Pháo đài chính thực sự của gia tộc Juuyaku, hệ thống cống ngầm dưới lòng đất của nó là một mê cung tối tăm vô tận.
Những lối đi đan xen vô số không chỉ trải dài theo các hướng trước sau trái phải mà còn mở rộng theo chiều dọc, lên trên và xuống dưới một cách lập thể. Bản thân hệ thống cống ngầm dường như được xếp chồng lên nhau thành nhiều lớp. Và ở đó tồn tại vô số dị hình sinh sống, tạo nên một vòng tuần hoàn giống như một hệ sinh thái đặc biệt...
Không gian tưởng chừng như vô tổ chức này, tuy nhiên, xét đến bản chất của gia tộc Juuyaku, tôi không nghĩ nó chỉ đơn thuần là kết quả của sự vô trách nhiệm hay lười biếng. Ngược lại, tôi suy ngẫm rằng đây có lẽ là một sự sắp đặt có chủ ý.
Việc xử lý các thể thí nghiệm hay dược phẩm thải bỏ chắc chắn là một phần của mục đích. Tôi cũng cảm nhận được ý định muốn tiêu hủy triệt để những kẻ phiền toái mà không để lại một mẩu xương. Nhưng hơn thế nữa... nơi đây có lẽ là một dạng phòng thí nghiệm, một căn phòng điều chế.
Lý do là vì, trong suốt quá trình chạy trốn, tôi đã phát hiện ra những dấu vết rõ ràng của việc có người qua lại trong cống ngầm. Dấu chân, những vết cào của dụng cụ nào đó trên tường, xác và xương của quái vật bị giết bởi vũ khí, dấu vết của việc thu thập... từ những thứ cũ kỹ đến mới mẻ. Đó là bằng chứng cho thấy có những cuộc xâm nhập định kỳ. Tất nhiên, tôi chỉ có thể phát hiện ra nhờ vào năm giác quan nhạy bén của mình, nhưng dù sao đi nữa, điều này cho thấy nơi đây không chỉ đơn thuần là một bãi rác.
Một lý do khác khiến tôi đưa ra kết luận này là vì căn phòng an toàn. Chính xác hơn, đó là một khu vực an toàn mà tôi tìm thấy trong mê cung cống ngầm. Một không gian nhỏ được ẩn giấu ở góc chết của mê cung, được bao bọc bởi một kết giới trừ yêu bằng dây thừng trừ yêu. Có thể gọi nó là phòng nghỉ ngơi cũng không sai. Nhờ vào giác quan yêu quái và kiến thức của con người, tôi đã phát hiện và xâm nhập được vào đó.
Nếu là một con người thuần túy, có lẽ sẽ khó mà tìm ra nơi này. Còn nếu là một yêu quái thuần túy, không có trí tuệ thì hẳn chỉ biết tránh xa. Có lẽ gia tộc Juuyaku cũng vậy... Không gian này dường như được thiết kế dành cho những kẻ bán yêu như tôi. Có phải hai người kia, hoặc những kẻ tương tự, đã sử dụng nơi này?
「Hộc hộc... Dù sao đi nữa, lối ra chắc chắn phải ở đâu đó chứ! Hự!?」
『Σ(´д`ノ)ノ ĐỘC THỰC!?』
「Sai rồi, đồ ngốc...!!」
Hơi thở đứt quãng. Chửi bới. Và rồi, nôn mửa. Hay có lẽ là ốm nghén... Tôi đặt tay lên ngực. Cảm giác một đứa trẻ khỏe mạnh đang lớn lên, ngọ nguậy bên trong. Giá mà tôi có thể nghĩ đó chỉ là ảo giác, mọi chuyện sẽ dễ chịu hơn biết bao.
(Còn bao lâu nữa nó sẽ ra đời? Chết tiệt, mình đã bất tỉnh bao nhiêu tiếng rồi!?)
Có lẽ có nhiều giống loài khác nhau, hoặc sự khác biệt tùy thuộc vào vật chủ. Nhưng khi thời điểm đến, chắc chắn nó sẽ gào thét và xé toạc tôi để chui ra. Tôi không có cách nào để tính toán thời gian đó. Dù đã tìm được một khu vực an toàn để ẩn náu, tôi không thể chỉ ngồi đợi cứu viện. Tôi đang bị dồn vào một lựa chọn khắc nghiệt.
「Dù sao thì ngay cả lựa chọn đó cũng đã bị phá hủy rồi…!! ự!? Đồ nhện ngu, hút đi chứ!?」
『(:゚皿゚) CẢM ƠN VÌ TẤT CẢ NGUYÊN LIỆU THỰC PHẨM!』
Rùng mình. Lạnh sống lưng. Lệnh. Con nhện ngu ngốc cắn mạnh vào cổ tôi. Nó bắt đầu hút máu cùng với các yếu tố bên trong. Cảm giác đau nhức dưới da dần dịu đi. Tôi thở ra...
「Haahaaa, haa...」
Mồ hôi nhễ nhại, tôi ngồi sụp xuống tại chỗ, kiệt sức vì mệt mỏi và sự dịu đi của cơn đau.
Điều đầu tiên tôi làm khi trốn vào khu vực an toàn này là yêu hóa. Tôi hóa yêu, đốt cháy cơ thể mình từ bên trong. Ngọn lửa lẽ ra phải phun ra ngoài, tôi nuốt ngược vào để thiêu hủy. Cắt thịt để không phải cắt thịt, đốt cháy để thiêu hủy đứa trẻ. Nhưng... đối với Chest-san đang ký sinh trong tôi, điều đó chẳng có tác dụng gì.
Kiên cố... không, không phải vậy. Nó giống như thứ mà con nhện ngu ngốc kia sở hữu. Một mối liên kết. Một vận mệnh gắn chặt. Có lẽ nó đang ký sinh và mượn sức mạnh của tôi. Cũng như tôi tái sinh, con quái vật đó cũng tái sinh. Ngọn lửa xem tôi và Chest-san như một thể thống nhất. Có lẽ nếu tôi thành thạo hơn trong việc sử dụng sức mạnh, tôi có thể phân biệt được, nhưng... tôi không có thời gian hay sự dư dả để làm điều đó.
「Lúc nó chui ra, liệu có thể giết nó được không? Haha, quá lạc quan sao?」
Liệu nó có đơn giản chỉ là chui ra ngoài? Ngay khi sinh ra, tôi có thể bị xé tan thành tám mảnh. Tôi không biết phải để bọn chúng lớn đến mức nào mới cho sinh.
(...Nói đến gốc gác, liệu tôi có chết ngay lập tức không? Tôi có thể hồi sinh không? Con quái vật sinh ra có phải là loại bình thường không?)
Con quái vật ký sinh có thể bị ảnh hưởng bởi vật chủ, và cơ thể tôi chắc chắn là một thứ rắc rối. Dù là một ca sinh nở không mong muốn, tôi cũng không thể vô trách nhiệm mà sinh nó ra rồi bỏ mặc.
「…Nếu vậy thì.」
『(。-ω-) Ợ... (^ω^) NÀO!』
「Không, không phải chuyện đồ ăn đâu nhé...?」
Tôi chen vào câu nói ngớ ngẩn của con nhện đang phình bụng vì ăn no, rồi trong đầu tôi hiện lên phương sách cuối cùng, tuyệt vọng nhất. Không đùa đâu. Tha cho tôi đi. Kiếp trước tôi đã phạm tội gì mà phải chịu đựng thế này? Tôi không đáng bị đối xử như vậy.
「…」
Trong lòng thầm rủa xả, tôi nhìn chằm chằm vào thứ đang nắm chặt trong tay với ánh mắt nghi ngờ. Một thanh đoản đao sắc bén làm từ gỗ anh đào. Thanh linh đao tôi nhận từ Aoi. Từ trước đến nay, nó luôn là một người bạn đồng hành đáng tin cậy. Dùng nó chắc chắn tốt hơn nhiều so với mấy món vũ khí tầm thường. Nhưng mà...
