Nó đang cảm nhận. Hấp thụ toàn bộ chiếc nôi đã nuôi dưỡng bản thân, để rồi phân tích và sàng lọc những yếu tố hữu dụng cho sự sinh tồn.
Nó đang đập nhịp. Từ đường viền mờ ảo mềm mại bao quanh thân thể, những mạch máu nhỏ li ti dần lan tỏa, để phản ánh từng yếu tố hấp thụ được từ vật chủ vào đến từng tế bào.
Nó đang ngọ nguậy. Bằng sự ngọ nguậy đó, không ngừng đẩy rộng khoảng không gian dành cho sự trưởng thành của chính mình, đồng thời đánh thức dần dần thân thể ấy.
Trong khoảng không đỏ sẫm, âm ấm, tối tăm vô tận, nó cuộn tròn lại mà rên rỉ. Tựa như đứa trẻ đỏ hỏn mè nheo, vừa rên gầm khẽ, vừa quằn quại xoắn vặn thân thể. Nuôi dưỡng bản thân, tiến hóa bản thân.
Khoảnh khắc cất lên tiếng khóc chào đời, đã sắp kề cận rồi…
-
「Phía trước, khoảng ba trăm bước……Thật là, tụ tập đông đấy nhỉ」
Người dẫn đầu, Iruka, dừng bước và tuyên bố với một nụ cười lạnh lùng. Những người đi sau cũng đồng loạt dừng lại, rồi lần lượt triển khai sang hai bên.
Đoàn sứ giả của gia tộc Onizuki, sau khi từ bỏ nhiệm vụ tại nhà chính của gia tộc Takemika mà không thèm chào hỏi, đã quay trở lại. Bất chấp sự kinh ngạc và nỗ lực ngăn cản tuyệt vọng của người nhà Takemika, họ chỉ một mực quay về con đường cũ.
Trên đường đi, khi đám thuộc hạ của đối phương chặn đường, Iruka đã ra tay xử lý. Với một tiếng gầm và một đòn đánh, nàng khiến họ ngất xỉu rồi trói lại. Đó là hành động sử dụng vũ lực. Có lẽ không ai ngờ rằng ngay từ đầu họ đã dùng đến biện pháp mạnh tay như vậy. Một cuộc tấn công bất ngờ hoàn toàn, một trận chiến áp đảo.
Gia tộc Takeume dường như đã hoàn toàn khuất phục trước cách đối phó này. Không có dấu hiệu nào cho thấy họ cử các trừ yêu sư của gia tộc đến, và đoàn người của Iruka đã đến được biên giới giữa lãnh địa Takeume và Juuyaku mà không gặp thêm bất kỳ kháng cự nào. Tuy nhiên, vấn đề là từ đây trở đi, mọi chuyện sẽ không còn dễ dàng.
「Hừm hừm... Ba trừ yêu sư, hả? Khoảng mười tên thuộc hạ cùng vài thứ kiểu yêu quái gì đó, đúng là đầy nhiệt huyết nhỉ?」
Hít một hơi dài, Iruka nhận ra sự hiện diện của những kẻ đang ẩn nấp nhờ mùi hương thoảng qua trong gió. Dù chỉ nhìn thấy vài bóng người phía trước, khứu giác nhạy bén của nàng đã phát hiện ra số lượng thực tế ẩn mình nhiều gấp đôi.
「Iruka...」
「Làm sao? Đột phá bằng sức mạnh à?」
Quay lại nhìn người bạn đang lo lắng tiến đến từ phía sau, Iruka đưa ra đề nghị.
Chẳng ai ngờ gia tộc Juuyaku ại đột nhiên ập tới mà không một lời chào. Chủ động tấn công để làm bẽ mặt đối phương là nước đi hay… Nếu không nghĩ đến những hy sinh sẽ tới sau đó.
「Cứ như vậy thì...」
「Ừ, ta biết rồi.」
Phản ứng của Tamaki trước đề nghị táo bạo của Iruka nằm trong dự đoán của nàng.
Một chú nguyền thao túng ký ức của gần như toàn bộ đoàn người... Theo suy đoán của Iruka, có lẽ nguyên nhân nằm ở thức ăn.
Như khái niệm dược thiện hay y thực đồng nguyên, sự liên kết giữa thức ăn, y học và dược liệu rất chặt chẽ. Thực ra, khứu giác nhạy bén của Iruka đã nhận ra từ đầu rằng trong thức ăn có lẫn một số loại thảo dược.
Nhưng nàng không thể ngờ rằng một gia tộc trừ yêu sư chính thống lại dám làm điều gì đó táo tợn đến mức chống lại cả gia tộc Onizuki và triều đình. Hơn nữa, từng loại thảo dược đó riêng lẻ không hề gây tác dụng xấu. Nhưng khi chúng tích tụ và hòa lẫn trong dạ dày thì sao? Với nguồn gốc của gia tộc Juuyaku, điều đó không phải là không thể. Xét về mặt này, có lẽ Iruka đã quá bất cẩn khi không nói gì.
Dẫu vậy, nếu đúng như thế, vẫn còn một câu hỏi, tại sao một cô gái mù yếu đuối lại có thể giữ được ký ức của mình, trong khi ngay cả Iruka cũng không ngoại lệ? Dù một nghi vấn khác nảy sinh, Tamaki và những người khác không thể phủ nhận hoàn toàn việc ký ức của họ đã bị thao túng. Những dấu vết còn lại trong sổ sách, sự vắng mặt của người phụ trách công việc, những khoảng trống... Tất cả đều là những bất thường rõ ràng khi chú ý, nhưng đồng thời, nhận thức về chúng lại dần phai nhạt như băng tan theo thời gian. Đó chính là triệu chứng điển hình của thao túng tinh thần và ký ức.
... Chắc chắn không thể có chuyện gia tộc Juuyaku lại tiếp đãi một đoàn sứ giả được triều đình phái đến bằng thứ thức ăn có tác dụng như vậy. Tamaki đã bị thuyết phục bởi sự khẩn cầu của người bạn thân và lời van xin của cô gái mù. Quả thực có điều gì đó bất thường. Cảm giác kỳ lạ đó dường như tan biến ngay giây tiếp theo, càng khiến mọi chuyện trở nên kỳ quái hơn. Dù không rõ ràng, không thể dứt khoát, không thể chấp nhận, cuối cùng Tamaki vẫn đồng ý với lời kêu gọi.
Kết quả là thế này. Họ đã liều lĩnh, bất lịch sự, mạnh mẽ tiến tới, và cuối cùng đến được biên giới lãnh địa... trong khi lòng đầy nghi ngờ và bất an.
