「Lại nữa rồi, chàng có vẻ lại bị cuốn vào rắc rối nữa rồi sao? Hơn nữa, đây là……」
Có lẽ, người đầu tiên nhanh chóng nhận ra tình huống ấy chính là vị tiểu thư kiêu ngạo mang sắc anh đào ấy. Nàng đang nghỉ ngơi để xua tan mệt mỏi sau vận động, ngồi bên hiên nhà dinh thự của tiểu thư thương gia thân quen, vừa ngắm nhìn khu vườn tuyệt mỹ trước mắt vừa thở dài, rồi chìm vào suy nghĩ.
「Có việc gì để tôi có thể giúp chăng?」
Tiếng bước chân sột soạt kèm theo giọng nói đáng yêu từ phía sau. Người chủ ngôi biệt thự, tay cầm khay đựng trà và bánh… bánh sữa dê… đứng bên cạnh, mỉm cười dịu dàng đưa ra lời đề nghị giúp đỡ. Nhưng Aoi biết rõ, lòng tốt đó không thực sự hướng đến mình. Chỉ là một chiêu kiếm điểm. Một sự nịnh nọt vì chàng ấy. Dĩ nhiên, nếu điều đó có ích cho chàng, nàng chẳng có ý định trách cứ cái mánh khóe nhỏ nhen ấy.
「Trực tiếp thì không cần đâu… Chỉ mức ấy thôi, nếu là chàng thì hẳn dư sức vượt qua được」
Hừm, ra vậy. So với đám người yếu đuối ở Trung Thổ, chàng đúng là một chiến binh đáng gờm. So với những gia tộc bình thường thì mẽ hơn nhiều và cũng phiền phức hơn nhiều. Nhưng… cũng chỉ đến thế thôi.
Đó không phải là nhìn qua lăng kính màu hồng hay đánh giá quá cao. Đó là sự thật hiển nhiên mà Aoi tin chắc. Với chàng, mọi chuyện không thành vấn đề. Có lẽ chẳng cần giúp đỡ gì. Thậm chí, có lẽ còn cản trở chiến công của chàng… Không, khoan đã.
「Hửm. Chuyện như vậy sao…」
Chia sẻ tầm nhìn của thức thần, Aoi thoáng liếc qua rồi khẽ nhíu mày. Sửa lại nhận định, quả nhiên hơi phiền toái. Nàng có thể can thiệp ngay tại đây cũng được, nhưng…
「…Hay là, một cơ hội nhỉ?」
「Tiểu thư…?」
Bỏ qua lời gọi của Kayo, Aoi đặt tay lên miệng, bắt đầu trầm tư một mình. Chỉ vài khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng đối với một người thông minh như nàng, khoảng thời gian ấy dài hơn cả mức cần thiết.
… Và rồi nàng đưa ra kết luận. Xét toàn diện, nàng chọn con đường đó. Không nghi ngờ gì, đó là cơ hội tuyệt vời. Một nước cờ lớn để cứu chàng, để phá vỡ tình thế bế tắc khó chịu này…
「Fufu…」
Khóe miệng bất giác nới lỏng, một tiếng cười khẽ thoát ra. Một nụ cười yêu kiều, tàn nhẫn đầy vẻ bạo dâm. Nụ cười ngọt ngào, nồng cháy, chín muồi, tan chảy của một thiếu nữ…
「Tiểu thư, người rốt cuộc…」
「Hãy đi đi. Nhanh lên」
「…!?」
Kayo nín thở trước mệnh lệnh của Aoi hướng đến một thứ gì đó. Có gì đó ở đó.
Không, hẳn là ngay từ đầu đã luôn ở đó. Chỉ là bởi lúc nào cũng hiện diện bên cạnh nên Kayo mới lẫn lộn. Khí tức của Nhị tiểu thư Onizuki và kẻ hầu cận theo sau nàng. Chỉ đến khi thứ ấy rời khỏi bên cạnh tiểu thư sắc anh đào, Kayo mới thực sự cảm nhận rõ rệt, nhận thức minh bạch sự hiện hữu ấy. Một cảm giác mất mát khủng khiếp như thể trái tim bỗng bị khoét rỗng. Khác hoàn toàn với yêu quái vô hình mà trước đây Kayo từng mượn dùng. Cái kia còn mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn gấp bội……
「Vừa rồi là……」
「Chẳng có gì to tát đâu. Chỉ là một hầu cận của ta thôi」
Trước câu hỏi run rẩy của Kayo, Aoi thản nhiên đáp lại như thể điều đó chẳng đáng quan tâm. Thực tế, dẫu hiện tại nó có cường đại, song vẫn chưa thể sánh kịp Nhị tiểu thư.
… Dĩ nhiên, đám yêu quái tầm thường hay những trừ yêu sư cũng không thể sánh bằng.
Nào, Aoi đứng dậy sau khi thưởng thức một miếng bánh sữa dê.
Theo cú động người ấy, đôi trái ngọt nữ tính căng tràn phô bày không chút phòng bị liền rung lên mãnh liệt. Nàng đưa tay vuốt ngược mái tóc óng mượt còn rối loạn vì hoan lạc trước đó. Vẻ đẹp nguyên sơ, trần trụi, gợi nhớ đến nữ thần cổ đại. Kayo trong thoáng chốc bị mê hoặc bởi nhan sắc, thân thể, và khí chất áp đảo tràn đầy sắc hương ấy, rồi ngay sau đó là cơn ghen tuông dữ dội.
Như bao lần trước, nàng lại cúi xuống nhìn thân thể mình. Biết rõ rằng bản thân còn cao quý hơn nhiều kẻ khác, nhưng dẫu vậy, so với tiểu thư này thì vẫn chẳng thể sánh bằng. Nghĩ đến cảnh cả hai cùng hiến thân, không biết cánh tay chàng sẽ đè ngã ai, nỗi thua cuộc đến phát cuồng lại ập đến bóp nghẹt tim gan…
「Ngươi còn đứng ngẩn ra làm gì? Mau đi thôi?」
「……Đi đâu vậy ạ?」
Trước lời gọi của tiểu thư khi nàng bước vào bóng tối sâu thẳm trong ngôi biệt thự, Kayo nghiêng đầu. Nàng tiểu thư mỉm cười trước thái độ của người bạn đồng hành. Một nụ cười dành cho cô bạn ngốc nghếch, kém nhạy bén.