「Không không không...」
Tưởng tượng cảnh thực hiện việc đó, tôi lắc đầu nguầy nguậy phủ nhận. Tôi là Jack đen tối nào đâu chứ? Tình huống này còn tệ hơn thế nữa. Tôi đâu phải bác sĩ? Còn không có cả bằng cấp luôn ấy chứ? Haha, tự làm trên cơ thể mình thì tự chịu trách nhiệm à?
「…!? Cái, sự hiện diện này là…?」
Suy nghĩ đang trượt theo hướng nguy hiểm, nghiêng về lựa chọn cấm kỵ, thì bị chặn lại bởi một linh cảm từ xa. Đó là may mắn trời ban. Bởi lẽ, việc hướng sự chú ý sang đó giúp tôi tạm thời trốn tránh vấn đề lớn nhất trước mắt.
「…Chấn động và âm thanh này. Đánh nhau sao? Ai vậy?」
Chắc chắn không phải âm thanh của lũ quái vật cắn xé lẫn nhau. Cảm giác này, rõ ràng là có thứ gì đó giống như vũ khí đang được sử dụng. Trong một khoảnh khắc, tôi nghĩ có lẽ cứu viện đã đến, nhưng chuyện tốt đẹp như vậy khó mà xảy ra. Quá nhanh để có thể là thật.
「Đội truy đuổi, hay là… kẻ xâm nhập bị rơi vào bẫy, không phải thế chứ?」
『( ´,_ゝ`) Ồ, nghĩa là họ bị rơi vào bẫy rồi!』
Tôi tưởng tượng cảnh Tamaki, nhân vật chính, lén lút đến cứu tôi nhưng lại rơi vào hố bẫy. Bị lũ quái vật vây quanh, vũ khí gãy vụn, sức lực cạn kiệt, quần áo bị xé toạc, bị hành hạ và làm nhục… Thật phiền phức vì tôi có thể dễ dàng hình dung ra cảnh đó như một bức tranh tĩnh. Dù là trong nguyên tác, dù là giống đực, việc bị lũ quái vật khác loài hành hạ, cưỡng bức và nhấn chìm trong chất lỏng trắng đục cùng gương mặt ngây dại cũng chẳng phải điều gì bất ngờ.
…Như đã nói, nếu có cứu viện thì cũng đến quá sớm. Hợp lý hơn là nghĩ rằng ai đó đã đi trước và rơi vào bẫy. Nhưng khả năng cao hơn cả là người của gia tộc Juuyaku đến lục soát. Dù là trường hợp nào, không làm gì không phải là lựa chọn.
Nếu là đồng minh, tôi cần giúp đỡ vì lợi ích của cả hai. Nếu là kẻ thù, thì ít nhất việc xác nhận cũng có ý nghĩa. Tình huống lý tưởng nhất… ừ thì, chẳng có gì diễn ra theo cách quá thuận lợi cả.
「Vậy nên… được rồi, đi thôi?」
『(o´・∀・)o Dã ngoại sao?』
「Cũng có thể là đi bộ đường dài đấy.」
Tôi đáp lại lời con nhện ngu ngốc đang chui vào lòng tôi như một con kangaroo mang theo đinh. Tôi truyền linh lực vào dây thừng để đổi lấy việc cơ thể bị siết chặt và buộc phải di chuyển. Từ căn phòng bí mật chật hẹp, tôi bước ra lối đi, né tránh lưỡi câu của một con yêu quái giống bò sát đang phục kích, đâm một nhát vào đỉnh đầu nó. Tôi tiến vào bóng tối sâu thẳm.
Lấy âm thanh chiến đấu vọng lại từ xa làm kim chỉ nam…
-
『■■■■■!!』
Tiếng gầm gừ khó lòng diễn tả thành lời vang dội, một cái bóng dị hình lao tới, bị con rối cỏ lặng lẽ vung cây gậy nặng như sắt khối đánh văng ra xa. Dị hình ấy đâm sầm xuống rãnh nước bên cạnh, khiến cột nước bắn tung trắng xóa.
Con bù nhìn cỏ với bông sen nở trên đầu là một trong những giống được gia tộc Juuyaku cải tiến. Loại này được lai tạo từ các yếu tố của yêu thảo và linh thảo thủy sinh, tăng cường khả năng hoạt động dưới nước, khiến nó trở thành lựa chọn hoàn hảo cho các nhiệm vụ tìm kiếm và thu hồi trong cống ngầm.
Trong cống ngầm đầy rẫy những sinh vật dị hình giống loài bò sát, giống loài giáp xác, và vô số loại khác, ba con bù nhìn cỏ được trang bị gậy sắt linh thiêng, không chút do dự đập tan từng con, bình thản tiến bước. Chúng hành động theo lệnh của Juuyaku Isshin, bước đi trong chốn địa ngục mà con người không nên đặt chân tới.
Chúng đã quá quen thuộc với công việc này. Những con bù nhìn cỏ này là những lão làng từng nhiều lần thực hiện các nhiệm vụ thu hồi và thu thập trong cống ngầm. Chúng là đội thám hiểm cống ngầm dày dạn kinh nghiệm.
Những con bù nhìn cỏ thuộc loại yêu thảo được thức thần hóa, gần với bản chất của thức thần chính thống hơn là thức thần giản lược. Dù mang bản chất thực vật, khác xa với nhận thức của con người, chúng rõ ràng sở hữu trí tuệ. Qua kinh nghiệm tích lũy, chúng có thể làm được nhiều hơn vai trò của những con bù nhìn chỉ biết thực hiện công việc đơn giản hay làm lá chắn thịt. Hơn nữa, chúng rất nghe lời, và chi phí nuôi dưỡng thấp hơn nhiều so với các yêu quái được thức thần hóa khác. Chỉ cần nước chứa linh khí là chúng có thể hoạt động ở mức độ nhất định.
Một kẻ hầu hạ gần như hoàn hảo, vậy mà chẳng mấy gia tộc trừ yêu sư sử dụng đến, bởi khí hậu và văn hóa mới là trở ngại lớn nhất.
Vốn là giống cây ngoại lai, chúng không phù hợp với khí hậu của Phù Tang. Nhiều giống từng được nhập vào Phù Tang đã chết mòn vì không thích nghi được với đất và nước nơi đây. Ngay cả những cá thể được nuôi dưỡng trong gia tộc Onizuki, nhờ môi trường ổn định và ấm áp của 「Mayoiga」 cùng với sự chăm sóc từ chi tộc nhà Yakushiji, mới có thể hoạt động lâu dài.
Về văn hóa, tính bí truyền của các gia tộc trừ yêu sư cũng là nguyên nhân khiến loài này chẳng được phổ cập. Bản thân bù nhìn cỏ tuy có chút tiếng tăm, nhưng với trừ yêu sư quen rèn luyện chiến đấu, nào có rảnh rỗi mà chơi trò trồng trọt. Bọn nông phu ngoài kia cũng chẳng tài nào chăm sóc nổi loài này.
Gia tộc Juuyaku, vốn thuộc dòng dõi võ dũng lại mang huyết mạch Yakushiji, chính là một trong số ít có thể thuần thục sử dụng bù nhìn cỏ. Những giống gốc thu được, chúng ghép cành lai giống với yêu thảo linh thảo khác, cải tạo và nhân lên… số loại bí chủng riêng nhà Juuyaku sản xuất và che giấu, đã vượt xa số ngón trên đôi bàn tay. Thực chất, về mặt số lượng binh lính, nhà Juuyaku sở hữu lực lượng không hề thua kém Hạ Nhân Chúng hay Ẩn Hành Chúng thuộc các danh gia vọng tộc.