「Iruka, tôi...」
「Ta hiểu mà. Việc các người chịu nghe theo ý kiến ích kỷ của ta đến tận đây đã là đáng quý lắm rồi.」
Dù đã đến đây, Tamaki vẫn không hoàn toàn tin tưởng vào lựa chọn của mình. Những người phục vụ gia tộc Onizuki đi cùng cũng nửa tin nửa ngờ, đôi khi còn cố ngăn cản hành động liều lĩnh, nhưng họ vẫn tin tưởng cô gái Emishi này vì tình bạn. Tamaki đã chuẩn bị tinh thần chịu trách nhiệm, và với sự tin tưởng đến mức ấy của Tamaki, Iruka cũng không thể nói gì thêm. Dù sao, trách cứ Tamaki cũng là điều không đúng. Người cần bị trách cứ, người cần được 「ghé thăm」 để trả lễ, là một kẻ khác.
「Ta thấy đoàn người của gia tộc Onizuki! Chúng ta đã nhận được tin từ gia tộc Takeume. Các người đến đây với mục đích gì mà lại hành xử vô lễ như vậy? Chưa muộn đâu, hãy lập tức quay trở lại!!」
Có vẻ đã xác nhận sự hiện diện của đoàn người, một người được cho là thuộc gia tộc Juuyaku, nhìn cách ăn mặc, rõ ràng là một trừ yêu sư, tiến ra trước biên giới lãnh địa và lớn tiếng tuyên bố. Đó cũng là một lời cảnh báo.
「Nghe thấy chưa?」
「Tamaki-dono, ngài tính sao?」
Iruka nói với giọng chế nhạo, rồi đến lượt người đứng đầu nhóm ẩn hành chúng trong đoàn sứ giả lên tiếng. Đội trưởng Ẩn Hành Chúng, Kirisame, ngay sau đó nhìn Iruka với ánh mắt không thân thiện. Đó là sự phản đối vì một tên tội nhân bán yêu người Emishi lại tỏ ra quá tự cao. Việc chỉ dùng ánh mắt mà không lên tiếng là do vị trí và lý do chính trị. Đã đến nước này, việc đứng ra phía trước một cách không cần thiết sẽ không phải là lựa chọn khôn ngoan. Ý định của hắn là để Tamaki và những người khác chịu trách nhiệm.
「... Tôi sẽ ra mặt. Tôi sẽ thương lượng để họ nhường đường.」
「Ta sẽ đi cùng. Vai trò hộ vệ, được chứ?」
Trước ý kiến ôn hòa vào thời điểm này, Iruka không phản đối mà yêu cầu được đi cùng. Tamaki gật đầu đồng ý. Ra lệnh cho cả đoàn dừng lại, Tamaki trên lưng ngựa cùng Iruka đi bộ tiến lên phía trước. Họ cẩn thận không vượt qua biên giới lãnh địa, tiến đến khoảng cách đủ gần để nhìn rõ đôi mắt của đối phương. Hít một hơi sâu, Tamaki đáp lời.
「Cảm ơn vì đã ra đón tiếp. Chúng tôi là đoàn sứ giả của gia tộc Onizuki. Tôi xin lỗi vì không thông báo trước. Vì có việc gấp, xin hãy nhường đường cho chúng tôi.」
Tamaki tuyên bố, cố gắng nhớ lại những lời đã chuẩn bị sẵn bao lần. Dù căng thẳng tột độ và không hoàn toàn tự tin vào quyết định của mình, những lời mà Tamaki cố gắng thốt ra may mắn không để đối phương nhận ra sự dao động của nàng.
「... Ngài là Hotoya Tamaki-dono, trưởng đoàn sứ giả và gia nhân, đúng không? Chúng tôi rất tiếc, nhưng không thể chấp nhận yêu cầu này tại đây. Xin hãy thông cảm.」
Đáp lại lời của Tamaki, đối phương lịch sự từ chối theo nghi thức. Điều này nằm trong dự đoán ban đầu. Tamaki cố ý tỏ thái độ công kích hơn để tiếp tục cuộc nói chuyện.
「Tại sao? Chúng tôi đang rất vội.」
「Ngài hỏi điều hiển nhiên quá. Từ đây trở đi không phải lãnh địa Takemika, càng không phải lãnh địa Onizuki. Đây là lãnh địa của gia tộc Juuyaku. Việc tự ý xâm phạm, giẫm đạp lên lãnh địa của gia tộc khác mà không được phép, lại còn hành xử như thể đó là đất của mình, là điều không thể chấp nhận được! Đây là quyền lợi được triều đình công nhận, và việc xâm phạm nó chẳng khác nào đập bàn làm việc của Thiên Hoàng. Xin hãy hiểu rõ điều đó!!」
Người của gia tộc Juuyaku hướng về phía Tamaki, lớn tiếng hơn cả tuyên bố ban đầu, thậm chí viện dẫn cả quyền uy của triều đình và Thiên Hoàng để lên án hành động của Tamaki và đoàn người. Khi bị chỉ trích mạnh mẽ đến vậy, dù có lý lẽ, Kirisame và những người khác chỉ biết rên rỉ, như thể đang nhai phải con sâu đắng.
… Những lời nói khiến người quen thuộc với mưu toan chính trị của triều đình phải chùn bước, nhưng lại có phần tính toán sai lầm. Thật đáng tiếc, đối với hai người đang đứng mũi chịu sào tại đây, những lời đó chẳng mang nhiều ý nghĩa khi họ không hoàn toàn đắm mình trong giới trừ yêu sư.
「Tất cả chúng tôi đều hiểu rõ. Nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn yêu cầu. Hãy lập tức nhường đường. Cho phép chúng tôi tiến vào lãnh địa.」
「Đồ ngốc! Các người dựa vào quyền gì chứ!」
「Dựa trên nghĩa vụ của một trừ yêu sư, để bảo vệ quyền lợi và danh dự của gia tộc Onizuki được triều đình ban cho!」
Trước sự lên án của người nhà Juuyaku, Tamaki đáp trả mạnh mẽ, như thể đè nén và đẩy lùi, giọng nói tràn đầy giận dữ.
「Chúng tôi xác định rằng đầy tớ được đối xử như gia nhân của gia tộc Onizuki vẫn còn ở trong lãnh địa của các người! Nếu không chấp nhận yêu cầu ban đầu, hãy lập tức giao nộp người đó ra đây!」
Tamaki lớn tiếng đưa ra yêu cầu dứt khoát, toát lên ý chí không khoan nhượng. Ít nhất, nàng khiến nó trông như vậy.