「Đương nhiên là đi chăm sóc gia súc rồi. Không có thời gian mà nghỉ ngơi đâu. Lười biếng thì chẳng bao giờ cho ra hàng thượng phẩm được cả… Chúng ta còn phải chuẩn bị cho việc xuất chuồng nữa chứ?」
Nói đoạn, bóng hình cô gái sắc anh đào biến mất vào màn tối đặc quánh khiến người ta phải ngột ngạt. Ngay sau đó, tiếng gào thét thê thảm vang vọng hòa cùng chuỗi âm điệu của cực hình. Khoảng nghỉ ngắn ngủi vừa mới đến tưởng chừng đã được ban cho, nay lại bị tàn nhẫn xóa bỏ. Lạc cảnh ngọt ngào, địa ngục khoái lạc lại tiếp tục tái diễn bất chấp ý chí kẻ chịu đựng. Sẽ còn kéo dài bao lâu nữa đây? Chỉ có tiểu thư mới biết được. Cực lạc vô tận. Cực hình của khoái lạc…
「Xuất chuồng… mau…!」
Nhẩm lại những lời lược bớt của tiểu thư đồng hành, Kayo cũng lập tức đứng bật dậy. Tấm vải mỏng duy nhất phủ trên vai rơi xuống đất nhưng nàng chẳng để tâm. Làn da trắng muốt hồng rực, nhuộm bởi thứ dịch thể của chính mình và của gia súc thấm đẫm, nay lại ướt át loang lổ dưới dòng mồ hôi mới rịn ra, tỏa sáng đầy dâm mỹ.
「Đợi tôi với♪ Còn món đồ chơi chưa thử nữa đấy♪」
Nói đoạn, nàng đuổi theo tiểu thư vào phía sâu bên trong. Bước chân tung tăng đầy thích thú như đang múa nhảy, mái tóc mật ong xoăn nhẹ khẽ bay bồng bềnh, thân hình nhỏ nhắn ấy tan biến vào màn đêm ngập tràn mùi dục vọng.
Với nụ cười ngây ngất, với nụ cười tàn nhẫn như phù thủy, cùng nhau chuẩn bị vật tế để dâng lên…
…
「Kayo-san. Thế nào nhỉ? …Chúng ta thử đánh cược một phen xem?」
-
Đối với con người, cảm nhận về thời gian vốn dĩ là thứ mơ hồ. Nếu không có đồng hồ hay bất kỳ thứ gì tương tự, nếu bầu trời không thay đổi sáng tối, mặt trời không lên cao hay hạ xuống, thậm chí nhiệt độ cũng không biến chuyển, thì dần dần cảm giác về thời gian sẽ như tan biến, bị mất đi. Trong tình cảnh vừa mới mất đi ý thức, bị trói buộc, xung quanh lại chẳng có lấy một dấu vết chứng minh sự trôi qua của thời khắc, mà lại còn nhắm mắt im lặng thì điều ấy càng trở nên hiển nhiên hơn nữa.
…Dựa trên kinh nghiệm mà gia tộc Juuyaku đã tích lũy suốt bao năm, nàng nhìn thấu được điều đó và tìm đến.
「Chào buổi tối~♪ Bụng anh có đói không? Tôi đã chuẩn bị cơm cho anh đây~!」
Ổ khóa sắt bị tháo bỏ, then cài được rút ra, cánh cửa song sắt kẽo kẹt mở ra. Tiếng gọi vô tư vang vọng trong không gian rỗng tuếch. Một lát sau, mùi hương thoang thoảng xộc tới cánh mũi… là mùi cháo thập cẩm thơm lừng.
「Ta-da! Nhìn này! Trông ngon mắt chứ hả? Tôi đã nấu nhừ để dễ tiêu, hương vị dịu nhẹ, phù hợp cho cái bụng đói! Nào, đầy đủ nguyên liệu bổ dưỡng đây!」
Trước mặt chàng trai vẫn nhắm nghiền mắt, im lặng không thốt một lời, xuất hiện chính là Kaya với dáng điệu ngây thơ như một con cún nhỏ. Nàng nâng chiếc nồi đất nhỏ đặt trên khay lên tận mũi anh ta để khoe. Hơi trắng bốc nghi ngút.
Trứng, rau rừng, rau thơm, thảo dược… tất cả hòa quyện cùng cơm trắng sánh đặc, tỏa ra hương vị nồng nàn. Chỉ thoáng nhìn đã thấy rõ vẻ ngon lành. Nhưng… kẻ am hiểu thì lập tức nhận ra sự hiểm nguy.
Gia tộc Yakushiji nổi danh là gia tộc tinh thông nghiên cứu bào chế linh dược. Juuyaku chỉ là một chi tộc mà thôi. Thức ăn nàng mang tới tràn ngập thảo dược, lại còn dành cho một kẻ đang bị giam cầm, thử hỏi, có dám đưa vào miệng há chẳng phải là hành động liều lĩnh? Chỉ cần nếm một ngụm thôi, chuyện gì xảy ra khó ai lường trước được.
…Bởi vậy, người bị giam, kẻ được gọi là Gia nhân sử,chỉ lặng im. Mím chặt môi, dứt khoát không hé miệng, lấy hành động thay lời khẳng định. Một cảnh tượng thật kiên định.
「…Thật là, ít nhất cũng mở mắt ra cho tôi thấy chứ? Nếu không thì tôi cứ để nồi cháo ngay trước mũi mãi đó nha?」
Kaya thừa biết, tù nhân trước mặt không chỉ khép chặt miệng, mà ngay cả hít thở bằng mũi cũng không. Hẳn anh đang cảnh giác rằng ngay cả hơi nước bốc lên cũng chứa dược tính. Bởi thế, lời nói kia vừa là cảnh báo, vừa là uy hiếp. Con người không thở thì chẳng thể sống, đó là lẽ hiển nhiên.
「……」
「Nyahaha, tôi thích nhất là những người ngoan ngoãn như vậy đó~ ♪」
Vài khắc sau, đôi mí mắt khẽ hé mở. Đối diện ánh nhìn căm hận của anh, Kaya đáp lại bằng một nụ cười rạng rỡ đầy thân thiện. Giữ đúng lời, nàng tạm thời hạ khay thức ăn xuống.
「Thế thì cơm nước để sau nhé? Trước tiên, anh có muốn xem cái này không?」
「Cuộn giấy… khế ước sao?」
Vô thức thốt lên khi nhìn thấy cuộn giấy nàng lấy từ trong áo ra. Chính phản ứng ấy khiến Kaya càng thêm thích thú.