Dù sao, chúng cũng chỉ là lính tráng. Một trừ yêu sư hàng đầu có thể dễ dàng hạ gục chúng. Chúng có thể đối đầu một đội quân của triều đình, nhưng nếu phải đối mặt với hai hay ba đội, chúng chắc chắn sẽ bị nghiền nát. Dù vậy, những con bù nhìn cỏ này vẫn được trọng dụng vì tính đa dụng và chi phí nuôi dưỡng thấp.
『……』
『……』
Quay lại câu chuyện. Sau khoảng nửa khắc thực hiện nhiệm vụ tìm kiếm trong cống ngầm, những con bù nhìn cỏ rung động những chiếc lá gai trên cơ thể, cọ xát lông tơ để giao tiếp bằng rung động. Nội dung cuộc trao đổi liên quan đến nhiệm vụ của chúng.
Phân bố của đám dị hình và những dấu vết mới trên lối đi cho thấy mục tiêu đang di chuyển. Những con bù nhìn cỏ nhớ rằng có một phòng chờ ở hướng đó.
『……!』
『……! …!』
Chúng siết chặt vũ khí, bước nhanh. Trên đường phát hiện những vệt đỏ loang lổ trên nền đá. Dấu vết dẫn chúng tới ranh giới kết giới.
Bước vào thánh địa phong tỏa bởi dây thừng thô, bù nhìn cỏ cẩn trọng xóa sạch thanh âm, triệt tiêu khí tức, chuẩn bị một hơi xông vào, bắt gọn mục tiêu. Rồi thì…
『■■■■■!!!』
『!!?』
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một con dị hình lao ra, xé tan con bù nhìn cỏ đi đầu thành từng mảnh.
『!!?』
『!!!?』
Đôi tay sắc nhọn như lưỡi cưa của con dị hình giống loài bọ ngựa xé toạc tay chân con bù nhìn cỏ đi đầu, đè nó xuống và lao về phía hai con còn lại. Con bù nhìn cỏ thứ hai, đang ở thế phòng thủ, vẫn giữ được bình tĩnh. Nó dùng gậy sắt chặn lưỡi cưa, rồi lập tức vung cánh tay còn lại đấm thẳng vào mặt con dị hình.
『■■!? ■■■■!!!!』
Tiếng 「rắc」 vang lên khi cổ con quái vật bị bẻ ngoặt. Xương gãy, khớp vỡ, không còn nghi ngờ gì nữa. Con dị hình, dù cổ bị bẻ ngoặt, vẫn mở hàm đe dọa. Với con người, trạng thái này đồng nghĩa với cái chết, nhưng nó vẫn hung hãn phản công, đúng chất của một con quái vật. Tuy nhiên, chỉ thế thôi thì không đủ.
『!!』
Con bù nhìn cỏ thứ ba ở phía sau cũng mang theo một lưỡi hái. Lưỡi hái linh thiết, được rèn và mài sắc, đủ sức xé toạc cả giáp của samurai. Một nhát chém đứt lìa cánh tay của con dị hình. Nó gào lên một tiếng không thành lời. Con bù nhìn cỏ thứ hai phối hợp, đẩy mạnh, khiến con quái vật mất thăng bằng. Chúng liên tục dùng gậy sắt đập nát con quái, rồi vung một cú quyết định để kết liễu… nhưng ngay lúc đó, lưỡi hái của con quái xuyên thủng ngực con bù nhìn cỏ thứ hai.
『!!?』
Một con dị hình mới, với thân hình như rắn biển và khuôn mặt giống người, bất ngờ tấn công từ phía sau. Con bù nhìn cỏ thứ ba ngay lập tức đập nát đầu nó. Song, đó lại là khoảng hở chí mạng. Lưỡi hái của con quái phía trước chém đứt cánh tay cầm vũ khí của con bù nhìn cỏ thứ ba. Nó lùi lại, giờ chỉ còn một tay không vũ khí. Con quái vật giẫm lên hai xác bù nhìn cỏ ngã xuống, lao tới… nhưng dừng lại ngay trước dây thừng của kết giới.
『■■■■■■!!』
Tiếng gầm đầy căm hận vang lên. Nó không thể tiến xa hơn. Nó bị giam cầm trong kết giới. May mắn thay. Con bù nhìn cỏ cuối cùng ngừng chiến đấu, bỏ lại vũ khí, bỏ lại xác đồng loại, và bắt đầu rút lui khỏi cống ngầm. Đó không phải là hèn nhát, mà là quyết định hợp lý.
Từ sự hiện diện của con yêu quái, chúng đoán mục tiêu không có trong phòng chờ. Tiếp tục chiến đấu với con yêu quái trước mặt là vô nghĩa, nhiệm vụ tìm kiếm quá khó khăn, và tổn thất thêm nữa sẽ là bất lợi cho nhà Juuyaku. Vì vậy, chúng tạm rút lui. Cảnh giác với đám dị hình tràn ngập trong cống, con bù nhìn cỏ lảo đảo chạy ngược lại con đường đã đi, để lại những giọt nước xanh nồng mùi cỏ từ cánh tay bị chém đứt.
…Thật may mắn là thứ chảy ra không phải máu tươi mà là nước, có lẽ đây cũng có thể coi là một trong những ưu điểm của bù nhìn cỏ. Mùi máu thịt sẽ lũ quái vật kia kéo đến. Dù thể dịch của bù nhìn cỏ mang theo linh thủy thấm đẫm, nhưng so với máu thịt thật thì vẫn chưa đủ sức hấp dẫn để lũ quái vật bị dẫn dụ. Nhất là khi nơi này lại ở gần trung tâm của linh mạch. Cũng chính vì vậy mà bù nhìn cỏ có thể rút lui mà không bị quái vật truy đuổi.
…Đúng vậy. Không bị lũ yêu quái đuổi theo.
Ở một góc của đường hầm dưới lòng đất, bù nhìn cỏ bước chân vào dòng nước. Nếu có ánh sáng, có lẽ sẽ thấy rằng dòng chảy ở góc đó che giấu một đường cống thoát nước. Nó chìm mình xuống dòng nước, cúi thấp người, bước đi dưới nước, lần ngược theo đường cống.
Ngược dòng, ngược dòng, ngược dòng… Không biết đã đi được bao xa? Cuối cùng, bù nhìn cỏ đến được một không gian sáng sủa. Nó trồi lên mặt nước.
「Sớm thế. Đã bắt được rồi à?」
「Không, cái này… chậc. Bị đánh tơi tả nhỉ. Đồ ngốc.」
Chỉ liếc qua con bù nhìn cỏ bị thương trồi lên từ lối vào giống như bể chứa nước, hai thành viên của Lý Cứu Chúng gia tộc Juuyaku đang chờ sẵn liền thất vọng buông lời cay nghiệt. Từ tình trạng của con bù nhìn cỏ trốn về, họ nắm được chuyện gì đã xảy ra bên kia.
「Không thể tin nổi, không phải là bị phát hiện và phản công, mà lại để bọn ở đó vượt mặt.」
「Làm ơn tỉnh táo chút đi. Không phải bù nhìn gỗ đâu mà.」
Cuộc trò chuyện diễn ra trong căn phòng lối vào của một đường hầm bí mật nối cống ngầm với bên trong pháo đài. Giống như những kẻ đồng nghiệp thuộc gia tộc khác hay của triều đình, hai gã đàn ông khoác hắc phục, đeo mặt chim như nhau, nhưng lời lẽ buông ra lại xuồng xã, trái ngược hẳn với vẻ ngoài. Ngay cả chữ 「Lý Cứu」 kia dường như cũng chẳng xứng với bọn chúng, bởi trong thái độ lộ rõ sự thiếu vắng giáo dục cần có.