「Nực cười! Dựa vào đâu mà các người khẳng định như vậy? Sao lúc rời lãnh địa lại chẳng hay biết gì!? Người định chụp mũ, gieo nghi oan cho tộc ta sao!!? Chỉ là vu cáo thôi phải không!!」
Trừ ma yêu bên phía Juuyaku trông có vẻ thực sự bối rối. Cái vẻ kinh ngạc quá đỗi chân thực ấy khiến Tamaki thoáng chốc hoài nghi, rằng liệu bọn họ có thực sự hiểu nhầm hết cả rồi không?
Nhìn thấy sự do dự của Tamaki, Iruka đứng bên cạnh lập tức thì thầm.
「Bình tĩnh. Những kẻ ở hiện trường thế này, sao có chuyện chúng được cho biết hết mọi thứ cơ mật.」
「Ừ… đúng vậy…」
Chỉ những người cần biết mới được biết. Nếu gia tộc Juuyaku thực sự có tật, chẳng có lý do gì để tiết lộ thông tin bí mật cho những kẻ ra mặt tại hiện trường. Ngược lại, việc giữ bí mật còn giúp dễ dàng đánh lừa… Tamaki lấy lại bình tĩnh, mạnh mẽ phản bác đối phương.
「Đó mới chính là điều chúng tôi muốn hỏi! Để xác minh chuyện này, chúng tôi cần đặt chân vào lãnh địa của các người. Dấu vết của những người mất tích không có phản ứng trong lãnh địa Takeume. Vậy trong kết giới của các người thì sao? Chúng ta phải tận mắt kiểm chứng.」
Là một phần của việc bảo vệ lãnh địa, các gia tộc trừ yêu sư thường bao bọc lãnh địa hoặc các cứ điểm bằng kết giới. Dù khó có thể dựng một kết giới lớn đến mức ngăn chặn yêu quái khắp lãnh địa, nhưng ít nhất cũng đủ để gây nhiễu những loại chú pháp tìm kiếm đơn giản.
Đó là thứ do con người tạo ra, không thể không có mối liên hệ. Tuy nhiên, trong lãnh địa Takeume, chú nguyền không hề có chút phản ứng nào. Điều đó chứng tỏ ít nhất trong lãnh địa Takeume không có người mang dấu vết. Vậy còn gia tộc Juuyaku, nơi vừa đi qua? … Đó là một lập luận táo bạo. Việc cắt đứt mối liên hệ có thể được thực hiện bằng nhiều cách, và ngược lại, với nguyền cụ cao cấp, người ta có thể vượt qua sự nhiễu loạn để lần theo dấu vết. Thực tế, dù Tamaki và đoàn không có, nhưng những người như Onizuki Uemon lại sở hữu các đạo cụ dò tìm mạnh mẽ nhờ sức mạnh tài chính.
「Chuyện như vậy… rất tiếc, chúng tôi không thể chấp nhận.」
「Cũng như dự đoán, nhỉ.」
Đây tuyệt nhiên không phải chuyện kiểu như 「xin mạn phép dùng chút chú thuật kiểm tra một lát」. Thậm chí, có thể ai đó cố tình để lại người hoặc vật làm cớ để gây sự khi đi qua lãnh địa. Đối với gia tộc Juuyaku, bất kể đúng sai, đây không phải chuyện dễ dàng chấp nhận, ít nhất không phải ở cấp độ quyết định tại hiện trường.
「Không có sự cho phép của gia chủ và sự trung gian của Âm Dương Liêu, chúng tôi tuyệt đối không thể để các người vào. Xin hãy rút lui trước.」
「Tôi từ chối. Đối với chúng tôi, việc thuộc hạ mất tích là chuyện hệ trọng. Làm sao có thời gian để thong dong chờ đợi được?」
Lời của người Juuyaku và lời của Tamaki đều có lý. Đều hợp lý. Không bên nào chịu lui bước.
Dĩ nhiên, Tamaki cũng không muốn mọi chuyện trở thành xung đột. Vì thế, nàng đề xuất.
「Xin hãy cầu thị ý kiến gia chủ, Isshin-dono. Nếu khó thì để tôi trực tiếp đàm phán với ngài ấy. Như vậy không được sao?」
Tamaki nhớ lại ký ức với gia chủ Juuyaku và đưa ra đề nghị. Ít nhất, nàng không muốn tin rằng người luôn giữ thái độ thân thiện bề ngoài lại dính líu đến vụ mất tích hay thao túng ký ức này. Và để xóa tan nghi ngờ, nàng nghĩ cần phải trực tiếp thuyết phục ông ta.
「… Chờ một chút.」
Người trừ ma sư Juuyaku bắt đầu thì thầm với thuộc hạ ẩn hành chúng đứng sau lưng. Ban đầu là ôn hòa, nhưng dần dần, nét mặt y trở nên căng thẳng, như thể đang nhai phải con sâu đắng.
「… Này, nghiêm túc sao?」
「… Có chuyện gì?」
Có lẽ đang nghe lén, Iruka lắc lư đôi tai sói, nét mặt cũng đắng ngắt không kém đối phương. Tamaki hỏi, kèm theo linh cảm chẳng lành.
「Họ không liên lạc được bằng thức thần. Không xin được chỉ thị từ cấp trên, ý là vậy.」
「Điều đó…」
Sự mất liên lạc đúng vào thời điểm này, như thể cố ý. Một dự cảm bất an. Trước tình hình căng thẳng đột ngột, Tamaki thầm kinh ngạc. Đây tuyệt đối không phải chuyện mà hiện trường có thể tự ý quyết định mà không có sự phê chuẩn từ cấp trên. Nếu không liên lạc được…!
「…Giờ làm sao?」
「‘Đàm phán mạnh tay’, nhỉ? …Có lẽ bên kia đã quyết rồi đấy.」
Từ trong lùm cây, đám thuộc hạ cùng bầy thức thần xuất hiện. Một nửa số kẻ ẩn nấp lộ diện, xếp thành đội hình bảo vệ biên giới. Người trừ yêu sư đang đối đáp tuyên bố.
「Để có được sự đồng ý của gia chủ sẽ cần thời gian. Hãy chờ đợi cho đến khi ấy.」
「Thế thì bao giờ mới có hồi đáp?」
「……」
Sự im lặng chính là câu trả lời. Đám người nhà Juuyaku đồng loạt chỉnh đốn đội ngũ, bước vào thế trận. Iruka rút vũ khí, bước lên che chắn trước mặt Tamaki. Từ phía sau, người của đoàn phái cũng hối hả tiến lên bảo vệ. Tamaki phân vân, có nên ngăn cản họ không. Tình thế căng thẳng, chỉ một chạm là bùng nổ…!!
