Nó được tôn thờ một cách cao quý, nhưng lại đang khát khao. Khát khao đến tột cùng.
Thân thể ấy đã mục nát đến mức kỳ lạ khi vẫn còn giữ được sự sống. Thân xác bị áp lực nghiền ép, nén chặt chỉ còn lại một phần nhỏ so với hình dạng xưa kia. Cơ thể đã bị nén đến tận cùng, rồi bị sức nóng thiêu đốt thành than tro. Da thịt, dây thần kinh, mọi thứ trên bề mặt đều đã chết. Ngũ quan cũng đã mất. Thế nhưng, tận sâu trong lõi vẫn còn sống. Vẫn bị buộc phải sống sót.
Đói. Khát. Khô cạn. Mọi yếu tố để tồn tại đều thiếu hụt, thậm chí ngay cả khát cầu chúng cũng không thể. Không còn cánh tay hay tiếng nói để cầu xin. Một thứ tồn tại thảm hại, đáng thương, nhục nhã đến mức còn kém hơn cả loài giun đất.
… Cơ thể được ngâm trong dược thủy. Một thứ nước sống được pha chế từ linh thủy đun sôi với nước từ bi, trộn lẫn các loại linh dược, tạo thành một thứ nước của sự sống. Toàn thân được ngâm chìm trong đó. Nước từ bi thấm dần vào cơ thể.
Nhưng không đủ. Quá sức thiếu thốn. Chẳng thể nào cứu vãn chỉ bằng ngần ấy. Và điều đó đã được biết trước. Mục đích của thứ nước này không phải là chữa trị.
… Nhiều bàn tay mềm mại vuốt ve, rửa sạch cơ thể ấy. Lớp da cháy thành than được cẩn thận làm tan ra, hòa tan, chảy ra. Đó mới là điều quan trọng. Việc gỡ bỏ lớp thịt cháy than đang giam cầm cơ thể mới là cần thiết. Thứ nước ấy đóng vai trò như một liều thuốc tê.
Từ trong nước, nó được kéo lên. Đồng thời, một tiếng thở dài trầm thấp thoát ra, thực chất là một tiếng gào thét.
Lớp thịt cháy than bị phá vỡ, để lộ ra cốt lõi bên trong, giờ đây chỉ còn là một khối xương và dây thần kinh trơ trụi. Chỉ cần chạm vào không khí, dù có thuốc tê, cơn đau khủng khiếp ấy cũng không thể diễn tả nổi. Nếu cơ thể nó còn nguyên vẹn, tiếng thét ấy hẳn đã vang vọng đến tận chân trời. Thực ra, nhờ thứ nước từ bi thấm sâu vào tận cổ họng, nó mới có thể phát ra âm thanh, dù trước đó, từ lúc được đưa đến đây, nó đã liên tục gào thét trong câm lặng. Tiếng kêu ghê rợn ấy vang vọng vô tận…
Mọi người vây quanh, nhìn nó. Một khối thịt, xương và dây thần kinh đỏ lòm, nhỏ bé, xấu xí. Không thể gọi là một đứa trẻ, mà là thứ gì đó vượt ra ngoài khái niệm con người. Một thứ quái vật bị lột da, phơi bày bản chất. Nó cố vùng vẫy, nhưng ngay cả điều đó cũng không thể. Nó khao khát. Khao khát sự sống. Khao khát nguồn dưỡng chất để tái tạo máu thịt. Những thứ giống như xúc tu, không thể gọi là tay, ngoe nguẩy, đòi hỏi, yêu cầu. Hướng về khoảng không, nó gào thét và van xin.
… Lời khẩn cầu ấy được đáp lại.
Một tín đồ ôm lấy nó với lòng từ bi. Dâng hiến với sự sùng kính. Ngay lập tức, nó hành động theo bản năng nguyên thủy, cắn xé.
Nó ép lấy, hút lấy, nuốt lấy, ngấu nghiến, hấp thụ. Nó điên cuồng uống cạn thứ nước từ bi nuôi dưỡng sự sống. Cơ thể con mồi co giật. Bị ôm chặt, được vuốt ve đầu, nhưng đối với thứ đã mất năm giác quan, những điều đó không thể nhận biết, cũng chẳng quan trọng. Nó chỉ khao khát thứ mật ngọt ngào để duy trì sự sống.
『…………!!?』
Nguồn mật ngọt được ban tặng cạn kiệt trong chớp mắt. Nó uống cạn. Dù có ăn, có cắn, có liếm, có mút, chẳng còn gì chảy ra nữa. Với giọng nói không thành tiếng, nó gào khóc. Người ta dỗ dành, sợ hãi, an ủi, rồi một thứ khác được dâng lên. Nó lại tiếp tục lấp đầy cổ họng khô khốc. Nhưng điều đó cũng không kéo dài…
Không đủ. Hoàn toàn không đủ. Để duy trì sự sống, để trở nên toàn vẹn, vẫn hoàn toàn không đủ. Cơ thể nhỏ bé vùng vẫy, biểu lộ sự bất mãn. Vật tế hy sinh khóc lóc, tuyệt vọng xin lỗi. Những thứ đó chẳng quan trọng. Điều cần thiết là vị từ bi. Nếu không đủ, thì chẳng còn cách nào khác. Phải hấp thụ trực tiếp hơn. Miệng nứt toác như cánh hoa, mọc răng nanh, vô số lưỡi như sên bò lúc nhúc…
Đầu túi mật được đưa kề miệng rách nát một cách dịu dàng. Ngay lập tức, nó nhận ra đây là của một vật tế khác. Chẳng hề quan tâm. Cơn giận lắng xuống, tiếng khóc im bặt. Nó ngoạm lấy, yên lặng, chỉ còn tập trung hết thảy vào việc mút nuốt. Mút. Mút. Điều cần thiết chính là nguồn máu thịt. Không có thời gian dư thừa để tức giận vô ích.
Khô cạn. Thứ tiếp theo được cung kính dâng lên. Khô cạn. Một mồi hy sinh khác tự dâng mình. Có tiếng xướng ca dâng tụng, nhưng nó chẳng có tai để nghe. Không quan tâm. Không hứng thú. Chỉ cần dâng hiến. Chỉ cần trao tặng. Chỉ cần phụng sự.
Nó thưởng thức. Thưởng thức. Thưởng thức. Thưởng thức. Có thứ lớn, có thứ nhỏ. Có thứ mềm, có thứ cứng. Hình dạng khác nhau. Thứ dễ ngậm, dễ hút, dễ liếm, dễ cắn. Tất cả được tiêu thụ nhanh chóng. Nuốt chửng. Biến thành máu thịt của nó…
『…………』
Dù đã thưởng thức nhiều, nhưng vẫn quá chậm chạp. Phiền phức. Nếu giao phó mọi thứ cho đối phương, cơn khát này sẽ chẳng bao giờ được lấp đầy. Trong lúc cấp bách thế này, thế này là… chậm chạp. Nặng nề. Ngu xuẩn. Lũ phục vụ kia, vô dụng!!
『……!!!』
Thế nên nó đã đè ngã. Vươn ra tứ chi. Lại mọc thêm tứ chi. Bắt lấy vật tế mới vừa tới. Khóa chặt. Vùi đầu vào túi mật của vật tế. Tàn nhẫn vắt kiệt kẻ bất lực. Cắm răng, cắn xé, ép chặt, kéo mạnh bắn trào. Trong khi đó, nó lại lôi một vật hiến khác về phía mình, lại với tay tới kẻ khác nhào nặn. Nhu dịch tuôn ra thấm vào da thịt, chữa lành những mảnh cơ tàn tạ…
Ngọt. Ngọt. Ngọt. Ngọt. Ngon. Ngon. Ngon. Ngon. Vị giác dần hồi phục càng làm cơn thèm khát bùng nổ. Dạ dày như không đáy. Lẽ đương nhiên thôi. Nó đã gần như chết rồi. Để có máu thịt, từng giọt vị từ bi đều là cần thiết. Phải không ngừng nuốt cạn. Hết kẻ này đến kẻ khác bị hút kiệt. Nếu không còn gì tuôn ra thì ném đi, tìm con mồi kế tiếp. Giẫm đạp lên xác bỏ, thưởng thức những vật tế tự mình dâng tới. Phần ăn chẳng bao giờ thiếu.