Thực chất, thân phận của bọn chúng vốn chẳng tốt đẹp gì. Không, phải nói là chẳng chính đáng chút nào. Toàn là lũ tội phạm mang linh lực bị truy nã, hay hắc y sư, hắc dược sư, hắc chú cụ sư… những kẻ mất đi cũng chẳng ai hay biết, thậm chí mất đi cũng chẳng sao. Chúng bị bắt giữ trong bóng tối, rồi bị trói buộc bằng khế ước.
Những thí nghiệm, nghiên cứu không bao giờ có thể công khai, đôi khi còn vô cùng nguy hiểm. Người trong tộc tự mình chuẩn bị cũng chỉ có hạn. Bù nhìn cỏ rốt cuộc chỉ dùng được cho lao động thể xác. Những lúc cần thiết, lũ người có thể bị vắt kiệt, dùng xong thì vứt đi này lại trở thành nguồn tài nguyên quý. Lý Cứu Chúng của gia tộc Juuyaku có trong tay một số lượng không ít nhân lực kiểu này, đủ để đếm chẳng xuể bằng ngón tay.
「Trước tiên là khử trùng đã. Không thể cứ thế đưa lên được.」
Vừa nói, cả hai liền dùng bình phun trong tay xịt thuốc lên người bù nhìn cỏ. Cống ngầm là vạc lò độc tố. Như gia chủ từng nói, đó là chốn mà con người tuyệt đối không nên bước chân tới.
Nơi ấy tràn ngập những độc vật bị bỏ đi, những yêu quái thả rông, và hơn hết là yêu khí. Một con người thường không có lấy biện pháp phòng hộ, cho dù không bị cư dân bên kia ăn thịt, thì trong vài ngày cũng sẽ chết vì trúng tà khí. Người có chút linh lực thì may mắn hơn, nhưng cũng chẳng khá là bao. Không thể cứ để mặc bù nhìn cỏ dạo quanh như thế được.
「Hay là mục tiêu cần thu hồi cũng đã chết rồi? Bị lũ yêu quái kia nuốt chửng mất xác cũng nên?」
「Ai biết được. Nhưng có lẽ vẫn sẽ bị lệnh phải mang về ít nhất là khúc xương. Không đúng sao?」
「Ờ. Nói mới nhớ, bọn trên hình như sốt sắng lắm đấy… Đừng nói bọn mình cũng sẽ bị ra lệnh trực tiếp mang thứ đó về nhé?」
Vừa khử độc cho bù nhìn cỏ, vừa dùng đoản đao cắt mỏng lớp thịt ở chỗ cụt tay để loại bỏ độc tố thấm vào, hai lý cứu chúng vừa làm vừa trò chuyện. Cả hai nhớ lại vị chủ nhân vừa đáng sợ vừa đáng ghét kia, kẻ đã bắt buộc bọn chúng phải lập khế ước như lũ cẩu súc.
「Nghe lỏm được thì có vẻ đó là một khế ước khá hào phóng ấy chứ? Vậy mà còn dám từ chối, đúng là xa xỉ」
「Đối với gia nhân thì vẫn là chưa đủ. Bởi vì chúng ta với chúng vốn khác nhau từ khi sinh ra. Chúng lúc nào cũng ra vẻ cao quý」
Những lời oán than như thế, nhưng sinh tử của chúng đều nằm gọn trong tay gia chủ Juuyaku. Nhờ có chút tài năng nên chúng chưa bị xử tử, nhưng đổi lấy cơm áo chỗ ở là hàng loạt thí nghiệm, nuôi trồng, chăn nuôi, rồi cả xử lý phế thải… nguy hiểm vô số, mà phần thưởng thì chẳng đáng là bao. Trốn chạy hay tố cáo cũng đều bất khả trước sức mạnh của chú nguyền. Nếu thoát được thì ai mà chẳng muốn thoát. Đó mới là lòng dạ thật sự của chúng.
…Dĩ nhiên, với những việc chúng từng làm trước khi bị Juuyaku bắt giữ, thì cho dù có được thả ra, khả năng chúng sống lương thiện trở lại cũng chẳng cao. Hoàn cảnh hiện tại, suy cho cùng, cũng là tự gieo tự gặt.
「…Rồi, chắc vậy là đủ rồi. Này, đi thôi」
Đúng lúc công việc khử độc vừa xong, một gã lý cứu chúng dẫn bù nhìn cỏ đi trước. Việc ghép nối cánh tay đã mất và đọc lại ký ức bên kia còn đang chờ đợi.
「Thế thì ta ngồi đây chờ nhé?」
「Ờ, phải rồi. Ngươi báo lên trên rằng cần đưa thêm toán thứ hai. Khi nào bọn họ tới thì ngươi ra chỉ thị. Ta xong việc sẽ trở lại ngay」
Thế là một gã rời đi cùng bù nhìn cỏ. Gã còn lại thì nhún vai, tỏ vẻ chán ngán, rồi ngồi xuống bên mép nước bể chứa.
「Chà, phí của thật. Hai con bù nhìn cỏ nuôi mãi mới lớn được mà mất toi à? Khổ thật…」
Vừa lúng túng tháo mặt nạ chim, gã vừa lôi từ ngực áo ra điếu cày tự chế, nhồi thứ thuốc lá được gia tộc Juuyaku phát rồi châm lửa. Đó là phút giây hưởng lạc hiếm hoi.
Thứ thuốc lá được cải tiến giống nòi, chế tác đặc biệt nhằm gia tăng cảm giác hạnh phúc này còn mang ý nghĩa ngăn phản loạn và duy trì sĩ khí. Chỉ có điều, hiệu quả quá mạnh lại khiến nảy sinh tật xấu khác, như việc hút ngay cả trong lúc làm nhiệm vụ.
「Phù…… thật là mệt mỏi. Tất cả cũng bởi từ khi đem cái thứ đó về mà ra」
Lợi dụng lúc không ai trông thấy, lại thêm tác dụng của thuốc, gã đàn ông thở dài buông lỏng cả người. Công việc ở đây vốn đã cực khổ, nhưng từ sau khi thu hồi 「thứ đó」, mọi chuyện càng trở nên khắc nghiệt hơn.
「……!! Lạnh cả sống lưng」
Nhớ lại chuyện cho ăn hôm qua, gã bất giác rùng mình. Vai run lên, còn bụng dưới lại càng co thắt. Thứ đó quả thực ghê tởm và kinh khủng đến tột cùng. Dù lặp đi lặp lại bao nhiêu lần, cũng chẳng thể nào quen được. Trước mỗi lần làm việc, gã buộc phải đeo loại mặt nạ đặc chế, dùng dược liệu bổ trí nhớ cùng thôi miên để bảo hộ và củng cố tinh thần.
Dù vậy, chỉ cần sơ hở một chút là coi như xong đời. Thực tế, theo gã biết thì đã có hai kẻ trở thành vật hy sinh. Còn con số thật sự chắc chắn nhiều hơn thế. Liệu bản thân rồi sẽ bị nuốt chửng lúc nào… nghĩ đến đó, gã lại thấy được phân công vào công việc này có khi còn may mắn. Ít nhất thì hôm nay không phải trực tiếp đi cho ăn.
「Khốn kiếp, may mắn cái quái gì」
Suy cho cùng, tất cả là vì khế ước quái ác ấy. Chính vì thế mà những công việc nguy hiểm mới bị nhét xuống đầu. Lợi dụng lúc không có ai, gã cứ thế buông dòng oán độc dồn dập nhắm về gia tộc Juuyaku và cả gia chủ. Trút hết lời nguyền rủa, tự an ủi bằng một hơi thuốc nữa… thì tiếng nước khẽ lay động màng tai.