「Hả…!?」
Trước cảnh đó, Tamaki chợt sững người. Gương mặt ngập đầy bối rối, hoang mang, nghi hoặc. Iruka toan gọi với sang thì cũng trễ mất vài nhịp, bản thân nàng cũng hóa đá theo. Và chậm hơn nữa, những người trong đoàn nhà Onizuki nối tiếp nhau dán mắt nhìn chằm chằm, đứng chết lặng. Có kẻ còn quay sang nhìn nhau.
「Có chuyện gì vậy…?」
Trừ yêu sư nhà Juuyaku cũng phải ngạc nhiên trước thái độ của người nhà Onizuki. Thoáng chốc y ngờ đây là cái bẫy, nhưng dáng vẻ thì rõ ràng chẳng giống. Bởi tất cả đều cùng nhìn về một hướng.
Chỉ ngần ngừ một thoáng, nhưng rồi cuối cùng bị sự tò mò xen lẫn bất an đẩy lưng. Bị ánh nhìn của Tamaki và đồng bọn dẫn dắt, trừ ma sư nhà Juuyaku cũng quay đầu lại, và rồi… hắn nhìn thấy.
「Cái gì thế kia…!?」
Từ một góc núi trong lãnh địa, những cột khói đen bốc lên ngút trời…
-
Pháo đài chính bí mật của gia tộc Juuyaku, nơi ẩn chứa bản chất thật sự của họ. Một vụ hỏa hoạn bất ngờ bùng phát đồng loạt tại nhiều điểm trong pháo đài. Ngọn lửa lan nhanh một cách dị thường, từ một đám cháy nhỏ lẻ ban đầu đã nhanh chóng biến thành một trận bão lửa.
「Khốn kiếp! Phòng mẫu vật số ba với phòng thí nghiệm số sáu cũng cháy rồi!!」
「Nếu ra vườn thuốc phía sau thì cẩn thận đấy! Đám hoa mạn đà la bị nhổ lên đang gào khóc inh ỏi kia kìa!! Vỡ cả màng nhĩ bây giờ!!」
「Chết tiệt! Lũ bù nhìn cỏ giống cây non kia, bị lửa thiêu mà còn chạy loạn xạ! Tàn lửa vung tứ tung, làm sao dập cháy cho nổi!!」
「Mau đem thêm nước tới! Nhanh lên!! Máy phun đâu rồi!?」
Pháo đài rơi vào cảnh hỗn loạn tột độ, với đám thuộc hạ của gia tộc Juuyaku, dẫn đầu là Lý Cứu Chúng, cùng các thức thần rối loạn như ong vỡ tổ. Nếu chỉ là một vụ cháy thông thường, họ đã được huấn luyện để đối phó, bởi lửa vốn là thứ thường dùng trong các thí nghiệm. Đáng lẽ mọi thứ phải nằm trong tầm kiểm soát. Nhưng đây...
「Rốt cuộc là thế nào đây…?」
Một lão Lý Cứu Chúng đang chỉ huy lũ bù nhìn cỏ dập lửa càng lúc càng thấy rối trí. Đối diện ngọn lửa bừng bừng dữ dội cuồn cuộn trong đường hầm ngầm, ông ta cũng bất giác lùi bước. Bù nhìn cỏ múc nước giếng đổ từ thùng, hay phun thẳng bằng vòi nước bơm trực tiếp, từng đợt từng đợt hất lên. Sức làm việc phải gấp mười lần người thường. Thế nhưng lửa không hề thuyên giảm, trái lại còn bùng mạnh thêm theo thời gian. Hiện tượng ấy rõ ràng bất thường.
「Không phải chỉ là cháy bình thường sao…」
Liệu có phải lửa đã bén vào hóa chất hay nhiên liệu gì đó? Người đàn ông bị thúc ép bởi sự sốt ruột. Nếu đúng vậy, mọi chuyện sẽ không dừng lại ở đây. Ngọn lửa có thể còn dữ dội hơn... và trong trường hợp tệ nhất, một vụ nổ cũng có thể xảy ra. Ông chợt nhớ ra, gần khu vực đang dập lửa có một kho thuốc súng...
「!!?」
Ngay sau đó, một vụ nổ kinh hoàng từ kho thuốc súng vang lên, dù ngọn lửa vẫn chưa lan tới đó. Người đàn ông bị sức ép từ vụ nổ hất văng, bất tỉnh ngay lập tức. Sự mất đi người chỉ huy khiến nỗ lực dập lửa càng chìm sâu vào hỗn loạn và rối rắm...
「...」
Trong tiếng kêu gào loạn lạc ấy, một bóng đen trong bộ y phục đen của Lý Cứu Chúng lặng lẽ đi xuyên qua. Không hề dùng đến ẩn hành thuật, y ôm một thùng nước, theo dòng người đang lao về phía lửa mà đi ngược lại, tiến sâu vào tận cùng pháo đài…
Qua những hành lang uốn khúc, vượt qua nhiều cánh cửa, cuối cùng y đặt chân tới một trại chăn nuôi. Dưới chân là những hố sâu giống hào chắn trong thành lũy. Tất cả được lát bằng linh thạch, vách đá kiên cố, khó lòng khoét thành bậc hay cưỡng ép trèo qua.
「Ở đây cũng vậy, nhỉ」
Đó là kết luận sau khi cân nhắc kỹ lưỡng. Những bờ ngăn giữa các hố sâu trở thành lối đi, và bóng người bắt đầu bước đi dọc theo các bờ này. Từ đáy hố tối tăm vang lên những tiếng gầm rú như xé toạc không gian. Có thứ gì đó đang chuyển động. Chúng phản ứng với sự hiện diện của con người. Có lẽ chúng nghĩ đó là tín hiệu cho giờ ăn, hoặc chính kẻ xâm nhập này là con mồi khiến chúng phấn khích.
Bóng người trong trang phục nghiên cứu không nói gì, lặng lẽ lấy ra một vật từ trong ngực áo. Một chiếc tù và tengu. Vật này từng được thu hồi để phân tích tại xưởng chế tác, nhưng vì chú nguyền, nó bị bỏ xó dù đã tốn công sức lấy được. Chỉ người sở hữu hợp pháp mới có thể sử dụng nó mà không bị trừng phạt. Thực tế, một thợ chế tác chú cụ của gia tộc Juuyaku đã cố phân tích nó và phải nằm liệt giường vì bị nguyền.
