy chứ cũng hiếm khi thấy được…… thường ngày cô làm những công việc gì thế?」
Đó là câu hỏi cất lên trong lúc tôi vòng tay ôm lấy Amatsume, để cô ấy tựa vào. Cô đã ngừng khóc, lấy lại bình tĩnh, song cả hai vẫn nửa như theo thói quen ôm lấy nhau, vừa nhìn lũ trẻ đang nô đùa ngoài sân, vừa buột miệng thốt ra câu hỏi vô tình ấy.
Tuy thường thấy cô xuất hiện cùng các con gái trong bữa tiệc buổi tối, nhưng hiếm khi thấy bóng dáng cô ấy vào buổi sáng hay trưa. Dĩ nhiên, điều này không chỉ áp dụng cho riêng cô. Ở đây có rất nhiều người làm việc, và『dinh thự』thì quá rộng lớn. Dù là『danna-sama』, tôi vẫn chưa thể nắm bắt hết mọi thứ. Kuzu từng nói rằng không cần bận tâm đến những chuyện như vậy, nhưng… tôi hỏi Amatsume nửa vì tò mò.
「Tôi là người chăm bò… ít nhất là trên danh nghĩa, nhưng thực tế thì còn chăm sóc lợn và gà, ngoài ra còn làm cả những việc vặt vãnh khác.」
「Chăm bò à? Còn nấu nướng thì sao?」
「Cũng có lúc làm… nhưng có chuyện gì sao ạ?」
Amatsume nghiêng đầu, vẻ mặt ngơ ngác trước câu hỏi bất ngờ của tôi. Cử chỉ ấy giống hệt như của Fumi khi tôi ôm cô bé, khiến người ta không khỏi nghĩ rằng hai mẹ con thật sự rất giống nhau.
「Không có gì. Chỉ là lần trước Shi nói món trứng cuộn là do cô làm, đúng không? Ta thấy nó ngon lắm. Hay là ta nhầm?」
「Chắc là con bé nói đến chuyện vắt sữa rồi.」
「À, ra là vậy.」
Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra. Quả thật, mùi vị đậm đà khác thường.
「Tất nhiên, tôi cũng biết nấu nướng, nhưng làm bếp ngay sau khi chăm sóc gia súc thì… e là trên người vẫn còn… có mùi chăng ạ?」
Amatsume đột nhiên ngửi ngửi cơ thể mình, rồi hỏi một cách áy náy. Chăm sóc gia súc đồng nghĩa với việc tiếp xúc với thú vật. Bộ kimono của cô ấy tương đối giản dị và nhẹ nhàng, có lẽ vì lý do đó. Việc cô tự ti rằng mình dơ bẩn cũng dễ hiểu.
「Không có đâu. Mái tóc của cô còn thơm nữa mà?」
「Thật sao? …Không có mùi sữa chứ ạ?」
「…Nói mới nhớ, hình như có một chút? Sau khi làm việc xong à?」
「Vâng. Lúc đó… tôi vừa vắt sữa xong và định ra đón hai đứa.」
「Ra thế.」
Vậy là cô ấy đi ra đón thì thấy tôi đang đùa giỡn với các con gái của cô.
「…Hình như ta đã chiếm mất thời gian của mẹ con cô rồi. Xin lỗi nhé?」
「Không phải vậy đâu! Ngược lại mới đúng ạ!」
Lời nói của Amatsume toát lên vẻ như bị xúc phạm.
「Như tôi đã nói lúc trước, nhờ có ngài mà tôi được ở bên các con. Làm sao tôi có thể bất mãn với ngài được? Nếu không có ngài, có lẽ tôi đã chẳng bao giờ được gặp lại chúng…」
Cô ấy quay lại nhìn các con gái đang vui đùa, ánh mắt đầy yêu thương. Shi và Fumi dường như cảm nhận được cuộc trò chuyện giữa tôi và Amatsume đã dịu lại, nên giờ đây chúng mải mê chơi đùa. Amatsume nhìn các con với ánh mắt tràn ngập tình mẫu tử…
「…Cô thật sự rất trân trọng hai đứa nhỉ?」
「…Chúng là con gái do tôi dứt ruột sinh ra. Với tôi, chúng là báu vật quý giá hơn cả mạng sống.」
「Vậy à. Thế thì tốt rồi.」
Nhờ sự tồn tại của tôi mà『dinh thự』này được dựng nên, mẹ con họ được đoàn tụ và sống hạnh phúc. Đó là một điều rất tốt đẹp. Dù là một kẻ như tôi, hóa ra cũng có ích.