「Hử?」
Gã quay lại. Mặt nước dậy gợn sóng. Lông mày nhíu chặt, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Gã cúi nhìn xuống mặt nước. Ngay khoảnh khắc ấy, có kẻ từ phía sau chộp lấy đầu gã, dúi mạnh xuống nước!!
「Ngộp!? Khặc!!? Khụ khụ!!? Gahhh!!?」
Hỗn loạn. Hoảng loạn. Vùng vẫy. Tất cả đều vô ích. Bị ghì chặt bằng sức mạnh được gia tăng bởi linh lực, toàn thân lại bị thứ gì như dây thừng quấn chặt trói buộc. Không thể nhúc nhích, mặc kệ cho đối phương thao túng.
「Gộp!? Khụ khụ!!? Gahhh!!?」
Nước tràn vào khí quản. Ngạt thở. Càng ho sặc, nước càng ập vào. Ý thức dần mờ đi. Sợ hãi. Nhưng rồi nỗi sợ cũng tan biến. Oxy thiếu hụt, cơ thể mềm nhũn…
「Chống cự vô ích thôi. Ta là gia nhân, mạnh hơn tụi bây nhiều…」
Đòn chí mạng giáng xuống, và trong khoảnh khắc ý thức hoàn toàn tắt lịm, gã nghe thấy một giọng nói nửa như đùa cợt, nửa như khẳng định, vang vọng bên tai…
-
「Vậy nên, giờ là thời khắc cướp bóc thôi nhé」
『(^p^) TỐT CHƯA NÀO, TỐT CHƯA NÀO!』
Việc cởi phăng quần áo của gã đàn ông thuộc Lý Cứu Chúng của nhà Juuyaku, bị bóp cổ đến ngất xỉu, để lại chỉ độc một cái khố, chẳng phải vì sở thích quái đản gì, cũng chẳng phải vì bị đàn anh nhập xác. Hoàn toàn chỉ là vì mục đích cải trang một cách đường hoàng.
Tôi theo dõi dấu vết, bước vào cống ngầm và xác định được bọn bù nhìn cỏ đang say sưa lao động tiêu diệt. Sau đó tôi vạch ra kế hoạch.
Tôi tạm tháo hàng rào an toàn đã bị buộc bằng dây để khéo dụ lũ yêu quái vào, rồi buộc lại để nhốt chúng. Dùng vệt máu rải ra để dẫn dụ búp bê rơm rồi cho va chạm với chúng. Riêng một con quái vật được dẫn dụ khác thì tấn công từ phía sau, làm sao đó chỉ có một con bị thương rồi bỏ chạy về.
Rồi tôi bám theo con yêu quái đó, lần ra lối đi bí mật. Chờ thời cơ, tôi lặng lẽ trồi lên từ mặt nước. Đối diện với gã đàn ông đơn độc đang phì phèo điếu thuốc, tôi lén lút tiếp cận từ điểm mù bằng ẩn hành. Dẫn dụ ý thức của hắn bằng tiếng nước, rồi như dã thú, tôi lao vào tấn công. Kết quả là gã đàn ông trước mặt, trợn trắng mắt, sùi bọt mép, giờ chỉ còn là một thân hình trần truồng. Nhân tiện, toàn bộ lời giải thích trên không hề có ý gì khác. Thật đấy, không nói dối đâu!
Dẫu vậy, đáng lẽ ra nên ép gã khai hết mọi thứ trước khi khiến hắn mất ý thức… nhưng tiếc thay, có vẻ không được như vậy.
「Bị bịt miệng bằng chú nguyền à… ừm, cũng dễ hiểu.」
『(´・ω・) PÍP PÍP?』
「Chắc là bị giết rồi chứ không phải bị bịt miệng đâu?」
Quả nhiên không ngoài dự đoán. Quan sát cơ thể gã đàn ông bị lột trần, những hoa văn thêu trên da chính là bằng chứng của chú nguyền. Ngay cả đám người của Onizuki cũng bị cài chú nguyền ngăn phản bội hay đào tẩu, vậy nên chuyện này cũng chẳng có gì lạ, hợp tình hợp lý. Nhìn qua là biết chúng đang làm trong công ty đen, nên chẳng có gì đáng ngạc nhiên, cũng chẳng phải điều tôi kỳ vọng. Với nhà Juuyaku, tôi chẳng nghĩ chúng sẽ lơ là ở khoản này. Khốn kiếp, nếu đã làm chuyện bẩn thỉu thì cứ để mục rữa luôn đi!
… Thôi, chẳng còn cách nào khác. Nếu tra tấn cũng vô ích thì gã này chẳng còn giá trị gì nữa. Làm con tin cũng không được, vậy nên chỉ cần trói tay chân và bịt miệng bằng dây thừng là đủ để tha cho hắn. Phải giấu hắn vào chỗ nào đó trước khi đám kia quay lại.
「…ừm. Thế là xong chứ?」
『(^ω^) ĐANG CHUẨN BỊ CHO BỮA TIỆC HAY SAO?』
「Ước gì thế thật…」
Kiểm tra bộ đồ và chiếc mặt nạ lột từ gã. Xác nhận không có lời nguyền hay bẫy nào, tôi bắt đầu mặc vào. Mùi đàn ông và mùi thuốc lá khét lẹt, đành chịu đựng vậy. Tiếc thay, ở thời đại này, khái niệm cấm hút thuốc hay phân khu hút thuốc còn chẳng tồn tại.
「Được cái mặt nạ che kín mặt, cũng tiện.」
Nhìn bóng mình phản chiếu trên mặt nước qua tấm kính mờ, tôi kiểm tra lại. Trang phục của Lý Cứu Chúng được thiết kế như bộ đồ bảo hộ, che kín toàn thân không một kẽ hở. Chỉ cần ngụy trang giọng nói, chắc chắn sẽ không bị phát hiện ngay từ cái nhìn đầu tiên.
… Nhưng cũng chẳng thể lừa mãi được. Đáng tiếc là tôi không tìm được bản đồ hay thứ gì tương tự. Việc tìm kiếm hay thoát thân đều phải mò mẫm. Tệ nhất, có lẽ phải tùy cơ ứng biến.
「…」
Tôi đặt tay lên ngực. Chưa từng sinh con, nhưng có lẽ nó vẫn chưa ra đời đâu nhỉ. Làm ơn đừng sinh non, ngoan ngoãn chút đi.
「… Dụng cụ phẫu thuật, thuốc men, hay bất cứ thứ gì, làm ơn có cái gì đó đi!」
Rồi tôi hướng đến cánh cửa duy nhất trong căn phòng, mở nó ra. Trước mặt là cầu thang đá tối tăm, chật hẹp dẫn lên trên. Qua lỗ kính, tôi cẩn thận dò từng bước chân, từng bậc thang một. Phía trước có ánh sáng rọi tới.
Đáng tiếc, đó không phải ánh sáng từ bên ngoài. Nhưng tôi thoáng thấy một không gian rộng lớn. Do dự một chút, tôi khẽ tháo mặt nạ ra…
「Thuốc… hay là chất khử trùng?」
Xác nhận mùi hương thoảng đến từ căn phòng phía trước, vốn không nhận ra qua mặt nạ, tôi vội đeo lại, kéo chặt. Kiểm tra xem giác quan của mình có bình thường không. Đồng thời, khóe miệng tôi nhếch lên vì kỳ vọng. Tôi hy vọng không gian phía trước cầu thang đúng như mục đích tôi mong muốn. Nếu lũ kia thường xuyên thu gom đồ từ cống ngầm và mang lên đây, rồi xử lý chúng, thì có lẽ ngay từ đầu tôi đã trúng mánh.