Thật may mắn. Thức ăn ở đây dẫu có hạn. Máu thịt chỉ ăn một lần là hết, nhưng nước từ bi hì có thể tiếp tục sinh ra. Không cần lo cạn nguồn. Hơn hết, nội tạng của nó vẫn còn rách nát. Thức ăn rắn chưa chắc đã tiêu hóa được. Có vô số túi mật thay thế quả là thuận lợi.
『!?……!!!』
Đột nhiên, cảm giác ở bụng dưới khiến nó khó chịu, cùng lúc đó, nó dùng thịt cháy đánh vào má của vật tế vô lễ. Trong lúc kẻ đó sững sờ, nó vươn tay từ lưng bắt lấy chân, kéo thẳng đến trước mặt. Đôi chân kẻ đó ngu ngốc dang rộng ra, nó treo ngược lên, gầm thét vào nơi lẽ ra là khuôn mặt. Nó giận dữ vì sự vô lễ quá phận.
Một vật tế hèn mọn mà dám vô lễ thế ư? Giờ phút này cần phải ưu tiên chính thân thể này. Không phải gieo giống. Chẳng có lý do gì để thương xót một túi thịt có thể thay thế bất cứ lúc nào, lại còn phải hy sinh sức lực bản thân. Vậy mà kẻ này……!!
『………!!!』
Cơn giận dữ trào ra, giống loài phục dịch run rẩy khiếp hãi, lại vừa mê loạn, sùng bái, si mê. Nhiều ánh mắt căm ghét tập trung vào kẻ vô liêm sỉ ấy. Chúng đang oán trách vì dám vượt rào. Cần phải trừng phạt. Cần phải làm gương. Là kẻ đứng đầu bầy đàn, thiết lập trật tự là nghĩa vụ.
「A…」
Thế nên nó ném phịch vật tế xuống đất. Thản nhiên trèo lên cưỡi ngang. Đè nặng toàn bộ thân hình xuống. Thịt xác kia không khác cự. Ngược lại còn dang rộng hết thảy, biểu lộ sự chấp nhận chuộc tội.
Không có gì để cảm kích. Cũng chẳng đáng khen ngợi. Phục vụ nó là nghĩa vụ đương nhiên của lũ phục dịch ấy. Vậy nên, kẻ kia bình thản tiếp nhận. Không hề do dự, không hề kháng cự. Và tất nhiên, nó há to cái miệng rách nát, định nuốt chửng vật hiến kia từ đầu…
『……?』
Chợt nó ngẩng đầu, nhận ra một khí tức. Chung quanh, lẫn lộn đủ đám phục dịch… Nhưng những thứ đó đều không quan trọng. Điều đáng chú ý chính là luồng khí tức ấy.
Có một vật tế đặc biệt vượt trội… nó đang ẩn nấp… nhận ra điều đó, nó nổi giận đùng đùng. Đó là điều tuyệt đối không được phép xảy ra. Tất cả phải tồn tại vì nó. Phải là nền tảng cho nó. Phải phục vụ cho sự thịnh vượng của nó.
『!!!!』
Thế nên nó vặn xoắn thân thể. Tái cấu trúc hình hài. Biến đổi bản thân. Đó là ân huệ được ban từ 「Mẹ」 vĩ đại. Bằng cách hấp thụ vô số giống loài, vô số cá thể, nó đã tích lũy các yếu tố, khiến bản thân không ngừng tiến hóa. Vận dụng sức mạnh để tái tạo. Từ khắp thân thể bốc lên hơi nước, nhiệt khí phun tỏa, và rồi vô số tai, vô số nhãn cầu nổi lên khắp hình thể.
……Khi có được thị giác và thính giác, cuối cùng nó cũng nhận thức được trạng thái xung quanh.
Một căn phòng kín mờ tối. Vô số chân nến. Ảo ảnh lay động dưới ánh lửa. Tế đàn. Biết bao lễ vật. Sắc vàng, sắc trắng, sắc đen. Linh khí, yêu khí, thậm chí lẫn cả thần khí, tuy nhạt nhòa nhưng vẫn hiện hữu. Có kẻ ngẩn ngơ, có kẻ thoi thóp bị vứt bỏ trên sàn. Có kẻ điên loạn nhảy múa, làm trang sức trên vòng tròn chao đảo. Tất cả không ngoại lệ đều có phù văn khắc trên da. Tiếng ca khúc tụng chồng chất thành bản hòa tấu ca tụng… nhưng tất cả đều không quan trọng. Thật sự không đáng bận tâm. Điều cần tìm chỉ có một.
『……!!!!』
Và rồi nó phát hiện, liền lao thẳng tới. Những vật tế bám lấy, tiến lại gần, trên đường đi đều bị nó hất tung như tro bụi, xô ngã, giẫm đạp, quăng đi, chỉ để lao vun vút về phía đó.
Nàng tựa như vầng trăng. Nữ thần Mặt Trăng xứ Nam Man. Mái tóc sáng rực như ánh nguyệt, đôi mắt ngọc bích. Cái mũ kỳ dị, trong tay cầm trượng, khoác hờ chiếc áo choàng lông thú trên vai trần, hình dáng một thiếu nữ khỏa thân. Hình ảnh một phù thủy, một nữ tế ngồi uy nghi trên bục tế đàn, dựa vào ghế thịt, tay vịn bằng thịt, nhìn xuống nó với nụ cười kiêu ngạo…
『!!!』
Tiếng gầm rống ngay trước mặt. Thái độ quá sức ngạo mạn. Ngẩng đầu quá cao. Cơn giận dồn nén đến mức phun tung bọt nước miếng, gầm gừ đe dọa ngay trước mắt và mũi.
Nàng vẫn ngước nhìn nó với vẻ ung dung thản nhiên. Chính thái độ ấy khiến nó khó chịu tận xương tủy. Vô số cánh tay vươn ra túm lấy mái tóc. Bắt chặt cổ tay. Siết cổ, quấn lấy eo, lột phăng áo choàng. Dù bị bóp nghẹt, dù bị cưỡng đoạt, nụ cười ấy vẫn không hề đổi thay. Đáng hận. Đáng hận vô cùng. Bằng mọi giá phải dựa theo quy luật của tự nhiên để phân định lại địa vị đôi bên.
Thế nên nó xô ngã thân thể mảnh mai ấy. Vô số thương thịt mọc ra bao vây vật tế, đâm xuyên qua làn da. Thế nhưng nụ cười mê hoặc kia vẫn chẳng thay đổi, và chính bởi thế, cho nên…
…
「……!?」
Tôi giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh toát ra. Bộ đồ ngủ bị kéo lệch, da thịt ướt đẫm. Tim đập thình thịch. Một cảm xúc khó tả khiến tôi chỉ biết ngẩn ngơ.
「Mơ sao…?」
Cảnh tượng trong đầu tan biến ngay khi tỉnh giấc, nhưng thật ghê rợn. Đáng sợ, như thể không có thực. Quá tàn khốc, quá kinh khủng. Tôi không hiểu tại sao mình lại mơ thấy giấc mơ như vậy. Chỉ có thể gọi đó là một cơn ác mộng.
「Do trời trở nóng à…?」
Trong lúc tự hỏi nguyên nhân của cơn ác mộng, tôi nhíu mày khi cảm nhận một luồng khí lạ trong chăn. Tôi từ từ nhấc tấm chăn đang phồng bất thường lên. Ngay lập tức, một luồng hơi nóng ẩm ướt phả vào má. Và rồi tôi nhìn thấy.
Như những con thú ngủ đông, lũ trẻ quấn chặt lấy nhau, chồng chất lên nhau, ngủ say trong chăn… Một đứa nhận ra sự bất thường, dụi mắt, ngáp dài. Không bận tâm đến bộ đồ xộc xệch, khuôn mặt ngái ngủ hướng về phía tôi.