「Đúng rồi! Chính là khế ước đó ♪ Có muốn xem thử nội dung không?」
「……」
「Vậy thì, tôi sẽ cho anh xem ngay nhé!!」
Bỏ ngoài tai thái độ im lặng, Kaya cứ thế tự ý tiếp lời. Nàng cởi dây buộc, mở tung cuộn giấy, để những hàng chữ hiện rõ trước mắt kẻ bị giam.
「!? C-cái này là…!?」
Ánh mắt anh ta bỗng chốc trợn to đầy kinh ngạc. Nụ cười trên môi Kaya càng thêm khoái trá, ngón tay nàng đặt lên từng hàng chữ, thong thả đọc to từng câu một cho anh nghe.
Gia tộc Juyaku, bao gồm bản gia và phân gia, cam kết với người ký kết, gọi là Giáp, tuân thủ các điều khoản sau mà không được vi phạm, và Giáp cũng cam kết nghiêm ngặt tuân thủ các nội dung được ghi dưới đây đối với gia tộc Juuyaku.
Một. Người ký kết Giáp phải ngay lập tức giao nộp thân mình cho gia tộc Juuyaku. Phạm vi hoạt động của Giáp bị giới hạn trong vòng một dặm từ tư gia bản gia của gia tộc Juuyaku, và Giáp phải kiềm chế mọi hành vi gây hại đối với gia tộc Juuyaku, khu vực hoặc tài sản thuộc quyền quản lý của họ. Tuy nhiên, các ngoại lệ được nêu ở phần sau sẽ không áp dụng quy định này.
Một. gia tộc Juuyaku cam kết kiềm chế mọi hành vi gây tổn hại thể chất hoặc tinh thần đối với Giáp, trừ các trường hợp được nêu ở phần sau, đồng thời đảm bảo cung cấp đầy đủ quần áo, thức ăn và chỗ ở cho Giáp. gia tộc Juuyaku cũng có nghĩa vụ bảo vệ Giáp trước mọi tình huống xã hội.
Một. Người ký kết Giáp đồng ý cung cấp mọi loại chất lỏng cơ thể theo yêu cầu của gia tộc Juuyaku trong phạm vi cơ thể có thể chịu đựng. Riêng đối với máu, việc lấy máu sẽ được thực hiện dưới gây tê, với vết thương nhỏ nhất có thể và giới hạn mỗi tháng không quá một phần năm thăng. Đổi lại, gia tộc Juuyaku sẽ cung cấp cho Giáp khoản thù lao bốn lượng mỗi tháng.
Một. gia tộc Juuyaku sẽ cung cấp cho Giáp hai người từ huyết tộc, gọi là Ất và Bính, làm thị nữ. Toàn bộ quyền hạn đối với hai người này sẽ được chuyển giao cho Giáp. Tuy nhiên, các hành vi phản nghịch đối với gia tộc Juuyaku, cũng như quyền sở hữu đối với thai nhi, trẻ sơ sinh và thân thể khi trưởng thành của chúng, sẽ bị loại trừ khỏi điều khoản này.
Một. Theo yêu cầu của Giáp, gia tộc Juuyaku sẽ cung cấp tài sản từ 「Nông trại」 và huyết tộc ngoài sổ sách hoặc nô tì, với điều kiện tương tự như đối với Ất và Bính. Tuy nhiên, số lượng nô tì được cung cấp sẽ bị giới hạn ở năm người mỗi tháng.
Một. gia tộc Juuyaku cam kết không tiếc công sức hỗ trợ duy trì và phục hồi sức khỏe cũng như cơ thể của Giáp theo yêu cầu của Giáp.
Một. Các điều khoản nêu trên sẽ có hiệu lực vô thời hạn chừng nào gia tộc Juuyaku và Giáp còn tồn tại. Việc hủy bỏ cam kết yêu cầu sự đồng thuận của Giáp và gia chủ gia tộc Juuyaku.
Từng điều một, với giọng điệu khoa trương như đang diễn kịch, Kaya cất lời đọc lên. Kẻ bị giam lắng nghe, đọc theo từng dòng chữ, rồi để lộ vẻ mặt sững sờ, như thể không tin nổi.
「A! Nhân tiện, người được ghi là Ất ở đây chính là t-ô-i đấy~♪」
Cố ý đưa ngón tay gõ gõ lên chữ Ất, Kaya tuyên bố. Lời lẽ nhẹ bẫng đến mức khiến người ta phải hoài nghi, liệu nàng có thật sự hiểu hết ý nghĩa trong chính câu nói của mình hay không.
「Cái gì… chuyện này là thế nào? Cái này là gì?」
「Là thế nào á? Thì đúng như những gì anh đọc thôi?」
「Đừng đùa! Nội dung điên rồ thế này…!! Cô tỉnh táo không đấy!? Không, trước cả chuyện đó! Nội dung này chẳng lẽ…!?」
Trước phản ứng dữ dội hơn dự đoán của người tù, Kaya thoáng ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức nở nụ cười tinh nghịch, trêu chọc.
「Ồ, ra là ngượng ngùng sao? Không sao đâu? Vốn dĩ đó là bổn phận của tôi mà? Mấy tư thế hơi xấu hổ hay vài thói quen lạ thì tôi cũng ráng chấp nhận hết cho anh nha?」
「Không phải chuyện đó!! Nội dung này chẳng lẽ… nghh!?」
Lời nói chưa kịp dứt đã bị chặn đứng. Bởi miệng anh ta cưỡng ép bịt kín. Kaya bất ngờ lao tới, túm chặt đầu anh, môi kề môi, mạnh mẽ ép buộc. Nàng áp xuống, xoắn chặt, nhấn sâu. Đó chính là một nụ hôn cưỡng đoạt.
「Mm… mmh, mmm!!?」
「Mmm~~♪」
Đôi mắt anh ta trợn trừng đến muốn rớt ra ngoài vì kinh hãi. Anh giãy giụa, vùng vẫy, song hoàn toàn vô nghĩa. Chiếc lưỡi thô bạo xông vào. Mọi nỗ lực chống cự đều bị nghiền nát. Dù có cắn đến bật máu, vị tanh tràn đầy khoang miệng, vẫn không thể ngăn lại. Hơn nữa… cái này là gì!?
「~♪~♪~♪」
Bất chấp sự kháng cự, một thứ gì đó bắt đầu được đẩy vào. Từ sâu trong cổ họng, một viên thuốc tròn được ép vào. Lưỡi anh ta bị kiềm chế. Miệng đầy vị máu. Ánh mắt giao nhau. Đôi đồng tử của kẻ săn mồi mở to, phản chiếu khuôn mặt méo mó của anh ta. Và rồi… anh ta rũ xuống, kiệt sức, mất kiểm soát.