「Vận may đang đến… hy vọng là vậy, nhỉ?」
Tôi buông lời nửa đùa. Bình tĩnh, cảnh giác, từng bước chắc chắn, nhưng không giấu nổi kỳ vọng trong lòng, tôi bước nhanh hơn, gần như chạy lên cầu thang. Trong lòng cầu nguyện có thứ gì đó hữu ích để gỡ bỏ gánh nặng trong ngực, tôi lao tới.
Và rồi…
「Haha… Cái quái gì thế này?」
Trước thứ tôi chứng kiến trong căn phòng, tôi cười lạnh, rồi nôn thốc nôn tháo…
-
「Hừm? Đám người của Onizuki à?」
Juuyaku Isshin dừng tay công việc khi nhận được báo cáo qua thức thần từ một thành viên trong gia tộc đang canh gác biên giới.
『Vâng. Tin tức từ nhà Takemika. Họ định hủy kế hoạch và quay trở lại đây… nhưng bên kia đang cố giữ chân họ, đã triển khai đám thuộc hạ ra đại lộ.』
Loài yêu thảo mô phỏng theo cây nắp ấm, được gia tộc Juuyaku cải tiến giống loài, sử dụng dây leo trải dưới lòng đất để truyền âm thanh và tạo tiếng vang, là một trong những bí thuật của gia tộc. Nó được trọng dụng như một phương tiện liên lạc nhanh chóng và bảo mật cao giữa các cứ điểm chính trong lãnh địa, vượt trội hơn cả thức thần đơn giản. Báo cáo lần này cũng tận dụng triệt để lợi thế đó. Tuy nhiên, chuyện này…
「Thế này thì đúng là rắc rối. Quên đồ gì đó sao?」
『Gia tộc Takemika chắc cũng đang bối rối. Bỏ nhiệm vụ giữa chừng thế này… lại còn chẳng thèm báo cho chúng ta, dù là danh gia thì cũng quá thất lễ!』
Một thành viên cấp thấp của gia tộc, không biết gì hơn, phẫn nộ qua thức thần về hành vi ngang ngược của Quỷ Nguyệt. Với anh ta, việc từ bỏ nhiệm vụ triều đình, rồi còn định xâm phạm lãnh địa, là điều thiếu lễ độ, hoàn toàn hợp lý để tức giận.
…Bí mật càng nhiều người biết, càng dễ bị lộ. Juuyaku Isshin không chia sẻ mọi hành động của mình với toàn bộ gia tộc. Ngay cả những người biết cũng không nắm hết. Chỉ một vài người, kể cả gia chủ, hiểu toàn bộ sự việc. Người điều khiển thức thần này dù biết gia tộc có một hai bí mật xám xịt, nhưng cũng chỉ đến thế. Anh ta không có cách nào biết được tình hình liên quan đến hai nhà. Và cũng chẳng có lợi ích gì khi biết.
「Tạm thời cứ để nhà Takemika xử lý. Đây là vấn đề trong lãnh địa của họ, chúng ta không nên can thiệp. Giữ liên lạc chặt chẽ, có gì thì báo ngay cho ta. Hiểu chưa?」
『Tuân lệnh.』
「Đề phòng bất trắc, ta sẽ điều thêm người đến biên giới… Còn báo cáo cho các bên, ta sẽ lo.」
Nói xong, Isshin lập tức sắp xếp gửi đám đầy tớ, Ẩn Hành Chúng và các thức thần đến.
『Xin phiền ngài.』
「Không sao. Giữ gìn biên giới là quyền của gia tộc Juuyaku, không ai được phép vượt qua mà không có sự đồng ý, nhưng cũng không được để xảy ra đổ máu. Cùng là triều thần, hãy cẩn thận tránh gây chuyện lớn. Hiểu chứ?」
「Đã rõ!」
Liên lạc qua thức thần cỏ kết thúc. Gia chủ im lặng một lúc… rồi ngừng công việc, đeo cặp kính đặc chế, một pháp khí, và đứng dậy.
Isshin lấy một viên thuốc từ hộp thuốc, nuốt vào. Viên thuốc giúp tăng cường trí nhớ và tinh thần, bảo vệ khỏi các thuật thức thao túng tâm trí, ngôn linh thuật hay bùa mê. Ông ta ngửi một loại nước hoa có vị mặn, nhằm kích thích khứu giác trước.
Bỏ qua việc liên lạc hay báo cáo cho triều đình và nhà bên, Isshin rời khỏi phòng làm việc. Ông tiến vào nhà kính dưới lòng đất, tiện tay bứt một trái cây từ cây linh mộc mọc trên đường và ăn. Trái cây giống như hồng chát, cũng là một loại dược thảo kích thích qua vị giác.
Từ nhà kính, ông ta bước ra một hành lang vô hồn. Khi đi ngang qua đám bù nhìn cỏ và đội nghiên cứu, chúng cúi chào, nhưng ông ra hiệu không cần. Với ông, trong những nơi không chính thức thế này, để người khác phí thời gian chào hỏi là kém hiệu quả. Ông ta vội vã tiến về phía trước.
Dưới lòng đất pháo đài, càng lúc càng sâu, hướng về trung tâm. Cuối cùng, Isshin đến được cánh cổng lớn, nơi đám bù nhìn cỏ canh gác.
Cánh cổng linh thiết nặng nề, dày cộp, có thể chịu được cú đấm toàn lực của hung yêu, được mở chậm rãi bởi một con yêu quái dây leo thức thần, phát ra âm thanh rít rít. Không gian bên trong hoàn toàn khác biệt, tràn ngập một bầu không khí trống rỗng đến nhạt nhẽo.
Căn phòng được chế tác đặc biệt. Tường lát linh thạch, cách ly linh khí giữa bên trong và bên ngoài. Đá hấp thụ linh mạch của đất, trở nên kiên cố, đồng thời ngăn chặn linh khí chảy vào trong, không để bất kỳ lợi ích nào từ đất trời lọt vào căn phòng.
Ở giữa phòng, nó ngự trị. Một chiếc hộp sắt nặng nề, quấn chặt bởi vô số dây thừng thô và phù chú phong ấn dán điên cuồng. Ngay phía trước là một khe hở, đủ để một cái đầu người lọt qua.
Ba ổ khóa Nam Kinh xếp hàng trên tấm sắt che khe hở. Isshin lấy chìa khóa từ trong ngực áo, thở dài. Rồi ông ta quay lại, cất lời.
「…Đáng tiếc thật. Ta đã cẩn thận phòng bị kỹ lưỡng, vậy mà lại dễ dàng bị xâm nhập thế này.」
Tiếng gió rít lên. Một bóng đen lao tới. Cú chặt tay nhắm vào chỗ hiểm, nhưng Isshin chỉ cần động tác tối thiểu đã hóa giải. Ông ta nắm lấy cánh tay. Một cú đấm vung lên. Dừng lại ngay trước mặt. Không, bị chặn lại.
「...!!」
『Oya oya . Có cần phải tàn nhẫn với mặt cô gái đến vậy không hả? Thương xót chút đi chứ, ha?』
Chỉ trong vài khoảnh khắc. Botan, người ra tay trước để chiếm tiên cơ, bị né tránh, suýt nữa bị đấm nát mặt, hít một hơi lạnh. Dù cố giữ bình tĩnh, mồ hôi vẫn rịn trên trán, đồng tử run rẩy không che giấu nổi. Trong khi đó, Bích Quỷ chặn cú đấm của Isshin bằng lòng bàn tay, nhếch mép cười, liếc hai bên đầy chế giễu rồi lẩm bẩm bằng giọng dính dớp.
「Bích Quỷ, một trong Tứ Hung từng đe dọa kinh thành, phải không? Ta nghe đồn ngươi sống sót nhiều lần, nhưng không ngờ lại được tận mắt chứng kiến.」
『Kekeke. Cái ánh mắt khó chịu đó. Làm ta nhớ đến lũ khốn kiếp nào đó rồi đấy』
Trước ánh nhìn sắc lạnh, ả Oni cười nham nhở, phun lời độc địa bằng lối nói vui vẻ. Ả rất quen với kiểu ánh mắt như vậy. Thậm chí có chút hoài niệm. Đấy là ánh mắt của lũ điên không từ thủ đoạn để giết yêu quái.