「Fuwaa… Danna-sama? Ehehe, chào buổi sáng ạ!」
「Trước tiên, tất cả ra ngoài được không?」
Trước lũ nhóc láo nháo vẫn nhe răng cười chào không chút áy náy ấy, kẻ được gọi là 『Danna』như tôi chỉ có thể tuyên bố như vậy.
Theo nghĩa nào đó, đó chính là khởi đầu thường nhật, khởi đầu của một ngày bình thường như bao ngày…
-
「Vậy tôi xin phép thay y phục cho ngài nhé?」
Nữ hầu mỉm cười dịu dàng tuyên bố. Shio, cô hầu với mái tóc đen được buộc gọn, bắt đầu cởi bỏ bộ đồ ngủ thấm đẫm mồ hôi. Dù tôi hầu như chẳng động đậy, bộ y phục đã nhanh chóng bị lột ra, và ngay sau đó, Nagisa, nữ hầu với nét mặt còn vương nét trẻ thơ, cầm thùng nước bước đến trước mặt.
「Em xin phép rửa mặt cho ngài nhé?」
Chẳng kịp để tôi đáp lời, nữ hầu đã dùng khăn thấm nước bắt đầu lau mặt tôi. Không chỉ khuôn mặt, những nữ hầu khác cũng xúm lại, lau sạch mồ hôi trên khắp cơ thể tôi. Từ cổ, nách, đến cả vùng đùi trong, mọi chỗ đều được chăm chút tỉ mỉ, tôi chỉ biết để mặc các cô xử lý.
「……」
Cảm giác mềm mại của lụa. Qua lớp vải mỏng, tôi vẫn cảm nhận được sự dịu dàng từ đôi tay họ. Nhìn xuống cơ thể mình, thô ráp, cứng cỏi và chi chít sẹo, hoàn toàn trái ngược với sự tinh tế ấy. Thật sự cảm thấy chẳng hề tương xứng.
「Tiếp theo là vệ sinh miệng ạ.」
「Tôi cũng xin phép cạo râu cho ngài. Xin ngài đừng cử động.」
Trong lúc tôi còn mải nghĩ ngợi, công đoạn tiếp theo đã bắt đầu. Jun đặt tay nâng cằm tôi, dùng tăm xỉa răng làm sạch khoang miệng. Cùng lúc, Sara khéo léo đưa lưỡi dao cạo lên má tôi. Tôi nhận bình nước để súc miệng, được rửa mặt, chải tóc, và cuối cùng được khoác lên người bộ kimono. Chiếc kosode vải nhăn, cùng haori…
「Ngài thấy thế nào ạ?」
「……À à. Ừm, cũng được chứ nhỉ?」
Tôi đáp qua loa trước câu hỏi đầy tự tin của Shio, cô gái đang ôm chiếc gương. Chạm vào hoa văn được khắc trên haori, tôi lướt ngón tay trên hình hoa cam được thêu bằng chỉ vàng. Nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mình trong gương, tôi cảm thấy một sự khó chịu không tên. Một cảm giác thiếu thốn, như thể có gì đó chưa trọn vẹn…
「Có điều gì khiến ngài không hài lòng ạ?」
「Không… Hoàn hảo rồi. Cảm ơn. Các cô giúp ta nhiều lắm.」
Có lẽ Shio cảm nhận được chút bất an từ thái độ của tôi? Cô ấy khẽ nghiêng người, tiến lại gần như muốn dò xét, và tôi xoa nhẹ đầu cô để bày tỏ lòng biết ơn. Cơ thể tôi cứng nhắc, động tác vuốt ve vụng về. Đặc biệt, bàn tay thô ráp, sần sùi của tôi trái ngược hoàn toàn với những người khác. Thành thật mà nói, tôi sợ rằng mình sẽ làm hỏng mái tóc mềm mại của cô ấy, khiến cô khó chịu. Nhưng Shio chỉ khép hờ mắt, để mặc toi chạm vào, nở một nụ cười dễ chịu. Thấy cô vui vẻ, tôi cũng cảm thấy hài lòng.
「……Được rồi được rồi. Lần lượt từng người, nhé?」
Nhìn thấy các nữ hầu khác đã xếp hàng, ánh mắt chờ mong, tôi mỉm cười gượng gạo mà lên tiếng. Chẳng hiểu điều gì khiến họ vui đến vậy, nhưng nếu những việc nhỏ nhặt này có thể làm hài lòng những người luôn tận tình chăm sóc tôi mỗi ngày, thì đó quả là một điều may mắn.
Rốt cuộc, màn nô đùa ấy cùng các nữ hầu kéo dài mãi cho đến khi Kuroe, nữ hầu phụ trách, tới gọi dùng bữa sáng. Mà rồi, để dỗ dành cô nàng đang hờn dỗi kia, tôi lại phải tốn thêm một khoảng thời gian nữa…
…
Khi mở tấm shoji, mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng. Những món ăn mới nấu, còn bốc hơi nghi ngút, được sắp xếp ngay ngắn.
Bữa sáng luôn rực rỡ như cầu vồng bảy sắc. Hôm nay có cơm trắng, cơm đỏ, cơm trà, cơm công chúa, hai loại cơm nấu lẫn, và cơm lúa mạch. Canh miso có nguyên liệu là rong biển wakame và đậu phụ.
Món chính là cá vược nướng, còn cá ngừ tái được dùng kèm tỏi và gừng. Ngoài ra, còn có thịt thỏ nướng, rau chân vịt luộc, đậu hầm, cà rốt xào gừng, bạch tuộc ngâm giấm, củ cải khô, tempura rau củ, trứng cá tuyết muối, và trứng cuộn dày là các món phụ hôm nay.
Dưa muối thì có takuan, fukujinzuke, cà tím, măng, dưa leo, rau xanh, củ cải trắng, mơ muối. Trà chuẩn bị ba loại, còn có nước hoa quả, cà phê, đường và sữa đầy đủ. Món ngọt tráng miệng thì có trái cây và bánh kẹo chờ sẵn.
「Như mọi khi, bữa sáng lại đầy ắp món… Chuẩn bị nhiều thế này, không thấy phiền sao?」
Ngồi xuống đệm, tôi đưa mắt nhìn lướt qua bàn ăn với đủ loại bát đĩa tinh xảo, bày biện la liệt, lòng thầm nghĩ không biết đây là lần thứ bao nhiêu. Tôi chẳng biết tiêu chuẩn là gì, nhưng với một người ăn, lượng thức ăn và sự đa dạng này dường như quá mức cần thiết. Tôi quay sang hỏi nữ hầu đang đứng trước mặt.
「Ngài không cần phải bận tâm. Xin hãy dùng những món ngài thích với lượng ngài muốn… Nếu ngài có yêu cầu gì, chúng tôi sẽ nhanh chóng chuẩn bị thêm. Xin đừng ngại ngần mà nói ra ạ.」
Lời đáp của bữ hầu đầy cung kính, đã quá quen thuộc. Tôi từng hỏi những người khác, và câu trả lời luôn na ná như vậy. Họ nói đó là trách nhiệm của mình.
「Những gì chủ nhân để lại, bọn em sẽ ăn hết!」
「Hãy để lại trứng cuộn nhé!」
Từ phía sau vang lên những tiếng nói trẻ con đầy phấn khích. Quay lại, tôi thấy hai đứa nhóc trong đám trẻ từng ngủ nhờ trên giường tôi sáng nay đang ngồi ngay ngắn. Dù đang ngồi chờ, chúng vẫn lớn tiếng đòi hỏi. Những nữ hầu lớn tuổi hơn đứng cạnh lập tức quở trách, còn Mio ở ngay bên cạnh cúi đầu xin lỗi.