Người đàn ông lật ngược chiếc tù và. Một thứ gì đó trào ra, chảy xuống. Rõ ràng lượng chất lỏng vượt xa thể tích của chiếc tù và, chảy mãi không ngừng. Y để chất lỏng chảy đầy một hố, rồi chuyển sang hố tiếp theo. Lặp lại. Lặp lại...
「Ngươi đang làm gì vậy」
Một giọng nói lạnh lùng vang lên. Người đàn ông quay lại. Một bóng dáng nhỏ bé. Một cô gái của gia tộc Juuyaku, mặt không chút cảm xúc, tay cầm một cây gậy vô hình.
「...」
「……」
「Ta hỏi lại lần nữa. Ngươi đang làm gì vậy? Giờ không phải lúc cho ăn. Mau quay ra lo dập lửa đi」
Trước sự im lặng, thiếu nữ nhà Juuyaku lặp lại câu hỏi, giọng truy vấn sắc bén. Nhưng đó chỉ là một vở kịch. Cả bộ đồ đen lẫn cô gái đều đã nhận ra tất cả.
「...Này. Nói tôi nghe đi.」
Sau một khoảng lặng, người đàn ông trong bộ đồ ‘cải trang’ của Lý Cứu Chúng chậm rãi cất tiếng từ dưới lớp mặt nạ.
「Tại sao các người trung thành với gia tộc này? Bị ràng buộc sao? Không cần ai cứu giúp sao? Không khao khát tự do sao? Hãy tin tôi, các người cũng biết năng lực của tôi mà?」
「Cảnh báo. Bỏ hết vũ khí và giơ tay lên. Ta không muốn làm ngươi bị thương khi bắt giữ.」
Trước lời dụ dỗ, câu trả lời của Hana là tư thế chuẩn bị tung chiêu với cây gậy. Không một chút dao động trước lời đường mật. Đó là ý chí thép.
「...Bị xem thường rồi nhỉ? Cây gậy đó tôi đã dễ dàng hóa giải bao lần rồi mà」
「Ta đếm đến năm. Đầu hàng trước khi hết thời gian. Bốn.」
Y tiếp tục dụ dỗ, nhưng đáp lại là tiếng đếm ngược lạnh lùng, đầy giận dữ, giọng nói vang vọng. Nàng chuẩn bị phóng cây gậy, đồng thời như đang chuẩn bị một chiêu thức gì đó.
「Này, đếm thiếu số năm rồi kìa?」
「Ba...」
「Bỏ qua luôn hả? Cô đơn lắm đấy.」
「Hai...」
「……Ra vậy. Cứng đầu thật. Vậy thì tôi cũng có cách của mình」
「Một...!!」
「Đấy!! Ở châu Đại Dương, tập kích từ sau lưng là lẽ thường tình đấy!!」
Khi đếm ngược kết thúc, ngay trước đó, người đàn ông đã ‘cố tình’ để cây gậy vô hình đánh trúng, khiến y bị hất văng ra khỏi vị trí. Trong khoảnh khắc, y nhìn thấy. Hướng về nơi y vừa đứng, từ trần nhà phía sau, một thiếu nữ khác của gia tộc Juuyaku, Kaya, đang lao xuống với vẻ mặt cắn răng tức giận. Trong không trung, nàng ngoảnh lại nhìn y. Khoảng cách giữa hai người giao nhau, rồi xa dần trong tích tắc…
「Xin lỗi nhé, nhưng tôi sẽ không nương tay đâu」
Và thực sự không nhân nhượng, người đàn ông trong bộ đồ giống bác sĩ dịch hạch hướng chiếc tù và về phía nàng. Một dòng chất lỏng bắn ra tung tóe.
Ngay sau đó, nó biến thành ngọn nghiệp hỏa nuốt chửng cả căn phòng...
-
Nếu nói thẳng ra thì đó chỉ là một trò vặt vãnh, một chiêu quá dễ đoán trước.
Từ con ốc tù và tuôn vào hố chính là thứ gọi là「nước cháy」. Nhiên liệu. Ngọn lửa của người Nam Man. Là napalm. Gần như cùng loại với thứ mà bọn Lý Cứu Chúng trực thuộc triều đình đã sử dụng trong vụ náo loạn kappa.
…Trong một gian kho của nhà Juuyaku có cất giữ súng phun lửa cùng nhiên liệu của nó, về mặt số lượng thì sánh ngang với cái mà triều đình đang nắm giữ, mà về chất lượng thì thậm chí còn có phần cải tiến hơn. Theo luật thì các gia tộc trừ yêu sư lẽ ra bị cấm sở hữu loại vật đó.
Cấm đoán ấy, ít nhất trên danh nghĩa, là để ngăn chặn sự suy thoái trong năng lực của trừ yêu sư vì quá phụ thuộc vào công cụ, đồng thời do đây là chất độc hại nên phải được triều đình quản lý tập trung. Thế nhưng, đã bao đời nay nhà Juuyaku vốn chuyên lao vào nghiên cứu thứ bị cấm kỵ này thì làm sao chịu nghe theo. Trái lại, nghĩ đến vô vàn nhu cầu phải tiêu huỷ thi thể và ma vật thì việc họ sở hữu nó mới là lẽ đương nhiên. Dù hơi dư dả quá mức, nhưng… nói gì thì nói, tôi vẫn vui vẻ nhận lấy.
Một trong những năng lực của chiếc tù và được ban từ tengu trên núi Anma chính là khả năng thu chứa. Sau này nghe Hina kể lại thì tôi đã từng tích trữ nước sôi trong đó rồi phun ra để bay vọt đi. Lúc thử lại sau khi trở về thì phát hiện cái tù và này chứa gần như bất cứ thứ gì không cần theo quy tắc nào, vì vậy mới nảy ra ý tưởng lần này.
Tôi cho nó nuốt chửng nhiên liệu trong kho, rồi rải vung vãi khắp nơi. Chỉ cần châm lửa thì không còn ai ngăn nổi. Tôi chính là kẻ phóng hoả. Là hỏa tặc. Nếu bị bắt thì chắc chắn bị thiêu sống.
…Chẳng sao cả. Thiêu chúng trước khi bị thiêu là được.