Đúng vậy, như cái đám sát thủ tự xưng triều thần đã khiến ả khốn đốn cả ngàn năm trước… Chỉ nghĩ thôi đã khiến ả sôi máu. Cánh tay chặn cú đấm của Isshin siết chặt, tiếng xương rít lên dưới sức mạnh của Oni.
「Xin dừng lại đi. Các ngươi định giết hết bọn chúng sao?」
「Nếu phải chết, ta chỉ muốn mỗi ngươi chết thôi, được chứ?」
Từ phía sau ả Oni, từ khoảng không đáng lẽ trống rỗng, hai giọng nói vang lên. Isshin nhìn chằm chằm vào đó, chớp mắt, và trong khoảnh khắc chớp mắt tiếp theo, những kẻ ấy đã hiện diện như thể từ đầu đã ngồi đó.
Một ả Cửu Vĩ Hồ, tay cầm ô đỏ, đặt tay lên má với vẻ chán nản. Một ả Xà Thần tàn tạ, nằm ngả trên chín chiếc đuôi rắn như giường, nhếch mép cười khẩy.
「Thật không ngờ, đến mức này sao… Ta chịu thua rồi.」
Quả thật, hồ ly giỏi ảo thuật, rắn giỏi ẩn hành. Nhưng đây không phải lũ tôm tép tầm thường. Thần khí tỏa ra từ chín chiếc đuôi. Hung Yêu. Hoặc có thể, hơn cả thế. Những quái vật vượt quy cách.
Dẫu có cân nhắc đến điều đó, thì cũng vậy thôi. Không thể ngờ rằng kẻ lại có thể lẻn vào pháo đài của gia tộc Juuyaku này mà không bị phát hiện, đến tận đây… Isshin thực sự xấu hổ vì sự non kém của bản thân và gia tộc. Giả như có dốc toàn lực của cả một gia tộc đi nữa, thì liệu có thể diệt được một trong ba con oni, hồ ly hay xà thần kia chăng? Rốt cuộc chỉ là một gia tộc nhỏ với lịch sử nông cạn, làm trừ yêu sư mà lại đáng hổ thẹn như vậy..
『Diệt được cái gì chứ? Đặt bẫy tệ hại như thế mà? Hừ, thật chẳng có chút sơ hở hay kẽ hở nào à? Hả?』
Như thể đọc được nội tâm của Juuyaku Isshin , Bích Quỷ Aoko quở trách. Ả buông nắm đấm của Isshin mà ả đang giữ, lùi lại một hai bước, tạo khoảng cách với vẻ cảnh giác. Dù vẻ ngoài hung hăng, ả Oni này không hề có chút lơ là nào với gã đàn ông trước mặt. Ả cảnh giác đến mức tối đa.
Ả Oni hiểu rõ. Với thực lực của gã đàn ông này, ả không thể giết được hắn. Nhưng đồng thời, ả cũng chắc chắn rằng gã đàn ông này đã nắm giữ phương pháp để tiêu diệt mình. Điều khiến ả khó chịu chính là gã điên này có thể thực hiện phương pháp đó bất cứ lúc nào. Ả chẳng quan tâm đến ả rắn, ả hồ ly hay ả dâm nữ kia ra sao, nhưng việc mạng sống của bản thân bị nắm giữ khiến Oni bực tức. Trong tình huống mà một trừ yêu sư bình thường sẽ tuyệt vọng, thái độ điềm nhiên này của hắn, không phải là giả vờ, càng khiến ả thêm căm ghét.
『Thật là thật là. Oni thì vẫn cứ nóng máu như thường lệ, thật phiền phức. Làm sao mà nói chuyện được đây?』
Tình thế bế tắc… người phá vỡ nó chính là chú chim ruồi thức thần. Con chim nhỏ đậu nhẹ nhàng trên đầu cô cháu gái dâm ma. Bỏ qua ánh mắt lạnh lùng của Botan, thức thần nhìn thẳng vào gia chủ gia tộc Juuyaku.
『Gia chủ gia tộc Juuyaku, Isshin-dono, phải không? Lâu lắm rồi mới gặp』
「Đây là, Matsushige-dono... cũng lâu không gặp. Có nên pha trà tiếp đãi không?」
『Không không, không cần đâu. Ta không có ý đến tận nơi đâu. Bị giết sạch thì không chịu nổi.』
Hohoho, thức thần kêu ríu rít. Nàng cháu gái bị gửi đến đây mà bị nói kiểu đó, thật là tàn nhẫn.
「Thì ra là vậy. Hiểu rồi. Vậy, ngài muốn gì? Đi cùng bọn yêu quái ghê tởm này nữa chứ, thật không giống lão đâu.」
Liếc nhìn đám quái vật đối diện, rồi hướng về phía chủ nhân của thức thần, Isshin hỏi. Dù không đặc biệt thân thiết với chủ nhân của thức thần, nhưng cũng không phải hoàn toàn xa lạ. Hắn từng thán phục và thậm chí kính trọng lý do khiến người đó bị trục xuất. Một người như vậy mà lại đồng hành cùng đám này, thật khó tin…
『…Xin đừng hiểu lầm. Tất cả đều có lý do mà. Tuyệt đối không phải ta kết thân với chúng đâu.』
「Dĩ nhiên rồi… Nhưng phải nói là can đảm lắm. Nếu là ta, ta chẳng muốn ở chung phòng với đám này dù chỉ nửa khắc.」
Đó là cảm nhận chân thành của Isshin. Luồng tà khí, yêu khí, độc khí dày đặc toát ra từ đám này… với một người lớn tuổi, hẳn là càng khó chịu đựng. Có thể chịu đựng được cũng quả là đáng khâm phục. Thật là liều lĩnh, ông ta nghĩ.
『Liều lĩnh, sao? …Hohoho, ngài khiêm tốn quá.』
『Còn ta thì chẳng hiểu nổi tên điên nào lại ở cùng một mảnh đất với thứ đó. Chẳng ai tin lũ như thế còn tỉnh táo cả』
Thức thần cười lớn, phủ nhận. Ả Oni liếc nhìn chiếc hộp sắt, buông lời mắng mỏ. Cả hai đều có lý. Ả hồ ly, ả rắn, và thậm chí cả nàng cháu gái đều đồng tình từ đáy lòng.
Tất cả những kẻ xâm nhập đều kinh ngạc. Ai cũng nghi ngờ sự tỉnh táo của hắn. Bắt giữ thứ đó, phong ấn thứ đó, hay chỉ đơn giản là đứng chung một vùng đất với nó, tất cả đều là những việc không tưởng, vượt xa giới hạn bình thường.
「Lúc tìm thấy thì nó đã yếu lắm rồi. Dường như không có ý kháng cự hay phá ấn, bắt giữ hay phong ấn cũng chẳng mấy khó khăn như ta nghĩ... Hoặc có lẽ, nó tự tin rằng mình có thể thoát ra bất cứ lúc nào.」
『Lý do của cái bẫy… phải không?』
「Đúng hơn là, chính vì cái bẫy mà chúng ta đặt nó ở đây.」
Ngày xưa điều đó không hiếm, nhưng cái bẫy đã bị pháp luật nghiêm cấm từ lâu. Thời Đại Loạn thì còn đằng khác, chứ triều đình hiện tại đề cao hiệu quả chi phí. Họ thà chấp nhận chịu thêm vài hy sinh hơn là để lại món nợ rắc rối vì dùng bẫy. Đó là một phần lý do gia tộc Juuyaku lặng lẽ chuyển dịch linh mạch. Và cái bẫy kia là sự bảo hiểm vừa vặn cho vật bị phong ấn.