「Xin lỗi ngài. Chúng tôi vẫn chưa dạy dỗ chúng chu đáo…」
「Đừng bận tâm. Mấy đứa năng động thế này chẳng phải rất tốt sao. Đúng không?」
「「Vâng!!」」
Tiếng đáp đồng thanh đầy sức sống khiến tôi không khỏi bật cười. Nhưng tôi lại thấy điều đó thật đáng quý. Tôi ra hiệu bảo mọi người đừng trách cứ bọn trẻ.
…Thôi nào. Thức ăn ngon thế này đã được chuẩn bị, để nguội thì thật bất lịch sự. Tôi cầm đũa lên và bắt đầu dùng bữa.
「Itadakimasu」
Trước tiên tôi nếm canh miso. Vừa đủ nóng, không nấu quá lửa. Vị dashi đậm đà lan tỏa. Cơm thì tôi chọn cơm lúa mạch đầu tiên. Kết hợp với vị canh còn vương lại trong miệng, dễ dàng trôi xuống cổ họng. Thở dài. Vị mất mát chợt tràn ngập trong khoang miệng, tôi gặm miếng takuan để xoa dịu.
Tôi gỡ từng miếng thịt cá vược mặn mà, béo ngậy. Hương vị thật đậm đà. Tôi nhón một ít đậu hầm ngũ sắc, rồi ngậm miếng bạch tuộc ngâm giấm, nhai chậm để tận hưởng độ giòn. Tôi ăn một miếng cơm trắng, uống một ngụm trà lúa mạch mát lạnh. Miếng cá ngừ tươi được đặt lên lát tỏi, nhúng xì dầu rồi bỏ vào miệng. Hương vị tươi ngon của phần máu cá khiến tôi cảm thấy tràn đầy sức sống. Dù ăn những món này thường xuyên, tôi vẫn thấy chúng như những món cao lương mỹ vị không dành cho mình.
Đặc biệt, món trứng cuộn dày đúng như lũ nhóc yêu cầu, thật sự rất ngon. Vị ngọt đậm, được làm với nhiều bơ sữa thay vì dầu, trứng chọn loại lòng đỏ đậm, trộn thêm nhiều đường và sữa. Cách nướng cũng khéo léo, tạo nên hương vị đậm đà, mềm mịn, ẩm nhưng không ngấy, khiến người ta dễ nghiện.
「「……」」
「… Này, đừng nhìn chằm chằm thế chứ.」
Chắc vì quá ngon, Fumi và Uta cứ dán mắt vào miếng trứng cuộn trên đũa tôi. Miếng đầu tiên, chúng nuốt nước miếng. Miếng thứ hai, chúng chồm người về trước. Đến miếng thứ ba, chúng nhìn trừng trừng. Thôi nào, vẫn còn cả đĩa đầy để ăn thêm mà? Đừng nhìn ta như thế.
「「Gu~」」
「…」
Tôi định dỗ chúng thì nghe thấy tiếng bụng réo. Không phải tôi. Cũng chẳng phải các nữ hầu lớn tuổi. Hai cô nhóc cười gượng như để che giấu. Thôi được, chẳng còn cách nào khác…
「Đây.」
「Thật hả!?」
「Nếu ăn đồ thừa được thì cứ lấy.」
「Được luôn!」
Uta đáp, rồi đến Fumi. Đĩa trứng còn đúng hai miếng, tôi đưa cho chúng… rồi lại đưa thêm lần nữa.
「Không có đũa!」
「Ý là sao?」
「Ahn~」
「Vậy à.」
Hai chị em sinh đôi há miệng thật to. Các nữ hầu khác thở dài xin lỗi. Tôi vui vẻ đáp ứng yêu cầu của chúng, đút cho từng đứa. Tôi không ghét việc chúng thoải mái làm nũng như vậy.
「Nhồm nhoàm! Ngọt quá!」
「Ehehe, đúng vị của mẹ!」
Cả hai phồng má như sóc, vừa nhai vừa nói. Thấy chúng vui, tôi cũng hài lòng… Món trứng cuộn này chắc do Amatsume làm? Tôi tệ thật, vẫn chưa phân biệt được vị của từng người. Đúng là đáng xấu hổ.
「Thôi thì, ăn thêm cái này không?」
「Cái đó thì không!」
「Xin ngài cứ dùng đi ạ!」
「Đừng có nói dối. Không được kén ăn đấy nhé?」
Tôi tiện thể mời chúng món rau chân vịt luộc, nhưng cả hai từ chối thẳng thừng. Hai đứa này ghét rau chân vịt kinh khủng.
-
Sau bữa sáng, tôi kết thúc bằng món ngọt và một tách trà ấm, rồi chuẩn bị cho thói quen đi dạo hàng ngày. Tôi thong thả bước quanh dinh thự rộng lớn, chào hỏi những người đang làm việc nhà. Đây là cách để tôi nắm rõ mọi ngóc ngách trong dinh thự và cũng bởi vì tôi vẫn chưa nhớ hết mặt mọi người.
「Ngài không cần phải để tâm đến chuyện đó đâu ạ」
Tiếng chuông leng keng vang lên cùng một ý kiến được đưa ra. Tôi hướng mắt về phía nữ hầu đứng bên cạnh. Một cô gái trông khí chất mạnh mẽ với ánh mắt sắc sảo đang ở đó. Đó là lời của Kuzu, người đi cùng tôi trong buổi đi dạo hôm nay. Chuyện xảy ra khi chúng tôi vừa đi xong vườn phía tây và chuẩn bị sang khu nhà đối diện ở phía nam.
「Nhưng nếu không thì sao được chứ? Lúc gọi mà không biết tên thì chẳng ai biết là ta gọi ai cả」
「Khi ấy ngài cứ chỉ tay rồi gọi ‘này, ngươi’ là được rồi」
Cô ấy vừa cúi chào vừa đề xuất. Lại một tiếng leng keng vang lên. Âm thanh này tôi đã nghe nhiều lần, có phải giữa các nữ hầu đang thịnh hành món đồ gì đó có gắn chuông không? Tiếng leng keng phát ra từ một vật nhỏ đung đưa. Nhưng nó được gắn ở đâu… à không, không phải chuyện đó.
「Như thế chẳng phải hơi thô lỗ sao?」
Đề nghị của Kuzu nghe có vẻ như một cách nói cộc cằn, chẳng màng đến cảm xúc của người khác. Dù thế nào đi nữa, chẳng phải quá hung hăng và bất lịch sự sao?
「Chúng tôi gọi ngài là『Danna-sama』, chẳng lẽ lại là thất lễ ư?」
「Không, cái đó thì……」
「Thì cũng giống như vậy mà thôi. Xin ngài hãy nghĩ đến thân phận của mình. Không thể để mọi người hiểu lầm được. Mỗi địa vị đều có cách xưng hô tương ứng. Quan hệ trên dưới phải được phân rõ ràng thì mới có thể giữ được trật tự」
「Trật tự, sao…」
Tiếng chuông lại vang lên, hòa theo lời của Kuzu, nhưng tôi vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục. Ý cô ấy là nếu không làm vậy, công việc sẽ trở nên cẩu thả sao? Hay là… Nhưng tôi thật sự không sao tưởng tượng nổi cảnh những người ngày ngày tận tâm tận lực làm việc vì tôi lại trở nên qua loa cẩu thả.
「Thật ra, chuyện trên dưới gì đó… chỉ cần mọi người cùng làm việc, cùng sống là đủ rồi.」
Phải chăng chính bởi khác với mọi người, tôi chẳng có vai trò rõ rệt nào, nên trong lòng mới mang theo cảm giác trống rỗng, hay nên gọi là hư vô? Không có việc gì cần làm, không có điều gì có thể chuyên tâm thì cũng đồng nghĩa với không có điểm tựa.
Cứ như thể cố nắm lấy một đám mây, không, thậm chí chẳng phải mây. Cố gắng tuyệt vọng để nắm lấy một thứ gì đó mà chẳng biết nó là gì, và cuối cùng chẳng bắt được gì… Cảm giác ấy, đôi khi, khiến tôi muốn bùng lên một sự bực dọc.