「Mnn… phaa, ah~~ Liếm liếm. Đau… mà ngon ♡」
Lưu luyến một thoáng, Kaya mới rời khỏi. Sợi tơ đỏ bạc pha bọt dính nhớp kéo dài, rồi đứt, rồi biến mất. Nàng cuộn lưỡi lại, nuốt vào, má hây hây đỏ ửng, khóe môi nở nụ cười khoái lạc.
Món cháo là mồi nhử. Cuộn giấy được dùng để khơi mào cuộc trò chuyện, và khi anh ta lớn tiếng, viên thuốc được ép vào. Một loại thuốc đặc chế của nhà Juuyaku, khiến ý thức tạm thời tan chảy, buộc người dùng trở nên ngoan ngoãn. Vốn là chất hỏi cung để biến người thành phế nhân, nhưng với người đàn ông này, có lẽ sẽ ổn. Và dù là anh ta, chắc chắn cũng không thể hồi phục ngay trong vài giây.
「A, u…」
「Giờ thì ký huyết ấn nhé~♪」
Nàng cắn lấy đầu ngón tay anh ta. Máu tươi trào ra. Nàng toan ép nó lên cuối bản khế ước. Thế nhưng… ngay lúc ấy, bàn tay anh đột ngột siết chặt.
「Nyaha? Vẫn còn chống cự được sao? Tuyệt ghê! Vậy thì tôi thêm một ít nữa nhé!!」
「Ghh!?」
Nắm lấy cháo, Kaya nhét thẳng vào miệng anh ta. Ngón tay thô bạo bẻ rộng quai hàm, nhồi xuống như dội vào. Đó là một kiểu bức thực tàn nhẫn.
「Khuh, haa…!?」
Thuốc men giấu trong cháo đồng loạt phát tác, khiến thân thể anh ta run rẩy. Lạnh lẽo. Nóng rực. Ngứa ngáy. Đau đớn. Hàng loạt cảm giác chồng chất dày xéo.
「Khụ, ôi, đau… khổ…!!」
「Đương nhiên rồi. Đây vốn là thực đơn đặc chế cho tra tấn mà. À, nhưng tôi cũng rút bớt vài phần, nên so với bản gốc thì vẫn dễ chịu hơn chút đó nha?」
Nụ cười vẫn nở rạng rỡ, Kaya thản nhiên đáp lại. Kẻ bị giam mắt rớm lệ, gương mặt vặn vẹo thành hình hận dữ như La Sát.
「Đau khổ? Khổ lắm đúng không? Tôi hiểu mà. Lý trí của anh như sắp vỡ tan, đúng không? Nhưng lại không thể hoàn toàn sụp đổ, phải không? Tất nhiên rồi, vì tôi đã chuẩn bị như vậy… Muốn được giải thoát không?」
Nàng vuốt nhẹ gò má anh ta, mỉm cười quyến rũ, khẽ hỏi như dỗ dành.
「Ka… ya…!!」
「Thuốc giải ở đây này. Nhưng anh cũng hiểu rõ, để có được nó thì phải làm gì rồi đúng không?」
Cuộn giấy nhăn nhúm. Bản khế ước. Ý đồ hiển hiện rõ ràng.
「C…cái đó… ha…!!」
「Không muốn à? Vậy cũng được thôi. Tôi chỉ cần lặp lại thêm nhiều lần nữa. Nhà tôi vẫn còn vô vàn dược phẩm chờ dùng. Biết đâu lần sau tôi cho anh thử loại cường dương, cảm giác sẽ thú vị hơn?」
「……!!」
Giãy giụa một lúc trong cơn thống khổ, anh ta dằn vặt, đấu tranh, rồi cuối cùng, mày chau chặt, bật ra tiếng khẩn cầu.
「Được rồi… tôi hiểu rồi. Làm ơn…!!」
「…Tôi thích người ngoan ngoãn lắm nhé♪」
Đáp lại lời cầu xin, Kaya bước tới, nhẹ nhàng đầy vẻ từ bi. Nàng muốn dẫn anh ta tới chỗ buộc phải điểm huyết, hoàn tất khế ước. Tiến lại gần, rất gần. Nhìn bàn tay anh siết chặt, nàng ngọt ngào nài nỉ.
「Anh mở tay ra được không?」
「…」
「Cảm ơn nhé♪」
Nắm lấy ngón tay vừa mở, Kaya áp cuộn giấy lại, toan buộc anh ta thực hiện khế ước. Ngón tay áp sát văn thư. Và rồi…
「Phụt!!?」
「Kyaa!?」
Đúng lúc cuộn giấy kề sát mặt, anh ta bất ngờ phun mạnh hỗn hợp máu và nước bọt tích tụ trong miệng. Dòng nhơ nhớp văng ra, thấm vào giấy. Nét chữ bị hoen ố, nhoè nát. Hiệu lực của khế ước bị hủy hoại trong nháy mắt.
「Còn dám vùng vẫy sao! Vậy thì để tôi dùng thứ thuốc mạnh hơn—gkh!?」
Định trừng phạt hành động liều lĩnh của người tù, nhưng ngay sau đó, Kaya nhìn thấy một sợi dây. Một sợi dây giống như giun, phun ra từ miệng anh ta, lao tới và quấn chặt quanh cổ nàng.
「Kahya!? Nya… nì!?」
Lần này đến lượt Kaya kinh hoàng. Cố kéo gỡ sợi thừng, nhưng nó siết càng lúc càng chặt. Không phải dây thường. Thậm chí dường như còn hút lấy linh lực của nàng, trở nên mạnh mẽ hơn. Rõ ràng là một vật khác thường. Và rồi…
「...!!」
Từ phía sau, lặng lẽ chờ đợi, Hana bất ngờ xuất hiện. Đó chính là biện pháp phòng bị nếu tù nhân phản kháng. Nàng lao đến. Quyền cước tung ra. Trong tình cảnh bị thuốc hành hạ, bị thừng trói buộc, tưởng chừng gia nhân sử không còn đường tránh né.
…Sợi thừng bị xé toạc, cú đá ập tới.
「……!!?」
Né tránh trong tích tắc. Uốn chân, Hana thành công trong gang tấc. Nàng sững sờ trước sợi dây bị xé đứt mềm mại. Vô lý. Rốt cuộc làm sao mà…?
「Eh!? …Dây thừng của tengu tiện lợi lắm đấy, biết không!?」
Tiếng gào của kẻ bị giam, sau khi nôn ra cả dịch vị lẫn sợi thừng vẫn còn sống động như thể có sinh mệnh. Rồi nắm đấm anh ta từ trên cao giáng xuống Hana.