「Vậy nên, rơi xuống đi!!」
『(・`ω・´) RỚT ĐI, CHUỒN CHUỒN!』
「!!? Kaya, chạy đi!!」
Trong khi ngọn lửa dữ dội nuốt trọn căn phòng, tôi nhảy sang cưỡi lên cây gậy vô hình rồi phóng đi theo đà. Nhìn từ ngoài chắc hẳn trông như tôi đang chạy trên không. Thực tế là trình diễn xiếc đi trên dây ở cấp độ trăm. Chỉ có giác quan vượt ngoài loài người và cả giác quan thứ sáu mới thực hiện nổi. Có lẽ đoán ra ý đồ của tôi, Hana vung gậy hòng hất ngã tôi xuống… nhưng đã quá muộn!
「Thích trò chơi trói buộc sao……!?」
「Nyaha, tôi thì thích chơi với lửa hơn… ngya!?」
Sợi dây phóng ra từ ống tay áo màu đen quấn chặt lấy Kaya. Trói lại rồi xoay tròn, hất rơi xuống. Cắt đứt dây. Tay chân đều bị trói chặt, Kaya rơi tuột xuống một trong những cái hố. Ngọn lửa đỏ rực gầm rú, dưới đáy đó là tiếng thét gào không ngớt của quái vật……
「Cái này!!」
『Σ(´д`ノ)ノ゙ PHẢN ĐỐI BẠO LỰC!!』
「Suy nghĩ giống nhau à!!?」
Ngay sau đó tôi thấy Hana chĩa cái gì đó về phía mình. Đó là một khẩu súng phun lửa loại nhỏ. Có lẽ là món dùng một lần, giấu dưới lớp y phục. Và nó phun lửa ra.
「Chết tiệt……!!?」
『(>ω<。) NÓNG QUÁ……(* ゚∀゚) KHÔNG NÓNG!』
「Đương nhiên rồi!」
Tôi nhảy bật tránh khỏi ngọn lửa trực diện. Nhờ bộ y phục của Lý Cứu Chúng mới chịu được tàn lửa cháy không tắt. Con nhện ngu xuẩn giấu trong đó cũng sống sót. Tôi lăn mình, suýt rơi xuống hố nhưng nhờ sợi dây làm dây an toàn mà gắng gượng bám lại. Bò lên. Ngẩng đầu thì thấy Hana đang lao tới với đôi đoản đao. Tôi rút đoản đao hoa anh đào ra, gào lớn.
「Không có thời gian dây dưa đâu! …Chơi với nó đi!!」
「!!?」
Ngay trước khi hai bên áp sát đao kiếm giao nhau, nó đã trèo lên. Con hổ yêu sáu mắt, bám theo sợi dây tôi thả, gắng gượng bò lên. Bị napalm thiêu cháy nham nhở, nó càng thêm hung hăng. Tôi ngồi thụp xuống, thế là nó lao thẳng vào Hana trước mặt. Nơi đứng vốn đã mong manh, cú va chạm khiến cả hai trượt xuống hố……
「Haa… haa… haa……」
『(^ω^) QUÁ ĐÃ, GIỐNG ĐẤU VẬT VẬY!』
「Đấu vật, hả…… haa, haa, phủ nhận không nổi nhỉ.」
Tôi bật cười lạnh nhạt trước lời mê sảng của con nhện ngốc. Lấy lại nhịp thở. Phủi tàn lửa đang bén trên áo giáp. Y phục của Lý Cứu Chúng dệt bằng linh tơ và da yêu thú thuộc loại bền chắc. Chống nước, chống cháy, cách nhiệt, lại kháng cả lưỡi đao. Tàn lửa rơi vãi chẳng hề hấn gì.
Rắc rối là chiếc mặt nạ như của y sĩ dịch hạch. Nó có chức năng tương tự mặt nạ phòng độc, nhưng không lọc nổi khí nóng đang hầm hập. Không cách nào xua đi sự ngột ngạt. Có lẽ nên rời khỏi căn phòng này sớm thì hơn.
Tôi lê bước trên con đường mảnh như sợi chỉ. Ngọn lửa đen bắt đầu che khuất tầm nhìn. Tiếng lửa nổ lách tách, tiếng lũ yêu quái thành bó đuốc gào rú từ đáy hố vọng lên bất tận, dội đi dội lại trong căn phòng. Đập vào màng nhĩ đầy khó chịu. Để thoát khỏi sự khó chịu đó, tôi hướng về cánh cửa ở sâu bên trong…
「…Thay đổi phong cách à? Thẩm mỹ tệ hại nhỉ?」
「Nyahaha. Không hiểu lắm nhưng cũng có cảm giác gì đó à? Đừng có chọc quê tôi nữa nhé? Tôi biết rõ mình chẳng dễ thương gì mà!」
Đó là cuộc đối thoại khi Kaya, từ chỗ eo hay từ sau lưng, vươn ra những chi chân khớp khổng lồ, leo ngược từ hố lên. Tôi ngước nhìn cô ấy qua chiếc mặt nạ y sĩ dịch hạch.
Bộ đồ đã bị thiêu cháy quá nửa, tứ chi lộ ra thịt mỡ bị nung chảy rũ xuống, nhưng bên trong lại để lộ bộ khung cứng như vỏ giáp. Đôi mắt mở to, sắc thái dần mất đi, tròng mắt loang thành đen kịt. Cái miệng từng hồn nhiên nay rách toạc đau đớn. Trí tuệ đang dần bốc hơi, hiện rõ mồn một.
Một từ loé lên trong đầu tôi, bọ ngựa cái.
「NyahaHAHA. Giới thiệu lại nhé~? Tôi là huyết tộc ngoài sổ sách của nhà Juuyaku, Juuyaku Magu! RẤT HÂN HẠNH, ĐƯỢC, LÀM, QUEN, NHÉ!!!』
「Ra vậy hả……!!」
『(* ^ー゜)ノ XIN TIỀN TIÊU VẶT NÀO!』
Đôi mắt mở to, lý trí hoàn toàn biến mất, Kaya, hay Magu, lao tới với sự nhanh nhẹn của một con côn trùng ăn thịt. Tốc độ nhanh đến mức mắt thường không thể bắt kịp, dáng chạy dị thường. Ngọn lửa chẳng có nghĩa lý gì. Cô ta xuyên qua hơi nóng làm tan chảy da người, lao tới mà không chút do dự, ngay cả khi ngọn lửa napalm từ tù và phun ra cũng bị cô ta xuyên qua…!!
「Đùa đấy à……!!?」
Tôi chui người vào khoảng trống để khỏi bị ba đôi sáu chân của Magu rơi thẳng từ trên đè bẹp. Vung đoản đao chặt vào chân… nhưng chân nó nhấc lên bình thường, né được nhát chém. Thậm chí móc sắt của nó còn quắp đến hướng tôi.