「Nếu vậy…… tôi nghĩ, chi bằng ngài nên có một thú vui gì đó thì hơn」
「Thú vui?」
Nghe đề nghị của Kuzu, khi cô ấy đưa tay lên miệng suy nghĩ, tôi dừng bước và nhìn thẳng vào cô.
「Vâng. Nếu có một thú vui nào đó đủ để ngài dốc lòng say mê, thì có lẽ sẽ giúp ngài quên đi cảm giác hiện tại」
「Dốc lòng say mê, à…… chẳng lẽ công việc thì không được sao?」
「Lúc trước tôi cũng đã thưa, xin ngài hãy tự nhận thức địa vị của mình. Nếu không, chúng tôi sẽ chẳng còn chỗ đứng. Lẽ nào ngài lại muốn phủ nhận ý nghĩa tồn tại của bọn tôi ư?」
「Không phải là như thế…」
Cách nói có phần trách móc của cô ấy khiến tôi bối rối. Bình thường cô ấy luôn giữ thái độ khiêm nhường, nên điều này càng khiến tôi lúng túng.
「Vậy thì, xin ngài hãy tìm lấy một thú vui. Không nhất thiết chỉ một. Ngược lại, càng nhiều thú vui thì chúng tôi càng có thể góp sức, càng thấy nhẹ nhõm. Nếu không có việc, thì cần gì đến nhân lực nữa, đúng không?」
「Là vậy sao?」
「Đúng vậy ạ」
Có vẻ thuyết phục, nhưng cũng không hẳn, như thể tôi bị khéo léo dẫn dắt. Nhưng phản kháng ở đây thì chẳng phải hơi trẻ con sao? Sở thích, sở thích à…
「Câu hỏi này có hơi đường đột…… nhưng cô thấy cái gì thì hợp?」
「Ngài lại hỏi tôi ư? Để xem……」
Một câu hỏi thật sự có phần vô lý, thậm chí là ngây ngô và chẳng biết xấu hổ. Thế nhưng Kuzu lại chẳng hề lộ chút khó chịu nào, chỉ cúi đầu, trầm ngâm suy nghĩ thật nghiêm túc.
「Ngài vẫn chưa hoàn toàn hồi phục. Tốt nhất hãy tránh những việc gây hại cho thân thể… Có lẽ nên chọn thứ gì có thể làm trong phòng thì hay hơn chăng?」
Kuzu trả lời đầy cân nhắc, như thể lo lắng cho sức khỏe của tôi. Rồi cô ngẩng lên, ánh mắt như vừa nảy ra ý tưởng, và tiếp tục.
「Hiện tại, tôi vẫn đang cùng mọi người thưởng thức thơ ca và sách vở. Cùng nhau sáng tác, rồi bình phẩm, trau dồi lẫn nhau… Ngài có muốn ghé xem một lần không ạ?」
「Sáng tác, sao…」
Dù hẳn xuất phát từ thiện ý, song tôi lại không khỏi cau mày. Bởi lẽ, việc phô bày tác phẩm của mình luôn mang theo một nỗi xấu hổ. Tưởng tượng cảnh thứ mình tâm đắc lại bị chê bai vì khác biệt cảm quan, quả thật khó mà chịu nổi. Nhất là giữa tôi và họ, như lời Kuzu nói, vốn dĩ đã có sự khác biệt về thân phận, thì lại càng…
「Dù không sáng tác, chỉ cần nghe đọc, thưởng thức tác phẩm cũng được. Nếu ngài cảm thấy vui vẻ, hứng thú, thì chúng tôi cũng lấy đó làm động lực. Hơn nữa, sự bình phẩm của ngài đối với chúng tôi cũng là điều quý báu」
「Ừm…… để ta nghĩ thêm đã. Ngoài ra, còn gì khác không?」
Tạm gác lời gợi ý của Kuzu sang một bên, tôi tiếp tục hỏi ý kiến. Dù sao cũng làm phiền mọi người, không nên vội vàng chấp nhận ý kiến đầu tiên.
「Để tôi nghĩ… ngoài ra, còn có các trò chơi bàn cờ thì sao? Với đàn ông, đây vốn là thú vui rất hợp」
「Trò chơi bàn cờ…」
Lời đề nghị ấy, từ chính cái từ ngữ ấy, tôi chợt thấy trong lòng như được gảy trúng một sợi dây quen thuộc. Cảm giác như được gợi nhớ về một điều gì xa xưa…
「Cái đó, có lẽ hay đấy…」
「Vậy thì, chúng ta mau đi thôi!」
Tiếng leng keng vang lên, như đáp lại lời tôi vừa lẩm bẩm. Ngay khoảnh khắc sau đó, gương mặt Kuzu đã kề sát bên. Tưởng như cô ấy vừa nhào vào lòng, ôm chặt lấy, rồi ngẩng mắt nhìn với nụ cười rạng rỡ đầy chờ mong. Từ vóc dáng nhỏ nhắn, qua lớp y phục vẫn truyền đến cảm giác mềm mại, mùi hương ngọt ngào từ mái tóc khẽ thoảng qua cánh mũi, khiến tôi không khỏi trào dâng những cảm xúc khó gọi thành lời. Không, đây là…
「…?」
「Người ta vẫn nói, việc tốt thì phải nhanh. Niềm vui càng sớm càng nhiều, mới có thể điểm tô cuộc đời. Niềm hân hoan của ngài chính là niềm vui của chúng tôi. Nào! Tôi xin được dẫn đường!」
「Eh? À, ừ……」
Cảm giác khác lạ vừa chớm thoáng qua. Tôi chỉ biết để mặc cho cô ấy siết chặt lấy cánh tay, dắt đi. Hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ có thể bị dòng chảy ấy cuốn trôi…
…
Kuzu đưa tôi đến một trong những dãy nhà đối diện ở phía Đông dinh thự. Được Yae ra nghênh tiếp dẫn vào, vừa để lộ mặt thì những người có mặt trong phòng liền nhận ra sự hiện diện của tôi, vội vã xếp hàng ngay ngắn, đồng loạt hành lễ.
「À, cứ như thế là được rồi. Trái lại, ta còn muốn thưởng thức, nên mọi người cứ tiếp tục đi」
Chừng độ mười người tất cả chăng? Các nữ hầu đang chơi cờ tướng, hoặc cờ vây, lại có người chơi sugoroku, kai-awase hay karuta. Họ tuyệt nhiên không phải đang lười biếng trốn việc, mà chỉ là hôm nay không phải phiên trực mà thôi. Tuy vậy… bị bắt gặp đang chơi đùa thì vẫn thấy hơi mất tự nhiên, nên vừa dè dặt vừa lén nhìn tôi.
(Thế này thì…… có lẽ mình nên chủ động một chút)
Hiểu rằng do mối quan hệ trên dưới, tôi cần thể hiện ý định của mình, tôi liếc nhìn quanh và chú ý đến bàn shogi. Tôi quan sát ván cờ.
「Gay cấn thật đấy.…… Ta có thể được học hỏi chút không?」
「Eh? V-vâng!」
「Dạ, đã rõ!」
Hai cô gái đang chơi, nghe nói đều xuất thân từ gia đình võ sĩ, vội vàng đồng ý trước yêu cầu của tôi. Họ nhìn nhau, rồi tập trung trở lại vào bàn cờ.
「……!?」
Đến ván thứ mấy rồi nhỉ? Một bên chợt dừng tay. Ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ, ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng tuyên bố nhận thua. Nhưng mà, khoan đã…
「…… Cho ta vào thay được chứ?」
「N-nhưng mà……」
「Xin đấy, được không?」
Tôi biết rõ có hơi đường đột, vậy mà vẫn lên tiếng cầu khẩn. Hiểu rằng đối phương khó lòng từ chối, quả thật là một lời thỉnh cầu có phần không công bằng.
「…Vâng, được ạ」
「Ừ. Vậy thì, phiền thay người chơi một chút nhé. Được chứ?」
Thế rồi tôi cầm lấy quân cờ. Nữ hầu kia mở to mắt nhìn tôi. Tôi liền nói thêm để ràng buộc.