『…Ở đây tranh luận chuyện con gà hay quả trứng trước thì cũng chẳng có nghĩa lý gì. Bẫy đó hoạt động tốt chứ?』
「Đương nhiên. Chỗ đó không cần lo. Nhìn thái độ của mấy con súc sinh kia là rõ thôi」
『Vậy à? Tốt rồi nhỉ, được khen kìa.』
『Ăn nói thiếu suy nghĩ vậy? Được một con khỉ khen kiểu này thì có gì hay ho đâu, hả?』
Ả Oni thô lỗ thì không nói, nhưng đặc biệt ả hồ ly là kẻ am hiểu sâu sắc về chú nguyền. Việc ả lên tiếng ngăn cản Oni chính là bằng chứng rõ ràng nhất cho độ tin cậy của cái bẫy. Tuy nhiên, nhìn cuộc đối thoại giữa rắn và hồ ly, có vẻ chúng chẳng hề vui với lời khen ngợi đó. Và việc chúng chỉ dừng lại ở lời nói mà không động tay càng chứng minh điều đó.
『...Vậy quay về vấn đề chính. Ngài hỏi mục đích chúng ta đến đây, đúng không?』
Quan sát đám yêu quái, ít nhất hiện tại vẫn có thể tiếp tục nói chuyện một cách bình thường, chú chim ruồi bắt đầu đề cập đến vấn đề chính.
『Mục đích có hai. Chính xác thì ta có một, và... dường như mấy thứ kia cũng có mục đích riêng.』
『Muốn nhanh chóng bắt cậu ta ký tên rồi chuồn cho lẹ. Chắc chắn cậu ta sẽ xen vào mấy chuyện không đâu mà. Thứ yêu thích của ta mà bị làm bẩn thì…』
Oni giơ lên cuộn giấy cao cấp trộm từ kho của gia tộc Juuyaku. Luồng độc khí và thần khí tỏa ra từ cuộn giấy cho thấy mực viết không phải thứ bình thường.
「…Còn mục đích của Matsushige-dono?」
Đối với yêu cầu của ả Oni, Isshin không trả lời ngay. Đó vừa là liều lĩnh vừa là tính toán. Với nụ cười trên môi, ông ta bị cơn gió từ cơn thịnh nộ của Oni làm rách một bên tai, máu bắn tung tóe, nhưng chỉ có vậy thôi. Ông ta biết ả không thể giết mình, và vì mục đích của chúng, ông ta tin rằng tứ chi mình sẽ không bị xé nát. Nếu có chuyện gì, thì đó chỉ là lỗi của ả Oni vụng về, khiến Xà Thần và ả hồ ly chửi bới. Vì nếu tay ả lỡ trật, cái bẫy có thể kích hoạt, và đó không phải chuyện đáng cười.
『...Ta tuổi đã cao. Công việc thực tế giao cho cháu gái của ta lo.』
「Hiểu rồi. Nội dung là gì?」
Và cụ ông bắt đầu nói về yêu cầu với gia chủ gia tộc Juuyaku. Yêu cầu đó trông quá ngạo mạn, quá lố bịch. Ít nhất, với Botan đang có mặt ở đó, là như vậy.
Vốn dĩ, đám yêu quái ngoại đạo này đã đau đầu vì không thể tấn công vào pháo đài, chỉ vô tình được hỗ trợ và đùa giỡn mà đồng hành cùng. Bản thân Botan đến lãnh địa Juuyaku theo chỉ thị của ông mình. Nhưng nhiệm vụ được giao, với nàng, chẳng có gì rõ ràng hay đáng thuyết phục. Quả mức ngớ ngẩn. Nàng đã chuẩn bị tinh thần và sẵn sàng chiến đấu, nghĩ rằng sẽ phải gây náo loạn để ép gia chủ Juuyaku chấp nhận yêu cầu.
Việc đánh lén ban đầu thất bại, và nếu ả Oni không can thiệp, có lẽ nàng đã chết, là điều ngoài dự đoán. Dù sao thì, phải bắt đầu lại. Botan chuẩn bị tư thế. Nàng sẽ tái chiến, và khiến ông ta hiểu để chấp nhận yêu cầu. Nàng đã tính toán như vậy.
「Được thôi. Ta chấp nhận.」
「Hả!?」
Vì thế, trước lời nói của gia chủ, Botan sững sờ, câm lặng. Nàng cần vài khoảnh khắc để hiểu được ý nghĩa của những lời đó. Quả thực, không thể nào coi đó là lời lẽ của một kẻ còn giữ được lý trí. Sau khi đặt chân vào tòa pháo đài này và chứng kiến biết bao điều, nay lại càng không thể tin nổi. Tại sao chứ? Đã gây ra bao nhiêu chuyện như thế, vậy mà lại dễ dàng chấp thuận yêu cầu của ông nội sao…?
「Tại sao…?」
「Tại sao ư? Có gì lạ à. Trái lại, đó mới là lẽ phải chứ. Ta còn phải biết ơn nữa là」
Trước nghi ngờ vô tình thốt ra, Isshin đáp lại với nụ cười vô tư. Đó là sự thật. Thậm chí còn là một vinh dự. Yêu cầu của ông lão là thiên ân, là cơ hội trời cho. Trước sự vui mừng ấy, Botan càng thêm bối rối…
『Ê?』
「Ừm. Phải rồi nhỉ. Vậy trước hết hãy nhanh chóng đáp ứng yêu cầu bên đó đã」
Rắn với cáo thì không nói, chứ loài Oni nóng nảy chẳng bao giờ chịu nổi chuyện bị trì hoãn. Trước lời cảnh báo cuối cùng, Isshin liền đáp lại, rút từ trong ngực ra một thức thần. Một bù nhìn bằng dây leo. Phiên bản thu nhỏ cải tiến từ bù nhìn cỏ. Hình nhân bằng dây leo nhỏ vừa trong lòng bàn tay, trên tay mang theo một chiếc chìa khóa. Nó nhảy bật lên. Chạy vùn vụt trên nền đất. Phóng đến chiếc hòm sắt rồi leo tót lên. Chìa khóa cắm vào ổ khóa.
Một cái. Hai cái. Ổ khóa bung ra, rơi xuống nền đất. Âm thanh vang vọng. Rồi đến cái thứ ba cũng cạch một tiếng mà bật ra. Ổ khóa rơi xuống. Và… ngay khoảnh khắc đó, nắp cửa sổ quan sát bật mở dữ dội, từng bầy giun đất ào ạt tràn ra!
『…!!?』
Chỉ một thoáng chống cự. Con rối dây leo bị lũ giun kéo tuột vào. Biến mất trong bóng tối. Tiếng sột soạt như cắn dưa muối vang lên giòn tan.
Lặng thinh. Im ắng. Tĩnh mịch. Cảm giác rùng rợn phủ kín, tràn ngập, nhuộm đen cả căn phòng. Nó rón rén, ngấm dần, bò sát đến như linh cảm ghê tởm đang lẩn khuất… Rồi từ sau cánh nắp, trong khoảng tối tăm, một gương mặt như trồi lên hé lộ.
『Ara ara ara! Nhiều đứa trẻ dễ thương quá trời quá đất!! Với lại… Ara, còn có cả đứa cháu cưng yêu dấu nữa cơ!! Ufufufufu, ngoan nào ngoan nào, bà đây mà? Lại đây, để bà ôm chặt cho nhé~♪』
Từ sâu trong bóng tối của chiếc hộp, Địa Mẫu Thần của muôn loài hiện ra, cất giọng thong dong, kéo dài, hoàn toàn chẳng hợp chút nào với không khí nơi đây…