「!!」
Hana vội vàng dùng cây gậy vô hình để phòng thủ. Nắm đấm dừng lại trong không gian trống rỗng. Nàng liếc nhìn Kaya. Đồng đội của nàng vẫn đang vật lộn với sợi dây, và tình thế dường như ngày càng bất lợi.
Dây thừng của Tengu… Truyền thuyết hiện về trong đầu Hana. Rằng bọn Tengu sở hữu những pháp cụ hữu ý, có thể tự do biến hoá nặng nhẹ, dài ngắn, nhờ hấp thụ linh lực của kẻ khác mà chuyển động khắp nơi.
「Hút linh khí trong sợi dây…!?」
Ngay lập tức hiểu được nguyên do gông xiềng tan biến. Nhưng đồ vật tùy thân đều đã bị tịch thu…!?
「Trong bụng anh…!!」
「Chính xác!」
Người tù tấn công bằng tay không, từ trên xuống dưới. Anh ta chiếm ưu thế địa hình. Hana bị dồn vào thế phòng thủ.
「Nhưng…!!」
Ngắm chuẩn. Đầu trượng vươn ra nhắm thẳng vào hộp sọ anh. Anh ta tránh kịp trong khoảnh khắc, nhưng chỉ cần vung ngang là kết quả cũng như thế.
「A…!?」
Cả người mất thăng bằng, ngã lăn. Chuyện gì vậy…? Ánh mắt liếc xuống, dưới chân mình bị một sợi dây thừng quấn lấy, kéo bật.
Dây thừng của tengu có thể co giãn tự do. Và nó có ý thức riêng. Vậy thì việc tự ý hỗ trợ chủ nhân mà không cần chỉ thị cũng là lẽ thường…!!
「Đúng như thế!!」
「!!?」
Theo tiếng thét, Hana vội vã giương trượng thủ thế. Nhưng đó là bẫy. Ngay sau đó, cây trượng bị anh at gạt bật bằng cú quét chân. Rồi đá văng đi. Không phòng bị…!!
「……!!」
Hana lăn ngang để tránh cú giẫm giáng xuống. Nàng rút đoản đao từ ngực áo, lê thân lao đến phản công. Mục tiêu là chân, định cắt gân để ngăn chặn đường lui.
…Cái nồi ập tới.
「Ăn cho nhiều vào!!」
「Khụ!!?」
Cái nồi đã bị hất đổ quá nửa, giờ bị úp thẳng lên mặt Hana. Món ăn đầy thuốc bị nhồi nhét thô bạo vào miệng. Anh ta đã cưỡi hẳn lên người nàng, ghì chặt. Cảnh tượng anh ta nắm chặt cánh tay cầm dao, ép cái nồi vào mặt nàng, chẳng khác gì một vụ án giết người.
「Này này này! Cơm do nông dân khổ công vun trồng đấy, cấm bỏ thừa!!?」
「~~!!~!!?」
Cơ thể nàng bị anh ta lay xốc, đập xuống, thứ dịch trắng dính bị nhét vào miệng. Sự dày vò không chút nương tay. Khi nàng định nhổ ra, cằm lập tức bị giữ chặt, buộc phải nuốt. Sức chống cự dần suy yếu…
Đến khi Hana hoàn toàn im lặng, anh ta mới buông, đứng lên với cái nồi trong tay. Anh ta quay đầu. Ở đó là thiếu nữ còn lại đang giãy giụa tuyệt vọng. Ánh mắt chạm nhau. Kaya, cổ và toàn thân đều bị trói chặt trong dây thừng, nở một nụ cười méo mó khủng khiếp.
「Này, trói buộc kiểu này cũng được thôi… Nhưng chí ít thì, có thể làm ơn đợi sau khi ký khế ước hãy hãy bắt đầu được không ạ~?」
「……」
Anh ta lặng lẽ tiến tới. Trên tay là cái nồi chỉ còn lại chừng một phần ba, anh ta tiến đến với vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ.
Lạnh lùng tàn nhẫn, anh ta đến để kết liễu.
「……Nya~ha」
Trước số phận đã định đang chờ đợi, Kaya yếu ớt thở ra một tiếng ngớ ngẩn…
-
「Haahaa… haa…uệ. Quả thật, như đi trên dây vậy nhỉ?」
Tôi nhét ngón tay vào cổ họng, nôn thốc ra rồi lẩm bẩm. Thu hồi sợi dây, rút ngắn lại.
…Và cuối cùng cũng nôn ra được thứ kia.
「U… uoeeeee!?」
『(*´∀`) Mọi người ơi, thần tượng Sai-tan đã trở lại!!』
Con nhện trong trạng thái toàn thân nhão nhoẹt vẫn thản nhiên chạy mấy câu nói ngu ngốc trong đầu tôi. Ngươi… làm sao có thể giữ cái thái độ nhởn nhơ như thế hả?
……Gia tộc Juuyuku khi bắt được ta đã tịch thu gần hết vật dụng mang theo. Kể cả vũ khí giấu trong đôi guốc tưởng như vô hại, những ám khí, kunai nhỏ cũng không sót. Nhưng, tất cả chỉ dừng ở phạm vi đồ vật mang trên người.
Nghe nói một số kẻ trong Ẩn Hành Chúng cũng có thể làm được chuyện này nếu đủ rèn luyện và chuẩn bị. Còn tôi thì vì bản thân đã vượt ra ngoài khuôn khổ con người, nên mới có thể giấu giếm dưới da. Vì cần thiết, tiiu đã yêu cầu bằng ám chỉ mà cấy vào như một thứ bảo hiểm cho lúc nguy nan.
Về phần sợi đây thừng của tengu, từ vụ việc ở Anma tôi đã hiểu rõ tính chất của nó. Một sợi dây có ý chí, có thể ăn nuốt linh lực của chính chủ hay binh khí, tôi đã rút ngắn nó lại, nuôi trong dạ dày. Đến lúc cần thì chỉ việc ói ra, bất ngờ tập kích, như tôi đã từng làm với Kaya. Thêm vào đó, chỉ cần gõ lưỡi là nó có thể bò lên tới khoang miệng, tôi âm thầm nhả ra dưới dạng tơ mảnh. Chẳng khác nào một chiêu phá ngục bằng muối làm gỉ sắt song chắn, tôi cho nó ăn linh lực của dây trói từ chỗ góc chết, khiến chúng vô hiệu. Đồ chú cụ thì còn khó nói, chứ một sợi dây bình thường thì xé đứt nào có khó…Thỉnh thoảng tôi có đau bụng như thể nuốt phải giun sán hay ký sinh trùng Anisakis, nhưng nếu nhắm mắt bỏ qua thì nó quả thật là thứ vũ khí giấu trong bụng hữu hiệu.