「À! Tất nhiên, Danna-sama là tối cao! Xin ngài hãy yên tâm!!」
「Haha, thế thì ta cảm ơn.」
Dĩ nhiên, chắc chắn tôi không thể sánh bằng các con gái của cô ấy, nhưng tôi không nói ra suy nghĩ đó. Tôi biết nếu nói ra, cô sẽ hoảng hốt và sợ hãi. Trêu chọc thêm nữa e là không hay. Tuyệt đối không được bắt nạt.
「… Thôi nào. Có lẽ cũng sắp đến giờ cơm rồi nhỉ?」
Tôi buông cô ấy ra khỏi vòng tay, đứng dậy. Người ta nói không làm thì không có ăn, nhưng dù chỉ ăn, ngủ, chơi đùa, bụng vẫn cứ đói. Với trẻ con thì điều đó chẳng sao, nhưng… nghĩ lại, tôi chơi đùa với Shi và đám trẻ ngang ngửa chúng, chắc tôi cũng chỉ là một đứa trẻ to xác. Không thể gọi chúng là lũ nhóc được.
「Hôm nay chắc là món lẩu sữa.」
「Vừa vắt sữa xong à? Nhiều vậy sao?」
「Nghe nói món này đậm đà, đầy ắp vị ngon. Khi mang nguyên liệu vào bếp, tôi nghe lỏm được, nói là sẽ hầm chung với hải sản, sơn hào hải vị, cho ra vị ngon đậm đà.」
「Hô. Thế thì chắc sẽ có rượu nho nhỉ?」
Đáp lại lời Amatsume, tôi bắt đầu nghĩ ngợi thô tục về loại rượu sẽ được dọn kèm. Món ăn dùng sữa vốn hợp với vị chát nồng của rượu nho.
「Nghe hấp dẫn đấy… Thế nào? Nếu không còn việc gì khác, hay là chơi cùng đến giờ ăn?」
「Chơi, ạ?」
Amatsume lặp lại lời tôi, như thể chưa từng nghĩ đến chuyện đó. Tôi gật đầu lia lịa.
「Trời cũng tối rồi. Đường trơn trượt, phải gọi Shi và lũ trẻ vào trong thôi. Thế nào? Cùng chơi sugoroku nhé?」
「Tôi nghe nói ngài giỏi chơi shogi và cờ vây hơn mà…?」
「Đấu trí với lũ nhóc thì được gì chứ? Nếu cả đám cùng hét lên the thé, màng nhĩ ta vỡ mất!」
「Maa~!」
Amatsume đưa tay che miệng, kinh ngạc trước câu đùa của tôi. Tôi cười lớn, gọi lũ nhóc vào trong. Tiếng trả lời đầy năng lượng vang lên như tiếng chuông, cả đám tụ lại.
Nhìn đám quần áo đầy cát của bọn trẻ, tôi nghĩ có lẽ nên để chúng tắm rửa trước đã…
…
「Vậy với tình trạng này, với tư cách một chuyên gia thì người đánh giá ra sao?」
「…Ah, ra vậy. Nếu phải nói thì hẳn là nên gọi là thời khắc kén trứng chăng?」
「Quả thật, lúc này đó mới là ưu tiên hàng đầu. Sau những chuyện đã xảy ra kia mà. Với tư cách một loài, một cá thể, đó là phán đoán đương nhiên.」
「Fufufu. A, sao mà đẹp đẽ, sao mà hùng dũng, sao mà thần thánh đến vậy chứ!!」
「Aah. Là ấp nở chăng? Hay là lột xác? Fufufu, bên nào cũng được thôi. Bản chất vốn không đổi kia mà!」
「Nào nào, mau cất tiếng chào đời đi chứ! Hãy tái sinh đi nào! Đấng sẽ thống trị chúng ta, cai trị ta! Người yêu dấu nhất của ta!」
「Ahaha! Tiểu thư, ván cược này xin cho tôi được thắng nhé?」