「Đừng có nương tay đấy nhé? Xin hãy dốc hết sức để đánh bại ta đi. Nếu thắng được, ta sẽ đáp ứng một điều ước, thế nào?」
「…… Ngài không được nuốt lời đâu đấy?」
Cô ấy cẩn trọng xác nhận, ánh mắt đã đổi khác, rõ ràng là đã nghiêm túc nhập cuộc.
「Đương nhiên rồi」
Câu trả lời vừa dứt, quân cờ liền được đặt xuống. Tôi suy nghĩ một lúc, rồi cũng đi nước tiếp theo. Đối thủ lần này dùng nhiều thời gian gấp đôi khi nãy, còn tôi lại tiếp tục ứng phó.
Đặt cờ. Bị đáp trả. Đặt cờ. Bị đáp trả. Ăn quân. Bị ăn quân. Ăn quân. Ăn quân. Bị ăn quân. Thăng quân…
「Và… chiếu tướng」
「Eh?…… Ấy!? Không thể nào!!?」
Cùng với lời tuyên bố dứt khoát, ván cờ ngã ngũ. Nữ hầu kia sững người, khi đã hiểu thế cờ thì liền kêu lên kinh ngạc. Cảnh tượng đó khiến lòng tôi đầy thỏa mãn. Đối phương đã thật sự đánh hết sức, lại thêm màn lật ngược tình thế, càng khiến chiến thắng này sảng khoái hơn.
「Danna-sama… quả là cao tay ạ」
「Không ngờ lại thua chóng vánh đến thế……」
Xung quanh đã từ lúc nào tụ tập khá đông, những nữ hầu đang theo dõi đều tán thưởng chân thành. Tâm trạng tôi phấn chấn, không khỏi tỏ ra đắc ý.
「Có gì đâu. So với trước kia, thì chỉ là chuyện nhỏ thôi…」
Lời khoe khoang vừa thoát ra, tôi liền khép miệng lại. Rơi vào trầm mặc, nhẩm nhắc lại chính câu chữ của mình……
「…… Danna-sama. Vậy còn trò chơi khác thì sao ạ? Chẳng hạn như sugoroku?」
「Ừ?… Sugoroku sao. Ừm. Cô giỏi trò đó không?」
「Tôi cũng chỉ ở mức thường thôi ạ. Trò này yếu tố vận may chiếm phần lớn mà」
Tiếng chuông leng keng vang lên. Tôi nhìn sang, thấy Kuzu cúi chào và chuẩn bị cho ván chơi. Cô nhận lấy xúc xắc, nói lời cảm ơn với cô gái vừa chơi shogi trước đó, rồi chuyển sang chỗ khác. Một nữ hầu đứng xem đặt một khay bánh ngọt bên cạnh. Xem như món lót dạ.
「Này. Hiờ chưa đến bữa trưa mà?」
「Dùng đầu óc nhiều thì sẽ thèm đồ ngọt thôi ạ.」
「Đồ ngọt thì vốn luôn có chỗ riêng trong bụng! Xin ngài giữ bí mật giúp bọn tôi nhé?」
Tôi trách móc, nhưng các cô chẳng màng, lấy đâu ra bánh ngọt và bắt đầu ăn. Họ còn đưa tôi một phần như để「bịt miệng」.
「Ôi chao, ăn nhiều lại béo ra cho xem…?」
「Xin ngài yên tâm! Bọn tôi vẫn thường xuyên vận động mà!」
「Ra thế」
Bị phản bác nhẹ nhàng trước lời nhận xét thiếu tinh tế, tôi nhún vai, cầm xúc xắc và lắc. Vừa lắc xúc xắc, tôi vừa cắn một miếng daifuku nhân dâu…
…
Có lẽ tôi là kiểu người dễ bị cuốn vào các trò chơi hơn tôi nghĩ. Trước khi nhận ra, tôi đã mải mê chơi đến mức bỏ lỡ giờ ăn trưa. Tôi chỉ nhận ra khi các nữ hầu bưng khay thức ăn bước vào phòng.
Chắc hẳn họ thấy tôi đang say mê chơi nên đã đổi thực đơn. Bữa trưa được chuẩn bị xoay quanh sandwich… hay đúng hơn là 「tam-mỹ-chí-hán」.
Trứng, thịt, cá, rau củ, trái cây, có thứ tươi, có thứ nướng, hun khói, hầm, ngâm giấm, chiên giòn, vân vân, tất cả được kết hợp đa dạng và kẹp giữa những lát bánh mì trắng.
Tất nhiên, không chỉ có thế. Nào khoai tây thái mỏng đem chiên, nào bánh su kem, bánh nướng khô… tất cả đều là món có thể ăn một tay trong lúc chơi. Thức uống thì có trà, cà phê, cùng nước hoa quả.
「……Ờm, cái đó… xin lỗi nhé?」
Tôi vừa giả vờ vừa nói lời tạ, các nữ hầu lại che miệng cười khúc khích đáp lễ. Khi bị hỏi,「Có cần chuẩn bị bữa tám giờ luôn không ạ?」 thì tôi thật sự chịu thua. Nhân tiện, mấy nữ hầu khác trong phòng đều cười khổ và lảng ánh mắt đi.
「Nào, xem như ta thắng nhé?」
Vừa gặm miếng sandwich kẹp cá ngâm dầu, tôi vừa tuyên bố thắng trận. Khi đặt viên cờ chốt hạ xuống bàn, lập tức vang lên tiếng kêu thất thanh đáng yêu. Nhìn bàn cờ thì quả là áp đảo. Chính tôi cũng thấy trận đấu này tàn nhẫn quá.
「Danna-sama, xin… nương tay một chút đi mà!」
「Đã hứa là sẽ toàn lực rồi còn gì?」
Tôi lạnh lùng đáp lại cô gái đang mè nheo. Dù sao thì nếu tôi thua, tôi sẽ phải làm theo yêu cầu, còn đối phương chẳng có điều kiện gì ngoài việc chơi hết sức. Chẳng có lý do gì để bị phàn nàn cả.
「Uuu… mất hết tự tin rồi…」
「Danna-sama, ngài thật sự mạnh quá đấy ạ」
「Trận sugoroku thì ngang ngửa, nhưng…」
「Sugoroku phụ thuộc nhiều vào may mắn mà.」
Tiếng cảm thán của những người vừa ăn vừa xem trận đấu. Đến giờ đã thử qua mấy trò, nhưng với trò ít yếu tố may rủi thì tôi hầu như toàn thắng. Ngược lại, chỉ cần vận may dính vào thì lại liên tiếp thua đậm, khiến tôi chỉ biết ngán ngẩm cái số xui của mình.
「Fuu…」
Tôi ngáp một cái. Có lẽ vì dùng đầu óc nhiều, cơn buồn ngủ làm ý thức tôi mờ đi. Tiếng cười khúc khích vang lên, có lẽ vì dáng vẻ ngốc nghếch của tôi, họ che miệng cười.
「Trời hôm nay nắng đẹp, chi bằng ngài chợp mắt một lát đi」
「Ngay sau bữa trưa đấy nhé? Thành heo mất thôi」
Tôi vừa đáp lời, cả phòng lại cười ầm lên.
「Fufufu, thế thì thành một chú heo to tròn rồi」
「Đến lúc đó chúng ta cùng đút cơm cho ngài nhé? Há miệng nào~!」
「Khi di chuyển thì cả bọn sẽ cùng cõng ngài đi!」
「Tha cho ta đi…」
Họ rộn rã bàn bạc như thể trêu chọc, mắt thì lấp ló nhìn sang phía tôi. Tôi đành giơ cả hai tay đầu hàng, lập tức mọi người vỗ gối vẫy gọi. Ý là cho tôi gối đầu lên đùi.
「Ngài muốn chọn ai?」
「Chuẩn bị cho ta cái gối đi?」
「Vâng. Chính là gối đầu trên đùi này」
「Các cô tưởng mình nói hay lắm sao?」
Tôi nhún vai trước sự hào hứng của mấy cô gái, rồi bị kéo ngã sang một bên. Má tôi chạm vào một đôi đùi mềm mại. Mùi hương từ áo kimono thoảng qua, kéo theo cơn buồn ngủ. Ngẩng lên, tôi thấy Kuzu đang nhìn xuống, ánh mắt giao nhau, cô nở nụ cười tinh nghịch và nghiêng đầu đầy ý tứ.