「Ugh, ugh, !? Đau quá!!?」
『(;゜∀゜) GÌ VẬY, TRÒ TWISTER À!?』
「Cái quái gì thế!?」
Trái với lời châm biếm, tôi buộc phải thay đổi tư thế bằng những nhào lộn giống trò twister. Tránh một cú giẫm lên đầu, bẻ cong người né một cú định nghiền nát chân, lăn người qua để thoát khỏi cú tấn công nhắm vào bụng chỉ trong gang tấc. Sườn bên trượt qua, đau nhói. Ê, tính chống đao của bộ đồ này chẳng giúp gì à?
「Khốn kiếp, ăn này!!」
Tôi bật người dậy như lò xo. Xác định chân đối phương đang đá xuống từ trên cao. Né được cú quét chân khác dụ ánh mắt tôi, cuối cùng tôi chém đứt được khớp chân vừa đá đó.
Máu không phải máu của côn trùng mà là máu người. Tiếng gào thống thiết vang lên. Thay vì lùi lại, cô ta tung ra những đòn tấn công dữ dội hơn nữa.
Cánh tay cô ta rách nát. Thịt cẳng tay bị xé toạc lòi ra, một cánh tay giấu bí ẩn hiện lên thành lưỡi hái. Bốn cánh tay cùng móng chân như bão tố liên tiếp ập tới tấn công tôi.
「!? Hơn nữa còn khéo léo…!?」
『(>ω<。) HIT-AND-RUN!!』
Dù có bao nhiêu cánh tay, chỉ cần chém hết là tôi thắng, nhưng không đơn giản vậy. Tôi chỉ có một thanh đao, hoàn toàn bị áp đảo về số lượng đòn. Chém được một cánh tay, nhưng những cánh tay còn lại suýt xé tôi thành tám mảnh, và đối thủ dường như đã lường trước điều đó. Thậm chí, có thể tôi còn không làm được vậy. Lưỡi hái di chuyển linh hoạt, nhắm vào cả hai tay tôi. Nếu bị lưỡi hái răng cưa sắc bén ấy túm lấy, hoặc là bị chặt đứt, hoặc tay tôi sẽ vô dụng.
『SHAAAAAA!!』
「Đừng xem thường ta! Thít chặt đi!!」
『(;`∀´) ĐƯỢC! CÁI ĐỒ NHÀ QUÊ!』
Tránh được một nhát quét của cánh tay lưỡi hái to hơn muốn tước đoạt tay tôi, tôi chồm lên phản công bằng chiếc dây thừng mang ý chí. Sợi dây có ý thức lướt trên sàn, chộp lấy một trong những chi chân bò. Tập trung ý chí vào cánh tay mình. Trong khoảnh khắc, bằng một sức mạnh vượt xa người thường, tôi kéo chân lại. Ai mà không biết chuyện gì sẽ xảy ra trên nền sàn mất cân bằng đó.
『SHA, SHAGAA!!?』
「Đòn kết liễu!!」
『(* ゚∀゚) ĐÁNG TIẾC NHƯNG ĐÂY LÀ CHIẾN TRANH MÀ!』
Kaya vội vã loạng choạng cố giữ thăng bằng, tôi tiếp tục chặt thêm một chân nữa như chồng thêm đòn. Mất hai chân, một chân bị bắt giữ. Tôi tấn công chính vào chỗ đó. Kaya vội phản công bằng lưỡi hái, nhưng điều ấy đồng nghĩa với việc cô ta từ bỏ việc khôi phục tư thế.
Tư thế sụp đổ. Cô ta lăn về phía hố. Những tay chân còn lại cào cấu vào tường và sàn, cố gắng tránh rơi xuống đáy hố rực cháy bằng tư thế bất khả thi.
…Cô ta chỉ đủ sức tránh rơi. Không còn tay chân nào để đối phó tôi.
『GUGYUUUUUUU!』
Đôi mắt mở to, đồng tử giãn hết cỡ, nhìn chằm chằm tôi. Thật khó tin rằng đó là cùng một Kaya mà tôi biết. Hàm rách to lộ ra những chiếc răng nhọn, lợi đỏ rực lộ ra. Vẻ đẹp của một cô gái tuổi mới lớn giờ đã biến thành yêu quái theo nghĩa đen.
Thay vì ghê tởm hay khinh bỉ, trong lòng tôi lại tràn ngập lòng thương hại. Chắc cô ấy sẽ không bao giờ muốn điều đó.
「…Xin lỗi. Đây là trách nhiệm của tôi.」
Tôi biết, hay đúng hơn, tôi nhận ra rằng cô ấy, hay họ, trở thành thế này là lỗi của tôi. Tôi phải chịu trách nhiệm. Nhưng… tôi không biết cách chịu trách nhiệm. Bàn tay tôi đưa ra đã bị phủi đi.
「Nào, sau này nói chuyện kỹ nhé? Giờ thì làm nguội cái đầu đi.」
『(。・`з・)ノ LÀM NGUỘI ĐẦU TÍ NHÉ!』
『GYAA…!!?』
Rồi tôi lại vung đoản đao chặt thêm một đoạn chân nữa. Kaya không chống đỡ nổi, rơi xuống đáy hố… cùng tiếng thét cô chìm vào ngọn lửa đỏ rực.
「Được rồi, người tiếp theo!!」
『(>ω<。) MAI PHỤC ĐÂY CHA ƠI!』
Tôi tung cú đá xoay vào kẻ đang lén lút áp sát từ điểm mù. Giống Kaya, bộ đồ của cô ta cháy xém, da thịt lộ ra bị thiêu rụi và hóa than, nhưng cơ thể ấy vẫn bò bốn chân với tốc độ bất thường. Hàm lớn như cá sấu, nhưng tôi không chút do dự, đạp thẳng vào.
『A, GO, GAA!!?』
Cú đá không khoan nhượng khiến Hana bất giác lùi lại do phản xạ họng. Qua khe tóc bay rối, đôi mắt lồi ra trông giống loài bò sát hơn là thú. Cô ta cố giữ khoảng cách, nhưng tôi không cho phép.
Tiến tới Hana đang gầm gừ đe dọa. Xông lên. Tấn công…!!
『A, GA…!!?』
「Cho cô một nhát…!!」
Hana sững sờ vì hành động ngoài dự đoán. Tôi không chần chờ, như siết cổ, đập một tát bằng lòng bàn tay vào dưới hàm cô. Một tiếng rụng răng vang lên, cô ngã ngửa. Tôi giữ lấy hàm cô, ép chặt. Vũ khí mạnh nhất của cô bị khử ngay lập tức. Áp lực của hàm cá sấu rất lớn, nhưng lực mở hàm thì quá yếu.