Và còn một món giấu kín nữa. Đó là…『(∩´∀`)∩ Đến lượt con xuất hiện rồi đây!』…Ừ, chính là vậy đó.
Bằng một cơ duyên nào đó, con nhện ngu xuẩn ấy đã trở về tay tôi từ chỗ phu nhân. Nhưng nếu tôicứ giữ nó, chắc chắn sẽ bị tịch thu. Thế nhưng, không có nó bên cạnh lại cực kỳ bất tiện. Nhất là trong tình huống đi xa rồi bị bắt như lần này. Nếu để người ngoài tước mất, thì coi như hết đường xoay sở. Giả như Kaya và Hana lấy con nhện này làm con tin… hay đúng hơn là 「con nhện tin」, thì e rằng tôi cũng chẳng còn cách nào ngoài đặt bút máu mà thề.
Không rõ bằng cách nào mà mọi chuyện thành ra thế. Có phải Aoi đã vận động chính trị để kéo nó về phe mình? Quyền sở hữu danh nghĩa của con nhện ngu ngốc đã được chuyển từ cặp vợ chồng gia chủ sang Cố vấn. Và ngay trước khi tôi lên đường làm nhiệm vụ lần này, cố vấn đã gắn nó vào tôi, cùng với sợi dây này.
Nó đã được cải tạo thế nào, tôi hoàn toàn không biết. Bởi trong lúc bị gây mê để cấy, tôi đã mất ý thức.
Nếu sợi dây là Anisakis, thì thứ này chẳng khác gì「viên ngọc may mắn của cá tráp」. Đó là một trong những lý do thuốc của nhà Juuyaku khó tác động lên tôi. Từ bản cam kết đó, có lẽ họ đã nắm được phần nào cơ thể tôi và điều chỉnh liều lượng thuốc. Nghĩa là liều lượng không phải dành cho người thường. Nhưng họ hẳn không tính đến con nhện ngu ngốc ký sinh ở gốc lưỡi tôi.
Đẩy nhanh quá trình yêu hóa, tăng cường miễn dịch, đồng thời lấy việc hút máu để kiềm hãm biến dị… Thực chất thì chẳng khác mấy với cách tôi vẫn làm. Nhưng quan trọng ở đây, khi bị giám sát, là tuyệt đối không để lộ ra bề ngoài.
「Dù vậy thì…『(´∀`) To quá, to thật đấy!』Ừ, đúng vậy」
Nôn ra xong, tôi mới sững sờ nhận ra. Con nhện khổng lồ này, lại còn cõng trên lưng mấy cây đinh vẫn còn động đậy, thế mà nó ẩn mình tận trong cổ họng, vừa hút máu lưỡi tôi vừa trốn kín. Hẳn nhờ thuốc men và phẫu thuật kết hợp mới làm được. Tôi không hề thấy khó chịu chút nào. Quả nhiên kỹ thuật phi thường.
……Hồi tưởng lại, tooi nhớ lúc tỉnh dậy, y phục của cố vấn ướt đẫm mồ hôi. Hẳn là một ca phẫu thuật cực kỳ phức tạp. Trái ngược với lúc tôi ngã xuống, khi thức dậy thì trang phục bà ấy mặc kín mít để che giấu, nhưng phần khe ngực thì vải thấm đẫm mồ hôi, sẫm thành màu tím thẫm. Khuôn mặt ửng đỏ, phảng phất chút tanh nồng ngột ngạt, ắt hẳn là dư hương của ca phẫu thuật. Không phải thứ dễ chịu gì.
…Hình như mùi đó thoảng ra từ phần ngực của cố vấn thì phải.
「Khụ… khụ… Thôi nào, dù sao thì, có quan trọng gì đâu chứ?」
Do cố sức nôn ra, tôi ho vài lần, cảm nhận vị máu sắt trong miệng. Tôi nhổ nước bọt và lẩm bẩm một mình. Thật sự đang nghĩ lại mấy chuyện vặt vãnh. Giờ không phải lúc để bận tâm mấy chi tiết nhỏ nhặt. Dù sao thì, phải thoát ra đã.
「Nào, lại đây. …Đừng trách tên này ác độc nhé?」
『(;`∀´) Để con trói gọn chúng cho!』
Kéo đầu dây thừng tới, tôi trói chặt tay chân hai thiếu nữ đang bất tỉnh, nhét giẻ vào miệng. Cẩn thận buộc chặt. Việc lục soát trong người chúng không phải quấy rối, mà là để tìm chìa khóa.
「…Tìm thấy rồi!」
『(* ゚∀゚) Kho báu!?』
「Không phải, đồ ngốc.」
Tôi vừa đáp trả vừa lấy được chùm chìa khóa từ chỗ Hana. Có nó rồi, mọi thứ thuộc về tôi. Tôi nhanh chóng ra khỏi lồng, khóa chặt chốt và then cửa. Để khi hai cô tỉnh dậy, họ không thể gọi cứu viện ngay.
Thoát ra khỏi song sắt, cảnh tượng đập vào mắt tôi là hàng loạt nhà giam nối liền nhau. Chừng mười buồng. Cuối dãy, chắc là cửa dẫn ra hành lang. Căn phòng ấy hệt như nhà ngục trong lao tù. Việc không có ai trong các buồng giam khác lại càng thêm đáng ngờ. Chỉ mình tôi bị giam?
「……」
『(´・ω・)……』
Tôi dò xét khí tức. Tìm dấu hiệu của thức thần, hay bẫy chú thuật. Và chỉ nhận ra duy nhất một thứ. Quá dễ để phát hiện. Ngay cả tôi, một kẻ có thể coi là đặc thù, còn thấy rõ. Ngay cả đầy tớ cũng dễ dàng nhìn thấu cái bẫy cẩu thả đó. Chỉ có vậy thôi… ít nhất theo cảm giác của tôi.
Nhưng, chuyện này thì…
「Chẳng phải… canh phòng quá sơ sài sao?」
Theo kinh nghiệm, thật không xứng với danh tiếng gia tộc Juuyaku. Nhưng tạm gác nghi ngờ, trước hết…
「…Phải chăng là cái đó?」
『(^p^) Có mùi báu vật!』
Nhìn hàng tủ áp sát tường, nơi có ổ khóa, tôi lập tức cúi xuống chùm chìa trong tay. Linh cảm mách bảo.