「Kuzu, chị chơi ăn gian」
「Đồ gian xảo!」
Trước lời oán trách của các nữ hầu khác, Kuzu chỉ mỉm cười thản nhiên, khẽ đặt ngón tay lên môi. Thật là…
「Thôi nào, hòa thuận đi…」
Cơn buồn ngủ càng mạnh, tôi chìm vào chiếc gối ngọt ngào, chỉ kịp nhắc nhở. Mí mắt khép lại. Cảm giác được vuốt ve đầu, mái tóc bị nghịch ngợm. Hơi thở kề sát bên tai…
「Chuyện đó… phụ thuộc vào tài xoay xở của Danna-sama thôi… đúng không ạ?」
「…?」
Lời thì thầm như liếm vào tai, rồi tan biến nơi tận cùng của ý thức…
-
Việc ngủ trưa, nếu ngủ vừa đủ, sẽ trở thành nguồn năng lượng dồi dào, nhưng nếu quá độ thì ngược lại, nó lại trở thành điều bất lợi.
Không ai đánh thức tôi. Hay có lẽ chính tôi không muốn tỉnh dậy. Cơ thể sau khi ngủ hơn một tiếng rưỡi trở nên nặng nề, đầu óc thì uể oải. Có lẽ vì thế mà tôi rơi vào tình trạng này. Có lẽ vì vậy mà các nữ hầu đã dìu tôi đến tận nơi, đó chính là phòng tắm.
Trong khi được mọi người chăm sóc, tôi để mặc cho đầu, cho thân thể được kỳ cọ sạch sẽ, mồ hôi được rửa trôi, rồi ngâm mình trong nước nóng. Sau khi bước ra khỏi bồn tắm, thân thể tôi lại được lau khô, khoác vào lớp y phục mới.
「Nước lạnh vừa đủ, phải không?」
Ngồi trên ghế, để cơ thể nóng bừng được thư giãn, tôi nhận lấy chai nước giếng mát lạnh có đá mà Kuzu, vừa lau khô tóc mình, đưa ra. Chai nước đầy ắp thứ nước trắng đục. Đây là thói quen thường lệ sau khi tắm.
「Cho ta một chai… Còn ai muốn gì nữa không?」
「Tôi muốn nước đường.」
「Kuzu-san, có nước ép trái cây không?」
「Rồi, rồi. Ở đây này.」
Kuzu đáp lại những yêu cầu của những nữ hầu trẻ vừa tắm xong với vẻ hơi ngán ngẩm. Mỗi người lần lượt nhận lấy chai nước lạnh, vừa uống vừa ồn ào trò chuyện.
「Kuzu, phiền chút, nhưng…」
「Tôi hiểu rồi. Tối nay sẽ chuẩn bị đồ thật lạnh cho bữa tối.」
「Cảm ơn nhé.」
「Đây là yêu cầu thường lệ mà.」
Hóa ra Kuzu đã chuẩn bị sẵn rượu lạnh buốt cho bữa tối sau khi tắm, như mọi khi. Ừ thì, tôi lúc nào cũng yêu cầu thế, nên chẳng có gì lạ. Nhưng trước hết…
「Hà. Ngọt thật.」
Chắc hẳn họ đã trộn thêm đường. Tôi thở dài, cảm nhận vị ngọt đậm đà xen lẫn chút béo ngậy của thứ nước trong chai vừa uống cạn. Một hương vị gây nghiện.
「Vị ngọt thấm đẫm. Lại vừa hay, lạnh mát thế này đối với thân thể còn vương hơi nóng thật dễ chịu.」
「Rất vui vì ngài hài lòng.」
Kuzu cùng các nữ hầu cúi đầu đáp lễ. Tôi trả lại bình, rồi tạm nghỉ ngơi cho đến khi bữa tối được chuẩn bị xong. Để mặc cho cơ bắp tay chân, bờ vai, lưng được xoa bóp, còn tooi chỉ lơ đãng dõi mắt nhìn vài nữ hầu trong bộ y phục nhẹ nhàng sau khi tắm, đang bắt đầu trận cầu lông với nhau…
…
Sau khi tắm xong một lúc, tại căn phòng lớn nhất trong dinh thự, bữa tiệc tối thường lệ bắt đầu. So với bữa sáng và trưa, bữa tối này xa hoa, lộng lẫy, phóng khoáng và hơn hết là rực rỡ không gì sánh bằng.
Trên những chiếc đĩa sang trọng là các món ăn từ Phù Tang, đại lục, và Nam Man, tạo nên một ngọn núi mỹ vị. Những hương vị theo mùa, đặc sản từ núi và biển, các món hiếm từ xứ ngoài, đặc sản từ bốn vùng đất. Rượu cũng không kém phần, với danh tửu đủ loại, chẳng thiếu thứ gì.
Những nữ hầu cùng ngồi chung bàn vừa hát vừa nhảy, rót rượu cho nhau, đùa giỡn, diễn kịch, và chơi trò chơi trong không khí náo nhiệt. Rượu đã ngấm, những người yếu rượu đã đỏ bừng má, áo quần xộc xệch mà chẳng hề hay biết. Dẫu vậy, họ không bao giờ quên vai trò của mình. Họ vừa là người tham gia, nhưng trên hết vẫn là những nữ hầu.
「Ngài thử cái này xem sao?」
Karin, người cũng đã hơi ngà ngà, rót cho tôi một chén rượu trắng đục. Tôi nghĩ đó chỉ là rượu đục thông thường, nhưng mùi đặc trưng của nó phủ nhận điều đó.
「Cái gì đây?」
「Rượu sữa ạ.」
「À, làm từ sữa thú lên men à.」
Karin đáp lại, mái tóc vàng óng ánh như lụa khẽ lay động. Nghĩ rằng đây là thứ kỳ lạ, tôi uống cạn một chén. Hương vị đậm đà. Trông chừng cũng giàu dinh dưỡng. Hơn nữa, độ cồn lại không mạnh như tôi tưởng.
「…Cho ta thêm một chén nữa.」
「Vâng, bao nhiêu cũng có ạ.」
Tôi lại chìa chén, cô ấy lại rót, rồi tôi lại uống. Uống. Uống. Rồi thưởng thức món ăn. Gan xào hẹ. Hàu thì nuốt trôi cùng rượu nho trắng. Lươn nướng kabayaki rắc tiêu sansho. Tỏi nướng thì bùi béo, hành chiên thì ngược lại giòn rụm, cả hai đều đưa rượu tuyệt hảo. Bạch tử ngâm giấm cam quýt có hương vị gây nghiện.
「Nào, nào, có ai muốn làm đôi với tôi trong trò chơi vợ chồng không nào?」
Trong những nữ hầu say xỉn, có những người bắt đầu chơi trò phòng the. Họ chơi trò vợ chồng quyền, với luật là ai thua phải cởi một lớp áo. Những người thua bị mọi người xung quanh lột áo, trở nên mỏng manh và cười lăn lộn với nhau. Có người còn bảo cơ thể nóng bừng vì rượu mà cởi bớt áo thế này thì vừa hay.
「Trời ạ… say quá rồi.」
Thậm chí có người gần như để lộ cả cơ thể, đùa giỡn với nhau, rối loạn cả lên.
「Ehehe… Danna-sama, vào chơi cùng bọn em đi mà?」
「Đúng đấy, chơi đi mà?」
「Ta ngồi đây xem là được rồi.」
「「「Eeeh?」」」
Trước những lời mời gọi tham gia bằng giọng điệu ngọt ngào, kéo dài của những cô gái hơi ngà say, tôi khéo léo từ chối. Tôi đã thấm thía từ buổi trưa rằng mình không giỏi những trò chơi phụ thuộc vào may rủi. Bỏ qua những cô gái đang bất mãn làu bàu, tôi đưa chén rượu ra. Lần này là rượu sake trong suốt, tôi nhìn chằm chằm vào nó.