「Và đè xuống…!!」
『FUGO…!!?』
Tôi đè gục thân hình mảnh mai của cô. Nền tảng vốn đã mong manh. Hana kháng cự, nhưng có lẽ hiểu rằng nếu làm mạnh sẽ tự rơi, nên không quyết liệt. Trong đôi mắt cô, khác với Kaya, vẫn còn thấy dấu vết lý trí.
「Không được động đậy, tôi biết cô đang chuẩn bị lột xác… Chắc cô không muốn bị kết liễu đâu chứ?」
『(* ゚∀゚) TRÒ CHƠI KẾT THÚC RỒI!』
Kề thanh đoản đao màu hoa anh đào vào cổ họng, thì thầm, cô ta lập tức ngừng chống cự. Đôi mắt phản chiếu nỗi sợ hãi rõ ràng trước cái chết… cô ta hiểu thanh đao này có thể xuyên thủng 「quyền năng」 của mình.
…Và điều đó có nghĩa là tôi đã hoàn toàn nắm quyền chủ động trong cuộc đối thoại.
「Hộc, hộc, hộc… Lắc đầu trả lời đi. Juuyaku Isshin có cấu kết với đám yêu quái không?」
『…!』
Sau thoáng im lặng trước câu hỏi của tôi, cô ta chậm rãi lắc đầu. Hơi thở gấp gáp run lên vì sợ hãi.
Đó có thể không phải là cách để câu giờ hay một mưu mẹo, theo nghĩa nào đó, đó là một câu trả lời thuần khiết và thành thật… dù không phải cách đáng khen.
「Haahaa… Câu hỏi tiếp theo. Nó… ‘thứ đó’ có bị phong ấn ở đây không?」
『…』
Lần này cô ta chậm rãi gật đầu. Ra vậy, ra vậy. Tốt rồi. Nó bị phong ấn, đúng không? Thật may mắn. Tôi muốn tin thế.
「Haaha… phù… Câu hỏi thứ ba. Chỉ có các người thôi chứ? Không có ai khác sao?」
『…………』
Hana do dự, như thể không đoán được ý tôi, lắc đầu với chút ngập ngừng. Tôi quyết định tin cô ta. Ít nhất, có lẽ không còn kẻ nào mạnh như họ. May mắn hay bất hạnh, tôi không thể kết luận.
Vậy thì, cuối cùng là…
「Vậy sao. Thế thì, câu hỏi cuối cùng. Các người…」
Tôi hỏi câu hỏi cuối cùng. Hana mở to mắt run rẩy nhìn tôi. Im lặng. Căng thẳng. Sợ hãi. Rồi trong đôi mắt ấy hiện lên một niềm vui. Với bao nhiêu tâm trạng, cô ấy gật đầu. Ừ. Ừ…
「…Tôi sẽ đi nói chuyện với gia chủ. Đừng cản tôi. Hiểu chưa?」
『(o´・∀・)oKhi gặp khó khăn thì giúp nhau chứ!』
Tôi thả lỏng dây trói và đứng dậy. Hana không phản kháng. Lời tôi nói không phải thứ khiến cô ta phải nhe nanh. Đương nhiên. Chỉ đi nói chuyện thôi, đâu có lý do gì để bị giết. Vì thế, họ không có nghĩa vụ ngăn cản tôi…
「Kaya… khi đầu cô ấy nguội lại, kéo cô ấy lên nhé. Tôi đã làm chuyện tệ hại. Chém mất ba cái chân rồi.」
Tôi ôm vết thương đau nhói ở hông, bày tỏ sự xin lỗi. Vết thương ở hông tôi thì không nói, nhưng chân khớp của cô ấy có lành lại được không? Nếu để lại sẹo vĩnh viễn, tôi thật sự chỉ biết xin lỗi.
…Dù sao, ném cô ấy vào biển lửa mà nói 「nguội đầu」 thì cũng chẳng có gì để nói.
『…』
Hana ngồi phịch xuống sàn, như kiệt sức, im lặng, ánh mắt thoáng lưu luyến nhìn tôi, nhưng vẫn không nói gì. Có vẻ cô ấy không biết nên nói gì, đang do dự.
「…」
Tôi cũng chẳng còn lời nào để nói, lặng lẽ quay lưng rời khỏi căn phòng, bỏ lại Hana. Để lại hai người trong căn phòng rực cháy. Tôi mở cánh cửa dày, bước ra hành lang. Tiến về phía trước. Tựa vào tường, lê bước. Ôm hông, thở hổn hển, từng bước tiến lên. Dù chỉ một bước, dù chỉ một giây, tôi cũng phải tiến tới. Bằng mọi giá, phải đi tiếp.
…Đau đớn khó chịu trong lồng ngực khiến tôi bất giác khuỵu gối.
「Khụ, hộc…!! Haha. Sắp… tới giới hạn rồi sao!」
『ヽ( ゚д゚ )ノ HÍ HÍ FUOO!!?』
「Mi là bà đỡ à…!」
Cùng với câu châm biếm, tôi tháo mặt nạ bác sĩ dịch hạch. Lột bỏ bộ đồ đen. Mồ hôi nhễ nhại không chỉ vì biển lửa. Dị biến ở ngực. Qua lớp vải, tôi cảm nhận được thứ gì đó đang ngoe nguẩy dưới da. Cả người nóng. Nóng bỏng. Quá nóng.
「…Haa! Hình như đã chín tháng rồi à? Sinh non à!」
Chẩn đoán bừa bãi, nhưng có lẽ không sai lắm. Vấn đề bị trì hoãn bấy lâu… giờ không thể trì hoãn thêm được nữa. Thà sảy thai đi còn dễ dàng hơn!!!
…Tôi thất bại rồi. Quá cảm xúc, mải mê đốt cháy thay vì tìm thuốc hay công cụ.
「Không còn cách nào khác…!」
『(>ω<。) CHẲNG BIẾT LÀ GÌ NHƯNG ĐỪNG BỎ CUỘC!!』
Tôi liếc nhìn thanh đoản đao trong tay. Làm ngay tại đây sao!
「Đồ khốn! Ta không làm mẹ đâu…!!?」
Giữ chặt thanh đao, tôi quyết tâm thực hiện biện pháp cuối cùng. Không thể để thứ này chín muồi trong người tôi. Không thể sinh ra một con quái vật mang yếu tố của tôi được.
Hơn nữa, sinh đứa con với『em gái』mình là thứ không thể tưởng tượng được…
…
『Happy birthdayy~~, cháu gái yêu dấu của ta♪』