Tôi vội chạy tới. Thử tra chìa vào ổ. Không mở. Liền đổi chìa khác. Lần một, lần hai, lần ba, lần bốn… hết chiếc này đến chiếc khác. Cứ thế, điên cuồng thử từng cái…『(; ・`д・´) Chính nó đó, papa!』
「Hả? Ồ…!? Thật sao, mở được rồi!?」
Vì có quá nhiều chìa và lỗ khóa, tôi gần như thử đại. Không biết đã qua bao lâu, một lời vang lên trong đầu khiến tôi vô thức tra chìa vào, và 「cạch」, khác hẳn những lần trước. Trúng rồi! Kinh ngạc, tôi kéo tủ ra, bên trong là một thanh đoản đao.
「Chậc. Không có hết à?」
『(^ω^) Chắc là trung cát chăng?』
Ngó vào tận sâu trong kệ rồi buộc lòng phải chấp nhận. Vật được cất giữ cùng vài món chú cụ hạ đẳng quen thuộc kia, giờ đây chính là một trong những người bạn đồng hành lâu đời nhất của tôi. Đoản đao được đặt trong vỏ gỗ anh đào… nhưng đó mới là món đồ lớn duy nhất. Trong ngăn kéo chẳng hề có cây thương vốn là vũ khí chủ lực, cũng không thấy đoản đao còn lại, càng chẳng thấytay xoay hay y phục lông Tengu. Quả thật, trung cát là vừa vặn. Việc bản thân chấp nhận được kết quả ấy lại khiến tôi thấy khó chịu.
…Có mạng là còn tất cả. Dù tệ nhất là bỏ lại đồ đạc, để thoát khỏi đây, chỉ với thứ này thì tôi vẫn thấy bất an. Còn gì nữa không?
「Dù sao cũng hỏi thử, còn món nào trúng nữa không?」
『(・3・)…… (o´・∀・)o Cố lên, Papa!』
「Không biết thì cứ thành thật nói không biết đi?」
Ngay lập tức vạch trần trò lấp liếm của con nhện ngốc ấy mà dạy dỗ. Với lại, ta không phải papa của ngươi.
「Chậc. Không biết nên nói là linh cảm tốt hay tệ nữa… Có vẻ cũng chẳng còn thời gian để lục soát mấy kệ khác.」
Cái kệ trước mắt này, e rằng vốn để cất giữ hành lý của kẻ bị giam. Nếu thử thêm chút nữa, có lẽ tôi sẽ thu lại được toàn bộ chú cụ còn thiếu. Thế nhưng lúc này đã không còn thời gian.
Từ nãy, tôi đã lờ mờ cảm nhận được khí tức đang tiến lại từ phía bên kia cánh cửa lối ra. Giờ thì rõ mười mươi. Tôi vội chui vào một lồng giam trống, nấp vào góc khuất và quan sát. Gần như ngay khi tôi vừa nấp xong, bản lề cửa kêu kẹt.
Cánh cửa nặng nề mở ra. Kẻ xâm nhập lộ diện. Là…
「…Bù nhìn cỏ?」
『(´・ω・`) Hydra?』
「Này, thôi ngay.」
『(>ω<。) Jicax!?』
Tôi bật khẽ tiếng lẩm bẩm, đồng thời gõ nhẹ lên trán con nhện để nó im miệng. Trong trí nhớ, tôi gọi tên vật gần giống nhất mà mình biết. Bóng dáng đó, tôi từng thấy ở bản gia Onizuki.
…Lớp vỏ ngoài gợi nhớ đến xương rồng. Thân cây dày, xanh, cứng cáp. Từ đó mọc ra tay chân đồng chất, còn trên đỉnh, trông giống cái đầu, lại tua tủa lá kim nhọn như râu cảm ứng. Đến đó thì giống hệt.
Nếu bù nhìn cỏ làm vườn lặng lẽ ở vườn nhà Onizuki giống như nông dân nghèo đào đất, thì thứ này lại như một Kim Cang Lực Sĩ. Tay chân to hơn, thân hình đồ sộ. Tính khí cũng có vẻ hung bạo. Từ đầu nó bốc lên hơi nước như thể đang sôi. Những gai nhọn trên đầu cọ vào nhau, tạo ra âm thanh rợn người.
Bù nhìn cỏ… một thức thần thực vật được cải tạo để sai khiến. Hay là yêu thảo? Dù sao, từ sự tương đồng ngoại hình, có vẻ nguồn gốc của chúng giống nhau.
(Onizuki có liên quan…? Không, chỉ thế này thì cũng có thể là hàng nhập khẩu.)
Một khả năng thoáng qua trong đầu. Nhưng tôi nghi ngờ. Mối liên hệ quá mong manh. Bù nhìn cỏ nhà Onizuki cũng là hàng nhập từ nước ngoài bởi gia chủ đời trước. Nếu là chi tộc của Yakushiji, việc nhập khẩu tương tự cũng hoàn toàn có thể. Chỉ thế này chưa đủ để kết luận. Cũng chẳng đủ để bác bỏ.
『Chích, chích, chích…』
(Đúng là dựa vào chấn động để nhận biết xung quanh.)
Bù nhìn cỏ cọ những chiếc gai như lông cứng trên đầu, tạo ra âm thanh. Loại thực vật di động không mắt, không tai, không mũi này dường như cảm nhận xung quanh qua phản xạ âm thanh trên da. Giống hệt những thứ được sai khiến ở Onizuki. Nó tránh chướng ngại vật, tiến sâu vào trong ngục.
Nó đi ngang qua mà không nhận ra tôi. Đến lồng giam cuối cùng, bù nhìn cỏ dừng lại. Nó đứng im như đông cứng. Rồi… nó quay gót về phía cửa!
「…!!」
『(* ゚∀゚) PHỤC KÍCH!』
Tôi lập tức lao ra từ bóng lồng giam, chém đứt một cánh tay của bù nhìn cỏ. Cánh tay to lớn, nhưng lại bị cắt dễ như cắt đậu hũ. Một thứ chất lỏng ngọt ngào, như nước ép trái cây, phun ra.