Trong mặt rượu phản chiếu, tôi thấy hình ảnh của chính mình, dường như thiếu điều gì đó…
「…」
「Danna-sama…?」
「Xin lỗi. Có vẻ ta đã uống quá nhiều rồi… Ta ra hiên hóng chút gió đêm.」
Tôi nói với Kuzu đang cung kính đứng bên cạnh, dù trông cô ấy cũng đã ngấm rượu ba phần, rồi đứng dậy mà không uống chén rượu trong tay. Dỗ dành đám con gái đang ồn ào nhìn tôi với vẻ nghi hoặc, tôi mang theo vài món ăn rồi một mình rời khỏi phòng.
Ra đến hiên nhà, vầng trăng khuyết sáng lấp lánh trên bầu trời đêm, chiếu sáng bóng tối. Hay là khu vườn này được chăm sóc kỹ lưỡng để hòa hợp với ánh trăng? Khu vườn nổi bật trong bóng đêm đen kịt trông thật tao nhã…
「…」
Nhưng ý thức của tôi lại bị cuốn hút bởi chính vầng trăng hơn là khu vườn. Ánh mắt như bị dẫn dắt, không thể rời khỏi, và một cảm xúc khó diễn tả trào dâng.
Vừa mờ đục, vừa sôi trào, vừa bừng nở, vừa như muốn tràn ra, nhưng lại chẳng bao giờ được giải tỏa trọn vẹn. Như sắp gợi nhớ đến điều gì, nhưng lý trí lại hãi sợ không dám chạm tới… Chỉ còn những hơi thở nặng nề, phảng phất mùi rượu thoát ra.
「…Haa.」
「Danna-sama?」
「…Fumi, không, Shi à?」
「Vâng! Là Shi ạ!」
Khi tôi gọi đúng tên cô nữ hầu tập sự nhỏ bé từ phía bên kia hiên nhà bước tới, cô bé nở nụ cười rạng rỡ như hoa nở và chạy đến gần. Vì là chị em sinh đôi, nên không dễ để nhận ra ngay lập tức cả hai.
「Ngài không ăn tối nữa sao?」
「Uống nhiều quá nên nghỉ một chút.」
Ngồi xếp bằng trên hiên, Shi cũng bắt chước ngồi xuống ngay ngắn. Một tiếng leng keng vang lên.
「Vậy em sẽ ở đây với ngài!」
「Tốt lắm. Tinh thần thật đáng khen. Ăn không?」
「Vâng!!」
Tôi đưa cho cô ấy chiếc bánh bao đã lén mang theo khi rời phòng, Shi vui vẻ ăn ngấu nghiến. Chẳng hề có chút khách sáo nào, như bữa sáng hôm ấy, lại càng thấy đáng yêu. Khuôn mặt thơ trẻ vô tư, niềm vui hiện rõ, khiến tôi cũng bất giác mỉm cười.
「Còn em thì sao? Đi vệ sinh à?」
Tôi đã thấy mẹ cô bé và Fumi đều có mặt ở bữa tiệc tối trước khi rời đi. Nếu bỏ ra ngoài thì lý do hẳn là có hạn.
「Không phải! Tại em mải làm đẹp nên muộn mất!」
「Làm đẹp à? Không thấy phấn son hay búi tóc gì cả?」
Tôi quan sát Shi, trông cô bé chẳng khác gì ngày thường, và hỏi với ánh mắt dò xét. Shi hứ một tiếng, bĩu môi như giận dỗi.
「Làm đẹp thì có nhiều kiểu! Có cả kiểu làm đẹp không thấy được đó ạ!」
「Như kiểu sashimi bày ngược à?」
「Vâng ạ!」
「Này, đừng có công nhận thật chứ…」
「Ít nhất cũng phải thắng ở khoản tinh tế chứ,」 tôi trêu chọc, nhưng dường như Shi vẫn chưa hiểu rõ. Mà, xét cho cùng, liệu ở tuổi này cô bé có thực sự hiểu gì về sự tinh tế không thì cũng đáng nghi. Tuổi này, hoa thì ít mà bánh bao thì nhiều. Ngay bây giờ cũng đang nhồm nhoàm ăn cái bánh bao tôi đưa cho.
「Đừng để nghẹn đấy nhé?」
「Vâng!」
Trong chốc lát, tôi im lặng, đắm mình trong việc ngắm trăng giữa mùa không hợp, còn Shi thì tiếp tục gặm nhấm món bánh tôi đưa. Tiếng ồn ào rực rỡ từ phía sau lưng dường như trở nên xa xôi.
「…Có bao giờ em cảm thấy thiếu thốn điều gì không?」
「…?」
Câu hỏi bất chợt của tôi khiến Shi nghiêng đầu nhìn lên. Cô bé mang vẻ mặt như không hiểu mình đang bị hỏi gì.
「Thiếu thốn, ạ?」
「Ừ. Thiếu một thứ gì đó.」
Một câu hỏi hết sức trừu tượng, bởi chính tôi cũng chẳng sao diễn đạt thành lời. Một cảm giác mất mát khó gọi tên, trống rỗng như có lỗ hổng khoét trong lòng. Tựa như vầng trăng khuyết kia. Thật ra, câu hỏi đó chẳng nhắm đến đứa trẻ, mà là hướng thẳng về chính tôi.
「Không có ạ!」
Không rõ đã hiểu được bao nhiêu, Shi trả lời đầy phấn khởi, nở nụ cười rạng rỡ.
「Mẹ ở đây! Fumi ở đây! Các chị cũng ở đây! Có cơm ăn, có đồ ăn vặt, có đồ chơi! Có quần áo, có tắm rửa, có cả danna-sama, cái gì cũng có! Thế nên chẳng có gì là thiếu cả! …À! Trừ rau chân vịt, em không cần đâu!」
Shi tự tin tuyên bố, cuối câu còn liếc tôi với chút oán trách. Thôi nào, đừng giận chứ. Kén ăn là không tốt đâu nhé?
「Hừm… Danna-sama thì sao, có thấy thiếu gì không?」
「…Ta cũng không biết nữa.」
Trước câu hỏi của Shi, tôi không thể đưa ra câu trả lời rõ ràng, chỉ đành lấp lửng.
Có gì đó không đúng. Có gì đó thiếu sót. Mọi thứ đáng ra phải trọn vẹn, chẳng có gì phải bất tiện, chẳng có gì phải lo lắng, vậy mà, nơi đây lại chẳng cảm thấy như chốn thuộc về mình. Nơi tôi nên ở, nó là…
「…」
Nhìn tôi mơ màng với vẻ không rõ ràng, Shi chăm chú suy nghĩ, rồi hiện lên một biểu cảm nghiêm túc theo cách của một đứa trẻ.
「Vậy thì, cái gì Danna-sama thiếu, Shi sẽ cố gắng bù đắp! Nếu Shi không đủ, thì có Fumi, có mẹ, có các chị lớn, mọi người sẽ cùng cố gắng! Cố gắng thật nhiều!!」
Cô bé hứ một tiếng, tuyên bố đầy quyết tâm. Trước sự chân thành ấy, tôi bất giác mỉm cười.
「Vậy à, vậy à… Thế thì… ta vui lắm.」
「Ehehe…!」
Để đáp lại quyết tâm ấy, tôi xoa đầu cô bé, và như một chú mèo, Shi để mặc tôi vuốt ve, mắt híp lại vì vui sướng.
「Thật sự, vui lắm…」
Vừa dỗ dành đứa trẻ, tôi lẩm bẩm như mê sảng. Vừa xoa đầu cô bé, tôi nhìn lên trời. Tiếp tục ngắm vầng trăng khuyết. Nhưng…
「…」
…Cảm giác mọi thứ đều như giả tạo, dù thế nào cũng không thể xua tan.
…
Leng keng, leng keng, âm thanh vang lên trong đêm tối…