『Ts…!!』
「Không để mày kêu đâu!!」
『(・`ω・´) ÁÁÁ!』
Tôi hiểu nó định cọ gai để phát tín hiệu cảnh báo. Tôi lập tức nhảy lên, chém đứt phần cổ, ngăn nó lại. Tôi lướt ra sau, chặt gãy mắt cá chân. Nó ngã lăn. Tôi cắt nốt cánh tay còn lại. Cảnh tượng như cắt trái cây. Nhờ thanh đoản đao của tiểu thư Aoi, tôi mới làm được. Nếu là dao hay thương thường, có lẽ tôi phải đâm chém đến khi nó thành nhím mới xong.
「Giờ thì, kết liễu cho chắc ăn thôi nhỉ?」
『(´・ω・) Tự nhiên vốn vô tình…』
Cưỡi lên thân cây đang quằn quại mất tứ chi, tôi đâm dao liên tục. Sau hơn chục nhát, nó mới chịu im. Cẩn thận, tôi chém thêm vài miếng thịt nữa. Bị nó bất thình lình đứng dậy tấn công từ sau thì phiền lắm.
「Vậy là xong… Khốn kiếp, thành ra lại đua với thời gian rồi.」
Dù bỏ qua Kaya và Hana, nếu bù nhìn cỏ tuần tra không trở lại, chắc chắn sẽ sớm bị lùng sục. Không còn thời gian tìm kho báu nữa. Phải thoát ngay. Tôi tiến về phía cửa.
…Và tất nhiên, né sang bên tránh cái hố sập xoay được ngụy trang cách cửa ba bước.
「…」
Trước cửa, tôi dừng lại dò xét khí tức. Không thấy gì ẩn nấp. Không có dấu hiệu di chuyển. Có lẽ việc tôi diệt bù nhìn cỏ vẫn chưa bị phát giác…?
「Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con.」
Càng để thời gian trôi qua, nguy cơ bị phát hiện càng cao, nên tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài hành động. Tôi quyết tâm mở cửa.
…Và trước mắt tôi là vô số quả trứng thịt như đang chờ sẵn, khiến tôi chết lặng.
「…Hả?」
Tôi buột miệng ngớ ngẩn. Đồng thời, những quả trứng bắt đầu cựa quậy như vừa tỉnh giấc. Như hoa nở, chúng nứt ra từ đỉnh, kéo theo những sợi chất nhầy, nở rộ hoàn toàn, và tiếng sột soạt vang lên khi thứ gì đó ló mặt ra… Những quả trứng trong tầm mắt lần lượt nở.
Tôi biết cảnh tượng tương tự thế này. Cụ thể, từ một sự kiện trong nguyên tác. Đó là Bad End của Onizuki Ayaka , một trong những nữ phụ…
…Ừ, thôi thì, cứ bình tĩnh đã.
「Uwaa. Phòng em bé đầy ắp luôn này.」
Cùng với lời bông đùa pha chút cam chịu, tôi chém đứt từng bàn tay kỳ dị lao tới. Một. Hai. Ba. Bốn. Tôi điên cuồng chặt lưỡi đao. Chất dịch thể bắn tung tóe, tính axit không quá mạnh, chỉ gây bỏng nhẹ. Chuyện đó không thành vấn đề. Vấn đề là…
「Chết tiệt!? Không kịp đỡ…『Σ(´д`ノ)ノ゙ Papa! Bên hông!!』…!?」
Vừa chém ngã con thứ tám, nhờ tiếng cảnh báo của con nhện ngốc, tôi mới phát hiện trên vách hành lang bên cạnh cũng chi chít cả tá trứng dính chặt như hà biển. Ngay lúc tôi nhận ra, hai con đã phóng vọt ra.
Chặt phăng con thứ chín đang lao tới như thể bay lượn giữa trời, nhưng con thứ mười lại sẩy tay. Một bên chân nó bị tôi chém rời, song vẫn kịp bám chặt lấy mặt tôi. Tôi hốt hoảng gạt đi, nhưng chính khoảnh khắc sơ hở ấy, con thứ mười một vừa sinh ra từ phía trước đã bổ nhào, ghì chặt mặt tôi. Tám chiếc chân ghê tởm kẹp chặt, chiếc đuôi quấn quanh cổ. Trong óc tôi loé lên ký ức đáng nguyền rủa, thảm cảnh ngày cùng tiểu thư sắc anh đào hồi nhỏ đào thoát…!!
「Kh…!? Khốn kiếp, buông…!!?」
『ヽ( ゚д゚ )ノ Awaa!?』
Trước khi kịp bật ra lời, thứ gì đó đã đâm sâu vào miệng, cơ thể tê liệt, toàn thân mất dần cảm giác. Ý nghĩ 「không ổn」 vừa thoáng qua đã trở thành vô nghĩa.
Cảm giác như kim nhọn xuyên vào da thịt. Ý thức nhanh chóng mờ dần.
Trong rìa mờ ảo của tầm nhìn, tôi thấy chúng. Hai thiếu nữ, hẳn đã 「bẻ gãy lồng giam」 mà bước ra, hoặc thứ gì giống như vậy. Thân thể tiều tuỵ, hao gầy, nhưng đôi mắt tỉnh thức, chan chứa xót thương… cùng những cánh tay quái dị.
「…Vậy nên, cứ ngoan ngoãn ký cam kết có phải tốt hơn không.」
Ai là người thì thầm? Lời nói ấy làm màng nhĩ tôi rung lên. Giọng điệu như thương xót, đầy tiếc nuối.
(À… chết tiệt. Chúng tính cả rồi.)
Mọi giãy giụa, với họ, đều là điều đã dự liệu. Tôi tự cười nhạo bản thân như kẻ hề… rồi vẫn vùng vẫy lần cuối.
「Ta không dễ bị bắt thế đâu…!!」
『(:゚皿゚) Papa cố lên!!』
Cơn đau nhói khi bị hút máu trên cổ. Trong khoảnh khắc, ý thức bỗng sáng hơn một chút. Bám chặt lấy sợi dây lý trí, tôi suy tính. Về gia tộc Juuyaku, về công dụng của nhà lao này. Nghĩ đến tất cả, tôi đặt cược. Một bước, hai bước, rồi gắng gượng bước thứ ba về sau.
「Nyaha!?」
「Chẳng lẽ…!!」
Hai cô gái nhận ra ý định của tôi. Vẻ hoảng hốt, họ lao tới. Hành động đó chứng minh lựa chọn của tôi là đúng. Tôi chắc chắn thắng cược.
Bước chân thứ ba, bàn chân chạm sàn. Mặt sàn lập tức xoay quanh trục, trượt mạnh. Cơ quan sập ngầm nuốt trọn tôi vào hố tối đen, sâu thẳm không đáy. Đúng như tính toán của tôi.
Và, ý thức cũng theo đó… tan biến.

